Cùng Trợ Thủ Đắc Lực Đếm Ngược

Chương 17.2

Hội nghị của tỉnh trưởng muộn mới kết thúc. Phó Xung nhận được tin nhắn của Lâm Nguyên, dặn anh ở lại trong phòng hắn chờ, lát nữa có thể có thông tri cần báo lại. 

Phó Xung các nhân viên ban ngành khác cùng nhau kiên nhẫn đợi thị trưởng họp xong. Chẳng qua là người khác thì đang chở lãnh đạo quan trọng về, khả năng còn mang theo nhiệm vụ mới, còn Phó Xung chờ là chờ một lãnh đạo… cùng một người đàn ông có quan hệ thân mật với mình.

Cái loại cảm giác kỳ diệu này bỗng khiến anh thấy hưng phấn. Đúng vậy, đây là một loại cảm giác anh chưa từng trải nghiệm bao giờ, cái loại mà chỉ cần nghĩ đến ai đó là trong lòng sẽ vui sướng khó tả, tim đập loạn nhịp, thậm chí còn có chút căng thẳng. 

Phó Xung vì loại cảm giác này mà vừa thấy hưng phấn lại vừa thấy hoang mang. Anh đã không còn thể đọc hiểu hay nhìn thấu tâm can của chính mình. Ba năm bên nhau với Nhã Na, anh thật sự chưa từng trải nghiệm khoái cảm cùng với loại kích tình độc đáo này. Ấy vậy mà hiện tại anh lại có thể có được chúng từ trên một người cùng giới. Rốt cuộc anh là loại người gì? Sâu thẳm trong tâm hồn anh rốt cuộc là muốn gì? Nửa năm trước, loại chuyện này chưa từng khiến anh phải phiền não, giờ đây lại tàn nhẫn trôi nổi trước mặt anh, dù có muốn phất tay xua đi thì bất tri bất giác nó cũng lại quay lại. Phó Xung biết những gì anh đang đối mặt không phải là thứ anh có thể trốn tránh, một ngày nào đó, bức màn sẽ được mở ra, chiêng trống sẽ vang lên, và anh sẽ phải hóa trang, lên sân khấu mà xướng một đoạn hí nổi tiếng trong một vở kinh kịch nổi tiếng mà cha mẹ ưa thích: Tam Xá Khẩu*.

*三岔口 (Sanchakou) Mình cũng không chắc lắm. 

Chỉ là nếu anh tự mình lên sân khấu, liệu cha mẹ hai bên có còn như trước khép hờ mắt hơi lắc đầu mà ngâm nga hay không thì có là một… ẩn số. 

Thật sự là ẩn số sao? Phó Xung cười khổ một chút, bên tai lại truyền đến giọng nói của người kia.

“Đang nghĩ gì vậy? Anh vào được một lúc rồi mà cũng không biết.” 

Trong giọng nói bá đạo ấy mang theo sự thân mật, anh thấy tim mình khẽ động, vừa muốn xoay người thì hai cánh tay cường kiện của người ấy đã vây quanh lấy anh, một cơ thể cao lớn gắt gao dán lên người khiến anh vô thức thẳng người. Thân mật kiểu này khiến Phó Xung… vừa lúng túng không biết phải làm sao, lại vừa thấy tâm tình đung đưa. 

Lâm Nguyên cảm nhận được phản ứng cơ thể của anh. Thanh niên trước mặt đã không còn lộ ra vẻ mâu thuẫn kháng cự đối với sự thân mật của hắn nữa, mà là vừa căng thẳng lại vừa nhàn nhạt lộ ra một chút… chờ mong. 

Đúng vậy, cảm giác của hắn là đúng, vì bàn tay không thành thật của hắn đã lập tực cảm nhận được sự chờ mong không thể che giấu trên cơ thể Phó Xung. 

“Đã cứng như vậy rồi sao? Muốn à?” Hắn dán mặt lên bên tai người kia, chất giọng trầm thấp như rượu lên men, không chút xấu hổ vươn tay dọc theo thắt lưng của anh mà luồn vào bên trong. Phó Xung vừa giơ tay lên cản tay hắn, vừa nghiêng người né muốn né khỏi sự dây dưa của Lâm Nguyên. 

“Muốn… biết liệu có chuyện gì cần lập tức thông báo hay sắp xếp không… thưa thị trưởng?” Phó Xung với khuôn mặt vẫn còn đỏ đến phát sưng cố hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh để che đi hơi thở dồn dập, chưa thể ổn định của mình. 

“Chân khỏe lắm rồi đúng không? Còn dám trốn anh!” Lâm Nguyên hơi hơi nheo mắt lại, vẻ mặt có chút kích động, cảm giác được tà hỏa trong người đang xông lên, suýt chút nữa thì thiêu đốt chính mình. Tên nhóc này mấy hôm nay đều không ở với hắn, mà là ở cùng với mấy thành viên khác trong đoàn.  Loại hành động tập thể quy mô lớn mà tất cả các thành phố đều tham gia này khiến hắn cũng không mặt dày nổi mà sắp xếp cho thư ký ở cùng phòng với mình. Mấy tối liền, cho dù là hắn bóng gió hay nói thẳng ra thì cũng thế, anh nhất định không đến phòng hắn, mà hắn thì là không thể chạy sang phòng anh bắt người. Điều này khiến cho dục vọng vẫn luôn ngột ngạt của Lâm Nguyên càng thêm mãnh liệt.

Hắn thậm chí còn có chút hối hận vì đã không mang thuốc đến, mặc dù hắn đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ dùng thuốc lên người Phó Xung nữa. Thế nhưng tên nhóc này thật không biết nghe lời nha. Vừa nghĩ đến anh đang ở trong một căn phòng cách mình có hơn mười mét, thân hình cao lớn kiện mỹ mặc áo ba lỗ và quần đùi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn sáng bóng khỏe mạnh, Lâm Nguyên nhịn không được mà khơi dậy ham muốn mạnh mẽ. Không được, đêm nay dù có thế nào thì cũng phải làm, nhất định! 

Phó Xung nhìn khuôn mặt u ám và đôi mắt nheo lại đang chứa đầy sự bực bội và thỏa mãn dục vọng cùng sự bất mãn của Lâm Nguyên, khuôn mặt như vậy trong ánh đèn vàng mờ mờ ảo của khách sạn, trái lại lại vô cớ thừa ra một loại tình… cảm bị kìm nén. Hắn vừa cởi bỏ tây trang trên người, vừa nhìn chằm chằm vào anh. Hai bàn tay mạnh mẽ tháo cà vạt quanh cổ, cánh tay uốn cong làm cơ cánh tay và cơ ngực phồng lên dưới lớp áo sơ mi trắng như tuyết. Dưới thân là cặp chân thon dài, thẳng tắp. Tên đàn ông này… thật có mẹ nó đẹp trai. Tách ra mấy ngày ở hai phòng khác nhau, lại còn phải lo việc đầu tư kinh doanh quá mức bận rộn khiến họ không có nhiều cơ hội tiếp xúc. Tuy rằng Lâm Nguyên cũng ám chỉ mấy lần ý bảo anh đến phòng hắn đi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mầy người cùng phòng sẽ nảy sinh nghi ngờ, Phó Xung bèn gạt bỏ ý tưởng đó. Huống chi, hắn dựa vào cái gì mà đối xử với anh kiểu… gọi đến là đến, đuổi đi là đi? 

Nhưng hiện tại thì sao? Nhìn người nay đang cởi từng nút áo sơ mi, nhìn lồng ngực cường tráng của hắn đang dần dần lộ ra dưới ánh đen, nhìn ánh mắt mang theo dục hỏa đang gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, nhìn hai tay hắn bắt đầu đi cởi thắt lưng, khóa quần… Còn chờ gì nữa! Mau nhanh lên thôi!

Anh cảm thấy hai chân như muốn chìm xuống, nhưng anh vẫn cố nhấc chân lên, một bước, hai bước, anh cảm thấy mồ hôi túa ra từ trán và sau gáy, như có một ngọn lửa bùng cháy đang muốn thiêu đốt chính mình. Cảm giác này như đã từng ngừng, đã từng vô cùng chân thật mà tồn tại trong anh. Dẫu cho việc ham muốn đột ngột đó từng chút nữa thì khiến anh gục ngã, sở dĩ khi đó anh không thích người này, không quý mến hắn, không… yêu hắn. Cho nên mảng dục vọng khó tin kia mới khiến người ta cảm giác kinh khủng, sợ hãi, thậm chí là… ghê tởm như vậy. Như một tòa tháp trên trời không có nền móng, dù có vươn lên trời cao đến mấy thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ thành từng mảnh vụn dưới đất. Nhưng vào lúc này, thứ trong cơ thể đang dâng lên, chính là triều cường từ biển tâm, hết sóng này đến sóng khác, không ngừng va vào bờ kè của anh, mà rõ ràng đứng thẳng trên bờ kè kiên cố đó… lại vẫn chính là một người đàn ông này. 

Đúng vậy, anh không có bỏ chạy, thậm chí còn không có cả suy nghĩ muốn xoay người rời đi. Từng bước anh đi, tuy rằng nặng nề, lại vô cùng rõ ràng. Từng bước một, đều rút ngắn… khoảng cách giữa anh và người đàn ông này. 

Lâm Nguyên cởi bỏ áo sơmi, đá đi giày da cùng quần dài, cơ bắp lực lưỡng trần trụi phơi bày dưới ánh đèn, khiến thân hình mặc đồ lót đen và tất đen của hắn càng thêm vẻ gợi cảm, mạnh mẽ.

Hắn nhìn Phó Xung hơi hơi cắn đôi môi đang đi về phía mình, trên trán loé ra một tầng mồ hôi mỏng, từ trong ánh sáng tỏa ra một tia thánh quang. Anh đi thật chậm, như thể đang phải chịu áp lực, nhưng mỗi bước đi đều thật kiên định, như thế một… thợ săn ổn trọng lại hung ác. Đúng vậy, trong một khắc đó, Lâm Nguyên bỗng hoảng hốt. Người đàn ông đã từng bị mình biến thành con mồi này lại đang từng bước từng bước một áp sát đến hắn, vậy con mồi bị bắt rốt cuộc là ai? Là anh, hay là chính hắn? 

Phó Xung đi đến trước mặt Lâm Nguyên, nam nhân cao lớn vẫn luôn dùng ánh mắt âm trầm nhìn anh, giống như dã thú sắp ăn thịt người.

Ăn đi… Ngay hôm nay… Ngay lúc này đây… Bởi vì… tôi cũng có… khát vọng… ăn anh… 

Có một ngọn đèn sàn đứng ở góc trước cửa sổ, có lẽ bởi vì nó quá gần cửa sổ, trong đêm tối này, ánh sáng ấm áp của nó thu hút đám thiêu thân bên ngoài lại gần. Côn trùng nhỏ bé không ngừng vỗ đôi cánh mỏng manh, tìm kiếm nguồn ánh sáng mê hoặc nó qua ô cửa kính trong suốt, cho dù liên tục bị lớp kính lạnh giá cản lại, lại không hề nghĩ đến việc rút lui.

Nó si ngốc vỗ cánh vào đống lửa, không nhìn thấy bên cạnh ngọn đèn lầu, trên chiếc giường trắng như tuyết, có hai người đàn ông cũng đang si ngốc như nó, không ngừng tìm kiếm thứ… tình yêu… như cánh bướm đêm mỏng manh. 

Đó là tình yêu của hai người đàn ông mạnh mẽ, nam tính. Chỉ là họ không biết mình càng mạnh mẽ đến đâu,  tình yêu đó dường như lại càng mong manh đến đó. Lúc này bọn họ chỉ biết đến việc dùng sức lực của chính mình để giữ lấy đối phương, tiếp nhận đối phương.

Cả Lâm Nguyên và Phó Xung đều một lần nữa nhận ra sức mạnh của đối phương và của chính mình. Hai người giống như sói đực bị đói lâu ngày, ngay cả ánh mắt cũng như muốn phun ra ánh sáng xanh. Những cái ôm dường như biến thành sự cắn xé, đánh đập, từ trên giường lăn xuống thảm, rồi lại ngã ngồi lên sô pha. Cho dù là ở đâu, đôi tay đều vuốt ve, xoa nắn, cào cấu từng bộ phận trên cơ thể nhau, cho đến khi trên người cả hai đều là chỗ chỗ xanh tím. Từ khi hai đôi môi dán lấy nhau, bọn họ đều không tách ra. Song phương đều đã ngửi thấy mùi máu nhưng lại không ai quan tâm là ai bị ai cắn rách. Trái lại, mùi máu tươi lại càng khiến họ điên cuồng hơn mà liếm láp trong khoang miệng, cắn lên đầu lưỡi, mút lấy cánh môi. 

Quần áo trên người đều bị người kia cởi bỏ, vung vãi ném mọi nơi. Khi mảnh vải cuối cùng trên người Phó Xung bị Lâm Nguyên xé mất, anh bỗng nhiên thế nhưng có một niềm tự hào nhạt nhòa. Đây chính là ta, một ta chân nhất, một bản ngã hoàn chỉnh nhất. Anh có chút cao ngạo mà thẳng người, mang theo một tia ngạo mạn lạ thường mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Người ấy dường như đọc hiểu dục vọng cùng kiêu ngạo tuổi trẻ trong mặt anh. Cơ thể cao lớn của hắn chậm rãi quỳ xuống trước người anh. Hắn muốn người đàn ông đã từng phải chịu đựng sự nhục nhã này biết, đối mặt với tình yêu chân chính nhất này, không có quyền lực, không có danh dự, cũng không có bất kham, mà chỉ có… yêu. 

Đúng vậy, tình yêu của ta, vào lúc này đây, hãy cùng trao đi linh hồn cùng thể xác chân thật nhất của mình cho người kia, không lừa dối, không thuốc men, không oán trách. Ngươi nguyện ý làm đường hầm xuyên núi cho ta, trong bóng tối sâu thẳm mà tiếp nhận hơi thở dài của ta, bao dung sự lỗ mãng của ta, chịu đựng từng đợt tiến quân thần tốc của ta, để rồi đưa ta đi đến cuối con hầm… Dùng sự chật chội và bí ẩn của ngươi để đưa ta đến với ánh sáng của đam mê và khoái cảm… Ta nguyện ý vì ngươi làm một cây sắt cổ xưa, dùng cái nhiệt của một lò chứa đầy than mà đốt cháy sắt hồng thành sự mềm mại ngọt ngào chảy xuôi lòng người, đem đến cho ngươi hạnh phúc run rẩy, đem đến cho ta khoái cảm lớn mạnh hơn nữa vì đã có thể thỏa mãn được ngươi… 

Chúng ta đều là Adam, chúng ta đều không cần xương sườn của người kia, bởi vì tất cả những gì ngươi có, ta đều có, ngươi yêu, ta đều yêu! 

Chúng ta như Tiểu Mai Sa, vịnh Đại Á, Hương Mật Hồ dưới màn đêm Thâm Quyến… Tất cả sâu thẳm là để lấp đầy thêm nước và tình yêu, mọi sự bình tĩnh là để chờ đợi thủy triều trăng tròn!

Hãy nhìn thủy triều kia, tại dưới ánh trăng, đang cuồn cuộn mà đánh tới đây…  

Nhìn Phó Xung ngồi ở bên giường vội vàng mặc quần áo vào, Lâm Nguyên nửa dựa vào giường thở ra một hơi khói, thật con mẹ nó thoải mái mà! Hắn dùng chân nhẹ nhàng đạp lên lưng thanh niên, “Sáng mai không có hoạt động gì đúng không? Nhóc quần anh mệt muốn chết, mai dậy không nổi đâu, em mang đồ ăn sáng qua cho anh đi.” 

“Em cũng mệt, dậy không nổi.” Phó Xung mặc quần vào, bực bội vì áo sơ mi của mình bị hắn kéo đứt hai cái cúc, mãi mới tìm được từ trong góc. Anh không phát hiện ra rằng giọng điệu trong lời nói của anh với Lâm Nguyên đang lặng lẽ thay đổi, từ sự xa lánh tuyệt đối và tôn trọng chuyển sang một sự tôn trọng thân mật, dường như đó là minh chứng cho khoảng cách giữa hai người đang dần thu hẹp lại.

“Em mệt sao bằng anh được? Anh làm biết bao việc trên người em… Có phải không… Ai, tên nhóc thối kia em có quay lại đây không thì bảo…” Lâm Nguyên chưa kịp nói xong mấy lời vô liêm sỉ kia, Phó Xung đã cầm áo khoác, hai ba bước lủi ra ngoài. Cái người này mà nói cái loại khía cạnh này thì so với khi hắn phát biểu ở ghế lãnh đạo lại còn trôi chảy hơn. Bây giờ anh mà không đi, thì có khi lát nữa… đi không nổi. 

Vốn Lâm Nguyên là muốn anh ở lại để ngủ cùng nhau, thành thật mà nói, Phó Xung cũng rất muốn ở lại cùng hắn. Dù sao thì ngày ngày đêm đêm ở Kim Sơn, anh cũng đã dần dần quen người làm bạn bên gối kia, dần quen hương vị, sự bá đạo cùng với ôn nhu của hắn. Thế nhưng nghĩ đến việc đồng nghiệp trong đoàn cùng phòng sẽ sinh nghi khi mình đi qua đêm, anh bèn kiên quyết về phòng mình ngủ. Bạn cùng phòng đều đã ngủ say, nhẹ nhàng cởi quần áo, cẩn thận cất cúc áo sơ mi rồi nhẹ nhàng nằm xuống. Ánh trăng ngoài cửa sổ vẫn là ánh trăng điên cuồng giữa anh và Lâm Nguyên, si ngốc nhìn hồi lâu, anh như có như không thở dài rồi nhắm hai mắt lại.

Sáng hôm sau, Lâm Nguyên ngủ đến gần chín giờ mới dậy, nhìn thấy mấy món ăn sáng không sợ bị lạnh trên bàn cà phê, không khỏi nở nụ cười “hehe” đi đánh răng.

Chiều nay chính quyền tỉnh sẽ lãnh đạo các thành phố cùng với ban Logistics của Thâm Quyến để tổ chức điểm lại các mặt nổi bật trong việc xúc tiến đầu tư của Thâm Quyến. Các thương gia từ Thâm Quyến, Hồng Kông, Đông Quan và các khu vực địa phương và lân cận khác sẽ tiến hành phân tích chuyên sâu về khoản đầu tư cho các chính sách xúc tiến và các dự án hợp tác do các bộ phận khác nhau của tỉnh cung cấp, đồng thời cũng đàm phán và xây dựng một số khuôn khổ hợp tác có chủ đích sơ bộ, lần này phái đoàn Thâm Quyến thu được không khí cho nên chiến dịch này là không nhỏ.

Lâm Nguyên ăn sáng xong liền bắt đầu cẩn thận suy ngẫm và phân tích sự khác biệt và lợi thế của chính sách đầu tư của Kim Sơn với các vùng anh em khác trong tỉnh, tranh thủ chiều nay lúc thuyết giảng có thể lời ít ý nhiều mà tung ra những điểm sáng và sở trường của mình để mấy ông trùm đầu tư chưa thấy thỏ không thả ưng, không thấy thịt mỡ không mở miệng ở đây sáng mắt lên. 

Bên ngoài truyền tới tiếng Phó Xung gõ cửa, Lâm Nguyên đã có thể phân biệt được anh với người khác từ nhịp đập quen thuộc đó. Hắn gọi anh tiến vào. 

Phó Xung đưa đến trước mặt hắn một xấp tài liệu, đó là bảng tổng hợp tình hình đầu tư của các doanh nghiệp địa phương ở các tỉnh, thành phố khác trong 3 năm trước theo thống kê của Cục xúc tiến đầu tư Thâm Quyến. Lâm Nguyên liếc mắt nói: “Lấy đâu ra vậy?” Bọn họ vốn đã nắm bắt được tình hình đầu tư của Quảng Đông và Thâm Quyến từ Cục xúc tiến đầu tư của tỉnh, nhưng những thứ trước mắt này chắc chắn có thể mang đến một cái nhìn trực quan và toàn diện hơn về việc các doanh nghiệp ở Thâm Quyến đang tập trung đầu tư vào những chính sách ưu đãi và dự án nào trên toàn quốc. 

“Hồi sáng, em chợt nhớ ra lúc đi biệt phái ở tỉnh, có anh bạn nói rằng anh ta có người quen đang công tác ở Cục xúc tiến đầu tư Thâm Quyến…” Lâm Nguyên đột nhiên đứng dậy, dùng dép đá vào đùi Phó Xung. Không đau.

“Fuck! Tài nguyên tốt như vậy mà giờ mới nhớ ra. Tên nhóc thối này.” Hắn như là đang trách móc anh, nhưng từ trong động tác cùng ngôn ngữ của hắn, Phó Xung có thể nhìn thấy niềm hớn hở sâu trong hắn cùng với… yêu thích. 

Hai người không nói nhiều gì nhiều nữa, mà là nhanh chóng phân tích, suy nghĩ cẩn thận, đối chiếu tư liệu của tỉnh với Kim Sơn. Phó Xung nhìn vẻ mặt híp mắt trầm tư của Lâm Nguyên, biết não hắn hẳn đang nhanh chóng xoay tròn. Tốc độ phản ứng và khả năng phục hồi của người này thật sự rất phi thường, chỉ cần một gợi ý nhỏ đã có thể mang lại cho hắn một nguồn cảm hứng tuyệt vời. Anh lặng lẽ sắp xếp lại tư liệu, không muốn quấy rầy đến hắn mà chỉ là lặng lẽ quan sát, trong lòng anh thế nhưng lại có một sự ấm áp và thỏa mãn khó tả. 

Lâm Nguyên liên tục so sánh thông tin có trong tay, đọc đi đọc lại mấy lần, và yêu cầu Phó Xung ngay lập tức tìm người bên đoàn xúc tiến đầu tư để thực hiện các sửa đổi và cải tiến khả thi đối với các chính sách ưu đãi của địa phương, đồng thời yêu cầu lãnh đạo chính của các quận và huyện chủ đạo lập tức tới gặp hắn, định theo ý hắn mà điều chỉnh một vài hạng mục giới thiệu.  

Mấy người có chút bối rối nhưng lại vẫn nắm bắt thời gian, cũng không bắt thị trưởng phải giải thích quá nhiều mà vội vội vàng vàng đi chỉnh sửa. Lâm Nguyên thả lỏng người, đi tới bên cửa sổ nhìn cảnh vật bên ngoài, châm một điếu thuốc.

“Tiểu Xung, em có thích Thâm Quyến không?” 

“Thích… Rất thích.”

“Tại sao? Nói xem nào?” 

“Cũng không biết nói sao, chỉ là cảm thấy rằng nơi này có rất nhiều nơi hấp dẫn, môi trường, ý tưởng, nhịp điệu, nhưng… điều mà em thích nhất là… sự bao dung của nó.” 

“Ồ… cũng giống em vậy.” 

Ở một khắc đó, hắn đang phun ra một vòng khói trắng nhạt lên cửa sổ, giống như giọng điệu bình tĩnh nhưng nhẹ nhàng của hắn lúc này.

Ở một khắc đó, anh đang sửa sang lại bộ âu phục chiều hắn mặc, nghe được những lời này, hai tay khẽ khựng lại, rồi lại tiếp tục công việc. 

Quy mô của Hiệp hội Thương gia Trung Quốc lần này đã vượt qua các phòng thương mại tương tự khác được tổ chức gần đây. 

Phó Xung lặng lẽ tìm một vị trí ở một góc hẻo lánh của hành lang, nơi anh có thể tránh được sự huyên náo đến khó chịu, lại vẫn có thể thấy các thành viên trọng yếu của đoàn xúc tiến đầu tư của Kim Sơn, quan trọng nhất là… có thể rõ ràng nhìn thấy hắn. 

Hầu hết những người ngồi bên anh đều là những người nhàn rỗi từ khắp nơi, mọi người đều chán nản xem qua thông tin trong tay, hoặc tán gẫu với nhau, một số chỉ đơn giản là chợp mắt.

Phó Xung có khi cúi đầu trầm tư một lát, nhưng phần lớn thời gian vẫn là dán mắt lên người đàn ông kia, nhìn hắn tiêu sái tự nhiên nói chuyện, xã giao cũng đủ loại người, tác phong nhanh nhẹn, anh khí bức người. Phó Xung nhìn bóng dáng của hắn, lại ngẫu nhiên cảm giác như mình đang trong một giấc mộng không có thật. Muôn vàn chuyện đã xảy ra giữ Lâm Nguyên và anh nhưng chỉ là mộng cảnh đi ra từ một buổi chiều oi bức của tòa thành phương Nam này mà thôi, vừa hoang đường lại vừa buồn cười. Hắn vẫn chỉ là vị thị trưởng lần đầu gặp mặt đã va vào mình, đụng đầy cõi lòng, còn chính mình vẫn chỉ là một thư ký bình thường công tác bên người hắn mà thôi, chỉ thế thôi. 

Anh cho rằng mình chỉ đang tưởng tượng ra những thứ này, nhưng anh không biết rằng mình đã thốt ra ba chữ đó tự lúc nào, “Chỉ thế thôi.” 

Người đàn ông bên cạnh nhìn bộ dáng anh lầm bà lầm bầm thì nhẹ nhàng nở nụ cười, “Hi, xin chào.” Người nọ chào anh.

Phó Xung tỉnh táo lại, nhìn người đàn ông… hay đúng hơn là thanh niên bên cạnh. Thanh niên bên cạnh hơi mang theo nét đặc trưng của địa phương, mũi cao mắt sâu, xương gò má hơi cao, nhưng chỉnh thể thì lại cực kỳ điển trai, tinh tế. Nước da của y hơi ngăm đen, thoạt nhìn lại mang theo một loại khỏe mạnh mà người ngoại quốc thường hay theo đuổi. Phó Xung cảm giác loại hình tượng này của y có lẽ anh sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy trong mấy phim truyền hình đô thị của Hongkong, nhưng ở đây thì có lẽ sẽ rất ít khi gặp được loại khí chất nam nhi này. 

“Xin chào, tôi đến từ nhóm xúc tiến đầu tư của thành phố Kim Sơn, Phó Xung.” Mấy ngày cứ phải tham gia hội nghị xúc tiến đầu tư ở đây, đâm ra những lời này đã thành câu cửa miệng của anh rồi. 

“Tôi là Thuyên An, cậu gọi tôi là An là được.” Y lấy ra một tấm danh thiếp từ túi trong của bộ vest và đưa cho Phó Xung. Đây là cách giao tiếp rất tự nhiên của bên Thâm Quyến-Quảng Châu. Phó Xung xem kỹ, trên thẻ có in dòng chữ: “Thuyên An, phó tổng giám đốc kiêm nhà thiết kế của Công ty Trao đổi Thông tin của Thành phố Vật liệu Công nghiệp Quốc tế Hoa Nam.”

“Ngại quá, tôi không có danh thiếp, chỉ là làm công cho chính phủ mà thôi.” Phó Xung cất danh thiếp của Thuyên An vào túi. 

“Phó tiên sinh quả là một soái ca chuẩn Bắc! Vừa đẹp trai, vừa phong độ, nếu là ở đây chắc chắn sẽ được rất nhiều cô gái theo đuổi.” Thuyên An nhìn một lượt Phó Xung từ trên xuống dưới, nhếch miệng cười khen. Một ngụm răng trắng như tuyết lộ ra trên gương mặt ngăm đen của y lại không quá đường đột mà lại mang theo vẻ soái khí Tây hóa, trông cực tự nhiên. Giọng điệu và sự thẳng thắn của y cũng mang hơi hướng Tây hóa, có lẽ y cũng từng du học hoặc làm việc ở nước ngoài, hoặc có lẽ là vì người bên này vốn là cởi mở, thẳng thắn như vậy. Dù sao đây cũng chính là Thâm Quyến một trong những điểm hội nhập lớn nhất của văn hóa phương Tây và Trung Quốc. 

“Thuyên tiên sinh quá khen, ngài còn trẻ mà đã ngồi lên vị trí quan trọng như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao, khiến người ta bội phục.” Đây là lời khen ngợi tâm đắc của Phó Xung. Nhìn người thanh niên trạc tuổi mình này đã là phó tổng giám đốc kiêm nhà thiết kế của một chi nhánh tập đoàn, thân là bạn bè đồng trang lứa, anh không khỏi xúc động và ngưỡng mộ. 

Anh vừa hàn huyên với Thuyên An, vừa không ngừng nhìn về phía Lâm Nguyên, nhất cử nhất động của người kia cũng không hề rời đi tầm mắt của anh. Không biết từ bao giờ, anh đã quen với việc này, có lẽ với tư cách là thư ký, anh nên để ý kỹ hướng đi của lãnh đạo, hoặc lẽ với tư cách là… người yêu của hắn, anh đã chậm rãi dùng cách để ý hắn làm… cách yêu của mình. 

Thuyên An chưa mở miệng chào hỏi Phó Xung đã ở bên cạnh lặng lẽ quan sát thanh niên này một lúc lâu. Soái ca có diện mạo điển hình của phương Bắc chính là dạng người mà y thích nhất, đặc biệt là thân hình cao lớn, khỏe mạnh cùng với khí chất điềm đạm, tỉ mỉ tưởng mâu thuẫn mà lại dung hợp đến mức tạo ra nét mị lực độc đáo này của anh. 

Thuyên An là gay, hơn nữa lại là một người luôn luôn hiểu bản thân sâu sắc, biết mình muốn gì và biết cách làm chủ tương lai. Đối với loại trà mình thích, y có thể thích uống, nhưng sẽ không bao giờ uống nó một cách tùy tiện.

Y nhìn theo ánh mắt của Phó Xung, và từ từ, một vẻ trầm ngâm hiện lên trên khuôn mặt y.

“Phó tiên sinh rất có hứng thú với vị tiên sinh điển trai, cao lớn kia sao?” Thuyên An lấy ngón tay chỉ Lâm Nguyên đang ở đằng xa, nhẹ nhàng nói với Phó Xung. Y hơi nghiêng người, khiến cho xung quanh ngoài hai người không ai có thể nghe được. Phó Xung ngửi thấy mùi hương thanh mát dễ chịu trên người y, mùi hương đó khác với mùi vị nam tính say lòng người nồng nặc trên người Lâm Nguyên. Đó là một loại hơi thở độc nhất vô nhị, như một cơn gió thổi từ sâu thẳm đại dương, mang đến cảm giác sảng khoái đầy lôi cuốn trong cái nóng nực này. 

Không đợi anh nghĩ xem phải trả lời thế nào, Thuyên An đã lại mỉm cười mà nói, “Một người đàn ông lại chăm chú với một người đàn ông khác không chung huyết thống thì trên cơ bản chỉ có hai khả năng thôi, đúng không? Một là đối phương là thần tượng đã lâu trong lòng người đó, hai là đối phương là… người tình bí mật của y.” 

Phó Xung kinh ngạc trước sự mạnh dạn và bộc trực của thanh niên này. Dưới vẻ ngoài Tây hóa của y quả nhiên còn mang theo cả một phong cách rất Tây. Cho dù là đang mạnh dạn nói về chủ đề nhạy cảm như vậy, thế nhưng cách che chở và bảo vệ mập mờ của y lại có một phong thái quý ông tự nhiên, khiến người ta không… chút phản cảm.

“Thuyên tiên sinh nhất định là đang nói đùa, đàn ông để ý đàn ông sao lại chỉ có hai loại khả năng này.” Anh cười với y, trên khuôn mặt không có chút khác lạ nào.

“Ồ, vậy cậu thử nói xem?” Thuyên An cũng cười, cái đề tài này của y đương nhiên là để cố ý thử… độ ấm của ly trà này. 

“Ví dụ, quý ông đó là một phạm nhân quan trọng đang bỏ trốn, còn tôi… là đặc vụ đang bí mật theo dõi anh ta… Đúng rồi, các anh gọi cảnh sát là đặc vụ* đúng không?” 

(*) 差人: Gốc QT ở đây là người đưa tin nhưng mình thấy không phù hợp lắm nên đổi. Mọi người cứ tạm hiểu đây là cách gọi khác vùng mình kiểu muỗng, thìa là được =))

“Không sai, đây cũng là một khả năng được đặc biệt chú ý, nhưng biểu hiện của cậu quá rõ ràng, đâu thể là người làm nghiệp vụ đuổi bắt kẻ gian được? Ha ha, đùa thôi, vậy còn khả năng nào khác không, Phó tiên sinh?” 

Trong buổi chiều phương Nam hơi buồn tẻ này, cả hai người đều cảm nhận được niềm vui thú khi trò chuyện với nhau. 

“Khả năng khác sao? Này cũng không phải là khả năng mà là thực tế. Lâm tiên sinh là thị trưởng của tôi, còn tôi là thư ký của ngài ấy. Đặc thù công việc nên tôi phải thường xuyên để ý đến lãnh đạo, hiểu được… các loại nhu cầu trong công tác và sinh hoạt của ngài ấy.” 

Thuyên An gật gật đầu, tỏ vẻ thoải mái nhưng nghiền ngẫm.

Phó Xung có thể nhìn ra sự nghiền ngẫm trong y. Thanh niên có chút lai Tây này nếu đã dám thẳng thắn đề cập đến việc anh đặc biệt để ý đến Lâm Nguyên thì hẳn là y đã sâu sắc nhìn ra quan hệ đặc thù giữa anh và hắn, hơn nữa, y hẳn là… một người giống anh và Lâm Nguyên. 

Đột nhiên anh không biết phải nói những lời đó ra sao, vì ngay lúc này anh phát hiện, không biết tự lúc nào, anh lại tựa hồ đang lặng lẽ đi đồng cảm với một người không giống… mình… 
Bình Luận (0)
Comment