Cuộc Chiến Gia Tộc

Chương 31

Khi Diệp Phàm và Hàn Tuyết trở về nhà, trong phòng khách đã có ba người ngồi sẵn.

Lần lượt là chị hai của Lưu Tú Cầm - Lưu Thải Liên, con trai Viên Ngọc Cương và con gái Viên Hà Nguyệt của bà ta.

Còn Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần thì ngồi đối diện, sắc mặt không tự nhiên thậm chí còn hơi khó coi.

“Bác Hai, Ngọc Cương, Hà Nguyệt xin chào!" Diệp Phàm và Hàn Tuyết chào hỏi nhiệt tình.

"Tiểu Tuyết, cháu về rồi, mau ngồi, mau ngồi đi..", Lưu Thải Liên vội vàng chào hỏi bào Hàn Tuyết ngồi, tỏ vẻ rất nhiệt tình.

Nhưng con trai và con gái bà ta không nhiệt tình như vậy, Viên Hà Nguyệt chỉ thản nhiên cười một cái, trong mắt thậm chí còn lộ ra tia chán ghét.

Viên Ngọc Cương còn không buồn ngẩng đầu lên, cứ ngồi chơi điện thoại, nghe tiếng có vẻ là đang chơi LOL.

Còn Diệp Phàm thì không có ai quan tâm.

Hàn Tuyết cũng không ngồi xuống bên cạnh Lưu Thải Liên, mà kéo một cái ghế nhỏ ngồi ở chỗ đó, nhưng cũng sát bên Lưu Thải Liên.

"Tiểu Tuyết à, bác là bác ruột của cháu, đây là em họ của cháu Viên Ngọc Cương, dù sao cháu cũng phải giúp chuyện này, không được từ chối", vừa ngồi xuống, Lưu Thải Liên mở miệng.

Hàn Tuyết ngây người, cũng không đoán được đang xảy ra chuyện gì, nói: "Bác Hai, bác đừng lo lắng, cứ nói xem có chuyện gì trước đã?"

Lưu Thải Liên cau mày, dường như vì Hàn Tuyết không đồng ý luôn nên hơi khó chịu, nhưng vẫn nói: "Cũng không có chuyện gì, vừa rồi mẹ cháu đã đồng ý rồi, vậy bác nói lại cho cháu một lần nữa".

"Không phải chị.."

“Tú Cầm, cô muốn làm gì, tôi sẽ tự nói với Tiểu Tuyết!”

Lưu Tú Cầm vừa mở miệng, đã bị Lưu Thải Liên ngắt lời.

Sắc mặt của Lưu Tú Cầm hơi khó coi, bà ta đồng ý? Đồng ý cái rắm ấy, mặc dù bà ta đanh đá, nhưng không phải kẻ ngốc, cái gì có thể đồng ý, cái gì không thể đồng ý, trong lòng bà ta rõ như gương.

"Tiểu Tuyết à, cháu cũng biết, Ngọc Cương vừa đi du học về, học văn học cổ điển phương Tây, trình độ văn hóa rất cao, nhưng các doanh nghiệp trong nước không có kiến thức, không tuyển Ngọc Cương, thật là quá đáng mà".

"Bác đã nói với bọn họ rồi, Ngọc Cương là người vừa trở về từ nước ngoài, đã được hơi thở tự do dân chủ của nước ngoài soi sáng, vào công ty bọn họ chính là giữ thể diện cho bọn họ, tuyển dụng một người như vậy về thì thể diện biết bao".

"Hơn nữa, Ngọc Cương từ nhỏ chưa từng đi làm, bác nuôi dưỡng thằng bé như một nhà nghệ thuật, có vài công ty còn muốn Ngọc Cương làm công việc ngoài trời, vừa nắng vừa mệt, lương lại không cao, không đến năm ngàn tệ, kém một nửa so với mười ngàn tệ mà bác muốn trong kỳ thực tập, làm như vậy không phải sỉ nhục Ngọc Cương sao, bọn họ hoàn toàn không đủ tư cách"

Lưu Thải Liên càng nói càng tức giận, tóm lại con trai bà ta là du học sinh, rất cao quý!

Lưu Thải Liên nói chuyện, Viên Ngọc Cương còn không thèm ngẩng đầu, tự chơi điện thoại, chỉ khi nói đến mấy chữ du học sinh, vẻ mặt mới lộ ra vẻ tự hào.

Hàn Tuyết nghe xong thì cảm thấy nghẹn lời, Viên Ngọc Cương là loại người gì thì cô biết rõ.

Ban đầu còn cho bọn họ vay tiền đi du học, chỉ là một trường đại học chui ở Mĩ, đóng tiền là có thể học.

Hơn nữa còn học cái gì mà văn học cổ điển phương Tây, nghiên cứu văn học cổ điển phương Tây ở Hoa Hạ, có khác gì trò đùa không!

Nhưng Hàn Tuyết vẫn nói: “Bác hai, bây giờ không giống như trước, bây giờ trong nước phát triển rất nhanh rất tốt, cũng có nhiều du học sinh, ngoại trừ những trường ivy League noi tiếng cả thế giới ra, họ không có trọng du học sinh như trước nữa rồi".

"Chị họ, chị có ý gì thế, có phải chị đang nói em trai của chị trình độ thấp, không xứng tìm công việc trong nước, chị không nhầm ở đâu chứ?" Hàn Tuyết vừa dứt lời, viên Hà Nguyệt đã bất mãn nói, sắc mặt của Lưu Thải Liên cũng không mấy vui vẻ.

Hàn Tuyết vội vàng xua tay, nói: "Bác hai, Hà Nguyệt, cháu không có ý đó, hai người hiểu nhầm rồi, ý cháu là.."

“Hừ!”

Viên Ngọc Cương ngẩng đầu khó chịu hừ một tiếng, nói: "Chị họ, nếu như em học Ivy League thì còn cần tìm đến chị sao? Chắc chắn sẽ không, bởi vì em sẽ không về nước đâu".

“Ở nước Mĩ, có bầu không khí tự do dân chủ, bầu trời xanh thẳm, khắp nơi đều là cảnh đẹp, hơn hẳn Hoa Hạ gấp mười ngàn lần."

"Nhưng mà, dù em không học Ivy League, cũng vẫn là du học sinh Mĩ, trở về nước làm việc đem lại cho bọn họ tư tưởng tiên tiến, các doanh nghiệp trong nước bảo thủ, có được em chính là may mắn của bọn họ".

Viên Ngọc Cuơng lớn tiếng khoe khoang, Diệp Phàm đứng ở một bên, trong lòng cảm thấy buồn nôn, rất muốn đạp cái tên bị thịt Ngọc Cương này về nước Mĩ.

Mẹ nó, sính ngoại thì ở nước ngoài là được rồi, còn lăn về nước làm cái gì? Đúng là ruồi không biết cắn người, chỉ khiến người khác buồn nôn!

Mặc dù Hàn Tuyết cố gắng kìm nén sự chán ghét, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Ngọc Cương, dù sao thì em cũng về nước rồi, vậy em muốn làm gì, nói đi, nếu có thể giúp, chị họ chắc chắn sẽ giúp”.

"Được được được, đúng là chỉ có người nhà mới giúp nhau được... Lưu Thải Liên lập tức bật cười.

"Tiểu Tuyết à, bác nghe nói cháu có hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, vậy thì chắc chắn quan hệ rất tốt nhỉ, bác muốn Ngọc Cương gia nhập tập đoàn Hoàng Minh, Ngọc Cuơng đã nộp sơ yếu lý lịch rồi, hai đứa đánh tiếng thêm một chút".

"Bác cũng không yêu cầu Ngọc Cương vừa vào đã ngồi ở ghế cao làm gì, làm trợ lý tổng giám đốc, thư ký chủ tịch là được, lương năm cũng không cần nhiều, tám trăm ngàn đến một triệu là được rồi”.

Diệp Phàm vừa uống ngụm nuớc, thiếu chút nữa phun ra ngoài.

Me nó, coi công ty là của nhà cầu à, không cần làm chức cao, làm trợ lý tổng giám đốc, thư ký chủ tịch, lương tám trăm một triệu tệ, cũng không biết đái một bãi rồi tự soi xem mình là ai.

Quả nhiên, Lưu Tú Cầm cũng cau mày, nói: “Chị hai, yêu cầu của chị hơi khó, tập đoàn Hoàng Minh là một trong những tập đoàn lớn nhất của thành phố Cảng, tài sản mấy chục tỷ, nhưng họ rất khắt khe trong việc tuyển người, mặc dù Tiểu Tuyết hợp tác với bọn họ, nhưng cũng chỉ là hợp tác mà thôi".

"Em thấy, nếu không thì thế này, để Tiểu Tuyết sắp xếp một vị trí cho Ngọc Cương trong công ty thương mại Thiên Bảo, tìm việc nào nhẹ nhàng, ít việc lại nhiều tiền!"

Lưu Tú Cầm là người sống thoải mái nhất trong số người nhà họ Lưu, năm đó vì được gả cho Hàn Tại Dần, bà ta cũng nở mày nở mặt ở nhà ho Lưu.

Nhưng ai biết dược, tính cách của Hàn Tại Dần nhu nhược, không thích tranh cãi với người khác, đa bị gạt ra khỏi gia tộc.

Nhưng dù là vậy, gia đình nhà bọn họ vẫn có thể nhận được cổ phiếu thưởng sáu bảy trăm ngàn tệ hàng năm, thêm cả tiền của Hàn Tuyết, một năm cũng phải có tiền triệu, so với nhà họ Lưu vẫn được coi là tốt nhất.

Nếu như thật sự cho Viên Ngọc Cuơng và em tập đoàn Hoàng Minh, nhận lương hàng triệu hàng năm, còn không phải là kiêu ngao ngửa mặt lên trời rồi sao, đó không phải là cảnh tượng bà ta muốn thấy.

"Hừ, dì Ba, dì đang làm trò cười sao? Bảo em trai cháu vào công ty Thiên Bảo à? Đến đó làm gì? Làm tạp vụ hay là chịu nhục?” Viên Hà Nguyệt bên cạnh nói, vẻ mặt đầy châm chọc.

"Ai mà không biết địa vị của các người ở nhà họ Hàn, dượng thì bị xa lánh, công ty Thiên Bảo thì bị nhà họ Hàn khống chế, chị họ hoàn toàn không có thực quyền, bảo em cháu vào, thế không phải là rước khổ vào thân à?"

Sắc mặt của Hàn Tại Dần trở nên rất khó coi, hơi tức giận nói "Hà Nguyệt, cháu nói như vậy là hơi quá đáng rồi đó, dù nói thế nào Tiểu Tuyết cũng là tổng giám đốc của công ty Thiên Bảo, sao lại bảo Ngọc Cuơng rước khổ được, nếu như cháu coi thường, thì cũng tôi cũng không thể làm gì được”.

Sắc mặt Lại Thải Liên thay đổi, nhìn Hàn Tại Dần bất mãn nói "Em rể, chẳng qua Hà Nguyệt nói sự thật mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không? Có phải là người một nhà nữa không vậy?”
Bình Luận (0)
Comment