"Tiểu thiếu gia à... đôi lúc cậu cũng khiến tôi khó mà chống đỡ thật."
Mặt Lộ Kiêu bỗng chốc đỏ rực, làn da ngăm của hắn bị ánh đèn đường mờ ảo che đi mảng hồng ám muội, nhưng dáng vẻ luống cuống đã phơi bày tâm tư chủ nhân không chút che đậy.
Tịch Triệu trong lòng cũng chẳng yên tĩnh, nhưng anh vốn trầm tĩnh, túm lấy chú cún đang nhảy loạn trên phím đàn piano, vẻ mặt lại trở về điềm nhiên thường thấy.
"Sao tự nhiên muốn rủ tôi đi chơi?"
"Cũng không phải tự nhiên..." Lộ Kiêu lí nhí, thầm nghĩ: Tôi đã "âm mưu" từ lâu lắm rồi nhé!
Tham gia vở kịch là trải nghiệm cực kỳ mới mẻ với Lộ Kiêu. Lớp G ban đầu sợ hắn – "trùm trường" khét tiếng, giờ đã thoải mái trêu đùa cùng hắn. Đây là lần đầu tiên hắn hòa nhập với một tập thể đến thế. Đồng thời, hắn cũng thấy một Tịch Triệu khác lạ.
Những người không hiểu Tịch Triệu có thể cho rằng anh lý trí đến gần như lạnh lùng, nhưng Lộ Kiêu từ đầu đã biết sự thật không phải vậy. Tịch Triệu giữ khoảng cách với mọi người, nhưng lại có sự bao dung và kiên nhẫn đáng kể.
Khi Trì Nam Tuyết viết kịch bản không ưng, tự trách đến mức khóc nức nở, Tịch Triệu chẳng nói lời an ủi nào. Nhưng trong những buổi học kèm tối, khi Lộ Kiêu cắm cúi làm bài, anh lặng lẽ ngồi bên, lật giở sách kịch bản và đọc hàng loạt tác phẩm liên quan, cuối cùng đưa ra nhiều gợi ý khả thi cho Trì Nam Tuyết.
Hội trường lớn có nhiều lớp cùng tập luyện, có lần mấy nhóm học sinh đụng độ, suýt đánh nhau. May mà Tịch Triệu kịp thời xuất hiện, ngăn chặn ẩu đả, rồi gọi hết đại diện các lớp, cùng soạn ra "Lịch sử dụng hội trường lớn".
Đại ma vương chẳng phải kẻ toàn năng. Anh không viết được những câu từ hoa mỹ như Trì Nam Tuyết, chẳng thể diễn hài hước như nhiều bạn trong lớp G, càng đừng nói đến tài vẽ tranh trừu tượng đến mức... kinh dị. Có lần, một bạn tổ đạo cụ, vì ngưỡng mộ "học thần", mời Tịch Triệu giúp thiết kế đạo cụ. Khi anh bình thản vẽ xong vài con thú, tổ đạo cụ khóc lóc cầu xin tiễn vị đại thần này đi...
Dù vậy, mỗi khi gặp vấn đề, mọi người vẫn tìm đến Tịch Triệu đầu tiên.
"Lạnh lùng" là "tê liệt", như băng nguyên lạnh thấu xương. Nhưng Tịch Triệu giống một hoang mạc mênh mông, không phô trương, không ồn ào. Thoạt nhìn như bị núi lửa thiêu đốt, đất cằn cỗi, nhưng chỉ cần thoáng thấy chút sắc xanh, bạn sẽ nhận ra dưới lớp tro tàn là sức sống mãnh liệt, là màu xanh "dịu dàng" sáng trong như ánh trăng, rực rỡ mà không chói mắt.
Vở kịch khiến vầng trăng này gần hơn với nhân gian. Đám đông và ánh mắt bị sức hút của anh kéo đến như thủy triều.
Lộ Kiêu rất vui, tuyệt đối ủng hộ đại ma vương nhận được mọi điều tốt đẹp trên đời, vũ trụ cũng phải trao vương miện cho anh. Nhưng đôi lúc, chỉ một chút, rất rất nhỏ thôi, hắn lại hơi... không vui.
Như khi cả hai bị công việc cuốn đi, thời gian học kèm riêng tư giảm hẳn.
Như khi phải giữ "khoảng cách alpha bình thường" trước đám bạn nghĩ họ chỉ là "bạn tốt" hay "anh em".
Vui thì nhiều hơn tiếc nuối, nhưng "tham lam" trong Lộ Kiêu lại lớn dần. Con quái thú bất mãn chiếm giữ trái tim hắn, không chịu rời đi. Hắn bèn phái một Lộ Kiêu chibi ra đàm phán, lời lẽ tha thiết, thái độ kiên quyết.
—Quái thú trợn mắt: Kẻ ghen đến méo mó là ai?
Vậy nên, dù thế nào hắn cũng muốn thêm chút thời gian riêng tư. Một buổi hẹn hò, không khán giả, chỉ có hai người.
...
Đêm lạnh, người qua đường thưa thớt. Ánh đèn vàng ấm áp chảy dọc các tòa nhà ven phố, từng ô cửa sổ vàng rực hóa thành những viên kẹo ngọt, gió thoảng mang theo hương thơm dịu.
Dưới ánh sáng mờ ảo như sương, đôi mắt đen của Tịch Triệu sâu thẳm mà mềm mại. Có lẽ vì chất vải áo khoác gió quá êm, Lộ Kiêu bất giác muốn nhào tới cọ cọ, cảm giác chắc chắn giống ôm một chú mèo lớn lười biếng vẫy đuôi giữa ngày đông.
Trái tim hắn không kìm được mà chìm đắm.
"Được không?" Lộ Kiêu lại hỏi.
Đôi mắt hổ phách ướt át trong đêm, nhìn anh như thể anh là cả thế giới. Tịch Triệu là hình bóng duy nhất trong đó. Anh đưa tay lau má Lộ Kiêu hơi đỏ vì lạnh, cuối cùng đón lấy ngôi sao chờ mong ấy.
"Được, tôi nhận lời mời."
...
...
Nguyên Đán sắp đến, các thương gia chẳng bỏ lỡ cơ hội quảng bá. Quảng trường trung tâm thành phố Phong treo đầy băng rôn "Vui đón Nguyên Đán", "Chào năm mới". Có người còn sáng tạo đặt một khối băng khắc "Đếm ngược giải phóng năm mới" ở lối vào phố đi bộ. Ngay cả tượng thiên thần ở hồ ước cũng phải theo phong tục, quàng khăn đỏ rực.
Quảng trường trung tâm là điểm du lịch nổi tiếng, thu hút nhiều khách ngoại tỉnh đến chụp ảnh. Một cô gái tạo dáng chữ V trước hồ ước, bạn thân giơ tay OK, cả hai chụm đầu chọn ảnh trong máy. Ban đầu, ánh mắt còn dán vào màn hình, nhưng dần dần lại lướt sang phía bên kia hồ.
"Ê nhỏ ơi, anh đó cao quá, chắc gần một mét chín hả?"
"Aaaa, sinh viên đi du lịch à? Muốn xin link cái áo khoác của anh ấy ghê!"
"..."
...
Tượng thiên thần mỉm cười nhìn nhân gian. Thiếu niên lặng lẽ đứng trước hồ ước, xung quanh có không ít ánh nhìn lén, nhưng chẳng ai dám đến bắt chuyện. Khí chất anh quá thoát tục, dáng người cao gầy, tóc đen mắt mực, lọn tóc lòa xòa trước trán, thần thái lạnh lùng quen thuộc, như sương trắng bao phủ tòa cao ốc lúc bình minh, toát ra cảm giác nguy hiểm bản năng.
Anh đang đợi ai? Hay chẳng đợi ai cả?
Nghi vấn nhanh chóng được giải đáp.
Điện thoại vang lên, thiếu niên cúi nhìn, đáy mắt ánh lên nụ cười nhàn nhạt. Chỉ một thay đổi nhỏ, nhưng cả người anh như hóa mềm mại.
Anh cất điện thoại, bước tới vài bước. Góc phố, một bóng người vội vã chạy đến.
"Tịch Triệu! Cậu đợi lâu chưa?"
"Chưa, tôi cũng vừa tới."
Đôi mắt hổ phách cong thành vầng trăng xinh đẹp. Lộ Kiêu hắng giọng: "Theo kế hoạch, hôm nay tôi sắp xếp hết. Yên tâm, tôi chuẩn bị cả đống chiến lược rồi!"
Hắn ưỡn ngực tự tin. Khi ngẩng đầu, Tịch Triệu đang lười biếng cụp mắt, nụ cười hờ hững lướt qua mặt hắn.
"Vậy hôm nay phải nhờ Lộ Kiêu chăm sóc tôi nhiều."
Lộ Kiêu lập tức hào khí ngút trời.
...
Chẳng vì mục đích gì, chỉ đơn thuần hẹn hò, đây là lần đầu tiên Tịch Triệu trải qua, dù là kiếp này hay kiếp trước.
Quảng trường đông người, hai bên đường đầy quầy hàng nhỏ xinh. Lấy sổ tay tích tem ở lối vào, đến các quầy chỉ định để đóng dấu, sau đó nhận quà kỷ niệm.
Lộ Kiêu rõ ràng rất quen thuộc với hoạt động này, vừa dẫn Tịch Triệu đi dạo, vừa chuẩn xác tìm ra những món ăn hợp khẩu vị.
"Chợ này năm nào cũng có, nhưng quầy hàng ít khi cố định. Nếu liên tục hai năm tìm được quầy yêu thích, tôi sẽ siêu vui!"
"Như tìm được kho báu?" Tịch Triệu hỏi.
Nghe vậy, mắt Lộ Kiêu sáng rực, miệng còn chưa nuốt xong đã gật đầu lia lịa, má phồng như sóc chuột ôm hạt dẻ.
Quả là trẻ con, chỉ cần được đồng đội đồng cảm chút xíu, đã thỏa mãn vô cùng.
Tịch Triệu nghĩ, rồi một xiên que chiên được đưa tới trước mặt. Xiên làm hình lồng đèn, đỏ rực bắt mắt.
"Thử đi!" Lộ Kiêu háo hức.
Tịch Triệu thích ăn nhạt, vốn không ưa đồ chiên dầu nhiều calo. Hôm nay ra ngoài thư giãn, anh không quản Lộ Kiêu, nhưng bản thân ăn rất ít.
Định lắc đầu từ chối, nhưng thiếu niên tóc nâu như đoán được ý anh, vẻ mặt dịu xuống, mắt long lanh đáng thương nhìn tới, chỉ thiếu vươn móng vuốt kêu "Cầu xin cậu đó".
"Cậu thử chút đi, được không?" Tai cún như ló ra.
Thôi, cũng chẳng to tát, nếm một miếng vậy.
Thở dài trong lòng, Tịch Triệu nhìn tay trái – trà sữa ít đường Lộ Kiêu mua, rồi nhìn tay phải – đủ loại đồ ăn vặt Lộ Kiêu đưa. Gần đó có bàn để đặt đồ, nhưng...
Mắt khẽ động, anh hơi cúi người, cắn một miếng từ xiên lồng đèn Lộ Kiêu đang cầm.
Đèn chợ treo cao trên ngọn cây, phủ ánh sáng mờ ảo lên gò má thiếu niên. Lộ Kiêu yết hầu lăn, môi mím chặt, cứng đờ. Một ý nghĩ trong đầu càng rõ—anh chàng này chắc biết mình đẹp, nên mới luôn luôn... cố ý trêu hắn.
Lâu rồi không thấy chú chibi tóc đen, giờ ung dung tựa vai Tịch Triệu, tùy ý vẫy tay. Bầy chibi tóc nâu lập tức ríu rít nhào tới. Lộ Kiêu rất muốn túm tai chúng mắng "Đồ vô dụng", nhưng chính hắn lại ngẩn ngơ nhìn đôi môi mỏng lạnh lùng, ngẩn ngơ hồi lâu.
Tiếng ồn xung quanh nhạt dần, chỉ còn động tác Tịch Triệu cúi đầu nếm, lông mày khẽ nhướn, đáy mắt lóe tia ngạc nhiên: "Cái này hấp à?"
Ngọt mà không ngấy lan trên đầu lưỡi, Tịch Triệu giãn mày, như chú mèo thần được dâng cá khô ưng ý, kiêu kỳ vẫy đuôi, gật đầu đánh giá "Ngon đấy."
Lộ Kiêu trong lòng bắn pháo hoa rực rỡ.
Ánh mắt nóng bỏng trước mặt, Tịch Triệu lướt nhìn gò má hắn, chỉ một cái liếc, áp lực quỷ dị lại lặng lẽ chiếm lĩnh. Môi anh hiện nụ cười trêu cợt khiến người ta đỏ mặt. Lộ Kiêu vội rút tay, như bị chạm vào nước sôi, đau nhói.
"Dĩ nhiên rồi! Tôi biết cậu không thích đồ chiên mà... haha, còn nhiều chỗ vui, tôi... tôi dẫn cậu đi tiếp..."
Không nhắc nhở ai đó đang đi đồng tay đồng chân, Tịch Triệu bật cười, nhấp ngụm trà sữa.
Tên nhóc có sắc tâm mà không có gan.
...
Dạo xong chợ, trưa Lộ Kiêu dẫn Tịch Triệu đến một quán ăn dân dã trong hẻm sâu. Bà chủ trẻ thấy Lộ Kiêu thì vui vẻ gọi "Tiểu Lộ". Món ăn làm ra rất hợp vị Tịch Triệu.
"Hồi tiểu học, có lần tôi bỏ nhà đi, không đủ tiền, giữa trưa đói meo, đành mặt dày vào quán này hỏi dì Triệu có thể nấu cho tôi bát mì không, cam đoan sẽ trả tiền..."
Hơi nước bát mì làm mờ câu chuyện, bị gió thổi tan, hóa thành chú cún tóc nâu bé xíu trước mắt Tịch Triệu. Anh không hỏi vì sao Lộ Kiêu bỏ nhà, chỉ tưởng tượng cậu nhóc cao bằng cái bàn, bị mùi thơm dụ vào, lí nhí nức nở: "Chị ơi, cho em bát mì được không? Em sẽ trả tiền cho chị..."
Nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ lòng tốt này, giờ còn mời Tịch Triệu tham gia vào ký ức ấy.
Khác với Tịch Triệu, Lộ Kiêu thực sự chứng kiến bốn mùa của thành phố này.
Một viên gạch trong ngõ đá xanh từng được thiếu niên chạy qua mượn lực chạm tay. Lộ Kiêu chỉ mặt đất, bảo mùa hè đi sandal chạy qua, gạch phát ra âm thanh vui tai.
Tịch Triệu đưa tay chạm cùng chỗ, qua năm tháng cảm nhận hơi ấm còn sót lại.
Một cửa hàng phụ kiện ven đường có bức tường đầy lời nhắn. Họ vô công rỗi nghề tìm cả tiếng, phát hiện câu "Tôi muốn làm kng (gạch bỏ) king của trường! —lululululu".
"Tôi luôn muốn hỏi, sao cậu lấy biệt danh này?" Tịch Triệu hứng thú.
Lộ Kiêu ôm mặt đau khổ, lấy điện thoại cho anh xem đoạn phim hoạt hình từ hơn chục năm trước.
Xem xong, Tịch Triệu quay mặt, vai run vì cười.
Đó là bộ "Siêu Nhân Vũ Trụ", sóng ánh sáng khi nhân vật chính tung chiêu lớn trông giống hệt chuỗi âm thanh "lululululu".
"Đừng cười! Cậu không thấy khí thế lắm à?! Tôi giả vờ chat với người ta, thật ra đang tung chiêu lớn!"
"Haha..."
"Ư... đừng cười nữa! Tôi chỉ kể cho mình cậu thôi... hu hu... anh ơi, xin đừng cười nữa QAQ..."
"Hahaha..."
...
Lộ Kiêu bị cười đến phát cáu, tự bế như chú cún xù lông. Cuối cùng, để an ủi "trái tim tổn thương", Tịch Triệu đồng ý đổi avatar mặc định xám xịt của mình.
Nằm nhà lướt điện thoại, Nghiêm Lạc Lạc vu vơ refresh danh bạ, ngón tay khựng lại, nheo mắt nhìn hai chibi đặc trưng—tóc đen ôm sách hướng phải, tóc nâu giơ tay chữ V hướng trái.
Nghiêm Lạc Lạc: ...
Ớ, mùi tình yêu ngọt lịm.
...
Đến quán cà phê mèo cho mèo ăn, thấy chú cún đối diện nhìn thèm thuồng, lại quay sang vuốt chó. Bảo tàng thành phố có nhóm học sinh trung học tham quan, hai người theo sau nghe nửa buổi hướng dẫn. Nửa sau, thầy Lộ hào hứng giảng, Tịch Triệu hiếm hoi đặt câu hỏi.
Đến xưởng DIY thử cắt hoa giấy, Lộ Kiêu với bản thiết kế tinh xảo khiến đám nhóc con mắt lấp lánh, nhao nhao "Anh ơi, cắt thỏ cho em", "Anh cắt siêu nhân đi". Tịch Triệu nhìn kéo và giấy đỏ trầm tư, cuối cùng mở sách mẫu, sao chép chuẩn xác hình ví dụ. Quay sang, thấy ai đó đang lén thu gom "vật thể không tên" anh cắt hỏng ban đầu.
Tịch Triệu: "...Cậu mang về trừ tà à?"
"Khụ khụ, cái này... cũng nghệ thuật mà..." Hình dạng trừu tượng thế này, nhân gian hiếm có...
Mắt hổ phách lóe sáng, Lộ Kiêu chen qua đám nhóc, cầm tờ giấy đỏ lắc lư trước mặt Tịch Triệu: "Tôi biểu diễn ảo thuật cho cậu!"
Cổ tay xoay, giấy đỏ biến mất. Hắn còn làm bộ khoe lòng bàn tay: "Thấy chưa, chẳng có gì đúng không?"
"Biến!"
Nắm tay, thổi "tiên khí", mở ra, một Tịch Triệu chibi tí hon xuất hiện thần kỳ.
Tịch Triệu trầm ngâm: "Biến lại lần nữa."
Lộ Kiêu ngơ ngác, nhưng ngoan ngoãn biến tiếp, lần này hơi ngượng ngùng. Lòng bàn tay mở, Lộ Kiêu chibi tí hon vẫy tay chào "Xin chào"!
Tịch Triệu bình thản bỏ hai hình hoa giấy vào túi, cầm tờ giấy đỏ: "Được, tôi biết rồi."
Lộ Kiêu: ???
Rồi anh thật sự sao chép trò ảo thuật kia một cách hoàn hảo.
Đối diện gương mặt ngỡ ngàng, Tịch Triệu cười khẽ: "Học đâu ra chiêu lừa con gái thế?"
Lộ Kiêu muốn cãi con gái đâu mà lừa, nhưng ngón tay thon dài trước mắt nhanh chóng gấp, một bông hồng giấy nhẹ nhàng rơi vào tay hắn.
"Cũng may," mắt đen ánh lên bông hồng và bóng thiếu niên, anh mỉm cười, "Tôi cũng không phải hoàn toàn không biết gì."
Lộ Kiêu quay đi, vành tai dưới mái tóc nâu lại thảm hại mà đỏ lên—Đáng ghét! Tên này giỏi quá! Rõ ràng hôm nay mình mới là người dẫn dắt mà!!!
...
Tịch Triệu nghĩ, đây đúng là trải nghiệm mới.
Bất kể khi nào, ở đâu, anh luôn dẫn đầu đám đông. Khi ở bên Lộ Kiêu, anh cũng thường là người hướng dẫn.
Hôm nay hiếm hoi buông bỏ suy tính, để Lộ Kiêu sắp xếp. Lộ Kiêu quả thật rất tận tâm "chăm sóc", và rất "chu đáo".
Chưa kể các hoạt động vui vẻ hợp ý, Lộ Kiêu còn mang theo ba lô, bên trong đủ thứ anh có thể cần: khăn ướt, túi chườm ấm, kem tay, băng keo cá nhân...
Dễ đoán hắn đã đọc cả tá bài kiểu "XX món cần mang khi hẹn hò", "Làm sao để crush có ấn tượng hoàn hảo với bạn, "Dạy bạn cách tán đổ crush"... Kinh nghiệm non nớt, nên vài chỗ buồn cười.
Nhưng nhìn gương mặt ủ rũ vì thử lời sến thất bại, bị Tịch Triệu lạnh lùng đáp trả, mắt anh ánh cười. Anh chậm rãi nghĩ, cây non anh chăm đã cố gắng lớn lên rất nhiều.
Dĩ nhiên, cũng rất cố gắng vươn cành trêu người.
Vụng về, nhưng đáng yêu.
Đêm buông, đèn đường sáng từng ngọn. Lộ Kiêu bất chợt tiến lên, đi ngược nhìn Tịch Triệu, ngượng ngùng sờ gáy: "Này... hôm nay, cậu có vui không?"
Tịch Triệu kéo hắn tránh xe sau lưng, ánh sao đầy trời rơi vào mắt, anh gật đầu: "Vui." Gương mặt trước mặt lập tức rạng rỡ hơn.
Lộ Kiêu như có luồng khí nóng trào dâng, nhảy nhót vài bước, lát sau lại tí tách chạy về, phanh gấp không vững, suýt ngã vào lòng Tịch Triệu.
Tịch Triệu đỡ cánh tay hắn, bên tai vang câu hỏi đầy mong chờ, xen chút lo lắng khó nhận ra.
"Vậy... cậu có thể đi với tôi đến chỗ cuối không?"
...
Sâu trong phố đi bộ, chuông cửa tiệm trang sức kêu leng keng. Tịch Triệu đẩy cửa, trước mắt là vô số khuyên tai, dây chuyền lấp lánh.
Ở khu tiếp khách, vài thợ đang dùng súng bắn khuyên tai cho khách.
Tịch Triệu nhướn mày, nhìn Lộ Kiêu giả vờ bình tĩnh, giọng hơi ngạc nhiên: "Cậu muốn bắn khuyên tai?"
Lộ Kiêu ho khan, mắt đảo lung tung: "Thì... thấy đeo khuyên tai ngầu lắm, muốn cậu giúp tôi chọn..."
Nói dối.
Không đáp ngay, Tịch Triệu dùng góc nhìn sinh viên y khoa soi xét dụng cụ khử trùng trong tiệm, khẽ cau mày.
Anh không phải "phụ huynh phong kiến", cho rằng trẻ ngoan không được xăm hay bắn khuyên. Chỉ là không muốn Lộ Kiêu dùng chung dụng cụ với người lạ.
Nếu thật muốn bắn, anh có thể tự mua đồ. Tập khâu còn làm bao lần, bắn khuyên tai với thiên tài y khoa như anh chẳng khó.
Đợi đã.
Một ý nghĩ lóe lên.
Mắt đen nhìn lại thiếu niên tóc nâu. Ai đó giả vờ chọn khuyên, nhưng trán nóng ran, tay áp mép quần, xoa đến sắp bắn tia lửa.
Nghĩ một lúc, Tịch Triệu bật cười.
Bóng tối lan ra, anh cúi người, nắm vành tai nóng bỏng, khẽ dùng lực. Lộ Kiêu run bắn, cổ họng bật ra tiếng rên nhỏ gần như không nghe thấy.
Giọng lười biếng trườn dọc cổ, dịu dàng ấm áp, pha chút trêu chọc:
"Tiểu thiếu gia, cậu muốn tôi tự tay bắn khuyên tai cho cậu à?"
. . .