dịch: kaffesua
beta: Ching LingLê Sương chau mày, chợt rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào cổ họng của hắn: “Nếu huynh đã không đáp lời, tôi sẽ áp giải huynh trở về doanh Trường Phong, từ từ thẩm vấn.” Chuyện cứu Lê Đình lần này xảy ra rất đột ngột và vô cùng khẩn cấp, theo lý thuyết, ngoại trừ tâm phúc của nàng thì không ai biết được tin tức này, thế nhưng tất cả mọi hành động của nàng đều bị một người thần bí này phát hiện và nắm rõ.
Chuyện liên quan đến việc quân cơ, Lê Sương không thể bởi vì đối phương đã ra tay cứu mình, hơn nữa thấy người ta không tỏ ra ác ý mà tùy tiện bỏ qua.
Lê Sương nghĩ như vậy.
Thế nhưng khi mũi kiếm của nàng chĩa thẳng vào yết hầu của đối phương, nàng lại nhìn thấy đôi mắt đỏ rực phía sau mặt nạ màu đen của chàng trai vốn lạnh lùng này bỗng toát ra vẻ bi thương.
Bị nàng coi như là kẻ thù… khiến cho hắn cảm thấy khó chịu và bi thương sao?
Lê Sương ngây người… người này…rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tình cảnh hiện giờ cứ như nàng là kẻ bạc tình hoặc đã phụ lòng chàng ta vậy.
Ngay trong giây phút nàng ngây người ra, thì chàng trai chợt tiến lên một bước, trông thấy mũi kiếm sắp xuyên qua yết hầu hắn, Lê Sương vốn không có ý định giết hắn ta thật, vì vậy vội vã đẩy mũi kiếm sang chỗ khác theo bản năng, nhằm tránh làm hắn bị thương.
Hành động này của nàng làm cho chàng trai được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếp tục tiến lại gần nàng. Hắn đưa tay, bàn tay nóng rực lại lần nữa dán lên lưng của Lê Sương, mà lúc này Lê Sương định rút cánh tay đang cầm kiếm về ngăn cản hắn, cũng đã bị hành động tiếp theo của hắn làm giật mình ngây người.
Hắn đột nhiên giữ chặt ót của nàng, chẳng nói chẳng rằng gì, cũng không cho Lê Sương chuẩn bị đã bất ngờ cúi người hôn lên môi của nàng…
Hắn đột ngột xông đến… hôn nàng!
Khi hai đôi môi chạm vào nhau, Lê Sương từ trước đến giờ chưa từng tiếp xúc với ai ở khoảng cách gần như vậy, trong lúc nhất thời Lê Sương chỉ biết mở to mắt ra nhìn, nào là ông bà nội ngoại, nào là nội gia tâm pháp, tất cả đều bay biến khỏi đầu, quên sạch sẽ không còn sót lại gì.
Mà chàng trai vừa chạm đến đôi môi của nàng lại giống như nắng hạn gặp mưa rào, hắn tham lam hút lấy hút để hương vị của nàng, tàn phá như muốn cắn nát bờ môi nàng, lại còn xông thẳng vào trong miệng nàng, càn quấy ở đấy. Giống như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng, hoặc lại giống như muốn xâm chiếm lấy nàng.
Lê Sương thất thần đứng ngây ra chỉ chốc lát, rốt cuộc cũng định thần lại sau giây phút bất ngờ.
Cái tên ba trợn sàm sỡ này.
Lê Sương tức giận ngùn ngụt, vung tay đánh mạnh vào eo của hắn, nàng đánh thẳng tay, vận hết sức chẳng chút tiếc thương nào.
Chàng ta rên lên vì đau, chứng tỏ cú đánh không nhẹ. Hắn cong người, thế nhưng tay kia vẫn không chịu buông Lê Sương ra, cứ như dẫu có chết cũng không đành lòng bỏ được vậy, tham luyến những va chạm và tiếp xúc cùng Lê Sương.
Mà lúc Lê Sương vừa hạ quyết tâm sẽ hạ thủ ngoan độc, thì áng mây nơi chân trời chợt bừng sáng, là những tia sáng đầu tiên của bình minh.
Lê Sương thấy chàng trai nọ chợt cứng đờ người, như đang ẩn nhẫn đau đớn cùng cực, hắn buông Lê Sương ra, lui về sau hai bước.
Lê Sương cầm kiếm chĩa vào hắn, “Muốn chạy trốn!”
Nhưng lời còn chưa dứt, chàng ta đã lao thẳng từ đỉnh núi xuống, con ngươi Lê Sương co rụt lại, tiến lên vài bước đi tìm hình bóng chàng trai nọ, mà lúc này bóng dáng hắn đã mất hút, không biết chạy về phương nào rồi.
Hắn đột ngột xuất hiện sau đó lại biến mất ngay trước mắt Lê Sương, không lưu lại một câu nói cũng không để lại chút manh mối nào.
Lê Sương một mình đứng ở trên đỉnh núi, nhìn ánh nắng ban mai dần xuất hiện nơi chân trời, ném mạnh cây kiếm đang cầm trên tay xuống đất, che miệng lại, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đồ ba trợn!”
Lúc Lê Sương trở lại quân doanh thì trời đã sáng tỏ, thân ảnh nàng mới vừa xuất hiện phía xa bên ngoài trại lính, binh sĩ trên khán đài nhìn thấy nàng liền vội vã đi bẩm báo lên trên, Tần Lan bị Lê Sương bắt ở lại xử lý chuyện trong quân doanh lập tức phi ngựa chạy ra.
Đi tới bên cạnh Lê Sương, Tần Lan tung người xuống ngựa, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, quan sát hồi lâu, thấy nàng không sao cả, lúc này mới yên lòng, đôi môi đang mím chặt cuối cùng cũng được buông lỏng ra một chút: “Chiếu tướng.” Hắn vẫn một mực cung kính chào, “Chiếu tướng mệt nhọc rồi, lên ngựa nhé.”
Quả thực Lê Sương rất mệt, không chút khách khí nào liền tung người lên ngựa, tùy ý để Tần Lan đi bên cạnh dắt ngựa cho nàng, nàng hỏi: “Lê Đình đã trở về rồi chứ?”
“Về rồi, quân y đã khám cho tiểu công tử. Tiểu công tử chỉ bị kinh hãi, cũng không đáng lo.”
Lê Sương thở dài: “Cha nói đúng, tính tình của Lê Đình còn quá bồng bột, nếu cứ để nó sống trong kinh thành sẽ trở nên nhu nhược, một khi xảy ra chuyện lại chẳng khác nào các cô nương tiểu thư, cần được tôi luyện thêm.”
Tần Lan tiếp lời, “Tiểu công tử tuổi vẫn còn nhỏ, chiếu tướng chớ trách móc quá nặng lời.” Tần Lan dừng một chút, liếc mắt nhìn thoáng qua con ngựa của Lê Sương, trầm tư một hồi mới nhẹ giọng hỏi, “Thuộc hạ nghe tiểu công tử nói, tối hôm qua ở thạch trại mã tặc có một người thần bí mặt mang mặt nạ đen đến hỗ trợ, chiếu tướng…”
Lê Sương nghe nhắc đến người nọ, lại nhớ đến chuyện xảy ra trên đỉnh núi lúc tản sáng, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, nhưng tâm tình của nàng sao có thể biểu lộ ra trước mặt tướng sĩ, chỉ giương ra gương mặt lạnh lùng, cắt đứt lời Tần Lan, “Đừng nói nữa.”
Tần Lan nghe vậy, giật mình ngẩng đầu đưa mắt nhìn Lê Sương, thấy sắc mặt nàng không vui, lại rũ mắt xuống, thấp giọng đáp lại, “Rõ.”
Với thân phận của hắn thì không có tư cách nhiều lời với Lê Sương. Thậm chí ngay cả truy hỏi cũng không dám.
Vào quân doanh, chúng tướng sĩ lập tức xúm lại, Lê Đình vẫn mặc chiếc áo khoác lông cừu dày chạy ra khỏi doanh trướng, vừa nhìn thấy Lê Sương, viền mắt cậu bỗng ửng đỏ, bổ nhào vào lòng Lê Sương nức nở, “Tỷ!”
Lê Sương cúi nhìn đệ đệ đang ủ rũ vùi đầu vào người mình, dù rằng đã hạ quyết tâm, thế nhưng lúc này vẫn không kìm được mủi lòng thương, dẫu sao thì Lê Đình vẫn là đệ đệ được nàng che chở từ nhỏ đến lớn, hơn nữa lần này để cho Lê Đình theo binh sĩ bảo vệ xe lương cũng là quyết sách sai lầm của nàng, không thể trách cậu được.
Lê Sương thở dài, kéo Lê Đình ra, “Về doanh trướng đi.” Sau đó lại ngẩng đầu sai người gọi La Đằng và mấy vị phó tướng khác sang đây.
Lê Đình được nô bộc của phủ chiếu tướng che chở, lo lắng dẫn cậu quay về doanh trướng của mình trong Trường Phong, Lê Đình vừa đi được dăm bước lại lưu luyến quay đầu nhìn Lê Sương, thấy nàng đang bận rộn hạ lệnh cho các phó tướng vừa chạy đến.
“Đêm qua đi ít người nên chưa tiêu diệt được mã tặc, hôm nay không còn cố kỵ gì nữa, điểm ba nghìn binh, dẹp hết đám trộm cướp ấy cho tôi. Thủ đoạn cần phải tàn nhẫn.” Dáng vẻ Lê Sương mỏng manh yếu ớt thế nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn lạnh lẽo, “Giết gà dọa khỉ, để cho đám người ngựa Tây Nhung được sáng mắt, dám trêu chọc Đại Tấn ta thì phải chịu kết cục thế nào.”
Thủ đoạn cần tàn nhẫn, ý nghĩa của câu nói này chính là Lê Sương không muốn một ai trong số họ còn sống sót.
Lê Đình nhìn Lê Sương, thấy ánh mắt nàng sáng như đao, sắc mặt đông lạnh, Lê Đình hơi ngây người, ở trong mắt cậu, Lê Sương vẫn thường tranh cãi ầm ĩ với cậu, thậm chí thỉnh thoảng còn tỏ ra là một tỷ tỷ không đứng đắn. Đến tận bây giờ, cậu mới biết được, những người trong kinh thành thỉnh thoảng vẫn lén lút nói sau lưng cậu rằng tỷ tỷ của cậu rất hổ báo. Hóa ra thực sự chẳng sai lấy một ly.
Người chiến đấu vì quốc gia, lấy quốc gia làm trọng, xem thế vạch kế, xét lực dụng mưu, chém giết, máu tanh, tất cả chỉ là chuyện thường ngày, mà chính vì có người lấy máu và thịt làm tường chắn giống như nàng canh giữ tại biên cương, cho nên bách tính trong triều Đại Tấn mới có thể an cư lạc nghiệp, cậu mới có tư cách ở trong kinh thành làm một công tử quần là áo lụa, ăn sung mặc sướng, muốn làm gì thì làm.
Ở trong nhà, cha thường nói cậu không bằng tỷ tỷ, Lê Đình nghe thế chỉ nghĩ do bản thân tuổi còn nhỏ, mà bây giờ cậu mới thực sự nhận ra rằng cậu vẫn còn kém Lê Sương rất xa, xa đến mức cứ như không ở cùng một thế giới…
Lê Đình nghiến răng nghiến lợi, trầm mặc trở về doanh trướng của mình.