Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 115

Nói chính xác thì, ngoài kỳ thực tập cuối khóa ở bệnh viện thành phố hồi kiếp trước, Tịch Triệu thực ra chẳng có nhiều kinh nghiệm làm "dân văn phòng". Nếu không phải vì cú "xuyên không" bất ngờ, giờ này có lẽ anh đang theo thầy hướng dẫn làm nghiên cứu sinh, ngày ngày nuôi chuột bạch thỏ trắng trong phòng thí nghiệm, đồng thời chọn hướng cho luận văn thạc sĩ.

 

Trụ sở chính của Minh Thành nằm ở thành phố Phiên, còn ở thành phố Phong có phòng thí nghiệm nghiên cứu thuốc CBM, chiếm cả một góc khu công nghệ khoa học rộng lớn. Là thực tập sinh, Tịch Triệu dĩ nhiên không được vào khu vực cốt lõi. Nhân viên Minh Thành dẫn anh hoàn tất đăng ký nhận diện khuôn mặt, rồi một vị beta mặc áo blouse trắng, thần sắc vội vã, xuất hiện để "tiếp quản".

 

"Xin lỗi, xin lỗi, phòng thí nghiệm bận lắm, suýt quên hôm nay cậu đến!"

 

Vị beta này họ Vương, đầu bù tóc rối như tổ gà, quầng thâm mắt sâu hoắm, mặt dài như quả dưa chuột, giọng oang oang tựa gà trống. Toàn thân toát ra khí chất "oan hồn nghiên cứu" bị deadline dí sát nút. Anh ta vừa dẫn đường vừa giới thiệu qua loa các khu vực, chẳng buồn quan tâm Tịch Triệu có nhớ nổi không. Sau một tràng "tả pí lù" về khu vực cơ bản, anh ta coi như xong việc "tiếp đón", đẩy Tịch Triệu vào một phòng nghỉ, lôi từ cái hộp đầy bụi một xấp tài liệu đặt trước mặt anh.

 

"Cậu ngồi đây đọc tài liệu trước đi, tôi đo xong dữ liệu thí nghiệm hôm nay sẽ quay lại sắp xếp việc cho cậu." Nói xong, anh Vương đóng sầm cửa, biến mất.

 

Phòng nghỉ ấm áp, máy sưởi chạy êm ru. Tịch Triệu cởi áo khoác, ngồi xuống sofa chờ. Mười phút sau, anh xác định chắc chắn anh Vương sẽ không quay lại.

 

Cũng chẳng giận. Với kiểu thực tập xã hội ở công ty lớn thế này, ai mà không cố chen chân vào văn phòng để thể hiện, hy vọng gây ấn tượng cho tương lai? Tự dưng chạy vào phòng thí nghiệm làm gì? Đặt mình vào vị trí đó, nếu kiếp trước bị ép dẫn một học sinh cấp ba, gặp người nóng tính, chắc anh đã thẳng tay đuổi "thằng nhóc" về chơi đất sét rồi.

 

Bị ép thành "thằng nhóc", Tịch Triệu vẫn bình tĩnh. Anh cầm xấp tài liệu trên bàn trà, chăm chú đọc. Phòng nghỉ sáng sủa, đói có bánh ngọt, khát có nước nóng. Một buổi sáng trôi qua trong tiếng lật giấy và tiếng bút sột soạt.

 

Điện thoại reo báo giờ, Tịch Triệu vừa vặn viết xong đáp án cho câu hỏi cuối cùng. Buông bút, sắp xếp gọn gàng, đứng dậy, về nhà.

 

— Tăng ca ư? Không đời nào, kiếp này cũng không!

 

Lát sau, hành lang nhộn nhịp người đi ăn trưa. Anh Vương đang tán gẫu với đồng nghiệp, bị hỏi: "Công ty không phải sắp xếp cho cậu dẫn một đứa nhóc thực tập à?"

 

Anh Vương mặt mày sa sầm: "Đừng nhắc, bực cả mình! Phòng thí nghiệm là chỗ cho trẻ con chơi à? Tôi nhốt nó vào phòng nghỉ rồi, không biết có mè nheo đi mách lẻo không."

 

"Giới trẻ bây giờ, chắc cả buổi đánh game ấy mà," đồng nghiệp cười.

 

Nhắc tới, anh Vương cũng không thể hoàn toàn làm lơ. Cùng đồng nghiệp quay lại phòng nghỉ, cả hai ngẩn ra khi thấy tài liệu trên bàn trà được xếp ngay ngắn. Đồng nghiệp lật vài cuốn, ngạc nhiên: "Này lão Vương, từ bao giờ ông rảnh rỗi sắp xếp tài liệu thế? Xếp gọn gàng, còn phân loại rõ ràng... Lão Vương? Lão Vương?"

 

Anh Vương, với mái đầu tổ gà, cầm một cuốn tạp chí y học và tờ giấy nháp chữ viết ngay ngắn bên cạnh. Vẻ mặt bực bội dần tan biến. Anh ta lôi điện thoại, kiểm tra thông tin công ty gửi về Tịch Triệu, trầm giọng hỏi: "Mười bảy tuổi, ông đọc nổi luận văn của lão Lý không?"

 

Đồng nghiệp phá cười: "Đùa à? Mười bảy tuổi tui còn chả phân biệt nổi cơ quan nội tạng! Luận văn của lão Lý, đưa cho sinh viên năm hai năm ba chắc cũng ít đứa hiểu hết."

 

Anh Vương im lặng, sờ đám râu lởm chởm mọc sau mấy đêm thức trắng, mặt nhăn nhó như đau răng:

 

"Thằng nhóc này... là quái vật à..."

 

---

Chẳng hay mình vừa để lại "bóng ma tâm lý" cho một tài năng trẻ ở CBM, thậm chí khiến anh ta bỏ cả cơm trưa để ôm tài liệu chạy đi tìm sếp lớn, Tịch Triệu kết thúc nửa ngày "thực tập" và chuẩn bị về nhà.

 

Buổi sáng không uổng phí. Trong phòng thí nghiệm chuyên nghiệp thế này, dù chỉ là tài liệu loại bỏ cũng cao cấp hơn nhiều thứ ngoài kia. Đọc một lúc, anh như sống lại những ngày kiếp trước bị thầy hướng dẫn dí viết bài tổng quan đến điên đầu.

 

Quét khuôn mặt qua cổng viện nghiên cứu, Tịch Triệu đứng trước tòa nhà tiếp đón chờ xe đưa rước trong khu. Đột nhiên, một giọng gọi tên anh. Anh khẽ nhíu mày, nhưng người kia chẳng màng, bước tới đứng cạnh.

 

"Nhìn từ xa thấy quen, hóa ra đúng là cậu, Tịch Triệu."

 

Chàng trai alpha cười dịu dàng, giọng thân thiện, dễ khiến người ta thấy gần gũi — nếu gã không phải Tề Lãng Thanh.

 

"Ngài Tề." Tịch Triệu mắt nhìn thẳng, coi bên cạnh là không khí.

 

"Mười bảy tuổi tôi chỉ biết chơi bời, đâu nghĩ tới đi thực tập. Bạn học Tịch đúng là xuất sắc như mọi khi," Tề Lãng Thanh không để ý thái độ lạnh lùng, tự nhiên tiếp tục, "Nhà Lộ và Minh Thành có hợp tác trong lĩnh vực dược, tôi tới đây bàn chi tiết, biết đâu sau này hai ta sẽ thường xuyên gặp nhau."

 

"Ngài Tề nghĩ nhiều rồi. Viện nghiên cứu không trực tiếp làm việc thương mại, nếu không cần thiết," Tịch Triệu giọng nhàn nhạt, "chúng ta sẽ không gặp nhau."

 

Tề Lãng Thanh cười, chẳng phản bác, thậm chí còn có vẻ vui hơn. Dưới lớp mặt nạ tươi cười, ánh mắt lạnh lẽo như loài bò sát chẳng rời khỏi thiếu niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Tiếng còi xe đưa rước vang lên. Tịch Triệu đột ngột mở mắt, gương mặt sắc sảo nhìn thẳng, không nói lời nào, toát lên khí chất lạnh lùng ma mị.

 

"Ngài Tề," đôi mắt đen híp lại, không mang nhiều ý cảnh cáo, nhưng đủ khiến người đối diện nghẹt thở, "quản tốt mắt của mình đi."

 

Tề Lãng Thanh tê dại, sững sờ. Khi gã định thần, thiếu niên đã chỉnh khăn quàng, chuẩn bị rời đi. Một cơn giận và oán hận bùng lên cổ họng, giọng gã u ám như từ cõi âm: "Mấy hôm nay A Diêu muốn ra ngoài, nhưng dì Lâm không cho. Để chuẩn bị lễ mừng thọ cho ông ngoại Lâm, dì ấy đã đưa A Diêu về nhà họ Lâm rồi."

 

Tịch Triệu bước lên bục chờ xe.

 

"Thọ lễ của ông ngoại Lâm không tổ chức lớn, nhưng dì Lâm mời nhiều gia đình có omega. Bạn học Tịch, cậu đoán được lý do chứ?"

 

Xe đưa rước dừng trước tòa nhà trước, Tịch Triệu chỉnh lại áo khoác.

 

"Dì Lâm sẽ không đồng ý để A Diêu, một alpha đỉnh cấp, ở bên một alpha khác!"

 

Cuối cùng, thiếu niên trên bục nghiêng đầu liếc nhìn, Tề Lãng Thanh chưa kịp đắc ý vì chọc được cảm xúc thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, chỉ có chút mỉa mai nhàn nhạt.

 

"Gần đây lạnh giá, ảnh hưởng không nhỏ tới mùa màng ven biển."

 

"Cái gì?" Tề Lãng Thanh ngẩn ra.

 

"Ý tôi là, nếu ngài Tề thích lo chuyện bao đồng thế, sao không ra biển quản lý luồng không khí đi," Tịch Triệu cười khẩy, lười ngẩng mắt, "Có một câu nói tôi khá thích: hãy dành thời gian để hoàn thiện bản thân —"

 

"Đừng phí thời gian soi mói người khác."

 

Xe vào trạm, lời khiêu khích của alpha bị phớt lờ triệt để. Tịch Triệu chẳng thèm để lại cho gã một ánh mắt.

 

Gặp Tề Lãng Thanh vài lần, Tịch Triệu đã rõ đây là loại bùn nhơ b*nh h**n, thích kéo mọi thứ quanh mình vào vòng xoáy đau đớn. Một khi bị gã bám vào, mọi giận dữ hay bất mãn của bạn chỉ làm gã khoái chí hơn.

 

Còn về chuyện Tề Lãng Thanh nhắc tới...

 

Tịch Triệu tắt chế độ không làm phiền, quả nhiên thấy tin nhắn than vãn từ một "bạn học" nào đó.

 

Chuyến đi dự thọ lễ nhà họ Lâm được Lộ Kiêu kể chi tiết đến mức Tịch Triệu có khi còn rõ hơn cả Tề Lãng Thanh.

 

Như hôm kia, một cậu em họ xa lắc xa lơ gọi Lộ Kiêu là "anh A Diêu", dọa hắn hoảng hồn, đấm cho cậu nhóc một cú.

 

Hay hôm qua, một cô em họ yếu ớt va phải chậu hoa, người lớn gọi Lộ Kiêu qua đỡ. Hắn ngơ ngác nhưng vẫn đi, kết quả là... đỡ cái chậu hoa lên.

 

Trừ việc "thích anh" ra, Tịch Triệu nghĩ, Lộ Kiêu đúng là thẳng tắp đến đáng sợ.

 

Điện thoại rung, một tin nhắn nữa hiện lên.

 

[lululululu: Muốn về muốn về muốn về... QAQ...]

 

Nỗi buồn của "chú cún" như sắp tràn ra từ từng con chữ.

 

---

Trang sức Lâm thị là doanh nghiệp lâu đời trong nước. Thọ lễ bảy mươi đáng ra phải tổ chức linh đình, nhưng ông ngoại Lâm không thích ồn ào, chỉ mời họ hàng thân thích và vài con cháu đến dự tiệc gia đình.

 

Đến hôm nay Lộ Kiêu mới biết mình hóa ra có cả đống "em họ", mỗi người đều mang khí thế "hăng hái quá mức" khiến hắn nổi da gà...

 

"Diêu Diêu."

 

"Ông ngoại." Lộ Kiêu hoàn hồn, bước tới trước ông lão trên xe lăn, cúi đầu để bàn tay đầy nếp nhăn vuốt nhẹ lên tóc.

 

Lâm Ngọc Ca là con út nhà họ Lâm, nên Lộ Kiêu cũng là cháu nhỏ nhất dòng chính. Trước hai tuổi, hắn được ông bà ngoại nuôi nấng, tình cảm sâu đậm. Nhưng nhà họ Lâm suy cho cùng là họ hàng bên ngoại, khi hắn cãi nhau với Lộ Vân Thâm, ông bà cũng chẳng thể can thiệp.

 

"Cháu ngoan, sao không xuống chơi với mọi người?" Ông ngoại Lâm hỏi.

 

Dĩ nhiên là vì Tịch Triệu giờ này tan làm, hắn phải tranh thủ nhắn tin chứ!

 

Lộ Kiêu lắc đầu: "Bọn họ ồn quá."

 

Ông lão ánh mắt thoáng phức tạp, cuối cùng không nói gì, chỉ hỏi han vài câu về cuộc sống gần đây.

 

Ông ngoại Lâm từng là nhân vật lẫy lừng thương trường, nay tuổi cao, nói một câu phải dừng lại suy nghĩ. Nhìn Lộ Kiêu, ông như thấy lại đứa bé sơ sinh bị cha mẹ gửi đi, bi bô tập nói, bất giác cảm thán: "Diêu Diêu... mẹ con, bà ấy cũng chẳng dễ dàng gì..."

 

Lộ Kiêu cười, chẳng lộ chút khác thường: "Cháu biết."

 

Chính vì biết, hắn mới không phản kháng khi Lâm Ngọc Ca đưa về nhà họ Lâm sớm.

 

Chính vì biết, hắn mới cố nhịn đám người sấn tới hỏi han, lấy lòng.

 

Nhưng Lộ Kiêu muốn nói một câu lưỡi dài: Lâm Ngọc Ca không biết rằng "hắn biết".

 

Ngày thọ lễ chính, tuy không tổ chức linh đình nhưng khách mời cũng ngồi kín mấy bàn tròn. Nhà họ Lâm còn giữ nhiều tục lệ cũ, như sắp xếp chỗ ngồi theo tôn ti, chính giữa đặt bức bình phong gỗ tử đàn chạm hình hạc trên mây tím. Qua hai lớp cửa, vén rèm ngọc lấp lánh mới thấy bàn chính, nơi hội tụ những nhân vật trung tâm. Còn những người ngồi ngoài rìa, chỉ đến để ké danh, thậm chí chẳng đủ tư cách nâng ly chúc thọ ông ngoại Lâm.

 

Lộ Kiêu từ nhỏ đã ghét không khí này. Hôm nay, vận vest chỉnh tề bước qua sảnh, ánh mắt đổ dồn khiến hắn cảm giác như khỉ đít đỏ bị lôi ra trưng bày.

 

Rèm ngọc lay động, thiếu niên tóc nâu kìm nén vẻ bực dọc, đôi mắt hổ phách khẽ ngước lên bàn chính, bước chân đột ngột khựng lại.

 

Người ở bàn chính hắn đều quen: ông bà ngoại ngồi chính giữa, bên cạnh là cậu mợ, Lâm Ngọc Ca được cưng chiều ngồi cạnh ông ngoại, rồi đến cha hắn - Lộ Vân Thâm bận rộn...

 

Những sợi dây quan hệ vô hình quấn quanh đám người lớn, dệt thành mạng lưới "gia tộc". Đối diện là các tiểu bối. Vượt qua mấy anh chị em họ xa lạ, Lộ Kiêu lập tức thấy Tề Lãng Thanh mỉm cười nâng ly với hắn, cạnh đó là ghế trống dành cho hắn, và... Phương Thời An.

 

Lộ Kiêu quay đầu bỏ đi.

 

"Diêu Diêu!"

 

Lâm Ngọc Ca đứng bật dậy, thấy hắn không dừng, vội cười xoa dịu Lộ Vân Thâm đang tối mặt, tự mình chạy theo.

 

Thiếu niên bước dài, tiếng giày cao gót "cộp cộp" đuổi sau. Ở hành lang ngoài sảnh tiệc, Lâm Ngọc Ca nắm lấy tay Lộ Kiêu.

 

"Diêu Diêu, hôm nay là sinh nhật ông ngoại, con muốn nổi giận thì cũng đừng chọn lúc này! Mau về với mẹ!"

 

Đôi mắt hổ phách giống nhau đến lạ, đối diện ánh lo lắng của omega, Lộ Kiêu hỏi: "Sao cậu ta lại ngồi đó?"

 

"Cái gì?" Lâm Ngọc Ca ngơ ngác. "Con nói Tiểu An sao? Nhóc ấy là bạn học của con, ở đây chẳng quen ai, mẹ nghĩ con và Tiểu Tề có thể chăm sóc một omega như cậu ấy..."

 

Lộ Kiêu nhắm mắt.

 

Hắn không ngờ Phương Thời An xuất hiện ở Lâm gia, càng không ngờ Tề Lãng Thanh dẫn cậu ta đến. Chuyện hai người quen nhau không khó đoán — lần sinh nhật trước, hắn chỉ nói chuyện với Nghiêm Lạc Lạc và hai omega cô dẫn theo.

 

Thật ra cũng chẳng sao. Hắn không ưa Phương Thời An, nhưng cũng chẳng ghét bằng Tề Lãng Thanh. Lẽ ra hắn định nhắc nhở cậu ta đừng để bị gã kia lừa, nhưng cách sắp xếp bàn chính hôm nay khiến hắn buồn nôn đến tợn.

 

"Mẹ," hắn nhìn thẳng Lâm Ngọc Ca, "con có người mình thích rồi."

 

Lâm Ngọc Ca cứng ngón tay, nhanh chóng che giấu tia khác lạ: "Tốt chứ, nhưng có ảnh hưởng gì đến tiệc hôm nay đâu? Diêu Diêu—"

 

"Mẹ." Lộ Kiêu ngắt lời lần hai, giọng pha chút tự giễu và mệt mỏi, "Con không ngu."

 

Dù luôn tránh xa cái gọi là "vòng tròn thượng lưu", với địa vị nhà Lộ và Lâm, hắn không thể mù tịt. Những "cậu ấm cô chiêu" như hắn, chơi bời thì chơi bời, nổi loạn thì nổi loạn, nhưng khi ra ngoài "trưng bày" thường kèm theo một "đối tượng đính hôn" chính thức. Có thể không thành, nhưng đó là dấu hiệu "liên minh", đồng thời bảo vệ tiểu bối khỏi những kẻ rắp tâm.

 

Mấy ngày qua, bao lời lấy lòng khiến hắn dần chẳng thể giả ngốc được nữa.

 

"Có bao người ngồi ngoài kia, một omega chẳng thân chẳng thích, dựa vào đâu mà lên bàn chính?"

 

Không phải phân biệt, mà bản thân hành động này đã là một "tín hiệu". Lộ Kiêu cười mỉa: "Tiệc gia đình quan trọng thế này, bao ánh mắt ngoài kia nhìn vào, mẹ không biết nếu con ăn một bữa với một omega đồng lứa, ngoài kia sẽ đồn ra sao à?! Người con thích sẽ nghĩ gì?!"

 

"Vậy là người đó không đủ tin con!" Lâm Ngọc Ca lạnh mặt, thở hắt ra, cố dịu giọng, "Chỉ là một bữa ăn, Diêu Diêu, con nghĩ nhiều rồi. Dù có lời đồn thì đã sao? Nếu người đó không có chút niềm tin này, con nên cân nhắc xem người đó có đáng để con—"

 

"Nhưng con sẽ buồn!!"

 

Tiếng gào của thiếu niên khiến đôi mắt omega co rút.

 

"Nếu đổi lại là cậu ấy ở vào tình huống này, con đủ tin cậu ấy, nhưng con vẫn sẽ buồn..."

 

Không, Lộ Kiêu nghĩ, có lẽ hắn sẽ phát điên ngay tức khắc.

 

Hắn xoa khóe mắt đỏ hoe, thở sâu, nói năng lộn xộn: "Con biết cậu ấy sẽ tin con, cậu ấy luôn tin con... Nhưng sao con phải dùng chuyện này để thử lòng tin của cậu ấy? Nếu cậu ấy buồn... con sẽ còn buồn hơn..."

 

"Diêu Diêu, nghe mẹ, chẳng to tát gì đâu," Lâm Ngọc Ca tiến lên nắm tay hắn, "Tiểu An là một đứa ngoan, các con vốn là bạn học, chỉ ăn một bữa, kết bạn thôi mà."

 

Im lặng.

 

Im lặng đến mức Lâm Ngọc Ca tưởng mình thuyết phục được. Bà siết tay, định kéo hắn về tiệc. Gió lạnh thổi qua, như kim châm vào má. Ánh sáng lạnh lẽo khắc lên gương mặt thiếu niên một đường nét mỉa mai cứng nhắc.

 

"Mẹ," Lộ Kiêu bất chợt cười, "Nếu cha ở ngoài, đi ăn với một omega mà không nói với mẹ, chỉ bảo muốn kết bạn—"

 

Bốp!

 

Tiếng tát vang lên trầm đục, vọng trong hành lang vắng, sắc nét đến lạ, như tiếng "xoẹt" của dây rốn bị cắt khi đứa trẻ rời mẹ.

 

Lâm Ngọc Ca như bừng tỉnh, tay run rẩy, hoảng loạn vài giây mới vội ôm lấy gò má sưng đỏ của Lộ Kiêu: "Diêu Diêu?! Xin lỗi, mẹ không cố ý đánh con! Mẹ chỉ nhất thời tức quá... Xin lỗi Diêu Diêu, con đừng giận mẹ, mẹ thật sự không muốn động tay..."

 

Hắn để omega ôm mặt mình, ánh mắt bình lặng, không gợn sóng.

 

"Mẹ, mẹ rất giận."

 

Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp mà tan nát của Lâm Ngọc Ca.

 

"Vậy giờ mẹ hiểu con buồn thế nào chưa?"

 

---

Lâm trạch nằm ở thành phố Hải, bên cạnh thành phố Phong. Mở ứng dụng bản đồ, phải đi hai tiếng tàu cao tốc, chuyển nửa tiếng tàu điện ngầm mới về được trung tâm thành phố Phong.

 

Trả lời khảo sát nhậm chức của nhân sự Minh Thành, ứng phó vài câu hỏi dò xét từ anh Vương, Tịch Triệu định đặt điện thoại xuống để xem tài liệu y học mượn từ viện. Bỗng, giao diện chat hiện một tin nhắn mới.

 

[lululululu: Có ở đó không?]

 

[Hình chú cún thò đầu.jpg]

 

[Z: Sao? ]

 

Vài giây trôi qua, bên kia dường như do dự.

 

[lululululu: Tôi qua chơi với cậu đây! ]

 

Chữ đen trên màn hình vô cảm, nhưng Tịch Triệu đọc ra được chút "tâm tư chột dạ". Nhìn kỹ, dấu chấm than "!" như đang toát mồ hôi, muốn co lại thành cục.

 

Mắt anh khẽ động, đứng dậy mở cổng biệt thự Đồng Hoa. Gió lạnh ùa vào, một bóng người đeo khẩu trang, vành tai đỏ ửng vì tuyết trời lạnh giá. Nhớ lời dặn hôm trước, người này ngoan ngoãn mặc mấy lớp áo, trông như chú gấu con.

 

Thấy Tịch Triệu, đôi mắt chú gấu tóc nâu sáng rực, như ngôi sao mờ nhạt được bơm đầy sức sống, lon ton chạy tới, được anh dẫn vào nhà ấm áp.

 

Gió lạnh bị chặn ngoài cửa, Tịch Triệu chưa kịp hỏi, Lộ Kiêu đã lôi từ trong áo một túi hạt dẻ rang nóng hổi. Ngón tay đỏ vì lạnh cầm một hạt, lật qua lật lại, "xì xì" bóc vỏ, đưa tới môi anh: "Ăn hạt dẻ không! Gần ga tàu điện thấy bán, thơm lắm, may mà tôi xếp hàng kịp mua được ít cuối cùng! Cậu thử đi, còn nóng đấy!"

 

Một nhà văn từng viết, niềm vui mùa đông là nướng hạt dẻ trên lò than. Ném vài hạt vào lửa đỏ, lát sau "păng" một tiếng, nứt ra một hạt chín thơm lừng.

 

Tịch Triệu chưa nướng hạt dẻ bao giờ, nhưng túi hạt này quả thật hấp dẫn. Nước đường thấm vào hạt, mềm ngọt, tan trong miệng. Anh gật đầu "ngon", đôi mắt hổ phách lập tức cong lên vui vẻ.

 

Lau sạch vết đường, Tịch Triệu bất chợt chạm vào khẩu trang của Lộ Kiêu. Người trước mặt thoáng cứng lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên để anh tháo xuống.

 

Vết tát sưng đỏ đã bôi thuốc, nhưng chưa thể mờ ngay. Vết móng tay sắc cào qua còn rỉ máu, trông càng đáng sợ.

 

Nhìn là biết tự bôi thuốc, kem loang lổ, như cún con rửa mặt qua quýt.

 

Lộ Kiêu cúi đầu lẩm bẩm: "Tôi biết phải bôi thuốc mà..."

 

Tịch Triệu không nói gì.

 

Ánh mắt trầm xuống, ngón tay trắng lạnh muốn chạm vào vết thương nhưng dừng lại trước khoảnh khắc cuối, chuyển lên xoa mái tóc nâu rối bù.

 

Anh thở dài, như bất đắc dĩ, lại như không cưỡng nổi sự dịu dàng. Ánh nắng trưa rải vào chăn bông, tựa giấc ngủ đêm ấm áp.

 

"Đau không?"

 

Mạch máu bị gió lạnh làm tê bừng, dấy lên cảm giác bỏng rát. Lộ Kiêu gật rồi lắc, nắm lấy bàn tay trên đầu, dùng bên má lành lặn cọ nhẹ, mọi dồn nén phức tạp như sóng trào trong tim.

 

"Tôi có thể trông nhà cho cậu..."

 

Hắn vùi mặt, nghẹn ngào, ươn ướt. Thời gian trôi, từng giọt lệ nóng thấm đẫm đầu ngón tay anh.

 

"... Cậu có muốn thu nuôi chú cún này không?"

 

. . .

Bình Luận (0)
Comment