Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 16.1

Phó Xung lắc đầu, anh nghĩ có lẽ mình nghe lầm. Đêm nay rượu uống vừa nhanh, vừa mạnh, choáng đầu thật sự.

Sau này hắn muốn ly hôn? Muốn ở bên mình? 

Anh ngỡ ngàng liệu người uống say có phải mình không. 

Hai người về xe, bỗng có gì đó rơi lên mặt họ, lạnh lạnh, như nước mắt vậy. A Tiêu bật cần gạt nước, thời tiết này cũng thật quỷ quái, đã là mùa đông rồi thế nhưng lại muốn mưa là mưa được. 

Mưa càng rơi càng lớn, rơi nguyên một đêm. 

Sáng sớm, người đi đường đạp lên vũng mưa không ngừng mắng chửi ông trời, mắng chửi tình trạng giao thông rách nát, mắng chửi quan phụ mẫu Kim Sơn.

Người bị chửi lại không biết gì giờ này đang ngồi ăn bữa sáng buffet cùng Đồng Lĩnh và Đồng Linh Tú. 

Đêm qua Đồng Lĩnh nhận được thông tri hội nghị đột xuất, mười giờ sáng nay có hội nghị quan trọng phải tham gia nên muốn về sớm. Đồng Linh Tú vì khó chịu trong lòng nên cũng muốn theo anh mình về. Vốn cô còn định ở lại Kim Sơn mấy ngày, nhưng hiện tại đã hoàn toàn mất hứng, chỉ còn muốn mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này. Mắt không thấy, tâm không phiền. Nhiều năm như vậy, chẳng phải trước đây vẫn thế sao? 

Nhìn cơn mưa vẫn không thuyên giảm ngoài cửa sổ, cô cúi đầu, bát cháo mới còn tỏa hơi nóng tựa hồ đã nguội lạnh, không còn nóng hôi hổi như vừa mới ra nồi nữa. Cô đột nhiên không còn muốn ăn cháo, chỉ dùng đũa chậm rãi xoay chuyển trong bát. Bát cháo trước mắt này lại khiến cô nhớ đến bát cháo thanh niên cao lớn kia bưng cho Lâm Nguyên. 

Lâm Nguyên và Đồng Lĩnh ngồi đối diện với cô, nhẹ giọng đàm luận chuyện thay đổi lãnh đạo trong tỉnh. Hai người nói rất nhỏ, Lâm Nguyên cau mày, trông có vẻ không vui. Đồng Linh Tú cẩn thận chăm chú nhìn hắn, người đàn ông này vẫn luôn anh tuấn cao ngất như vậy, tuế nguyệt tựa như pha lệ ưu ái hắn, cho hắn đầu óc và trí tuệ ngày một thành thục lại không tàn phá dung nhan của hắn. Hắn cúi đầu thoáng nhìn đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt tựa hồ không lộ dấu vết mà quét quanh toàn bộ nhà hàng buffet, khẽ cau mày lại. 

Đồng Linh Tú cũng theo bản năng nhìn quanh nhà hàng, giờ vẫn còn sớm, không có quá nhiều khách ở khách sạn đến ăn sáng, nhưng đối với những người đi làm thì giờ cũng đã chẳng có sớm sủa gì. Cô thấy A Tiêu đang ngồi ở một góc ăn sáng, như vậy Lâm Nguyên là muốn tìm… thanh niên kia đi. 

Cô uống cạn tách cà phê còn một nửa trước mặt, “Anh! Có đi hay không đây? Mưa càng ngày lớn rồi.” 

Đồng Lĩnh liếc nhìn cô, gật đầu rồi thoáng nghiêng người, giải thích mấy câu với Lâm Nguyên. Lần này anh ta đặc biệt đến Kim Sơn là vì muốn nghiên cứu lại mấy cái dự án với Lâm Nguyên, tạm thời cũng có thể coi là hoàn thành. 

Lúc ba người rời khỏi nhà hàng, Đồng Linh Tú nghe được Lâm Nguyên đang đi phía sau gọi điện cho A Tiêu, bảo anh ta mang ít đồ ăn lên phòng đi. Cô cảm thấy trong lòng đau nhói, không khỏi tăng nhanh tốc độ, đuổi kịp Đồng Lĩnh trước mặt, giống như chỉ cần càng ở gần anh cả, trái tim cô sẽ càng bình tĩnh hơn, ấm áp hơn.

Nhìn hai anh em Đồng Linh lên xe, Lâm Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, đối với mùa đông mà nói, cơn mưa này thật có chút quá đà, trong lòng hắn không khỏi thấy lo lo. Đồng Lĩnh ở trong xe lăn xuống cửa sổ nói: “Lâm Nguyên, lát nữa cậu nhớ thu xếp một chút. Diện tích vùng núi của Kim Sơn lớn, mưa to nhưng này đừng để có tai nạn tai họa ngầm gì, lại phiền toái ra.” Lâm Nguyên gật gật đầu, vẫy vẫy tay tạm biệt, trong lòng hắn cũng đang suy tính chuyện này. 

Hắn nhìn đồng hồ, tự hỏi liệu tên nhóc Phó Xung này đã dậy nổi chưa. Đêm qua lúc về khách sạn, Phó Xung là nôn thốc tháo nôn tháo, trằn trọc đến nửa đêm mới xong. Nghĩ đến chuyện này, khóe miệng Lâm Nguyên không nhịn được mà cong lên. Tửu lượng của đứa nhỏ này rất tốt, cũng rất ít khi uống rượu, bộ dạng say khướt làm loạn đêm qua của anh quả thật là lần đầu tiên hắn được chứng kiến. Không biết… liệu em ấy có còn nhớ được gì đêm qua không.

“Thị trưởng Lâm… Ngài… Ngài con mẹ nó chẳng phải chẳng phải muốn đè tôi sao… Đến nha…” 

“Sao lại không đến… Lại đây a… Thị trưởng Lâm mau lại đây… Đệt…” 

Nghĩ đến đêm qua anh nằm trên giường lớn, hé mở đôi mắt đỏ hoe, vừa cởi quần bừa bãi, vừa chỉ vào bộ dáng quyến rũ khiến người ta muốn phạm tội kia mà kêu tên hắn, Lâm Nguyên đột nhiên có chút tâm viên ý mã*. 

*tâm thần bất định – trong lòng có chút không yên

“Anh chẳng phải thích chơi tôi sao? Tôi con mẹ nó cho anh chơi…” 

“Anh không phải là đang chơi đùa với em… Tiểu Xung, anh thật sự… Thích em.” Khi đó hắn, đối với một Phó Xung nửa say nửa mơ, đã thổ lộ lời tình cảm chân thật, tỉnh táo nhất. 

“Ai mà tin được… Dù sao thì… Tôi không tin.” Vậy thì, vào lúc đó, anh thực sự, như anh đã nói, một chút cũng… không tin hắn sao? 

Lâm Nguyên đút hai tay vào túi quần, đứng bên cửa quay trong tiền sảnh, trong lòng như mưa thổi gió bay bên ngoài. 

Xe của A Tiêu lái từ bãi đậu xe ngầm đến trước cửa khách sạn, Lâm Nguyên nhìn thấy Phó Xung từ cửa trước đi xuống, ném hộp sữa đậu nành mà A Tiêu mang về vào thùng rác ở bên cạnh bậc thềm, rồi đứng đó. Chờ hắn lên xe.

Khoảnh khắc nhìn thấy thanh niên cao lớn kia, Lâm Nguyên nhận ra tâm trạng có phần bối rối của mình nhanh chóng bị bộ dạng bình tĩnh và vững vàng của anh vuốt phẳng, hắn bước nhanh ra khỏi cửa khách sạn, “Phó Xung, lập tức gọi điện cho Ban thư ký, để bọn họ thông báo cho tất cả các quận, huyện, Cục Quản lý Nguồn nước và đất đai để tìm hiểu ngay về tình huống lũ lụt hay thiên tai địa chất trong khu vực, và thực hiện các biện pháp để ngăn chặn và kiểm soát chúng. Mười giờ mở họp công văn của các bộ phận liên quan để báo cáo ngắn gọn tình hình mới nhất. Cũng yêu cầu đoàn thanh tra liên hệ với văn phòng bất cứ lúc nào và báo cáo tình hình cho tôi càng sớm càng tốt.”

Phó Xung gật gật đầu, rồi truyền đạt yêu cầu của Thị trưởng Lâm cho Ban thư ký. Anh cúp máy, quan tâm hỏi A Tiêu đang ở bên cạnh, “Tiêu ca thấy khá hơn chưa? Trong phòng làm việc em có thuốc, lát nữa em đưa anh.” 

A Tiêu gật gật đầu, sau khi ăn xong bữa sáng, không biết vì ăn phải cái gì mà đột nhiên bị tiêu chảy, lúc đưa đồ cho Phó Xung thì bụng cũng bắt đầu nhói lên. Trên xe anh ta luôn có túi sơ cứu, và một số loại thuốc khẩn cấp mua không cần toa, thế nhưng lần này lại đúng lúc hết thuốc tiêu chuẩn, đành chỉ có thể tạm thời cầm cự. 

Trên đường, Lâm Nguyên và người đứng đầu Văn phòng Kiểm soát Lũ lụt của Cục Quản lý Nguồn nước đã trao đổi qua điện thoại về một số khía cạnh của công tác kiểm soát lũ lụt.

Phó Xung nghe hắn nhắc nhở đối phương những vấn đề cần quan tâm, thỉnh thoảng lại đưa ra những đề xuất khả thi và mạch lạc. Thấy hắn phản ứng nhanh như vậy trong khoảng thời gian ngắn, anh không khỏi âm thầm ngưỡng mộ cái nhìn tổng thể cùng với sự nhạy bén trong việc xử lý vấn đề của hắn. Anh thừa nhận rằng trong lĩnh vực chính trị, Lâm Nguyên quả thực là một người kiệt xuất. Nhưng ở khía cạnh khác… Phó Xung bỗng thấy đầu óc mình có chút lộn xộn, là vì vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu sao? Tại sao anh vừa nghĩ đến những khía cạnh khác ngoài chính trị của Lâm Nguyên, phản ứng đầu tiên lại chính là… tinh lực dồi dào. Anh con mẹ nó thật sự là trúng tà rồi! 

Anh cười khổ, tỉnh rượu rồi nhưng đầu vẫn còn thoáng đau. Anh biết anh em họ Đồng đã rời Kim Sơn từ sáng sớm, nhưng dù họ đã rời đi, người phụ nữ kia… những lời chế giễu cay đắng mà vợ thị trưởng để lại cho anh dường như vẫn còn văng vẳng bên tai anh rất lâu. Anh ở trong lòng cô ấy, chính là… tên tiểu tam đã cướp đi chồng mình. Nhưng cô ấy hẳn không biết, không phải là anh cướp đoạt chồng cô, mà là vị thị trưởng kia ép buộc anh… không thể làm chồng người khác. 

Nghĩ đến đây, anh không khỏi hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau vẫn đang nói chuyện điện thoại, Phó Xung sửng sốt một chút, vội vàng ngồi thẳng người. Mặc dù người kia vẫn đang nói chuyện, nhưng hắn dường như luôn luôn nhìn anh, ánh mắt của hai người giao nhau trong không khí. Lâm Nguyên thật sự liếc mắt nhìn anh, việc này khiến cho Phó Xung có chút phiền muộn. Anh nhớ tới suy nghĩ ngoài ý muốn trong lòng mình hồi sáng khi A Tiêu mang đồ ăn tới cho anh, người này… thật sự giống như lời thổ lộ đêm qua của hắn… không phải là đang chơi đùa… mà là thật sự thích anh sao? Như vậy anh… có phải giống như chính lời mình nói hôm qua, thật sự không tin hắn một chút nào? 

Điện thoại của Phó Xung vang lên, là của thư ký trưởng Lưu Cường, anh vội vàng cầm lên, nghe xong vài câu liền quay người ra hiệu Lâm Nguyên bên này có cuộc gọi khẩn cấp.

Lâm Nguyên cúp máy, nghe điện thoại bên kia một hồi, ánh mắt dần dần trở nên nghiêm túc. Văn phòng thanh tra vừa nhận được báo cáo từ huyện Khai Lĩnh rằng một vụ lở đất nghiêm trọng đã xảy ra ở thị xã Hoàng Kỳ trong khu vực của nó. Hiện lãnh đạo chính và các phòng ban liên quan của huyện Khai Lĩnh đang chỉ đạo các cán bộ của thị xã Hoàng Kỳ và cấp thôn huy động, tổ chức nhanh chóng sơ tán người dân gần hiện trường, đến thời điểm hiện tại vẫn chưa có thương vong về người.

Lâm Nguyên biết Hoàng Kỳ là một vùng núi rừng nổi tiếng ở huyện Khai Lĩnh, và nó cũng là một trong những nơi dễ xảy ra thảm họa địa chất nhất ở Kim Sơn. Nghe nói hiện tại không có thương vong, hắn cảm thấy an tâm một chút, sau khi suy nghĩ liền gọi điện thoại cho huyện trưởng Khai Lĩnh. Đối phương đang trên đường đến Hoàng Kỳ, qua điện thoại báo cáo ngắn gọn với Lâm Nguyên, cũng không khác với báo cáo của bên thanh tra lắm. Lâm Nguyên nhắc nhở họ đề phòng nghiêm ngặt và làm mọi cách có thể để sơ tán người ở đó. Đồng thời, hắn cũng nói với họ rằng thành phố sẽ ngay lập tức sắp xếp phân bổ một phần quỹ cứu trợ thảm họa cho Khai Lĩnh, và anh ấy sẽ đích thân đến hiện trường tại Hoàng Kỳ. 

Phó Xung nghe được sắp xếp của hắn, biết hắn với tư cách là thị trưởng của một thành phố sẽ đích thân đến Hoàng Kỳ để chỉ đạo và giám sát tình hình, đây cũng là công việc mà hắn phải làm. Những năm gần đây, đối với các thảm họa tự nhiên hoặc nhân tạo bất ngờ khác nhau, có thể nói công chúng rất quan tâm đến hoạt động tại chỗ của các quan chức chính phủ. Việc vắng mặt, hay chỉ cần là một sai lầm nhỏ nhặt cũng sẽ trở thành trò cười trong mắt công chúng, hoặc trở thành mục tiêu tấn công của các đối thủ chính trị.

Phó Xung nhìn A Tiêu, người sau tựa hồ vẫn chưa đỡ chút nào. Anh bèn nhẹ giọng hỏi một câu, “Tiêu ca anh có ổn không? Hay là mình đổi tài xế? Đường đi Hoàng Kỳ sợ là toàn đường núi mà thôi.” A Tiêu lắc đầu, hắn thấy bụng không đau lắm, có lẽ cảm giác khó chịu nhất đã qua rồi. Lâm Nguyên quen ngồi xe anh ta chạy, đường này lại còn là đường núi, mưa to trơn ướt, không phải là anh lái thì sẽ không yên tâm. 

Lâm Nguyên cúp điện thoại, yêu cầu A Tiêu trực tiếp lái xe đến phía Hoàng Kỳ của Khai Lĩnh, và để Phó Xung gọi riêng cho cơ quan thủy lợi, đất đai và văn phòng chính phủ bên Hà Á Đông, yêu cầu họ bố trí nhân sự và phương tiện để tham gia họp tại Hoàng Kỳ. 

Phó Xung kết thúc cuộc gọi rồi nhìn ra cửa sổ xe. Cơn mưa dường như không có dấu hiệu giảm bớt, A Tiêu lái xe nhanh chóng rời khỏi thành phố Kim Sơn, rẽ vào đường cao tốc hướng về phía Khai Lĩnh, bên kia là huyện miền núi, đi được một đoạn thì gần như toàn bộ là đường núi. 

“Đêm qua em không ngủ được, xuống đây ngồi ngủ một giấc đi.” Lâm Nguyên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phó Xung, siết chặt hai cái. 

Phó Xung hơi né người sang một bên, vì hắn dám động thủ động cước với anh trước mặt A Tiêu mà tức giận. “Tôi không sao, nhưng mà Tiêu ca đang bệnh.” 

Lâm Nguyên rụt tay về, sửng sốt một chút.“A Tiêu anh ốm sao? Sao buổi sáng không thấy gì mà giờ lại thành thế này?” 

A Tiêu theo bản năng muốn nói bản thân không sao cả, nhưng chạy xe đến giờ chính anh ta cũng thấy hình như bệnh càng ngày càng nặng, không chỉ có đau bụng mà còn đã phát sốt rồi. Toàn thân anh ta vừa lạnh vừa nóng, đầu đau như muốn nổ tung. Nếu không phải vì là xuất thân bộ đội đặc nhiệm, có kỷ cương nghiêm khắc và rèn luyện thể chất nghiêm ngặt thì có lẽ đã sớm ngã lăn ra. Anh ta liếc nhìn bảng chỉ đường, chiếc xe đã đến ranh giới của Khai Lĩnh, trước mặt chính là xã Bạch Kỳ, cách đó 20km nữa là thị xã Hoàng Kỳ. Tuy nhiên, đối với việc bản thân có thể kiên trì đến tận Hoàng Kỳ hay không thì A Tiêu thật không dám chắc. 

Mặc dù A Tiêu không nói rõ ràng, Lâm Nguyên và Phó Xung đều có thể thấy rằng anh ta đang cố gắng hết sức để tiếp tục lái xe. Nhìn mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống khóe mắt của anh ta, Phó Xung quay lại nhìn Lâm Nguyên, hai người gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Đến trước xã Bạch Kỳ, Phó Xung nhìn chằm chằm vào các tòa nhà bên đường, vừa nhìn thấy một tòa nhà có dòng chữ “Trung tâm Y tế”, anh đã yêu cầu A Tiêu đậu xe bên đường.

Lúc xuống xe Phó Xung mới phát hiện, cả người A Tiêu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. 

Kinh tế của thị xã Bạch Kỳ tương đối phát triển, nhìn từ quy mô của trung tâm y tế cũng có thể thấy nó lớn mạnh hơn nhiều so với các xã nhỏ bình thường. Thăm khám một lúc, bác sĩ chẩn đoán anh ta bị viêm dạ dày ruột cấp và sốt cao, phải lập tức truyền nước để giảm tình trạng viêm nhiễm và hạ sốt. 

Phó Xung đi làm thủ tục, còn Lâm Nguyên nhìn anh ta nằm truyền nước trong phòng quan sát thì lại giải thích thêm mấy câu, để người chịu yên tâm nằm một chỗ, rằng bản thân hắn lái xe đi Hoàng Kỳ, xong việc thì sẽ lại về thăm. Nhìn bộ dáng không quá yên tâm của A Tiêu, Lâm Nguyên bèn cười mà vỗ vỗ vai Phó Xung, “Kỹ thuật lái xe của tôi như thế nào có tiểu Xung biết, lúc trong tỉnh còn làm tài xế hai tháng cho cậu ấy mà, anh yên tâm đi.” 

Phó Xung ra ngoài trước. 

Chiếc xe việt dã chỉ còn hai người băng băng đi trên đường núi. Lâm Nguyên nhìn núi rừng hai bên đường cùng với chân trời tối tăm, mịt mù mưa bụi, cảm giác mấy cây xanh vốn bình thường này như bị ai đó phù phép, âm u, lạnh lẽo mà quỷ dị. 

Trong lòng hắn bỗng căng thẳng lạ thường, vô thức đưa tay phải ra nắm lấy tay Phó Xung, người kia hình như muốn lảng tránh, lại không biết vì sao không né ra mà để hắn nắm giữ tay anh. 

Con đường phía trước là một đoạn rẽ, Lâm Nguyên giảm tốc độ một chút. Sườn đồi bên đường đã bị mưa rửa sạch, những dòng bùn nhỏ không ngừng chảy xuống, mấy dòng lớn hơn còn mang theo cả một ít cát và đá. Xe việt dã vừa rẽ vào góc núi, từ ngọn núi bên trái đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, hai người vừa nhìn lên núi đều giật mình, kinh ngạc.

Lâm Nguyên đạp mạnh chân ga, liều mạng phi xe về phía trước, cố gắng tránh khỏi dòng đất lở đang từ trên đỉnh núi lao xuống.  

Chiếc xe như một mũi tên đứt dây, điên cuồng phóng vào trong màn mưa mù. Thế nhưng đất lở như thể một chậu nước thần đột nhiên bị một con quỷ núi đổ xuống, vừa nhanh vừa gấp, ôm theo vô số cát đá mà lao tới, trong nháy mắt đã đẩy chiếc xe ra khỏi đường núi, phi xuống dưới vực. 

Chiếc xe việt dã màu xanh bị hất xuống như một món đồ chơi. Lâm Nguyên gắt gao nắm lấy tay Phó Xung, cả hai người như bị ai bóp cổ, không thốt ra một tiếng gì. Cảnh vật trước mắt đều vun vút phi qua, cây cối, núi đá liên hồi va vào thân xe, khiến cho kính chắn phía trước bị đập nát, ấy vậy mà nó vẫn không bung ra. Ầm một tiếng, chiếc xe theo quán tính bị một tảng đá lớn chặn lại, bùn lầy trôi ra từ dưới đáy xe, mang theo một dòng nước đỏ thẫm màu máu mà chảy xuống. 

Mưa dường như nhỏ đi một chút, Lâm Nguyên từ trong cơn mê tỉnh lại, cảm giác khắp người có vết thương, đau âm ỉ. Hắn muốn quay đầu lại nhìn Phó Xung, lại phát hiện xe bị lật nghiên, bản thân hắn thì nửa người phi ra ngoài, vắt ngang trên cửa. Từ góc độ này, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy Phó Xung ở phía dưới. Không có tiếng động gì cả. 

Hắn cảm giác tim mình như nhảy dựng lên, tuyệt vọng hô gọi: “Phó Xung!” 

Âm thanh lớn đến mức chính hắn cũng bị giật mình. Hắn vội vàng vểnh tai nghe ngóng động tĩnh phía dưới, lại vẫn không nghe được gì. Lâm Nguyên cảm giác toàn bộ máu trong người của hắn bỗng lạnh toát. Hắn sợ, sợ đến mức cả người đều run lên, tốn một đống công sức mới rụt được người về lại trong xe, vươn ra bàn tay run rẩy mà chộp người dưới thân, vô luận như thế nào hắn phải có được anh trong lòng, phải ôm anh thật chặt. 

Tay hắn tóm được lấy… tay một người khác, người kia nhẹ nhàng cào nhẹ trong lòng bàn tay hắn. Lâm Nguyên cảm thấy như bị ai đó giáng cho một cú đấm dữ dội vào tim mình, không đau mà lại lập tức chua xót. Hắn hung hăng nắm chặt tay người ấy, chặt đến mức đối phương hít sâu một hơi. 

Lâm Nguyên phát hiện mắt mình không biết là bị mưa hay là nước mắt lấp đầy. 

“Chân bị xe đè… Tôi không cử động được.” Phó Xung phát hiện cả người anh tựa hồ bị chiếc xe việt dã to lớn này đè nặng lên. Chỗ khác trên người cũng không có vấn đề gì, có điều đùi phải bị xe ép đè lên tảng đá, làm sao cũng không kéo ra được. 

Lúc xe va vào đá, phần hông xe bên phải bị đá bắn văng ra xa, cả người anh thì lại bị kẹt vào một khe hở giữa đất đá và thân xe. Anh cố gắng cử động, nửa người trên vẫn có thể, chân trái cũng dường như còn có chỗ để cử động, nhưng chân phải thì lại bị đè chặt. Anh cũng không thấy đau đớn gì kinh khủng như lúc bị gãy xương, mà chỉ có một loại cảm giác tê dại. Chắc là gãy rồi, chỉ là lúc này người anh đã không thể cảm thấy gì nữa mà thôi.  

“Đừng lo, để anh đưa em ra.” Lâm Nguyên một phen chùi nước mắt, biết anh không có việc gì, vẫn còn sống, vẫn còn nói chuyện được với hắn, hắn bỗng cảm thấy hạnh phúc vô biên. 

Hắn lấy điện thoại từ trong túi quần ra, ấy vậy mà may sao vẫn có một vạch tín hiệu, chắc là vì hắn vừa rồi là ở mặt trên của xe nên trên người không có mấy nước bùn. Hắn suy nghĩ, vẫn là gọi cho A Tiêu đã. Điện thoại thông qua, tín hiệu rất yếu, hắn hô to tình hình hiện tại, A Tiêu vừa mới định nói gì đó điện thoại đã ngắt mất, màn hình bỗng tối đen. 

Hắn nghiêng người bò ra khỏi cửa xe, phát hiện trên người không có vết thương gì nghiêm trọng, di chuyển tương đối tự do. Khi hắn leo đến bên cạnh Phó Xung và cố gắng giúp anh lấy cái chân bị đè đó ra, hắn mới nhận ra chuyện nan giải đến mức nào. Chân phải của Phó Xung bị kẹt cứng quá, nếu hai người không nhấc được xe lên thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể kéo chân anh ra khỏi đó.

Cả hai nhìn nhau, trong lòng bỗng hoảng loạn, bởi vì… mưa hình như ngày một lớn, trên dốc lại có ít bùn cát lao xuống, tuy không còn hung mãnh như vừa rồi, thế nhưng… nếu không thể rời khỏi vực đất này, mà cứ theo thế mưa này, thì đất lở lần nữa cũng chỉ còn là cái trước mắt. 

Phó Xung chìm trong vũng nước bùn mà nhìn Lâm Nguyên đang quỳ trước mặt mình đào bùn, đất, cát, đá trong vô vọng. Người này hiện tại trông thật chật vật, âu phục cao cấp lúc này đã không còn ra hình dạng gì nữa, cả người giống hệt như một con khỉ lăn trong bùn, tóc rồi mặt đều lấm lem bùn nhão. Hắn tìm từ trong xe một cái gậy sắt bắt đầu mà bắt đầu ra sức đào, hy vọng có thể đào được một khoảng trống giữa thân xe và tảng đá để Phó Xung có thể thuận lợi rút chân ra. 

Phó Xung nhìn hắn vừa không ngừng đào bới trong nước bùn, vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, như thể sợ anh sẽ nằm trong nước bùn lạnh như băng này mà ngủ mất. Đúng vậy, nước bùn này thật sự rất lạnh, lạnh đến mức cả người anh đau như bị phủ một lớp băng, nhưng tại sao, ngực anh lại càng ngày càng… nóng như vậy? 

Trong chốc lát, anh muốn vươn tay giúp Lâm Nguyên lau sạch bùn đất dính trên tóc. Người đàn ông này bình thường sạch sẽ như vậy, lúc nào cũng đẹp không tì vết, tác phong nhanh nhẹn, nhưng Lâm Nguyên như vậy, mặc dù đầy quyến rũ, lại luôn khiến bản thân anh sợ hãi, chán ghét. Vậy mà lúc này đây, mặc dù người này ngâm trong bùn đất, chật vật không chịu nổi, bộ dáng cũng vô cùng bẩn thỉu, lại khiến anh quên đi thật nhiều, cũng hiểu được thật nhiều. 

Mưa càng lớn, bùn cát trôi từ trên dốc xuống cũng ngày càng nghiêm trọng hơn. Lâm Nguyên thẳng lưng, móng tay hắn đều đã đào ra cả máu, hai tay máu me chảy đầm đìa, cực kỳ dọa người. Hắn nhìn lên sườn núi, cắp mắt phủ đầy tơ máu nheo lại. 

Hắn phát hiện, một mình hắn dù có thế nào cũng không thể đưa Phó Xung ra. 

Phó Xung nhìn bộ dáng sững sờ của Lâm Nguyên, nhìn đôi bàn tay đã đào hỏng của hắn, ánh mắt sưng đỏ của hắn, bờ môi của hắn… bờ môi tuy dính nước bùn, nhưng trông vẫn thật… gợi cảm. 

Chính là đôi môi nam tính cực kỳ này, với dịch thể ngọt ngào và mùi khói thoang thoảng, đã bao nhiêu lần độc đoán, điên cuồng, dịu dàng… dừng trên môi anh… Tuy rằng, không phải lần nào cũng mang lại ngọt ngào, nhưng sự thật là, lần nào cũng rất đáng nhớ. 

Hiện tại, thật muốn có thể… hôn hắn. 

Lâm Nguyên đột nhiên ngồi xuống bên Phó Xung, như thể hắn nghe thấy nỗi khao khát trong lòng anh vậy. Có lẽ đây cũng là khát vọng của hắn.

Nước bùn lạnh như vậy, hắn vẫn ở đây, không lạnh sao? Chẳng lẽ không muốn ôm mình sao? Đôi môi trắng bệnh vì lạnh, run lật bật như kia, chẳng lẽ không muốn hôn mình sao? 

Còn chờ gì nữa? Trời tối đen như mực, rõ ràng mặt trời vẫn trên đỉnh lại vị mây đen che kín, mưa càng ngày càng dữ dội, phù sa rửa trôi càng ngày càng lớn, còn tiếp tục chờ… liệu có… muộn mất không? 

Lâm Nguyên ôm chặt lấy Phó Xung, chặt thật chặt. Tương tự, thanh niên kia cũng gắt gao ôm lấy hắn. Hai người dành toàn bộ sức lực mà ôm lấy đối phương, cho dù có quá sức, cho dù có làm nát xương cốt, cắt đứt mạch máu, chặt gãy gân cốt của nhau, cũng được… Bọn họ ôm nhau trong bùn lầy dơ bẩy, lạnh lẽo, ôm nhau, hôn nhau… 

Không biết đã mất bao lâu, hay chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi. Lâm Nguyên bỗng thấy Phó Xung cắn mình một cái, một tay đẩy hắn ra khỏi lòng anh. Hắn ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn người trước mặt. “Bốp!” Một cái tát vang dội đánh hắn đến mức hoa cả mắt mũi. 

“Lâm Nguyên, tôi biết mình sắp chết, nên tôi muốn nói ít điều thật lòng với anh, anh muốn nghe không?” Giọng nói của Phó Xung lọt vào tai Lâm Nguyên tựa hồ còn lạnh hơn cả bùn dưới thân.

“Tiểu Xung, em sao vậy?” Hắn vẫn còn ngơ ngác. 

“Sao ư? Anh thật sự không biết sao? Tôi… hận anh đến dường nào!” 

“Anh là tên biến thái đã khiến tôi ra nông nổi như ngày hôm nay, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Anh có biết… gặp anh, tôi hối hận đến cỡ nào không?” 

Anh dường như đột nhiên lục ra từ ký ức mình lý do cùng ngôn từ để thống hận hắn. 

“Anh cút đi… Cút khỏi tôi càng xa càng tốt… Lâm Nguyên… Anh cút càng xa… Tôi càng có thể vui vẻ hơn một chút!” 

“Đời này… là anh đã hủy hoại của tôi… thế nhưng chết… tôi cũng không muốn chết cạnh anh.”

“Anh đi đi…” 

Một luồng bùn dữ dội khác lại ập tới, Lâm Nguyên không nói lời nào, chắn trước người Phó Xung. 

Hắn đứng lên, lấy tay nhẹ nhàng sờ mặt Phó Xung, ánh mắt hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau trong giây lát, giống như sao băng chỉ gặp trong vũ trụ trăm triệu năm ánh sáng, dù chỉ là lướt qua, lại vẫn để lại vết tích chói mắt nhất. 

Hắn chậm rãi xoay người, như muốn đi lên sườn đồi. 
Bình Luận (0)
Comment