Ngôn Nho Ngữ nói một câu mà làm Lan Ninh xấu hổ vô cùng, cô cũng không nán lại nhà anh quá lâu, mà vội vã bỏ về. Lúc về đến nhà, Khúc Đồng vẫn duy trì tư thế lúc cô vừa đi, nằm trên
ghế không nhúc nhích.
Lan Ninh vừa thay giày, vừa nhìn cô nói: “Đừng nằm nhiều quá mau ngồi dậy hoạt động đi.”
Khúc Đồng chậm chạp nghiêng đầu qua nhìn cô hỏi: “Chị Lan Ninh, chị và thầy Ngôn có quan hệ gì vậy?”
“Quan hệ gì chứ? Chỉ là biên tập và tác giả thôi.”
“Ồ…” Sao cô
thấy chả giống gì cả. Cô chậm rãi xoay người lại đứng người ngồi dậy,
thâm ý nói: “Xem ra anh Diệp Trừng không có cơ hội nữa rồi.”
“Em đang nói gì đấy?” Lan Ninh có chút khó hiểu mà nhìn cô, thấy cô về phòng, liền
nhíu mày nói, “Em lại về phòng? Không phải bảo em ngồi dậy vận động
chút sao.” Nếu cứ tiếp tục thế này, con bé sẽ biến chất như chòm kim
ngưu mất.
Khúc Đồng thở dài một hơi: “Bây giờ tâm trạng em không tốt, không muốn vận động.”
“Em làm sao?”
“Thất tình.”
Lan Ninh: “…”
Đúng là không thể hiểu mấy đứa trẻ con thời nay nữa rồi.
Khúc Đồng
đứng trước cửa phòng mình, quay đầu lại nhìn Lan Ninh một chút: “Em đoán thầy Ngôn là một tác giả rất nổi tiếng phải không? Vừa nói mua nhà thì
mua nhà, thu nhập nhất định rất khả quan.”
“Ờ, ừm…”
“Không phải anh ấy là thầy Hạnh Tâm đấy chứ?!”
Lan Ninh: “…”
Khúc Đồng
vui mừng nhìn cô: “Đúng là thầy Hạnh Tâm hả chị? trước đây em thấy chị
đăng status đòi bản thảo anh ấy mà.” Status đó được chia sẻ lan tràn
trên weibo, ngay cả một người ít khi để ý Lan Ninh như cô, cũng nhìn
thấy status đó trên trang đầu.
“Không ngờ
thầy Hạnh Tâm lại đẹp trai như thế! Nếu như anh ấy in thêm ảnh mình lên
sách, lượng tiêu thụ tuyệt đối có thể tăng gấp đôi!”
Lan Ninh
cảnh cáo nhìn cô nàng: “Không có sự cho phép của anh ấy, em không thể
tiết lộ thông tin cá nhân của anh ấy ra ngoài, lại càng không thể đăng
lên mạng.”
“Chị yên tâm đi, chút đạo lý đó em vẫn hiểu.” Khúc Đồng nhảy lên hai lần, “A a a,
em siêu thích sách của thầy Hạnh Tâm đấy! Ngô Dạng đẹp troai nhất!”
Haiz, anh hai Diệp Trừng à, có một đối thủ nặng ký như vậy, em cũng chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.
Sau khi Khúc Đồng trở về phòng, Lan Ninh cũng về phòng ngủ của mình. Cô đi dạo một
lúc quanh weibo, đột nhiên nhớ tới lời Khúc Đồng vừa nói, cũng có chút
hiếu kỳ thu nhập của thầy Hạnh Tâm. Cô tìm kiếm thông tin về bảng danh
sách tác giả có thu nhập cao trong nước, tìm được bảng xếp hạng năm
ngoái. Thầy Hạnh Tâm xếp thứ ba, nhuận bút thu vào lên tới… 21 triệu
nhân dân tệ.
“Khụ khụ.” Lan Ninh cũng bị sặc một cái, đột nhiên ho khụ hai tiếng.
Trời cao quả thực không công bằng, tại sao người lười biếng như thầy Hạnh Tâm lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mà một tiểu biên tập chăm chỉ làm
việc hàng ngày như cô, nhưng lại chỉ có thể mỗi tháng cầm vài đồng tiền
lương mỏng mà sống qua ngày!
Cô tức giận bất bình đăng nhập QQ, than thở cùng Đại Thanh.
Đại Thanh: Mày đừng vơ đũa cả nắm, mày chỉ thấy mấy tác giả trên đỉnh Kim tự tháp, còn có bao nhiêu tác giả vô danh chết đói dưới chân tháp mày có thấy
đâu.
Lan Ninh: =. = Mày đang tự nói mình à?
Đại Thanh: …… [ bái bai ]
Đại Thanh: Người như thầy Hạnh Tâm mới mười bảy tuổi đã tiếng tăm lừng lẫy, xem
như là các cụ cho cơm ăn, còn những người không có tài năng trời cho,
hoặc là liều mạng viết đến lúc đi đời nhà ma, sau đó lại đầu thai lần
nữa.
Lan Ninh: “…”
Mang theo
nhiều tâm sự trong lòng cô ngả người xuống giường, nhìn chằm chằm trần
nhà mà suy nghĩ. Mấy năm qua cô cũng làm việc với không ít tác giả,
trong số họ phần lớn đều không quá nổi tiếng, còn có rất nhiều người
không tiếp tục kiên trì được, cuối cùng mai danh ẩn tích. Người như thầy Hạnh Tâm, lần đầu tiên viết sách đã tỏa sáng rực rỡ, một bước nổi tiếng trong giới văn chương nước nhà cũng khá là hiếm thấy.
Có thể thật sự như Đại Thanh nói, đây là các cụ trong nhà cho lộc ăn.
Cô lăn một vòng trong chăn, lại “Vèo” dậy phát một status mới lên weibo.
Súp Lơ V: Ông trời ắt sẽ trả công!! Các vị tác giả cố gắng viết sách, viết lách đều đặn chắc chắn sẽ có báo đáp!
Status này vừa được đăng lên thì có rất nhiều tác giả vào comment, tặng hoa, sau đó Lan Ninh nhận được một tin nhắn mới.
Hạnh Tâm: Tối rồi mà vẫn hăng hái như thế, quả nhiên là ăn no rửng mỡ phải không?
Lan Ninh: “…”
Súp Lơ: Người đứng trên đỉnh Kim tự tháp như anh, sao có thể biết nỗi khổ vì bị chèn ép của những vị tác giả nhỏ phía dưới chân tháp!
Hạnh Tâm: Ừm, thật sự tôi không biết, dù sao tác phẩm đầu tiên của tôi vừa xuất bản đã thành công rồi:”)
Lan Ninh: “…”
Có những lúc thật sự rất muốn cho anh ta một trận!
Súp Lơ: [ bái bai ]
Cô nhắn xong tin này thì thoát weibo, tắt máy đi ngủ.
Một tuần sau đó cô vẫn dốc toàn lực cho công việc chuẩn bị sách mới cho thầy Hạnh
Tâm, tháng ba mau chóng đi qua. Chào đón tháng tư đang tới, tới gần ngày ra số mới của tạp chí, cả ban biên tập bận rộn như muốn bay lên.
Mãi đến khi tạp chí thuận lợi ra số báo mới tháng tư, cả ban biên tập mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này Lan
Ninh cũng không quá vội vàng, bởi vì trong tay cô còn có sách mới của
thầy Hạnh Tâm, cậu họa sĩ vẽ bìa chậm chạp không chịu nộp bản vẽ, mỗi
ngày cô đều phải gọi điện nhắc khéo một lần. Kéo dài đến hôm tạp chí ra số báo mới, họa sĩ mới nộp bản vẽ sơ thảo.
Ngay lập tức Lan Ninh báo cho Ngôn Nho Ngữ, gửi bìa ngoài sơ thảo qua cho anh xem:
“Thầy, họa sĩ cuối cùng cũng nộp bài! T^T đây là bản vẽ sơ thảo, anh xem qua xem có chỗ nào không hài lòng cần sửa không?”
Hạnh Tâm: Cũng không tệ lắm.
Súp Lơ: Ok. Họa sĩ xử lý lại xong những chi tiết nhỏ, tôi sẽ giao lại cho bộ phận thiết kế, tháng này nhất định sẽ làm xong trang bìa.
Hạnh Tâm: Ừm.
Súp Lơ: Còn nữa tôi muốn thêm một đoạn phỏng vấn nhỏ vào tác phẩm lần này, anh xem có được không?
Hạnh Tâm: Lại là phỏng vấn sao?
Súp Lơ: Cũng tương đối nhẹ nhàng thôi, anh nghĩ nó là đoạn kịch nho nhỏ cũng được!
Hạnh Tâm: Như kiểu một trăm câu hỏi cho vợ chồng à?
Lan Ninh: “…”
Thầy à bình thường anh đọc sách gì vậy?!
Súp Lơ: Bao giờ anh rảnh vậy? o(n_n)o~
Hạnh Tâm: Tối nay.
Súp Lơ: … Buổi tối tôi không làm việc.
Hạnh Tâm: Phỏng vấn mà nên gặp gỡ đối mặt nhau thì tốt hơn, cô cứ đến thẳng nhà tôi đi.
Súp Lơ: …:”)
Súp Lơ: Được rồi.
Cô đăng thêm một status lên weibo, thu thập những câu hỏi mà mọi người tò mò về thầy Hạnh Tâm, và được mọi người tích cực hưởng ứng. Trước khi tan làm cô
chốt hạ những câu hỏi cần phỏng vấn, rồi nhắn một tin xác nhận với Ngôn
Nho Ngữ: “Thầy, anh có ở nhà không? Bây giờ tôi qua luôn đây.”
Hạnh Tâm: Có.
Lan Ninh
đang định thoát khỏi QQ, liền nhìn thấy Trời Xanh Mây Trắng nhắn cho
mình một tin: “Biên Biên, tôi thấy tên mình trong tạp chí ~(???)/~
vừa căng thẳng lại vui sướng ~ “
Súp Lơ::”)
Trời Xanh Mây Trắng: Hơn nữa thấy tên tôi và Biên Biên được viết cùng nhau, cứ thấy xấu hổ (*/w*)
Lan Ninh: “…”
Súp Lơ: Bên chúng tôi sẽ tổng hợp ý kiến phản hồi về tạp chí tháng này từ độc
giả, truyện ngắn được yêu thích nhất số báo sẽ có thêm tiền nhuận bút
khen thưởng nhé.
Trời Xanh Mây Trắng: w(Д)w chị nói thế làm tôi càng khẩn trương hơn.
Súp Lơ: [ cười trộm ]
Súp Lơ: Bên tôi tan làm rồi, hôm khác nói tiếp nhé.
Trời Xanh Mây Trắng: Được ~ Biên Biên tan làm vui vẻ.
Lan Ninh nghĩ giờ cô chẳng thấy vui chút nào, cô còn phải tới nhà thầy Hạnh Tâm tăng ca đây.
Lúc cô vừa
ra khỏi cửa công ty, cũng là lúc Ngôn Nho Ngữ đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn. Lúc về đi ngang qua một nhà nhà, đúng lúc bên ngoài trưng bày
số báo mới nhất của Mister Castle, Ngôn Nho Ngữ nghĩ một chút, cuối cùng cũng mua một quyển mang về.
Sau khi về
nhà anh không vội vàng đi nấu ăn, mà đầu tiên mở tạp chí ra xem qua một
chút. Trong trang mục lục tạp chí, có không ít tác giả anh quen tên,
đương nhiên, cũng không thiếu người mới.
Ví dụ như cái tên này, ‘Cầu Xin’ của Trời Xanh Mây Trắng
Anh nhẹ nhàng chau đôi lông mi, lật đến trang hiển thị trên tờ mục lục, mất năm phút đồng hồ đọc xong câu truyện ngắn này.
Câu truyện
này cũng không tệ lắm, tình tiết rất đặc sắc, tình cảm cũng rất nhẹ
nhàng, coi như đây là người mới có tiền năng nhất anh gặp trong mấy năm
gần đây.
Xem ra Lan Ninh thích hạt lạc giải buồn này, cũng không phải không có đạo lý.
Có điều anh
đọc xong câu truyện ngắn này, liền biết đối phương nhất định đã từng đọc tiểu thuyết của mình. Phương pháp và kỹ xảo xử lý những chi tiết nhỏ
rất giống phong cách của anh, vì cố gắng không mô phỏng theo phong cách
của anh nên trái lại càng bết bát hơn.
Anh đi tới
ngồi trước bàn làm việc mở laptop lên, tìm kiếm cái tên Trời Xanh Mây
Trắng trên weibo, cuối cùng anh cũng tìm được. Click vào trang cá nhân
của đối phương xác nhận một chút, sau khi chắc chắn là Trời Xanh Mây
Trắng anh đang tìm, thì liền nhắn cho đối phương một tin: “Xin chào, tôi là tác giả Hạnh Tâm của Mister Castle. Hôm nay tình cờ đọc truyện ngắn
của cậu trong tạp chí tháng này, cảm thấy khá tốt, nên muốn làm quen với cậu. Tôi có một nhóm tác giả, không biết cậu có muốn tham gia với chúng tôi không?”
Khi Diệp
Trừng đọc được tin nhắn này thì ngây người trong ba phút. Cậu click vào trang cá nhân người vừa nhắn tin cho mình, xác nhận anh quả là tác giả
trinh thám Hạnh Tâm đã được chứng thực V người nổi tiếng, thì liền rú
lên trong ký túc.
“Điên cmnr sao!” Kiện Kiện cùng phòng đang chơi game tay run lên, suýt chút nữa đã chém chết đồng đội của mình. Diệp Trừng không thèm để ý đến cậu ta, tâm trạng cực kỳ phấn khích mà đáp lại tin nhắn của Hạnh Tâm.
Trời Xanh Mây Trắng: Trời ạ trời ạ! Đúng là thầy Hạnh Tâm rồi! Tôi như đang nằm mơ ấy! Tôi phải bình tĩnh lại trước đã!
Trời Xanh Mây Trắng: Thầy, tôi là fans siêu bự của anh! Từ khi học trung học tôi đã bắt đầu
đọc truyện của anh rồi, hiện nay tôi đang học năm tư đại học!
Ngôn Nho Ngữ: “…”
Cậu ta đang muốn nói gì vậy?
Hạnh Tâm: Cảm ơn cậu. Số QQ của nhóm chat tác giả tôi sẽ gửi lại cho cậu, nếu cậu đồng ý thì click vào nhóm.
Trời Xanh Mây Trắng: Đồng ý đồng ý! Mười ngàn lần đồng ý!
Ngôn Nho Ngữ chớp mắt một cái, đem số QQ nhóm chat gửi lại cho cậu. Sau khi Diệp
Trừng nhận được số QQ, liền nhanh tay tìm kiếm nhóm, rồi click xin gia
nhập, cậu chỉ lo chậm thêm chút nữa thầy Hạnh Tâm sẽ đổi ý.
Vừa gửi lời mời vào nhóm, cậu lo lắng mà đợi hai giây, sau đó nhận được tin đối phương đã chấp nhận yêu cầu gia nhập nhóm.
Mười Chín Tai: Ai vậy?
Hạnh Tâm: Một tác giả mới.
Trời Xanh Mây Trắng: Chào mọi người, em là Trời Xanh Mây Trắng! (^o^)/~
Vân Khinh: Ơ không phải tiểu thịt tươi này có tên trong tạp chí tháng này với tôi
sao? Tôi đọc bản giới thiệu tóm tắt tác giả thì cậu ta mới học năm tư
đại học!
Mộc Bạch: … Hạnh Tâm càng ngày càng thần kinh, ngay cả người mới cũng không tha.
Trời Xanh Mây Trắng: Trời ạ! Toàn các đại sư! T^T
Trời Xanh Mây Trắng: Cứ như đang nằm mơ ấy ạ, cảm động quá! QAQ
Diệp Trừng
có cảm giác như mình đang ở trên thiên đường, trong nhóm của thầy Hạnh
Tâm không chỉ có tác giả lớn của Mister Castle mà còn có rất nhiều tác
giả ở những tạp chí khác, hơn nữa các tác giả trong nhóm này cũng không
phải đều viết tiểu thuyết trinh thám, còn có người viết ngôn tình, viết
truyện cổ tích, viết tiểu thuyết thám hiểm…
Trong đây quả thật bao quát toàn bộ các tác giả hàng đầu trong nước!
Diệp Trừng
kích động đến mức nước mắt tuôn rơi nãy giờ, cậu liền gọi cho Lan Ninh
một cuộc điện thoại, hưng phấn mà kể cho cô nghe: “Biên Biên, thầy Hạnh
Tâm kéo tôi vào nhóm tác giả của anh ấy!!!”
Lan Ninh: “………”
Tại sao cô đang ngồi nghỉ trên tàu điện ngầm cũng phải nghe tin dữ thế này?!
“Không phải
tôi nói với cậu phải cách anh ta xa một chút đấy à!” Lan Ninh tức giận
muốn nổ tung luôn tàu điện, “Nhóm tác giả ấy tên là gì?”
“Hôm nay cùng trốn bài nhé.”
“…” Lan Ninh hít một hơi thật sâu, cười mỉm một cái rồi nói với anh, “Cậu có thể thoát khỏi nhóm đó được không?”
“Tại sao?!” Thoát ra thì dễ mà muốn vào lại thì khó lắm!
Lan Ninh vô cùng đau đớn: “Gần mực thì đen đó!”
“Thầy Hạnh Tâm đâu có đen, anh ấy có màu đỏ mới đúng!”
Lan Ninh gật đầu: “Đúng, anh ta chính là heo [1]!”
[1] Chữ heo gần giống chữ đỏ, cái này mình bổ sung sau nhé…
Diệp Trừng: “…”
Cậu còn chưa chúp máy, liền nhìn thấy thầy Hạnh Tâm phát một tin trong nhóm chat:
“Vào nhóm thì phải tuân thủ quy định của nhóm.”
“Quy định nhóm gì?”
“Quy định nhóm điều thứ nhất, phải trốn bài.”
Diệp Trừng: “…”
Hả?