"Đồ Tể chết rồi, thằng nhóc họ Tề tạm thời chưa tỉnh. Chúng ta làm rất cẩn thận, bọn cớm Cục Kiểm tra không nghi ngờ gì."
"Lệnh truy nã thì sao?"
"Quân khu lại nâng cấp truy nã, nghe nói còn phái đội đặc nhiệm đến thành phố Phong hỗ trợ..."
Báo cáo xong, người ẩn trong bóng tối vẫy tay, thuộc hạ gật đầu rút lui.
Trên bàn là những bức ảnh: làm việc, học hành, đi đường... Góc chụp đều quái dị, như chỉ cần tiến gần thêm chút, thiếu niên tóc đen trong ảnh sẽ nhận ra điều bất thường.
Ánh đèn trắng lướt qua, chiếu sáng bàn cờ vua dở dang. Một bàn tay từ bóng tối thò ra, cân nhắc rồi nhấc quân hậu trắng mạnh nhất, tiến quân, ăn gọn hiệp sĩ đen phía trước.
Người đó cười khó hiểu.
"Ván cờ này, ai sẽ là kẻ thắng cuối cùng?"
Thể thí nghiệm hoàn hảo nhất của ta, kiệt tác thiên tài vô song, thân yêu của ta...
Bạn học Tịch Triệu.
---
Tịch Triệu đang kiểm tra tình hình học tập của Lộ Kiêu.
Đúng vậy, học tập.
Nửa tháng chỉ gặp một lần, mọi chuyện tạm ổn, chú sói con hận không thể hóa thành món trang sức bám dính vào người anh. Giữa những nụ hôn, hắn lẩm bẩm kể về nửa tháng qua, như muốn chia sẻ từng chi tiết với Tịch Triệu, đặc biệt nhấn mạnh mình học rất nghiêm túc, từ ghi chép đến bài tập, mặt viết rõ "khen em đi".
Thầy Tịch rất hài lòng, nói: "Vậy để tôi kiểm tra chút."
Hử... Hử??
Lộ Kiêu ngớ người. Không đúng, hắn kể để thả thính mà! Hôn nhau nồng nhiệt thế này, không phải nên thuận nước đẩy thuyền, tiến tới màn thân mật hơn sao? "Kiểm tra bài" là cái phát triển gì khiến người ta xẹp lép vậy?!
Nhưng Tịch Triệu nói kiểm tra là kiểm tra thật.
Với chuyện "học hành", bạn học Tịch luôn nghiêm túc đến chết. Ở phòng giám sát Cục Kiểm tra, anh còn nhờ Tịch Cảnh Thần mang vài bộ đề để luyện tay—vì anh vẫn phải tốt nghiệp Lịch Tư Khắc Lâm như bình thường.
#Đời người hiếm có mấy lần đấu, không đấu bây giờ thì khi nào?#
Vỗ đầu chú chó, Tịch Triệu lấy vài cuốn sách quý từ giá. Lộ Kiêu môi còn sưng, định vùng vẫy, nhưng câu hỏi vang lên, hắn lập tức phản xạ có điều kiện, tuôn ra kiến thức trọng điểm các môn...
Phản xạ đáng rơi lệ.
---
Hỏi qua vài điểm chính, thấy Lộ Kiêu trả bài tốt, Tịch Triệu nắm được tiến độ học. Đối diện ánh mắt hổ phách đầy oán niệm, anh mỉm cười:
"Thôi được, đổi cách kiểm tra."
Anh gập sách, gõ nhẹ lên gối.
"Qua đây nằm."
Giọng nghiêm khắc.
Cảm giác tê dại như điện chạy dọc sống lưng, Lộ Kiêu co ngón tay, vành tai đỏ rực, lí nhí nhìn anh, vai cứng lại, ngoan ngoãn nằm đúng vị trí. Nệm mềm, không có điểm tựa tốt, hắn hơi cong gối.
Tiếng cười khẽ vang trên đầu, chú chó nâu úp mặt vào gối, má nóng rực, cái đuôi tưởng tượng "bụp" che kín người.
Đôi mắt đen ánh lên vẻ trêu đùa, Tịch Triệu nghĩ, còn biết làm tư thế đẹp mắt cơ.
Xác định quan hệ rồi, anh đúng là cho Lộ Kiêu nhiều "đặc quyền bạn trai", như khi bị phạt lúc học, được nằm lên đùi anh.
Nửa ngượng nửa thẹn, vài cái đã khiến Lộ Kiêu xẹp thành bông đường nâu. Tịch Triệu không mềm lòng, cổ tay vung, từng chưởng lạnh lùng rơi xuống, hỏi: "Tập chống đẩy ở lớp quân sự cũng mềm oặt thế này à?"
Lộ Kiêu bất mãn, khiêu khích đáp rằng luyện cơ bụng và lõi để dùng chỗ khác, không phải ở đây...
Nhưng bao lần trước cho thấy, mạnh miệng trước ma vương, kết cục chỉ là mông đau hơn. Chú sói con r*n r* điều chỉnh tư thế, rất nhục nhã, như thú trong phim tài liệu mùa đ*ng d*c, nhưng lại phấn khích. Tịch Triệu trực tiếp cảm nhận cái đuôi dựng nhanh hơn.
Ký ức cơ bắp khắc sâu, không cần sửa nhiều, Lộ Kiêu đã vào tư thế chuẩn. Tịch Triệu cong mắt, vén áo sơ mi, theo đường eo chậm rãi vuốt lên. Nhiệt độ anh không nóng như Lộ Kiêu, lạnh nóng chạm nhau, eo chú chó nâu rung nhẹ, cổ họng bật ra âm thanh ngắn.
Khi ấy áo mỏng, thân hình thiếu niên thường mảnh khảnh, nhưng Lộ Kiêu tập luyện tốt, cơ bắp săn chắc phủ trên xương, màu da khỏe khoắn ánh lên gợn sáng mơ hồ. Ngón tay trượt từng tấc đến xương sườn, như ôm cây non e lệ. Hơi dùng sức, Lộ Kiêu "ư" một tiếng, ngã xuống.
"Đừng..." Hắn cắn môi, đuôi mắt đỏ như mực loang.
Tay bị nắm, Tịch Triệu không giằng ra, chỉ hờ hững hỏi: "Không được à?"
Giọng lười nhác kéo dài bên tai, Lộ Kiêu xương cốt mềm nhũn, đôi tay ngăn cản cũng trở nên yếu ớt.
Nhưng Tịch Triệu đột nhiên rất quân tử, như không thấy dáng vẻ "muốn mà còn ngại" của đối phương, ngón tay trêu chọc, tiếp tục đòi câu trả lời.
"Bạn học Lộ, không được à?"
Lộ Kiêu muốn khóc. Không cần ngoảnh đầu cũng biết đôi mắt đen kia đang tràn ngập sự hứng thú xấu xa.
Hắn đôi khi nghĩ, người này xấu xa thật... thích trêu hắn thế này, khiến hắn mắt ngấn nước mà không chống cự được...
Hắn cũng chẳng muốn chống cự.
Hơi thở t*nh d*c tràn ngập căn phòng, chú chó đỏ tai giơ tay che mắt:
"Được... ưm... được..."
Thấy đối phương dễ bị dụ như thế, mắt đen cong cong đánh giá, sao lại run nữa rồi?
Ngón tay đổi lực, mạnh mẽ ấn qua, tiếng rên của Lộ Kiêu đổi vị, cánh tay chống bên căng gân xanh, lại bị v**t v* làm tan sức lực.
Đau, ngứa, chua xót.
—Nhưng thích.
Thích đến phát điên.
Ngón tay Lộ Kiêu siết chặt, ửng hồng như cánh đào đầu xuân. Tịch Triệu nheo mắt, ngắm chú cá mắc cạn bên bờ, nhịp tim dồn hết về lòng bàn tay. Hắn không trốn tránh, ngoan ngoãn ỷ lại, như mồi lửa nuôi lớn khát vọng chiếm hữu.
"Tịch, Tịch Triệu... a... ư—!"
Lộ Kiêu không kìm được cọ vào gối, lưng cong thành hình cung rực rỡ. Nhưng mọi thứ dừng lại, Tịch Triệu rút tay, nghiêm túc vỗ eo hắn đang ngọ nguậy.
"Miễn dịch bất thường có mấy loại?"
Giọng điệu nghiêm túc thật sự.
Lộ Kiêu: ?
Hả?!!
Đầu óc bốc hỏa chưa kịp phản ứng, đếm ngược chết chóc của ma vương đã kề bên tai.
"Ba, hai—"
"Dị, dị ứng! Bệnh tự miễn! Còn, còn... còn có..."
"Hết giờ."
Bốp—!
Chưởng phong vung qua, Tịch Triệu cười bổ sung: "Còn 'bệnh thiếu hụt miễn dịch'."
"Đã bảo là đổi cách kiểm tra rồi kia mà," ngón tay trắng lạnh gạt tóc nâu ướt mồ hôi, anh "bất đắc dĩ" thở dài, "Bạn học Lộ, cậu phải nghiêm túc chút."
Mông đau rát, Lộ Kiêu ôm mông kêu oan, mắt đỏ đầy căm phẫn: "Không... không được thế! Ai lại đi kiểm tra kiểu này..."
Ai có thể phản ứng nhanh trong tình cảnh này chứ? Chủ yếu chỉ để bắt nạt hắn thôi chứ gì!
Bạn học Tịch bình tĩnh đáp:
"Vậy à? Giờ thì có rồi."
—Phong thái "bạo quân" ngút trời.
Anh lấy cây thước đen quen thuộc, dưới ánh mắt kinh hoàng của Lộ Kiêu, đặt vào chỗ nối mông đùi.
"Nếu đã nhớ chắc, dù trong tình huống nào cũng trả lời được, đúng không?" Giọng đầy mê hoặc, Tịch Triệu nhếch môi, nốt ruồi đỏ sáng lấp lánh, khiến Lộ Kiêu thở gấp, "Bạn học Lộ, cố lên."
Bị sắc đẹp của tiên nam thao túng ngay!
Lộ Kiêu đầu óc quay cuồng, lập tức cảm thấy mình lại ổn.
Thi thì thi! Có vài câu hỏi thôi! Hắn có gì không ổn? Hắn ổn hết!
Cơn bão tri thức, đến mạnh hơn nữa đi!
Vài phút sau.
"A... ư... không được... ha... em thật sự không được nữa..."
Ướt đẫm mồ hôi, mắt mất tiêu cự, cả chú chó run bần bật, không khí trong phổi như bị rút cạn.
Tịch Triệu chạm vào gò má nóng ran, cảm giác mát lạnh là sức hút chí mạng. Đầu lông xù cọ tới, mềm mại lẩm bẩm: "Tịch Triệu ơi... đừng thi nữa được không... ô... em đau lắm..."
"Tiểu thiếu gia," nhìn gương mặt đỏ ửng quyến rũ kia, Tịch Triệu cười, ngón cái lướt qua môi bị cắn sưng, "Em không phải đang đ*ng d*c à?"
Chú sói con cứng gáy, lớp ngụy trang ngoan ngoãn rạn nứt, lộ ra sự cuồng nhiệt ám ảnh trong mắt.
Mắt đen đối diện ánh nhìn khao khát của thú cưng, bóng tối kỳ dị từ vai chậm rãi xâm chiếm.
Tịch Triệu thật ra không dùng nhiều lực, so với phạt thật, đây chỉ là trêu đùa.
Nhưng điểm rơi đều "quá đáng".
Ngưỡng chịu đau của mỗi người có giới hạn, còn "cực hạn" của Lộ Kiêu ở đâu, chỗ nào yếu nhất, anh rõ hơn ai hết.
Hồi tưởng lúc mới quen, lớp ngụy trang của Lộ Kiêu cũng chẳng cao minh gì. Nhiệt độ cơ thể quá cao, ánh mắt cháy bỏng đuổi theo... Sau lớp quân sự, bôi thuốc cho hắn, Tịch Triệu đã nhận ra sự mê luyến kỳ lạ của Lộ Kiêu với đau đớn.
Nhưng sao anh không ngăn? Giờ nghĩ lại, "cho phép dây dưa" là sự nuông chiều đầu tiên anh dành cho Lộ Kiêu, mang theo chút tò mò anh không nhận ra, anh tự hỏi nếu để cảm xúc này phát triển, họ sẽ đi đến đâu? Ánh mắt ngông cuồng bất kham, liệu có bộc lộ thêm sắc thái khác?
Điều này không "bình thường" theo tiêu chuẩn thế tục, nhưng là nhân quả tất yếu của sự gắn bó giữa họ—
Ban cho hắn bình an, niềm vui, cực lạc.
Điều khiển hắn, khiến hắn chìm đắm, quy phục.
Thước đen nguy hiểm lướt qua, răng nanh lộ ra, Lộ Kiêu cổ đẫm mồ hôi, nhưng vô thức đón lấy đau đớn. Ngang ngạnh và ngoan ngoãn cùng tồn tại trên người hắn.
Đâu phải đau không chịu nổi?
Đôi mắt đen mang theo màu sắc tăm tối hơn, áp lực nguy hiểm bao trùm.
—Rõ ràng là chú chó cầu hoan với chủ.
Tịch Triệu khẽ nghiêng đầu, ngón tay trên môi mạnh mẽ luồn vào khoang miệng ẩm nóng:
"Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, đáng bị phạt."
Vị bạc hà đắng quyện cùng tequila xoáy thành cơn lốc, hòa với hơi nóng cơ thể, bốc lên thành màn sương mờ ảo bên cạnh
Con mèo xấu xa khi thích dùng trò đùa trêu người, cả vũ trụ nên dâng hiến mọi thứ. Lộ Kiêu chưa kịp hồi phục từ tê dại, đã cảm nhận hơi ẩm chạm lưng. Hắn như thấy biển, tóc đen tung bay là sóng, gợn nước lan tỏa khói xanh, dấu vân tay và tim cách nhau một lớp da mỏng, hơi dùng sức là lưu dấu đỏ, như lưỡi dao xuyên xương, từng tấc cướp đoạt.
Lại như bước vào truyện chí quái, hoa đào một đường, mỹ nhân quỷ diện, xương cốt róc rách, đêm xuân cháy thành lửa.
"Tịch, Tịch Triệu... đợi ư—!"
Bốp!
Gió rít quét qua, vị chua râm ran len vào từng sợi thần kinh, đồng tử Lộ Kiêu sinh lý mà căng giãn, phóng đại trong vô thức.
Ừ, với chú gà tiểu học chỉ xem video, đúng là k*ch th*ch quá độ.
Đen vàng hòa quyện, đêm mát như nước, hai bóng người chồng lên dưới ánh đèn ấm áp. Tịch Triệu siết lấy bờ eo ướt át, xoay người đổi tư thế. Giữa khuya, nụ hôn đầy d*c v*ng quấn chặt, vừa hôn vừa ôm siết, tiếng thì thầm lười biếng như trong mộng, dụ con thiêu thân lao vào lửa.
"Nhưng em trả lời đúng nhiều, thưởng chút nhé?"
Chưa thoát khỏi k*ch th*ch ở chỗ chết người, Lộ Kiêu ngây ngẩn nhìn bóng người mờ ảo dưới ánh đèn, cảm thấy mình còn tham lam hơn cả thiêu thân. Trong chớp mắt, hắn bật ra âm thanh khàn đục.
"Được..."
---
Cao gầy.
Đó là ấn tượng sâu sắc nhất của Lộ Kiêu về Tịch Triệu.
Thiếu niên tóc đen như tre lay trong gió, gió ấm thổi qua làm nổi bật vòng eo thon. Hắn thích sau giờ học cùng Tịch Triệu làm bài ở thư viện. Hoàng hôn trải dài, bóng anh mỏng manh phủ trên trang sách. Khi cầm bút, từ đầu ngón tay đến cổ tay vẽ nên một đường cong duyên dáng, mạch xanh nhạt uốn lượn rồi biến mất dưới ống tay sơ mi.
Mi, chiều cao, eo chân đều cao gầy.
Kể cả ngón tay.
Ngón tay anh thon dài hơn bạn đồng lứa, trắng ngần lạnh lẽo, trên đầu còn hằn một lớp chai mỏng do viết nhiều. Mỗi khi cầm bút, ngón tay khẽ cong, như chính lúc này tạo nên độ cong đầy gợi cảm, để lại bóng đổ sâu thẳm.
Lộ Kiêu cứng người, úp mặt vào hõm cổ Tịch Triệu, cọ cọ cọ, xoay xoay xoay.
Kỳ lạ quá...
Rõ ràng quá...
Nhiệt độ, hơi thở, nhịp tim của Tịch Triệu...
Tất cả rõ ràng quá.
Linh hồn áp vào khung cửa, thấy rõ ngoài kia mưa lại rơi. Hiệu ứng đảo nhiệt nơi thành phố quá mạnh, mưa lất phất, hơi nóng bốc lên, một cánh chim trắng bị sương tưới ướt, chìm xuống đáy sông. Thế giới hóa thành mặt cong, mọi vì sao đều lăn về một góc. *
Chỉ vì anh ở đó.
th* d*c ngắt quãng, Lộ Kiêu chẳng biết mình lẩm bẩm gì.
Cảm giác này khó tả, như hắn biến thành cuộn len bị mèo lớn xoa tròn bóp dẹt, bị mổ xẻ, bị quan sát.
Mắt hổ phách mờ sương ngẩng lên, chạm phải đôi mắt đen sâu thẳm, Tịch Triệu nhướng mày:
"'Bubble over' nghĩa là gì?"
Run rẩy, Lộ Kiêu khó nhọc mà nghĩ, "phẫn uất" mà nghĩ...
Lúc này... đừng thi nữa mà...
Phù phù. Là gió hay hơi thở?
Thình thịch. Là sấm hay tim đập?
Hơi thở kéo dài.
"Chắc là chỗ này."
Tiếng cười lười nhác cất lên.
Chốc lát.
Một giây, hai giây... ư, ba giây?
Thế giới tĩnh lặng.
Giọng điềm nhiên vang lên, như đang miêu tả quả bóng rơi trong đề vật lý.
"Ừm..." Tịch Triệu ngừng một chút, "Em hơi nhanh."
"AAAAAAAA!!!"
Mặt đỏ bừng, Lộ Kiêu hoảng loạn bịt miệng anh, gào thét—Đừng nói thẳng thế!
Chó con cũng cần mặt mũi mà!!!
Vai run lên vì cười, Tịch Triệu hắng giọng, lựa lời như muốn vỗ về trái tim thiếu niên còn non nớt: "Khụ, thật ra cũng bình thường, với người thường, lần đầu..."
"Anh ơi!" Lộ Kiêu kêu thảm, "Đừng nói nữa..."
Quên chuyện này đi mà!
Em hết sống nổi rồi QAQ!
---
Kỳ lạ, dù chuyện ám muội đến đâu, giữa họ luôn xen chút cảnh khôi hài. Tịch Triệu đã rất thản nhiên.
Hôm nay vốn không định làm gì—dù kết quả "nhanh" thật bất ngờ—anh vỗ đống chăn nhú lên đang bĩu môi: "Thôi, không cười em nữa, nghỉ sớm đi."
Định đứng dậy lấy cốc nước, một bàn tay lặng lẽ thò từ chăn, Lộ Kiêu nắm tay anh, đầu lông xù liếc anh đầy oán trách.
"Thử lại lần nữa được không?"
Ngón tay đỏ rực, đối diện ánh mắt trêu đùa, hắn đầy sụp đổ mà bổ sung, mặt nóng như luộc trứng:
"Em không muốn kiểu Plato..."
Tịch Triệu nghĩ, đúng là dễ bắt nạt.
Ai từng thấy thợ săn gỡ bẫy, mà con mồi lại tự nguyện quay về, lăn lộn phô ra bụng mềm mặc người chạm bao giờ chưa?
Ngón tay lướt qua khóe mắt ướt đỏ, anh cười:
"Được."
Như em mong muốn.
---
Tư thế đối diện, mọi chi tiết rõ ràng như khảm khắc vào đầu. Thiếu niên trong lòng liếc một cái, không dám nhìn thêm, mép ướt bị gió mát chạm, run rẩy co rút. Tịch Triệu ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy, từng chút thử thăm dò. Lộ Kiêu ngoan ngoãn tựa vào vai anh, nhịp tim gấp gáp chan chứa phấn khích quá tải. Bàn chân căng cứng quấn chặt sau eo, khẽ cọ, miệng r*n r* lắc đầu, tay lại kéo lấy vạt áo.
"Khó chịu lắm à?" Anh nghiêng đầu, hôn lên mái tóc nâu mềm.
Yết hầu lăn mạnh, Lộ Kiêu không nói nổi câu hoàn chỉnh.
Nước mắt lẫn mồ hôi chảy thành dòng, lướt qua gân xanh trên cổ tay trắng lạnh, ga giường loang màu đậm.
Thiếu niên tóc nâu rối bời đòi hôn, "Tịch Triệu", "anh ơi" kêu loạn, như người chết đuối bám lấy khúc gỗ nổi, như thú non kiếm tìm hơi ấm.
Đom đóm rung cánh, quẩn quanh giữa si mê và d*c v*ng, trần nhà như chực đổ sập.
Tịch Triệu đón lấy nụ hôn, ánh mắt dấy lên hơi nóng, một tay ôm vòng eo từ phía sau, chỉ đến khi người kia sắp nghẹt thở mới chịu tách ra, cúi đầu kh* c*n v*nh t**.
"Tiểu thiếu gia, báo số."
Chú cún nhỏ ngơ ngác mãi mới kịp phản ứng ra phải báo cái "số" gì, thân thể lại run lên, thật lâu sau mới ép ra từ lồng ngực một tiếng khàn mềm mại.
"Một..."
"Ư... hai..."
Hỗn độn và tỉnh táo, luân hồi dằng dặc.
Lồng ngực khẽ rung trong tiếng cười khàn, Tịch Triệu khẽ thở dài, gọi ra cách xưng hô đã lâu không nhắc tới, cũng chính là điểm khởi đầu của tất cả.
"Good puppy."
Chú cún ngoan của anh.
---
Nửa đêm, một nhóm chat đã lâu im lặng đột nhiên hiện tin nhắn.
【Căn cứ tuyệt mật (8)】
lululululu: Ờ thì, cái video tập cơ gì đó... ai gửi lại cho tao lần nữa đi?
---
Ngón tay run rẩy gõ dòng "cầu cứu", Lộ Kiêu muốn khóc mà nghĩ: không luyện nghiêm túc, sợ hắn thật sự không trụ nổi đến ngày đánh home base mất QAQ.
---
Editor's note: Người ta ví mối quan hệ như 1 trận bóng chày
First base → nắm tay, ôm, hôn
Second base → thân mật hơn (v**t v*, ôm ấp cơ thể)
Third base → tiến xa hơn (quan hệ miệng, c** đ*)
Home run/Home base → vào "toàn bộ" (quan hệ t*nh d*c hoàn chỉnh)
Tác giả có lời muốn nói:
(*) Đoạn này vận dụng thơ "Lõm tụ" của Trần Y Văn.
Kiến thức sinh học nhỏ:
Miễn dịch bất thường thường gồm ba loại:
- Bệnh tự miễn: Hệ miễn dịch tấn công nhầm mô cơ thể. Ví dụ: Lupus ban đỏ, viêm khớp dạng thấp.
- Bệnh dị ứng: Hệ miễn dịch phản ứng quá mức với chất vô hại. Ví dụ: Viêm mũi dị ứng, nổi mề đay, hen suyễn.
- Bệnh thiếu hụt miễn dịch: Hệ miễn dịch kém hoặc khuyết tật, giảm khả năng chống nhiễm trùng.
(Nguồn: Bách khoa)