Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 79

Rượu sâm panh nhẹ chẳng đủ làm say, chỉ là Lộ Kiêu uống quá chén, đầu óc ngây ngấy. Hắn nôn ra hết cảm giác nặng nề trong lồng ngực, rồi súc miệng bằng nước khoáng, thần trí tỉnh táo hơn đôi chút. Nhưng vừa nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cộng thêm hai chữ "tính sổ" đầy nguy hiểm, đầu óc hắn lại mụ mị.

 

Đôi mắt hổ phách mơ màng, chóp mũi đỏ ửng càng khiến hắn trông thêm vài phần đáng thương — người say thì còn biết gì đến lý trí? Đương nhiên là chẳng nghe nổi gì hết! Tôi chỉ là một chú cún con dùng móng vuốt cào cào cậu xíu thôi mà ~

 

Không được đáp lại, nhưng nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của hắn cứ lấn tới cọ cọ, nụ cười trong mắt Tịch Triệu lại càng thêm rõ ràng.

 

Thú vị thật.

 

Từ khi phát hiện đơn xin nghỉ của ban Kỷ luật, những cảm xúc tích tụ trong lòng mấy ngày qua bỗng hóa thành một niềm hứng thú kỳ lạ. Có chút bực dọc vì bị khiêu khích, nhưng nhiều hơn cả là muốn được nhìn xem con sói non giả vờ ngoan ngoãn kia còn giấu nanh sắc đến bao giờ.

 

Đỡ Lộ Kiêu dậy, anh cười như không: "Nếu còn chóng mặt, tối nay đừng tỉnh."

 

Nói xong, không đợi đối phương phản ứng, anh nửa ôm vòng eo rắn chắc, nhấc người vào xe. Tay siết chặt, cơ bắp dưới lớp áo căng lên, như muốn vùng thoát bất cứ lúc nào – đó là bản năng của alpha đỉnh cấp, nhất là khi đối diện với alpha nguy hiểm không kém.

 

Bỏ qua sự cứng nhắc ấy, Tịch Triệu gọi tài xế: "Lái xe đi." Trong khoang xe, tấm ngăn từ từ kéo lên, một tay anh đè lên phần eo dưới của kẻ đang cố giả vờ "say bí tỉ" để trốn tránh, tay còn lại như tò mò với bộ đồ trên người hắn, tùy ý gảy gảy dây lưng bạc kêu leng keng.

 

Áo vest trắng bị cọ đến nhăn nhúm, ngay giữa tầm mắt đen sâu thẳm của Tịch Triệu là một đoạn xương cổ tròn trịa.

 

Rõ ràng là ngạo mạn bất kham, lại cố tình làm ra vẻ ngoan ngoãn đầy mâu thuẫn.

 

Hương bạc hà lạnh lẽo đắng ngắt bất chợt lan tỏa trong khoang xe. Cổ Lộ Kiêu, vốn đang rũ xuống vô lực, bỗng run mạnh, gân xanh bên cổ nổi lên, cơ bắp trên cánh tay căng cứng từng khối. Hương nước hoa tin tức tố yếu ớt lập tức bị mùi rượu tequila nồng nàn bùng nổ xua tan.

 

"Ưm–"

 

Tiếng rên nặng nề vang bên tai, cánh tay Tịch Triệu bị siết chặt, hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ. Anh rõ ràng cảm nhận được một con thú hoang đang kiềm chế, giả vờ ngoan ngoãn, từ từ tỉnh giấc trong lòng mình.

 

Nghiên cứu chỉ ra rằng, so với omega, alpha với bản năng tấn công bẩm sinh nhạy cảm hơn với tin tức tố cùng giới.

 

— Đó là mức ưu tiên tuyệt đối của hệ thần kinh não bộ.

 

Cảm giác đau nhức lan trên da thịt. Việc tiếp xúc gần với tin tức tố của một alpha khác khiến Lộ Kiêu ho sặc sụa, nhưng cùng với đau đớn là sự hưng phấn ngập trời. Hắn thở hổn hển, hàng mi đã ướt đẫm lệ sinh lý, chẳng phân biệt nổi là muốn đón nhận thêm hay vùng vẫy trốn chạy.

 

Bất kỳ cảm giác nào đạt đến đỉnh điểm đều mang hiệu ứng mê loạn, khiến lý trí tan rã còn hơn cả rượu mạnh.

 

Đôi mắt hổ phách đỏ ngầu khóa chặt vào người trước mặt, vẫn điềm tĩnh mà đầy trêu đùa. Trong vũ trụ sâu thẳm của đôi mắt đen kia, Lộ Kiêu nhìn thấy gương mặt mình đỏ bừng, gần như mong manh dễ vỡ. Chỉ một nụ cười nhạt, sống mũi hắn đã cay xè.

 

"Tin tức tố... đau..."

 

Đèn xe mờ ảo, làm lu mờ lời cầu xin hỗn loạn. Tịch Triệu biết Lộ Kiêu nửa say nửa giả giờ đã thật sự mụ mị, vươn tay v**t v* đoạn xương cổ để xoa dịu, giọng nói êm tai nhưng đầy ác ý: 

 

"Ngoan một chút, lát nữa tôi sẽ từ từ thôi."

 

Vài câu giả ngốc xin tha, sao có thể đổi lấy sự mềm lòng?

 

Đâu có dễ dàng thế.

 

---

Từ khoảnh khắc quyết định tham dự tiệc, Tịch Triệu đã linh cảm tối nay có lẽ không về trường được. Trước khi đi, anh đã đặt một khách sạn gần trang viên nhà họ Lộ, chuẩn bị sẵn vài bộ quần áo để thay.

 

Đêm cuối hè đầu thu se lạnh, anh chỉnh nhiệt độ phòng cao hơn, đỡ tên say xỉn mất hồn tựa vào đầu giường, rồi đút cho hắn nửa chai nước.

 

Lộ Kiêu vốn đã chẳng còn tỉnh táo, lại bị tin tức tố hành hạ, chẳng còn sức mà giở trò. Hắn ngẩn ngơ, cho đến khi Tịch Triệu lột bộ váy nhăn nhúm kia ra, mới giật mình nhận ra giờ đây mình chỉ còn độc một chiếc q**n l*t. Nhiệt độ trên trán lại bốc cao.

 

Ánh đèn vàng ấm áp trùm xuống từ đỉnh đầu, đôi mắt đen của Tịch Triệu nhìn xuống dáng vẻ lúng túng của thiếu niên tóc nâu, giọng bình thản, khó đoán vui giận: "Sao không nói với tôi hôm nay là sinh nhật?"

 

Lộ Kiêu rùng mình, chột dạ né tránh ánh mắt: "Đừng giận, tôi xin lỗi, tôi không cố ý..."

 

"Tôi không giận," Tịch Triệu đột nhiên nghiêm giọng, "Tôi chỉ muốn biết lý do."

 

Có lẽ trước khi đến tiệc, anh thực sự có chút bực bội. Nhưng bước vào sảnh tiệc, anh đã hoàn toàn bình tĩnh. Những chi tiết mấy ngày qua hiện lên trong đầu, Tịch Triệu tự kiểm điểm cảm xúc của mình, đồng thời nhận ra Lộ Kiêu cũng chẳng bình thường hơn là bao.

 

Vấn đề đã ở ngay trước mắt, không muốn che giấu thì chỉ có thể kìm nén né tránh.

 

Nhìn thấu sự lảng tránh và rối bời của hắn, ánh mắt Tịch Triệu tối lại, nhưng khóe môi lại nhếch lên một đường cong nhạt: "Được rồi, vậy nói xem, tối nay cậu vừa mặc đồ con gái, vừa bỏ trốn, lại còn uống đến mức này," Tịch Triệu cười khẽ, "Bạn học Lộ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

 

Lộ Kiêu, thiếu niên còn một năm nữa mới chính thức trưởng thành, xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

 

"Chỉ riêng chuyện này, cậu nghĩ mình đáng bị đánh mấy cái để nhớ cho kỹ?"

 

Ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng chiếu xuống, Lộ Kiêu tê dại, tim đập mạnh hơn.

 

Im lặng một lúc, Tịch Triệu bỗng kéo nhẹ cà vạt của bộ vest trắng. Ngón tay thon dài thong thả luồn qua lớp vải đen, chậm rãi tháo ra, kéo thẳng. Biểu cảm lạnh lùng kiêng dè kết hợp với hành động đầy dục khí tạo nên sức hút mãnh liệt, khiến vành mắt Lộ Kiêu nóng ran.

 

Ai có thể chịu nổi cảnh này chứ...

 

"Hay là, chúng ta chơi một trò chơi nhé."

 

Đối diện đôi mắt hổ phách run rẩy bất an, Tịch Triệu cúi xuống, gạt đi khuỷu tay đang chống vào ngực mình, dùng cà vạt che kín mắt Lộ Kiêu, buộc nút phía sau đầu.

 

Tầm nhìn bị tước đoạt, Lộ Kiêu vô thức lùi lại, nhưng chưa thoát khỏi phạm vi của hương bạc hà lạnh lẽo, đã bị bóp chặt hõm eo, lật người trên giường. Trong cơn choáng váng, hắn hoảng loạn kêu lên: "Tịch —"

 

Bốp!

 

"Ư–!"

 

Dòng điện bất ngờ chạy dọc da đầu. Khoảnh khắc ấy, suy nghĩ và hơi thở cùng đóng băng. Lộ Kiêu không rõ mình đau nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn, cánh mũi phập phồng gấp gáp, bị cái tát vào mông này đánh cho ngây dại.

 

Hồi ở biệt thự Đồng Hoa, hắn cũng từng bị đánh, nhưng lúc đó dùng thước, hắn còn tự an ủi rằng chẳng có gì to tát. Nhưng giờ...

 

Cà vạt buộc mắt thấm ướt, che đi ánh mắt đỏ rực điên cuồng. Eo Lộ Kiêu run rẩy, nghiến răng đến chua xót.

 

Giờ, Tịch Triệu dùng... tay cậu ấy...

 

Tay Tịch Triệu rất đẹp, Lộ Kiêu luôn biết điều đó. Làn da trắng lạnh tôn lên những đốt ngón thon dài đầy sức mạnh, tựa như kiệt tác của một nhà điêu khắc tài hoa. Tối nay, hắn càng hiểu rõ hơn, "tác phẩm" ấy khi chạm vào khoang miệng có thể đè thẳng xuống yết hầu, lướt qua đốt sống khiến cảm giác tê dại lan tận gốc đùi. Hắn thậm chí mơ hồ tự hỏi, hai khối thịt dưới lớp q**n l*t kia có còn đang run rẩy hay không.

 

Bốp!

 

Lại một tiếng giòn tan, tóc nâu xoăn ướt sũng dính chặt lên trán, lòng bàn chân ngứa ran. Hắn từng nghĩ mình đã quen với "mô hình trừng phạt" của Tịch Triệu, thậm chí còn thầm đắc ý "chẳng đau chút nào". Ai ngờ mới hai cái, chút "tự tin" ấy cùng với nỗi xấu hổ sâu sắc hơn đã bị nghiền nát.

 

Thước và tay là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt. Đồ vật vô tri lạnh lẽo làm sao sánh được với va chạm nóng bỏng của xương thịt.

 

Không được... Ư... Quá đáng lắm...

 

Chẳng còn nhớ gì đến "say rượu" hay "chóng mặt", Lộ Kiêu "ư ư" lao về phía trước, chưa bao giờ kêu hoảng loạn đến thế.

 

"Đừng, đừng đánh! Không được! Không xong rồi Tịch Triệu! Không thể thế này! A —!"

 

Tịch Triệu túm lấy mắt cá chân đang đạp loạn, khép lại, giơ cổ tay, dùng lực vừa đủ, nhắm chuẩn mục tiêu mà đánh thêm ba cái: "Nằm yên, đừng lộn xộn."

 

Hơi thở Lộ Kiêu rối loạn, âm cuối bị đánh đến kéo dài thành tiếng nức nở khàn đặc, hòa nhịp với những cơn run rẩy nơi vai.

 

"Đau... đau... đừng đánh chỗ này... đừng... ư!"

 

Chẳng đếm nổi đã trúng bao nhiêu cái, sắc hồng đậm nhạt loang ra trên vòng eo, vẽ nên một bức tranh diễm lệ. Nó gợi nhắc đến những con thú nhỏ vào mùa xuân, cong mông ph*t t*nh, bị chủ nhân vỗ liên tục vào chỗ ngay trên đuôi, rồi xoa nhẹ chỗ lõm ở gốc đuôi. Khi tiếng rên ngắn ngủi vang lên, họ biết đã đạt được hiệu quả.

 

Đau đớn cũng có cấp độ. Với sự hiểu biết của Tịch Triệu về Lộ Kiêu, anh đương nhiên biết giới hạn của hắn ở đâu. Nhưng khi dạy dỗ, anh luôn giữ đầu óc tỉnh táo, chưa từng thực sự ra tay nặng. Nếu thả lỏng hoàn toàn, chỉ hai cái là đủ khiến hắn bật khóc.

 

Mắt Tịch Triệu cụp xuống, ánh nhìn ẩn chứa ý cười, nhưng lời nói lại khiến Lộ Kiêu phát điên: "Luật chơi đây, cậu đoán xem tôi cầm gì. Đoán đúng, năm cái. Đoán sai, hai mươi cái."

 

Mấy cái vừa rồi còn chưa tính là bắt đầu sao?!

 

Lộ Kiêu dồn sức bấu vào gối, nếu tháo được cà vạt, chắc chắn ánh mắt hắn sẽ lộ ra nỗi oán giận bất lực.

 

Không cho hắn thời gian th* d*c, Tịch Triệu lấy từ ngăn kéo đầu giường một vật gì đó, gấp lại vài lần, rồi vung tay tạo ra âm thanh xé gió sắc bén. Lộ Kiêu giật mình né sang bên, tay che mông mới nhận ra cái vừa rồi chỉ đánh xuống nệm.

 

Thật thảm thương.

 

Mắt đen khẽ cong, Tịch Triệu nghĩ, bạn học Lộ nhạy bén thật, đúng là đoán trúng một điều: anh thực sự thích nhìn hắn sợ hãi run rẩy. Mỗi lần như thế, d*c v*ng muốn phá hủy, xé nát điều gì đó trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt.

 

Chết chóc, điên cuồng, b*nh h**n, hủy diệt... Những d*c v*ng xám xịt ấy dễ dàng kéo người vào vực sâu, để lại những vết thương rướm máu trên làn da trắng lạnh. Điều đó rõ ràng là sai trái, dễ khiến người ta mất kiểm soát, chỉ cần sơ sẩy là tự chuốc nguy hiểm. Vì thế, anh phải giam cầm bóng đen quái dị ấy sau bức tường cao. Nhưng khi nó lộ ra ý định thôn tính một cá thể khác, Tịch Triệu nhìn vào tâm hồn mình, lại phát hiện cả hai đã vượt qua lý trí, đạt được sự đồng thuận trước anh.

 

Gai nhọn đâm rách da thịt, ngọn lửa quấn lấy cơ thể. Khi anh nhìn lại những vết thương rỉ máu, màu đỏ chói mắt từ khe nứt bùng cháy thành những bông hồng bay lượn.

 

Kiềm chế, giữ lễ, quân tử thận độc.

 

Nhưng đời người, ai chẳng tham lam, d*c v*ng khó lấp đầy.

 

Huống chi, anh cũng chẳng phải "quân tử". Chẳng phải một bạn học nào đó đã đặt biệt danh cho anh sao?

 

Tịch Triệu cười thầm.

 

"Đại ma vương Z" mà.

 

---

Anh dùng thứ trong tay chạm nhẹ vào sống lưng cong lên của Lộ Kiêu, lạnh lùng ra lệnh: "Bỏ tay ra, hạ eo xuống."

 

Tiếng rên bên tai trầm thấp, thấy hắn cố tình chần chừ, Tịch Triệu cũng không hối thúc, chỉ xé một miếng bông tẩm cồn, lau tay như thể đang dự một buổi tiệc trang nhã. Nếu để Lộ Kiêu bình luận, chắc chắn hắn sẽ gào lên đầy phẫn nộ: "Đây chính là thú vui ác độc của ma vương!"

 

Nhưng Lộ thiếu gia giờ chẳng rảnh làm nhà phê bình. Hắn vừa bấu chặt gối, vừa căng thẳng tính toán xác suất lật người bỏ chạy. Trong thời gian ngắn, hắn đã nghĩ ra hàng chục lộ trình thoát thân, nhưng bất kể chạy hướng nào, hắn cũng chẳng nghi ngờ Tịch Triệu chỉ cần một tay là lôi hắn về chỗ cũ.

 

Phần dưới eo vẫn bỏng rát, cảm giác tê dại kỳ lạ lan từ thần kinh trung ương ra tứ chi. Trong bóng tối nhạy cảm, Lộ Kiêu cảm nhận được một vật lạnh lẽo chạm vào lưng, trượt dọc theo đốt sống, rõ ràng nhẹ tựa lông hồng, nhưng cơ bắp hai bên đùi hắn lại run rẩy không ngừng.

 

"Bạn học Lộ, đến lượt cậu đoán." Giọng nói lạnh buốt như băng vỡ.

 

Đoán, đoán cái gì... Hắn đầu óc quay cuồng, vật lộn trong ngọn lửa vừa ấm áp vừa đau đớn.

 

"Không trả lời là đoán sai. Ba, hai –"

 

"Thước! Thước!!"

 

Hốt hoảng thốt ra món đồ quen thuộc nhất, nhưng ngay khi nói ra, Lộ Kiêu đã hối hận. Thước có diện tích tiếp xúc rộng hơn, nhưng cảm giác vừa rồi rõ ràng là thứ mảnh dài lạnh lẽo. Chữ "không phải" vừa đến đầu lưỡi, trong không khí đã vang lên một tiếng cười khẽ, gợi lên những gợn sóng lười biếng đầy mê hoặc.

 

"Sai rồi."

 

Bốp!

 

Cơn đau hôn lên vai trái, kết thúc ở hõm eo bên phải. Lộ Kiêu cảm giác một tia sáng trắng nổ tung trong đầu, ngây dại vài giây mới chậm chạp rên lên. Đầu gối vốn đang chống đỡ lập tức mềm nhũn, đổ sụp xuống.

 

...Mẹ kiếp... Da ngăm đỏ rực từng tấc, hắn úp mặt vào chăn nệm, thở hổn hển trong mê muội. Đau quá... Xuống tay độc thật...

 

Tịch Triệu thấy cơ lưng hắn căng cứng, bàn chân duỗi thẳng, biết ngay với con sói non miệng cứng này thì k*ch th*ch này quả thực quá mạnh. Chờ hắn dịu lại đôi chút, anh mới tiếp tục: "Tự đếm đi, hai mươi cái, đếm sai thì bắt đầu lại."

 

Cái gì?!

 

Lộ Kiêu chưa kịp phản ứng, cái thứ hai đã in thêm một vết đối xứng. Từ trắng chuyển hồng, cuối cùng là một đường đỏ dài nóng rực, như đám mây đỏ cháy lên lúc hoàng hôn, lững lờ đáp xuống cánh đồng lúa mạch hoang dã. Tịch Triệu thưởng thức một lúc, hiếm hoi tốt bụng nhắc nhở: "Tôi không giúp cậu đếm đâu."

 

Rồi lại thong thả đánh thêm một cái.

 

Dòng điện phá tan lý trí, Lộ Kiêu không thể nghĩ thêm, chỉ vội vàng gào lên: "Một!"

 

Âm cuối run rẩy, đầy thảm hại.

 

Bốp!

 

"Hai..."

 

Bốp!

 

"Ặc – a... ba, ba..." Mẹ kiếp...

 

...

 

"Mười hai..." Trời ạ... ư ư ư...

 

...

 

Những hình ảnh "nóng bỏng" từng vẽ trên giấy cuối cùng cũng thành hiện thực. Khác ở chỗ, ma vương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cùng lắm là ánh mắt sâu hơn một chút, còn dũng sĩ thì đã chẳng đủ sức gào lên "Tôi sẽ không khuất phục" nữa.

 

Nước mắt thấm ướt cà vạt, lỏng lẻo trễ xuống sống mũi. Lộ Kiêu kiệt sức, không còn phát ra nổi tiếng rên. Hắn phải hớp từng ngụm khí lớn để thoát khỏi cảm giác ngạt thở.

 

Cơn nóng rát và ngứa ran chưa từng có chảy qua huyết mạch, một bên như cận kề cái chết, một bên lại bị kh*** c*m vô lý xâm chiếm linh hồn. Quá nhiều cảm giác cực đoan và hỗn loạn dồn vào cơ thể này, mỗi sợi thần kinh như bị tiêm liều k*ch th*ch quá tải, khiến dòng điện điên cuồng trêu đùa xương cốt.

 

Mười cái trúng lưng, mười cái chồng lên chỗ đã sưng đau. Khi Tịch Triệu đổi sang một món đồ khác, Lộ Kiêu nằm sấp, adrenaline tăng vọt, chẳng biết mồ hôi nóng hổi chảy từ hõm eo hay thứ chất lỏng lộn xộn trên gối nhiều hơn.

 

"Đợi... đợi... ư, đoán không, đoán không ra..."

 

Hắn vươn tay ra sau, cố đẩy đẩy để tìm cách nhận ra món đồ chết tiệt ấy, hoặc ít nhất che đi bản thân thảm thương. Tịch Triệu để mặc hắn hoảng loạn s* s**ng, cho đến khi bị túm lấy tay áo, mới xoay tay nắm lấy hai cổ tay run rẩy, trói lên đầu giường. Anh nhìn xuống hõm cổ ướt đẫm mồ hôi, áp bức vô hình lan tỏa.

 

Hệt như lần đầu gặp nhau trong phòng dụng cụ, ánh sáng mờ mịt, bụi lơ lửng, cùng nhân vật, cùng tư thế. Nhưng giọng nói lười biếng pha chút trêu đùa đã phân biệt rõ ràng giữa quá khứ và thực tại.

 

"Bạn học Lộ, xem ra cậu không thể tự mình nằm yên."

 

Lộ Kiêu rên lên, thần trí mơ hồ, hai cổ tay bị trói chặt vào đầu giường, hắn bỗng cảm thấy mình sắp phát điên.

 

Thần hồn điên đảo, chết đi sống lại.

 

Lại đoán sai lần nữa, hắn chẳng nghe rõ mình nói gì, chỉ phát ra tiếng rên ngột ngạt từ mũi. Đau lắm, chua xót lắm, nóng bỏng lắm, nhưng cơ thể như tách rời khỏi "xấu hổ", kh*** c*m và đau đớn nhận được đều không còn bị lý trí kiểm soát.

 

Không biết im lặng bao lâu, đủ loại d*c v*ng không ngừng bốc hơi, linh hồn như bước hụt từ tòa nhà cao tầng, trời đất quay cuồng, lại rơi vào rừng sâu, hóa thành con thú nhỏ r*n r*, dùng lưỡi đầy gai l**m láp chính mình. Hàng triệu con bướm kéo đến, đậu xuống những vết thương rách toạc.

 

Không, không tiếp tục nữa sao...

 

Lộ Kiêu mơ màng nghĩ, không rõ là thở phào hay có chút mất mát. Bỗng nhiên, đốt xương sau gáy lại bị trêu đùa, xoay vòng như vẽ hình.

 

"Tiểu thiếu gia, cậu đang mong chờ gì vậy?"

 

Ầm –

 

Nửa sau hành trình, cổ tay bị trói dang ra rồi nắm chặt, bừa bãi bấu vào đầu giường, r*n r*. Đầu gối cũng bị ma sát đến đỏ rực.

 

Trong tiếng gầm vang của vầng trăng, sóng triều từ đầu ngón tay lan vào xương cốt. Tim đập rộn ràng hỏi "Cậu đang mong chờ gì?", vừa mở miệng, đã "ầm" một tiếng, hóa thành triệu con bướm, bay lượn thành vòng xoáy mê hoặc và diễm lệ.

 

Hắn đang sa lầy.

 

---

Tháo bỏ công cụ trói buộc, đầu ngón tay Tịch Triệu cũng nóng ran. Anh để kẻ kiệt sức nằm sấp trên đùi mình, đỡ vai, đút cho hắn một cốc nước ấm. Giọng điềm tĩnh thêm vài phần trầm thấp: "Thế nào? Nói tôi nghe cảm giác của cậu bây giờ."

 

Trong căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng thì thầm như mộng mị.

 

"Tịch Triệu..."

 

Cà vạt vẫn che mắt, Lộ Kiêu thở hổn hển, bị đánh quá mạnh, cả người mơ màng.

 

Tịch Triệu...

 

Tịch Triệu.

 

Chỉ có thể bật thốt điều duy nhất chân thực và khao khát.

 

– Cậu mong đợi gì?

 

Cầu gãy thuyền chìm, trời đất sụp đổ, trong lằn ranh sinh tử cảm nhận được sự sống.

 

Tịch Triệu nâng cằm Lộ Kiêu, gương mặt thảm thương mê loạn lại cọ vào lòng bàn tay anh. Bỗng nhiên, như nhớ ra chuyện gì ấm ức, hắn r*n r*, lộ ra răng nanh, cắn ngón tay anh, nghiến răng đầy bực bội.

 

Đúng là cún con.

 

Tịch Triệu xoa xoa chiếc răng nanh dưới ngón tay.

 

Nhiều người bẩm sinh mang trong mình d*c v*ng chinh phục, tìm niềm vui từ việc khiến một con thú hung tợn phô bày phần bụng mềm mại. Ban đầu đối diện Lộ Kiêu, Tịch Triệu cũng mang tâm thái ấy.

 

Nhờ "ba nguyên tắc" đặt ra ranh giới, Lộ bạn học làm rất tốt: chuyên tâm, nồng nhiệt, vâng lời, khiến anh sẵn lòng tiếp nhận quyền lực được trao, đồng thời gánh vác trách nhiệm tương xứng. Tương tác giữa người và người giống như một điệu tango: dò thử, tấn công, nhường bước. Một bên nhường chỗ, bên kia mới có thể thong dong tiến tới, nếu không sẽ va vào nhau, rối loạn nhịp điệu.

 

Trước đêm nay, họ dường như đã đạt được sự cân bằng hoàn hảo, không xung đột, không mâu thuẫn. Mọi cảm xúc tiêu cực có thể phá vỡ "cân bằng" này đều bị kìm nén, hướng tới sự "hòa hợp" theo định nghĩa thế tục.

 

Nhưng khoảnh khắc này, Tịch Triệu bỗng nhận ra, thứ thực sự khiến anh để tâm không phải một con rối chỉ còn tính nô lệ sau khi bị thuần hóa, mà là một trái tim sôi nổi, một linh hồn rực rỡ và nồng nhiệt.

 

Linh hồn chân thực chẳng bao giờ chỉ có mặt hoàn mỹ. Vậy nên, anh muốn con chó hoang bộc lộ sự hung dữ, nhưng cũng phải thu lại tính hủy diệt vì anh.

 

Phải ngoan ngoãn mà khao khát, cũng phải yếu đuối mà ỷ lại.

 

Dù tốt hay xấu, đều nên chân thật bộc lộ trước mặt anh.

 

---

Dưới ánh đèn vàng ấm, Tịch Triệu khẽ nói gì đó, giọng thiếu niên mang theo chút mơ màng, vài âm tiết mờ đi, lười biếng mà ám muội. Lộ Kiêu tai ù đi, phản ứng một lúc mới nhận ra đó là tiếng Anh.

 

Người quen thuộc là thế, nhưng trong hoàn cảnh này lại dùng ngôn ngữ xa lạ, như đuôi mèo cào nhẹ vào tim, khiến hắn phải cố gắng tập trung để phân biệt.

 

...Good job... 

 

Sao có cảm giác như đang trêu cún con...

 

Mặt ngoài thì bất mãn phản bác, nhưng trái tim phô trương thanh thế đã không cứu vãn nổi mà trở nên dính dớp.

 

Nhưng mà... là cún con kìa...

 

Lộ Kiêu mơ màng nghĩ, giấc mộng và hiện thực hòa quyện trong cơn chao đảo.

 

Cậu ấy gọi mình là cún con kìa.

 

"Vậy, sao lại không vui?" Tịch Triệu cười khẽ, ngón tay xoa qua dấu răng trên đôi môi đỏ rực, "Tell me, I know you won't lie to me."

 

– Nói tôi nghe, tôi biết cậu không lừa tôi.

 

Men say còn đọng trong cơ thể như lại nồng hơn. Đau đớn, d*c v*ng, nhiệt độ, hơi thở... Cuối cùng, chỉ còn sự an ổn không thể kháng cự, khiến người ta chìm đắm.

 

"Cậu còn chưa tặng quà cho tôi..." Hắn lẩm bẩm, giọng vỡ vụn khàn đặc, xen lẫn nỗi bâng khuâng và uất ức mà chính hắn cũng không nhận ra.

 

Tịch Triệu nhướn mày: "Gì cơ?"

 

Có khởi đầu, Lộ Kiêu tuôn ra một tràng, như thể giờ mới thực sự biến thành một gã say lú lẫn.

 

Từ khi phát hiện cái vòng cổ, đến cảm giác Tịch Triệu dường như không vui, rồi chửi rủa bữa tiệc sinh nhật chết tiệt này, lại r*n r* vì bản thân phải tham dự, cảm thấy thật mất mặt, chẳng giống một một alpha ngầu lòi phóng khoáng (?) chút nào. Nói một hồi lại vòng về ban đầu, chỉ thiếu nước túm cổ áo Tịch Triệu, nghẹn ngào phẫn uất: "Cậu có phải còn nuôi con cún khác ngoài kia không?!"

 

"Dĩ nhiên tôi biết cậu chắc chắn có bạn bè khác, nhưng chúng ta chẳng phải thân nhất sao? Ừ thì thật ra tôi cũng chẳng để tâm lắm, chỉ là con người ai chẳng có chút tò mò... Cậu lại đi mua quà tặng người khác... Tôi không nói alpha lạnh lùng vô tình thì không được mua quà nhé, haha, chắc tôi say thật rồi, sâm panh mùi vị cũng không tệ... À, quà, bọn họ lúc nào cũng cố ý tặng tôi mấy thứ tôi chẳng bao giờ dùng, ai thèm chứ... Tôi thật sự không để tâm... Ư ư ư! Tôi cũng muốn quà! Lộ Kiêu này đứng chưa đủ cao sao bla bla bla..."

 

Lải nhải mãi, cổ họng khô khốc, Lộ Kiêu đột nhiên nhận ra Tịch Triệu từ lúc nào chỉ lắng nghe mà không hỏi thêm. Tim hắn chùng xuống, giọng nhỏ dần, cuối cùng im lặng như chờ phán quyết.

 

Hồi lâu, bên tai vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, có chút bất đắc dĩ.

 

Tịch Triệu tháo cà vạt ướt đẫm, rồi che mắt Lộ Kiêu, chờ hắn quen với ánh sáng mới bỏ tay, lấy vật gì đó bên cạnh. Mắt hổ phách ngẩn ngơ nhìn theo ngón tay anh.

 

Đó là...

 

Thứ vừa trói cổ tay hắn.

 

Choker đen.

 

Anh kéo dãn vòng cổ "thủ phạm" ấy, đeo lên cổ Lộ Kiêu, rồi lấy từ ngăn kéo một chiếc chuông bạc nhỏ, móc vào khóa giữa vòng. Ngón tay thon dài khẽ gảy.

 

Leng keng.

 

Âm thanh trong trẻo vang vọng.

 

Tương truyền, chỉ cún con ngoan nhất mới được chủ nhân đeo chuông.

 

Vén tóc nâu ướt ra sau, ngón tay trắng lạnh ửng đỏ đặt lên trán hắn. Đôi mắt đen sâu thẳm, phản chiếu gương mặt ngẩn ngơ của Lộ Kiêu.

 

Bỗng mỉm cười.

 

"Chúc mừng sinh nhật mười bảy."

 

. . .

Bình Luận (0)
Comment