Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 87

Tựa như chẳng hề nhận ra chút do dự của bác sĩ trường, Lộ Kiêu vẫn vô tư nói tiếp: "Thầy Chu với thầy Tống đúng là khác nhau một trời một vực thật đấy..."

 

Bác sĩ trường là một beta, tên đầy đủ là Chu Nguyệt Phong, nổi tiếng vì tính tình ôn hòa, tận tâm, nên được xem là bác sĩ nội trú được yêu thích nhất ở Học viện Lịch Tư Khắc Lâm. Ngược lại, Tống Lễ Thu thì mang danh "huấn luyện viên ác ma" vang xa tận ngoài trường. Khóa khối năm mà anh ta phụ trách bị gọi là "khóa thê thảm nhất" trong bảy khóa của Lịch Tư Khắc Lâm. Cứ nhắc đến hai cái tên này là thấy phong cách chẳng ăn nhập gì với nhau.

 

"Thầy Tống lúc nào trông cũng hung dữ, cứ như bị ai cướp mất vợ rồi vét sạch tiền tiết kiệm ấy," Lộ Kiêu tò mò hỏi, "có phải thầy ấy thấy bọn em làm không tốt, nên không ưa tụi em hả?"

 

"Không phải đâu!" Chu Nguyệt Phong vội phản bác. Thấy Lộ Kiêu nhìn mình đầy tò mò, y mới nhận ra mình phản ứng hơi quá. "Thầy ấy... thật ra rất quan tâm các em..."

 

Quan tâm ư? Tịch Triệu thầm nhếch mép, nhớ lại những lần bị Tống Lễ Thu gọi tên điểm danh, anh chỉ muốn nhường cái "phúc khí" ấy cho người khác.

 

Im lặng một lúc, có lẽ hiểu rằng không thể tránh né chủ đề này, Chu Nguyệt Phong mở điện thoại, màn hình khóa hiện lên bức ảnh chụp chung vừa hiển thị khi có cuộc gọi đến.

 

Trong ảnh là hai chàng trai chừng hai mươi tuổi. Người alpha mặt lạnh như băng, còn beta thì giơ tay làm dấu "yeah" với nụ cười có phần ngượng ngùng. Sau lưng họ là cổng trường – điểm mà Tịch Triệu đặc biệt chú ý – Học viện Quân sự Số Một.

 

Chu Nguyệt Phong cất điện thoại vào túi áo blouse trắng: "Tôi với thầy Tống của các em quen nhau từ nhỏ, cùng thi đậu vào Học viện Quân sự Số Một. Nhưng đến năm hai, thầy ấy được Quân khu phía Nam đặc cách tuyển dụng. Công việc quân sự bí mật, tôi cũng không rõ thầy ấy đã trải qua những gì. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm việc ở bệnh viện quân khu, vài năm sau được mời về Lịch Tư Khắc Lâm làm bác sĩ trường. Không ngờ vài năm sau đó, thầy ấy cũng được phái đến đây làm huấn luyện viên của các em..."

 

Lần đầu gặp lại Tống Lễ Thu ở trường, Chu Nguyệt Phong thực sự rất vui. Cuộc sống quân ngũ nhiều năm khiến alpha ấy mang một vẻ nghiêm nghị sắc lạnh, nhưng Chu Nguyệt Phong đã quen nhìn gương mặt "như bị đòi nợ" ấy từ nhỏ, nên vẫn thấy thân thuộc.

 

"Lúc các em còn học ở khu cấp hai, chưa phân lớp nên chưa học môn huấn luyện quân sự. Nhưng từ lúc đó, thầy ấy đã bắt đầu để ý đến em rồi," Chu Nguyệt Phong nói, ánh mắt hướng về Tịch Triệu.

 

Hồi ở khu cấp hai, Chu Nguyệt Phong dạy môn sức khỏe sinh lý cho lớp của Tịch Triệu suốt ba năm, nên rất rõ tình trạng của anh.

 

"Tại sao?" Đôi mắt đen của Tịch Triệu vẫn bình tĩnh như mọi khi, không chút dao động. "Trước khi chuyển đến khu cấp ba, em chưa từng quen biết thầy Tống."

 

"Ban đầu tôi nghĩ là do hoàn cảnh đặc biệt của em..." Chu Nguyệt Phong ngập ngừng, như vừa hạ quyết tâm điều gì đó.

 

Tịch Triệu thầm hiểu ra, có lẽ cuộc trò chuyện hôm nay diễn ra vì chính vị bác sĩ này cũng đã nghi hoặc từ lâu.

 

"Em Tịch," Chu Nguyệt Phong cẩn thận hỏi, như sợ chạm vào vết thương nào đó, "trong nhà em... có người thân hay bạn bè nào từng phục vụ ở Quân khu phía Nam không?"

 

Tịch Triệu không trả lời ngay, anh lặng lẽ lật lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

 

"Không có."

 

Nghe câu trả lời, ánh mắt Chu Nguyệt Phong thoáng chút thất vọng.

 

Tống Lễ Thu đã để ý Tịch Triệu từ rất sớm, điều này không giống tính cách thường ngày của anh ta. Chu Nguyệt Phong ban đầu cũng không nghĩ nhiều, nhưng đến khi Tịch Triệu lên cấp ba, tham gia huấn luyện quân sự dưới sự hướng dẫn của Tống Lễ Thu, Chu Nguyệt Phong mới nhận ra thái độ của Tống Lễ Thu với cậu thiếu niên này rất kỳ lạ. Rõ ràng sau mỗi lần kiểm tra sức khỏe, alpha ấy đều nghiêm túc hỏi han tình hình, thậm chí còn gửi thuốc trị thương chuyên dụng của quân đội, dặn Chu Nguyệt Phong đưa riêng cho Tịch Triệu. Nhưng khi đứng lớp, đối diện với cậu học trò này, Tống Lễ Thu lại biến thành huấn luyện viên lạnh lùng, nghiêm khắc đến mức khó gần.

 

Chu Nguyệt Phong thậm chí nghi ngờ anh ta có phải bị phân liệt nhân cách không.

 

"Sau này, tôi nhớ lại một tin đồn nghe được khi mới vào làm ở bệnh viện quân khu..."

 

Chừng mười hai năm trước, khi Chu Nguyệt Phong còn là một bác sĩ non nớt ở bệnh viện quân khu, y vô tình nghe các tiền bối kể về một chiến dịch quan trọng của quân khu, kết quả là thương vong nặng nề. Nhiều chiến sĩ xuất sắc đã hy sinh trong chiến dịch đó. Cũng đúng vào thời điểm ấy, y mất liên lạc với Tống Lễ Thu. Lần tiếp theo nghe tin, Tống Lễ Thu đã trở thành đội trưởng đội "Lưỡi Dao".

 

Chu Nguyệt Phong nói: "Nếu em là con của một tiền bối hay đồng đội nào đó của thầy ấy, việc thầy ấy quan tâm em nhiều hơn cũng là bình thường..."

 

Những lời sau đó Chu Nguyệt Phong không nói rõ, nhưng Tịch Triệu hiểu – bố mẹ anh là cặp đôi bác sĩ không biên giới tốt nghiệp từ Lịch Tư Khắc Lâm, và nhà họ Tịch không có người thân liên quan đến quân đội.

 

Không bình luận gì về giả thuyết này, Tịch Triệu suy nghĩ một lúc, rồi nhờ Chu Nguyệt Phong giúp anh điều tra vài chuyện.

 

Vị bác sĩ beta gật đầu đồng ý.

 

Khi trạm cứu hộ đến đón chú mèo con, hai thiếu niên alpha đã nán lại phòng y tế gần cả buổi chiều cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

Trước khi đi, Chu Nguyệt Phong gọi Tịch Triệu lại: "Em Tịch, tôi biết có thể em không thích thầy Tống lắm, nhưng tôi quen thầy ấy lâu rồi. Thầy ấy chỉ không giỏi giao tiếp, đôi khi hơi... cứng nhắc, nhưng bản chất là người tốt. Hy vọng em đừng ghét thầy ấy."

 

Tịch Triệu chỉ đáp: "Em sẽ tự mình xem xét."

 

Phòng y tế trở lại yên tĩnh. Chu Nguyệt Phong khẽ thở phào, thật khó tin, rõ ràng chỉ là một học sinh chưa thành niên, vậy mà khí thế khi nói chuyện chẳng hề thua kém một người lớn như y.

 

Chẳng bao lâu, điện thoại lại vang lên thông báo. Cuộc gọi trước đó kết thúc vội vàng, người có biệt danh "A Thu" rõ ràng vẫn chưa yên tâm, nhắn tin hỏi han xem sau trận đối kháng hôm ấy Tịch Triệu "có bị thương nặng không", "đã bôi thuốc cẩn thận chưa" vân vân.

 

Chu Nguyệt Phong lướt lại lịch sử trò chuyện, mười câu thì tám câu xoay quanh Tịch Triệu. Nghĩ đến sự ăn ý giữa hai thiếu niên trong phòng y tế vừa nãy, một ngọn lửa giận vô cớ bùng lên trong lòng.

 

【moon: Sao anh không tự đi hỏi thẳng thằng bé hả?! [đấm một phát bay luôn.jpg]】

 

【Đầu Gỗ Nổi Tiếng: ?】

 

Mang theo chút uất ức không tên, Chu Nguyệt Phong càng nghĩ càng bực, bấm mở giọng nói, tuôn luôn cả tiếng quê nhà:

 

"Tui hổng biết! Cái đồ khoai lang to xác! Ngốc nghếch như bánh trôi chiên!"

 

Gào xong, y tắt máy, không thèm nghe lại.

 

Tống Lễ Thu, khóe miệng còn lưu vết bầm do Tịch Triệu đá trúng, bị câu "khoai lang to xác" làm cho ngẩn tò te...

 

Anh ta ngồi bất động, nghiêm nghị nhìn chằm chằm màn hình điện thoại suốt mười mấy phút. Các đồng nghiệp huấn luyện viên trong văn phòng không chịu nổi nữa: "Lão Tống, có chuyện gì thế?"

 

Tống Lễ Thu, cứng nhắc hơn cả gỗ, nhíu mày nghiêm trọng như sắp đi làm nhiệm vụ đặc công, nhưng khi mở miệng lại ngập ngừng:

 

"Mọi người có biết... vị hôn phu giận rồi... thì phải làm sao không..."

 

Trông anh ta còn có chút bất lực.

 

Đám huấn luyện viên độc thân già đời: ...

 

Mẹ kiếp, Tống Lễ Thu mà cũng có đối tượng được sao?!?!

 

---

Lúc nhặt được mèo con, phòng tự học đã đặt trước nhắc họ đến điểm danh, Tịch Triệu dứt khoát hủy đặt chỗ. Giờ này chắc chắn thư viện cũng chẳng còn chỗ trống. Sau khi bàn với Lộ Kiêu, cả hai quyết định về ký túc xá tiếp tục học kèm.

 

Tịch Triệu mải sắp xếp thông tin từ lời Chu Nguyệt Phong, nên không lên tiếng. Lộ Kiêu đi sau nửa bước, không hiểu sao cũng im lặng lạ thường.

 

Những gì Chu Nguyệt Phong nói đều xoay quanh Tịch Triệu, Lộ Kiêu nghe mà như hiểu như không, cũng chẳng hỏi thêm. Thay vào đó, hắn lại bị một thứ khác thu hút – bức ảnh chụp chung.

 

Khi điện thoại reo, Lộ Kiêu chỉ kịp liếc qua, nhưng ấn tượng vẫn rất sâu sắc. Trong ảnh, hai chàng trai một lạnh một nóng, nhưng cơ thể lại đứng sát nhau, khoảng cách chỉ những người thân thiết mới không để ý.

 

Lộ Kiêu nhớ đến album ảnh của mình. Hắn thích chụp ảnh, điện thoại lưu gần cả nghìn bức. Có bức để làm tài liệu vẽ, có bức để đăng lên mạng xã hội. Hắn từng chụp chung với bao người: cosplayer ở hội chợ, trưởng bối trong tiệc gia đình Lộ - Lâm, bạn bè như Dương Vũ hay Từ Tử Dạ khi đi chơi... Nhưng trong cả nghìn bức ảnh ấy, lại chẳng có lấy một tấm chụp chung với Tịch Triệu.

 

Tất nhiên rồi, Tịch Triệu trông không giống người thích chụp ảnh. Avatar của anh đến giờ vẫn là hình người màu xám mặc định của hệ thống. Có lần, vài học sinh to gan xin chụp chung, nhưng đều bị từ chối lạnh lùng...

 

Không được! Lộ Kiêu bỗng dâng lên một luồng hào khí. Sao hắn có thể giống đám người bị từ chối kia được?

 

Hắn nhất định phải có một bức ảnh chụp chung với Tịch Triệu!

 

Bước một: Thám thính tình hình.

 

Đôi mắt hổ phách lén lút quan sát thiếu niên tóc đen phía trước. Tốt lắm, cậu ấy đang mải nghĩ chuyện, không để ý đến hành động của mình!

 

Bước hai: Chiếm vị trí thuận lợi.

 

Lộ Kiêu bước nhanh vài bước, vượt qua Tịch Triệu. Bóng người thấp hơn anh gần một cái đầu cuối cùng cũng ngang tầm... Ha ha, thật ra cũng chỉ chênh có một gang tay thôi, hắn chẳng buồn chút nào, thật đấy, huhu QAQ...

 

Bước ba: Hành động cẩn thận!

 

Lộ Kiêu giơ điện thoại lên, giả vờ chụp bầu trời phía trước. Ngón cái khẽ lướt, chuyển từ camera sau sang camera trước, nghiêng nhẹ, vừa khéo đưa cả hai vào khung hình.

 

Đúng rồi, cứ giả vờ chụp cảnh, nhưng thật ra là chụp hai người họ sau cảnh!

 

Góc độ hoàn hảo, ánh sáng hoàn hảo. Lộ Kiêu bên ngoài nghiêm túc, bên trong cười điên dại, hả hê chuẩn bị bấm nút chụp. Nhưng đúng lúc ấy, nhân vật chính còn lại trong khung hình dường như cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào ống kính.

 

Lộ Kiêu cứng đờ người.

 

Như một con đà điểu gặp nguy, phản ứng đầu tiên là vùi mặt vào cát. Mọi khả năng ứng biến vốn tự hào đều chết máy tức thì.

 

Tịch Triệu nheo mắt, dường như đang đoán xem Lộ Kiêu lại định giở trò gì. Vài nhịp thở sau, anh chậm rãi tiến lại gần.

 

Một bước, hai bước, vạt áo tung bay trong gió như cánh bướm. Đến khi dừng lại sau lưng Lộ Kiêu, cánh tay luồn qua má, từ ống kính nhìn vào, trông như ôm trọn cả thiếu niên tóc nâu đang ngẩn ngơ. Hơi thở thanh mát từng chút xâm chiếm vào tận xương tủy.

 

Lợi thế chiều cao lúc này bộc lộ rõ rệt. Lộ Kiêu phải giơ cao điện thoại mới đảm bảo cả hai cùng vào khung, còn Tịch Triệu chỉ cần vươn tay là có thể bấm nút chụp.

 

Thậm chí chỉ cần hơi cúi đầu, cằm anh sẽ chạm vào mái tóc nâu bù xù.

 

– Hoặc hôn lên trán.

 

Tách.

 

Thời gian như ngừng trôi.

 

Giữ nguyên tư thế, Tịch Triệu mở album xem thành quả, xoa đầu Lộ Kiêu, lùi lại một bước. Đôi mắt câu hồn đoạt phách khóa chặt nhịp tim hắn.

 

Vừa xấu xa vừa trêu đùa.

 

"Chụp đẹp đấy, về gửi cho tôi."

 

Nói xong, anh thản nhiên bước tiếp như chẳng có gì xảy ra.

 

Ánh nắng thu nhuộm đường nét thành bức tranh màu nước mơ màng. Chỉ còn hương bạc hà nhàn nhạt vương bên cạnh. Lộ Kiêu ngẩn ngơ nhìn bức ảnh trên điện thoại – chính xác hơn là nhìn thiếu niên tóc đen bên cạnh con ngỗng ngốc là mình.

 

– Con đường nhỏ trong trường ngập nắng, anh mặc đồng phục sạch sẽ, đôi mắt ánh lên ý cười dịu dàng, đáp xuống đỉnh tim mười bảy tuổi của tôi.

 

Trong không khí ngọt ngào đến choáng váng, có người run rẩy ngồi thụp xuống, giơ tay che gương mặt đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt.

 

---

Thật đáng thương.

 

Liếc nhìn dáng vẻ ngây dại của ai đó phía sau, Tịch Triệu nghĩ, như một cây kem socola rắc đường, chỉ cần cắn nhẹ, cả khối đã tan chảy trong lòng bàn tay.

 

. . .

Bình Luận (0)
Comment