Trong cốt truyện gốc 'Phần Tâm Truy Ái', Tần Văn Châu vì Lộ Kiêu mà chú ý đến thụ chính, dĩ nhiên cũng bị hào quang vạn người mê chinh phục, quỳ dưới quần jeans của thụ chính.
Lúc đó Lộ Kiêu dù chưa nảy sinh nhiều cảm xúc khác lạ với thụ chính, nhưng vì vụ bị hạ thuốc mất kiểm soát, hắn cũng chú ý nhiều đến người này, làm sao chịu nổi Tần Văn Châu xen vào? Trước khi công chính lên sàn, cơ bản là hắn và Tần Văn Châu cùng đám pháo hôi tranh giành ghen tuông vì thụ chính, drama máu chó ngập trời.
Tịch Triệu bẻ cong "cuộc gặp định mệnh" của phản diện và thụ chính, khiến Tần Văn Châu giờ không quen thụ chính, nhưng bỏ qua mấy thứ "anh yêu tôi tôi yêu hắn", bản chất là Tần Văn Châu thiếu một "điểm k*ch th*ch mạnh" để ra tay với Lộ Kiêu.
Không sao, Tịch Triệu bù cho hắn.
Trong nguyên tác, Tần Văn Châu từng muốn mời thụ chính đi chơi cuối tuần, bị Lộ Kiêu xen ngang phá hỏng, hai người đấu khẩu một trận, chiều đó tiết huấn luyện quân sự Lộ Kiêu lại được chọn, không nói hai lời chỉ đích danh Tần Văn Châu lên sàn, Tần Văn Châu lên, không ngoài dự đoán bị đánh thảm, tiến độ "hắc hóa" đầy thanh, cuối tuần hôm sau lập tức gây chuyện lớn.
Giờ Tần Văn Châu muốn tiếp tục lừa "Tịch Triệu" giải quyết tin đồn, bị Lộ Kiêu xen ngang phá hỏng, hai người đấu khẩu một trận...
Ừm? Khoan, Tịch Triệu đột nhiên thấy quái lạ, sao anh giống như đang chiếm vị trí thụ chính?
Thôi, đạt được kết quả là được.
...
Trên đài đấu, Tần Văn Châu lại bị đá mạnh ra, tiếng không khí bị xé toạc trước người gần như hóa thành tiếng thú gầm, khoảnh khắc đó, gã hoảng sợ đến gần quên phản kháng.
Nhưng cơn đau dự đoán không đến, gã nghi ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy nắm tay trái quấn băng dừng giữa không trung, mắt hổ phách cười ngạo nghễ, Lộ Kiêu chậm rãi thu tay.
"Ngại quá, suýt quên tao chỉ được dùng tay phải."
Không phải mỉa mai, mà hơn cả mỉa mai.
Tên này quả thật biết cách chọc người tức điên.
Tịch Triệu nghĩ, có lẽ vẫn có khác biệt, như "phản diện" trong nguyên tác chẳng thấy ỷ cấp độ áp người là sai, không như Lộ Kiêu hiện tại chủ động hạn chế một tay.
Thiếu niên trước mắt đủ tự tin, cũng đủ ngạo mạn.
Chuông tan học như thiên âm vang lên, cứu Tần Văn Châu người đầy mồ hôi lạnh, cũng cứu luôn điểm rèn luyện thường ngày sắp cạn của Lộ Kiêu.
Tống Lễ Thu giao vài nhiệm vụ huấn luyện rồi cho đám alpha phấn khích giải tán, một số người đỡ Tần Văn Châu, số khác do dự muốn nói chuyện với Lộ Kiêu, nhưng như kiêng dè gì đó.
Không quan tâm chuyện tiếp theo, Tịch Triệu lặng lẽ rời sân, nhưng nhanh chóng có người đuổi theo, anh nghiêng người, là alpha to con bên cạnh Lộ Kiêu.
"Tịch Triệu, Triệu..." Dương Vũ định gọi tên, nhưng đối diện đôi mắt đen sâu thẳm, cảm giác đau đớn khi nãy bị quật ngã trào lên, miệng méo mó yếu ớt gọi "ca".
"Triệu ca" điềm tĩnh, dùng ánh mắt hỏi "chuyện gì", Dương Vũ tiếp tục với chất giọng yếu ớt: "Là, là đại ca bảo cậu lát nữa đừng đi, cậu ấy có chuyện muốn nói..."
Tịch Triệu không từ chối cũng chẳng đồng ý, gật đầu rồi đi, Dương Vũ không dám cản, nghĩ ngợi vẫn nên đi tìm bạn cùng phòng của mình—hu hu Tiểu Dạ Tử ơi, hắn thấy với cái đầu óc này của mình, hắn không bảo vệ nổi "bệ hạ" đâu.
...
Rửa tay ở nhà vệ sinh, tiện đường thấy máy bán tự động mua chai nước khoáng, khi Tịch Triệu trở lại sân huấn luyện, không khí sôi nổi đã tan hết, đèn tối đi, chỉ có đèn treo trên sàn đấu còn sáng, cách ly ánh nhìn khán giả, như khu hậu trường sân khấu.
Thiếu niên cổ áo hơi ướt mồ hôi ngồi mép đài cao, tùy ý chống một chân, lắc lư chai nước ngọt chơi, băng tay trái chỉ tháo nửa, theo động tác lỏng lẻo vắt trên đầu gối, như mèo lớn ăn xong mồi, về hang chán nản vẩy đuôi.
Có lẽ vừa trải qua trận tiêu hao sức lực, suy nghĩ Lộ Kiêu hơi lan man, hoặc do tuổi này, đầu óc thiếu niên lúc nào cũng đầy mảnh vỡ ý nghĩ không logic, thấy Tịch Triệu mở chai nước khoáng đưa lên môi, hắn vô cớ càu nhàu: "Tao còn tưởng mua cho tao uống."
Tịch Triệu vặn nắp chai, liếc chai nước trong tay Lộ Kiêu: "Bạn học Lộ chắc cũng đâu thiếu người đưa nước."
Người ta bản tính sùng mạnh, không nói đâu xa, chỉ hôm nay, Lộ Kiêu đã chứng minh sức mạnh của mình. Trước đây danh tiếng hắn thế nào Tịch Triệu không rõ, nhưng sau tiết này, ánh mắt nhiều người rõ ràng đổi khác.
Có lẽ cũng thấy mình càu nhàu vô cớ, Lộ Kiêu nhăn mũi, không tiếp tục đấu khẩu nữa.
Tịch Triệu: "Sau này Tần Văn Châu chắc sẽ sớm ra tay với cậu, không ngoài dự đoán, vẫn dùng loại thuốc đó."
"Sao?" Lộ Kiêu cúi đầu, "Loại thuốc đó nó dùng một lần rồi, không đạt hiệu quả mong muốn, sao mày chắc nó không đổi cách?"
Tịch Triệu cười: "Vì giận dữ sẽ nuốt chửng lý trí."
Trong nguyên tác, Tần Văn Châu không dùng lại thuốc, Tịch Triệu đoán, một là sau khi nguyên chủ thất bại, hắn không có người lợi dụng tốt hơn, hai là thời gian dài, chính hắn cũng bình tĩnh nhận ra thuốc đó không ổn.
Nhưng giờ, cách lúc Lộ Kiêu bị xe bảo hộ đưa đi chưa đến một tuần, cộng thêm màn đánh mất hết mặt mũi hôm nay, đầu óc bị giận dữ che mờ sao còn nghĩ được tỉnh táo?
Khi rời sân, Tịch Triệu chú ý đến gân xanh nổi trên trán Tần Văn Châu, chiếc bóng dưới đèn chiếu gần như méo mó.
Đó là kẻ tự trọng cao nhưng sức mạnh không xứng, việc dự đoán tâm lý và phản ứng của loại người như thế này, chẳng khó khăn gì.
Tịch Triệu: "Cậu chỉ cần đề phòng chút là lấy được chứng cứ, có nhược điểm trong tay, hắn ta chẳng làm phiền cậu được nữa."
Sau đó, động cơ ra tay cũng dễ tra, khi hết thảy mọi chuyện được giải quyết, hợp tác của họ chính thức kết thúc.
Anh cho rằng đã nói đủ, giải thích đủ, chẳng còn gì để nói, Tịch Triệu định đi.
"Tịch Triệu."
Thiếu niên lặng lẽ nghe sau lưng đột ngột lên tiếng.
Khoảnh khắc đó, khí thế hắn thay đổi, khác với vẻ ngạo mạn trên sân, khi thốt nên hai chữ này, Lộ Kiêu thậm chí còn bình tĩnh hơn, đuôi âm trầm khàn rơi vào sân trống, gợn lên làn sóng không thể bỏ qua.
"Thật ra hôm nay, người tao muốn chọn nhất là mày."
Tịch Triệu khựng bước, quay đầu, cảm xúc trong mắt đen cuối cùng có chút thay đổi.
Lộ Kiêu thong thả tháo băng, lộ cánh tay nhỏ rắn chắc mượt mà, mồ hôi theo da thịt màu mật ong chảy xuống, mang theo sức bùng nổ nguy hiểm phả vào mặt.
"Nếu tao chọn mày, dù mày đồng ý hay không, cũng phải phản ứng..."
Và Tịch Triệu tất nhiên sẽ thành tiêu điểm chú ý, vi phạm mục đích anh cố giữ hình tượng nguyên chủ để tránh sự chú ý.
"Tần Văn Châu nói trắng ra chỉ dám chơi chiêu trong tối, dù không hợp tác với mày," Lộ Kiêu cười khẩy, "Bộ tao sợ nó à?"
Ánh mắt sâu thêm, Tịch Triệu hỏi: "Vậy cậu muốn nói gì?"
Lộ Kiêu ngừng chút: "Tao không biết sao mày có thực lực mà trước kia cứ giả vờ là kẻ yếu ai cũng đạp được, nhưng giờ," mắt hổ phách đột ngột ngẩng từ bóng tối, lộ sát khí không che giấu, "Tao muốn đấu với mày một trận."
Đây là khiêu khích rõ ràng hơn trên sân, sục sôi, bám víu không buông.
Đối diện cảm xúc ngùn ngụt kia, Tịch Triệu chẳng hề rợn lạnh trước đe dọa, mà lại thấy kỳ lạ, kéo theo chút...hứng thú.
Như anh thấy một con cún thú vị bên đường, rảnh rỗi dừng lại trêu vài cái. Đối phương không ngoan ngoãn, nhưng khi bị dạy dỗ thì vẫn cúi đầu cho sờ. Khi anh thấy đủ định rời đi, khoảnh khắc rút sự chú ý, lại bị nó cào một vuốt.
Lúc này mới biết, con chó hoang chưa thuần, vốn không thể thực sự an phận. Trong thâm tâm nó luôn chực chờ phản kháng, chỉ cần người sơ sẩy, là nhe nanh múa vuốt không chút do dự.
Thú vị hơn, nếu Lộ Kiêu thật sự chọn Tịch Triệu trên tiết huấn luyện, Tịch Triệu tuyệt không dễ nói chuyện như bây giờ, nhưng dù hai người tiếp xúc ít, đối phương dường như cũng có trực giác thú tính nhạy bén, biết giới hạn của Tịch Triệu ở đâu, nên dù điên cũng điên có chừng mực.
Im lặng vài giây, Tịch Triệu đột nhiên cười.
Lộ Kiêu vô thức siết lòng bàn tay.
Thật bực bội, rõ ràng hắn đang ở thế thượng phong,vậy mà đối diện đôi con ngươi thăm thẳm kia, lại sinh ảo giác như bị trói buộc. Như thể giây sau sẽ bị đè trên sàn đấu không nhúc nhích, hoặc bị móc eo lôi xuống, rơi vào vực thẳm tối tăm.
Yết hầu khẽ động, đầu lưỡi ấn vào nanh nhọn để nén xuống d*c v*ng đang sôi trào trong huyết mạch. Lộ Kiêu thấy Tịch Triệu lùi một bước, khóe môi nhẹ cong thành nụ cười ẩn ý.
"Xuống đánh đi."
Lời vừa dứt, một sợi thần kinh trong đầu đứt phựt, Lộ Kiêu chống mép đài, bằng lực cổ tay kinh người lộn xuống, lực phản chấn lúc tiếp đất chẳng cản nổi, bước tung người vung nắm đấm vào vai Tịch Triệu.
Chưa đầy nửa phút, hai người đã qua hơn chục chiêu, hai luồng tin tức tố alpha mạnh mẽ cũng va chạm kịch liệt trong không khí, một lạnh một nóng, không kẻ nào nhường nhau.
Lại một cú đấm nặng nề, lần này Tịch Triệu không né, khoảng cách bị rút ngắn đến tối đa mới đột ngột nghiêng người chặn, đồng thời gối đập mạnh vào bụng Lộ Kiêu, Lộ Kiêu nhăn mày đau đớn, Tịch Triệu không cho hắn nhịp thoát, túm cổ áo trực tiếp đập người xuống sàn.
"Bốp" một tiếng trầm đục, thiếu niên tóc nâu môi trắng bệch, cảm giác xương bướm sau lưng như vỡ nát, đầu óc còn phân tâm nghĩ, thằng này nhìn chẳng có cơ bắp, ra tay đúng là ác liệt, toàn đánh chỗ đau nhất chí mạng nhất.
Nhưng Lộ Kiêu cũng chẳng dễ chọc, nghiêng đầu né cú đấm của Tịch Triệu, theo tư thế này nâng gối đập vào hông Tịch Triệu, định tạo khe hở lật người, không ngờ Tịch Triệu không lay chuyển, giơ tay chặn cổ họng hắn, hông ép xuống, cứng rắn đè lại chút vùng vẫy, còn tiện tay bổ thêm cú vào xương sườn Lộ Kiêu.
Hương bạc hà trong không khí cuối cùng từ bình ổn hóa kịch liệt, mạnh mẽ vây kín mùi tequila, đánh nó tan tác.
Lộ Kiêu đầu óc quay cuồng, eo bụng căng cứng, một cơn run rẩy khó tả từ xương hông vọt lên cột sống, cuối cùng thẳng đến đỉnh đầu, tóc xoăn ướt nhẹp dính trán, khóe mắt đỏ ửng hơi nước sinh lý, môi dưới bị cắn đến in dấu răng rõ mồn một.
Tịch Triệu cúi nhìn khuôn mặt ngạo nghễ thảm hại dưới thân, đáy mắt cuồn cuộn xúc cảm quái dị khó lường.
Anh nghĩ, hình như vẫn chưa đủ.
Là con mồi, chưa đủ hoảng loạn, chưa đủ thảm thiết, thật sự chưa đủ.
Nhưng...
Mắt khẽ khép, thứ khiến da đầu tê dại dần chìm vào đáy mắt đen.
Thôi.
Bàn tay khớp xương rõ ràng bóp cằm Lộ Kiêu, buộc hắn ngẩng đầu, yết hầu lăn tăn bất an lộ ra không che đậy.
Tóc mái buông rũ, lướt qua gò má mang theo xúc cảm ngứa ngáy mơ hồ, Tịch Triệu tay chống bên thân. Trong mắt Lộ Kiêu chỉ còn lại gương mặt quá đỗi mê hoặc kia, cùng nốt ruồi đỏ như máu chói lòa bên khóe mắt. Trong thế giới không thể vùng vẫy cũng chẳng thể trốn thoát này, đối phương là ánh sáng duy nhất.
Trong mơ hồ, Lộ Kiêu từ đôi mắt sâu thẳm ấy, bắt gặp một bản thân hắn chưa từng phát hiện ra.
Hơi thở đột nhiên gấp gáp dị thường.
Giọng khàn khàn vang bên tai: "Bạn học Lộ, còn đánh nữa không?"
Dần dần, sân huấn luyện chứa đầy hơi thở của Lộ Kiêu, mãi lâu sau, đôi mắt hổ phách bất kham cuối cùng cũng nhắm lại, tựa như cam chịu.
Khóe môi cong lên nhưng chẳng ý vị, Tịch Triệu buông tay, định đứng dậy—
Lực đạo bất ngờ ập đến, anh loạng choạng không kịp đề phòng, rồi eo bụng trĩu nặng khi Lộ Kiêu hai chân kẹp chặt, thân hình đè xuống!
Lông mày vừa nhíu lại, anh định hất văng kẻ đang áp trên người, nhưng bàn tay run rẩy của đối phương chợt ấn lên bờ vai, một vầng trán nóng hổi bỗng tựa vào hõm cổ, nặng trĩu.
Động tác Tịch Triệu ngừng lại.
"Tịch Triệu..." Lộ Kiêu thở hổn hển, kìm nén mà nặng nề, vài phần kiên định, vài phần cố chấp.
"Lần này tao thua... nhưng, sớm muộn gì, tao cũng sẽ thắng mày, nhất định thắng mày..."
Trên lồng ngực dán sát, nhịp tim không thuộc về anh mạnh mẽ mà có lực, từng tiếng từng tiếng, nung rát da thịt, sống động đến thế, rõ ràng đến thế.
Thời gian trong khoảnh khắc này đột ngột mất đi khái niệm dài ngắn, gấp gáp hay chậm rãi đều không phân biệt rõ.
Tịch Triệu có lẽ nghĩ gì đó, có lẽ chẳng nghĩ gì.
Anh chậm rãi thu tay về.
"—"
. . .