Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 61

"Tôi không có gian lận..."

 

Kìm nén không để nước mắt thấm ướt vai Tịch Triệu, Lộ Kiêu gần như rặn câu nói từ cổ họng, mang theo giọng khàn khàn nghẹn ngào.

 

Tịch Triệu đáp: "Đương nhiên là không."

 

Câu nói không chút do dự này như phá vỡ đê điều, mọi tủi thân dồn nén bỗng chốc trào ra. Thiếu niên thường ngày líu lo không ngừng giờ lại chẳng thốt nổi lời nào, chỉ biết càng thêm ra sức nép vào nguồn nhiệt duy nhất.

 

Hoàng hôn, chiều muộn, hành lang không biết khi nào có người qua. Hai bóng người kề sát nhau.

 

Hơi thở Lộ Kiêu vẫn nặng nề, nửa mặt vùi vào vai Tịch Triệu, lưng run lên dữ dội, mãi mới thở ra một hơi mang theo âm thanh nức nở.

 

Da dưới tay nóng ran. Thiếu niên alpha không hề gầy yếu, nhưng có lẽ vì cả người căng cứng quá mức, xương cổ nhô lên lại lộ vẻ gầy guộc, như một chiếc gai bất ngờ mọc ra, đâm vào người khác, đồng thời cũng xuyên thủng chính da thịt mình

 

Hiếm khi thấy dáng vẻ như vậy của đối phương, mắt Tịch Triệu trầm xuống, không nói thêm.

 

Hồi trước bị anh đè xuống đất đánh cho tơi tả, Lộ Kiêu cũng không suy sụp đến thế. Rõ ràng sáng nay sau khi thi xong, hắn còn hớn hở chạy đến khoe rằng hôm nay phong độ còn tốt hơn hôm qua, vẫy đuôi bảo nhất định sẽ giành được "phần thưởng". Vậy mà chỉ một buổi chiều...

 

Góc hành lang vang lên tiếng bước chân, Tịch Triệu bình tĩnh, một tay ôm Lộ Kiêu, một tay đẩy cửa lớp học trống bên cạnh, không nói không rằng kéo người vào trong.

 

Ánh sáng len lỏi qua khe cửa, rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối, cướp đi tầm nhìn của cả hai. Lộ Kiêu theo bản năng túm lấy vạt áo trước mặt, như kẻ sắp chết đuối bám chặt vào mảnh gỗ trôi.

 

Bước chân loạng choạng, tiếng vải áo cọ vào nhau, hơi thở gấp gáp vì căng thẳng, nhịp tim đột nhiên tăng tốc – tất cả những âm thanh nhỏ bé ấy hòa lẫn trong lớp bụi lơ lửng sau cánh cửa, tạo nên một bầu không khí bí mật mà hoảng loạn.

 

Mồ hôi nóng rịn ra, hắn định nói gì đó, lại bị tiếng động ngoài lớp làm khựng lại.

 

Cách một bức tường, tiếng bước chân lộn xộn của vài người vang lên, xen lẫn tiếng cười nói rôm rả qua khe cửa hé mở. 

 

Trong căn phòng tối, mùi bạc hà lạnh lẽo và rượu tequila va chạm dữ dội. Sự bài xích sinh lý giữa hai alpha khiến làn da lộ ra ngoài nổi lên từng mảng đau nhức, càng làm rõ một điều – tư thế này gần như là một cái ôm.

 

Cơn phẫn uất ở phòng thi, cảm giác chua xót khi thấy bóng dáng hắn hằng quen thuộc, sự lúng túng vì sợ bị ai đó thấy mình trong bộ dạng này... mọi cảm xúc trộn lẫn vào nhau, khiến Lộ Kiêu nhất thời không thể lí giải tâm trạng hiện tại.

 

Hắn như hóa thành rêu xanh, mọc lan tràn dưới góc tường che chắn cho mình. Ánh nắng rực rỡ, nhưng rêu chẳng cần đến. Thỉnh thoảng, trong sương mù buổi sớm, một cơn mưa nóng hổi trút xuống, mùi cỏ cây và đất trời bốc lên ngai ngái, cả thế giới chìm trong sắc xanh và bóng tối đảo lộn chẳng rõ trắng đen.

 

Lộ Kiêu lòng rối bời.

 

Cảm nhận được sự cứng đờ của hắn, Tịch Triệu khẽ vỗ nhẹ hai cái lên lưng, đợi người ngoài đi khuất mới buông Lộ Kiêu ra, tìm công tắc đèn trong lớp. Khi xoay người, bóng tối vẫn dập dờn, nên anh không để ý đôi mắt hổ phách phía sau đang ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình vừa buông ra, đầu ngón tay luyến tiếc co lại.

 

Ánh đèn bật sáng, mọi ảo giác nảy sinh trong bóng tối tan biến tức thì. Lộ Kiêu có chút ngượng ngùng quay mặt đi, cúi đầu lẩm bẩm: "Tôi không có khóc đâu, tại gió to quá thôi..."

 

Tịch Triệu đưa tay gạt mớ tóc ướt đẫm lòa xòa trước trán hắn. Lộ Kiêu khẽ run, nhưng không tránh. Đôi mắt đen của Tịch Triệu cong lên đầy ý cười: "Bạn học Lộ, tôi đã từng nói rồi, giả ngầu không hợp với cậu—"

 

Giọng trầm lười như nhung xuân lướt qua tim, mang theo cảm giác ngứa ngáy, nhẹ bẫng mà dai dẳng.

 

"Đổi nghề làm tấu hài đi."

 

Lộ Kiêu: ...

 

Bị ánh mắt "oán hận" của bạn học Lộ – người quyết tâm trở thành "ngầu ca" – nhìn chòng chọc, Tịch Triệu rút từ túi ra một tờ khăn giấy, tiện tay gạt bàn tay Lộ Kiêu đang định dụi mắt: "Đừng chà, nhắm mắt lại."

 

Lộ Kiêu làu bàu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt. Nhìn mũi đỏ ửng và đuôi mắt hồng hồng, ngón tay Tịch Triệu nhẹ nhàng lau vệt nước mắt trên mặt alpha, cười đầy ẩn ý: "Cậu thế này, ai không biết còn tưởng tôi làm gì cậu."

 

Chẳng thèm để ý phản ứng của Lộ Kiêu trước câu trêu đùa, Tịch Triệu hỏi tiếp: "Tốt hơn chút nào chưa?"

 

Mặt Lộ Kiêu vừa nóng ran vừa rối bời, chẳng dám hỏi lại "làm gì" là làm gì. Nghĩ lại cảnh mình cứ thế dụi vào vai người ta, hắn mới muộn màng thấy ngượng, gãi tóc, ánh mắt lảng tránh: "Thực ra cũng chẳng có gì to tát... ờ, mà sao cậu lại tìm tôi?"

 

Tịch Triệu bình thản đáp: "Xem điện thoại đi."

 

Lộ Kiêu mới nhớ điện thoại có thông báo, nhưng từ khi thi xong đầu óc hắn mụ mị, đến giờ vẫn chưa buồn liếc qua.

 

Mở máy, tin đầu tiên đập vào mắt là thông báo từ phòng Giáo vụ, nói rằng vụ "nghi vấn gian lận" của hắn là hiểu lầm, trường sẽ bồi thường và yêu cầu hắn trước tám giờ tối đến văn phòng chính của trường.

 

"Ban Giáo vụ và Kỷ luật liên lạc không được cậu, nên hỏi tôi biết cậu ở đâu không. Dù là hiểu lầm, cậu vẫn cần đến xác nhận." Tịch Triệu nói.

 

"Hiểu lầm à..." Lộ Kiêu v**t v* cạnh điện thoại, giọng chẳng có chút vui vẻ.

 

Nghĩ đến lời giải thích của Kiều Tri, mắt Tịch Triệu lạnh đi. Việc này không chỉ "vô lý". Camera giám sát cho thấy tờ giấy ghi chú đó bất ngờ rơi ra từ khe bàn giữa buổi thi, vừa khéo rơi ngay chân Lộ Kiêu.

 

Nghe Kiều Tri bảo "có thể nhân viên sắp xếp phòng thi dọn dẹp không kỹ", Tịch Triệu cười khẩy, nhàn nhạt hỏi: "Trưởng ban Kiều, các anh đưa ra lý do này mà không tự thấy buồn cười à?"

 

Không để ý sự im lặng của trưởng ban Kỷ luật, Tịch Triệu cúp máy, đi về phía phòng thi Lộ Kiêu. Chẳng cần tìm lâu, đã thấy thiếu niên tóc nâu thất thần trong hành lang trống.

 

Dù đã truyền đạt tin tức, Tịch Triệu không giục Lộ Kiêu hành động ngay. Mãi một lúc sau, người trước mặt mới chậm rãi ngẩng đầu, như thể cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

 

Lộ Kiêu cười nhạt: "Còn được bồi thường cơ đấy... Sáng mai cậu phải dậy sớm bắt xe đi thi đấu đúng không? Tôi tự đi đến phòng Giáo vụ được, cậu—"

 

"Lộ Kiêu," Tịch Triệu lặng lẽ nhìn qua, "tôi đã nói, đừng giấu tôi bất cứ điều gì."

 

Mắt hổ phách run lên.

 

Sự im lặng có lẽ bao trùm vài giây, hoặc cả thế kỷ. Trong trời chiều tối dần, giọng thiếu niên trầm thấp vang lên.

 

"Vậy tôi, có thể... không chấp nhận không?"

 

Đôi mắt đen của Tịch Triệu bình lặng như mặt nước, nhưng lại cực kỳ chắc chắn.

 

"Sao lại không thể?"

 

Người ta thường thích "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không", nhất là khi một bên đã nhún nhường, bên kia mà không bắt tay làm hòa để viết nên "kết cục viên mãn" thì sẽ bị người ngoài cao giọng chỉ trích là "được đằng chân lân đằng đầu".

 

Tịch Triệu chỉ thấy buồn cười. "Nhún nhường" là quyền của các người, "tha thứ" cũng là quyền của tôi. Chẳng có lí do gì tôi phải hy sinh quyền lợi của tôi để thỏa mãn mong muốn "dĩ hòa vi quý" của các người cả. Chiêu 'lấy đạo đức làm áp lực' chỉ đứng vững khi trong đó có chút đạo nghĩa thật sự.

 

Anh đoán được trường sẽ xử lý thế nào—bù thêm chút điểm rèn luyện thường ngày, rồi bày tỏ tiếc nuối vì "sai sót công tác" khiến học sinh bị phiền lòng, mọi người thông cảm lẫn nhau nhé.

 

Dù sao thi cử đã xong, cáo buộc cuối cùng cũng không thành, chuyện này đâu có nghiêm trọng lắm, đúng không?

 

Lộ Kiêu không phải không nghĩ đến những điều này. Thậm chí, thiếu niên tóc nâu đã quen với cách xử lý ấy từ lâu – hắn có đôi co thì được gì? Ai cũng sẽ nghĩ hắn ỷ thế gia đình Lộ thị gây áp lực với trường, cuối cùng vẫn bị người ta đàm tiếu như thường.

 

Nhưng, thật sự cam tâm sao?

 

Nhìn nắm tay Lộ Kiêu vô thức siết chặt, Tịch Triệu khẽ thở dài, đưa tay xoa cái đầu bướng bỉnh ấy.

 

"Bạn học Lộ à, đừng ép mình tha thứ."

 

Tuổi mười sáu, mười bảy, sao phải bắt mình "hiểu chuyện" như thế?

 

...

 

...

 

Trong văn phòng trường, khung cảnh đối đầu kinh điển diễn ra. Thầy hiệu trưởng khối năm, thầy giám sát, trưởng ban Kỷ luật Kiều Tri... một dàn người có quyền quyết định ngồi một bên, còn bên kia chỉ có hai học sinh thế cô lực mỏng.

 

Nhưng khi nghe Tịch Triệu trình bày yêu cầu, không thầy cô nào không nhíu mày.

 

"Ý các em là yêu cầu kiểm tra toàn bộ camera trước kỳ thi, tìm ra tờ giấy đó từ đâu mà có?" Một thầy giáo không kìm được, lặp lại.

 

Thầy trưởng nhóm giám sát xoa thái dương: "Các em, thầy hiểu cảm giác bị hiểu lầm, nhưng có khi chỉ là sai sót nhỏ của nhân viên. Kỳ thi đã qua rồi, đây chỉ là một chuyện rất nhỏ trong hành trình cuộc đời các em, không cần phải chấp nhặt mãi."

 

Tịch Triệu nhếch môi: "Ý thầy là, một nhân viên 'sơ suất' mang theo tờ giấy ghi kiến thức khối năm, lại 'sơ suất' làm rơi trong lớp, rồi tất cả người dọn dẹp phòng thi cũng 'sơ suất' không phát hiện, cuối cùng tờ giấy đó còn 'sơ suất' rơi ra đúng lúc thi?" 

 

Anh tỏ vẻ "hiểu ra": "Thật là một loạt 'sơ suất' kỳ diệu."

 

Bị một học sinh cấp ba vặn lại không nể nang, mặt thầy giám sát cũng chẳng dễ coi: "Phòng thi vốn là tòa nhà thí nghiệm của khối trên, em biết bao nhiêu học sinh ra vào đó không?"

 

Thực tế, nhóm giám sát xem lại camera ngay lập tức để tìm nguồn gốc tờ phao, nhưng tua nhanh vài ngày vẫn không thu hoạch. Cũng không khó hiểu, phòng thí nghiệm trước khi thi rất đông người, giờ trống còn có nhiều học sinh vào tự học, tờ phao lại nhỏ như vậy, rất dễ bị bỏ qua khi dọn.

 

Thầy giám sát: "Lỡ chúng tôi tốn sức điều tra, cuối cùng chỉ là tai nạn thì sao?"

 

Tịch Triệu ra vẻ "ngạc nhiên": "Thì chẳng phải càng tốt sao?"

 

Bỏ qua ánh mắt giận dữ của thầy, đôi mắt đen của anh cười lạnh, "Thầy hiểu lầm rồi, bọn em chưa từng nói có ai cố ý hãm hại, chỉ muốn biết toàn bộ sự việc. Tất nhiên—" Anh nhìn đám thầy cô tức đến đau gan, cười "ngây thơ", "cũng xin cảm ơn thầy đã gợi ý thêm khả năng mới."

 

"Em—"

 

Ngăn thầy giám sát bị Tịch Triệu dẫn lệch hướng, hiệu trưởng Hà thở dài, thần sắc phức tạp: "Tịch Triệu, Lộ Kiêu, thầy biết các em còn trẻ, gặp chuyện muốn tranh đấu. Thầy cũng từng ở tuổi các em, trải qua giai đoạn này. Thế này nhé, chuyện thi tháng, chúng tôi sẽ cố gắng điều tra, sớm cho các em câu trả lời hài lòng. Giờ muộn rồi, Tịch Triệu mai phải đi thành phố Phiên để thi đấu, đừng để ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi," hiệu trưởng Hà dịu giọng, "Đừng để chuyện này làm tâm trạng các em thêm nặng nề. Mười mấy năm sau nhìn lại, những chuyện này thực ra chẳng là gì cả."

 

Hiệu trưởng Hà làm chủ nhiệm khối năm, không chỉ nhờ kiểu tóc "Địa Trung Hải" thuyết phục phụ huynh, mà tài ăn nói cũng vượt xa thầy giám sát cả một khoảng trời. Nhóm thầy cô dịu đi, nếu là học sinh khác, chắc đã lung lay mà đồng ý.

 

Nhưng đáng tiếc, đối thủ là Tịch Triệu.

 

Thiếu niên tóc đen chẳng đổi sắc mặt: "Vậy phòng Giáo vụ có định ra thông báo làm rõ cụ thể và thời hạn điều tra không ạ?"

 

Không có hành động rõ ràng và thời hạn cụ thể, mọi thứ chỉ là qua loa.

 

Lời này khiến mặt thầy cô biến thành đủ loại màu sắc. Bị ánh mắt ra hiệu, Kiều Tri dù khó chịu cũng đành lên tiếng: "Đàn em à, chúng ta nói riêng vài câu được không?"

 

Tưởng bị từ chối, ai ngờ Tịch Triệu vui vẻ đồng ý, chủ động cùng Kiều Tri ra ngoài, để Lộ Kiêu đối mặt với nhóm thầy cô.

 

Trong hành lang buổi đêm, Kiều Tri giải thích tình hình phòng Giáo vụ. Như cán bộ coi thi lo học sinh gian lận sẽ liên lụy mình, nhóm giám sát ngại tốn sức điều tra, và nếu chuyện ồn ào sẽ ảnh hưởng đánh giá học kỳ của nhóm dạy cả khối năm, nên thầy cô muốn ém chuyện này xuống.

 

Tịch Triệu chỉ lặng nhìn Kiều Tri.

 

"Đàn anh, nếu em nhớ không nhầm, Hội Học sinh lập ra là để bảo vệ quyền lợi học sinh, đúng không? Vì thế, quyền hạn cán bộ của Hội mới ngang ngửa thầy cô," trước ánh mắt ngỡ ngàng của beta, anh nhàn nhạt hỏi, "Đàn anh mời em vào ban Kỷ luật, có phải nên chứng minh quyết tâm bảo vệ quy tắc của người thi hành hay không?"

 

Cách một bức tường, Lộ Kiêu trong văn phòng chịu sự khuyên nhủ luân phiên của thầy cô.

 

Bá vương "đầu gấu" ngày thường không phục ai giờ kiên quyết im lặng, cả người chỉ có một ý—hắn chỉ nghe Tịch Triệu.

 

Thầy cô không biết, trên đường đến văn phòng, Tịch Triệu đã dặn Lộ Kiêu, bất kể ai nói gì cũng không cần để ý.

 

"Từ giờ trở đi, bỏ hết mọi suy nghĩ, người duy nhất cậu cần quan tâm là tôi," ngón tay mát lạnh chạm vào khóe mắt còn ửng đỏ của thiếu niên. Mắt đen Tịch Triệu sắc lạnh, áp lực không thể phản kháng khiến người ta sinh ra kính phục, nhưng nốt ruồi đỏ dưới mắt lại mang chút mê hoặc, "—chỉ cần để ý từng hành động của tôi."

 

Bốn mắt chạm nhau.

 

Không được dao động vì lời khuyên của người khác.

 

Không cần tức giận vì sự hiểu lầm của kẻ khác.

 

Ánh mắt, giọng nói, thậm chí mọi ý nghĩ thoáng qua, tất cả chỉ có thể là anh.

 

Lộ Kiêu lặng lẽ theo sau Tịch Triệu, ánh mắt không rời khỏi anh. Thế giới xung quanh dần hóa thành phông nền mờ ảo, chỉ còn bóng lưng cao gầy kia là trung tâm duy nhất.

 

Hắn trao đi niềm tin và sự tập trung tuyệt đối, anh ban cho hắn cảm giác an toàn và che chở chân thực – 

 

Chỉ có hai người họ.

 

---

Đôi mắt hổ phách trầm xuống. Khi các thầy nói đến khô họng, Lộ Kiêu cuối cùng mở miệng, nói câu đầu tiên tối nay:

 

"Không nghe cậu ấy, tôi sẽ nghỉ học."

 

Tịch Triệu trở vào phòng, khóe mắt lóe lên ý cười, thoáng chút hài lòng.

 

Ai cũng bảo Lộ Kiêu ỷ thế Lộ thị tung hoành trong trường, nhưng thực tế, hắn chưa từng lợi dụng Lộ thị để làm bất kỳ điều gì. Nhiều người biết rõ điều này nên chẳng kiêng dè hắn. Nhưng giờ, alpha chẳng quan tâm nữa, thậm chí lợi dụng chính những lời đồn ấy – nói mồm thì ai chẳng nói được? Hắn có thể chỉ buột miệng, nhưng các người dám coi là chuyện đùa sao?

 

Quả nhiên, hai chữ "nghỉ học" vừa thốt ra, chẳng ai còn dám nhìn hai thiếu niên bằng ánh mắt "chưa hiểu chuyện" hay "dạy dỗ tận tình" nữa.

 

Hiệu trưởng Hà muốn nói lại thôi, đúng lúc chuông khẩn vang lên, ông nghe điện thoại vài câu, sắc mặt từ phức tạp chuyển sang khó tin.

 

Dưới ánh nhìn tập trung, Tịch Triệu khẽ cười, như thể xác nhận với hiệu trưởng Hà: Đúng, như thầy đã nghe đấy.

 

Hiệu trưởng Hà hoàn toàn không hiểu nổi.

 

Người hiệu trưởng đã quen dạy dỗ học sinh theo kinh nghiệm, giờ không thể hiểu nổi, vốn chỉ là chuyện nhỏ, sao phải làm lớn chuyện đến mức đòi "nghỉ học", thậm chí khiến "người phía Nam" phải nhúng tay truyền lời. Nếu không phải tình huống không phù hợp, thầy còn muốn hỏi Tịch Triệu: Có cần làm ầm ĩ thế không? Có thật sự đáng không?

 

Nếu ông hỏi, Tịch Triệu có lẽ sẽ đáp: Chẳng có đáng hay không, chỉ có muốn hay không muốn.

 

Nói rằng "lớn lên rồi những chuyện này chẳng là gì"—

 

Đôi mắt đen khẽ động, ra hiệu cho Lộ Kiêu đến ngồi cạnh anh.

 

—Nhưng cảm xúc của tuổi trẻ, với thiếu niên, chẳng phải là chuyện trời long đất lở sao?

 

"Chuyện điều tra có thể để sau," anh lạnh lùng, từng chữ rõ ràng, "Còn bây giờ, liệu có thể yêu cầu vị giám thị kia, vì lời vu khống vô trách nhiệm trong phòng thi, đến xin lỗi trực tiếp học sinh bị thầy làm tổn thương không?"

 

"Một lời xin lỗi trực diện, nghiêm túc."

 

Trong khoảnh khắc, mọi sắc thái hiện lên, mỗi người một vẻ.

 

...

 

...

 

Hôm sau, trên xe đến thành phố Phiên dự "Cúp Minh Thành", màn hình điện thoại Tịch Triệu hiển thị thông báo nghiêm túc từ ban Giáo vụ cùng quyết định xử phạt. Ban Kỷ luật cũng ra văn bản công khai giám sát vụ việc. Quan trọng nhất, hai bên cam kết trong một tuần sẽ có kết quả điều tra, tuyệt đối không qua loa.

 

Khu thảo luận sôi nổi hẳn lên. Với thái độ xử lý nghiêm túc này, ít nhất chẳng ai dám công khai bàn tán Lộ Kiêu có gian lận hay không. Học sinh đều khen trường xử lý nhanh gọn, hiệu quả.

 

Chẳng ai biết, hai thiếu niên đã dùng cả một đêm để đấu tranh quyết liệt.

 

Xác nhận thông báo không có vấn đề, Tịch Triệu tắt điện thoại, lật mở cuốn tài liệu đọc dở. Đột nhiên, ngón tay anh dừng lại.

 

Trong sách kẹp một bức tranh, vẽ một bàn tay đang cầm một cậu nhóc phiên bản chibi hai đầu thân, răng nanh nhỏ, tóc xoăn, biểu cảm rất kiên định: 

 

Ra ngoài một mình nguy hiểm lắm, mang cái này theo nha!

 

Tịch Triệu bật cười, chọc vào chiếc răng nanh nhỏ của chú nhóc.

 

Được thôi.

 

Ba ngày này, chỉ có nhóc bầu bạn với tôi thôi đấy.

 

Đôi mắt đen lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.

 

Hôm nay trời trong xanh, mọi sự đều thuận.

 

. . .

Bình Luận (0)
Comment