Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 19

Trường Quân sự Một, học phủ quân sự cao nhất cả nước, là thánh điện trong lòng mọi ABO. Ai vào được, dù giới tính nào, cũng là rồng phượng giữa người, tương lai chắc chắn rực rỡ.

 

Tuyển sinh quân sự khác đại học thường. Sau kỳ thi đại học, thí sinh đạt điểm trường quân sự phải tham gia "Kỳ thi tuyển sinh thống nhất các trường quân sự cao cấp", gọi tắt là "Đại hội Quân trường". Thứ hạng cuối cùng quyết định có trúng tuyển hay không.

 

Năm thứ hai sau khi phân hóa ABO, các học viện quân sự lớn còn liên hợp tổ chức một lần "Kỳ thi dự bị", những học sinh vượt qua sẽ có thể nhận được điểm cộng tương ứng tại "Đại hội Quân trường". Trong kỳ thi, tất cả thí sinh sẽ được phân bổ ngẫu nhiên vào các khu vực thi đấu khác nhau. Với nhiều đại gia tộc, điểm cộng chẳng ảnh hưởng gì, quan trọng nhất là trở thành nhà vô địch khu vực để sớm được các lãnh đạo cao cấp học viện quân sự ưu ái.

 

Lộ Kiêu là quán quân nhóm alpha khu vực của mình. Trong trung tâm thương mại, hắn đưa ảnh chứng nhận vô địch mới được phép lên cứu người. Nếu không, bảo vệ dù lơ là cũng chẳng để học sinh trung học xông vào đám cháy.

 

"Tao nhớ ra rồi, hình như mày là..." Lộ Kiêu lục lọi ký ức, "đối thủ ở vòng tứ kết của tao?"

 

Năm "Kỳ thi dự bị" ấy, Lộ Kiêu vẫn đang học khối ba trung học cơ sở tại Lịch Tư Khắc Lâm, "Khóa huấn luyện quân sự" tập trung các alpha lại với nhau là của khối bốn trung học phổ thông mới có, vì vậy hắn hoàn toàn không nhớ mình từng gặp Tần Văn Châu trong trận tứ kết.

 

Kho tạp vật lặng im một thoáng. Lâu sau, Tần Văn Châu thảm hại trong góc bỗng cười phá lên, càng cười càng to, càng điên cuồng, cười đến gập lưng, nước mắt trào ra vẫn cười.

 

"Mày thế mà giờ mới nhớ ra tao là ai... mày thế mà giờ mới nhớ..."

 

Vậy ba năm qua, ngọn lửa ghen tị thiêu đốt gã tính là gì?

 

---

 

Nhà họ Tần đời đời làm chính trị, đường đời Tần Văn Châu từ lúc sinh ra đã được quy hoạch. Nhưng chẳng biết lớn lên ăn phải thứ gì bẩn thỉu, gã lại muốn thoát khỏi con đường định sẵn.

 

Quân đội và chính trị không can thiệp nhau. Tần Văn Châu chỉ có thể nghĩ đến việc vào học viện quân sự, nhưng việc điền nguyện vọng sau thi đại học không do gã tự quyết định, vậy nên "Kỳ thi dự bị" trở thành cơ hội duy nhất còn lại, chỉ cần có thể giành vô địch khu vực, gã sẽ có đủ can đảm để đấu tranh với gia tộc xin phép đăng ký học viện quân sự sau thi đại học.

 

Ban đầu mọi thứ suôn sẻ—đăng ký, thi đấu, suôn đến mức Tần Văn Châu tưởng mình sắp thành công. Rồi ở vòng tứ kết, gã đối đầu Lộ Kiêu—

 

Và thua thảm hại.

 

Tần Văn Châu còn chưa kịp phản ứng, trận đấu đã kết thúc. Thiếu niên tóc nâu nhảy xuống từ bục cao, từ đầu đến cuối chẳng ngoảnh lại. Khoảnh khắc đó, gã nhận ra khoảng cách giữa "thiên tài" và thiên tài. Gã, một "thiên tài" trải qua biết bao gian nan đến được vòng tứ kết, lại dễ dàng bại trận trước alpha đỉnh cấp trong chưa đầy một phút.

 

Hận ý bùng cháy nhanh đến chính gã cũng kinh ngạc.

 

Ghen tị—cảm xúc phức tạp nhất của con người. Lột bỏ oán hận cầu mà không được, đáy lòng lại là sự thừa nhận và ngưỡng mộ người bị ghen tị, linh hồn tầm thường ngày đêm dằn vặt trong lửa ghen, càng đau khổ, càng thấy rõ sự bất lực của mình, bùn đen cuối cùng toàn bộ hội tụ lại với nhau, điên cuồng nhắm vào cá thể xuất sắc ấy.

 

Nhưng gã ghen đến phát điên, dốc hết tâm trí kéo đối phương xuống, bất chấp trở nên xấu xí, gần như phát rồ, vậy mà người kia thậm chí còn chẳng nhớ nổi gã là ai.

 

Thật quá nực cười.

 

Tần Văn Châu bỗng thấy mình cũng như trò cười này, cuối cùng, tất cả chỉ là công cốc.

 

---

 

Nhìn Tần Văn Châu trong góc, tinh thần như bị rút sạch, Lộ Kiêu mím môi, không biết nói gì, vô thức quay sang đôi mắt đen bình thản. Cảm giác khó chịu trong lòng mới vơi đi chút.

 

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Tịch Triệu không đổi nhiều. Thấy màn "tiết lộ backstory" kết thúc, anh đứng dậy, phủi bụi áo, nhàn nhạt phun ba chữ:

 

"Báo cảnh sát."

 

Vở kịch này, đến lúc hạ màn rồi.

 

---

 

Chuyện nghiêm trọng, Lộ Kiêu sợ xử lý không tốt, đành gọi trợ lý riêng của gia đình. Trợ lý beta cực kỳ chuyên nghiệp, hỏi sơ tình hình rồi nhanh chóng tiếp quản.

 

Đến giờ, đêm đã buông. Lộ Kiêu vừa chịu đựng một lần kỳ mẫn cảm, hơi yếu, mua mũ bóng chày đội lên, bóng tối che nửa gương mặt.

 

Xa xa là tiếng còi xe cứu hỏa và Cục Kiểm Tra, đám đông xôn xao. Trong góc vắng của trung tâm, cách vài bước, trên bậc thang là bóng dáng cao gầy thanh thoát.

 

Tịch Triệu hơi nghiêng mặt, ánh trăng từ trán rơi xuống sống mũi, tỏa ra ánh lạnh. Gió đêm lùa qua, áo mỏng phất phơ.

 

"Nhà họ Tần thế lực không nhỏ, cậu có thể phải gây chút phiền phức cho họ," nhìn Lộ Kiêu ủ rũ, Tịch Triệu bình tĩnh phân tích, "Nhắc Nghiêm Lạc Lạc điều tra vụ việc hôm nay, có thể tìm ra thứ thú vị."

 

"Nghiêm Lạc Lạc?" Lộ Kiêu ngơ ngác, không biết nên thắc mắc vì sao Tịch Triệu nhắc đến người chẳng liên quan, hay vì ý nghĩa trong lời anh. Do dự một lúc, hắn lấy điện thoại, tìm ảnh đại diện Nghiêm Lạc Lạc trong nhóm lớp A.

 

Tịch Triệu không giải thích thêm. Sau khi Lộ Kiêu kể chi tiết vụ xung đột ở tiệm game, kết hợp với tình tiết nguyên tác, anh đã đoán được kế hoạch và ý đồ Tần Văn Châu.

 

Trong cốt truyện gốc, omega bị Tần Văn Châu gây ph*t t*nh là bạn thân của thụ chính—đại tiểu thư nhà Nghiêm, Nghiêm Lạc Lạc. Giờ Tần Văn Châu không quen thụ chính, nhưng vẫn sẽ chọn vị omega này để gây rắc rối cho Lộ Kiêu. Nhà họ Nghiêm gia thế không tệ, nếu Lộ Kiêu mất kiểm soát vì thuốc, đánh dấu hay làm tổn thương Nghiêm Lạc Lạc, nhà họ Nghiêm chắc chắn sẽ không bỏ qua.

 

Nếu không có cốt truyện làm xáo trộn, người kẹt trong phòng chiếu hẳn là vị tiểu thư này, chứ không phải thụ chính.

 

Tịch Triệu: "Nhà Tần và Nghiêm vốn đối đầu lẫn nhau, Tần Văn Châu khó mà thoát khỏi Cục Kiểm Tra."

 

Ngón tay Lộ Kiêu đang gõ chữ khựng lại, đầu ngón tay cọ cạnh điện thoại, hơi bất an: "Mày... chẳng chút bất ngờ vì lý do hắn nhắm vào tao..."

 

Bình tĩnh đến mức... như lòng chẳng chút vướng bận gì.

 

Đôi mắt đen lướt qua, nhìn cái đầu cố ý cúi thấp và sự căng thẳng không che giấu. Tịch Triệu cười khó hiểu: "Bạn học Lộ, cậu nghĩ rằng hắn ta ra nông nỗi này, có phần trách nhiệm của cậu?"

 

"Tao không có," Lộ Kiêu bực bội kéo vành mũ xuống cằm, "Chỉ là... lời nói cuối cùng của hắn... làm tao thấy khó chịu..."

 

Hài hước thật, Tịch Triệu cong môi, mắt chẳng có ý cười. Nghĩ bụng, đúng là trẻ con ngây thơ, mới bị cảnh tượng vô bổ này làm rối lòng.

 

Nếu là trước kia, anh chắc chắn đáp "ồ, thế cậu cứ khó chịu đi". Đa sự vốn không phải phong cách Tịch Triệu, huống chi là tốn sức làm cố vấn tâm lý cho trẻ con.

 

Nhưng có lẽ vì nhớ khoảnh khắc hắn đạp cửa lao về phía mình, hay vì vừa mới giải quyết xong một rắc rối, tâm trạng anh khá tốt.

 

Hoặc vì người luôn ngạo mạn, giờ cúi đầu ủ rũ trong gió lạnh, như chú chó đi lạc không tìm được đường về nhà—

 

Đêm buông, trời tím điểm vài ngôi sao. Tịch Triệu bước xuống từ bậc thang, tiến gần Lộ Kiêu một bước.

 

"Ví kỳ thi đó như một cuộc chạy đua, nếu hắn ta thua mà vẫn không bỏ cuộc, dốc hết sức chạy về đích, cố gắng thêm lần nữa, tôi có thể vỗ tay khen hắn. Nhưng hắn lại đổ lỗi thất bại của mình cho người thắng, khiến tôi chỉ thấy nực cười."

 

Thua một kỳ thi là hết cơ hội vào quân trường? Đời gã thế là hủy hoại? "Cuộc đời" ấy mong manh đến thế sao? Nói trắng ra, chỉ là cái cớ để bao biện cho sự hèn nhát.

 

Tay nắm vành mũ bị Lộ Kiêu kéo sát cằm, nhấc lên. Mắt đen đối diện thẳng đôi đồng tử hổ phách đang hoảng loạn, không cho trốn tránh.

 

Mày nhướng, Tịch Triệu ý cười trong giọng, đuôi âm lạnh lùng áp đảo: "Mỗi khu vực có gần trăm alpha thi, cậu là quán quân, chẳng lẽ phải gánh hết thất bại của cả trăm người đó?"

 

Lộ Kiêu run lên.

 

Ngón tay thon dài kéo mũ xuống, rồi đeo lại cho Lộ Kiêu trong ánh mắt ngẩn ngơ của hắn. Tịch Triệu cười khẽ, vài phần trêu đùa, vài phần xa cách.

 

Cúi người, hơi thở lướt qua đuôi mắt, như vô tình v**t v*.

 

"Bạn học Lộ, đừng đánh giá quá cao tầm quan trọng của bản thân."

 

Tai ù đi, Lộ Kiêu đột nhiên lùi mấy bước, luống cuống xoa mắt, che tai, rồi vô cớ kéo cổ áo che nửa mặt. Giọng cố ý cao vút xen chút ngượng ngùng khó nhận ra: "Tao, tao, tao biết rồi! Gì, gì mà đừng đánh giá quá cao tầm quan trọng của bản thân... Mày, mày nói chuyện đúng là đáng ăn đánh!"

 

"Cảm ơn vì lời khen," Tịch Triệu đứng thẳng, bình thản đáp trả, "Tôi đang luyện tuyệt kỹ một câu chọc chết người, xem ra hiệu quả không tệ."

 

"Mày—"

 

"Lộ thiếu gia."

 

Danh xưng đột ngột đổi, cắt ngang dòng suy nghĩ. Lộ Kiêu nhạy bén nhận ra gì đó trong giọng Tịch Triệu, hơi thở khựng lại, nhìn chằm chằm nơi anh đứng.

 

Hắn im lặng.

 

Tịch Triệu: "Chuyện đã xong rồi, hợp tác của chúng ta cũng nên chấm dứt."

 

Lộ Kiêu lòng trĩu xuống, ngực vô cớ trở nên nặng nề. Hắn ngơ ngác, không hiểu sao đề tài lại nhảy đến đây, cũng bực bội, nghĩ mình nên đáp "Được thôi" rồi quay đi.

 

Bao ý nghĩ lướt qua, nhưng bị giọng phía sau cắt đứt.

 

"Thiếu gia," trợ lý beta mặt vô cảm bước tới, "Ông bà chủ về rồi, bảo tôi đưa cậu về gặp họ."

 

Im lặng lan tỏa. Lộ Kiêu nuốt hết lời muốn nói, nhìn Tịch Triệu thật sâu, rồi theo trợ lý rời đi.

 

---

 

Gió đêm thổi qua, lay động dải ngân hà. Từ rất lâu trước đây, Tịch Triệu đã có thể trong màn bóng mờ ảo này nghe thấy tiếng chân của những vì sao, như khi lòng bàn tay áp lên lồng ngực cảm nhận nhịp tim đập, từng hồi một, rơi vào biển cả vô tận sâu thẳm, mọi ồn ào rồi sẽ trở về với tĩnh lặng, đầu ngón tay múa điệu cô đơn, trong vùng tối bao la mênh mông của vòm trời, rốt cuộc chỉ còn lại hơi thở của một mình anh.

 

Nhịp nối nhịp.

 

Điện thoại "ting" một tiếng, tin nhắn đến.

 

lululululu: Tao vẫn chưa thắng mày! Chưa kết thúc dễ dàng như vậy đâu nhá!

 

Đôi mắt đen dừng lại vài giây, như xuyên qua dòng chữ thấy được giọng điệu và biểu cảm ngông cuồng của đối phương.

 

Lời thì thầm hòa vào gió, mơ hồ, như sương mù.

 

"Tôi là vì tốt cho cậu..."

 

. . .

Bình Luận (0)
Comment