Khúc Đồng
thấy sau khi Lan Ninh cúp điện thoại, sắc mặt cô liền trở nên khó coi,
cô nàng cẩn thận dè dặt hỏi cô: “Chị Lan Ninh, có chuyện gì à?”
Vừa nãy cô nghe nói thầy và giao bản thảo gì đó, chắc là liên quan đến công việc?
Lan Ninh
nhét điện thoại di động vào trong túi, vẻ mặt tuyệt vọng mà nhìn cô: “Có lẽ chị không ra ngoài ăn cơm với em được nữa, chịu khó đi một mình
nhé.”
Lần này đến lượt Khúc Đồng tuyệt vọng: “Vì sao chứ?”
“Chị phải tăng ca…” Còn là loại tăng ca không có lương kìa.
Khúc Đồng
nghe cô nói phải tăng ca, cũng không nói thêm gì nữa, vẻ mặt có chút
thất vọng đi vào trong nhà: “Ừm, vậy em cũng không đi nữa, em ăn mì là
được rồi.”
“Xin lỗi xin lỗi.” Lan Ninh thắt dây giày, chắp tay làm tư thế xin lỗi Khúc Đồng,
“Tuần sau chị sẽ mời em tới Đường Tâm Mật Ý ăn bánh được chưa.”
“Có thật
không?” Nghe thấy bốn chữ “Đường Tâm Mật Ý”, Khúc Đồng lập tức hào hứng
cứ như vừa được cải tử hoàn sinh, “Em siêu thích bánh ngọt ở tiệm ấy!
Hôm cửa hàng khai trương em cũng tới tham gia đó, hôm đó còn được quay
phim nữa! Tuần sau em phải diện một bộ váy mới tới đó!”
“… Ừm, được
.” Lan Ninh nghe Khúc Đồng nói thỉnh thoảng cô nàng cũng hay đăng ảnh
mình mặc trang phục Lolita lên Weibo, hình như cũng rất nổi tiếng, có
điều bây giờ cô không còn thời gian quan tâm nữa, “Vậy chị đi trước, tí
nữa em nhớ ăn cơm tối nhé.”
Vội vội vàng vàng ra khỏi nhà, Lan Ninh đi tàu điện ngầm tới khu chung cư cao cấp
của Ngôn Nho Ngữ. Nhưng đứng ngoài cửa bấm chuông nửa tiếng, bên trong
vẫn không có phản ứng gì.
… Ha ha.
Cô cười gằn
lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc cho Ngôn Nho Ngữ. Lần này đối
phương không coi số điện thoại của cô là kẻ quấy rối mà không thèm quan
tâm nữa, chuông vang lên vài tiếng bên kia liền có người nhận: “Chuyện
gì?”
“Anh còn dám hỏi tôi chuyện gì? Anh gọi điện thoại kêu tôi tới đây, nhưng lại không ở nhà là có ý gì chứ?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới nói: “Cô đến thật à? Không ngờ cô tích cực như vậy.”
“… …” Lan Ninh không muốn cãi nhau với anh, “Anh đang ở đâu?”
“Siêu thị, trong tủ lạnh không còn gì nữa.”
Lan Ninh cúp điện thoại tạch một cái, kìm nén cơn giận đang sôi máu. Ngôn Nho Ngữ thật sự đang nhàn nhã đi siêu thị.
“Thầy.” Cô
ngoài cười nhưng lòng thầm chửi rủa tổ tông tám đời ai đó, đi tới chào
hỏi anh. Ngôn Nho Ngữ đẩy chiếc xe mua hàng, lạnh nhạt liếc cô một cái:
“Ừm.”
Lan Ninh: “…”
Lan Ninh, không phải anh ta cố ý chỉnh mày đâu, mày phải tin con người không có ai xấu tính như vậy cả!
Sau khi tự
an ủi bản thân, cô nở nụ cười với Ngôn Nho Ngữ: “Thầy, hôm nay nhất định anh viết được nhiều chữ lắm phải không, mệt đến mức không thể làm nổi
cơm tối cơ mà.”
Ngôn Nho Ngữ nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời cô: “Cũng được…tầm mấy trăm chữ.”
Lan Ninh: “…”
Cô có thể chửi thề không?
“Vẻ mặt này
của cô có vẻ ghét bỏ mấy trăm chữ tôi viết?” Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu
nhìn cô một cái, đẩy xe mua hàng rẽ sang trái, “Vậy tí về tôi sẽ xóa mấy trăm chữ kia đi.”
Lan Ninh: “…”
Anh ta còn trơ trẽn đến mức này!
Cô không thể nhịn được nữa đang định mở miệng chửi thề, Ngôn Nho Ngữ lại hỏi tiếp:
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, tới gặp tôi nhưng cô lại đặc biệt
ăn diện thế này?”
“… … Ha ha, là tôi đang định ra ngoài ăn cơm dạo phố.” Cô còn đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “ăn cơm dạo phố”.
“Ăn cơm dạo
phố?” Anh làm như nghe được câu gì đáng giá khiến người ta giật mình lắm vậy, ánh mắt Ngôn Nho Ngữ hơi kinh ngạc mà nhìn cô, “Cô tới Nhật Bản du lịch cũng đi một mình mà, nhất định cô không có bạn trai.”
Tất nhiên người không có bạn trai như cô chính là một kẻ FA.
Lan Ninh: “…”
Ha ha, nói hay thật cứ như anh ta không phải FA vậy.
“Thầy, không phải chỉ có bạn trai mới có thể cùng bạn ăn cơm dạo phố, bình thường
anh không hay ra ngoài đi chơi với bạn bè sao?” Lan Ninh cố gắng kiềm
chế thần thú đang gào rú trong lòng, ôn hòa cười nói.
Ngôn Nho Ngữ thuận tay chọn mấy quả cà chua rồi bỏ vào trong xe hàng: “Tôi cũng rất muốn ra ngoài chơi, cơ mà có ai đó ngày nào cũng thúc ép tôi viết bản
thảo.”
Lan Ninh: “…”
Vậy anh có viết à!
Lợi dụng lúc anh không chú ý, cô cầm một quả cà chua héo, ném vào giỏ xe của anh,
đúng lúc đó thì chạm mặt với dì hàng xóm cạnh nhà anh.
Đúng không sai, chính là dì hàng xóm cô gặp vào ngày đầu tiên tới nhà thầy Hạnh Tâm.
Dì hàng xóm
vừa nhìn thấy bọn họ, thì ngỡ ngàng một chút, sau đó mặt mày hớn hở nói: “Ngôn tiên sinh, cậu cùng bạn gái đi siêu thị sao?”
Bà vừa nói
vừa liếc mắt nhìn giỏ xe hàng của hai người, lại tiện tay cầm quả cà
chua héo Lan Ninh vừa ném vào: “Cà chua không chọn bừa như vậy được, cô
nhìn quả này đi, vừa nhìn liền biết chẳng ngon tí nào.”
Lan Ninh: “…”
Cảm ơn dì nhiều lắm cơ =..=
Chờ dì hàng
xóm đẩy xe hàng đi xa, Lan Ninh mới nhận ra vừa nãy cô không hề giải
thích cô và Ngôn tiên sinh hàng xóm của dì vốn không có quan hệ trai gái gì hết!
“Quả cà chua kia không phải tôi chọn.” Ngôn Nho Ngữ đang đứng bên cạnh cô đột nhiên mở miệng nói.
Lan Ninh: “…”
Vâng~ anh thì có bao giờ làm chuyện gì xấu đâu.
Sau khi
thanh toán xong mấy túi hàng, Ngôn Nho Ngữ vô cùng không khách khí đem
tất mấy túi đồ nhét vào tay cô. Lan Ninh xách hai túi đồ, vẻ mặt không
thể tin nổi mà nhìn anh: “Thầy, anh đường đường là đàn ông mà không cảm
thấy ngại khi bảo tôi xách đồ giúp anh sao? Tôi cũng xấu hổ giùm anh
đấy.”
Ngôn Nho Ngữ không thèm quan tâm liếc mắt mà nhìn cô: “Thứ nhất, tôi đã nói rồi, hôm nay tôi viết bản thảo rất mệt mỏi, không còn sức để xách đồ. Thứ hai,
chút đồ này đối với cô mà nói hoàn toàn không có khó khăn gì cả.”
… Anh ta vừa nói hôm nay chỉ viết được mấy trăm chữ, anh quên rồi à! Anh cũng yếu
đuối quá nhỉ! Lan Ninh hít sâu một hơi, châm chọc nhìn anh: “Dựa vào
cái gì mà anh cảm thấy tôi xách hai túi đồ này không thấy khó khăn?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Hôm ở trên núi tôi đã nhận ra, sức bền của cô so với rất nhiều cô gái khác thậm chí là một vài người đàn ông cũng khá hơn nhiều. Trước
khi gặp tôi cô đã đi loanh quanh một hồi lâu trên núi, nhưng vẫn còn sức để đuổi kịp tốc độ của tôi. Tôi đoán bình thường cô cũng hay tới phòng
tập thể hình rèn luyện sức khỏe, đồng thời nhìn cánh tay chắc khỏe kia
của cô, chắc hẳn lực tay cũng không tệ, cô tập luyện rất chăm chỉ phải
không, ví dụ như đấm bịch cát.”
Lan Ninh: “…”
Tuy rằng cô
đấm bịch cát không phải vì rèn luyện lực tay, mà đơn thuần chỉ là phát
tiết áp lực công việc, nhưng theo kết quả mà nói, những điều anh suy
đoán hoàn toàn đúng.
Có điều…
“Sao anh có
thể thấy cánh tay tôi rất chắc khỏe?” Cô mặc áo khoác dày như thế anh ta cũng còn có thể nhìn thấy cơ bắp của cô? Mắt anh ta có thể nhìn xuyên
áo?
“Lúc cô tới
nhà tôi, là cởi áo khoác mà, lần trước khi cô mặc bộ váy đầm ngắn tay
bên trong là nhất bộ áo bó ren màu trắng, nhìn kỹ thì cũng thấy chút
chút.”
Lan Ninh: “…”
“… Thế nên tôi chú trọng rèn luyện sức khỏe, cũng không phải vì giúp anh xách đồ.”
Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu qua, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không phải cô cũng thích rèn
luyện sức khỏe sao? Xách đồ cũng là một cách để tập luyện đấy. Hơn nữa
không phải chỉ là xách hai cái túi thôi à, tôi còn cho rằng cô đánh tay
đôi với mấy tên lưu manh cũng không thành vấn đề ấy chứ.”
Lan Ninh: “…”
“Ha ha, thầy này, anh đánh giá tôi cao quá, tôi cũng chỉ là chú ý rèn luyện sức khỏe mà thôi, cũng không phải học võ mà đánh nhau.”
“Đừng tự ti như thế, cô phải tin có sức mạnh là có kỳ tích.”
Lan Ninh: “…”
Vậy anh đoán xem tôi có thể dùng một tay bóp chết anh không?
Cô vừa kìm
nén cơn tức trong lòng, vừa theo sau Ngôn Nho Ngữ ra khỏi siêu thị.
Dường như biết cô đang khó chịu, Ngôn Nho Ngữ có chút vui sướng mà cười: “Cũng chỉ xách chút đồ thôi, cô đừng giận như vậy, hơn nữa tôi còn đặc
biệt mua Súp Lơ cô thích ăn đây này.”
Lan Ninh cong khóe miệng: “Ai bảo anh tôi thích ăn Súp Lơ? Lại là anh đoán?”
Ngôn Nho Ngữ nhẹ nhàng chau lông mày, cùng cô ra khỏi siêu thị: “Lúc người ta đặt
nickname cho mình, thông thường họ sẽ chọn thứ mình thích hoặc là một
thứ có ý nghĩa đặc biệt gì đó với mình. Ví dụ như Mười Chín Tai, anh ta
bắt đầu viết bài cho tạp chí từ khi mười chín tuổi, đồng thời trong tên
của anh ấy cũng có chữ ‘Tai’, vì thế anh ta đã chọn bút danh là Mười
Chín Tai. Lại ví dụ như Vân Khinh, cô ta đặc biệt thích câu thơ “Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên”[1] miêu tả cảnh ngày xuân, vì vậy chọn hai từ trong câu thơ này làm bút danh;
còn Mộc Bạch, anh ta chọn cách ghép hai bộ trong tên và họ của mình để
lấy bút danh. Cái tên Súp Lơ đơn giản kia, tôi chỉ có thể cho rằng cô
thích ăn súp lơ.”
[1] 云淡风轻近午天 – câu thơ này nằm trong bài Xuân nhật ngẫu thành – Trịnh Hạo, dịch nghĩa: Gió thoảng mây vờn nhẹ nắng trưa
Lan Ninh
nghe anh phân tích một đoạn dài, đột nhiên cong khóe miệng cười hả hê:
“Anh phân tích cũng có lý đấy nhỉ, có điều cái tên Súp Lơ của tôi là bởi vì khi nhận nick QQ này, nó đã là Súp Lơ rồi, mà tôi thì chẳng muốn
thay đổi.”
Thông thường mà nói, đổi biên tập, thì nick QQ của biên tập cũng có thể thay đổi,
nhưng “Súp Lơ” vốn là không phải tên của biên tập nào, mà là trước khi
cô tới, khi Bình Quả kiểm tra QQ này thì trong lúc thuận tay đã gõ ra
cái tên này. Cô nàng cũng đã hướng dẫn Lan Ninh cách đổi một cái tên
khác, nhưng Lan Ninh cũng không để ý.
Lan Ninh nói xong câu này thì trong lòng vô cùng thoải mái, cô vô cùng chờ mong đồng thời mỉm cười Hạnh Tâm tự xấu mặt. Không ngờ Ngôn Nho Ngữ chỉ hơi ngạc
nhiên một chút, sau đó anh lạnh lùng cảm thán: “Thật là quái đản, quả
nhiên không thể dùng logic bình thường để giải thích phụ nữ.”
…… Chỉ như vậy thôi?
Lan Ninh cảm thấy mất mát trong lòng.
Cô hừ một tiếng, hỏi anh: “Vậy còn anh, bút danh ‘Hạnh Tâm’ của anh, là có ý nghĩa gì?”
Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười chế nhạo cô: “Cô thân là biên tập giục bản thảo của tôi,
thậm chí ngay cả chút bài tập ấy cũng chưa từng tìm hiểu?”
Ngôn Nho Ngữ đã tiếp nhận không ít thư thăm hỏi của fans hâm mộ, trong đó đương
nhiên bao gồm những câu như kiểu “Tại sao anh lại chọn bút danh này”.
Tất nhiên Lan Ninh đã từng đọc qua, chỉ là cô không hiểu lắm: “Anh nói
cái gì mà ‘Hữu hạnh chi tâm’, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu ý của anh
được chưa.”
“‘Hữu hạnh chi tâm’ rất khó hiểu sao?”
Lan Ninh học dáng vẻ nhíu mày khó chịu của anh.
Ngôn Nho Ngữ quay đầu lại, trong mắt là ý cười: “Cô đã từng đọc ‘Sơn Hải Kinh’[2] chưa?”
[2] Sơn
Hải Kinh: là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô
tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật,
tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại
Lan Ninh trừng mắt nhìn, cố ý hỏi: “Phiên bản nào?”
Ngôn Nho Ngữ khẽ rủ mắt xuống, cười nhẹ một tiếng nói: “Trong ‘Sơn Hải Kinh’ có nhắc tới một loại thú dữ, tên là Tinh Tinh, chúng có thể biết được chuyện
trong quá khứ nhưng không thể đoán trước tương lai, đồng thời lại vô
cùng tham lam. Vì chúng rất thích rượu và giầy cỏ, thổ dân liền đem rượu và giày cỏ rải đầy trên đường, mê hoặc bọn chúng. Ban đầu Tinh Tinh
không thèm động tới, bởi vì chúng nó biết ai đã làm việc đó, cũng biết
mục đích xấu xa của những người đó, nhưng sau quá nhiều lần, chúng cũng
không kiềm chế bản thân mà uống rượu say mèm, cuối cùng là bị thổ dân
bắt giữ.”
Lan Ninh đã
từng đọc ‘Sơn Hải Kinh’ ở thư viện của trường đại học, nhưng bây giờ vẫn bị hấp dẫn bởi lời kể của Ngôn Nho Ngữ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, lên
tiếng hỏi: “Vì vậy Hạnh Tâm là đồng âm của Tinh Tinh?”
Ngôn Nho Ngữ lắc đầu cười nhẹ: “Cô không cảm thấy Tinh Tinh rất giống con người sao, là do lòng tham, biết rõ có một số việc không thể làm, nhưng cuối cùng
vẫn không thể thoát khỏi sự mê hoặc của nó.” Anh nói tới đây thì quay
đầu qua nhìn Lan Ninh, trong đôi đồng tử đen bóng che giấu tâm sự mà
không ai có thể hiểu được, “Sát ý cũng là một sự mê hoặc.”
Trong nháy
mắt Lan Ninh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, đến ngay cả bản thân cô cũng
không giải thích được. Cô kéo vạt áo khoác trên người vào, nhìn anh nói: “Thầy à, đêm hôm thế này đừng dọa người khác được không?”
Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng, chút ẩn ý trong mắt nhanh chóng biến mất không còn
thấy tăm hơi: “Ý tôi là những nhân vật dưới ngòi bút của tôi.” Anh như
nhớ ra điều gì đó, dùng giọng nói rất chậm mà hỏi Lan Ninh, “Cô có nhớ
Triệu Việt không?”
Triệu Việt,
là nữ chính trong bộ thứ nhất ‘Diễn Viên’. Cô ấy là một nữ diễn viên rất nổi tiếng trong nước. Trong công việc cô vô cùng nghiêm túc với bản
thân, thái độ nghiêm túc này chủ yếu thể hiện thông qua từng nhân vật mà cô đóng. Cô ấy thường tự thân trải nghiệm cuộc sống của nhân vật của
mình. Nếu như cô muốn xây dựng một hình tượng bác sĩ, cô sẽ nghiêm túc
tới bệnh viện trải nghiệm công việc của một bác sĩ; nếu như cô muốn đóng vai cô giáo, cô cũng sẽ tới trường học trải nghiệm cuộc sống của một
giáo viên; nếu như cô chỉ là một công nhân rất bình thường, cô cũng sẽ
tới nhà máy trải nghiệm cuộc sống của một công nhân. Giới truyền thông
luôn nói, trong nước không thể tìm một diễn viên nào có thể chuyên
nghiệp như Triệu Việt. Rồi một ngày nọ cô nhận được kịch bản của một bộ
phim hình sự, nhân vật chính trong phim đã giết người.
“So với mọi người Triệu Việt nghĩ mình rất kỳ lạ, nhưng cô ấy vẫn nhận bộ phim ‘Trục phong’ ấy, cô nghĩ là vì sao?”
Lan Ninh ngạc nhiên, không chỉ vì câu hỏi này của anh, mà cũng bởi vì anh không dùng từ “Chuyên nghiệp”, mà lại dùng từ “kỳ lạ”.
Triệu Việt có một sự kiên trì cố chấp, quả thực là rất kỳ quái.
“Khi Triệu
Việt bị bắt, Ngô Dạng đã phát hiện kịch bản ‘Tặng người yêu của em’
trong thư phòng của cô ấy, cô có chú ý chi tiết này không?”
Lan Ninh cố gắng suy nghĩ một chút, rồi lúng túng cười nói: “Hình như là có chi tiết đo.”
Sau đó cô
lại hứng chịu “nụ cười miệt thị ” từ Ngôn Nho Ngữ: “‘Tặng người yêu của em’ cũng là một kịch bản điện ảnh trinh thám, tôi cũng đã từng nhắc
qua trong một câu truyện ngắn nào đó.”
“… Ý của anh là, trước đây Triệu Việt đã từ chối một kịch bản trinh thám, thế nhưng
khi cô ấy đọc kịch bản ‘Trục phong’, đã không hề từ chối?”
Cô có nên đọc lại quyển tiểu thuyết này lần nữa không?
“Đó chính là ý tôi muốn nói, sát ý cũng là một sự mê hoặc.” Ngôn Nho Ngữ nói xong
thì nhìn Lan Ninh, ánh mắt lại mang chút ẩn ý, “Trong khoảnh khắc nào
đó, cô có từng hận không thể giết chết ai đấy không?”
Lan Ninh hơi chau mày, im lặng một chút rồi nhìn anh nói: “Mỗi lần anh bịa lý do
trốn bản thảo, tôi đều hận không thể một dao chém chết anh.”