Gập sổ ghi chép môn Lịch sử, Tịch Triệu ngẩng đầu, lần thứ ba nhìn bạn beta nam cố ý đi ngang qua.
"Có việc?"
Giọng không chút ấm áp, như ngọc vớt từ hồ băng.
Beta nuốt cảm giác tê đầu, cười trông còn khó coi hơn khóc: "Tịch, Tịch Triệu, hỏi cậu một câu được không?" Rồi đưa bài tập ra.
Cậu ta tên "Hầu Tử Hào", nhưng vì họ nghe giống Tề Thiên Đại Thánh, bạn bè bỏ luôn chữ cuối, gọi cậu ta là "Khỉ".
Liếc câu hỏi khoanh đỏ, khóe mắt Tịch Triệu thấy nhiều học sinh lén nhìn mình, thò đầu ngó nghiêng, như cá trong ao chờ mồi "tám chuyện".
Tịch Triệu chẳng cần nghĩ sâu, cũng hiểu tâm lý đám trẻ này.
Gã bệnh thần kinh u ám bỗng thành học thần, ai ngờ nổi việc kịch tính thế lại xảy ra quanh mình. Tò mò có, nghi ngờ có, nhưng ngày thường chẳng thân thiết, đương nhiên không tiện xông lên hỏi "Ê anh em, mày thật sự đứng thứ mười toàn trường à".
Tất nhiên, không phải ai xông tới hỏi, Tịch Triệu cũng rảnh bịa chuyện "Long Vương bứt phá từ nghịch cảnh" để trêu.
—Và cũng không phải ai cũng hớn hở tin ngay.
---
Như thường lệ, anh toát khí lạnh, âm u ngồi đó, xua tan mọi thứ. Mấy tiết học trôi qua, chẳng ai dám làm phiền. Giáo viên vào lớp, thấy góc ngồi u ám kia cũng lặng lẽ bỏ ý định khen hay gọi tên.
Nhưng tò mò hại chết mèo, học sinh lớp G gãi đầu gãi tai, cuối cùng vỗ đùi, chọn người gan nhất hỏi Tịch Triệu. Một là để quan sát, hai là để kiểm tra thực lực "tân học thần" này.
Khỉ hào hứng nhận nhiệm vụ, nhưng đứng trước Tịch Triệu mới hiểu áp lực khi anh im lặng.
Trong tự nhiên, động vật đối mặt thú mạnh hơn sẽ cảm thấy sự nguy hiểm, rồi bỏ chạy. Gen người có lẽ còn sót lại chút bản năng này, nên khi gặp đàn anh hay người lớn, đám học sinh nhỏ thường hay rụt rè.
Rõ ràng cùng tuổi, Khỉ lại thấy căng thẳng như khi nhỏ bị bố mẹ dẫn gặp người lớn. Im lặng, mắt cậu lạc đi, ngay khi định bỏ cuộc thì thiếu niên tóc đen nhận lấy quyển tập, nhìn lướt qua.
Vẽ hai đường phụ, Tịch Triệu trả tập: "Thêm hai đường này là giải được."
Đến khi bị bạn vây quanh, Khỉ vẫn ngơ ngác.
"Sao sao? Cậu ấy nói gì?"
"Trời, lúc cậu ấy ngẩng đầu tui suýt ngừng thở, như xem phim kinh dị."
"Khỉ nói gì đi, cậu ấy bảo đừng làm phiền hay gì?"
Nhìn đám cá háu ăn, Khỉ hít sâu, mở tập: "Cậu ấy dạy tui cách giải."
Cả đám: Hơ—
"Còn tự tay vẽ đường phụ."
Cả đám: Hô!
Cả bọn tính thử, thấy đúng, càng sốc.
Nghĩ lại lúc thiếu niên tóc đen cúi vẽ, khí thế dịu đi, không chút khó chịu hay muốn đánh, Khỉ gãi đầu: "Cảm giác cậu ấy không ăn thịt người... còn, còn dễ nói chuyện? Nói chung giao tiếp bình thường thì được."
Đám học sinh ngây thơ nhìn nhau.
Im lặng quái dị, ai đó rụt rè đề nghị: "Hay... sau này gặp bài khó, mình hỏi cậu ấy?"
"Dù sao... đó là thứ mười toàn trường mà."
Thứ mười, thứ mười, thứ mười...
Danh hiệu sáng chói vang trong đầu. Đám học dốt quanh năm đội sổ quay lại nhìn thiếu niên tóc đen làm bài bên cửa sổ. Chớp mắt, khí đen tan hết, thánh quang vàng rực từ ngoài chiếu vào, hoa nở quanh anh, gió nhẹ thổi, có người giơ tay che mắt—
Úi! Chói quá! Đây là vầng sáng 'học bá' sao?
Ý nghĩ mạnh mẽ hình thành trên lớp G—
Mẹ ơi! Mộ tổ nhà ta bốc khói xanh rồi! Tui là bạn cùng lớp với thứ mười toàn trường á TAT!!!
Bị hàng chục ánh mắt nóng rực nhìn, Tịch Triệu: ...
Sao nhiệt độ lại tăng đột ngột? Bộ lọc thánh quang này từ đâu ra? Hoa nở bất thình lình là gì?
---
Khi cô Vu vào lớp G, thấy đám đồ đệ lười nhác như được thánh quang tẩy rửa, mặt ai cũng rạng rỡ hạnh phúc.
Bị hoa tươi và nụ cười vây quanh, cô Vu xúc động: "Cô giờ mới biết các em yêu thích tiết Anh như thế, vậy bài tập kỳ nghỉ tháng thêm một bộ đề tiếng Anh nhé!"
Đám học sinh rạng rỡ: ...
Hết cười ngay.
Kéo cả lớp về thực tại, cô Vu ho khan, thông báo trước giờ học: "Tin mấy em chắc cũng nắm được rồi, thứ Sáu này có tiết huấn luyện quân sự, kéo dài qua cuối tuần, hai ngày rưỡi, đến căn cứ dã ngoại. Đừng hò hét vội, không phải đi picnic... Trường chuẩn bị đồ đạc, các em mang hai bộ đồ thay là được. Phân nhóm theo lớp hay giới tính tùy huấn luyện viên..."
Cô Vu lải nhải cả chục phút, như gà mẹ tiễn gà con đi xa.
Tịch Triệu ghi nhớ, nhắc đến huấn luyện quân sự, anh khó tránh nhớ đến vị Tống sĩ quan từng nhắm vào mình.
Cảm giác tiết huấn luyện quân sự này không đơn giản.
---
Tiết Anh là hai tiết cuối sáng. Trước giờ nghỉ trưa, cô Vu giữ Tịch Triệu lại. Lúc này, đa số học sinh và giáo viên đã đi ăn, văn phòng yên tĩnh.
Ra hiệu Tịch Triệu ngồi sofa, cô Vu rót nước, vẻ do dự.
Bục giảng như áo giáp của beta trung niên, trên lớp cô có thể tự tin giảng bài, nhưng xuống lớp, chút rụt rè tự ti lộ ra.
Tịch Triệu lặng lẽ đợi. May mắn thay, cô Vu sớm lấy lại bình tĩnh, tìm lại dáng vẻ chủ nhiệm: "Em đã có tiến bộ lớn trong kỳ thi tuần, là mức tăng hạng cao nhất lịch sử Lịch Tư Khắc Lâm, ban Kỷ luật và Giáo vụ đang tính điểm thưởng rèn luyện thường ngày cho em, hai ngày nữa sẽ có thông báo."
Tịch Triệu gật, hiểu rồi.
Cô Vu dừng lại, nói tiếp: "Tịch Triệu, giữ phong độ này, kỳ phân lớp cuối kỳ em chắc chắn sẽ vào lớp A. Nhưng cô có yêu cầu quá đáng, hy vọng trước khi vào lớp A, em có thể khuyến khích các bạn lớp G. Không cần chia sẻ bí kíp học gì cả, chỉ là..." Cô lại do dự, "...cho họ động lực học."
Đôi mắt đen lướt qua beta trung niên hay rụt vai, vài mảnh ký ức hiện lên.
Nói thật lòng, cô Vu rất trách nhiệm. Sau phân lớp khối bốn, cô hay tìm nguyên chủ nói chuyện, khuyên cậu ta chủ động giao tiếp.
Tiếc là nguyên chủ không diễn đạt được cảm xúc, chỉ im lặng. Sau lại có Tần Văn Châu thỉnh thoảng nói bên cạnh: "Chủ nhiệm lớp G lớp cậu chả biết từ xó xỉnh nào chui ra", "Cậu không thấy cô ta có mùi quê mùa à". Thế là nguyên chủ dần không muốn nói chuyện với cô Vu.
Chắc cũng nhớ chuyện cũ, cô Vu dịu giọng, sợ kích động đến học sinh.
Thật ra, vấn đề lớp G không chỉ mỗi "động lực học" là giải quyết được. Tịch Triệu cũng chẳng thích rắc rối.
Nhưng nhớ đến các thầy cô trước đây của mình, thiếu niên lặng lẽ đáp: "Nếu họ có bài muốn hỏi, giờ nghỉ có thể tìm em, em sẽ không từ chối."
Cô Vu thở phào, vẻ vui mừng không hề giả: "Tốt, tốt..."
Tịch Triệu lạnh nhạt nghĩ, dù lớp G có vài người điểm tốt, thi phân lớp xong cũng sẽ sang lớp khác.
Nhưng anh tự trả lời—vẫn có người sẵn lòng nỗ lực vì "ý nghĩa" mơ hồ.
---
Kết thúc xong cuộc trò chuyện, Tịch Triệu đi căng tin.
Đời anh rất quy củ: dậy đúng giờ, dọn phòng, làm nhiệm vụ học theo kế hoạch, ăn uống cân bằng dinh dưỡng.
Anh hài lòng với căng tin Lịch Tư Khắc Lâm, bữa ăn đều được chuẩn bị sẵn. Quầy số 1 cung cấp bữa ăn khoa học, chẳng chê vào đâu được, lại ít người, xếp hàng nhanh.
Quẹt thẻ, lấy khay, Tịch Triệu nghĩ đến tài liệu học lúc ăn trưa. Không ngoài dự đoán, lại là buổi trưa học khí thế, nhịp nhàng. Rồi quay người—
Xa xa, ai đó đang hớn hở vẫy đuôi, à không, vẫy tay gọi anh qua.
Dừng một chút, Tịch Triệu thở dài.
Thôi, trưa nay ăn với diễn viên hài độc thoại vậy.
---
Diễn viên hài độc thoại "không nổi tiếng" Lịch Tư Khắc Lâm, Lộ Kiêu, lại ngồi trước khán giả duy nhất. Chưa mở màn, mắt hắn bị khay đồ xanh mướt của Tịch Triệu thu hút, mặt kinh hoàng: "Mày thích ăn mướp đắng?!"
"Mướp đắng giàu dinh dưỡng, có tác dụng thanh nhiệt, giải độc, hỗ trợ sáng mắt, đặc biệt thích hợp với mùa xuân và hè để hạ hỏa," đôi mắt đen liếc kẻ rõ ràng đang bốc hỏa, "Cậu thử ăn nhiều xem."
Lộ Kiêu lắc đầu nguầy nguậy, suýt hét "không đời nào ăn được". Nhìn bữa trưa nhạt nhẽo của Tịch Triệu, hắn đã hiểu tại sao quầy số 1 luôn dẫn đầu bình chọn "dở tệ"—bảo thiếu niên mười bảy mười tám bỏ đồ ăn nhiều calo tàn nhẫn đến cỡ nào! Đùi gà chiên không ngon hay sườn nướng thiếu hả?
Thấy Tịch Triệu bình thản nuốt miếng mướp đắng to, Lộ Kiêu nhìn mà kính nể.
Đúng là dũng sĩ!
Chibi Tịch Triệu giơ cúp "Dũng sĩ mướp đắng", như Nữ thần Tự do nâng đuốc, từ từ bay lên trong thánh quang—
Tịch Triệu liếc hắn: "Cậu lại tưởng tượng ra gì rồi?"
—Chibi Tịch Triệu vô cảm dùng cúp "Dũng sĩ mướp đắng" đập đầu chibi Lộ Kiêu đang rắc hoa, khiến nó khóc thút thít.
"Khụ khụ!" Lộ Kiêu suýt sặc cola, "Không có gì!"
Tịch Triệu cười nhẹ: "Không có gì thì tốt."
Dù chắc chắn có.
---
"Đúng rồi!" Bỏ qua câu hỏi chết người, Lộ Kiêu mắt sáng lên, nhớ ra chuyện muốn nói: "Tối qua xem điểm mày, tao biết chắc hôm nay lớp A sẽ náo loạn. Mày không thấy đâu, sáng nay giáo viên mặt đen xì, nhất là tiết Vật lý. Trời ơi, lão Lôi mắng cả đám máu chảy đầy đầu! Tao ở lớp A lâu thế, chưa thấy đám đó ỉu xìu vậy. Hừ, ngày nào cũng hếch mũi, tao ngứa mắt lâu rồi."
Lớp A thảm bại, Lộ Kiêu phấn khởi, đẩy quả táo trong khay cho Tịch Triệu: "Trước kỳ phân lớp còn nhiều đợt thi nhỏ, cố lên! Chọc tức chết chúng nó!"
"Là tôi thi được hạng, không phải cậu," Tịch Triệu lạnh nhạt, "Cậu hào hứng cái gì?"
"Nhưng mày là đối thủ tao thách đấu!" Lộ Kiêu hùng hồn, "Mày càng mạnh, chẳng phải mắt tao càng chuẩn sao?" Hắn đắc ý giơ ngón tay lắc lắc, "Không phải ai cũng đủ tư cách được tao thách đấu đâu!"
Tự tin ghê. Tịch Triệu câm nín ném táo lại.
Lộ Kiêu bắt chuẩn, định nói tiếp, bỗng thấy hai bóng người quen, ngả người ra sau, lấy lại vẻ phong độ của đại ca, vẫy tay: "Lão Ngư, lão Từ, đây!"
Vừa học tiết năng khiếu, Dương Vũ và Từ Tử Dạ quay lại. Dương Vũ bước tới ngay, nhưng đi một bước thấy Từ Tử Dạ đứng im, ánh mắt nặng nề, đầy phức tạp.
"Tiểu Dạ Tử?" Dương Vũ nghi ngờ gọi.
Từ Tử Dạ như bừng tỉnh, chậm rãi thu mắt.
Dù đang quay lưng, nhưng Tịch Triệu vẫn cảm nhận được, ngẩng đôi mắt đen. Hai người bước tới cười chào, alpha cao lớn thì bình thường, nhưng beta thì chậm một bước...
Mắt cậu ta lóe lên tia thù địch.
Nghĩ ngợi một lúc, Tịch Triệu cười ý vị.
—Không cần tái hiện nguyên tác đến thế chứ.
. . .
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu sau, Triệu ca phát hiện Lộ Kiêu ngày nào cũng tưởng tượng kịch chibi. Dù thấy ấu trĩ, anh không nói gì, đến khi Lộ Kiêu càng ngày vẽ càng quá đáng.
Tịch Triệu: ...
Mình lẽ ra nên dập tắt mầm họa này ngay từ sớm.