Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 37

Tâm trạng Lan Ninh rất phức tạp, cũng may nhờ gương mặt đẹp trai kia của thầy, bằng không với hành vi vừa nãy không gọi là chọc ghẹo con gái nhà lành mà phải là quấy rối mới đúng.

Nhưng tại sao hôm nay anh ta không có dấu hiệu đã phát tác bệnh tâm thần rồi?:’)

Ngôn Nho Ngữ thấy Lan Ninh không nói gì, thì cong môi nở nụ cười rồi đưa mắt nhìn chiếc bánh gato đang đặt trên chiếc giá xoay tròn: “Cần tôi dạy cô làm thế nào để phết kem lên bánh vừa gọn lại đẹp không?”

Anh nói xong thì vươn tay lấy chiếc dao phết kem Lan Ninh đang cầm, vừa lúc tay anh vừa chạm vào tay Lan Ninh, cô nhanh chóng gạt tay anh ra.

Vì vậy dao phết kem suýt nữa rơi xuống đất, may là Ngôn Nho Ngữ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy được. Anh khẽ chau mày, vẻ mặt không vui mà nhìn Lan Ninh: “Sao vậy, trên người tôi có bệnh dịch sao?”

Lan Ninh: “...”

Không có, chỉ là giống như có điện vậy...

Cô suy nghĩ muốn tìm một lý do rời đi, thì bỗng thấy một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi đang đi về phía bọn họ. Ông ta mặc một bộ âu phục trông rất sang trọng, tóc tai cũng được cắt gọn gàng, Lan Ninh đoán ông ta có thể là ông chủ của công ty nào đó.

“Là người của công ty điện ảnh.” Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh đặt dao phết kem xuống, cũng nhìn về người đang đi tới.

“Công ty điện ảnh?” Lan Ninh dường như ngộ ra gật gật đầu, công ty bọn họ đang có vài dự án hợp tác với bên công ty điện ảnh, nên buổi tiệc chúc mừng cuối năm có sự xuất hiện của người bên công ty điện ảnh cũng không có gì là lạ.

“Ngôn tiên sinh, chào anh.” Người đàn ông tất nhiên là tới tìm Ngôn Nho Ngữ, ông ta đi tới, lịch sự đưa tay phải ra chào anh.

“Chào anh.” Ngôn Nho Ngữ cũng đưa tay ra, lịch sự bắt tay chào hỏi “Quản lý Tưởng tìm tôi có chuyện gì không?”

Người đàn ông được gọi là quản lý Tưởng hơi cong khóe miệng, cười có phần khó xử: “Vẫn là chuyện hợp tác đó thôi, trước đây chúng tôi đã liên lạc với anh rất nhiều lần, để mua bản quyền bản điện ảnh của ‘Diễn Viên’, có điều anh luôn từ chối. Hiện giờ nhân cơ hội sách mới sắp ra thị trường, tôi muốn thử lại xem Ngôn tiên sinh có thay đổi ý định không đây?”

Lan Ninh nghe ông ta nói vậy, liền quay đầu sang nhìn Ngôn Nho Ngữ. Đối với tác giả mà nói, nếu tác phẩm của mình được chuyển thể thành phim, tuyệt đối là một sự hấp dẫn và tự hào vô cùng lớn, tiểu thuyết của thầy Hạnh Tâm cũng không phải chưa từng được chuyển thể thành bản điện ảnh, chỉ là riêng hệ liệt trinh thám An Nhiên, thì anh vẫn chưa bán bản quyền bộ nào cả.

Ngôn Nho Ngữ không trả lời ngay, dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Quản lý Tưởng thấy thế, liền tích cực bổ sung: “Tôi biết Ngôn tiên sinh vẫn đang lo lắng vấn đề lựa chọn diễn viên cho bộ phim, hệ liệt trinh thám An Nhiên là một tác phẩm rất nổi tiếng, nên chúng tôi cũng muốn làm một bộ phim xuất sắc, vì vậy việc chọn diễn viên chính chúng tôi sẽ cố gắng mời bằng được Mạc Trăn.”

...Cái gì cơ?!

Trong lòng Lan Ninh dậy sóng, Mạc Thiên vương sao??? Nam thần hiện nay muốn diễn tác phẩm của nam thần tiểu thuyết trinh thám sao???!

Mau đồng ý với ông ta đi, thầy! Lan Ninh tha thiết mong đợi mà nhìn Ngôn Nho Ngữ.

“Điều kiện của Mạc Trăn thực sự là không tệ, nếu như có thể mời anh ấy diễn Ngô Dạng, có lẽ sẽ tạo ra sự bất ngờ.”

Quản lý Tưởng thấy thái độ của anh cũng có vẻ xuôi xuôi, thì mau chóng tận dụng cơ hội nói: “Không chỉ là Ngô Dạng, vai nữ chính chúng tôi cũng chọn được vài người cảm thấy rất khá, như Lý Vi Vi, Nghê Bạch...”

“Lý Vi Vi rất xinh đẹp, có điều khả năng diễn xuất không khá lắm, Nghê Bạch diễn xuất khá tốt, nhưng nếu đóng Triệu Việt nhìn lại có vẻ hơi già.”

Lan Ninh: “...”

Cô quả thật muốn cho Ngôn Nho Ngữ mấy đấm, người ta đã gợi ý hai nữ diễn viên nổi tiếng cho anh chọn, anh còn soi mói nhiều như vậy. Đặc biệt là Lý Vi Vi, người ta là nữ thần quốc dân đấy ạ, nếu như fans của cô ấy biết anh công kích khả năng diễn xuất của người ta, cuộc đời bình yên của anh sẽ chẳng còn nữa dâu!

Thế nhưng nhìn qua quản lý Tưởng có vẻ trông rất thoải mái: “Triệu Việt là linh hồn của bộ phim này, về chuyện chọn diễn viên đương nhiên là phải cẩn thận, nếu như Ngôn tiên sinh đồng ý, có thể tới xem cuộc thi tuyển diễn viên, chúng tôi tất nhiên sẽ ưu tiên ý kiến của anh.”

Lan Ninh: “...”

Quả nhiên là tác giả nổi tiếng có khác, ngay cả công ty điện ảnh cũng phải nể mặt anh như vậy. 

Có thể do cảm thấy đối phương thật lòng, Ngôn Nho Ngữ cũng gật gật đầu: “Kịch bản sắp tới, tôi hy vọng có thể do chính mình biên kịch.”

Quản lý Tưởng cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng tôi cũng có ý này, thầy có thể tự mình cầm bút tất nhiên là không còn gì tốt hơn nữa.” Ông nói, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm, “Như vậy thầy quyết định sẽ hợp tác với chúng tôi chứ?”

“Ừm.”

Quản lý Tưởng dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh cười nói: “Vậy chúng ta hẹn một ngày nào đó, tới công ty để nói chuyện hợp tác, thầy thấy thế nào?”

“Được.”

“Vậy được, tôi sẽ mau chóng thông báo cho thư ký sắp xếp thời gian.” Lần thứ hai quản lý Tưởng muốn bắt tay với Ngôn Nho Ngữ, “Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Ngôn Nho Ngữ cười mỉm: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau khi quản lý Tưởng đi rồi, Lan Ninh vẫn chưa hồi hồn lại được. Cô cảm thấy dường như trong lúc vô tình cô đã chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử quan trọng.

“Cô đang ngẩn ngơ gì vậy? Xếp hoa quả lên đi.” Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ kéo Lan Ninh trở về hiện tại, cô đưa mắt nhìn lên bàn làm bánh, mới phát hiện Ngôn Nho Ngữ đã quệt xong kem từ bao giờ.

“Ừm, đẹp thật.” Cô lấy từng miếng hoa quả Ngôn Nho Ngữ đã cắt rất gọn gàng vừa nãy, tiện tay cầm hai quả đặt lên trên lớp kem của chiếc bánh gato.

“Cô nghĩ mình đang cho lợn ăn đấy à?” Ngôn Nho Ngữ bỗng cầm lấy cô tay, kéo qua một bên, “Có thể trang trí đẹp hơn tí được không?”

Lan Ninh: “...”

Mấy người cung Kim Ngưu thẩm mỹ cao, vậy cứ để anh ta tự trang trí đi. Cô phủi tay một cái, đơn giản là không cần làm thêm gì nữa.

Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh nghiêm túc trang trí bánh gato, Lan Ninh nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Thầy à, anh thật sự muốn bán bản quyền điện ảnh của ‘Diễn viên’ sao?”

Ngôn Nho Ngữ cũng không ngẩng đầu lên đáp lại cô một tiếng: “Ừm.”

“Nhưng không phải trước đây anh không muốn bán sao? Sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ?” Mạc Thiên Vương cũng ra mắt được hơn hai năm nay rồi, cô tin rằng trước đây cũng có công ty điện ảnh nào đó đã hứa với anh sẽ mời bằng được Mạc Trăn diễn Ngô Dạng, nhưng lúc đó không phải anh đã từ chối rồi sao?

Hay là, anh ta cảm thấy hai năm trôi qua diễn xuất của Mạc Thiên Vương càng ngày càng trưởng thành rồi?

Ngôn Nho Ngữ ngừng động tác trang trí chiếc bánh, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bởi vì tôi dự định sẽ kết hôn.”

Lan Ninh: “...”

Ha? Câu trả lời của anh có liên quan gì tới câu hỏi của cô không?

“Chuyện đó...có liên quan gì không?”

“Đương nhiên là có.” Ngôn Nho Ngữ nói, “Nếu như muốn kết hôn, tôi càng cần phải gia tăng điều kiện vật chất của mình, để cuộc sống của vợ tôi sẽ càng tốt hơn.”

“À...” Lan Ninh mở to mắt nhìn anh, cố gắng bắt kịp lối suy nghĩ của anh, “Bây giờ điều kiện vật chất của anh đã rất tốt rồi... Không đúng, anh có đối tượng kết hôn rồi á?!”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, trong đôi đồng tử đen như mực ẩn chứa ý cười tinh tế: “Có chứ.”

“!!!!” Lan Ninh cảm thấy như mình vừa bị sét đánh giữa trời quang, anh ta tìm được đối tượng kết hôn lúc nào chứ? Rõ ràng người phụ nữ ra vào nhà anh nhiều nhất chính là cô mà??!

Ngôn Nho Ngữ tiến sát lại gần cô, trong đôi mắt sáng lập loè tia sáng nhạt: “Sao trông cô có vẻ bị đả kích nghiêm trọng vậy?”

“Ha ha.” Lan Ninh cười nhạt hai tiếng, “Ngay cả người như anh cũng đã tìm được đối tượng kết hôn, mà tôi vẫn còn độc thân, chẳng lẽ không phải đáng thương quá rồi sao?”

Trời cao quả thực không công bằng, cô sống tử tế hơn Ngôn Nho Ngữ gấp mười lần, tại sao không có ai quan tâm để ý tới cô?!

Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ hơi cong lên, anh cúi đầu tiếp tục trang trí bánh gato: “Cô thích ăn dâu tây hay cam?”

Lan Ninh ngơ ngơ ngác ngác đáp: “Dâu tây.”

Ngôn Nho Ngữ nhặt tất cả dâu tây trong đĩa lên để trang trí cho bánh gato. Lan Ninh hồi hồn lại, vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu lại tiếp tục hỏi: “Anh thật sự có đối tượng kết hôn sao? Rốt cục người đó là ai vậy?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô: “Cô không biết thật à?”

“Nếu tôi biết còn hỏi anh làm gì thế?”

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày: “Vậy cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi.”

Lan Ninh: “...”

Chuyện này cũng phải suy luận sao? Nhưng nếu anh ta đã có đối tượng kết hôn tại sao vẫn muốn nô dịch sai cô làm cơm? Sao anh không gọi đối tượng kết hôn tới làm cho mình!

Lan Ninh chẹp một tiếng, lườm anh nói: “Nếu anh đã có đối tượng kết hôn, vậy sau này cứ gọi cô ấy đến làm cho mà ăn.”

Ngôn Nho Ngữ mím môi cười nói: “Được rồi, tôi nhất định sẽ gọi.”

Lan Ninh: “...”

Tại sao anh ta lại... cười nham hiểm thế kia hả?

“Được rồi, ăn đi.” Ngôn Nho Ngữ cắt một miếng bánh từ chiếc bánh gato vừa trang trí xong, đưa cho cô. Lan Ninh nhận đĩa bánh, cầm thìa xúc một miếng bánh đưa vào miệng: “Ừm! Mùi vị cũng không tệ lắm!”

“Ừ” Ngôn Nho Ngữ cũng ăn một miếng, coi như cũng khá được.

Lan Ninh cười tít mắt với anh nói: “Tôi phết kem cũng được lắm phải không?!”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Đều là do công tôi trang trí.”

“...Anh trang trí bánh gato đẹp như vậy nhìn cũng vô dụng, không phải ăn một miếng thì hết luôn sao.”

“Cô không biết sao? Thị giác sẽ ảnh hưởng đến vị giác.”

“Ha ha, vị giác của anh chẳng kiên định chút nào.”

“...Ngu ngốc là từ tạo ra dành riêng cho người như cô đấy.”

“Ờ, những từ tạo ra dành riêng cho anh còn nhiều hơn, tự cao tự đại vô liêm sỉ miệng độc mặt dày... Trời ạ cho tôi ba ngày ba đêm cũng kể không hết đâu.”

“...” Ngôn Nho Ngữ quay lại nhìn cô cười nhạo: “Hai năm nữa rồi hãy tới gặp tôi hỏi bản thảo nhé.”

...

Cút đi ai thèm cái bản thảo của anh chứ!

Tuy rằng có chút mâu thuẫn nhỏ trong buổi tiệc, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc cuối năm, Ngôn Nho Ngữ vẫn cho Lan Ninh đi nhờ xe về nhà.

Sau khi đến trước tòa nhà Lan Ninh sống, Ngôn Nho Ngữ dừng xe lại. Lan Ninh cởi dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe, thì cô không nhịn được quay đầu lại hỏi Ngôn Nho Ngữ: “Anh không cần hẹn hò với đối tượng kết hôn của mình sao?”

Ngôn Nho Ngữ cúi đầu, cười khẽ một tiếng: “Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện đó sao?”

“Bởi vì rất lạ nhé, anh không cần hẹn hò với người ta đã định kết hôn sao?” Cũng sắp đến giai đoạn làm lễ cưới rồi sao, không phải hai người sẽ gặp nhau gọi anh anh em em à?

Ngôn Nho Ngữ cười nhìn cô rồi vẫy tay: “Tạm biệt.”

Lan Ninh: “...”

Thèm vào, có cái gì mà giữ bí mật chứ, cô chẳng thèm tò mò cái bí mật của anh nữa.

Lúc xuống xe, cô đóng cửa xe thật mạnh vang lên “rầm” một tiếng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô đi vào khu nhà, mỉm cười rồi lái xe đi.

Sau khi Lan Ninh về đến nhà thì cởi bộ lễ phục ra, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa qua. Cô vốn định tắm nước nóng để tinh thần được thoải mái, nhưng trong đầu cô tất cả đều là chuyện của Ngôn Nho Ngữ và đối tượng kết hôn của anh.

Bởi vì lý do công việc, trong khoảng thời gian này rõ ràng cô và anh luôn đi cùng nhau, thế mà cô lại không phát hiện ra chút tung tích nào về đối tượng kết hôn của anh mới lạ. Hơn nữa để kiếm được nhiều tiền hơn anh còn sẵn sàng bán bản quyền tác phẩm mà mình chưa từng nghĩ sẽ bán... quả nhiên anh ấy đối với vợ mình rất tốt.

Lan Ninh tắm rửa xong thì ra ngoài, đi lấy một lon bia Ba La trong tủ lạnh. Sau khi trở về phòng, cô ngồi trước máy vi tính, uống một hớp bia rồi quyết định đăng một status mới trên weibo.

Súp Lơ V: Khắp nơi trên thế giới đều tràn ngập mùi chua thối của tình yêu, chỉ có mình ta toả mùi hương thơm ngát độc nhất của FA. #muốn_thiêu_sạch_các_cặp_yêu_nhau #muốn_thiêu_sạch_tất_cả~
Bình Luận (0)
Comment