"Đây, đây, mọi người ăn nhiều vào nào, đây là nước sốt nướng bí truyền từ vùng Kachiraso..."
Trên bàn ăn, hai vị phụ huynh thể hiện sự nhiệt tình dạt dào như suối nguồn mùa xuân. Lộ Kiêu còn chưa kịp gắp thêm miếng nào, trước mặt đã chất đầy đồ ăn ngon lành, thịt thơm phức ngập miệng, bụng của một kẻ ăn thịt được thỏa mãn đến sung sướng. Nhưng mà, trong đầu hắn vẫn không ngừng tua đi tua lại cái cảnh tượng xấu hổ khiến hắn chỉ muốn độn thổ ngay tức khắc.
Cặp đôi bất ngờ xuất hiện dĩ nhiên là bố mẹ của Tịch Triệu, hai người đều là bác sĩ không biên giới, quanh năm lăn lộn ở những nước nghèo khó để cung cấp viện trợ y tế. Lần này trở về là để cùng anh đón năm mới, tiện thể mừng sinh nhật mười tám tuổi – cột mốc trưởng thành của anh.
Hai vị phụ huynh giữ bí mật hành trình chặt chẽ, định bụng cho cậu con trai lâu ngày không gặp một cú bất ngờ. Và quả thật, bất ngờ thì có thừa – con trai yêu sớm, công khai giới tính, còn đè bạn trai nhỏ ra hôn tới tấp – "bất" thì kinh thiên động địa, còn "ngờ" thì hóa ra niềm vui bất ngờ khi nhà có thêm "con dâu"!
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, chỉ có Tịch Triệu là giữ được vẻ điềm tĩnh như thường lệ. Anh giới thiệu ngắn gọn với Lộ Kiêu: "Đây là bố mẹ tôi." Rồi quay sang Tịch Duệ và Sở Nguyệt: "Đây là bạn trai con, Lộ Kiêu."
Cụm từ "bạn trai" vừa lọt vào tai, Lộ Kiêu – lúc này đầu óc đã đặc quánh như cháo – lập tức máu dồn lên mặt, đứng phắt dậy, cúi người một góc 180 độ chuẩn chỉnh như màn hình gập, hít sâu, dõng dạc hét:
"Bố! Mẹ! Xin hãy gả con trai hai người cho con–"
Chưa kịp hét hết câu, "lời cầu hôn" lần thứ hai trong đời hắn (lần đầu là hồi bé, hôn trộm anh trai xinh đẹp) đã bị bàn tay của "anh trai xinh đẹp" cao một mét chín chặn ngang, túm cổ áo, bịt chặt miệng.
Tịch Triệu bình tĩnh trấn áp con cún đang vùng vẫy trong lòng: "Xin lỗi, tối qua cậu ấy ngủ không ngon, giờ đầu óc hơi lơ mơ."
Lộ Kiêu, vẫn còn đang trong trạng thái bốc đồng: Gâu gâu! Gâu gâu! (Gả cho tui! Gả cho tui!)
...
Sau khi tỉnh táo lại, Lộ Kiêu rơi vào trạng thái tự bế, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, chỉ muốn đào một cái hố ở khu biệt thự giai đoạn hai mà chui xuống. Ngược lại, Tịch Duệ và Sở Nguyệt – sau cú "sốc văn hóa" – lại đón nhận mọi chuyện rất tự nhiên. Họ kéo "dũng sĩ cầu hôn" Lộ Kiêu ngồi xuống, hỏi han đủ thứ, còn đích thân vào bếp nấu cơm trưa cho hai đứa nhỏ.
Lộ Kiêu nghe vậy liền xắn tay áo, vỗ ngực nói để hắn lo, rằng tài nấu nướng được mài giũa để chinh phục Ma Vương chưa có cơ hội tỏa sáng. Nhưng một thằng nhóc cấp ba làm sao đấu lại hai bác sĩ không biên giới, những người quen giao tiếp với đủ loại người? "Cường đạo xã giao" chỉ cần thoáng cái đã biến hắn từ "tăng động" thành "tự kỷ", mơ mơ màng màng ngồi xuống bàn ăn, mơ mơ màng màng cầm đũa bát lên.
Đôi mắt màu hổ phách hoang mang nhìn sang Tịch Triệu bên cạnh. Anh trai Tịch chỉ xoa đầu hắn, giọng trầm ấm:
"Chuyện đã đến nước này, ăn cơm trước đã."
Lộ Kiêu: QAQ
Ngậm miếng thịt.
Thế là cả nhà bắt đầu ăn cơm.
...
Nói một cách công bằng, Tịch Duệ và Sở Nguyệt là những bậc phụ huynh dễ gần. Con trai yêu một anh chàng alpha cùng giới, họ chẳng hề kỳ thị, lời nói dí dỏm, thái độ ôn hòa, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện về công việc cứu trợ, khiến người ta khó lòng không thấy thân thiết.
Chỉ là... Lộ Kiêu nhận bát canh nóng từ tay Sở Nguyệt, nhưng nửa tâm trí vẫn đặt trên người Tịch Triệu, đang trả lời câu hỏi của Tịch Duệ. Hắn bất giác mím môi.
Sao cứ thấy cách ba người này tương tác có gì đó... kỳ kỳ? Hình như, lịch sự quá mức thì phải?
Bữa trưa kết thúc, Lộ Kiêu lên lầu thu dọn hành lý do trợ lý beta mang đến. Sở Nguyệt đi theo giúp một tay. Trong phòng khách, Tịch Triệu và Tịch Duệ dọn dẹp đĩa bát đã dùng xong. Vô tình quay đầu, đôi mắt đen của anh bắt gặp động tác Tịch Duệ xoa vết sẹo trên lông mày, ngón tay khựng lại một nhịp.
Tịch Duệ có một vết sẹo sâu trên lông mày phải, cắt đôi cả hàng mày, chỉ cần lệch xuống chút nữa là chạm đến mắt. Ông là một alpha mang khí chất nho nhã, ngũ quan thanh tú, nụ cười phong độ. Nếu không vì quanh năm phơi nắng khiến làn da sạm đi, ông trông chẳng khác gì một giáo sư đại học ôm sách giảng thơ văn.
Vậy mà giờ đây, người đàn ông vốn từ tốn điềm đạm kể từ khi về nhà lại đang vô thức căng thẳng trước mặt Tịch Triệu.
Nhận ra chi tiết này, chút gượng gạo trong lòng Tịch Triệu bỗng tan đi đôi phần. Thật ra, anh cũng không biết phải đối diện với Tịch Duệ và Sở Nguyệt thế nào.
Chẳng nói đến việc Tịch Triệu giờ đây nghi ngờ tám phần mình không phải con ruột của hai người, ký ức của anh ở thế giới này trước năm năm tuổi hoàn toàn trống rỗng, sau năm tuổi thì mơ hồ. Trong ấn tượng, Tịch Duệ và Sở Nguyệt rất ít khi ở nhà, hoặc dù có ở nhà, việc giao tiếp giữa họ cũng đầy khó khăn.
Hồi ấy, anh không có khả năng nhận thức và biểu đạt bình thường. Hai người dùng cách tương tác với trẻ tự kỷ, kiên nhẫn dẫn dắt anh qua giai đoạn tuổi thơ yếu đuối nhất. Đến năm mười ba tuổi, khi anh vào học tại Lịch Tư Khắc Lâm, môi trường học tập khép kín càng tách biệt anh khỏi "gia đình".
Vì thế, lật khắp ký ức, cách Tịch Triệu tương tác với Tịch Duệ và Sở Nguyệt chỉ có một: họ nói, anh lặng lẽ lắng nghe.
Nhưng dường như hai người cũng chẳng bất ngờ trước sự thay đổi của anh hiện tại. Đôi mắt đen khẽ động, như thể họ đã sớm tin rằng anh sẽ trưởng thành với tính cách như bây giờ.
Hoặc là, có ai đó đã báo trước cho họ.
Tịch Cảnh Thần...
Cái tên được bác sĩ Chu nhắc đến, được Tống Lễ Thu ngầm xác nhận lướt qua tâm trí. Tịch Triệu nghĩ, người này rốt cuộc đã để lại bao nhiêu dấu vết trong hành trình trưởng thành của anh?
"Tiểu Triệu."
Giọng nói ôn hòa kéo anh về thực tại. Tịch Triệu ngẩng lên, chạm phải ánh mắt hiền từ của Tịch Duệ. Người đàn ông mang ra một chiếc túi du lịch cỡ lớn, bày từng món đồ lên bàn trà – tượng gỗ, vòng tay, huy hiệu, bánh đặc sản, mô hình tí hon...
"Cái này là tượng gỗ bảo hộ của Kateryusia, họ thờ nữ thần Ruiha, mỗi nhà đều đặt tượng nữ thần để cầu bình an cho gia đình... Còn đây là vòng tay hòa bình của quần đảo Marshalle, con đếm xem, có phải có chín viên ngọc không? Mỗi viên đại diện cho một hòn đảo. Vài thế kỷ trước, quần đảo này từng thù địch cướp bóc lẫn nhau, cho đến khi vị tù trưởng liên minh đầu tiên đến thăm..."
Tịch Triệu hơi ngẩn ra.
À, anh nhớ rồi. Tịch Duệ và Sở Nguyệt quanh năm bay khắp thế giới, nhưng mỗi lần về nhà đều mang theo đặc sản từ những vùng đất hẻo lánh.
Có nơi nhỏ đến mức vệ tinh khó lòng định vị, có nơi chiến tranh triền miên, vậy mà đội ngũ của Tịch Duệ và Sở Nguyệt vẫn không ngại gian khó đến đó. Trước đây, anh không thể đáp lại chính xác, nhưng mỗi lần nghe những câu chuyện này, thần sắc của anh đều trở nên chuyên chú và bình tĩnh hơn.
Đôi mắt đen khẽ cúi, trong tĩnh lặng, hình ảnh anh giờ đây như hòa lẫn với bóng dáng u ám, vụn vỡ của ngày xưa.
Tịch Duệ rất giỏi ăn nói, nếu không cũng chẳng thể thuyết phục những bộ lạc khép kín chấp nhận sự trợ giúp của bác sĩ không biên giới. Nói được nửa chừng, ông rót cho mình một tách trà, ánh đèn lấp lánh, thiếu niên tóc đen chăm chú nhìn những món đồ trên bàn, rõ ràng đã nghe hết mọi lời giảng giải.
Nụ cười trong mắt alpha nở rộ đến tận khóe môi.
"Nào, thử món này xem, mùi vị có phải rất kỳ diệu không? Lần đầu tiên bố phát hiện ngọt và đắng lại có thể cùng tồn tại trong một món ăn..."
Trong câu chuyện kể nhạt như nước và những lời đáp lại, họ chẳng thể gọi là thân thiết, nhưng cũng giữ được một khoảng cách khiến cả hai đều thoải mái.
Bất chợt, có lẽ vì sự tương đồng trong nghề nghiệp, Tịch Triệu lên tiếng hỏi tại sao Tịch Duệ và Sở Nguyệt lại chọn làm bác sĩ không biên giới.
Nghe vậy, nét mặt Tịch Duệ càng thêm dịu dàng: "Nghe danh xưng này, có phải con nghĩ bọn bố là đám người theo chủ nghĩa lý tưởng không? Thật ra không hẳn. Chủ nghĩa nhân đạo mà bọn bố thực hành không tồn tại trong chân không, trái lại phải đối mặt với những thực tế tàn khốc và bẩn thỉu. Chủ nghĩa lý tưởng thuần túy khó mà trụ lâu ở đây. Ví dụ, trong đội bọn bố, nhiều đồng nghiệp không chịu nổi cuộc sống quá yên ổn, haha, mọi người thật ra không nghĩ mình hy sinh là có thể cứu cả thế giới..."
"Chỉ là truyền tải đến thế giới những gì bọn bố thấy ở những vùng đất nghèo khó, chiến loạn, lạc hậu, để thế giới không lãng quên sự tồn tại của chúng. Rồi tập trung vào những việc nhỏ nhặt nhất – băng bó vết thương, khâu vá, tiêm vắc-xin – đó là những gì bọn bố đang làm."
Thiếu niên khẽ nhíu mày, như đang suy tư. Trong lòng alpha bỗng dâng lên chút chua xót. Ông muốn xoa đầu anh, nhưng cuối cùng chỉ đặt tay lên vai, vỗ nhẹ, giọng nói trầm xuống, cẩn thận từng chút:
"Còn nữa, con không cần căng thẳng... Nếu cảm thấy không thoải mái, cứ xem bố và mẹ như hai người bạn lớn hơn chút tuổi là được..."
Lời nói vừa lạ lùng vừa mâu thuẫn, nhưng khi ánh mắt chạm nhau, cả hai đều hiểu những điều sâu sắc và phức tạp hơn.
Tịch Triệu đỡ thẳng một bức tượng đất nhỏ vô tình bị làm đổ trên bàn, gật đầu:
"Vâng."
Không khí gượng gạo vô hình cuối cùng cũng tan đi đôi chút.
Tịch Duệ thở phào, dù sao cũng là đứa trẻ ông nhìn lớn lên. Nhớ lại cảnh tượng ở lối vào, mối lo của một bậc phụ huynh và bản năng bác sĩ bỗng hòa quyện: "Con và Tiểu Lộ đều là alpha, đúng không?"
Tịch Triệu khẽ nhướng mày.
Quả nhiên, bản năng bác sĩ của alpha trỗi dậy, bắt đầu giảng giải "giáo dục giới tính" cho "thanh thiếu niên" trong mắt ông, từ "vấn đề vệ sinh trong hành vi X" đến "những nguy hại của hành vi X không bảo vệ"...
Tịch·Cựu sinh viên y khoa·Triệu: ...
Có lẽ do ở bên Lộ Kiêu lâu ngày, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tịch Duệ, anh bỗng tưởng tượng ra một chú thỏ đen to lớn lôi từ sau lưng ra một bảng đen, chuẩn bị dạy học cho mèo con. Thấy học sinh không tập trung, còn vểnh tai gõ đầu mèo một cái. Bài giảng đã chuyển sang thống kê tần suất và loại hình hành vi thân mật của các cặp đôi đồng giới...
Con mèo Maine to xác im lặng một lúc, cũng lôi kiến thức chuyên môn ra bổ sung thêm vài chi tiết. Một lớn một nhỏ, hai alpha lặng lẽ đối diện, kỳ diệu tìm được chút ăn ý của "đồng nghiệp".
Nói đến một đoạn, Tịch Duệ bỗng nhớ ra một vấn đề bị bỏ qua, thái độ thoải mái ban đầu chợt xen chút ngượng ngùng: "Khụ khụ, con và Tiểu Lộ... khụ, đã bàn bạc về... vấn đề vị trí chưa?"
Tịch Triệu: Bố chấp nhận nhanh quá rồi đấy!
Anh không đáp, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn. Tịch Duệ tự dưng nhớ lại cảnh một bạn học nào đó tự cho là hung dữ nhưng bị con trai nhà mình đè ra trêu như trêu cún...
Tịch Duệ thế là lặng lẽ chuyển sang giảng cấu trúc sinh lý của alpha.
Nhìn kiểu gì thì Tiểu Triệu nhà ông... cũng không giống kiểu ở dưới. Đứa nhỏ này giờ còn cao hơn ông, lại trêu bạn học kia cứ như trêu cún con...
Có một phụ huynh bác sĩ trong nhà, chủ đề giáo dục đúng là "chính thống" và "mạnh mẽ" như thế đấy.
À không, nghĩ đến Sở Nguyệt đang giúp Lộ Kiêu dọn đồ, Tịch Triệu sửa lại con số – nhà anh hiện có tận ba bác sĩ.
Một ý nghĩ xấu xa thoáng qua, như chuồn chuồn lướt nước, gợn sóng lấp lánh. Tịch Triệu kìm lại lời nhắc nhở hai vị phụ huynh.
Cũng tốt, để bạn học họ Lộ nghiêm túc nghe chút kiến thức, kẻo cứ mở miệng là đỏ mặt tim đập, trông chẳng ra dáng, rõ ràng anh nghiêm túc là thế, vậy mà bị lườm bị hừ cũng thành "không đứng đắn".
...
Sự trở về của Tịch Duệ và Sở Nguyệt khiến biệt thự Đồng Hoa náo nhiệt hơn hẳn. Ban ngày, Tịch Triệu đến CBM tham gia thực tập kỳ nghỉ, Lộ Kiêu ở nhà trò chuyện với hai vị phụ huynh. Đến trưa anh về, thường thấy bàn ăn đầy những món mới lạ, cùng ba đôi mắt long lanh chờ anh đánh giá món nào ngon hơn.
Trong khoảng thời gian này, Lộ Kiêu còn "thu hoạch" được vài tấm ảnh thời "non trẻ" của Đại Ma Vương Tịch, tâm trạng phấn khích x1, đắc ý chạy đi khoe với Tịch Triệu x1, kết quả khoe không thành, bị "thu phục" trong một đêm "nóng bỏng" x1...
Dù sống chung, hai vị phụ huynh rất biết giữ chừng mực, không can thiệp quá nhiều vào chuyện của hai đứa nhỏ. Họ về nước cũng phải thăm hỏi bạn bè, thời gian ở lại biệt thự không quá dài.
Theo phong tục, hai người đưa Tịch Triệu về quê nội cúng tổ. Đứng trước một ngôi mộ được cho là của "ông chú xa" nhưng không khắc chữ, nhìn bó nhang trong tay, rồi nhìn sự im lặng gượng gạo của Tịch Duệ và Sở Nguyệt, anh Tịch bỗng dâng lên một cảm giác gọi là "cạn lời".
"Ờ... con cứ gọi là 'chú Cảnh' là được..."
Đốt giấy, dâng rượu, cắm nhang vào lư đồng chạm hoa văn. Vô tình liếc qua phần chân bia, đôi mắt đen bắt gặp một biểu cảm lè lưỡi làm mặt quỷ.
Tịch Triệu: ...
Muốn quay đầu bỏ đi ngay lập tức.
Dĩ nhiên, Lộ Kiêu cũng không thoát khỏi việc về quê cúng tổ. Không biết trợ lý Lương báo cáo gì với Lộ Vân Thâm và Lâm Ngọc Ca, nhưng hai người họ chẳng trách móc gì khi hắn không về trang viên nhà họ Lộ, cũng không cản hắn cúng tổ xong là vội chạy về biệt thự Đồng Hoa. Chỉ có trợ lý beta, khi lái xe đưa hắn đi, cứ ấp a ấp úng cả đường, gương mặt lạnh lùng suýt nữa nứt toác.
Ánh mắt ấy, như thể nhìn thấy một chú heo rừng ngu ngốc mà mình chăm từ nhỏ, chạy lung tung khắp núi rồi chui thẳng vào miệng một bông hoa ăn thịt đen sì. Đưa tay cản, nó còn hừ hừ đụng lại.
Lộ Kiêu: ???
Chú mới là heo rừng ấy!
Chó con không nói gì, chỉ hung dữ nhe răng.
...
Tóm lại, đây là một khoảng thời gian hòa thuận vui vẻ, ấm áp yên bình, đầy ắp yêu thương –
Mới lạ!
Lộ Kiêu ôm mặt gào thét trong lòng, cầm bút gạch bỏ hai chữ "yên bình" trên giấy! Hắn chỉ muốn đứng dậy làm vài trăm cái chống đẩy, rồi dẫn đám Lộ Kiêu chibi chạy điên cuồng vài nghìn dặm dưới ánh trăng.
Hoàn toàn không bình tĩnh nổi!
Đúng thế! Như hơn trăm chương trước đã miêu tả, dự đoán của Đại Ma Vương Tịch bao giờ sai? Huống chi anh còn ác thú vị mà đẩy thêm một cái.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên quá "bùng nổ", lại thêm cả hai đều là alpha, Tịch Duệ và Sở Nguyệt thực sự giảng giải cho Lộ Kiêu không ít kiến thức sinh lý, còn khéo léo nhắc nhở rằng họ hiểu tuổi trẻ máu nóng, nhưng cả hai còn nhỏ, cần chú ý giữ chừng mực vì sức khỏe. Hại Lộ Kiêu ngại đến mức chẳng dám nấn ná quá lâu trong phòng Tịch Triệu.
Nhưng mà, nếu thật sự có màn "cuồng nhiệt bốn phía, mây mưa ngập trời, ba ngày ba đêm, năm ngày năm đêm, ga giường vắt ra nước" – chuyện "nóng bỏng" đến thế thì thôi cũng đành!
Lộ Kiêu muốn khóc mà không có nước mắt. Nhưng mà không có thật mà! Thật sự không có QAQ!
Sao có thể gọi một đứa chưa được ăn miếng thịt nào là động vật ăn thịt chứ?!
Đừng thấy hắn và Tịch Triệu cứ như hôn hôn ôm ôm, dính dính sờ sờ đủ cả, nhưng Lộ Kiêu bẻ ngón tay tính đi tính lại, chỉ đành nghiến răng xếp họ vào thể loại "truyện trong sáng" –
Tịch Triệu siêu cấp vô dục vô cầu luôn nhé?!
Người này đúng chuẩn kỷ luật trong kỷ luật, lý trí trong lý trí. Muốn thấy biểu cảm "mất kiểm soát" trên mặt anh gần như là thử thách cấp độ địa ngục. Sáng tập thể dục, tối dạy kèm, mới trêu một chút thôi là "dừng lại, bạn học, xin hãy bình tĩnh".
Lúc đầu, Lộ Kiêu chỉ cần năn nỉ vài câu là được hôn một cái. Kết quả chưa hôn được mấy lần, Tịch Triệu đã bắt đầu đặt chỉ tiêu –
Trời ơi! Hắn muốn hôn bạn trai thôi mà cũng phải làm bài toán chết tiệt trước!
Lộ Kiêu chẳng nghi ngờ gì, nếu hắn thật sự như trong mấy cuốn tiểu thuyết xx, ám chỉ tối nay rảnh rỗi, Tịch Triệu chắc chắn sẽ hỏi ngược lại: "Rảnh lắm à? Vậy tôi dạy cậu cách chế tạo bom nguyên tử nhé."
Rồi bắt đầu giảng vật lý.
Hắn giơ móng vuốt thề với trời! Hắn thật sự không phải kiểu đầu óc toàn chuyện linh tinh. Phần lớn thời gian hắn rất đứng đắn. Nhưng thử tưởng tượng, có một người bạn trai đẹp như tiên nam, mỗi lần bị anh ấy trêu cho mê mẩn, vô thức muốn tiến lại gần, kết quả bị gõ đau vào trán, một tờ đề cương đặt trước mặt – ai mà không phát điên muốn hóa b**n th** chứ!
Nhưng hắn lại không dám điên quá trước mặt Tịch Triệu QAQ!
Ôm đống bài tập buồn bã giải đề, Lộ Kiêu liếc mắt oán trách về phía phòng tắm vang tiếng nước chảy, trong lòng bất giác nảy ra một ý nghĩ "táo bạo".
Lẽ nào Tịch Triệu... thật sự hơi lãnh cảm?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, trán hắn lại bắt đầu nóng bừng.
Thành thật mà nói, ngoài đêm Giao thừa khi Tịch Triệu dùng tay giúp hắn một chút, Lộ Kiêu thật sự không dám liên hệ Đại Ma Vương với mấy chuyện này. Đối với Tịch Triệu, hắn luôn mang một kiểu... sợ hãi bản năng của động vật nhỏ trước kẻ săn mồi.
Thanh niên cấp ba đi vệ sinh còn trẻ con so sánh kích cỡ với bạn cùng lứa. Hắn chỉ hơi tưởng tượng đến... cái đó của Tịch Triệu... với... kích... thước... Ôi trời ơi! Vừa nguy hiểm vừa k*ch th*ch...
Mượn cớ "trừng phạt" để hôn hôn sờ sờ đã là giới hạn của hắn hiện tại. Đi sâu hơn nữa...
Bạn học Lộ sờ mũi, may mà không chảy máu.
Nhưng mà...
Đôi mắt hổ phách ảm đạm cụp xuống, Lộ Kiêu gục lên bàn, vừa rối rắm vừa buồn bã.
Nhưng vẫn muốn thân mật hơn một chút...
Không kiềm chế được mà muốn đến gần anh, như nuôi một con quái vật mãi không thỏa mãn, hơi thở, ánh mắt, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim – tất cả đều tham lam, phấn khích muốn chiếm lấy.
Chỉ có Tịch Triệu.
Cũng chỉ có thể là Tịch Triệu.
Uể oải im lặng một lúc, Lộ Kiêu đột nhiên ngẩng đầu, liếc thêm một cái về phía phòng tắm, hít sâu, như thể hạ quyết tâm mạo hiểm (tìm đường chết). Hắn lén lút lấy từ balo ra chiếc máy tính bảng, mở một tài liệu mang tên "Tài liệu tuyệt mật".
Không được!
– Chỉ có chó con lười biếng, chứ không có Ma Vương nào không thể chinh phục!
...
Cùng lúc đó –
Bạn học Tịch: Cảm giác không lành, cứ như ai đó lại đang lén lút làm chuyện gì sau lưng anh.
Bạn học Tịch: ^_^
. . .