Minh chủ võ lâm (tam)
Là tiếng của Tiểu Thất.
Liên Tống nhẹ bước chân đến giường, vừa làm mái tóc rối loạn vừa nói: “Tỉnh rồi, có chuyện gì?”
Tiểu Thất nói: “Người mau đi xem một chút, nhị sư huynh tam sư huynh tứ sư huynh cùng người ta tỷ võ trên lôi đầi, tất cả đều thua. Bọn họ đang nhục nhã phái Thục Sơn của chúng ta nha.”
Liên Tống mở cửa, miệng cắn một cây trâm, tóc quấn sau đầu, làm bộ như mới tỉnh ngủ nói: “Ta rửa mặt xong sẽ đến lập tức.”
Tiểu Thất gật đầu rời đi.
Liên Tống tính toán ở trong lòng, có lẽ thừa dịp này đến nơi đó hỏi Hàn Tùng Lạc về Thiên ngoại phi tiên xem sao.
Khi đến dưới lôi đài thì Hàn Tùng Lạc đang tỷ thí với Thôi Anh, chưởng môn của phái Hoa Sơn. Các đệ tử Hoa Sơn đều trầm trồ khen ngợi, còn kêu gào với đệ tử Thục Sơn: “Công phu chỉ có công phu mèo quào, vẫn nên về nhà đi, đứng ở chỗ này thật mất mặt xấu hổ.”
Đệ tử Thục Sơn mặc dù phẫn nộ nhưng không có lời nào để nói, chỉ hận công phu của mình không luyện giỏi.
Nhìn Liên Tống tới, một đám lại cúi đầu. Ở chung nhiều ngày, bọn họ đã rất coi trọng Liên Tống. Trước mặt người kính trọng lại mất hết mặt mũi bọn họ càng không thể ngẩng đầu.
Liên Tống cũng hiểu tâm tư của họ, làm bộ lơ đãng nói: “Võ công của Hoa Sơn thật lợi hại, cho dù là chưởng môn Không Động hay Tung Sơn lên giao chiến chỉ sợ cũng không thắng nổi.”
Tôn Giai Định ngẩng đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, mới vừa rồi chưởng môn Tung Sơn, chưởng môn Hằng Sơn còn có đại đệ tử của Không Động đều thua dưới tay hắn.”
Vừa dứt lời, Hàn Tùng Lạc bị Thôi Anh đánh ngã xuống đài.
Đệ tử Hoa Sơn càng đắc ý, cười lớn nói: “Một đám vô dụng, cút trở về đi.”
Thôi Anh trừng mắt nhìn thì các đệ tử Hoa Sơn mới yên lặng bớt.
Chưởng môn Côn Luân là Hách Na Thông mới vừa bịa dưới tay Thôi Anh nên cực kỳ ghét Hoa Sơn. Hắn giật giây Liên Tống nói: “Liên chưởng môn, nhìn người khác vũ nhục Thục Sơn, ngươi có thể chịu đựng được sao? Còn không lên cho bọn họ thấy bản lĩnh của ngươi?”
Hoàng Vũ Dao kêu gào nói: “Đúng vậy, Liên chưởng môn. Nếu ngươi không ra tay ta thật hoài nghi ngươi mang theo đệ tử chỉ là một đám nữ nhân giả trang.”
Đệ tử Thục Sơn tức giận đến đỏ mặt, lại không hề cãi lại. Công lực của Liên Tống bọn họ biết. Dù sao Thất Tu kiếm pháp chỉ là một môn võ công bình thường, cho dù có luyện thành thục thì dưới bảy mươi hai chiêu kiếm tuyệt học sắc bén của Hoa Sơn căn bản cũng không có phần thắng.
Để Liên Tống đi lên ứng chiến là tự rước lấy nhục.
Liên Tống hiểu được ý nghĩ của bọn nên pha trò nói: “Ta mới ngủ dậy, hiện tại trong bụng rất đói, chờ ăn no xong thì đại chiến đi.”
Mọi người phát ra tiếng cười nhạo.
Liên Tống làm như không có nghe, nói với vài cái đệ tử: “Các ngươi cũng đều chưa ăn đi. Đi, theo ta cùng đi ăn chay cơm.”
Các đệ tử ủ rũ ủ rũ đi theo sau.
Đến trước cửa phòng ăn chay, Liên Tống gọi Hàn Tùng Lạc đến một bên, dặn các đệ tử khác vào ăn trước..
Liên Tống đi thẳng vào vấn đề hỏi Hàn Tùng Lạc: “Ta có thể đánh thắng Thôi Anh, nhưng ngươi có thể cho ta mượn Thiên ngoại phi tiên hay không?”
Ngoài dự đoán của Liên Tống, Hàn Tùng Lạc lập tức gật đầu đồng ý.
“Ngươi có thể luyện võ công của Thiên ngoại phi tiên, nhưng ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ngươi phải làm chưởng môn phái Thục Sơn, cả đời.”
“Cả đời?”
Điều kiện này khiến Liên Tống bất ngờ.
Nàng nói: “Nhưng mà ta là nữ nhân.”
Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên tuyệt đối không truyền ra ngoài, nếu ngươi muốn tu luyện môn võ công này nhất định cả đời phải ở lại phái Thục Sơn.”
Liên Tống thầm nghĩ, sau khi nàng học Thiên ngoại phi tiên, nếu có thể đánh bại Kim Nhật Lãng thì sẽ giam hắn ở bên cạnh, từ nay về sau cùng hắn quy ẩn núi rừng. Võ công của Thiên ngoại phi tiên sẽ không tiết lộ nửa phần. Nàng ôm quyết tâm liều chết quyết đấu với Kim Nhật Lãng, nếu đánh bại thì chỉ có một đường chết, đương nhiên sau đó thì không để lộ võ công này rồi. Mặc kệ thắng hay bại, nàng tuyệt đối sẽ không truyền Thiên ngoại phi tiên ra ngoài.
Hắn muốn nàng ở lại, không phải là muốn bảo đảm Thiên ngoại phi tiên không lưu truyền ra ngoài sao, một khi đã như vậy, cho dù nàng không phải làm chưởng môn của bọn họ cả đời thì cũng không tính là phản bội.
Lo lắng sau một lúc lâu, nàng nói: “Được, ta đáp ứng.”
Sắc mặt Hàn Tùng Lạc vui mừng nói: “Ngươi thật sự nguyện ý cả đời ở lại phái Thục Sơn sao?”
“Ta nguyện ý.”
“Thật tốt quá!”
Hàn Tùng Lạc cười đến thập phần thoải mái, không hợp với dáng vẻ trong trẻo lạnh lùng của hắn, Liên Tống nhìn mà có chút không hiểu.
Ý thức được chính mình cười hơi quá, Hàn Tùng Lạc khụ khụ hai tiếng, tận lực thu hồi tươi cười trên mặt: “Theo ta đi, ta đưa kiếm phổ Thiên ngoại phi tiên cho ngươi.”
Liên Tống theo Hàn Tùng Lạc vào phòng hắn, dường như sợ người khác phát hiện nên Hàn Tùng Lạc đóng cửa chính cùng cửa sổ lại, sau khi xác định không có ai rình coi, hắn đi đến trước mặt Liên Tống, xoay người sang chỗ khác bắt đầu cởi áo.
Thấy hắn cởi áo khoác, Liên Tống đỏ mặt nói: “Ngươi muốn làm gì vậy?”
Hàn Tùng Lạc nói: “Sư phụ sợ Thiên ngoại phi tiên bị người ta đoạt đi, trước lúc lâm chung đem kiếm phổ khắc lên sau lưng ta, chỉ có chưởng môn mới được xem, ta không thể tự mình chép ra được, hi vọng ngươi có thể ghi nhớ.”
“Nga, vậy... Nhìn xem đi.”
Liên Tống có chút ngượng ngùng. Tuy rằng không phải chưa thấy qua nam tử trần truồng, nhưng ngay cả lỗ chân lông cũng thấy rõ như thế này thì là lần đầu a.
Hàn Tùng Lạc cởi hết áo. Liên Tống tiêu trừ tạp niệm, một lòng nhìn sau lưng hắn sao chép kiếm phổ.
Sau khi chép xong nàng nói: “Tốt rồi.”
Hàn Tùng Lạc mặc xong quần áo, thấy Liên Tống trên mặt đỏ bừng, thương tiếc nói: “Ủy khuất cho ngươi, một cô nương mà phải nhìn thân mình nam nhân.”
Liên Tống thật muốn tiêu sái mà nói: cũng không phải chưa thấy qua. Nhưng nghĩ lại, nói như vậy tám phần uy nghiêm của nàng sẽ bị quét đi như rác. Vì thế nàng chỉ cười, không nói gì. Phải làm chưởng môn cũng thật không dễ dàng.
Hàn Tùng Lạc thấy nàng tự nhiên hào phóng như thế thì trong lòng tán thưởng, tự giác nói sang chuyện khác: “Ngươi cất kiếm phổ cho kỹ, thừa dịp không có người thì tu luyện. Đừng để người ta nhìn lén.”
Liên Tống nói: “Hiện tại ta trở về phòng luyện, cơm chiều đừng có gọi ta.”
Hàn Tùng Lạc nói: “Thiên ngoại phi tiên không phải dễ dàng luyện như vậy, năm rộng tháng dài, không vội, trước cùng ta đi ăn điểm tâm đi.”
Liên Tống nói: “Trước giờ cơm chiều ta nhất định có thể luyện xong, ngươi cứ chờ không cần lo lắng.”
Hàn Tùng Lạc lại kêu nhưng nàng không trở lại. Hắn cho là Liên Tống chỉ nói mạnh miệng, khi ăn điểm tâm thì luôn suy nghĩ, buổi tối nay nàng luyện công chưa xong mà đi ra thì hắn nên nói như thế nào để nàng khỏi khó xử.
Đến buổi tối trên lôi đài đã đánh rất náo nhiệt.
Các môn phái cơ bản đều đã giao thủ, có ưu thế nhất là Hoa Sơn cùng Thái Sơn. Chưởng môn hai phái so chiêu trên võ đài khó phân cao thấp.
Đến tối, hai người ngừng chiến, mọi người lại đến trai đường dùng cơm.
Lúc này Liên Tống xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đệ tử Hoa Sơn nhìn thấy nàng, thì khinh thường kêu một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Người của phái Không Động thì hành lễ với nàng, các môn phái khác thì làm như không thấy nàng đến.
Nàng không nói một câu, ngồi xuống liền ăn. Một ngày chưa ăn cơm, lại luyện một ngày công, nàng đói bụng lắm.
Thấy nàng ăn như thế thì Hàn Tùng Lạc cũng không quấy rầy nàng.
Tiểu Thất hỏi một câu: “Chưởng môn, cả ngày người ở chỗ nào vậy? Người của phái Hoa Sơn vẫn chờ người để tỷ thí với chưởng môn của họ nha.”
Tôn Giai Định gõ đầu Tiểu Thất: “Ăn cơm của đệ đi.”
Liên Tống nuốt xuống một miếng cơm nói: “Ta đi luyện công. Sau khi mọi người ăn xong rồi thì ta cùng họ tỷ thí.”
Những người khác nhìn nhau liếc mắt một cái. Tiểu tam nói: “Chưởng môn, người không cần vì câu nói của họ mà xuất đầu lộ diện. Ta biết võ công chúng ta không bằng người ta, không sao đâu.”
Liên Tống nói: “Thục Sơn ở trên giang hồ không có danh tiếng lại rất ít khi xuất hiện, từ trước đến nay họ đều khinh thường các ngươi. Hiện nay các người đã xuống núi muốn sống yên ổn ở trung nguyên thì quyết không được để họ coi thường.”
Tiểu Tam nghĩ rằng Liên Tống đánh không lại bọn họ nhưng lại không nói ra sợ làm tổn thương tự tôn của nàng. Hắn nhìn Tiểu Tứ. Tiểu tứ ngầm hiểu ý nói: “Chưởng môn, vạn nhất người đánh thắng thì phải quyết đấu với Kim Nhật Lãng. Cho dù luyện Tẩy tủy kinh cũng không nhất định là thắng được hắn. Nếu người cùng tác chiến với mọi người thì không chừng còn có thể sống. Nếu người cùng hắn đơn đấu, khẳng định là chết không nghi ngờ.”
“Ừ, ta biết.” Liên Tống chuyên tâm gắp một khối đậu hủ nói: “Ta chỉ là muốn lên lôi đài đánh thôi, chưa chắc đã thắng mà, các ngươi lo quá xa.”
Vài người lại nhìn lẫn nhau.
Cơm nước xong, lại một vòng so đấu bắt đầu.
Thôi Anh khi nãy thắng lên đài ôm quyền nói: “Các vị, mới rồi đa tạ đã nương tay, nếu có ai còn muốn cùng Thôi Anh tỷ thí mời lên đài.”
Trước khi người khác kịp lên thì Liên Tống đã bay đến trước mặt hắn.
Thấy nàng xuất hiện, Thôi Anh chỉ là cười nhạt nói: “Liên chưởng môn, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.”
Liên Tống rút kiếm nói: “Cứ việc đến.”
Thôi Anh thầm nghĩ giao đấu với nàng thì không cần rút kiếm nên không rút. Sau ba chiêu, hắn kinh ngạc vì võ công của nàng tiến bộ không ít, hắn khó có thể chống đỡ. Lại cố gắng đỡ thêm hai chiêu, hắn buộc phải rút kiếm toàn lực đấu với nàng.
Hai người đánh khó phân cao thấp.
Các môn phái khác nhìn thấy Liên Tống hạ kiếm như mưa, tốc độ cực nhanh thì đều kinh ngạc dị thường, không còn tiếng khinh thị nào nữa. Còn có người nói Liên Tống quá mức giảo hoạt, bảo tồn sức lực đến cuối cùng mới chịu ra tay.
Đệ tử Thục Sơn cũng kinh ngạc không thua gì mọi người. Tôn Giai Định hỏi Hàn Tùng Lạc: “Ngươi mang Thiên ngoại phi tiên đưa nàng sao?” Hàn Tùng Lạc nói: “Đúng vậy, nhưng mà nàng đã đáp ứng vĩnh viễn ở lại phái Thục Sơn.”
“Thật vậy chăng, thật tốt quá.” Tiểu thất đưa tay đến.
Nếu Liên Tống đồng ý như thế, các đệ tử khác của Thục Sơn cũng không có ý kiến gì. Bọn họ đều là cô nhi, cùng lắm chỉ trên dưới mười hai mười ba tuổi, cùng Liên Tống ở chung thời gian dài như thế, sớm đã xem nàng là mẫu thân là tỷ tỷ, ai cũng hi vọng nàng ở lại.
Trên đài không biết đã qua mấy chiêu, Thôi Anh đánh cho có chút chật vật, Liên Tống trấn định tự nhiên. Kiếm vẫn nhanh như vậy, chiêu thức vẫn linh hoạt, mặt Liên Tống không đỏ tim không đập nhanh, phi thân nhẹ nhàng như chim yến, lướt qua lướt lại, Thôi Anh mệt mỏi ứng phó với sự biến hóa của nàng, chỉ có thể phòng thủ.
Mắt thấy Thôi Anh sắp bại, Liên Tống sử dụng chiêu đầu tiên của Thiên ngoại phi tiên. Thôi Anh còn chưa thấy rõ kiếm từ nơi nào đến thì cả người đã bay xuống đài.
Nơi Thôi Anh rơi xuống mọi người tự động tản ra. Người phái Hoa Sơn nhanh chóng đến đỡ hắn đi qua một bên.
Thôi Anh đi qua một bên, mọi người cũng không vây lại.
Trên đài, quanh thân Liên Tống tản ra luồng khí sắc bén, như là ngọn lửa bùng nổ tận trời khiến bọn họ không dám tới gần.
Liên Tống để kiếm ra sau lưng, nhìn dưới đài nói: “Còn nhờ các vị chỉ giáo.”
Mọi người không một ai lên tiếng trả lời. Đa số họ đã bị Thôi Anh đánh bại, mà Liên Tống đánh bại Thôi Anh, đương nhiên họ sẽ không lên đài rước nhục.
Duy nhất chưởng môn của Thái Sơn là Tống Thanh Sơn chưa bị Thôi An đánh bại bay lên đài. Hắn không nắm chắc phần thắng nhưng dù sao Liên Tống cũng là nữ tử, hắn liều chết cũng không thể để một nữ tử làm minh chủ võ lâm, nếu thế thì đàn ông như bọn họ sao có thể ngẩng đầu làm người.
Trải qua một phen thử luyện khi nãy, thiên ngoại phi tiên của Liên Tống đã bắt đầu thành thục. Đánh bại Thôi Anh dùng hai mươi chiêu, lúc này đánh bại Tống Thanh Sơn chỉ dùng mười chiêu.
Sau mười chiêu, Tống Thanh Sơn suy tàn rơi xuống đài, phun ra một ngụm máu tươi.
Liên Tống làm cái lễ với Tống Thanh Sơn giương giọng nói với dưới đài: “Còn ai muốn chỉ giáo không?”
Hỏi ba tiếng, không có người lên tiếng trả lời.
Võ lâm minh chủ (tứ)
Lúc này Phàm mang theo hai vị sư đệ cùng một đám người ở sau đi đến.
Hắn đứng dưới đài đối mặt với mọi người nói: “Ai di đà phật, xem ra minh chủ võ lâm đã định. Không biết các vị còn có ý kiến gì không?”
Mọi người yên lặng trong chốc lát, người đầu tiên xông ra phản đối là một đệ tử của Tung Sơn: “Ta không đồng ý, nàng là nữ tử, nữ tử sao có thể thống lĩnh võ lâm?”
Một câu nói kích lên nhiều sóng gió, mọi người đều nhấc tay phản đối.
“Một nữ nhân, không có tư cách thống lĩnh võ lâm!”
“Phải chọn lại một lần nữa từ các vị chưởng môn nam nhân!”
“Chúng ta không tiếp nhận nữ tử là minh chủ võ lâm!”
m thanh phản đối, tiếng sau còn cao hơn tiếng trước.
Hai vị nữ tử chưởng môn là Tĩnh Dật cùng Võ Lăng Vân tuy trong lòng có bất bình, nhưng ngại người khác phái thế mạnh người đông, võ lâm quả thật cũng chưa từng có minh chủ là nữ tử, các nàng không thể hé răng nói gì.
Vài vị phương trượng cũng thấy không ổn, xoay người nhìn về phía Liên Tống ở trên đài, hi vọng nàng tự động rút lui.
Liên Tống từ trên đài nhảy xuống, trấn định tự nhiên đi đến trước mặt mọi người, nhìn quanh liếc mắt một cái. Ánh mắt của nàng kiên định mà mãnh liệt, người nào bị nàng nhìn không hiểu sao lại sợ hãi.
Nàng khẽ mở môi, nhẹ giọng hỏi: “Nữ nhân thì không thể làm minh chủ võ lâm sao?”
Tiếng nói mềm nhẹ của nàng giảm đi sát khí, mọi người khôi phục lại kêu la: “Không thể! Chỉ là ngươi có vận may nhất thời nên tỷ thí mới thắng thôi. Một nữ nhân thì tuyệt đối không thể lãnh đạo nhiều anh hùng hảo hán như vậy!”
Liên Tống nghe xong, chỉ cười rút kiếm ra.
Mọi người thấy nàng rút kiếm, nghĩ là nàng thẹn quá hóa giận nên muốn phản kháng, ai cũng cầm lấy chuôi kiếm chuẩn bị ứng phó nàng,
Bọn họ vừa rút kiếm ra thì không thấy Liên Tống nữa. Chỉ thấy một bóng dáng màu trắng xoẹt qua vù vù ở bên tai, quay đầu nhìn lại cũng không thấy gì, khiến bọn họ than lên một tiếng sợ hãi.
Mỗi người than thở xong rồi, Liên Tống lại bình yên vô sự đứng trước mặt họ.
Mọi người không hiểu nàng muốn làm trò gì, đang muốn lên tiếng chất vấn bỗng nhiên một người thét chói tai, tiếp theo có những tiếng thét chói tai khác vang lên. Thanh âm quần áo rơi xuống đất liên tiếp vang lên.
Trừ bỏ phái Hằng Sơn, phái Thương Ngô cùng với phái Thục Sơn, đai lưng các anh hùng hảo hán của các phái khác đều lả tả rơi xuống. Các hảo hán có người nắm áo có người giữ quần, rất chật vật.
Người phái Hằng Sơn cùng phái Thương Ngô đều cúi đầu, trong đầu nhớ lại một màn không cẩn thận nhìn thấy khi nãy, đều che miệng cười rộ lên.
Liên Tống đút kiếm vào vỏ, cũng không thèm nhìn tới bọn họ nói: “Trước khi luận võ, các người đều đã định ra, chỉ cần là người chính phái, chỉ cần đánh thắng mọi người có thể làm minh chủ võ lâm. Ta là chưởng môn Thục Sơn, đương nhiên là người chính phái, ta đơn độc chiến đấu quang minh chính đại thắng trên lôi đài, đương nhiên vị trí minh chủ võ lâm là của ta. Lúc trước các người cũng không nói nữ tử không được tham gia, hiện tại lại muốn bội ước sao? Lật lọng như thế cũng gọi là anh hùng hảo hán sao?”
Khi mọi người bị cắt mất dây lưng thì khí thế đã không còn. Hiện tại bị hỏi như thế, không ai có thể cãi lại một câu.
Vài vị phương trượng thấy tình hình thế này thì chỉ có thể tuân thủ ước định, phong Liên Tống làm minh chủ võ lâm, đưa Tẩy tủy kinh cho nàng mượn.
Liên Tống cầm Tẩy Tủy Kinh lập tức trở về phòng bế quan tu luyện.
Nàng tự thấy rằng với ngộ tính của nàng thì chỉ cần một ngày là có thể luyện xong Tẩy Tủy Kinh, nhưng võ công của Thiếu Lâm rộng lớn tinh thâm, có nhiều chỗ nàng phải mất chút ít thời gian mới có thể hiểu được. Luyện thành xuất quan đã là hai ngày sau. Bầu trời đen kịt khiến nàng không nhận ra đã là canh mấy, nàng không thể xác định được đã đến thời gian mà Kim Nhật Lãng ước định chưa, muốn tìm một người tới hỏi nhưng dạo một vòng trong sân đều không thấy một bóng người. Đến gõ cửa phòng người khác, cũng không thấy ai trả lời.
Nàng có dự cảm không tốt, chạy đi đến đại điện.
Đến đại điện, toàn là những người ngã xuống đất rên rỉ.
Nàng nâng một người ngã ở cửa hỏi: “Các ngươi làm sao vậy, tại sao lại như thế này?”
Người nọ ói ra một búng máu, hoàn toàn không nói ra lời. Nàng kiểm tra mạch đập biết hắn trúng độc. Nhất thời nàng không nhận ra hắn trúng độc gì đành phải tạm thời ngăn chặn khí huyết của hắn, kéo dài sự sống.
“Chưởng môn...”
Nghe được thanh âm của Hàn Tùng Lạc, nàng vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm.
Hàn Tùng Lạc dựa vào một cây cột trong đại điện.
Nàng chạy tới giúp hắn che khí huyết hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Khí độc bị che lại, không còn đau nữa, Hàn Tùng Lạc thở hổn hển nói: “Có người hạ độc trong giếng của Thiếu Lâm Tự, tất cả mọi người đều đau đớn không thể động đậy, không có ai may mắn thoát khỏi.”
Liên Tống nhìn quanh bốn phía, quả thật không thấy ai khỏe mạnh cả. Ngay cả ba vị phương trượng cũng đang ngồi vận công. Nàng nhớ rõ Thiếu Lâm Tự vì phòng ngừa bị hạ độc nên đều phái người canh giữ bên cạnh giếng nước cùng phòng bếp, làm sao có thể dễ dàng bị hạ độc?
Hàn Tùng Lạc bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, nàng lập tức hoàn hồn, đè mạch đập của hắn lại, lại hỏi hắn về triệu chứng khi trúng độc.
Theo như lời của Hàn Tùng Lạc, nhìn như đã trúng độc “Thập bát man châu”, một độc bí ẩn của Đường Môn. Thập bát man châu là một loại độc rất kỳ dị. Biểu hiện rõ ràng nhất là trên mu bàn tay của người trúng độc sẽ dần hiện ra một dấu ấn màu đỏ. Dấu ấn đần dần lan ra, càng ngày càng giống một đóa mạn châu sa hoa. Khi mạn châu sa hoa đủ mười tám cánh hoa thì người trúng độc sẽ chết.
Độc này kỳ dị nhưng giải không khó. Đường Môn dùng độc rất có quy luật, dùng mấy vị thuốc lần trước định giải độc cho chưởng môn Không Động sửa lại một chút là được rồi.
Nhưng cho dù sửa thế nào thì nhất định phải có Huyên hoa.
Liên Tống đi đến bên cạnh Phàm hỏi: “Đại sư, lần trước ta từng nhắc với người về Huyên hoa, không biết người đã cho xuống núi thu thập chưa?”
Phàm lắc đầu nói: “Đệ tử ta phái xuống núi đều bị ma giáo giết chết. Sau này tình thế khẩn trương nên ta cũng không phái người xuống nữa.”
Trong lòng Liên Tống chợt lạnh. Không có Huyên hoa, nàng không thể chế dược, chỉ có thể dùng máu của mình để cứu người. Nhưng mà nàng cũng không thể xác định được máu của nàng có thể giải được mọi loại độc hay không, chẳng may không được thì làm sao bây giờ. Thứ hai, người trúng độc quá nhiều, nếu nàng cho mỗi người một búng máu, chỉ sợ cho mới được một nửa nàng đã mất máu mà chết.
Khi nàng đang do dự, thoáng nhìn qua mu bàn tay của Phàm đã hiện ra sáu bảy cánh hoa rồi, công lực của Phàm thâm hậu còn như thế thì cũng biết được các đệ tử nội lực suy yếu sẽ thế nào. Nàng khẽ cắn môi, quyết định dùng máu của mình thử xem, có thể cứu được ai thì cứu.
Rút dao ra cắt ngón tay, nàng mời Phàm hé miệng. Phàm từng thấy nàng giải độc cho chưởng môn Không Động, do dự một chút liền mở miệng ra nuốt vài giọt máu của nàng.
Nàng đợi trong chốc lát hỏi: “Phương trượng, thấy thế nào?”
Phàm vận công điều chỉnh huyết mạch, đau đớn trên người giảm bớt, sau một lát thì không còn đau đớn. Hắn mở to mắt gật đầu với Liên Tống. Liên Tống xem xét mu bàn tay của hắn, phát hiện đóa hoa đã giảm đi hai cánh, hơn nữa hai cánh còn lại cũng đang chậm rãi mờ đi.
Trong lòng mừng rỡ, nàng lấy đĩa trái cây dưới tượng Phật, để máu chảy vào đó rồi đưa cho những người trúng độc để họ tự chia.
Thời gian cấp bách, nàng không quản được ai trước ai sau, cái đĩa đầy máu thì đưa cho người gần nhất.