"Con trai cưng, là con cố tình phải không?"
Vừa bị gọi ra ban công với lý do 'thảo luận', Tịch Triệu vừa đứng vững thì đã nghe Tịch Cảnh Thần hỏi thẳng thừng như thế. Anh không đáp, chỉ tựa vào lan can, gió đêm khẽ thổi tung vạt áo sơ mi, khóe môi cong lên một đường nhàn nhạt đầy ý vị.
...
Nhờ có Minh Thiên Kỳ làm 'đầu mối' đột phá, tổ chức Gift – kẻ đã chơi trò "mèo vờn chuột" với quân đội gần hai mươi năm – cuối cùng cũng đến hồi sụp đổ. Những ngày này, gần như ngày nào cũng có "đại nhân vật" bị lôi xuống ngựa. Riêng các cục quản lý dược phẩm ở các thành phố đã thay tới năm vị lãnh đạo cấp cao.
Là nhân chứng then chốt của vụ án, Tịch Triệu và Lộ Kiêu giờ đây được xem như 'động vật quý hiếm cần bảo vệ'. Xung quanh hai người lúc nào cũng có đội ngũ chuyên nghiệp túc trực 24/7, đến trường cũng chẳng buồn đi nữa.
Lộ Kiêu, cố nén khóe môi đang cong lên vì đắc ý, ra vẻ 'đau lòng tiếc nuối' mà tuyên bố: "Dù không đến trường, khát khao học tập của em vẫn không thể bị dập tắt!" Nghe nhiệt huyết thế, Tịch Triệu 'cảm động' đến mức lập tức lên mạng đặt mua cả bộ 'Sách Giáo Khoa Nâng Cao', '53 Đề Luyện Ngục', và 'Hoàng Tiểu Trạng Nguyên (Học Không Chết Thì Học Đến Chết)' đảm bảo bạn học Lộ được 'bơi' thỏa thích trong biển đề ở nhà.
Xoa xoa cái đầu đang "khóc hu hu" của Lộ Kiêu, "ma vương" Tịch Triệu thở dài đầy mãn nguyện: "Vui lên đi, có khổ thế nào cũng không để con cái khổ theo, có nghèo thế nào cũng không để giáo dục nghèo theo."
Lộ Kiêu: "Gâu gâu... gâu gâu gâu..." (Vui lắm, em siêu vui luôn nè QAQ).
...
Cuộc chiến bước vào giai đoạn cuối, Tịch Cảnh Thần – người chỉ huy toàn cục – rốt cuộc cũng rảnh rỗi. Hắn tiện tay vuốt tóc mái, dáng vẻ lưu manh chẳng thể che giấu được khí chất sát phạt dưới bộ quân phục.
"Suy đi tính lại, ta vẫn thấy có gì đó không ổn. Con trai à, con biết rõ bọn chúng đã bỏ thuốc vào người con ở Cục Kiểm tra, dù là để tránh đánh rắn động cỏ, nhưng con không những ngoan ngoãn uống thuốc, mà sau đó còn chẳng hé nửa lời. Hợp tác thế này, không phải hơi quá sao?"
"Ý bố là gì?"
"Con cố tình uống thuốc đó."
Tịch Triệu cười khẽ, hỏi ngược lại: "Vậy hồi bố giả chết trong 'hành động đặc biệt', chẳng lẽ không có lý do nào khác sao?"
Hai alpha, một lớn một nhỏ, nhìn nhau cười, nửa là đang đấu đá ngầm, nửa là hiểu ý ngầm.
So với dân bản địa của thế giới này, điểm khác biệt lớn nhất của cả hai là họ đều từng xuyên qua hai thế giới, và trong đầu đều có một bản 'cốt truyện gốc' chẳng biết từ đâu ra. Đều mang thân phận 'người xuyên không', Tịch Triệu tin rằng Tịch Cảnh Thần cũng cảm nhận được thứ 'sức mạnh cốt truyện' kỳ lạ luôn lẩn khuất đâu đó.
Trong 'Thiên Tài Tử Thần', Tịch Cảnh Thần đáng lẽ đã chết trong căn cứ thí nghiệm mười tám năm trước. Tương tự, trong 'Phần Tâm Truy Ái', Tịch Triệu – vai 'pháo hôi' – cũng nên sớm rời sân khấu. Nhưng vì nhiều lý do, cả hai đều đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
"Sau khi cướp được con về, ta phát hiện mình xui xẻo kinh khủng. Nhiệm vụ đơn giản cỡ nào cũng thành cửu tử nhất sinh, cứ như có thứ gì đó nhất quyết muốn ta 'chết một lần'. Thế nên, ta đành chiều theo ý nó!" Tịch Cảnh Thần nhún vai, "Ta đã 'chết' thật rồi, tự tay khắc cả bia mộ. Con trai cưng, con chắc cũng từng đến viếng bố rồi nhỉ?"
Tịch Triệu thiệt sự không muốn nhớ lại cái mặt quỷ nghịch ngợm trên bia mộ lúc thanh minh.
Quay lại chuyện chính, sau khi tỉnh lại, Tịch Triệu nhiều lần nhận ra 'cốt truyện gốc' luôn tìm cách 'xác minh' trên người anh. Từ lâu, anh đã nói muốn thoát khỏi số phận 'pháo hôi' nhưng không có nghĩa là thay thế vị trí của thụ chính để thành 'vạn người mê'. Trong hơn một năm, mọi nhân vật và cốt truyện đều bị xáo trộn. Giờ chỉ còn bước cuối: anh phải hoàn toàn thoát ly khỏi nó.
'Pháo hôi' trong nguyên tác là alpha. Vậy nếu anh không còn là alpha nữa thì sao?
Thế nên, khi đoán được Gift có thể dùng thuốc đặc biệt nhắm vào tố chất của mình, Tịch Triệu đã đánh một canh bạc lớn – mượn tay Gift để cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ với danh phận 'pháo hôi'.
Quả nhiên, khoảnh khắc phát hiện tố chất của mình biến mất, cảm giác bị dòm ngó, áp bức vô hình quanh anh cũng tan biến hoàn toàn.
"Nhưng ta chỉ giả chết thôi, còn con trai cưng thì sao? Tố chất của con mất thật rồi sao?" Tịch Cảnh Thần cười hề hề, giọng điệu thiếu đứng đắn, "Thế thì tiêu rồi, sau này chắc con đánh không lại thằng nhóc Lộ đâu."
Tịch Triệu đáp lại bằng nụ cười lịch sự đầy 'thân thiện'.
Giây tiếp theo, một mùi hương bạc hà lạnh lẽo quen thuộc lan tỏa, như vị vua tuần tra lãnh thổ, quét qua màn đêm, rồi được chủ nhân thu lại bình thản.
"Vẫn dùng được."
Tịch Cảnh Thần ngẩn ra, xoa cằm cảm thán: "Con đúng là nghịch thiên rồi..."
Trong mắt một alpha đỉnh cấp như Tịch Cảnh Thần, Tịch Triệu giờ chỉ là một beta 'bình thường vô hại'. Sau này, nếu có kẻ không biết điều mà chọc vào anh, cảnh tượng đó... chắc chắn sẽ rất 'đặc sắc'.
Bỗng nghĩ ra gì đó, giọng Tịch Cảnh Thần thêm chút trêu chọc: "Không giấu gì con, trước khi xuyên không, bố cũng đọc kha khá tiểu thuyết. Hồi đó, thể loại ABO hình như đã cập nhật lên phiên bản ABOE. Con trai cưng, đừng nói con chính là enigma đầu tiên trong lịch sử nhân loại đấy nhé?"
"Thôi đi," Tịch Triệu bất đắc dĩ xoa trán, "Chắc chỉ là rối loạn tố chất thôi. Sáu giới tính đã đủ làm bài tập Sinh học đau đầu rồi."
Thêm một enigma nữa, thành tám giới tính, bọn trẻ học sinh học chắc khóc ngất trong nhà vệ sinh – à, còn phải cẩn thận đừng vào nhầm cửa toilet.
Nhân tiện, nói đến bài Sinh học...
"À đúng rồi, bố đừng nói với Lộ Kiêu tố chất của con đã hồi phục."
Nhìn tia sáng "xấu xa" lóe lên trong đôi mắt đen của anh, Tịch Cảnh Thần lặng thinh.
– Lộ à, chú không giúp được cháu đâu. Cháu tự lo mà cẩn thận, đừng có đắc ý quá mà đi thách thức 'ma vương nhà cháu nhé...
Cùng lúc, Lộ Kiêu đang cào đầu bứt tai, cắm cúi làm đề, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn xoa xoa cánh tay nổi da gà, chẳng biết nghĩ gì mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười 'tìm chết' đầy điềm báo.
Tốt lắm.
Ngón tay Tịch Triệu bắt đầu ngứa ngáy.
...
...
Hai năm sau.
"Ê đàn em! Đàn em Tịch! Đợi chị với!"
Tiếng gọi vang lên, thiếu niên tóc đen phía trước dừng bước, quay đầu, khẽ gật chào người chạy tới.
"Chị Trình."
Giọng nói trong trẻo như dòng suối mát len vào cái nóng oi ả của mùa hè, tựa như tiếng đá viên va vào nhau trong ly cola, khiến đầu lưỡi như cảm nhận được chút mát lạnh của bạc hà.
Cô gái mặc áo blouse trắng vô thức vuốt lại tóc mai rối bù, ho khan hai tiếng, thầm mắng mình rằng đã nhìn khuôn mặt này nửa năm rồi, mà sao giờ vẫn chưa quen được với "cú sốc nhan sắc" ấy.
Tịch Triệu có vẻ ngoài rực rỡ, đuôi mắt phải điểm một nốt chu sa đỏ, đáng lẽ là diện mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng khí chất anh lại quá lạnh lùng. Theo năm tháng, sự non nớt dần phai, anh càng toát ra khí thế áp bức. Chẳng trách ngay khi nhập học, anh đã được phong là "nam thần hiếm có trăm năm" của Đại học Y Đế Đô, nhưng lại chẳng có mấy kẻ si mê dám mon men đến gần.
Vì, theo cách nói của dân Đại học Y Đế Đô, chẳng ai đối diện được bạn học Tịch quá ba giây mà chân không mềm nhũn – hoặc là bị vẻ đẹp làm cho mê mẩn, hoặc là bị khí thế dọa cho tê liệt.
Theo kế hoạch định sẵn, Tịch Triệu nhảy lớp một năm, rồi thẳng tay'chặt' điểm cao nhất lịch sử kỳ thi đại học, trở thành "trạng nguyên của các trạng nguyên". Năm đó, các thương gia bán thực phẩm chức năng "thần đồng" suýt nữa xô đổ cổng trường Lịch Tư Khắc Lâm để mời chào. Còn vì sao không đến biệt thự Đồng Hoa ư? Vì sau khi biết điểm, Tịch Cảnh Thần và Hạ Dật Thanh lập tức tăng cường an ninh biệt thự, rồi đổi ảnh đại diện nhóm chat thành bảng điểm thi đại học của Tịch Triệu.
– "Kế hoạch huấn luyện quân đội mới? Haha, sao anh biết con trai tôi là thủ khoa đại học thế? Lại đây, để tôi khoe bảng điểm của nó cho các cậu xem!"
– "Hợp tác với nhà họ Chu? À, tôi nhớ cậu con trai út nhà ông Chu sáu năm nữa cũng thi đại học nhỉ? Nói đến thi đại học, con trai Tịch Triệu nhà tôi thi cũng không tệ..."
Đáng nhắc đến là, sau khi vụ Gift kết thúc, Hạ Dật Thanh chính thức công bố thân phận của Tịch Triệu với nhà Helisherland. Tiệc cuối năm, các trưởng bối nhà Hạ quý mến cậu cháu trai lạc mất mới tìm lại được này, nhét cho anh cả đống quà. Đám con cháu thì xếp hàng chúc tết "đại thiếu gia" đột nhiên xuất hiện này.
Đến lượt Hạ Tử Tranh – giờ đã bị giảm cấp thành "nhị thiếu gia" thấp hơn một cái đầu – mặt mày xanh lè xanh lét gọi một tiếng "Anh họ năm mới vui vẻ". Nhận bao lì xì từ Tịch Triệu, vẻ mặt tủi thân tuyệt vọng của gã khiến Lộ Kiêu ngồi cùng bàn tiệc cười lăn cười bò.
"Ớ, sao tao nhớ có thằng nào đó từng đánh nhau với tao ấy nhỉ, hình như là vì..."
"Aaaa! Đừng nói nữa! Tha cho tao đi! Tha cho tao đi mà!"
Thấy Lộ Kiêu cười ngạo nghễ, Hạ Tử Tranh cắn răng, liều mạng gọi một tiếng: "Chị dâu năm mới vui vẻ!"
Lộ Kiêu hơi sững người, rồi lập tức trưng ra vẻ mặt 'hiền từ', chuyển ngay một bao lì xì cho Hạ Tử Tranh.
"Em họ yêu dấu, lại đây, gọi thêm tiếng nữa, anh cho em tiền mua kẹo ăn."
Hạ Tử Tranh sụp đổ, vừa xé tóc vừa gào thét chạy ra ngoài, như mấy phi tần bị đày vào lãnh cung, thề thốt rằng sẽ không bao giờ đứng chung khung hình với hai người này nữa.
Còn Tịch · Bệ Hạ · Triệu chỉ dặn Lộ Kiêu ra ngoài chơi nhớ quàng khăn choàng, chẳng mảy may có ý bênh vực cậu em họ của mình.
–'Tình thân anh em'? Không tồn tại.
...
Với thành tích đứng đầu cả nước, Tịch Triệu vào Đại học Y Đế Đô. Thời gian trôi nhanh, thoáng cái anh đã sống ở Kinh Thành một năm. Ngoài việc bị các giảng viên tranh giành đến sứt đầu mẻ trán, sinh viên muốn học cùng lớp tự chọn với anh đông đến mức làm sập hệ thống đăng ký, cuộc sống đại học của anh coi như cũng bình lặng.
Kỳ nghỉ hè sắp đến, Tịch Triệu đã xin nghỉ sớm với trường và phòng thí nghiệm, định về thành Phong vài ngày trước. Người đuổi theo anh lúc này là chị Trình – chị khóa trên cùng phòng thí nghiệm – hiện đang ôm một xấp tờ rơi tuyên truyền.
"Em về để đưa em trai đi thi đại học đúng không? Giám đốc Trịnh nhờ em giúp một việc, lúc về trường cũ Lịch Tư Khắc Lâm, tiện thể quảng bá cho trường mình chút nhé."
Nhận xấp tờ rơi, Tịch Triệu đùa: "Đại học Y Đế Đô nhà mình mà cũng cần tuyên truyền sao?"
"Rượu ngon cũng sợ ngõ sâu mà," chị Trình xua tay, "Em chẳng phải không biết điểm chuẩn trường mình năm nào cũng cao muốn treo cổ. Mấy trường bên cạnh như Học viện Quân sự Số Một, Đại học Công nghệ Đế Đô, Đại học Thương mại Kinh Sư cứ tranh giành sinh viên với mình, khâu tuyên truyền tuyển sinh phải nắm chắc chứ."
Cũng không sai. Năm ngoái, khi điểm Tịch Triệu được công bố, mấy trường top đầu cả nước đều cử giảng viên lặn lội đến thành phố Phong. Nếu anh không quyết định sớm vào Đại học Y, chắc các trường đã 'chém giết' nhau kịch liệt hơn.
Thấy Tịch Triệu cúi đầu lật tờ rơi, chị Trình ho khan: "Khụ, nếu em trai em chưa chọn nguyện vọng, bảo nó đăng ký trường mình đi. Trường mình đâu chỉ có khoa Y."
"Không được đâu," đôi mắt đen ánh lên nụ cười nhạt, "Hồi cấp ba, môn em ấy sợ nhất là Sinh học. Em ấy đã quyết thi Học viện Quân sự Số Một rồi."
Chị Trình thất vọng ra mặt.
Chuyện "nam thần tàn sát cả Đại học Y Đế Đô Tịch Triệu có một cậu em trai thân thiết" không phải bí mật ở khu đại học Kinh Thành. Tịch Triệu thích yên tĩnh, nghiêm túc lên thì khí thế át người, trăm dặm không ai dám lại gần. Nhưng mỗi khi nghe điện thoại của "ai đó", thần thái và giọng điệu anh lại trở nên dịu dàng, kiên nhẫn lạ thường. Ban đầu, mọi người đoán là bạn gái, sau mới biết đầu dây bên kia là một cậu con trai, còn gọi anh là "anh trai". Thỉnh thoảng, Tịch Triệu còn tính toán đề cấp ba trên giấy nháp. Mọi người "ngộ" ra – à, hóa ra là em trai ở nhà.
Có lần sinh viên lỡ miệng nhắc đến, Tịch Triệu nghe thấy danh xưng ấy thì thoáng chút biểu cảm kỳ lạ, nhưng cũng không phủ nhận hoàn toàn, thế là tin đồn cứ lan mãi.
Nghĩ đến việc bạn học Tịch – người chăm chỉ kỷ luật, chỉ chuyên tâm học hành – lần đầu xin nghỉ chỉ để đưa "em trai" đi thi đại học, chị Trình cảm thán: "Quan hệ giữa em và em trai tốt thật đấy. Không như chị, hồi nhỏ ngày nào cũng đánh nhau với thằng nhóc nhà chị để giành điều khiển tivi."
Ngón tay khựng lại, nghĩ đến việc sau kỳ nghỉ hè, cậu bạn kia sẽ lên Kinh Thành học, chẳng còn lo bị người khác dòm ngó ảnh hưởng việc ôn thi, Tịch Triệu cất tờ rơi, đôi mắt đen khẽ cụp, ánh nắng chiếu lên hàng mi như trong suốt, làm sáng bừng chút dịu dàng tựa ánh sao rơi từ dải ngân hà trong mắt anh.
"Em ấy gọi em là anh trai, nhưng em không hẳn là anh trai của em ấy."
Nói xong, anh chẳng giải thích gì thêm, chào tạm biệt rồi quay về ký túc xá thu dọn hành lý.
Chị Trình ngẩn người.
Gọi là anh trai... mà không hẳn là anh trai... Khoan! Chẳng lẽ là...
"Anh giai tình thú"?!!
...
...
Để tránh làm 'ai đó' phân tâm, Tịch Triệu chỉ báo tin về sớm với hai vị phụ huynh Tịch - Hạ.
Sau một năm không gặp, nhìn thiếu niên tóc đen giờ đã trưởng thành hơn cả về ngoại hình lẫn khí chất – không, phải gọi là thanh niên alpha – Tịch Cảnh Thần giả vờ lau nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, ra vẻ tủi thân: "Xong rồi con trai ơi, nhìn con thế này, bố thật sự thấy mình bị sóng sau đè chết trên bãi biển mất."
"Tôi nghe nói tháng trước ngài còn giấu Hạ tổng, chạy ra biên giới hoàn thành nhiệm vụ ngon lành mà," Tịch Triệu cười, "Bảo đao của thượng tướng Tịch vẫn chưa mòn đâu."
Vì cả hai phụ huynh đều là alpha nam, với tính cách của Tịch Triệu, gọi "cha" hay "bố" nghe sến sẩm quá, nên anh chọn cách gọi đùa vui là "Thượng tướng Tịch" và "Hạ tổng", cũng thành nét đặc trưng trong cách sống chung của gia đình họ.
Tịch Cảnh Thần không đấu khẩu lại được con trai, bèn quay sang trêu Lộ Kiêu: "Hai đứa sớm muộn gì cũng cưới, chi bằng tập gọi trước đi?" Kết quả, tối đó Lộ Kiêu mắt long lanh nước gọi video cho 'ma vương' mách lẻo. Tịch Triệu dỗ dành chú cún nâu đang xù lông xong, liền chuyển nguyên xi câu chuyện cho bá tổng Hạ.
Sáng hôm sau, Tịch Cảnh Thần tỉnh dậy, phát hiện mình lại bị còng vào đầu giường bằng một chiếc còng tay quen mắt. Hạ Dật Thanh ngồi bên giường, trầm ngâm hỏi:
"Anh thích nghe người khác gọi anh bằng mấy cái danh xưng kỳ quái à?"
Nói rồi cúi người lại gần, hơi thở ấm nóng phả lên vành tai, mơ hồ buông hai từ đầy ám muội.
"Không, ông chủ lớn à, em bình tĩnh chút!" Thượng tướng Tịch sụp đổ ôm mặt, "Anh thật sự không có sở thích này đâu!!"
Hạ Dật Thanh đáp lại bằng cách trèo lên vòng eo rắn rỏi của hắn.
...
"Hạ tổng không phải bảo sẽ nghỉ phép sao?" Tịch Triệu thuận miệng hỏi.
Với độ "cuồng con" của Hạ Dật Thanh, hễ Tịch Triệu nghỉ học, dù bận cỡ nào y cũng gác hết việc để về ăn cơm với anh. Hôm nay lạ thật, trong biệt thự chỉ còn mỗi Tịch Cảnh Thần.
Im lặng một lúc lâu, thấy Tịch Triệu lộ vẻ nghi hoặc, Tịch Cảnh Thần mới như sực tỉnh, giọng lấp lửng: "Bên nhà Helisherland có việc, em ấy về muộn chút."
Ánh mắt khẽ động, Tịch Triệu không hỏi thêm.
Tịch Cảnh Thần và Hạ Dật Thanh vì duyên số mà kết hợp, lại vì bao hiểu lầm mà lỡ dở nửa đời. Nói ra cũng buồn, đến khi con cháu sắp đến tuổi kết hôn hợp pháp, hai người mới bắt đầu sống chung bình thường.
Tịch Triệu hiểu giữa họ vẫn còn những nút thắt chưa gỡ, nhưng chuyện tình cảm, cuối cùng chỉ có chính họ tự giải quyết. Tịch Cảnh Thần không nhắc, anh cũng giả vờ không nhận ra chút gượng gạo trong không khí, chuyển sang hỏi chuyện khác.
"À đúng rồi, món quà sinh nhật năm ngoái Hạ tổng tặng, con đã để ở đâu nhỉ?"
...
...
"Anh Lộ, bọn em đi trước đây."
Mấy chàng trai đội bóng rổ vẫy tay từ xa. Lộ Kiêu gật đầu, đôi chân dài bước vài bước lên bậc thang, cầm khăn lau mồ hôi trên trán, mặt không cảm xúc.
Hoàng hôn rực rỡ, ánh chiều tà như lửa chảy từ mái tóc xuống gáy, cơ bắp cánh tay săn chắc, yết hầu gợi cảm chuyển động theo nhịp thở. Áo bóng rổ ướt mồ hôi dính sát lưng, mơ hồ phác họa hình tam giác ngược hoàn mỹ. Lớp mồ hôi mỏng lấp lánh trên làn da màu lúa mạch, từ xa đã toát lên khí chất hoang dã đầy hormone của một alpha trưởng thành.
Thời cấp ba, có một cậu trai vẫn còn ồn ào như gà con, nhưng giờ đây, người này đã bắt đầu lộ ra phong thái trưởng thành đầy cuốn hút sau này.
"Đàn anh Lộ... Lộ, em thấy bình nước của anh hình như hết rồi..."
Giọng nhắc nhở yếu ớt vang lên bên tai. Nhìn từ chai nước khoáng đưa tới trước mặt đến gò má ửng hồng của cô gái omega, rồi liếc sang đám bạn rõ ràng đến cổ vũ xem kịch sau lưng, Lộ Kiêu thở dài, nhận chai nước, nhưng trước ánh mắt bất ngờ vui mừng của cô gái, hắn lạnh lùng rút điện thoại bổ sung:
"Mở mã thanh toán đi, tôi chuyển tiền nước cho."
Giọng hắn trầm xuống, vừa là từ chối, vừa giữ thể diện cho đối phương.
Không thể không hiểu ý tứ, cô gái thoáng tái mặt. Nhưng nghĩ đến tuần sau hắn sẽ thi đại học, tốt nghiệp Lịch Tư Khắc Lâm, cô hít sâu, lấy hết can đảm: "Không cần đâu, hôm nay được nghỉ tháng, có... có thể mời anh đi ăn..."
"Thôi."
Chưa để cô nói hết, Lộ Kiêu đứng dậy thu dọn đồ, một tay ôm bóng rổ, một tay vuốt mái tóc nâu sẫm hơi ướt: "Cảm ơn nước của bạn, nhưng tôi có người mình thích rồi."
Hắn ngừng lại, đôi mắt hổ phách cực kỳ nghiêm túc: "Người tôi thích, thích lắm luôn."
– Ngay cả việc hắn ngày nào cũng dành thời gian chơi bóng, cũng là vì người đó luôn nhấn mạnh học hành và sức khỏe đều quan trọng như nhau.
...
Kỳ nghỉ tháng cuối trước thi đại học, vì hẹn đánh bóng với mấy người khóa dưới, Lộ Kiêu không để Tịch Cảnh Thần cử tài xế đến đón. Lúc này, trong ngoài trường chẳng còn mấy học sinh. Hắn vừa nghĩ có nên ăn gì ngoài tiệm trước, vừa bước ra cổng bắc gần sân thể thao của Lịch Tư Khắc Lâm, cố ý liếc mắt sắc lẹm về một hướng nào đó.
Ánh chiều tà đỏ rực chân trời, càng làm nổi bật chiếc xe đen đỗ dưới gốc cây, trông càng thêm uy nghiêm quý phái.
Xe sang dòng Lôi Lăng mới nhất, cấu hình thấp nhất cũng phải tám con số, có tiền chưa chắc đã mua được.
Con trai tuổi dậy thì luôn phấn khích với mấy thứ này. Khi chiếc xe sang đỗ ngoài trường, cả đội bóng rổ đã xôn xao. Lộ Kiêu cũng nhìn qua, nhưng chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Hắn nhớ năm ngoái chú Hạ tặng Tịch Triệu một chiếc xe cùng dòng làm quà sinh nhật, chỉ là lúc đó Tịch Triệu chưa có bằng lái, nên xe vẫn để trong gara, chưa đăng ký biển số.
Xe sang hiếm thấy, mà xe sang đỗ nguyên chỗ suốt một tiếng đồng hồ hắn đánh bóng lại càng hiếm hơn.
Trong nhóm chat từng nhắc có vài kẻ có tiền thích 'săn' học sinh gần các trường, nghĩ đến đây, Lộ Kiêu nheo mắt, khí thế càng thêm hung ác.
Tốt nhất là hiểu lầm. Nếu lát nữa hắn đi qua, người trong xe dám mở miệng nói gì về 'bao nuôi', hắn thề sẽ cho tên đó 'nếm mùi'...
"Bạn học."
Giọng nói này... Đôi mắt hổ phách trợn tròn ngỡ ngàng.
Gió chiều lồng lộng, cửa sổ ghế lái từ từ hạ xuống. Thanh niên tóc đen một tay đặt trên vô lăng, tay kia tựa hờ lên khung cửa, môi cong lên nụ cười lười biếng đầy mê hoặc.
"Cùng đi ăn tối không?"
Thịch, thịch, thịch.
Quả bóng rổ màu cam rơi xuống đất, từng nhịp vang như tiếng tim đập loạn.
Nhìn nốt chu sa quyến rũ nơi đuôi mắt người kia, một vệt đỏ rực từ xương quai xanh bùng cháy lên vành tai –ừm thì cho người ta nếm mùi'.
Lộ Kiêu nghĩ, nếu... nếu là thế này...
Thì, ờ... khụ khụ, hắn... hắn... hắn cũng không phải không thể...
Chấp nhận bị 'bao nuôi'...