"Chú Trương nói có tiệm ăn ngon lắm, muốn dẫn tụi mình đi ăn trưa."
Mấy hôm nay mưa không ngớt, hạt mưa tí tách như muốn nhấn chìm cả thế gian. Mặt trời khó khăn lắm mới ló dạng, Lộ Kiêu mở cửa sổ, hít sâu hơi lạnh như bạc hà, xua tan nỗi bức bối mấy ngày bị nhốt.
"Ăn xong tụi mình về ngay, không trễ giờ học đâu," mắt hổ phách lấp lánh chờ mong, "với lại, chú Trương ở một mình cô đơn lắm, tụi mình nên quan tâm người già chút."
Tịch Triệu chẳng thèm để ý, biết tỏng "quan tâm người già" ở đây chỉ là "muốn ra ngoài hóng gió" thôi.
Chẳng mấy chốc, hai "móng vuốt" đã quàng tới. Mắt đen khép hờ, chỉ thấy một cục mochi lông xù cọ vào tay anh, "thảm thiết" dụi dụi: "Ra ngoài chơi đi! Em sắp mốc meo rồi, thật sự cần quang hợp!" Thấy anh định quay đi đọc sách, "mochi" nâng tay chui tọt vào lòng, xoay tròn 360 độ, tung chiêu làm nũng toàn diện, "Ra ngoài đi (dắt em đi dạo đi)! Ra ngoài đi (dắt em đi dạo đi)! Ở thêm nữa em héo mất..."
Mặt lạnh tanh đè cái đầu nhảy nhót kia xuống, Tịch Triệu thầm nghĩ, nuôi chó con mà lúc nào cũng tràn trề năng lượng thế này sao?
Lúc nào cũng có thể đầy hứng khởi lao vào người ta.
Để tránh ai đó lên cơn quằn quại lăn lộn trên thảm (không có người ngoài, hắn dám làm thật), lại thấy Lộ Kiêu mấy ngày nay cày đề điên cuồng, đuổi kịp tiến độ bài tập, Tịch Triệu thở dài, đứng dậy xoa mạnh đầu tóc nâu: "Đi, tới chỗ chú Trương."
Chú cún bên cạnh "hô" một tiếng, tự giác thu dọn gọn gàng.
Chú Trương, tức Tịch Cảnh Thần, "dưỡng bệnh" ở nơi cách nhà Tịch Triệu không xa. Gần đây, "ông bố hoang" không đứng đắn này hay tìm cớ mời họ qua ăn cơm. Dù trước đây Tịch Cảnh Thần cũng hay làm vậy, Tịch Triệu cảm giác dạo này hắn có chút áy náy, như đang do dự muốn nói gì đó.
Đường sỏi còn ướt át sau mưa, hồ nhân tạo trong biệt uyển phản chiếu hai thiếu niên sóng vai. Lộ Kiêu hào hứng tra đánh giá tiệm ăn, Tịch Triệu thỉnh thoảng cúi nhìn, đáp lại đôi câu. Có người đi ngang, anh kéo thiếu niên tóc nâu sát vào mình.
Khi đến trước nhà Tịch Cảnh Thần, tiếng cười đùa ngưng bặt. Cả hai không nói, cũng chẳng gõ cửa.
Im lặng một lúc, Lộ Kiêu kéo tay áo Tịch Triệu, khó nhọc hỏi: "Chú Trương nợ tiền không trả, giờ bị tay sai đòi nợ đuổi tới cửa hả?"
Tịch Triệu: "...Khó nói."
Trước mắt họ, hàng chục xe sang xếp hàng rất khí thế, vô số vệ sĩ áo đen bao vây, đến con ruồi trong biệt thự Tịch Cảnh Thần cũng khó thoát.
Xa xa thấy hai thiếu niên, vệ sĩ dẫn đầu thì thầm với chủ nhân trong xe chính. Một bóng người tao nhã bước ra, tóc dài buộc bằng lụa trắng, Hạ Dật Thanh – người trước đó đã tương trợ Lộ Kiêu – mỉm cười vẫy tay.
Người thừa kế nhà Helisherland dĩ nhiên không tự mình đòi nợ. Tịch Triệu dẫn Lộ Kiêu qua chào.
Tịch Triệu: "Ngài Hạ, lâu rồi không gặp."
"Các cậu cũng lâu không gặp. Tiểu Lộ ổn chứ?" Hạ Dật Thanh hỏi.
"Không sao, không sao ạ, nhưng chú Hạ nè," Lộ Kiêu tò mò nhìn quanh, "chú làm gì thế?"
Hạ Dật Thanh cong môi, mắt ánh lên vui vẻ, bình thản đáp:
"Tôi yêu chú Trương các cậu từ cái nhìn đầu tiên, đang theo đuổi với mục đích kết hôn."
Tịch Triệu: ...
Lộ Kiêu: ...
Yêu từ cái nhìn đầu tiên... kết hôn... theo đuổi...
Tuy nhiên, dấu ba chấm của họ vẫn còn xuất hiện hơi sớm.
Hạ Dật Thanh vỗ tay, vệ sĩ xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt mở cốp xe, lộ ra những đóa hồng đỏ rực rỡ, thơm nức, đắt đỏ.
Trước cửa phút chốc hóa thành biển hoa.
Hạ Dật Thanh ung dung tựa bên xe, hoa hòe, xe sang, mỹ nhân, ai nhìn thấy cảnh này mà chẳng thốt ra hai chữ "phong lưu"? Nhưng...
Lộ Kiêu chọt chọt tay Tịch Triệu: "...Anh có thấy... cảnh này quen quen không?"
Tịch Triệu từng bị Hạ Tử Tranh cầm hoa hồng tỏ tình "nồng thắm": ...
Truyền thống nhà Helisherland theo đuổi người ta là cứ theo style quê mùa cổ lỗ sĩ như vậy hả?
— Vừa cục mịch vừa xa xỉ.
Cư dân Đồng Hoa phần lớn giàu có, nhưng "hóng drama" là bản tính con người. Chẳng mấy chốc, dân chúng kéo đến, vài người còn lấy điện thoại quay video phong cách "quê mùa" này.
Nể chút "tình phụ tử" mong manh, cũng không muốn thấy ông bố hoang này bị đưa lên hot search đổi nghề thành idol mạng, Tịch Triệu giật giật trán, ra hiệu "cao thủ giao tiếp" Lộ Kiêu lên thương lượng. Anh không muốn thấy Tịch Cảnh Thần mai này hét "ba hai một, nhớ bấm like và follow nhé" đâu.
Lộ Kiêu mặt đầy kinh hoàng, gào thầm "đừng hại em"!
Tịch Triệu "bất lực" thở dài, theo tinh thần "đạo hữu chết, bần đạo sống", trao ánh mắt "tôi tin em".
KHÔNG!!!
Ngón chân co quắp xấu hổ đến mức đào được biệt thự khu hai, chú cún tóc nâu run rẩy đến trước con cáo lớn, lắp bắp khuyên: "Ờ, khụ khụ, chú, chú Hạ, hay, hay tụi mình vào trong trước đi... chuyện, chuyện theo đuổi... có thể... kín đáo chút..."
Giọng càng nói càng nhỏ, mặt đỏ bừng. Hạ Dật Thanh nhìn Tịch Triệu "bình thản như nước", cúi đầu cười: "Vốn định để mấy bông hoa này bày thêm hai ba ngày, cho Cửu thiếu gia hiểu được 'tấm chân tình' của tôi, nhưng nể mặt tiểu Tịch tiểu Lộ—" Y vẫy tay, vệ sĩ đóng cốp xe, "Chờ chú Trương ra, tôi cho đội xe rời đi."
Trời ạ, "theo đuổi tình yêu" mà như "truy sát".
Không muốn xen vào "ân oán tình thù" của người lớn, Tịch Triệu nhắn ngay cho Tịch Cảnh Thần, hai chữ.
【Z: Ra mau.】
Tin vừa gửi, cửa biệt thự hé khe, alpha mang vỏ bọc chú Trương yếu ớt thò đầu ra:
"Hi..."
Hạ Dật Thanh cười càng sâu.
A, bắt được anh rồi.
Tịch, Cảnh, Thần!
---
Tiệm ăn dĩ nhiên không đi được, Tịch Cảnh Thần đề nghị nấu bữa tại nhà. Lộ Kiêu cảm ơn Hạ Dật Thanh, cũng vào bếp giúp. Phòng khách chỉ còn hai alpha lớn nhỏ.
Với Hạ Dật Thanh, Tịch Triệu không quá thân thiết, vài lần gặp trước đó đều vội vàng. Giờ y tuyên bố "theo đuổi" bố ruột anh, không khí thêm phần vi diệu. Tịch Triệu chưa bàn trước với Tịch Cảnh Thần, không rõ hai người này có mối liên hệ gì, cũng không biết bố hoặc mẹ còn lại của mình có còn sống hay không. Nghĩ đến Tịch Cảnh Thần "giả chết" khiến Tống Lễ Thu, Lâm Trí Viễn đau khổ tột cùng...
Ừ, đúng là gã phong lưu.
— Tịch Cảnh Thần trong bếp thái rau đánh cái hắt xì.
Nhưng chuyện này không liên quan mình, Tịch Triệu vốn bình tĩnh, rút đại một cuốn tạp chí từ kệ, mặc kệ họ.
"Bạn học Tịch," Hạ Dật Thanh ngừng lại, "tôi gọi cậu 'Tiểu Triệu' được không?"
Tịch Triệu gật: "Được."
Alpha đối diện lại lộ ánh mắt phức tạp, rồi quay đi, cười như không có gì: "Tôi sau này mới biết cháu trai tôi chuyển trường xong làm mấy chuyện ngốc nghếch. Nó bị chú ba nuông chiều, đầu óc không tốt, nếu lại gây phiền, cậu cứ xử lý," giọng alpha bình thản mà âm u, "chỉ cần chừa lại chút hơi tàn cho nó, để tôi báo cáo với bố nó là được."
Ngón tay Tịch Triệu khựng lại, hiểu ra sao trong nguyên tác, công chính chỉ sợ duy nhất mỗi vị chú hai này. Đúng là chú ruột.
Nghĩ đến kết cục "tai nạn máy bay" của Hạ Dật Thanh, Tịch Triệu định tìm cơ hội nhắc Hạ Tử Tranh cảnh báo chú hai mình.
Mở đầu bằng màn "bán đứng cháu trai", Hạ Dật Thanh thuận lợi trò chuyện nhiều hơn với Tịch Triệu.
Khác với lối tư duy quân nhân pha tà khí của Tịch Cảnh Thần, Hạ Dật Thanh là thương nhân lão luyện, nhìn người nhìn việc mang góc nhìn kẻ bề trên bẩm sinh. Nhưng Tịch Triệu cảm nhận rõ y đang cố ý kiềm chế trước mình, như đối đãi người thân hoặc ngang hàng, thái độ thân thiện khó khiến người ác cảm.
Hương cơm từ bếp bay ra, thấy thiếu niên trầm tư, ánh mắt Hạ Dật Thanh càng dịu lại.
Đây là con trai y...
Alpha kiêu ngạo nào chịu cúi đầu? Khi phòng thí nghiệm xác nhận y mang thai, Hạ Dật Thanh như bị sét đánh, mãi mới đoán là do thuốc tiêm và xác suất 0.1%.
Hoang mang, bối rối, nhưng kỳ lạ thay, y chưa từng nghĩ đến việc bỏ đứa trẻ. Dù mọi thứ ập đến bất ngờ, đây vẫn là con y.
Đáng tiếc, họ chỉ gặp vội một lần, tiếng khóc trẻ sơ sinh bên tai đã tan biến khỏi trí nhớ nhiều năm.
Kìm nén đôi mắt cay xè, Hạ Dật Thanh thở ra hơi nóng: "Thật ra, tôi từng—không, tôi có một đứa con."
Tịch Triệu thoáng nghi hoặc. Vị chú hai nhà họ Hạ, có con sao?
Như chìm vào thế giới riêng, Hạ Dật Thanh tiếp tục: "Vì vài lý do, tôi không ở bên con, nhưng tôi nhớ sinh nhật nó, mỗi năm đều chuẩn bị quà, tiếc là chưa có cơ hội tặng. Gần đây mới nói chuyện được với nó, tôi lại sợ nó không thích những món quà đó..."
Sợ hơn, nó không chấp nhận người cha thất trách này.
"Tiểu Triệu, con tôi trạc tuổi cậu," Hạ Dật Thanh bất an xoa đốt ngón tay, "cậu nghĩ, nó sẽ nhận... món quà muộn màng này không..."
Im lặng, giọng lạnh nhạt vang lên.
"Tôi không biết."
Tim Hạ Dật Thanh chìm xuống.
"Xin lỗi, ngài Hạ," Tịch Triệu nghĩ kỹ, "tôi thật ra cũng không có nhiều kinh nghiệm ở chung với người lớn."
Khi ở với lão Tây, anh còn nhỏ. Sau đó, Lý Quyền Nhu không cần tình cảm dư thừa. Khi họ lần lượt qua đời, Tịch Triệu đã qua giai đoạn "khao khát tình thân". Tính cách và nhận thức của anh hình thành qua mất mát, giờ chẳng cần ai bù đắp "tuổi thơ thiếu thốn" nữa.
Nhiều đứa trẻ thiếu tình cha mẹ, lớn lên không ngừng kiếm tìm bóng dáng cha mẹ ở người khác, như kẻ nghèo bố thí cho kẻ giàu, người thiếu yêu điên cuồng trao yêu cho người không thiếu.
Nhưng Tịch Triệu không như vậy. Anh đã bình thản đối mặt với quá khứ của mình. Đối với Tịch Duệ, Sở Nguyệt, hay bố ruột vừa nhận Tịch Cảnh Thần, anh dành thái độ kính trọng người lớn, nhưng chỉ đến đó mà thôi.
Anh không muốn gần gũi hơn, lỗ hổng "tình thân" đã tự anh lấp đầy qua hai kiếp kèo dài mấy chục năm.
Thực tế, Tịch Cảnh Thần cũng nhận ra điều này, nên không cố diễn "phụ từ tử hiếu", chỉ quan tâm và chăm sóc trong mức cả hai chấp nhận được.
"Nhưng, nếu là quà chuẩn bị bằng chân tâm..."
Lão Tây tích tiền mua đèn ngủ cho anh, giáo sư Lý lúc bệnh nặng sắp xếp danh sách liên lạc, hàng trăm tin nhắn nhờ người lớn khác chăm sóc anh...
Mắt đen ánh lên chút hoài niệm: "Tâm ý đó rất đáng quý."
Nhìn Hạ Dật Thanh hơi thất thần, anh lắc đầu: "Tôi không thể trả lời thay con ngài, nhưng với tôi, ngài là người lớn đáng kính," thiếu niên cười nhạt, nhuốm ý trêu đùa, "đáp án này ngài hài lòng chứ?"
Hạ Dật Thanh nghĩ, thật là câu trả lời lịch sự mà dịu dàng.
Nhưng khóe mắt cay xè, chẳng thể kìm nén.
---
Bữa cơm khá vui vẻ. Hạ Dật Thanh bình tĩnh đến lạ, Tịch Cảnh Thần cũng giữ hình tượng "yếu đuối" nên "ngại ngùng" bất thường. Hai đại lão cả bữa gắp thức ăn cho hai đứa trẻ, vô tình tạo nên không gian ấm áp.
Sau cơm, lẽ ra chia tay, nhưng Lộ Kiêu nhìn máy chơi game mới trong phòng khách Tịch Cảnh Thần, mắt sáng rực như sao, kiểu cún con xoay vòng tại chỗ. Tịch Triệu lạnh lùng liếc Tịch Cảnh Thần, im lặng chất vấn: Bố cố ý mua để dụ cậu ấy, đúng không?
Góc khuất, Tịch Cảnh Thần nhún vai bất đắc dĩ: Ai da, cậu nói tôi là "ông già neo đơn", muốn gặp con trai chẳng phải phải vòng qua người yêu nó sao?
Hạ Dật Thanh thì đã bỏ quyền, chỉ còn hai cha con "giao chiến" bằng mắt. Tịch Triệu im lặng: "...Chơi tối đa bốn mươi phút."
Lộ Kiêu lập tức bật máy, nhét tay cầm vào tay Tịch Triệu: "Chơi đi chơi đi, anh không biết thì em dạy cho! Em chơi game siêu đỉnh, lão Ngư cứ cầu em carry mà em còn không thèm!"
Tịch Triệu: Đây mới là mục đích thật của em, đúng không.
"...Không được chơi quá giờ."
"Ừ ừ!"
Tịch Cảnh Thần thấy thú vị, cười định trêu một câu, ánh mắt chạm phải người kia, hai người lớn lặng lẽ nhìn nhau, ăn ý lên ban công tầng hai.
---
Hạ Dật Thanh nghĩ, một câu chuyện hoang đường như thế này, sao cứ vấn vương mãi không quên?
Người trước mặt mang theo những đường nét xa lạ, nhưng khi thân phận đã sáng tỏ, sự quen thuộc lập tức ùa về, khó lòng che giấu, nhất là đôi mắt ấy... Alpha siết chặt tay, cảm giác quen thuộc ấy giống như khi họ còn bị giam trong phòng thí nghiệm, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Tịch Cảnh Thần im lặng, giấu hết biểu cảm, thậm chí mang theo chút lạnh lùng. Nhưng lớp vỏ cứng rắn vẫn rạn nứt khi nghe giọng khàn đặc.
"Tại sao... lại lừa tôi thằng bé không sống sót... Sao, bao năm không cho tôi chút tin tức..." Ngón tay lẫn trái tim Hạ Dật Thanh đau đến tê dại.
Tiếng thở dài rơi vào thời gian, Tịch Cảnh Thần tựa lan can, môi cong lên chẳng rõ ý: "Cậu chủ lớn à," hắn bất đắc dĩ, "anh chẳng phải đều đã rõ sao?"
Xoạt—
Bước tới túm cổ áo, mắt Hạ Dật Thanh như phun lửa: "Tôi muốn anh nói! Tôi—"
"Nhị công tử nhà Helisherland, người thừa kế được vạn người chú mục," Tịch Cảnh Thần cắt lời, rõ ràng cười, giọng lại lý trí đến lạnh lẽo, "với những ánh mắt nhìn chằm chằm anh, sẽ cho phép một alpha đỉnh cấp có vết nhơ làm 'mẹ của mẫu thí nghiệm', thậm chí sinh con cho alpha khác sao?"
"Tôi—" Tai Hạ Dật Thanh ù vang, "Tôi, tôi..."
Nhẹ nhàng gỡ tay túm áo, ngăn năm dấu máu sâu thêm, Tịch Cảnh Thần nhìn y, gằn từng chữ: "Tôi hỏi lại, nếu anh biết mình có một đứa con còn sống, anh có bất chấp tất cả tìm nó không?"
Hạ Dật Thanh đau đớn nhắm mắt.
Dĩ nhiên y sẽ, y sẽ điều động mọi nguồn lực nhà Hạ để tìm con mình...
Tịch Cảnh Thần lạnh lùng: "Mà đó là điều tôi phải ngăn. Chiến dịch năm đó không diệt sạch đám chuột Gift, mà Tiểu Triệu, vật thí nghiệm thành công duy nhất của chúng, là cám dỗ quá lớn. Tôi phải giảm thiểu sự tồn tại của nó để đảm bảo an toàn. Ngài Hạ, lúc đó anh có khả năng đó không?"
Không đợi trả lời, hắn tự đáp: "Cậu chủ lớn à, anh lo cho bản thân còn chẳng xuể."
Mặt alpha trước mặt tái nhợt, Tịch Cảnh Thần khép mắt, chất giọng càng lạnh: "Nên đây là quyết định đúng đắn và lý trí nhất."
Hạ Dật Thanh không bị ảnh hưởng, vẫn là người thừa kế rực rỡ nhà Hạ.
Tịch Triệu sống bình yên, thời điểm xuyên không lùi lại năm năm, an toàn sống qua mười bảy năm.
Đúng đắn, lý trí, phương án tốt nhất.
Ban công lặng ngắt như cõi chết, hai người đứng đó hệt những thi thể chôn chung một huyệt. Rõ là kề bên, vậy mà cho đến khi thịt nát xương tàn cũng chẳng mở lời, đến lúc chỉ còn những bộ xương trắng lạnh lẽo, lại càng chẳng thấy một trái tim còn đang sống.
Gió lạnh thổi, Hạ Dật Thanh chỉ mặc áo mỏng, tai đỏ ửng vì gió buốt. Mắt Tịch Cảnh Thần khẽ động, quay đi: "Câu trả lời anh muốn đã có rồi, nếu không còn chuyện gì thì xuống đi."
Nhưng đi vài bước, không nghe tiếng bước chân theo sau, quay đầu chỉ thấy đôi mắt đỏ ngầu.
"Đúng đắn, lý trí..." Giọng Hạ Dật Thanh khàn đục, "Tịch Cảnh Thần, còn tim tôi thì sao?"
"Nó không đau sao?"
Ôm lấy trán, y cố đè nén tâm tình, nhưng những thứ dữ dội, méo mó ấy cứ nghẹn nơi cuống họng, không nói ra, không làm đau ai đó thì vĩnh viễn chẳng thể yên lòng.
"Anh cao cả quá nhỉ, ân nhân cứu mạng của tôi, anh hùng nằm vùng của quân đội, còn sắp xếp đường lui cho con trai, thậm chí giả chết để theo đuổi lý tưởng và công lý," Hạ Dật Thanh cười, "vậy những gì đã xảy ra giữa chúng ta là gì? Một đêm phong lưu, một hành động bất đắc dĩ? Ồ, tôi nhớ rồi, nếu không phải tôi bị thuốc, hạ mình cầu xin anh, anh chắc cũng chẳng muốn chạm vào tôi. Sao? Ngủ với một alpha đồng giới có ghê tởm lắm không? Tôi phải cầu xin anh—"
"Hạ Dật Thanh!" Tịch Cảnh Thần cau mày, "Chúng ta không còn là trẻ con nữa."
Hạ Dật Thanh ngẩn ngơ trượt theo tường, cười khẽ, cũng chẳng biết mình cười gì.
Do dự, Tịch Cảnh Thần thở dài, bước qua, ngồi xổm, nét mặt chìm trong bóng tối.
"Ông chủ lớn à, Tiểu Triệu lớn thế này rồi, chuyện đã cũ, để nó qua đi."
Cả hai im lặng.
Lâu thật lâu, Hạ Dật Thanh nghẹn ngào:
"Tịch Cảnh Thần, mười bảy năm qua... anh có từng thử tìm tôi không?"
"Dù chỉ một lần... chỉ một lần thôi..."
Cổ tay lại túm áo, chẳng còn mạnh mẽ như đầu, run rẩy yếu ớt, như sắp mất hết sức rơi vào vực sâu.
Im lặng, rồi im lặng, Tịch Cảnh Thần chậm rãi giơ tay, nhẹ vỗ lưng y, như khi họ lần đầu mới gặp, khẽ an ủi "Đừng sợ".
Hắn nói:
"Không..."
Người trước mặt run rẩy càng mạnh, cười phá lên điên dại, như muốn trút cả linh hồn. Tịch Cảnh Thần cau mày, định đỡ người dậy, cổ tay bất ngờ bị siết chặt.
Hạ Dật Thanh ngẩng đầu, "yếu đuối", "đau đớn" quét sạch, thay vào đó là một tia sáng đầy cố chấp đến rợn người!
Trong lòng Tịch Cảnh Thần dấy lên dự cảm chẳng lành, quả nhiên giây tiếp theo, giọng nói kia vang lên, đắc ý và chắc nịch:
"Tịch Cảnh Thần, anh không thể lừa tôi lần hai đâu!"
"Tôi—"
Lời chưa dứt, thân thể đã bị mạnh mẽ ép sát vào tường. Một bàn tay ghì chặt cổ hắn, là thế trói buộc không thể thoát. Trong khoảnh khắc ấy, Tịch Cảnh Thần chợt nhận ra mình vừa phạm một sai lầm chí mạng—
Như hắn, Hạ Dật Thanh cũng là alpha đỉnh cấp mạnh mẽ, huống chi quản lý nhà Hạ bao năm, y đã chẳng còn là kẻ đáng thương trong phòng thí nghiệm. Sao có thể dễ dàng vì vài câu nói mà tan vỡ?
Y giả vờ yếu đuối, chỉ để...
"Vị cứu tinh của tôi à, sao anh vẫn mềm lòng như xưa thế?"
Hạ Dật Thanh càng tiến sát, hơi thở phả tới gần môi của alpha kia.
Đúng, Hạ Dật Thanh không hoàn toàn nói dối. Năm đó, y bị phòng thí nghiệm tiêm thuốc k*ch t*nh, nhưng y không phải omega thực sự. Với ý chí alpha, y hoàn toàn có thể cắn răng vượt qua. Nhưng nhìn người đàn ông cau mày hỏi han, một ý nghĩ lóe lên.
— Lời hứa miệng có tác dụng sao? Người này sẽ thật sự cứu y chứ?
Hay một ý nghĩ đơn giản hơn:
Y muốn người này.
Thế là vừa cầu xin, vừa dịu dàng. Họ gặp nhau trong hoàn cảnh quá cực đoan, chung đụng xen nhiều toan tính, đến nỗi khó phân biệt "tính toán" và "chân tâm".
Hạ Dật Thanh bình tĩnh phân tích: "Những gì anh nói có lẽ đúng. Với tình cảnh tôi bị hại, thành vật thí nghiệm, tôi không đủ sức bảo vệ con. Nếu Tiểu Triệu ở bên tôi, chỉ gặp nguy hiểm lớn hơn. Sau khi giận dữ, tôi nhận ra điều này, nên mấy năm sau không ngừng mở rộng thế lực."
"Anh chọn thời điểm tìm tôi, hẳn là khi tôi đã ổn định hoàn toàn—" Một tia sáng lóe qua, Hạ Dật Thanh ngừng lại, khàn giọng, "Là năm thứ năm sau đó... trước khi anh giả chết, đúng không?"
"Tịch Cảnh Thần... anh đã gặp cha tôi."
— "Cháu à, cháu biết nếu tin A Dật bị phòng thí nghiệm dùng làm vật thí nghiệm lộ ra, nó sẽ chịu bao lời gièm pha không?"
Mười hai năm trước, trong mật thất nhà Hạ ở nước Y, đối diện ông lão tóc bạc, Tịch Cảnh Thần im lặng.
Hắn biết.
Quân đội cứu hơn năm mươi omega làm vật thí nghiệm từ phòng thí nghiệm, năm năm sau, hơn bốn mươi người lần lượt tự sát.
Đội nằm vùng có hạn, phân chia nhiệm vụ khác nhau, không phải omega nào cũng có thể được bảo hộ an toàn. Dù đã phong tỏa tin tức, nhưng trên đời nào có bức tường nào kín gió hoàn toàn? Những omega sống trong nước phải chịu vô vàn lời đàm tiếu, thuyết "nạn nhân có tội" dập chặt lên từng người—lạnh lùng, chế giễu, tò mò, quấy rối.
Họ thoát khỏi móng vuốt ma quỷ, cớ sao lại rơi vào địa ngục khác?
"Cháu à, ta xin cháu, là một người cha, ta không muốn A Dật trải qua ải địa ngục lần nào nữa, các con cứ xem mọi chuyện như... là một giấc mơ, được không..."
Bất ngờ, ông lão cúi sâu trước Tịch Cảnh Thần.
Một giấc mơ ư?
Nắm tay siết chặt rồi thả, Tịch Cảnh Thần sờ khuyên tai kim cương, bất đắc dĩ mà buông bỏ, thở dài, đỡ ông lão lên, xem như không có gì: "Tôi đến chỉ muốn xem cậu ấy có ổn không, thấy cậu ấy sống tốt, tôi chẳng còn gì nuối tiếc nữa."
Khi đi, alpha quay đầu cười:
"Nếu cậu ấy hỏi, phiền ngài nói với cậu ấy..."
"Chưa từng có ai đến."
Người như nhạn thu, đến mang tin tức. Chuyện tựa xuân mộng, tan chẳng dấu vết.
Nhưng số mệnh giao thoa, thời gian lệch lối, từ khoảnh khắc Tịch Triệu tỉnh lại, mọi người định sẵn đi đến kết cục khác.
Không phải pháo hôi thoáng qua trong Phần Tâm Truy Ái, cũng chẳng phải giáo sư sa vào thí nghiệm bất hợp pháp trong Thiên Tài Tử Thần. Anh đã mở ra một câu chuyện mới ở Lịch Tư Khắc Lâm, tỏa sáng trong kỳ thi tháng, gây chú ý ở "Cúp Minh Thành", khiến Hạ Tử Tranh chuyển trường, lo cho cháu trai, Hạ Dật Thanh từ nước Y về nước sớm.
Đây là câu chuyện hoàn toàn mới.
Hiểu ra tất cả, Hạ Dật Thanh bật ra tiếng nửa khóc nửa cười.
"Tịch Cảnh Thần, tôi hận anh!"
Tịch Cảnh Thần lau nước mắt y: "Vậy cứ hận đi."
Hận còn hơn là quên.
Nụ hôn mang vị máu nồng nàn trên môi lưỡi, mang theo mười mấy năm ám ảnh, lo lắng và tiếc nuối.
Dẫu là "yêu" hay "hận", cảm xúc này đủ mãnh liệt, mãnh liệt đến cả đời không thể dành cho người thứ hai, chẳng thể giãy ra, chẳng thể trốn thoát, chỉ có thể siết chặt—
Bịch!
Tiếng vật nặng ngã đánh thức hai người trong "biển hận trời tình". Cả hai đồng loạt quay đầu, thấy Lộ Kiêu đang luống cuống đỡ chậu hoa.
"Cháu cháu cháu cháu chỉ muốn nói tụi cháu phải về học bài!"
Thiếu niên tóc nâu cuống quýt giải thích, bỗng nhận ra điều gì đó không đúng.
"Ờ... con của hai người, cũng tên Tiểu Triệu?"
Lộ Kiêu trợn mắt: "Chẳng lẽ—ư ư ư!"
Hai con cáo già nhanh như chớp bịt miệng chú sói con, mỗi người kẹp một tay, lôi vào góc.
"Suỵt!"
Lộ Kiêu: QAQ
Tịch Triệu! Cứu mạng áaaaaaa!