Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 33

Cuối cùng Lan Ninh đành lấy lý do cuốn sách đã vào công đoạn chỉnh sửa lần cuối chuẩn bị in mà bác bỏ yêu cầu của Ngôn Nho Ngữ, nếu để cho anh sửa lại lần nữa, cô không biết Vu Mộ Viễn sẽ chết thê thảm tơi bời hoa lá cỡ nào.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh và Vu Mộ Viễn rốt cục đã kết thù với nhau từ bao giờ? Là lần đó ở siêu thị sao hay là sau lần ở tiệm bánh gato, khi Vu Mộ Viễn cướp bản thảo của anh?

Lan Ninh suy nghĩ lung tung một lúc rồi cầm áo ngủ đi tắm rửa.

Sau một tuần làm việc bận rộn, rốt cục cuối tuần Lan Ninh cũng tranh thủ chút thời gian tới phòng tập thể hình. Khoảng thời gian này bởi vì chuẩn bị sách mới của Ngôn Nho Ngữ, nên cô phải làm rất nhiều việc, không có thời gian tới phòng tập rèn luyện, huấn luyện viên phòng tập thể hình cũng nhắn tin wechat nhắc cô nhiều lần.

Cô túm mái tóc dài đằng sau gáy cột cao kiểu đuôi ngựa như lúc đi làm, trên cổ vắt một chiếc khăn lông từ phòng thay đồ đi ra. Vào thời gian này trong phòng thể hình có tương đối nhiều người, cô vốn định cùng huấn luyện viên tập vài động tác khởi động, nhưng thực sự là đông người quá chừng, cô không thể làm gì khác hơn là đi chạy bộ trước.

Trước cửa sổ sát mặt đất có đặt mấy chiếc máy chạy bộ, cô chọn bừa một cái, cài đặt xong số liệu, thì từ từ bắt đầu chạy. Chẳng được bao lâu, bên cạnh có một người đàn ông vừa đến, anh đi tới gần Lan Ninh thì dừng lại, lên chiếc máy chạy bên cạnh cô bắt đầu chạy bộ.

Lan Ninh theo phản xạ nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua, vừa nhìn suýt chút nữa thì trượt chân ngã khỏi máy chạy bộ.

“Thầy, sao anh lại tới đây?” Lan Ninh vịn thành bên của máy chạy bộ, kinh ngạc mà nhìn anh.

Trái ngược với cô biểu hiện của Ngôn Nho Ngữ tương đối hững hờ. Anh nghiêng đầu nhìn Lan Ninh một cái, hơi cong khóe miệng: “Chỗ này được cô bao thầu à, sao tôi không thể tới?”

“Không phải…” Lan Ninh mím môi, im lặng chạy bộ được một lúc, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ, “Sao anh biết tôi tập ở đây?”

Ngôn Nho Ngữ cười khẽ một tiếng: “Hôm trước thì nghĩ tôi vì cô mà chuyển tới khu chung cư này, bây giờ lại cho rằng vì cô nên tôi mới tới phòng tập thể hình này à?”

Lan Ninh: “…”

Tuy rằng cô suy đoán như vậy cũng có chút tự kỷ, nhưng nếu mọi chuyện chỉ là trùng hợp, thì không phải quá khéo rồi đấy chứ…

“Lấy khu chung cư làm trung tâm, trong phạm vi có thể hoạt động của cô, chỉ có duy nhất một phòng tập thể hình này, có thể suy ra cô ở đây cũng đơn giản thôi.”

Lan Ninh: “…”

“Có điều quan trọng nhất chính là trước đây tôi từng thấy thẻ hội viên của cô.”

“… Vì vậy anh đang thừa nhận vì tôi nên mới tới đây?”

“Cô không hiểu ý tôi muốn nói rồi, xung quanh đây chỉ có duy nhất phòng tập thể hình này thôi.”

Lan Ninh hừ một tiếng, điều chỉnh lại hơi thở một lần nữa: “Sao anh đột nhiên muốn tập thể hình?”

“Đương nhiên là vì rèn luyện sức khỏe.”

Lan Ninh nghiêng đầu nhìn anh một cái, tuy rằng anh đã chạy lâu như vậy, nhưng tốc độ vẫn còn khá là nhanh, hơi thở lại vô cùng vững vàng, dáng vẻ thành thạo điêu luyện, không hề giống những tác giả ít tập luyện thể dục.

“Thể lực của anh cũng khá tốt đấy nhỉ.” Cô nói.

Ngôn Nho Ngữ xoay đầu lại, nhìn cô nở nụ cười: “Ý cô là cơ thể của tôi hay dáng người?”

Lan Ninh: “…”

Lời cô vừa nói có chỗ nào không rõ ràng sao?:”)

Ánh mắt cô đi khắp một vòng trên người anh, vai rộng, eo nhỏ, chân dài, cơ bắp cũng vô cùng khỏe mạnh quyến rũ, nhìn qua rất có sức hấp dẫn.

Được rồi, dáng người cũng rất khá.

“Bình thường anh rèn luyện thế nào? Chỉ tập bài thể dục dãn cơ đó thôi sao?” Không thể nào, bài tập đó cô cũng đang tập, mặc dù nó có tác dụng rèn luyện sức khỏe, nhưng hiệu quả cũng không hiệu quả được như vậy, chỉ có thể coi là phụ trợ, hơn nữa phải kiên trì tập một thời gian dài mới thấy tác dụng.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Có vài chuyện không phải chỉ dựa vào rèn luyện là được, còn liên quan đến gien di truyền nữa.”

Lan Ninh: “…”

Xì xì.

Cô quay người lại, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Thấy cô không nói gì, rốt cục Ngôn Nho Ngữ cũng chủ động tán ngẫu với cô: “Huấn luyện viên phụ trách cô là ai?”

“Họ Phạm.” Lan Ninh nói xong thì hướng cằm chỉ qua người cao lớn đang đứng giữa đám đông bên kia “Chính là anh chàng to con kia.”

Ngôn Nho Ngữ cũng liếc mắt nhìn, sau đó khẽ cười nói: “Thật sự có duyên, huấn luyện viên của tôi cũng là anh ấy.”

Lan Ninh: “…”

“Anh có số wechat của anh ta không?” Lan Ninh hỏi, “Anh ta rất thích lưu số của những người có cơ bắp.”

Ngôn Nho Ngữ hơi nhíu mày: “Thật sao? Lát nữa tôi sẽ che luôn đống cơ bắp kia đi.”

Lan Ninh nở nụ cười một tiếng, rồi giống như nhớ ra điều gì đó, cô nói với Ngôn Nho Ngữ: “Tôi đã hỏi qua bộ phận thiết kế, cô ấy nói tuần sau có thể làm xong trang bìa, bản hiệu chỉnh lại cũng sắp xong rồi, cuối tháng này có thê xuống nhà in rồi.”

“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ hờ hững đáp một tiếng, dường như anh không hứng thú với chuyện đó lắm.

Lan Ninh mếu máo, tên này thực sự quái dị, sách của mình cũng không thèm để tâm, khiến người làm biên tập như cô cũng tan nát cõi lòng: “À đúng rồi, chờ xưởng in xuất được đợt sách đầu, anh có thể ký tên một chút không?”

Ngôn Nho Ngữ chau mày: “Kí tên vào sách sao?”

“Hừm, không cần quá nhiều đâu, mười nghìn quyển là được rồi.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Mười nghìn quyển còn không nhiều sao? Cô ấy đang đùa mình à?

Anh nhìn Lan Ninh, khóe miệng mang theo chút chế nhạo ẩn giấu mà cười: “Ký mươi nghìn quyển cũng được thôi, có điều ký xong thì ít nhất một năm nữa tôi không thể viết sách.”

Lan Ninh: “…”

Nào có khoa trương như vậy chứ!

“Thầy à, từ lúc xuất bản sách đến nay anh không ký tên vào sách cho độc giả lần nào, anh cũng không tham gia lễ ra mắt sách, lần này không thể làm chút chuyện cho độc giả sao?” Thật sự không hiểu sao sách của anh ta lại có thể bán chạy đến vậy.

Ngôn Nho Ngữ cười nói: “Giống như trước đây, ký một quyển, đám còn lại đều in theo không được sao? Vừa tiện lại bớt phiền phức.”

“Sao có thể in chữ ký được, lần này là tác phẩm sau ba năm mới xuất bản của hệ liệt trinh thám An Nhiên, anh phải tự tay ký chứ. Chỉ mười nghìn quyển thôi mà, thật sự không hề nhiều!”

“Cô thật sự cảm thấy không hề nhiều?”

“Ừ!”

“Vậy cô ký tên đi.”

Lan Ninh: “…”

Cô cũng rất muốn ký, nhưng người ta đâu có cần!

Cô suy nghĩ một chút, lùi một bước tiến ba bước vậy: “Con dấu anh có phải không, vậy dùng con dấu cũng được.”

“Dùng dấu cũng không nhanh hơn ký tên được bao nhiêu.” Anh trầm ngâm một chút rồi nói với cô, “Có điều nếu như cô thực muốn dùng dấu cũng được, tôi đưa sách cho cô, cô đóng dấu đi.”

Lan Ninh: “…”

Đời trước nhất định là vì cô đã hủy diệt vũ trụ nên kiếp này mới gặp phải một thằng cha lầy lội thế này.

“Tôi đóng tôi đóng được chưa.” Lan Ninh bĩu môi, hừ một tiếng. Cuốn sách này là tiểu thuyết đầu tiên cô bán chạy, nên cô luôn hy vọng mọi mặt của cuốn sách này đều sẽ hoàn hảo.

Chạy bộ trên máy ba mươi phút, Lan Ninh thở hổn hển đi xuống. Ngôn Nho Ngữ cũng rời khỏi máy chạy bộ bên cạnh, cầm lấy chai nước suối để bên cạnh nhấp một ngụm nhỏ: “Khoảng thời gian gần đây có phải là cô ít tập thể dục rồi không? Thể lực hình như giảm xuống rồi.”

“Ha ha, cũng không biết nhờ ơn vị tác giả nào đó viết bản thảo xong thì ngó lơ sách luôn nên tôi đương nhiên không có thời gian tập luyện.”

Ngôn Nho Ngữ nhíu mày nói: “Ý cô là vì tôi sao?”

“Hiếm khi thấy anh hiểu bản thân mình vậy đấy.”

Ngôn Nho Ngữ vặn chặt nắp chai nước, cười với cô: “Tôi rất vinh hạnh.”

Lan Ninh lườm anh một cái, cầm chiếc khăn mặt treo trên cổ lau mồ hôi, quay người chuẩn bị đi đánh bịch cát.

Ngôn Nho Ngữ cùng cô qua đó, đứng bên cạnh thưởng thức tư thế cô đấm bịch cát rất mạnh mẽ, anh vỗ tay: “Lực không tệ.”

Lan Ninh nhìn anh cười nhạt: “Chỉ cần tưởng tượng nó thành mặt anh, xuống tay cũng dễ thôi.”

Ngôn Nho Ngữ vẫn đáp lại: “Tôi rất vinh hạnh.”

Mất hai tiếng trong phòng thể hình, Lan Ninh liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. Lúc từ phòng thay đồ đi ra, Ngôn Nho Ngữ đang chờ cô ở bên ngoài. Lan Ninh ngẩn người, đối phương liền đứng thẳng người lên hỏi cô: “Cùng về đi.”

“Ừm… được”

Vừa đúng lúc huấn luyện viên đi ngang qua nhìn bọn họ với vẻ mặt nhiều chuyện: “Hai người sống chung đấy à?”

Lan Ninh cười cười nói với anh: “Sống cùng một khu chung cư thôi.”

“Ồ.” Huấn luyện viên cười sâu sa, “Vậy có khác gì sống chung lắm đâu.”

Lan Ninh: “…”

Năng lực tự suy ra của vị huấn luyện viên này nên chia cho cô một ít mới đúng.

Cô nhìn Ngôn Nho Ngữ một chút, nói với anh: “Đi thôi.”

Ngôn Nho Ngữ gật gật đầu, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lên xe, Ngôn Nho Ngữ vững vàng cầm tay lái, hỏi Lan Ninh ngổi bên cạnh: “Buổi tối cô định ăn gì?”

“À, vừa mới vận động xong tôi hơi mệt chút, nên không muốn làm gì cả.” Cô nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn về phía Ngôn Nho Ngữ, “Gần khu chung cư của chúng ta có một tiệm que xiên, anh đã ăn thử chưa? Mặc dù mới khai trương chưa được bao lâu, nhưng khách tới đông lắm nhé, à, nghe nói hôm khai trương còn có Cố Tín tới cắt băng mừng!”

“Cố Tín? Là ca sĩ sao?”

“Ha ha, thầy cũng biết anh ta là ca sĩ à?”

Ngôn Nho Ngữ liếc cô một cái: “Thì có gì lạ đâu? Tôi cũng không phải người ngoài hành tinh.”

“Vậy anh có muốn ăn thịt xiên không? Nghe nói ngon lắm đây, tôi luôn muốn đi ăn một lần xem sao.”

“Ừm.”

“Vậy để tôi gọi cho Khúc Đồng bảo con bé tới trước đặt bàn luôn.”

Tuy rằng sau khi nhận điện thoại của Lan Ninh, Khúc Đồng ngay lập tức lao xuống chiếm vị trí, nhưng khi hai người tới nơi vẫn phải ngồi chờ một lúc mới có bàn.

“Xem ra đồ ăn ở đây có vẻ ngon lắm.” Ngôn Nho Ngữ ngồi xuống ghế của mình, nhìn quang cảnh xung quanh. Trong cửa hàng khách rất đông, hầu như là không còn chỗ ngồi. Cửa hàng trang trí cũng rất vừa mắt, mang hơi thở của cổ xưa, không chỉ trang phục của nhân viên cửa hàng vô cùng tinh tế, mà ngay cả nguyên liệu nấu ăn cũng được chọn lựa rất cẩn thận.

Khúc Đồng vươn tay lên quơ quơ, nhìn qua có chút kích động: “Em nghe người ta nói ông chủ quán này đẹp troai cực luôn!”

Lan Ninh buồn cười mà lườm cô nàng: “Hả? Em đã nhìn thấy chưa?”

“Chưa đâu, chủ tiệm gần như rất bận, rất ít khi tới đây, có điều nghe nói anh ấy sống ở khu chung cư quốc tế Khải Thụy.”

“Ồ… Em cũng hiểu người ta rõ quá nhỉ.”

“Ha ha.” Khúc Đồng nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt quét một vòng từ Ngôn Nho Ngữ sang Lan Ninh, có chút tò mò hỏi, “Có điều hai người sao lại đi cùng vậy? Hẹn hò à?”

“Phụt khụ khụ.” Lan Ninh đang uống nước nghe vậy liền bị sặc một cái, “Chúng chị gặp nhau ở phòng tập thể hình thôi.”

“À, hẹn hò ở phòng tập thể hình, sở thích của hai người cũng đặc biệt quá.”

“… Con bé này nghe không hiểu sao, tụi chị không phải đang hẹn hò.” Lan Ninh cười như không mà nhìn chằm chằm Khúc Đồng.

“Ha ha, hai người cứ từ từ nói chuyện em đi lấy đồ ăn.” Khúc Đồng đứng lên, mau chóng chạy đi.

Sau khi cô đi, trên bàn chỉ còn lại hai người là Lan Ninh và Ngôn Nho Ngữ. Đại khái là vì mấy lời vừa rồi của Khúc Đồng, Lan Ninh bỗng cảm thấy lúng túng: “Thật không tiện, con bé còn nhỏ nên nói lung tung, anh đừng để trong lòng.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, nở nụ cười một tiếng: “Cô mới là người đừng để trong lòng, lỗ tai đỏ hết lên rồi kia.”

Lan Ninh: “…”

Cô im lặng uống một ngụm trà lớn.

Khi Khúc Đồng trở lại, trên tay ôm mấy đĩa đồ ăn lớn, Lan Ninh liếc mắt nhìn, phát hiện đều là những món mình thích thì đuôi lông mi không nhịn được mà cong lên: “Hôm nay có phải có gió lạ thổi qua phải không, sao lại ngoan thế hả? Có phải em lại gây chuyện gì rồi không?”

“Đâu có mà.” Khúc Đồng cười gượng hai tiếng ngồi xuống chỗ của mình, đưa từng xiên que vào trong nồi, “À ừm chuyện là, chúng em đã có kết quả thi cuối kỳ rồi, tuần sau trường sẽ tổ chức họp phụ huynh.”

“Ừ, thì sao nữa?”

“Ha ha, môn toán của em không tốt lắm, nếu để chú em tới họp, chú ấy nhất định sẽ nói cho ba mẹ em biết…” Không phải cô lo ba mẹ biết chuyện sẽ mắng cô, mà ngược lại cô cho rằng bọn họ biết chuyện cũng chẳng có thời gian mà mắng cô, chỉ là nếu như bọn họ thấy cô ở trong nước không ai quản nên không chịu học hành, nói không chừng còn bắt cô ra nước ngoài.

“Chị Lan Ninh, chị có thể giúp em tham gia cuộc họp phụ huynh lần này không?” Khúc Đồng ra vẻ đáng thương mà nhìn cô, “Thứ sáu tuần sau.”

Lan Ninh hiểu chuyện gia đình con bé, cô cũng muốn giúp nó, chỉ là…”Thứ sáu chị phải đi làm mà.” Nếu như nói với chủ biên cô muốn xin nghỉ để tham gia họp phụ huynh… Chủ biên tuyệt đối sẽ không cho. Hơn nữa tạp chí đang trong thời gian bận rộn, cô ấy cũng không chấp nhận đơn xin nghỉ của cô.

“Hả, vậy em biết làm sao giờ…”

Ngôn Nho Ngữ đang ngồi bên cạnh suy nghĩ một chút, rồi mở miệng nói chen vào: “Vậy để tôi giúp em tham dự buổi họp đi.”
Bình Luận (0)
Comment