Cùng Tấn Trường An

Chương 1.3

dịch: kaffesua

Màn cửa nặng trịch rũ xuống, che kín thân ảnh của nó bên trong doanh trướng, cũng không ai nhìn thấy bên trong lều bị che khuất ánh chiều tà kia có một đứa bé ôm ngực chậm rãi quỳ một chân xuống đất, nhịp thở của nó dần trở nên dồn dập, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.

Một đường vân đỏ rực như máu từ ngực nó chậm rãi lan ra, bò lên cổ nó, lại trườn lên gò má sau đó chạy lên trên khóe mắt của nó.

Người nó…

Đang từ từ lớn dần lên…

Một chiếc mã xa chóp đỏ dừng lại bên cổng đại doanh Trường Phong, một thiếu niên mặc áo lông cáo hất tay của người hầu đang vươn ra đỡ, tự mình nhảy phốc xuống xe ngựa. Chàng thiếu niên hít một hơi thật sâu.

Chàng thiếu niên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp và tiếng khôi giáp va vào nhau từ xa vọng đến, tiểu công tử xinh đẹp ngẩng đầu nhìn, liền nở nụ cười tươi rói, cất tiếng gọi: “Tỷ.”

Tiểu công tử xinh đẹp định chạy đến chỗ Lê Sương, thế nhưng vừa nhấc chân lên mới bước được hai bước, thì Lê Sương đã đi tới trước mặt. Nàng búng ngón trỏ vào trán tiểu công tử nghe một cái “tách” rõ to, chàng thiếu niên đau đến nhe răng trợn mắt, rên lên “ui da”, rồi đưa tay lên xoa xoa.

“Tỷ, tỷ lại ra tay mạnh hơn trước nữa rồi….”

Tiểu công tử lầm bầm oán trách, thế nhưng vẻ mặt đau đớn ấy lại không làm Lê Sương đau lòng, đã vậy còn nghe thấy nàng lạnh lùng hừ một tiếng, “Tỷ còn có thể búng mạnh hơn nữa đấy, đệ có muốn thử không?”

Lê Đình vội vàng lắc đầu: “Không thử không thử.” Cậu nhìn Lê Sương, giả bộ tỏ vẻ đáng thương, tủi thân, “Tỷ, đệ nhớ tỷ quá chừng, tỷ xem, tỷ đã hai ba năm không về nhà rồi đấy.”

Trước giờ Lê Sương vẫn luôn dễ mềm lòng lại không thích bị gò ép, thấy tiểu đệ tỏ vẻ như vậy, cũng không nỡ trách phạt tiếp. Thế nhưng vẫn cố mạnh miệng nói, “Bản tính của đệ tùy hứng, lão già lại quá nuông chiều đệ. Sau này ở bên này xảy ra chuyện gì tỷ cũng mặc kệ đệ!”

“Đệ biết tỷ sẽ không bỏ mặc đệ đâu!” Chàng thiếu niên cười tươi rói, đôi mắt híp lại như trăng non, thoáng chốc đã xua tan cái lạnh giá ở nơi phương bắc, dường như nhiệt độ ấm hơn cả ba độ, càng làm cho Lê Sương khó nổi cơn giận với cậu.

“Được rồi được rồi.” Tần Lan tiến lên hoà giải, “Chiếu tướng, bên ngoài trời giá rét, hay là để cho tiểu công tử vào trong lều ngồi trước đã?”

Vào chủ doanh, bữa tối đã được dọn ra, cơm canh trong trại lính giản đơn, mỗi người một chiếc bàn nhỏ, yên lặng ngồi ăn được một hồi thì bỗng nhiên La Đằng vén rèm đi vào: “Chiếu tướng.” Hắn cúi chào, phủi phủi tuyết bám trên người, tiến lên phía trước nói: “Chiếu tướng, thằng oắt con ngài nhặt về bỗng chạy đâu mất rồi.”

Lê Sương nghe nói như vậy cũng ngây ra, “Không thấy? Sao lại không thấy?”

“Vừa mới nãy, lúc mấy binh tốt đi ngang qua doanh trướng của nó thì nghe thấy bên trong có tiếng động lạ cho nên đi vào xem xét mới phát hiện không thấy nó trong đó, mọi người đã tìm khắp quân doanh một lượt rồi nhưng nó vẫn bặt vô âm tín.”

Lê Sương nhíu mày, mới vừa rồi La Đằng vén rèm thì nàng thấy sắc trời bên ngoài đã tối đen, hiện tại tuyết rơi rất dày, một đứa bé như nó chạy ra khỏi quân doanh, chỉ sợ là khó qua cơn lạnh, “Dẫn người ra ngoài quân doanh tìm thử xem.”

La Đằng tặc lưỡi, “Còn tìm làm cái gì, chiếu tướng, theo tôi thấy, cái thằng ranh con khinh khỉnh kiêu căng như nó chẳng nuôi được đâu, nó muốn chạy thì cứ để nó chạy đi, đỡ tốn cơm, năm nay trời lạnh, cũng không dư gạo để nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi.”

“Cố tìm đi, nếu thực sự tìm không được thì xem như tùy duyên vậy.”

La Đằng lĩnh mệnh rời đi.

Lúc này, Lê Đình ngồi bên cạnh mới lên tiếng hỏi Lê Sương: “Tỷ, tỷ vừa lượm được một thằng nhóc về sao?”

“Ừ.” Lê Sương lên tiếng, tâm tư lại không đặt ở câu hỏi của đệ đệ, nàng nhìn thời tiết bên ngoài doanh, mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm, đã vậy vừa vào đông trời đã đổ tuyết dày, lạnh đến buốt xương. Lương thực trong các thành triều Đại Tấn đều được bổ túc từ gạo Giang Nam, nhưng Tây Nhung năm nay mất mùa, mùa đông lại khắc nghiệt, e rằng khó sống qua khoảng ngày tháng khó khăn này.

Nghèo thì sinh biến, Tây Nhung lương thực không đủ, chỉ sợ sẽ dẫn quân đánh cướp.

“Lê Đình.” Lê Sương vừa ăn cơm, vừa lạnh nhạt nói, “Đệ chỉ được phép ở lại chơi tại sa mạc Tắc Bắc này trong một tháng, một tháng sau tỷ sẽ cử một tiểu đội đưa đệ hồi kinh.”

Lê Đình vừa nghe thế liền mở to mắt: “Vì sao! Đệ đi hết hơn nửa tháng mới tới được đây, vừa mới tới xong…. tỷ chỉ cho đệ ở đây có một tháng thôi ư….?”

“Cho đệ ở lại một tháng là quá tốt rồi.”

Thấy thái độ của Lê Sương cương quyết, Lê Đình nhất thời cũng nóng lòng: “Phụ thân nói đệ có thể ở đến khi đệ muốn đi thì đi. Ông là đại nguyên soái thống lĩnh quân đội đương triều ta, tỷ phải nghe theo lời của ông.”

“Tướng tại ngoại hạ lệnh có thể không tuân, đây là quân doanh Trường Phong, tỷ quyết định rồi.” Giọng của Lê Sương mang theo chuyên quyền độc đoán nói một không hai rất cương quyết. Nàng nghiêng mặt liếc mắt nhìn đệ đệ, “Nếu còn cãi lại, ngày mai sẽ đưa đệ đi ngay và luôn.”

“Tỷ, tỷ thật vô lý!”

“Đúng, vô lý thế đó, đệ làm gì được tỷ?”

“…”

Lê Đình bị ép đến bước đường cùng, đành ngậm miệng không cãi nữa, nghiến răng nghiến lợi thốt lên một câu, “Đệ về thì tỷ cũng phải đi về cùng đệ.”

Lê Sương nhếch môi cười xấu xa, lạnh lùng cười nhạo: “Oắt con, vài năm không bị ai đánh, đã quên bản tính của tỷ tỷ ta rồi à?”

Lê Đình cứng họng, cứ như bị mắc xương ở cổ, nhất thời chẳng còn bụng dạ nào mà ăn cơm, buồn bực cầm đũa chọt chọt vào trong chén cơm trắng.

Lê Sương cũng mặc kệ cái tính giận lẫy của cậu, không thèm để ý, ngồi tỉnh như ruồi tiếp tục ăn phần cơm của mình, nào ngờ Lê Đình buồn bực một hồi, lại quay sang gọi nàng, “Tỷ.”

Lê Sương không để ý tới cậu.

“Tỷ muốn đệ nhanh chóng hồi kinh là cảm thấy cuộc sống ở sa mạc Tắc Bắc vừa khổ cực vừa nguy hiểm sao?” Cậu ngừng một chút nói, “Tỷ cũng biết, lúc tỷ ở sa mạc Tắc Bắc này, đệ và phụ thân cũng lo lắng cho tỷ biết chừng nào.”

Lê Sương vẫn không thèm để ý, “Nói những lời này cũng vô dụng, nếu đệ thật lòng thật dạ lo lắng cho tỷ thì đã không chạy đến đây gây rối, mà đã ngoan ngoãn ở nhà chờ ông già lo liệu hôn sự cho đệ, giúp ông mượn hơi mở rộng mạng lưới ngoại giao, để cho vị trí đại tướng quân của ổng được vững vàng hơn, tỷ ở đây cũng thêm an tâm.”

Lê Đình: “…”

Lời nói quá thẳng thắn trực tiếp như thế khiến cho Tần Lan là tâm phúc nhiều năm của Lê Sương đang ngồi ăn cơm ở góc khác trong doanh trước chỉ biết cụp mắt cắm đầu ăn, chẳng khác gì con rối, tai không nghe mắt không thấy.

“Tỷ còn chưa thành thân, cớ sao cứ bắt đệ thành thân!” Nhõng nhẽo mãi vẫn không được, Lê Đình bực mình quá rồi, “Đệ biết vì sao tỷ không muốn hồi kinh, tỷ sợ gặp thái tử ca ca chứ gì! Bởi vì thái tử ca ca muốn cưới tỷ, cho nên tỷ mới không muốn quay về nhà, cứ lẩn trốn ở đây không về kinh để khỏi gặp thái tử ca ca.”

Lời vừa nói ra, người Lê Sương hơi cứng đờ, lặng lẽ không nói.

Tần Lan đặt chén xuống bàn, mặt mày nghiêm nghị quát, “Tiểu công tử, chiếu tướng trấn thủ doanh Trường Phong là vì giang sơn xã tắc Đại Tấn, phải chăng tiểu công tử hiểu lầm chiếu tướng cho nên mới nói ra những lời như thế?”

“Đệ…” Miệng Lê Đình giật giật, cẩn thận liếc mắt nhìn Lê Sương, cũng biết lời nói vừa rồi của mình quá nặng, lúc này liền trầm mặc không nói nữa.

Sau đó, bầu không khí trong doanh trướng rơi vào im lặng, xấu hổ. Đột nhiên Lê Sương cảm thấy tóc mai bên tai khẽ động, là gió len qua khe hở luồn vào trong doanh trướng.

Ánh mắt Lê Sương nghiêm lại, không nói hai lời, ném thẳng đôi đũa trong tay ra phía sau.

Tất cả mọi người chưa phát giác được ẩn ý trong hành động này của nàng, đợi đến khi Tần Lan nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện ở phía chiếc đũa của Lê Sương văng đến có một lỗ hổng không biết bị ai đó chọt lủng tự lúc nào, có thể ở đấy từng có người đứng rình xem bọn họ.

“Có kẻ mật thám?” Tần Lan hét lớn, quân sĩ đứng gác bên ngoài nhanh chóng lao vào trong doanh trướng, bên ngoài doanh trướng cũng nhanh chóng được đốt đuốc sáng trưng, thế nhưng ở nơi đó đã không có bóng dáng của bất cứ kẻ nào.

thỏ lãm nhãm

So với những bộ trước thì ý tưởng xây dựng bộ này khá chắp vá từ nhiều nguồn, từ chuyện bị teo tóp, đến hút máu đều không xa lạ, cổ đại thì thường lấy cổ trùng để làm nền cho những bệnh tật kỳ bí, quang cảnh ở sa mạc Tắc Bắc cũng từng xuất hiện trong bộ trước của bà Cửu rồi, O mới mẻ. Mối quan hệ giữa các nhân vật thì chủ yếu xoay quanh nữ 9, nam 9 cô độc, mà o rõ trước đó hai người có dây mơ rể má gì hay không thôi. truyện này ngược nam là chắc rồi, (ơ mà thỏ thích ngược nam, dô cái tặc luôn)

Độ hài: không có. Dù thỏ đã cố nghiêng nó theo tính hài ước để bớt cái khô khốc của sa mạc rồi.

Tình tiết đan xen rối rắm, nội tâm nhân vật phức tạp.

Độ khó edit: 8/10. edit bộ này trần thân tróc vảy T~T

Độ hay dự tính: 8/10 (dĩ nhiên chỉ xét tính logic của tình tiết, văn chương tác giả, cách xây dựng nhân vật).

Không biết khi nào tác giả mới post chương 2 ^^
Bình Luận (0)
Comment