Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 23

Cuối tuần trời mưa, ánh nắng lóe lên một thoáng tại chân trời, rồi bị mây đen nuốt chửng. Mưa rơi rào rào, chẳng mấy chốc giăng thành tấm rèm trắng xóa.

 

Dù mưa lớn ngoài kia, kỳ thi tuần trong phòng vẫn không bị ảnh hưởng. Chỉ vài học sinh gần cửa sổ vội đứng dậy đóng cửa, miệng lẩm bẩm vài câu chửi thề *bíp* *bíp*.

 

Tịch Triệu nhẹ nhàng đè trang giấy bay, đợi gió ngừng mới tiếp tục tính toán, không chút bị gián đoạn.

 

Kỳ thi tuần không quá rình rang: học sinh ở lại lớp, nộp hết điện thoại, bật camera giám sát. Hai ngày thi trôi nhanh. Đáng chú ý, Lịch Tư Khắc Lâm cực kỳ coi trọng tính trung thực. Cô chủ nhiệm nhắc nhiều lần trước thi, trong giờ thi có hai giám thị đi qua lại.

 

"Các em có thể không làm được bài, thậm chí trượt, mọi thiếu sót về kiến thức hay kỹ năng đều có thể bù sau. Nhưng trường tuyệt đối không cho phép gian lận, một hành vi thiếu phẩm chất," cô chủ nhiệm đùa để giảm căng thẳng, "Tất nhiên, nếu các em gian lận ở Lịch Tư Khắc Lâm mà không bị phát hiện, thì cũng là bản lĩnh."

 

Ý là, Lịch Tư Khắc Lâm chắc chắn không chỉ có các biện pháp chống gian lận công khai.

 

Đây là lần đầu Tịch Triệu thi chính thức ở thế giới này. Đề không khó, anh đã dốc toàn lực, dù xong sớm vẫn cần kiểm tra lại nhiều lần. Chưa chốt kết quả, mọi bất ngờ đều có thể xảy ra. Việc của anh là giảm xác suất "bất ngờ" xuống thấp nhất.

 

Trong lớp, ghế liên tục kéo ra khi học sinh nộp bài sớm. Giám thị không ngăn, thi tuần vốn không quá khó, lại là cuối tuần, học sinh chỉ muốn xong sớm để đi chơi. Khi tiếng chuông vang lên, giám thị định đếm bài, một tờ giấy lại được đưa tới.

 

Lần đầu thấy học sinh lớp G ở lại đến phút cuối, giám thị ngỡ ngàng. Thiếu niên tóc đen trầm lặng gật đầu chào, không khí ẩm mưa như tràn vào phòng. Dáng lưng cao gầy rời đi, giám thị mới nhìn tờ bài.

 

Lớp học vang tiếng xuýt xoa khó tin.

 

---

 

Ra khỏi lớp, tòa nhà vắng tanh, mưa vẫn rơi. Tịch Triệu rẽ sang cầu thang khác, tìm ô dự phòng.

 

Mưa xuống, Lịch Tư Khắc Lâm đặt ô ở các tòa nhà để học sinh dùng, trả lại ở điểm thu hồi ký túc xá. Điểm nhận ô trống không, ô đã lấy hết. Tịch Triệu định vào phòng tự học đọc sách, thì có người đang tựa tường thông báo vẫy tay.

 

"Tịch Triệu, trùng hợp quá, lại gặp rồi." Beta đẩy gọng kính bạc, mắt lóe lên vẻ tinh ranh. "Không mang ô hả? Anh có hai cái, cho em mượn một cái."

 

Là beta trưởng ban Kỷ luật sáng thứ Hai.

 

Tịch Triệu không động, mắt đen híp lại: "Em nhớ học sinh khối sáu không ở tòa Thượng Tân."

 

Beta cười: "Cứ tưởng em đúng như lời đồn, chẳng bao giờ nói chuyện với ai chứ."

 

Bước tới gần, Tịch Triệu thấy bảng tên—Lớp A - Kiều Tri.

 

Bảng tên mỗi năm ở Lịch Tư Khắc Lâm khác nhau, khác lớn nhất là số La Mã nền, như "Ⅴ" (khối năm) trên bảng Tịch Triệu, hay "Ⅵ" (khối sáu) trên bảng Kiều Tri.

 

Người thông minh có trực giác đặc biệt, biết nên vòng vo hay đi thẳng khi nói chuyện.

 

Tịch Triệu: "Em với đàn anh có vẻ như vẫn chưa thân lắm."

 

"Gặp vài lần là thân thôi, anh rất hứng thú với đàn em mà ~" Beta cố ý tiến sát, giọng trầm thấp ám muội.

 

Tịch Triệu chẳng để ý, như Đường Tăng giữa đám yêu tinh, trong đôi mắt đen còn thoáng vẻ ghét bỏ.

 

Ho khan hai tiếng, Kiều Tri lùi lại, trở về dáng vẻ nghiêm túc của trưởng ban Kỷ luật: "Vụ đánh nhau ở lớp C, phòng Giáo vụ và ban Kỷ luật đã cùng nhau xử lý."

 

Khác với hội học sinh ở trường khác chỉ lo thông báo hay tổ chức văn nghệ, hội học sinh Lịch Tư Khắc Lâm có thực quyền, từ kỷ luật trường đến kiểm duyệt kinh phí câu lạc bộ. Lãnh đạo cho rằng học sinh xử lý chuyện học sinh đôi khi mang lại hiệu quả cao hơn, nên cán bộ hội có vị trí gần ngang giáo viên.

 

"Học Viện Tinh Anh Quý Tộc" này đã hình thành nên mô hình xã hội thu nhỏ.

 

"Xét tính chất sự việc và tình huống đặc biệt của em, hai bên quyết định không phạt, báo cáo còn lưu ở chỗ anh. Còn sáng hôm đó, mâu thuẫn nhỏ giữa em và thành viên ban Kỷ luật—" Kiều Tri dừng lại, "Là anh đã ép xuống. Nói thế, không biết đàn em có phải đang nợ anh một ân tình không?"

 

Tịch Triệu không mắc bẫy "ban ơn": "Lớp có camera, ai gây sự trước dễ thấy. Với lại, em cũng chẳng làm anh khóa trên đó bị thương gì đáng kể, chưa đến mức đánh nhau."

 

"Anh Kiều, ân tình của anh, em xin phép không nhận."

 

Thua thế thượng phong, Kiều Tri vẫn cư xử lịch thiệp, lòng thầm chửi "đúng là chẳng chịu thiệt tí nào".

 

"Có việc thì anh cứ nói thẳng, không thì em đi đây," Tịch Triệu liếc chiếc ô, cười nhạt, "Mưa rồi sẽ tạnh, ô em cũng không nhất thiết phải có."

 

Nói đến đây, nhịp độ cuộc trò chuyện hoàn toàn bị nắm lấy, Kiều Tri thở dài bất lực, cảm thấy mình đã đánh giá thấp cậu đàn em này.

 

"Thôi được, cho anh nói thẳng. Tịch Triệu, em có muốn vào Hội học sinh không?" Thấy Tịch Triệu nhíu mày, Kiều Tri vội nói, sợ anh từ chối ngay, "Đừng vội trả lời, anh có tài liệu giới thiệu về Hội học sinh đây. Đại hội chiêu mộ còn lâu, em cứ từ từ cân nhắc."

 

Beta nghiêm túc: "Tịch Triệu, giá trị của Hội học sinh trường Lịch Tư Khắc Lâm vượt xa tưởng tượng của em, là cơ hội rèn luyện tuyệt vời." Rồi đổi giọng, nháy mắt, "Tất nhiên, anh mời em, dĩ nhiên muốn em có thể vào ban Kỷ luật."

 

Tịch Triệu nhận tập tài liệu nhưng không mở ra: "Sao lại tìm em?"

 

Theo Kiều Tri, ghế Hội học sinh chắc chắn rất hot, đâu cần một trưởng ban đích thân đến mời?

 

Beta đẩy kính, nét mặt kỳ lạ.

 

Lớp có camera, nên toàn bộ vụ đánh nhau ở lớp C được ghi lại, một trận nghiền ép mãn nhãn, chẳng khác gì phim hành động mới ra lò.

 

Nhưng khác với các cán bộ đau đầu xử lý hậu quả, Kiều Tri để ý sự bình tĩnh tuyệt đối của thiếu niên.

 

Ban Kỳ luật quản lý kỷ luật trường, nhưng người thực thi trước tiên phải kiểm soát cảm xúc bản thân, là điều không hề dễ dàng với đám thiếu niên mười bảy mười tám máu nóng. Kiều Tri chưa thấy ai trong ban có sự "bình tĩnh" như Tịch Triệu, nhất là anh còn là alpha. Hơn nữa—

 

Beta cười ranh mãnh: "Ban Kỷ luật phải biết đánh mới thuyết phục được đám đông." Anh ta đưa ô, "Tin đồn thì nhiều, nhưng anh thích tự nhìn nhận để đánh giá một người có đáng kết giao hay không, em nghĩ sao?"

 

Mưa lất phất, vài giọt bị gió thổi vào hành lang, loang mát lạnh. 

 

 Ô mở ra, xuyên qua rèm mưa, như đám mây đáp xuống nhân gian, hay ngọn đèn sáng lên trong sương mù. Thiếu niên tóc đen vung vẩy tập tài liệu, bóng lưng dần mờ đi, hóa thành một chấm nhỏ.

 

Kiều Tri nhìn, lắc đầu thở dài: "Trước có Lộ Kiêu, giờ lại thêm Tịch Triệu, mấy đứa đàn em giờ càng ngày càng khó dỗ."

 

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, beta nghe thấy liền tiến tới, gặp người mình thật sự đang đợi.

 

"Họp xong hết rồi à... Hả? Sao chỉ còn có một ô?"

 

Dưới kính lóe lên ý cười: "Vừa gặp được một nhóc alpha khóa dưới khá thú vị."

 

---

 

Ký túc A01 dành riêng cho lớp A, đám cuồng học ít khi nào lãng phí thời gian ở đây, nên Tịch Triệu hiếm thấy ai—

 

Trừ hàng xóm sát vách mình.

 

Ra khỏi thang máy tầng năm, Tịch Triệu thấy kẻ ủ rũ trước cửa 502.

 

Tóc nâu xoăn ướt nhẹp, dính bệt lên trán, chẳng còn tí khí thế thường ngày. Áo sơ mi đồng phục nhỏ nước, trong suốt, lộ đường nét xương bướm, xuống dưới là vòng eo thon, loáng thoáng thấy hai lúm eo. 

 

Tịch Triệu nhíu mày: "Cậu đội mưa về à?"

 

Vai rũ xuống khẽ run, Lộ Kiêu như vừa tỉnh mộng, ngơ ngác quay đầu, tay cầm nửa chiếc chìa khóa gãy.

 

Tịch Triệu dễ dàng hình dung hành trình của đối phương: chạy xuyên mưa về, lý do chưa rõ, nhưng như người mộng du, lơ ngơ tới cửa, mở khóa mạnh tay đến mức gãy chìa. Rồi lại ngẩn ra nhìn nửa mẩu chìa khóa, chẳng biết đứng đây bao lâu rồi.

 

Người lý trí như Tịch Triệu khó mà hiểu nổi hành vi vụng về này.

 

Lộ Kiêu cũng biết mình thảm hại, yếu ớt chữa cháy: "Tao gọi quản lý ký túc rồi, nhưng mưa nên thợ sửa chắc đến muộn..."

 

Tịch Triệu: "Chìa dự phòng đâu?"

 

"Quăng, quăng mất rồi..." Giọng càng yếu xìu.

 

Được lắm, càng thảm hại.

 

Đặt ô ở cửa, Tịch Triệu mở cửa, thay giày, mắt không liếc ngang, đi thẳng vào phòng.

 

Nước mưa chảy, tụ trên lông mi thành giọt, hàng lông mi nặng nề run, giọt nước rơi xuống sàn. Lộ Kiêu lau mắt, mặt ướt nhẹp, lòng không hẳn tủi thân, chỉ bực bội, như luồng khí nóng nghẹn cổ, phải gào to mới giải tỏa.

 

Hắn cũng đâu muốn trông thảm hại thế này? Lộ Vân Thâm lần này về nước lâu hơn thường, biết hắn thi tuần còn gọi điện "dạy dỗ" một hồi, lại nhắc đến chuyện thuê gia sư. Không ngoài dự đoán, hai cha con cãi nhau.

 

Lộ Kiêu vốn bực, thi tuần lại gặp đề lớn từng thấy nhưng quên cách giải. Thi xong trời mưa, không lấy được ô dự phòng, lại thấy Phương Thời An cầm ô đang do dự, rồi kiên quyết bước tới hắn.

 

Hắn hoảng hốt, lập tức lao vào cơn mưa.

 

Chạy như điên về ký túc xá, người ướt như chuột lột, mở cửa còn gãy chìa.

 

Chìa gãy thì gãy đi, lại bị Tịch Triệu thấy.

 

Người xui thì uống nước lạnh cũng mắc răng. Lộ thiếu gia đầy uất ức, trước mắt hiện lên Lộ Kiêu phiên bản chibi ướt sũng ôm mình, bên cạnh là Tịch Triệu chibi đang nhíu mày đi qua đi lại, như nói "sao ngu thế".

 

Lộ Kiêu chibi sụt sịt, khóc ra mắt hình quả trứng, nức nở "sao tui xui xẻo thế", còn Tịch Triệu chibi thì vỗ đầu hắn, lắc đầu "ngu chết mi, ngu chết mi".

 

"Không vào à?"

 

Ơ? Chibi của mình từ khi nào có lồng tiếng chân thật thế?

 

Hai chibi "phụt" một cái, hóa thành ánh sao biến mất. Mắt hổ phách ngơ ngác ngẩng lên, thấy chibi tóc đen phóng to đứng ở cửa 501, nhìn hắn khó nói thành lời, tay cầm đôi dép sạch.

 

Tịch Triệu đặt dép: "Giày ướt để ngoài," kìm cơn ám ảnh sạch sẽ, anh thở dài, "Vắt nước ống quần rồi hẵng vào."

 

"Oh..."

 

Lộ Kiêu ngoan ngoãn cúi vắt nước, đèn hành lang rọi xuống, chiếu sáng lọn tóc xoăn rối bù.

 

Nhìn cảnh đó, Tịch Triệu xoa trán, khó mà thấy chút vẻ tàn nhẫn của phản diện trên tên nhóc ngốc nghếch này.

 

Tên này làm sao chuyển đổi liền mạch giữa sói đầu đàn và husky thế nhỉ? Vì cùng họ chó à? 

 

Khác xa thế cơ mà?

 

---

 

Thay dép, Lộ Kiêu lần thứ hai vào phòng 501, vẫn là phong cách gọn gàng quen thuộc, mọi chi tiết thể hiện sự nghiêm cẩn của chủ nhân. Mắt hắn lướt qua giá giày ở cửa, mũi giày thẳng tắp như dùng thước đo.

 

Nhìn lại ống quần nhăn nhúm của mình, Lộ Kiêu như thấy đôi giày lóe lên ánh sáng kỳ lạ, như đang chuẩn bị đá vào mông hắn...

 

"Lần trước tôi muốn hỏi, giày tôi cắn cậu được à?"

 

"Ơ, ơ?"

 

Vừa ngẩng đầu, một chiếc khăn khô phủ lên đầu. Tịch Triệu mở tủ tìm quần áo sạch, nhắc: "Nước chắc còn nóng, lát đi tắm, nhớ thay đồ ướt ra."

 

Với tâm lý chăm trẻ, bác sĩ Tịch hai mươi mấy tuổi, bệnh nghề nghiệp bộc phát, không thấy sau câu nói đó, "đứa trẻ" lau tóc đã cứng đờ.

 

Lộ Kiêu tay run run, vùi mặt vào khăn, mắt xoay mòng mòng!

 

Thế này ổn không vậy?! Có thật sự ổn không?!

 

Khói bốc trên đầu, Lộ thiếu gia sống mười mấy năm kiêu sa hét thầm trong lòng—Phòng tắm riêng là thứ có thể tùy tiện chia sẻ được saoooo!!

 

Không được!

 

Tao tao tao phải mạnh mẽ lên! Như một alpha kiên cường bất khuất! Dũng cảm bước vào phòng tắm riêng của alpha khác!!

 

---

 

Đúng thế, dù trông cẩu thả, Lộ thiếu gia ở vài chuyện lại "kiêu kỳ" và "để tâm" đến bất ngờ...

 

Khi Tịch Triệu tìm được bộ đồ chưa mặc, vừa quay lại, một cơn "cuồng phong" lướt qua, anh chưa kịp thấy bóng đã nghe cửa phòng tắm đóng sầm.

 

Tịch Triệu: ...

 

Bình thản lau nước mưa bị cơn "phong" hất lên mặt.

 

Thôi, anh quen rồi.

 

Ngày nào tên này không lên cơn đôi lần. 

 

Nên là thật ngại quá, chương này xin kết thúc tại đây.

 

. . .

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Đừng bình thản vội... Phía sau còn điên hơn... (bị Tịch Triệu đánh chết)

Bình Luận (0)
Comment