Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 44

Sau khi nhắn tin lại cho Diệp Trừng, Lan Ninh cẩn thận lấy chiếc váy Ngôn Nho Ngữ mua cho ra ngắm thật kỹ càng. Nhìn hai chiếc váy đặt song song trên giường, Lan Ninh suy nghĩ một lúc.

Được rồi, chiếc váy mới đẹp như thế này vứt đi cũng thật đáng tiếc

Bên cạnh hai chiếc váy là quyển sách vừa nãy Ngôn Nho Ngữ đã ký tên cho cô, Lan Ninh lôi di động trong túi ra, chụp một tấm là trang sách đã có chữ ký của anh rồi đăng lên weibo.

Súp Lơ V: Đã cầm trên sách mới “Lời nhắn tử vong”, chất giấy mực in đều siêu siêu ưng ~ cuối tháng này sẽ có mặt trên thị trường ạ, đến lúc đó các bạn tới bất cứ nhà sách nào trên toàn quốc cũng có thể mua được sách nhé ~ [hình ảnh]

“Gào gào gào có chữ ký kìa!! Chữ của thầy Hạnh Tâm quá đẹp luôn!!!”

“Biên Biên chế lấy việc công làm việc tư! Cái chính là chế khoe chữ ký kia phải không?!”

“Ngay cả bản có con dấu của thầy chưa chắc mị đã cướp được nữa là [bái bai] “

“Hóng 10.000 bản tái bản có chữ ký tay của thầy, cám ơn [mỉm cười]”

“Oa, cuối cùng con ruột của chế và thầy Hạnh Tâm cũng được xuất chuồng rồi!”

Lan Ninh: “...”

Con cái gì chứ!

Cô vứt toẹt di động lên chăn, vấn tóc vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Ngày hôm sau đúng giờ hẹn, cô tới công viên Ánh Sao. Từ lúc công viên được mở cửa đến nay, đây là lần đầu tiên tổ chức đại nhạc hội ngoài trời, nên thu hút được rất nhiều người tới xem. Trong đám người đông đúc kia, Lan Ninh vất vả lắm mới tìm được Diệp Trừng.

“Trời ạ, sớm biết có nhiều người đến vậy, chúng ta nên hẹn ở nơi khác mới đúng.” Lan Ninh có chút bất đắc dĩ, tuy rằng đêm nhạc diễn ra ngoài trời, nhưng diện tích này lại không thể chứa được hết mọi người, trong một không gian lớn như vậy, cảm giác đâu đâu cũng có mùi hơi người nồng nặc.

Diệp Trừng cũng không ngờ hôm nay sẽ đông người như vậy, cậu nhìn xung quanh bốn phía một lượt, rồi nói với Lan Ninh: “Hôm nay còn rất nhiều chương trình khác nữa, nếu không chúng ta đi dạo xung quanh một vòng đã nhé?”

“Ừm.” Lan Ninh cầu còn không được, tuy rằng buổi diễn sắp bắt đầu rồi, nhưng cô thật sự không muốn chen chúc trong đám người đông đúc kia, mà khách mời lại còn không có Mạc Trăn nữa chứ.

“Không bằng chúng ta tới quán Đường Tâm Mật Ý ngồi một chút đi?” Cô đề nghị.

Diệp Trừng suy nghĩ qua rồi gật gật đầu nói: “Được.”

Trên đường có không ít người bán hoa tươi, Lan Ninh vừa đi vừa ngắm, cô muốn mua mấy bó về nhà quá.

“Nhìn hoa có vẻ tươi nhỉ?” Cô thuận miệng hỏi một câu, trong lòng đang suy nghĩ đây là loại hoa gì. Diệp Trừng theo tay cô chỉ mà nhìn qua, rồi khẽ mỉm cười nói với cô: “Chị chờ một chút nhé.”

Cậu mau chóng tới một xe hoa ven đường, mua mấy cành hoa nhỏ, xin một ít dây chuyên dụng cột thật chắc thành bó. Lan Ninh nhìn cậu trả tiền, rồi đi về phía mình. Khoảnh khắc ấy vừa đúng lúc có cơn gió nổi qua, mái tóc đen đen của cậu khẽ bay theo gió, thoáng che lấp một đôi mắt sáng trong veo như bầu trời xanh.

Lan Ninh đột nhiên nhớ đến kiểu suy luận của Ngôn Nho Ngữ, a, hóa ra thế nên cậu ta mới chọn cái nickname Trời Xanh Mây Trắng.

“Biên Biên.” Diệp Trừng bất tri bất giác đã tới bên cạnh cô từ lúc nào, cười tươi gọi cô một câu, “Trước đây tôi nghe mọi người nói, các tác giả thường có tình cảm đặc biệt với vị biên tập ký hợp đồng đầu tiên của mình. Tôi không biết người khác như thế nào, nhưng tôi thật sự rất thích Biên Biên. Chị có muốn ở cạnh tôi, cùng tôi đi hết quãng đường tới thành công không?”

Lan Ninh hơi ngạc nhiên, tuy rằng trước đây cô vẫn mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Diệp Trừng với cô có vẻ đặc biệt hơn bình thường, nhưng cô không muốn mặt dày mà suy đoán về chuyện đó, dù sao cô cũng lớn hơn Diệp Trừng năm tuổi, cô thực sự không nghĩ một cậu chàng đang tuổi thanh xuân này sẽ thích mình.

Nhưng bây giờ cô không thể trốn tránh vấn đề này nữa, ánh mắt Diệp Trừng nhìn cô rất chân thành, nếu như cô lừa gạt cậu ta, chính là không tôn trọng tình cảm của cậu ấy.

Huống chi hôm nay cô cũng định nói rõ ràng chuyện này với cậu ta.

Cô hơi mím môi, nhìn Diệp Trừng nói: “Là biên tập, đương nhiên tôi sẽ cùng cậu đi tới thành công, còn những chuyện khác, xin lỗi tôi không thể nào làm được.”

Trong chớp mắt ánh mắt Diệp Trừng ảm đạm không ít, cậu cụp mắt, hỏi: “Là vì thầy Hạnh Tâm sao?”

“...Cái gì?” Lan Ninh bỗng có chút hoảng, “Tại sao cậu lại nói vậy?”

Diệp Trừng nở nụ cười nhạt nói: “Dù sao tôi cũng là người viết truyện trinh thám, chút quan sát nhỏ ấy tôi vẫn có.”

Lan Ninh hơi mím môi, tình cảm của cô biểu hiện rõ ràng thế sao? Nếu ngay cả Diệp Trừng cũng nhận ra, người tinh tế như Ngôn Nho Ngữ không phải cũng biết thừa đó chứ?

...Vì vậy anh ta mới nói năng vô cùng tự tin trước mặt cô phải không?

“À...” Lan Ninh cảm thấy yết hầu hơi khô nóng, cô ho khụ khụ một tiếng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Trừng, “Chuyện này không liên quan đến thầy Hạnh Tâm, chỉ là tôi... không thích bạn trai nhỏ tuổi hơn mình. Năm nay cậu mới hai mươi tuổi, tương lai còn rất nhiều sự lựa chọn tốt hơn, còn những người hai lăm tuổi như tôi, khi cân nhắc chọn đối tượng đều sẽ nghĩ tới tương lai.”

Sau khi cô nói những lời này, hai người đều im lặng, đám người đi qua đi lại trên đường cùng những cơn gió nhẹ thổi thoáng qua, dường như không liên quan gì tới bọn họ.

Lan Ninh không chịu được bầu không khí cứng nhắc này, dù sao trong mắt cô Diệp Trừng vẫn là một chàng trai trẻ, cô làm vậy sợ rằng để lại bóng ma tâm lý gì cho cậu ta mất...

Cô cố gắng muốn tìm một đề tài để giảm bớt tình huống khó xử hiện tại, dù chỉ là mở miệng nói vài câu an ủi cậu ta cũng được. Nhưng khi cô nhìn vào mắt Diệp Trừng thì lại không thể mở miệng nói nổi câu nào.

Cuối cùng, người mở miệng nói trước vẫn là Diệp Trừng: “Chị đã đọc tiểu thuyết ‘Cô gái bồ công anh’ của Robert Franklin chưa?”

Lan Ninh có chút ngơ: “Sao cơ?”

Diệp Trừng nói: “Câu chuyện kể về một cô gái đến từ 240 năm sau của tương lai, khi cô gặp nam chính trong rừng cây anh ấy đã hơn bốn mươi tuổi. Hai người có ấn tượng về nhau rất tốt, rồi cả hai đều âm thầm yêu đối phương từ bao giờ, nhưng khi ấy nam chính đã có vợ, vì vậy bọn họ không dám vượt quá giới hạn. Có một ngày hệ thống xuyên không của nữ chính xảy ra trục trặc, họ thông báo cô chỉ còn một lần di chuyển giữa các không gian, vậy mà cô gái ấy đã không chọn không trở lại 240 năm sau mà quyết định quay về 260 năm trước, năm đó nam chính hai mươi tuổi. Và cuối cùng cô ấy gả cho anh ấy.”

Lan Ninh bất tri bất giác bị cuốn vào câu chuyện của Diệp Trừng mà tò mò vội hỏi: “Ý cậu là, khi nam chính bốn mươi tuổi thì người vợ của ông ta, chính là nữ chính?”

“Không sai.” Diệp Trừng cười, “Đó là một cô gái rất dũng cảm, trong câu chuyện có nói, cô ấy không chắc người đàn ông bốn mươi tuổi thích mình thì người đàn ông hai mươi tuổi cũng như vậy hay không, nhưng cô ấy vẫn sẽ không từ bỏ hy vọng về anh ấy. May là, kết chuyện hạnh phúc.”

Lan Ninh không nói gì, Diệp Trừng vẫn tiếp tục nói: “Thời gian chính là điều kỳ diệu như vậy đấy. Nếu như khi chúng ta gặp nhau, tôi không phải một cậu sinh viên hai mươi tuổi, mà là một người đàn ông trưởng thành chín chắn như thầy Hạnh Tâm, cũng là tác giả của những cuốn sách bán chạy nhất cả nước, chị có chọn tôi không?”

Mặt Lan Ninh hơi biến sắc, không biết là vì nhân vật trong câu chuyện này, hay là vì những lời Diệp Trừng vừa nói. Cô im lặng trong giây lát, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu: “Trên thế giới này không có nhiều ‘nếu như’ đến thế, hiện tại khi chúng ta gặp nhau, cậu vẫn chỉ là chàng trai hai mươi tuổi.”

Diệp Trừng cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy...” thật ra cậu rất hâm mộ nữ chính trong câu chuyện đó, chí ít cô ấy còn có cỗ máy thời gian, chí ít cô ấy còn có một cơ hội cuối cùng.

Buổi nhạc hội đã bắt đầu, bầu không khí tại công viên Ánh Sao vô cùng náo nhiệt, nhưng lại không thể xua tan sự khó xử giữa Lan Ninh và Diệp Trừng. Cô nghĩ với tình trạng này, cô cũng không thể tới Đường Tâm Mật Ý ăn bánh gato với cậu ta, nếu mọi người đã nói rõ ràng mọi chuyện, vậy thì mau chóng kết thúc sự lúng túng này thôi.

“Hôm nay tôi về trước nhé, thật xin lỗi...” Lan Ninh nói xin lỗi với Diệp Trừng, cũng không chờ cậu đáp lại, cô liền xoay người đi về hướng ngược lại.

Diệp Trừng đứng yên nhìn bóng lưng của cô, cuối cùng cậu vẫn mở miệng gọi một tiếng: “Biên Biên.”

Bước chân Lan Ninh dừng lại, cô quay đầu nhìn cậu.

Diệp Trừng im lặng trong giây lát, rồi lại cong khóe miệng nở nụ cười mỉm vốn đã rất quen thuộc với cô: “Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ trở thành tác giả lớn.”

Cậu nhất định sẽ không thua thầy Hạnh Tâm.

Lan Ninh ngẩn người, sau đó cũng nhìn cậu nở nụ cười: “Được, cố lên nhé!”

Cuối tuần, vì mới từ chối tiểu thịt tươi Diệp Trừng, nên tâm trạng Lan Ninh cũng chịu ảnh hưởng mà nằm lì ở nhà làm ổ hai ngày.

Thứ hai lại là ngày đi làm bình thường, Lan Ninh vừa bước chân vào công ty, liền cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình vô cùng mờ ám. Cô giật giật khóe miệng, không hiểu vì sao mà đi về chỗ ngồi của mình.

Ngồi đối diện bàn cô là một nam đồng nghiệp nhiều chuyện, anh đứng dậy chỉ vào máy tính cô: “Nghe nói, tối thứ sáu cô và thầy Hạnh Tâm đi hẹn hò à?”

Lan Ninh: “...”

Bình Quả!!!

Cô quay đầu nhìn Bình Quả ngồi bên mà nổi giận đùng đùng, Bình Quả đang ăn bánh bao thấy vậy liền nghẹn: “Cậu đừng như vậy, ảnh hưởng đến đường tiêu hóa của tôi.”

Lan Ninh nắm chặt lấy tay cô nàng, hạ thấp giọng chất vấn bên tai cô: “Không phải cậu bảo nhất định sẽ không nói với ai đấy à?!”

“Tôi... không nói với ai mà, chỉ là tôi... lỡ miệng nói….”

Lan Ninh: “...”

“Trong nhóm chat.” Bình Quả bổ sung.

Lan Ninh: “...”

Cô rất muốn chết.

Nhóm chat Bình Quả vừa nhắc tới, là một nhóm nhỏ có mấy người thân nhau trong ban biên tập lập ra, trong nhóm không có nhiều người lắm, nhưng... điều đau khổ hơn là tuy ít người nhưng lại toàn những người miệng rộng!

Vòng tròn này đi tới đi lui cũng vẫn là mấy người đó, nên chuyện này dễ dàng lan truyền trong phòng biên tập, ngay cả các tác giả cũng nghe ngóng được không ít thông tin!

Sáng nay những tác giả nào nhắn tin thăm dò trêu chọc thì cô sẽ nhớ rõ từng người một, sau này nhất định sẽ tăng số lần giục bọn họ nộp bài. Thế nhưng điều kỳ lạ chính là, phía bên Ngôn Nho Ngữ lại không có chút động tĩnh gì, theo lý thuyết mà nói, trong nhóm chat tác giả của anh nhất định cũng đang xôn xao bàn luận cho xem.

Quả nhiên, lúc này trong group chat tác giả của Ngôn Nho Ngữ, mọi người đang bàn luận ồn ào như gió thổi nước lên.

Mười Chín Tai: Bang chủ, anh nói đi, bao giờ định gửi thiệp mời cho chúng tôi, tôi sẽ đặt vé đi du lịch đúng hôm đấy 

Vân Khinh: Ha ha ha ha ha ha tuyệt thật đấy, tôi xin một vé đi theo nhé!

Mộc Bạch: Người ta đưa bà xã và con gái đi cùng, cô đi theo không thấy ngại sao? [móc mũi]

Trời Xanh Mây Trắng:...QwQ

Trước khi Trời Xanh Mây Trắng xuất hiện, Ngôn Nho Ngữ vốn không định trả lời mọi người, nhưng lúc này, anh vô cùng muốn vứt một mồi lửa vào đám đông.

Hạnh Tâm: Yên tâm đi, không cần biết lúc ấy mấy người đang ở đâu, tôi nhất định sẽ gửi thiệp mời tới tận tay, dù sao cũng là bạn tri kỷ. 

Mười Chín Tai: Ha ha ha, hồng bao tôi sẽ gửi qua QQ cho anh luôn nhé? Sẽ dùng kiểu anh thích nhất. 

[Nhóm trưởng bật chế độ cấm comment toàn nhóm]

Hạnh Tâm: [khẩu lệnh hồng bao] Ý mọi người là kiểu này sao?

Hạnh Tâm: [khẩu lệnh hồng bao] Tôi thực sự rất thích kiểu này 

Hạnh Tâm: [khẩu lệnh hồng bao] một ngàn tệ này, tung hoa 

Diệp Trừng: “...”

Lần đầu tiên thấy bang chủ phát bệnh tâm thần Diệp Trừng bị chấn động sâu sắc. Hình tượng về thầy Hạnh Tâm phút chốc tan vỡ.

Cậu chụp ảnh màn hình biểu hiện chứng bệnh của Ngôn Nho phát tác gửi lại cho Lan Ninh. Khi cô vừa thấy avatar của cậu thì có chút lúng túng, nhưng sau khi đọc được nội dung...

Súp Lơ:... 

Súp Lơ: Tôi đã nói với cậu lâu rồi mà, tránh xa xa thầy Hạnh Tâm ra, anh ta có bệnh chó điên đấy. 

Trời Xanh Mây Trắng:...

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, tôi vừa ký gửi đồ cho chị.

Súp Lơ: Là gì vậy?

Trời Xanh Mây Trắng: Bó hoa hôm qua [đáng thương]

Súp Lơ: Được, cám ơn...

Lan Ninh cảm thấy may là cả hai cách nhau một cái màn hình, nếu không bọn họ chắc hẳn sẽ không thể nói chuyện thoải mái được thế này.

Trước khi tan làm cô liền nhận được đồ chuyển phát nhanh cậu gửi tới, quả hiển nhiên là bó hoa ngày hôm qua, trong đó còn kẹp một tấm thiệp nhỏ. Lan Ninh mở ra đọc qua, trong tấm thiệp là một hàng chữ viết nắn nót bằng bút máy.

‘Ngày hôm trước em gặp một chú thỏ, ngày hôm qua là một con nai, và ngày hôm nay, là anh.’

Đây là lời của nữ chính trong ‘Cô gái bồ công anh’ nói với nam chính, chủ nhật tuần trước cô đã dành thời gian tìm đọc câu chuyện này.

Cô cảm thấy đây là lời tỏ tình chính thức của Diệp Trừng với mình, bó hoa và cả tấm thiệp này, coi như là kỷ niệm của bọn họ. Cô thở phào một hơi, cầm hoa và thiệp rời khỏi công ty về nhà.

Vừa đi tới cửa khu chung cư, cô liền nhìn thấy Ngôn Nho Ngữ đứng xa xa. Anh đang ký gửi chuyển phát nhanh, lúc đúng lúc nhìn thấy cô liền mở miệng hỏi thăm một chút: “Tan làm rồi sao?”

“Ừm.” Lan Ninh tò mò nhìn món đồ anh đang cầm trên tay, “Thầy à, anh ký gửi gì vậy?”

“Sách.” Ngôn Nho Ngữ cầm bút lên, tiếp tục điền địa chỉ bên ngoài lá thư chuyển phát nhanh. Lan Ninh đi tới, nhận ra anh đang ký gửi một quyển ‘Lời nhắn tử vong’ liền nhanh nhảu hỏi: “Anh định gửi sách tặng bạn à?”

“Không phải bạn.”

Lan Ninh chớp chớp mắt, lén lút nhìn vào ô địa chỉ của lá đơn chuyển phát nhanh, trên ô người nhận viết ba chữ ―― Vu Mộ Viễn rất rõ ràng.

Lan Ninh: “...”

Hắn ta cũng đã ra nước ngoài rồi tại sao anh còn không tha cho hắn!

“Sao tự dưng anh gửi sách cho hắn làm gì?” Lan Ninh không còn gì để nói nữa rồi.

Ngôn Nho Ngữ chau mày nói: “Đã đưa tên người ta vào truyện, nếu như anh ta không biết, thì chẳng có ý nghĩa gì phải không?”

... Không đâu hắn ta cũng là ngươi thích truyện của anh nên nhất định sẽ đọc được, ồ khoan đã.

“Sao anh có địa chỉ của hắn?”

Ngôn Nho Ngữ tỉnh bơ nói: “Nếu tôi muốn biết chuyện đó có gì khó sao? Tìm đại một người nào đó hỏi thăm qua là biết.”

Lan Ninh: “...”

“Có điều bó hoa em đang cầm kia là ai tặng?” Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ chiếu thẳng sang bó hoa Lan Ninh đang cầm trên tay, lúc cô vừa đi về phía anh, anh đã nhận ra rồi.

Gần như theo phản xạ có điều kiện Lan Ninh giấu vội bó hoa ra sau lưng: “Không ai cả, là tôi tự mua.”

Lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch lên, anh hơi giật mình chỉ sang bên phải: “Đó là gì vậy?”

Lan Ninh theo tay anh chỉ mà quay sang, nhân cơ hội đó Ngôn Nho Ngữ vươn người tới, cướp lấy bó hoa cô đang cầm trong tay.

Lan Ninh: “...”

Vì sao cô lại dễ lừa thế chứ?!

“Anh trả lại cho tôi!” Lan Ninh muốn đưa tay cướp lại, thế nhưng Ngôn Nho Ngữ nhanh chóng thoát khỏi tay cô.

“Còn cả thiệp nữa à?” Ngôn Nho Ngữ nhướng mày nở nụ cười nhạt, anh mở thiệp ra, đập vào mắt là một hàng chữ viết rất nắn nót bằng bút máy.

Tuy rằng trên thiệp không có người kí tên, nhưng anh biết, người kia nhất định là Diệp Trừng.

“Hạt lạc tặng em à?” Anh ngước mắt nhìn Lan Ninh, trong mắt còn mang theo nụ cười trào phúng, “Đây là trích đoạn trong ‘Cô gái bồ công anh’ của Robert Franklin, ngay cả thư tình cậu ta cũng gửi cho em luôn sao?”
Bình Luận (0)
Comment