Phó Xung và Nhã Na ngồi trong Studio chọn ảnh. Những tấm ảnh núi xanh, nước biếc, nắng vàng khiến cho nhân viên ở Studio phải hết lòng khen ngợi. Mỗi danh lam thắng cảnh đều có thể chọn ra rất nhiều bức hoàn hảo, Nhã Na lóa cả mắt, lưỡng lự không biết phải chọn tấm nào.
Phó Xung thỉnh thoảng cho cô ý kiến, phần lớn thời gian ngồi ngẩn ngơ một bên. Sáng nay văn phòng thư ký nhận được thông báo của Ban tổ chức tỉnh và thành phố về việc thị trưởng Lâm sắp tới sẽ đến trường Đảng để học tập trong hai tháng. Anh đọc thông báo, không biết vì sao trong lòng bỗng thấy trống trải. Hai tháng… Có lẽ hắn không đi thì hai tháng này, hai người hẳn cũng chỉ đụng mặt vài lần. Thế nhưng anh vẫn sẽ biết, hắn vẫn ở một nơi không xa với mình, ở chung một tòa nhà, cùng chung một hơi thở.
Hai tháng sau… chờ hắn về, anh cũng đã có thân phận mới. Chồng của Nghiêm Nhã Na.
“Nè, nè… Nghĩ đi đâu thế?” Nhã Na cầm mấy tấm ảnh chụp lắc lắc trước mắt anh. Anh thu lại mớ suy nghĩ lộn xộn, cúi đầu giúp cô lựa chọn.
Chọn một lúc lâu, Nhã Na cầm mấy tấm ảnh tương đối hài lòng đưa cho nhân viên bên cạnh. Phó Xung tùy tiện dọn dẹp ảnh chụp chất đầy trên mặt bàn. Bỗng nhiên, trái tim anh nhảy dựng lên, thò tay lấy một tấm ảnh. Đó là một bức chụp ở Thanh Thủy Hà, bên trong là anh và Nhã Na đang mặc đồng phục học sinh, bày ra tư thế hôn môi. Khi chụp, góc của người chụp có thể hơi lệch một chút, một góc của bức ảnh vướng phải nửa khuôn mặt và cơ thể của một người đàn ông. Hai nhân vật chính trong bức ảnh được chụp rất hoàn hảo, nên studio ảnh cũng chọn bức ảnh này làm ứng cử viên, vì nếu được chọn, người đàn ông chỉ chụp một góc kia hoàn toàn có thể bị xóa bằng kỹ thuật.
Phó Xung cảm thấy tim mình đập loạn xạ, bàn tay cầm bức ảnh khẽ run lên, người đàn ông có nửa khuôn mặt trong bức ảnh sắc mặt xám ngoét, biểu cảm trong mắt vừa như tuyệt vọng lại vừa như điên cuồng.
Tại sao? Tại sao lại là hắn? Tại sao Lâm Nguyên lại ở đó!
Nhìn vào mắt Lâm Nguyên trong bức ảnh, Phó Xung cảm thấy đau nhói ở đâu đó trong lòng, anh lặng lẽ cất bức ảnh vào túi xách của mình.
Sau khi nhận được giấy báo đi học Trường Đảng tỉnh, Lâm Nguyên lặng lẽ trầm tư trong văn phòng hồi lâu. Nhiệm vụ cấp bách nhất trước mắt không gì khác chính là lập dự án cải tạo đô thị, xem ra mấy ngày nữa phải đẩy nhanh tiến độ công tác, tranh thủ trước khi hắn đi hoàn thành những phần cơ bản. May mắn thay, hiện tại đã là cuối thu, mùa đông đang đến gần, tất cả các dự án chắc chắn sẽ không chính thức khởi công cho đến năm sau, các mắt xích quan trọng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Công việc có cách xử lý, Phó Xung thì sao? Hai tháng sau hắn trở lại, tên nhóc này hẳn đã động phòng, làm tân lang rồi.
Hắn nhớ tới cảnh tượng ở Thanh Thủy Hà ngày đó, không khỏi siết chặt tay ghế, cắn môi, nheo mắt lại. Cảnh tượng tuấn nam mỹ nữ ôm hôn nhau khiến hắn chỉ cần nghĩ lại là cảm thấy ghen tị. Hắn phải thừa nhận rằng tình cảm của hắn dành cho Phó Xung không còn như những gì hắn nghĩ lúc đầu. Hắn vốn chỉ muốn coi anh là một bạn tình an toàn trong thời gian ở Kim Sơn. Trước khi hắn kịp nhận ra, thanh niên cao lớn đã thực sự đi vào trái tim hắn rồi, khuôn mặt, thân hình, vẻ bướng bỉnh, cách anh lau mồ hôi sau khi tập thể dục, tiếng van xin thấp thỏm khi say mê… tất cả đều khiến Lâm Nguyên ý loạn tình mê.
“Không! Không thể để em ấy kết hôn!” Nếu Phó Xung kết hôn, giữa hắn và anh sẽ tự nhiên có một rào cản. Không còn được ở bên nhau hàng đêm, ôm nhau thật chặt, để người ấy cảm nhận được sự yêu thích cuồng nhiệt của mình. Tương tự như vậy, hắn sẽ không thể tìm kiếm nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực cường tráng của anh, không thể bên nhau mỗi sáng tỉnh giấc…
“Đừng nằm mơ, tôi nhất định sẽ không để em kết hôn!” Lâm Nguyên hung tợn gào lên trong lòng. Đây cũng không phải phong cách của hắn, hắn chưa bao giờ đưa ra quyết định mà không xem xét kỹ về tương lai. Thế nhưng hiện tại, hắn không hề suy nghĩ nghiêm túc xem ngăn cản hôn nhân của Phó Xung xong thì sau này sẽ thế nào, tương lai hai người sẽ ra sao. Nhưng dù thế nào hắn cũng đã hạ quyết tâm rằng sẽ bản thân sẽ tuyệt đối không để anh kết hôn.
Hắn tìm số của Phó Xung. Hắn muốn thử lần cuối, muốn nói cho thanh niên kia tình cảm thật sự của mình. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được trong lòng anh cũng không khác gì hắn. Cho dù khởi đầu của hai người có khó khăn như nào, nhưng hiện tại, hắn tin rằng mình có thể cảm nhận được một phần tình cảm đang bị mãnh liệt đè nén trong lòng Phó Xung.
“Phó Xung… Là tôi.” Lâm Nguyên cố gắng hết sức để kiểm soát giọng nói của mình bình tĩnh như mọi khi.
“… Thị trưởng, có chuyện gì sao?” Phó Xung chắc đang ở trong văn phòng, hắn có thể nghe thấy các đồng nghiệp bên cạnh đang nói chuyện.
“Tối nay rảnh chứ? Tôi có chút chuyện trong lòng muốn nói với cậu.”
“… Hôm nay tôi có… hẹn cơm tối với một người bạn rồi.” Phó Xung không nói dối, tối nay anh và Nhã Na đã hẹn Khâu Lâm bên Ủy ban Xây dựng đi ăn cơm rồi.
“Tám giờ tôi đợi cậu ở quán cà phê trên tầng hai của Vân Khai. Ăn cơm xong thì cậu qua là được.” Lâm Nguyên không nản lòng.
“Chúng ta … không có chuyện gì để nói …” Phó Xung nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói.
“Đúng giờ anh sẽ ở đó đợi em.” Lâm Nguyên cúp điện thoại.
Bữa cơm này của Phó Xung có thể được mô tả là ngon như nhai sáp.
Nhã Na đá anh mấy lần dưới gầm bàn, anh mới hồi thần lại, làm Khâu Lâm cười cười, trêu chọc anh.
Trong mắt anh là gương mặt cười đùa của Nhã Na và Khâu Lâm, trong đầu lại là gương mặt anh tuấn của Lâm Nguyên. Chỉ là, trên gương mặt mang theo một nét tuyệt vọng, khiến Phó Xung cảm giác như đang đứng trên đống lửa, như đang ngồi trên đống than.
Mới tám giờ, bữa cơm của ba người kết thúc. Nhìn Khâu Lâm bắt taxi rời đi, Nhã Na khoác tay anh nói: “Hôm nay anh uống lộn thuốc à? Cứ như trên mây vậy. May mà mình cũng thân quen với Khâu Lâm, chứ không như thế thật thất lễ, phải không?”
Phó Xung “Ừ” một tiếng, không giải thích được sự bất thường của mình. Nhã Na thấy anh hơi lơ đễnh, nghĩ ngợi lung tung nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Mới tám giờ, hôm nay thời tiết đẹp, ra công viên đi dạo với em một chút đi. Giờ về nhà có chút chán.” Nhã Na nhẹ nhàng dựa mặt vào vai Phó Xung, chỉ tay về hướng công viên gần đó.
Phó Xung cảm thấy hai chân như bị kẹp chì, càng đi về phía trước lại càng bước không nổi. Đêm mùa thu mát mẻ, anh cảm thấy mồ hôi đang bắt đầu chảy, anh nhìn trộm chiếc đồng hồ trên cổ tay mình… chắc hắn đã ở đó rồi.
“Tôi có chút chuyện trong lòng muốn nói với cậu…” Hắn muốn nói gì với anh? Chúc phúc cho đám cưới sắp tới của anh sao? Hy vọng anh sẽ tha thứ cho những thương tổn hắn đã gây ra cho anh. từ nay nước sông không phạm nước giếng? Làm gì có chuyện đó. Thế thì đã không phải là Lâm Nguyên rồi.
Nếu… Hắn muốn nói với mình rằng…
Phó Xung dùng lực lắc đầu, mạnh đến nỗi Nhã Na đang dựa vào anh cũng bị lắc theo, “Anh sao vậy? Làm em giật cả mình! Rốt cuộc tối nay anh làm sao, có chuyện gì… có thể nói được không?”
Có thể nói được không? Không thể… Phó Xung cười khổ trong lòng, “Không có chuyện gì cả, hôm nay anh xem thông tin tuyển dụng công chức của tỉnh ở đơn vị, anh… đang nghĩ muốn nói với em.”
Những gì anh nói là thật.
Thời điểm nhận được điện thoại Lâm Nguyên, anh đang xem xét các yêu cầu và điều kiện liên quan đến việc tuyển dụng công chức của tỉnh, trong đó có một số vị trí khá hấp dẫn. Đương nhiên, lực hấp dẫn này vốn không đủ với Phó Xung. Dù sao thì công việc bên này của anh cũng khá tốt, lương cũng cao, lại có bạn gái bên cạnh, những đơn vị cấp tỉnh kia cũng không hẳn là thật sự gây ấn tượng với anh.
Anh là muốn trốn tránh.
Trốn khỏi người đàn ông giống như núi lửa đó, sợ rằng khi phun trào, anh sẽ cam tâm tình nguyện dung nham rực lửa của hắn nuốt chửng.
“Có vị trí nào đặc biệt tốt sao?” Nhã Na có chút ngạc nhiên Phó Xung sẽ có dự định như vậy thời điểm sát sịt ngày kết hôn. Cô nghĩ khả năng là Phó Xung tìm được vị trí nào đó anh đặc biệt quan tâm.
“Cũng không hẳn, chỉ là anh thấy… làm việc ở đây… có chút nhàm chán.” Lời này không quá kiên quyết, cũng không giống với tính cách của Phó Xung, anh không phải là người thích dùng cảm tính trong công việc.
Nhã Na không nói gì, cô mơ hồ cảm thấy Phó Xung hôm nay rất kỳ lạ, đặc biệt kỳ lạ.
Có gió thổi qua, Phó Xung thấy lạnh sống lưng. Chín giờ hơn, lát nữa anh còn phải đưa Nhã Na về, có lẽ nếu muốn đi Vân Khai thì cũng ít nhất phải sau mười giờ.
Ánh trăng rọi lên hai người, mái tóc đen dài của Nhã Na chảy xuôi như cuộn sóng bạc. Anh nhìn mặt cô, cô mỉm cười với anh. Gương mặt cô dưới ánh trăng thật thuần khiết, xinh đẹp biết bao, khiến người ta không đành lòng tổn thương. Phó Xung cũng nhẹ nhàng cười lại, anh biết mình sẽ không đi.
Một khắc đó, trong đầu anh lóe lên một hình ảnh tĩnh lặng: Lâm Nguyên cô đơn một mình ngồi dưới ngọn đèn mờ nhạt của tiệm cà phê, trước mặt là hai ly cà phê lạnh băng. Hình ảnh quá đỗi chân thật, khiến Phó Xung, trong nháy mắt đó, cảm giác có giọt nước mắt đọng trên lông mi.
Chưa đến tám giờ, Lâm Nguyên đã đến quán cà phê.
Trong tiếng nhạc du dương và sâu lắng, dưới ánh đèn mờ ảo, hắn mặc một chiếc áo len cashmere trắng và quần tây ống ôm màu đen, ngồi một mình bên cửa sổ. Bề ngoài cao lớn anh tuấn, lại như đang đăm chiêu suy nghĩ khiến những người xung quanh đều lặng lẽ chú ý, đánh giá hắn.
Hắn không để ý bất cứ ai, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cửa ra vào. Kim đồng hồ quay vòng thật nhanh, tâm hắn cũng theo nó mà dần nặng trĩu.
Chín giờ… Mười giờ…
Người đến rồi đi, lại đi rồi đến… Mỗi lần hắn nhìn… đều không có anh.
Hắn nhìn điện thoại trước mặt, trên đó là dãy số viết tên ‘Tiểu Xung’. Hắn muốn gọi cho anh, lại sợ sẽ phải trực tiếp nghe lời từ chối lạnh như băng. Vẫn nên chờ một chút, có lẽ, người tiếp theo vào cửa… sẽ là em ấy.
Hắn vẫn ngồi đó cho đến khi quán cà phê đóng cửa. Hắn nhìn đồng hồ, nhếch miệng cười.
Khoảnh khắc đó, Lâm Nguyên hạ quyết tâm, “Phó Xung, tôi thề, rất nhanh thôi, tôi sẽ khiến em tuần nào cũng phải ngồi đây uống cà phê với tôi.”
Trên đường lên tầng, hắn gọi điện cho Lý Hoành Đồ, người anh rể khiến Phó Xung cẩn thận ‘chăm sóc’ hắn, hẳn sẽ hiểu tình huống bạn gái của Phó Xung. Lâm Nguyên chỉ biết cô cũng làm việc cùng ngành. Hiện tại hắn đã quyết, thân là lãnh đạo của Phó Xung, hắn hẳn là nên tận tình giúp đỡ cấp dưới đã ngoan ngoãn phục vụ mình này. Hắn muốn cho anh biết, không ai có thể rời khỏi hắn nếu không có sự đồng thuận. Muốn cho anh biết, hắn sẽ không để anh kết hôn, không để anh bước vào cửa Cục Nội vụ!*
(*) Chắc là đi đăng ký kết hôn Trước khi Lâm Nguyên đi học ở tỉnh, thành ủy đã triệu tập toàn ủy để chọn ra một nhóm cán bộ đi làm nghiên cứu khảo sát.
Gần như đồng thời, đội ngũ cán bộ dự bị trẻ mà Ban Tổ chức Huyện ủy thực hiện để hỗ trợ xóa đói giảm nghèo ở các thị xã, thị trấn thuộc diện nghèo của huyện cách đây một thời gian cũng đã được xác lập.
Phó Xung nhận được điện thoại của chị gái, nói rằng anh rể Lý Hoành Đồ chăm chỉ công tác, không những được lên phó cục trưởng chính thức, mà còn là phó cục trưởng cục Kiểm toán cấp thành phố, tầm quan trọng khác xa so với cục Thống kê.
Trong lời nói của Phó Anh đều tràn đầy phấn khích cùng hạnh phúc vì chuyện của chồng mình, không phát hiện sự khác lạ của em mình ở đầu dây bên kia. Cúp điện thoại, Phó Xung ngơ ngác nhìn máy tính trước mặt. Trước đó anh nhận được điện thoại của Nhã Na, bạn gái anh hơi mất kiểm soát, anh có thể hiểu được, vì không hiểu sao Ban Tổ chức Huyện ủy lại bố trí cô đi cán bộ dự bị ở các xã, thị trấn nghèo. Hơn nữa còn cử cô đến một thị trấn hẻo lánh nhất thành phố, một thị trấn tự trị dân tộc thiểu số rất hẻo lánh ở miền núi cách thành phố gần sáu tiếng đi ô tô.
Nhã Na không hề chủ động đăng ký trong các hoạt động trước đây, tuy là cán bộ dự bị trẻ, nhưng Phòng Tài chính mà cô công tác mới là bộ phận quyền lực thực sự mà ai cũng khao khát, ngoài ra cô cũng sắp lấy chồng nên không muốn tham gia vào thời gian này. Nhiều cán bộ dự bị trẻ tuổi muốn tranh giành cơ hội này, cô nghe nói cuộc cạnh tranh vẫn còn rất khốc liệt, vậy mà cô một chút chủ động đấu tranh cũng không có thế nhưng lại trúng tuyển. Nhã Na chết lặng nhìn mẫu đơn kê khai Ban Tổ chức Huyện ủy gửi tới.
Phó Xung qua điện thoại an ủi cô một chút, bảo cô đừng vội, thử liên lạc với cục trưởng xem sao, nhờ cục trưởng hỏi bên Ban Tổ chức xem việc này có thể cứu vãn được không, bản thân anh thì sẽ tìm mấy người bạn bên Ban Tổ chức để hỏi thăm tình hình ra sao.
Một người bạn ở Ban Tổ chức Thành ủy nhanh chóng chuyển tin, nói rằng giọng điệu trong ủy ban huyện rất chặt chẽ về việc lựa chọn và bổ nhiệm Nhã Na và những người khác. Theo tin tức từ Ban Tổ chức Huyện ủy, danh sách này là do đích thư Bí thư huyện ủy lập, thông qua cũng rất nhanh.
Nhã Na bên kia gọi lại, báo với anh rằng cục trưởng quản lý giúp cô hỏi thử, bên Ban Tổ chức lại trả lời thuyết phục là lần này việc lựa chọn và bổ nhiệm cán bộ trẻ là rất nghiêm túc. Các cán bộ được chọn không được từ chối sự sắp xếp này vì lý do đặc biệt. Nếu có ý kiến phản đối xin mời gặp Bí thư Huyện ủy để đích thân nêu rõ sự việc. Ngoài ra, theo quy trình, những cán bộ trẻ này sẽ báo cáo về thị trấn và thôn, bản trong diện hỗ trợ sau một tuần kể từ khi công bố. Nếu Nhã Na đến thị trấn đã được sắp xếp để báo cáo, cô ấy chỉ có thể ở đó, nơi núi cao, đường xa, điều kiện khó khăn, nếu hai người kết hôn, cả hai sẽ chia xa ngay lập tức.
Không biết tại sao, sau khi Phó Xung nghe được tin đó, trong lòng lại nổi lên một ý nghĩ kỳ lạ nhưng vô cùng rõ ràng. Thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao? Anh rể được thăng chức một cách khó hiểu, Nhã Na đột nhiên được điều động mà không có bất kỳ logic nào. Chẳng lẽ những việc này thực sự chỉ là những sắp xếp công việc đơn giản? Thế thì mặt trời lại mọc đằng Tây rồi. Anh cười lạnh, ở lâu trong môi trường này, kẻ ngu ngốc cũng sẽ trở nên thông minh hơn, huống chi, anh chưa từng là một kẻ ngốc.
Anh nhẹ nhàng lấy bức ảnh của mình, Nhã Na và người đàn ông với nửa gương mặt kia ra, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, “Thị trưởng Lâm, thật sự là anh làm sao?”
Sau khi Lâm Nguyên xuất viện, hắn bắt đầu rèn luyện bản thân hơn, rượu về cơ bản là không uống nữa, bắt đầu đến phòng tập thể dục thể dục. Chỉ là khi không có việc gì lắm, hắn vẫn ở một mình trong phòng nghe bài hát ‘Đừng yêu tôi’ hoặc khi A Tiêu đang nghỉ ngơi trong phòng, hắn sẽ lẻn vào phòng của Phó Xung, lẳng lặng nằm trên giường anh, nhớ anh.
Hắn nhìn điện thoại, đã gần tám giờ, sao anh vẫn chưa đến.
Hôm nay ban cán sự huyện ủy đã cho hắn biết kết quả, hắn gọi điện cho Bí thư Lý bày tỏ lòng biết ơn, đồng thời, nói với bên kia rằng sự sắp xếp này có khả năng sẽ thay đổi.
Với sự thông minh của Phó Xung, đêm nay hẳn anh sẽ đến tìm hắn đi? Hắn đã cố tình để A Tiêu sang phòng khác ở đêm nay. Hắn không muốn người khác chứng kiến hắn và Phó Xung cãi nhau.
Điện thoại reo, là số của tiểu Xung.
“Thị trưởng, là tôi, Phó Xung.” Giọng nói đầu dây bên kia có vẻ bình tĩnh.
“Biết, có chuyện gì sao?” Giọng điệu của Lâm Nguyên còn có vẻ đùa giỡn một chút.
“Ngài đang ở khách sạn Vân Khai sao? Tôi đang ở sảnh khách sạn, có chút việc muốn bàn với ngài.”
“Ừ, lên đây.” Khóe miệng Lâm Nguyên lộ ra một tia giễu cợt.
Khi Phó Xung bước vào, không biết tại sao, điều đầu tiên anh nhìn thấy là chiếc đèn trên bàn trà Lâm Nguyên dùng để đánh ngất anh. Theo bản năng, anh cảm giác chính mình dường như cũng mê muội một chút.
Lâm Nguyên mặc trang phục thể thao giản dị, không có phong độ và lịch lãm như bình thường, nhưng lại có khí chất ung dung và điển trai của một người đang thư giãn ở nhà. Hắn thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn lên Phó Xung đang đứng lặng yên ở giữa phòng khách.
“Ngồi xuống đi, sao lại đứng đó? Lúc cậu gọi, tôi đã pha hai tách cà phê rồi. Lại đây uống đi, bù vụ hôm trước.” Hắn chỉ hai cốc cà phê trên bàn, trên mặt là nét châm chọc nhàn nhạt.
“Lâm… Thị trưởng, chuyện của bạn gái tôi… Ngài có biết không?” Phó Xung bỏ qua lời nói của Lâm Nguyên, anh chỉ muốn thẳng thừng với người đàn ông này. Trong lòng anh, anh biết, trừ hắn ra, sẽ không có ai nhằm vào Nhã Na như vậy, nhằm vào anh như vậy.
“Biết chứ! Là tôi cố ý sắp xếp mà, cả chuyện của anh rể cậu nữa, đều là tôi cả! Cậu hầu hạ tôi tốt như vậy, Lâm Nguyên tôi tất nhiên sẽ không để cậu chịu thiệt rồi.” Hắn thẳng thắn, sòng phẳng, dứt khoát, như thế việc này thật sự là để giúp Phó Xung vậy. Hắn bưng tách cà phê lên, uống một ngụm, “Mấy người còn không hài lòng sao?”
“Anh! Anh như thế này… có thể coi mình là thị trưởng sao? Anh xuống tay với tôi thì thôi, anh lại còn xuống tay với cả phụ nữ thì là cái thể thống gì! Tôi thật sự… Tôi con mẹ nó thật sự là xui xẻo tám đời mới gặp phải anh!” Phó Xung bị bộ dáng vô lại của hắn khiến cho giận để phát run. Người này rốt cuộc là loại gì, thời điểm không bên cạnh thì sẽ không thể tự chủ được mà nhớ hắn, đến lúc mặt đối mặt, hắn lại làm đủ việc khiến anh chỉ muốn xông lên bóp chết hắn.
Lâm Nguyên đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt Phó Xung. Anh rõ ràng là bị chọc tức quá chừng, ngực phập phồng, trên trán xuất hiện vài hạt mồ hôi mịn.
“Giận sao? Tiểu Xung.” Hắn bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, trong giọng nói không còn sự khiêu khích nữa, mà là sự ôn nhu mỗi khi hai người thân mật bên nhau. Hắn chậm rãi tới gần thân thể Phó Xung, nhẹ nhàng ôm vai anh, cúi đầu, dùng ngón tay lau đi mồ hôi trên trán anh.
“Đừng giận, anh biết làm như vậy thật sự rất đáng khinh. Nhưng anh không còn cách nào khác, nếu không làm vậy, hôm nay liệu em có đến tìm anh không? Không làm như vậy, em sẽ trở thành chồng cô ấy. Phó Xung, anh từng nói với em rồi, anh thật sự không thể để em kết hôn. Đừng trách anh không biết đúng sai, vì anh… anh thật sự thích em… Em biết mà… Phải không?” Giọng hắn trầm trầm, mang theo một sự nhu tình đến từ trái tim, như thể có một loại sức mạnh kỳ quái, khiến Phó Xung cảm nhận nơi nào đó trong tim anh bỗng nhiên trở nên hết sức mềm mại.
Anh lùi lại một bước, khiến chính mình cách xa hắn một chút. Người đàn ông này tựa hồ như có một loại ma lực, biết rằng những lời hắn nói thật sự rất ích kỷ lại vô lý, thế nhưng bất tri bất giác, anh lại bị những lời này của hắn mê hoặc.
Thế nhưng hiện tại, anh không thể bị hắn mê hoặc. Thứ người này muốn ngăn cản chính là hôn nhân của anh, dù có thế nào, anh cũng không thể chấp nhận.
“Ngài nghĩ những lời này giữa chúng ta còn có nghĩa lý gì sao? Thị trưởng, mối hôn nhân này của tôi đã định, hôm nay tôi tới là muốn nhờ ngài vì… lợi ích đôi bên mà suy xét lại. Đừng làm khó tôi, đừng làm khó bạn gái tôi. Ngài là lãnh đạo, địa vị cao sang, việc gì phải chấp nhặt với bọn tôi.”
Lâm Nguyên tựa hồ bị câu ‘mối hôn nhân này của tôi đã định’ của anh kích thích. Nét ôn nhu vừa trên mặt hắn bị dỡ xuống, “Phó Xung, em cũng không ngu ngốc. Anh có thể làm đến vậy thì em hẳn cũng nên biết anh rất để ý chuyện này. Vẫn là câu nói kia, anh sẽ không để em kết hôn.”
Phó Xung cảm thấy đầu mình đau dữ dội, một luồng khí ngạt tán loạn trong lồng ngực. Người này dứt khoát không thể nói lý, hắn đơn giản là không muốn nói lý lẽ với anh. Anh cảm giác thần kinh não bộ của anh vì tức giận mà muốn nổ tung.
“Ngài chẳng phải là thị trưởng sao? Ngài chẳng phải chính là kẻ dùng quyền chèn ép tôi sao? Tôi con mẹ nó từ chức đấy! Tôi không tin tôi làm dân thường rồi anh con mẹ nó còn có thể kiểm soát việc tôi kết hôn!” Anh hung tợn hét vào mặt Lâm Nguyên, tựa như một con báo dữ bị chọc giận.
“Em không tin? Em cho rằng em từ chức thì mọi việc sẽ bình an vô sự? Anh nói cho em biết, Phó Xung, anh đã muốn em thì em chạy không nổi đâu. Để anh nói thế này, miễn là em không kết hôn, chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, công việc của cô bé kia cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì. Còn nếu em không tin anh, nhất định muốn cùng cô ta kết hôn, em có tin anh sẽ kể mọi chuyện giữa chúng ta cho cô ta nghe không? Để cô ta biết em ở dưới thân anh van nài cầu xin anh chơi em như thế nào. Em…”
Phó Xung nghĩ chính mình nhất định là nghe lầm rồi. Anh nghĩ có lẽ tối nay vì mình không ăn uống gì nên hiện tại đầu óc có chút choáng váng, tay chân có chút mềm nhũn, có lẽ lỗ tai cũng nghe không rõ. Lâm Nguyên nói… mình không nghe lầm sao?
Một sự nhục nhã chưa từng có vọt lên mặt anh, cho dù là trước kia bị hắn cưỡng ép ngay trên chiếc sô pha trước mặt, anh cũng chưa từng cảm nhận được sự nhục nhã ác liệt tới mức này.
Nếu Nhã Na thật sự biết những chuyện đã xảy ra giữa anh và Lâm Nguyên, Phó Xung không biết bản thân sẽ ra sao, thật sự không biết. Thế nhưng anh biết, anh biết nếu mình không chiều theo ý tên ác ma anh tuấn vừa nham hiểm lại vừa ích kỷ này, nếu thật sự làm trái ý hắn, thứ súc sinh này quả thực chuyện gì cũng có thể làm được.
Anh sững sờ đứng giữa phòng khách, toàn bộ máu trong người dường như nhất thời bị ma cà rồng hút hết, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, run rẩy. Anh nhìn thấy Lâm Nguyên đang đi về phía mình, thấy hắn nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, lại thấy hắn nhìn anh với ánh mắt vô cùng dịu dàng và tàn nhẫn, lại thấy hắn nghiêng người, thấp giọng nói, “Phó Xung… Anh biết làm vậy sẽ khiến em hận anh, thế nhưng anh tình nguyện để em hận anh cũng không thể đánh mất em. Bởi vì một khi đã mất, anh thật sự sẽ vĩnh viễn không tìm được em nữa…”
Anh giống như hiểu lời hắn, lại giống như không hiểu gì, vì anh dường như đã bị hút hết năng lượng và oxy trong cơ thể, rơi thẳng xuống…