Đúng vậy, Bách Hào, sao cháu lại làm thế? Dù gì cũng là sản nghiệp của nhà họ Hàn, cháu muốn hạ thấp thu nhập của mọi người sao? Thế thì hèn hạ quá rồi!"
Người nào người nấy trong nhà họ Hàn nhân cơ hội giậu đổ bình leo, xỉa xói Hàn Bách Hào. Bình thường bọn họ luôn phải nhìn mặt Hàn Bch Hào mà sống, dù sao cũng phải nhờ vào gã ta để vơ vét tiền của nhà họ Hàn mà.
Bây giờ thì khác, một khi cảnh sát tới, Hàn Bách Hào sẽ trở thành kẻ thuê người phóng hỏa, ít nhất cũng phái ngồi tù mấy năm.
Hàn Húc Đông ở bên cạnh vô cùng hoảng hốt, ông ta chỉ có một đứa con trai này thôi, không thể để nó bị bắt được!
Ông ta vội vàng nói "Mẹ à, có lẽ chuyện này có hiểu lầm gì thôi, tạm thời đừng báo cảnh sát, con sẽ dạy bảo lại Bách Hào".
"Anh trai à, hiểu lầm gì ở đây nữa, tôi nói cho các người một bí mật nhé? Cậu chủ Hàn báo tôi phóng hỏa là để đổ tội cho cô Hàn, nhân cơ hội đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Hàn. Chậc chậc, nội chiến gia tộc đây mà", A Lang nói với Hàn Húc Đông mà như vừa ăn phải thuốc súng.
Sắc mặt của bà cu âm trầm tột độ, ai trong nhà họ Hàn chẳng hiếu điều đó, nhưng A Lang lại cố tình nói toạc ra.
Đây mà là tới nhận tội sao?
Rõ ràng là tới để làm bẽ mặt nhau đây mà!
Dứt lời, A Lang nhìn về phía Diệp Phàm, thấy anh lẳng lặng gặt đầu với hắn ta.
A Lang lập tức cảm thấy thả lỏng, chính Diệp Phàm đã bảo hắn ta nói những câu đó, nếu làm không tốt thì đến khi về hắn ta sẽ bị ăn đòn mất.
"Bà nội, bây giờ đã xác định được thủ phạm rồi, bà định xử lý thế nào? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?" Diệp Phàm cười tủm tỉm, anh nói với bà cụ.
"Diệp Phàm, nhà họ Hàn bàn chuyện, một thằng ở rể như cậu không có tư cách lên tiếng, câm mồm lại đi!", Hàn Húc Đông chỉ vào Diệp Phàm rồi cáu giận mắng chửi.
Lúc này, Hàn Tuyết quay đầu sang nhìn Hàn Húc Đông, lạnh lùng nói: "Vậy cháu thì sao? Cháu có tư cách không?"
"Bác cả, cháu là tổng giám đốc của thương mại Thiên Bảo, cháu cũng đề nghị báo cảnh sát để xử lý chuyện này. Mọi người thừa biết rối đấy, công trường ở phía tây thành phố bị tổn thất nặng nề, đứa bé trai hôm đó suýt thì mất mạng, cháu đồng ý với đề nghị của Diệp Phàm"!
"Cô", Hàn Húc Đông sầm mặt lại. Ông ta ngẫm nghĩ thật nhanh, cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười, nói: "Tiểu Tuyết, tạm thời đừng bảo cảnh sát, có lẽ là hiểu lầm gì đó thôi, cháu đợi thêm một lát đi, Bách Hào là anh họ cháu mà”.
Hàn Tuyết hừ lạnh một tiếng, lúc này lại nhận cô là họ hàng cơ đấy! Cô nhìn về phía bà cụ, để bà cụ quyết định.
Sắc mặt của bà cụ cực kỳ khó coi, Hàn Tuyết dám ép bức bà ta, chuyện này chưa bao giờ xảy ra hết.
Diệp Phàm?
Nhất định là Diệp Phàm đã bày ra trò này. Bà ta nhìn về phía Diệp Phàm, thấy vẻ mặt của anh vô cùng thảnh thơi, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Bà cụ đảo mắt, nói: "Diệp Phàm, cậu cũng là cháu rể của tôi, cậu thấy ngoài báo cảnh sát ra thì còn cách nào để giải quyết không?"
Người nhà họ Hàn hơi sững sờ, sau đó bắt đầu cảm thán. Gừng càng già càng cay, bà cụ muốn quăng cái vấn đề nan giải này cho Diệp Phàm đây mà.
Diệp Phảm nhếch môi, muốn để anh làm người xấu ấy hả?
Được thôi, tôi sẽ làm đúng theo ý bà! Diệp Phàm hắng giọng, nói một cách hùng hồn: "Bà nội, cháu cho rằng vụ việc này quá mất nhân tính. Chỉ vì muốn dồn ép nguời thân mà Hàn Bách Hào dám phóng hỏa đốt công trường, vậy lần sau nếu muốn vị trí gia chủ nhà họ Hàn, liệu anh ta có hãm hại bà nội hay không? Không thể không đề phòng chuyện này được đâu".
Shhh!
Đám họ hàng nhà họ Hàn lập tức xôn xao như ong vỡ tổ.
Sao Diệp Phàm lại dám nói ra câu nói "giật gân" thế này không biết!
Thế nhưng Hàn Bách Hào dám đốt công trường, vậy thì rất có thể sẽ có một ngày gã ta nhắm tới bà cụ và hãm hại bà ta.
Mọi người bắt đầu nhìn Hàn Bách Hào bằng một ánh mắt hoàn toàn khác, bọn họ quyết định sau này phải cách gã ta xa một chút, kẻo một ngày nào đó sẽ bị liên luỵ.
"Bà nội, bà đừng nghe thằng đó nói bậy, cháu không dám hãm hại bà đâu ạ, bà hãy tin cháu. Hàn Bách Hào sợ mất hốn mất vía, không nói lưu loát được nữa.
Anh không dám? Thế có nghĩa là anh từng có suy nghĩ ấy rồi hả?, Diệp Phàm mỉm cười nói.
"Vớ vẩn, Diệp Phàm, mày đừng có xuyên tạc ý tao, tao liều mạng với mày Hàn Bách Hào hét lớn rồi định lao lên đánh nhau với Diệp Phàm.
"Quỳ tiếp cho tôi!" bà cụ vỗ bàn rồi phẫn nộ trách mắng.
Hàn Bách Hào run lên, gã ta lại quỳ xuống, hung hăng trợn mắt lườm Diệp Phàm, chỉ hận không thể xé xác anh ra.
"Diệp Phàm, đừng có nói mấy lời vô căn cứ, tôi đang báo cậu đưa ra ý kiến xử lý chuyện này" bà cụ lạnh lùng nói, đến lúc này bà ta vẫn thiên vị Hàn Bách Hào.
Dù sao thì Hàn Bách Hào mới là cháu trai của bà ta, Diệp Phàm là cái thá gì cơ chứ.
"Được thôi, nếu vậy thì cháu đề nghị bà nội hủy bỏ mọi chức vụ của Hàn Bách Hào trong nhà họ Hàn, đồng thời đuổi anh ta ra khỏi dòng tộc để làm guơng cho kẻ khác!", Diệp Phàm lên tiếng nói.
"Tiểu Tuyết, cháu có ý kiến gì?", bà cụ nhìn sang Hàn Tuyết, trong mắt chỉ toàn sự cảnh cáo.
Hàn Tuyết ngẫm nghĩ, cô biết chuyện đuổi Hàn Bách Hào ra khỏi nhà họ Hàn là điều không thể, nếu thật sự dồn ép quá mức thì rất có thể bà cụ sẽ trở mặt với cô.
Như thế thì nguyện vọng của ông nội không thế trở thành hiện thực được, gia đình bọn họ cũng sẽ bị chèn ép, chắc chắn Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm sẽ lại gây sự cho mà coi.
"Bà nội, bà là chủ gia dình, bà cứ quyết định đi thì hơn. Chỉ có điều đội ngũ quản lý của của thương mại Thiên Bảo hơi rối loạn, không tốt cho sự phát triển, mong bà nội cân nhắc”, Hàn Tuyết lấy lui làm tiến.
Bà cụ ngẫm nghĩ giây lát rồi nói "Tốt, tốt lầm, Tiểu Tuyết, từ trước tới nay bà nội đã xem nhẹ cháu rồi, cháu rất giỏi, rất xuất sắc..”
“Bà nội quá khen rồi" Hàn Tuyết cười nói, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Thật ra thì lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi, trong lòng cũng khá căng thẳng.
Bà cụ nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng: "Tôi tuyên bố, tạm thời hủy bỏ mọi chức vụ của Bách Hào trong nhà họ Hàn, ở nhà để tự kiểm điểm, điều Húc Đông ra khỏi thương mại Thiên Bảo, tiếp nhận vị trí của Bách Hào, ai có ý kiến gì khác không?" Không ai dám có ý kiến gì cả, quyết định này của bà cụ khá bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Những người ở đây đều là người thông minh, muốn bảo vệ Hàn Bách Hào thì nhất định phải hy sinh điều gì đó.
Điều Hàn Húc Đông ra khỏi thương mại Thiên Bảo thì Hàn Tuyết vẫn là người cầm quyền duy nhất trong thương mại Thiên Bảo. Từ trước đến giờ Hàn Tuyết vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, ai ngờ cách đối nhân xử thế lại khôn ngoan đến vậy, mọi người bắt đầu nhìn cô bằng một con mắt khác.
Han Bách Hào nhìn chòng chọc vào Hàn Tuyết và Diệp Phàm, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
Gã ta thua rồi, lần nào đối đầu gã ta cũng thua, lại còn thua thảm nữa.
"A Lang, cậu xóa video đi được rồi chứ? Chúng tôi sẽ báo cảnh sát dừng điều tra vụ cháy, bà cụ nhìn A Lang và nói.
"Đơn giản mà, đôi bên đều vừa lòng", A Lang lập tức xóa video đi ngay trước mặt mọi người, nhưng lúc quay đầu lại hắn ta vẫn nói: "Mong là các người đừng có giở trò, tôi có bản dự phòng đấy"
Bà cụ chẳng hề để ý tới lời uy hϊế͙p͙ của A Lang, bà ta nói: "Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người đi làm chuyện của mình đi".
Bà cụ vừa đi là Hàn Bách Hào lập tức đứng phắt dậy, đi tới trước mặt Diệc Phàm và Hàn Tuyết.
Gã ta hung tợn nói: "Thủ đoạn của chúng mày được đấy, muốn đuổi tạo ra khỏi nhà họ Hàn ấy hả? Chúng mày không ngờ là bà nội lại thương yêu tao như thế đúng không? Tao nói cho chúng mày biết, cuộc chiến giữa chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, tao nhất định sẽ tống cổ chúng mày ra khỏi nhà họ Hàn, khiến chúng mày than bại danh liệt!"