Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 60

Ngôn Nho Ngữ vừa nói dứt lời thì đám phóng viên dưới khán đài cười ồ lên, ngay cả đạo diễn ngồi bên cạnh anh cũng không nhịn được mà cười nói: “Vị biên tập đó muốn trêu anh rồi.”

Trong hội trường lại vang lên một tràng cười nữa, MC tiếp lời mà nói: “Tôi khá là tò mò muốn biết Mạc Thiên Vương đang oán hận người kia đến mức nào đây.”

Người thoải mái hay đeo nồi đen [1] như Mạc Trăn, đã quen với việc mọi người cứ gặp chuyện sẽ lấy anh làm lá chắn, lúc này cũng rất bình tĩnh mà hướng về phía micro nói: “Không sao, nồi này tôi cõng giúp thầy Hạnh Tâm.”

[1] Thành ngữ ám chỉ việc chịu tội thay người khác, gần nghĩa với ‘lá chắn’ hoặc ‘bia đỡ đạn’.

Tất nhiên đám phóng viên trong hội trường vẫn chưa quên lịch sử về những chiếc nồi đen của Mạc Trăn, sau khi cười xong, quả nhiên bắt đầu quay sang tập trung hỏi anh.

Vì hành động hiên ngang lẫm liệt chống đỡ toàn bộ mưa bom bão đãn từ đám phóng viên giúp anh, khiến Ngôn Nho Ngữ cảm thấy mặc dù Lan Ninh là fan của Mạc Trăn, nhưng anh ta cũng không đáng ghét cho lắm.

Thời gian buổi họp báo không dài chỉ tóm gọn trong vòng nửa tiếng, sau khi buổi họp kết thúc, Ngôn Nho Ngữ được mời tới tham dự một bưa tiệc sang trọng.

Trong khi anh đang ăn tiệc, ảnh của anh đã nhanh chóng được share trên weibo.

Các phóng viên dường như không được nghỉ ngơi, vừa kết thúc buổi họp báo, tất cả đã không thể chờ được nữa mà lao vào biên tập tin mới. Đội hình diễn viên xa hoa không cần phải nói, chỉ cái tin thầy Hạnh Tâm lộ mặt thật trước báo giới, cũng đủ để hấp dẫn vô số tò mò từ người đọc.

Sau khi Ngôn Nho Ngữ về đến nhà, anh tiện tay lướt tin trên Weibo. Sau khi thấy tên mình đang trở thành hotnew trên bảng xếp hạng ngang hàng với Mạc Trăn, thì không khỏi sững sờ năm giây.

Điều khó tin nhất là, thậm chí ngay cả câu nói “Biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy” cũng lọt top chủ đề nóng nhất hôm nay.

Ngôn Nho Ngữ lướt qua weibo cá nhân của mình, trong tất cả các comment đều post kèm theo ảnh của anh. Anh khẽ chau mày, số lượt người theo dõi và nhắn tin cho anh tăng nhanh đột biến.

“Trời ạ!!! Thầy Hạnh Tâm đẹp trai quá đi! Mị bị lừa nhiều năm qua rồi!!! Mị không cam lòng!!!”

“Ông xã, carvat em chọn cho anh quả nhiên rất hợp với bộ vest của anh hôm nay. [Yêu anh] “

“Bộ phim có vẻ không ra gì, còn phải mượn nhan sắc tác giả để lăng xê cho phim. [bái bai]”

“A a a a a a màn hình đầy nước dãi rồi!!!! Mị lại phải lau màn hình!”

“Mấy người không thích thì có thể im lặng rút quân không? Kịch bản điện ảnh là do thầy Hạnh Tâm tự tay viết lại, thầy cũng đã nói sẽ đảm bảo tuân theo bản gốc nhiều nhất có thể, để chuyển sang bản điện ảnh cho thích hợp rồi, mấy người còn muốn thế nào nữa? ”

“Trời ạ tấm ảnh của thầy đang ở trước mặt, mà mấy người vẫn tỉnh táo cãi nhau được à... Mấy người phía trước xê ra chút đi! Đừng cản trở mị ngắm ông xã nhà mị!”

“Không cần nói gì nữa đâu, sau này mỗi lần xuất bản sách mới chỉ mong bìa sách là ảnh thầy, cám ơn. [mỉm cười] “

“Thời đại này rồi, ngay cả tác giả truyện còn đẹp trai thế này [cười chảy nước mắt] chúng tôi phải sống sao đây? [cười chảy nước mắt] “

“Thầy ơi, em là fan cuồng của anh đây! Em thích anh đã nhiều năm rồi! Em không giống mấy đứa fan mới của anh đâu! Hãy chọn em được không?”

“Thầy Hạnh Tâm và Mạc Thiên Vương ngồi cạnh nhau quả thực là cảnh đẹp ý vui ~ (≧▽≦) ~ “

“Hừ, bà xã tương lai của thầy Hạnh Tâm nhất định sẽ là mị, đừng hỏi tại sao mị biết, là biên tập viên của mị bảo vậy đấy. ╭ (╯ ╰)╮”

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Giờ thì anh đã hiểu tại sao câu nói này lại đứng top đầu bảng rồi.

Anh thoát khỏi weibo, cảm thấy hơi mệt nên ngả người xuống sofa, thở dài một hơi. Tuy rằng anh đã nghĩ nếu lộ mặt trước công chúng nhất định sẽ khiến mọi người kích động, nhưng phản ứng của fans và các độc giả mạng mãnh liệt thế này... xem ra quả nhiên anh rất đẹp trai.

Ừm, tuy rằng anh không thích đi ngoài đường bị người ta chỉ trỏ, nhưng nếu có thể để Lan Ninh cảm thấy chuyện này quá nguy hiểm, rồi tự nhiên lại chấp nhận lời cầu hôn của anh thì cũng được.

Ngôn Nho Ngữ vừa nghĩ đến đó, liền nóng lòng muốn nhắn tin qua Wechat cho Lan Ninh: “Em đọc tin về buổi họp báo chưa?”

Lan Ninh: 

Ngôn Nho Ngữ:?

Ngôn Nho Ngữ: Anh đã làm theo ý em tháo khẩu trang rồi mà.

Lan Ninh: Cái câu “Biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy”, có phải vì anh cố tính muốn dìm em đúng không? [bái bai]

Ngôn Nho Ngữ: Biên tập của anh nói như vậy thật mà. 

Lan Ninh:...

Lan Ninh: Được, nên anh đang cố ý đúng không? Anh có biết hôm nay trên weibo có bao nhiêu người nhắn tin inbox liên tục cho em không? 

Ngôn Nho Ngữ: Như vậy không phải rất tốt sao? Chúc mừng em rốt cục cũng thành người nổi tiếng o(n_n)o~

Lan Ninh: 

Lan Ninh: Được, block luôn, bái bai. ^_^

Ngôn Nho Ngữ nhướn mày, mới vậy thôi đã block anh? Có phải cô quá kích động rồi không?

Ngôn Nho Ngữ: Em ngây thơ quá đi?

[ Tin nhắn đã gửi, đối phương từ chối nhận]

Ngôn Nho Ngữ: “........”

Thật sự block anh rồi sao? Anh đâu có ngờ câu chuyện lại thành ra thế này...

Anh không từ bỏ cố gắng nhắn thêm tin nữa: “Biên Biên ~o(n_n)o~ “

[Tin nhắn đã gửi, đối phương từ chối nhận]

Ngôn Nho Ngữ: “...”

Anh mím mím môi, quyết định đi ngủ trưa một giấc cái đã.

15: 37 PM.

Ngôn Nho Ngữ: Bà xã ~

[Tin nhắn đã gửi, đối phương từ chối nhận]

16: 21 PM.

Ngôn Nho Ngữ: Em yêuuu ~

[Tin nhắn đã gửi, đối phương từ chối nhận]

17: 49 PM.

Ngôn Nho Ngữ: Yêu yêu yêu ~

[Tin nhắn đã gửi, đối phương từ chối nhận]

........

Sau khi làm xong cơm tối, anh cầm di động lên chuẩn bị đợt thử nghiệm lần thứ hai mà nhắn tin cho Lan Ninh.

Cùng lúc đó tiếng chuông cửa vang lên.

Hai mắt Ngôn Nho Ngữ sáng rực, đặt điện thoại di động xuống rồi nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Người đang đứng ngoài cửa quả nhiên là Lan Ninh, Ngôn Nho Ngữ thở phào nhẹ nhõm cười mà trêu đùa cô: “Anh còn tưởng em không tới ăn cơm tối với anh nữa chứ.”

Lan Ninh hừ một tiếng: “Em chỉ tới lấy hộp cơm về thôi!”

Ngôn Nho Ngữ mỉm cười không nói gì, anh xoay người lùi ra để cô để đi vào. Vừa rồi Lan Ninh đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi gà nướng khoai môn, sau khi vào phòng bếp nhà Ngôn Nho Ngữ, quả nhiên nhìn thấy một đĩa gà nướng khoai môn trên bàn ăn.

Cô ngẩn người, có chút kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Anh biết làm gà nướng khoai môn sao?”

Ngôn Nho Ngữ nhướn mày tự hào vỗ ngực nói: “Đúng vậy, là anh đặc biệt học từ mẹ em đấy nhé, mỗi bước thực hiện không sai chút nào.”

Tai Lan Ninh đỏ rực, nhưng mặt thì vẫn rất nghiêm: “Hừ, chỉ nói mồm có tác dụng gì chứ, phải nếm thử mới biết mùi vị thế nào.”

Ngôn Nho Ngữ đưa đôi đũa cho cô: “Vậy em nếm thử đi.”

Lan Ninh cẩn thận gắp một miếng khoai môn lên, khoai môn rất mềm, cô cũng không dám mạnh tay quá.

“Vừa mới làm xong, cẩn thận nóng em.” Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Lan Ninh thổi phù hai cái, rồi mới bỏ vào trong miệng. Cảm giác vẫn mềm như thế, vừa vào miệng đã tan ra ngay, quả thực rất giống hương vị mà mẹ cô làm.

“Thế nào?” Ngôn Nho Ngữ dương như cũng rất tự tin với tác phẩm của mình, anh khẽ động đuôi lông mày nhìn cô.

“Coi như anh đạt tiêu chuẩn đi.” Lan Ninh ra vẻ không thèm để ý, nhưng cái bụng thì không nhịn được mà vươn tay gắp thêm một miếng khoai môn nữa.

Ngôn Nho Ngữ khẽ cười, xúc hai bát cơm đặt lên bàn. Lan Ninh ngồi xuống ghế, nhìn anh đang ngồi đối diện nói: “Anh phí công làm món gà nướng khoai môn này, không sợ em sẽ không tới ăn cơm sao?”

“Cũng hơi lo một chút.”

“Hở? Vậy sao anh không gọi điện cho em?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô một cái, nói: “Anh sợ nếu gọi điện cho em, em sẽ chặn luôn số của anh nữa thì phải làm sao.”

“... Phụt ha ha.” Lan Ninh không nhịn được mà bật cười. Ngôn Nho Ngữ thấy cô cười vui vẻ như vậy, thì đột nhiên anh đứng dậy đi ra phòng khách. Lan Ninh nhìn theo bóng anh đi ra phòng khách: “Anh làm gì đấy?”

Ngôn Nho Ngữ cầm một tờ poster lớn đi vào phòng bếp: “Không phải em muốn có chữ ký của Mạc Trăn sao?”

Anh mở tấm poster ra, đây là poster quảng bá cho phim điện ảnh ‘Diễn viên’. Phía dưới góc phải, có hai chữ Mạc Trăn được viết bằng mực đen rất rõ.

“Thật sự là chữ ký của Mạc Trăn sao?!” Lan Ninh kích động bật dậy khỏi chỗ ngồi, đang định cướp tấm poster trong tay Ngôn Nho Ngữ, ai ngờ anh lại thu tay về, né người sang bên cạnh.

Lan Ninh vồ hụt bất mãn mà ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh cố ý phải không? Định trêu em đấy à?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Anh đã có lòng tốt xin chữ ký giúp em, nhưng em lại block anh.”

Lan Ninh lườm anh một cái, rồi ra hiệu cho anh nói tiếp. Ngôn Nho Ngữ không nói gì, chỉ ném cho cô một ánh mắt “Em tự biết mình phải làm gì chứ”.

Lan Ninh xịt mũi một cái, lấy di động ra, bỏ tên Ngôn Nho Ngữ trong danh sách chặn.

“Thế này đã được chưa?” Cô quơ quơ điện thoại trước mặt Ngôn Nho Ngữ. Anh cũng không đưa ngay tấm poster cho cô, mà lấy di động trong túi quần ra, nhắn thử một tin cho Lan Ninh kiểm tra trước đã.

Ngôn Nho Ngữ: Bà xã ~

Lần này, cuối cùng cũng coi không xuất hiện mấy chữ đáng ghét kia nữa rồi. Ngôn Nho Ngữ hài lòng mà gật gật đầu.

Lan Ninh nhìn hai chữ anh vừa gửi cho mình, mặt lại đỏ bừng, nhìn anh quát: “Anh gọi lung tung!”

Ngôn Nho Ngữ lườm cô, giơ di động đến trước mặt cho cô đọc: “Anh không chỉ gọi bà xã thôi đâu.”

Lan Ninh nhìn màn hình di động của anh, trên màn hình hiển thị lịch sử cuộc trò chuyện, vừa đọc xong thì cô không thể nhịn cười nổi.

“Thầy à, không ngờ anh đáng yêu như vậy đấy ha ha ha.” Cô không thể nhịn cười được, thậm chí cô còn tưởng tượng ra gương mặt của Ngôn Nho Ngữ khi cứ gửi tin nhắn cho cô liên tục nhưng lại nhận thông báo tin nhắn bị chặn.

Nhất định là vẻ mặt oan ức đến không làm gì được ba ha ha ha ha ha.

“Cười vui như vậy sao, sau này anh phải gọi em là bà xã nhiều hơn mới được.” Ngôn Nho Ngữ dịu dàng nói.

Lan Ninh: “...”

“Đồ không biết xấu hổ.” Cô trào phúng muốn đạp anh, xòe tay ra muốn lấy tờ poster, “Giờ thì đưa em tờ poster kia được chưa?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô khó hiểu: “Anh có nói nếu em xóa anh khỏi danh sách block thì anh sẽ đưa poster cho em đâu?”

Lan Ninh: “......”

Tại sao anh lại không biết xấu hổ như vậy!!!

“Ngôn Nho Ngữ, anh đang đùa em phải không!” Hôm nay Weibo của cô bị spam câu “Biên tập của tôi nói vậy đấy” liên tục cũng bỏ qua, về nhà còn bị anh bắt nạt! Tên này sao có thể đáng ghét đến vậy!!!

Ngôn Nho Ngữ cúi người tiến sát lại gần Lan Ninh: “Em hôn anh một cái, thì anh sẽ cho em tờ poster này.”

Với lời đề nghị không biết xấu hổ này, Lan Ninh chau mày suy nghĩ hai giây rồi đáp: “Vậy anh cũng ký luôn tên mình lên tờ poster này đi đã.”

Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng nở nụ cười, xoay người đi lấy bút ký tên. Sau khi ký tên lên tấm poster, anh ngước mắt nhìn cô với ý trêu tức.

Lan Ninh tới gần anh kiễng chân lên, nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên môi anh rồi bỏ chạy.

Tuy rằng quá trình này nhanh đến mức anh không kịp có cảm giác gì thì đã kết thúc, nhưng Ngôn Nho Ngữ cũng không làm khó dễ cô nữa: “Của em đây, bà xã.”

Lan Ninh: “...”

Cô im lặng đi xuống phòng bếp tiếp tục ăn cơm.

Ngôn Nho Ngữ cầm bát cơm lên, giả vờ hỏi: “Em đã qua xem Weibo của anh chưa? Bây giờ độc giả cả nước đều biết mặt anh hết rồi.”

“Ừm...” Cô thuận miệng đáp một tiếng, trong lòng thực ra có chút không vui. Ảnh của thầy giờ có thể nhìn thấy ở bất cứ trang web nào trên mạng, tất cả comment trên weibo cũng đều là lời tỏ tình xin gả cho anh.

Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng sâu trong lòng cô không hề muốn mọi người biết mặt thật của thầy Hạnh Tâm.

Cảm giác này giống như khi cô đang độc chiếm một món đồ chơi, nhưng lại đột nhiên bị những người khác cướp mất.

Lần đầu tiên cô nhận ra tính chiếm hữu của mình lại mạnh như vậy.

Ngôn Nho Ngữ quan sát vẻ mặt cô, thì hơi cong khóe miệng.

Sau khi ăn tối xong, Lan Ninh thấy Ngôn Nho Ngữ đã làm gà nướng khoai môn còn kí tên lên poster cho cô nữa, nên đã chủ động gánh trách nhiệm rửa bát.

Ngôn Nho Ngữ ngồi trước laptop lướt weibo. Tuy rằng đã nhốn nháo cả buổi trưa, nhưng sự nhiệt tình của mọi người dường như vẫn chưa giảm nhiệt, số lượng người theo dõi và nhắn tin cho anh vẫn tăng lên liên tục

Anh đọc một loạt tin nhắn của mọi người gửi tới, rồi quyết định đăng một status mới.

Hạnh Tâm V: Cám ơn tình cảm của mọi người dành cho tôi, nhưng ông xã không thể gọi lung tung được, biên tập viên của tôi đã nói vậy đấy.
Bình Luận (0)
Comment