Cuộc Chiến Thuần Phục Alpha Phản Diện

Chương 95

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ Hai trở lại trường, lũ học sinh vẫn còn bị cái "kỳ nghỉ tuần trăng mật" lôi cuốn tâm hồn, đến cả lớp A vốn học hành như bị ma nhập cũng lơ đễnh trong giờ đọc sách buổi sáng.

 

Nhưng dù sao thì người ta có lơ đãng cũng còn biết cầm sách vờ vịt nhìn, chứ không như anh chàng "ngầu lòi" ngồi cạnh cửa sổ kia, chống cằm, nhíu mày, mười phút trước đã dùng tư thế đó mà chìm vào giấc ngủ.

 

Nghiêm Lạc Lạc, lớp trưởng môn Văn, hôm nay đến lượt trực nhật, đành phải bước qua gõ gõ lên bàn của "ngầu ca": "Đại ca à, tỉnh dậy đi, đừng mơ mộng nữa, tuần này còn thi cử đó."

 

Lộ Kiêu lờ đờ mở mắt, ngáp dài, rồi bắt đầu lẩm nhẩm bài văn một cách rời rạc, kiểu đông một gậy tây một búa.

 

Tối qua hắn đã mải mê xem tập ghi chép của Nguyên Tâm Túc, bị cuốn đến mức quên cả thời gian. Vị "tiền bối quét rác" từng hướng dẫn hắn vẽ tranh hai năm trước giờ tay nghề còn đáng sợ hơn, tùy tay phác một bức minh họa cũng đủ khiến người ta trầm trồ cả buổi.

 

Nghệ thuật đúng là cần chút thiên phú. Nếu bảo thiên phú của Lộ Kiêu là cấp "S", thì Nguyên Tâm Túc phải là "SS+", thiên tài tuyệt đối. Còn Tịch Triệu? Anh là "UR" – Ultra Rare, cực kỳ hiếm có. Bức tranh "chuối dị hình mọc đuôi" của anh đến giờ vẫn khiến Lộ Kiêu kinh ngạc không thôi. Fan trong diễn đàn mà biết học thần Tịch đại nhân lại có tài vẽ tranh trừu tượng đến mức người ngoài hành tinh cũng phải gọi là đồng hương, chắc cũng sốc lắm.

 

Người buồn ngủ, đầu óc cứ như trượt vỏ chuối, bay lung tung. Một giây trước Lộ Kiêu còn thắc mắc Tịch Triệu làm sao dùng đôi tay đẹp đẽ ấy vẽ ra cả đống tranh phong cách Cthulhu, lại còn nghiêm túc chỉ vào bảo "đây là cún con". Giây tiếp theo, hắn tự trả lời rằng chắc chẳng ai thích ngắm vi khuẩn Penicillin dưới kính hiển vi đâu nhỉ? Rồi Tịch Triệu còn bảo đốt sống cổ thứ năm của con người rất thú vị, mổ ra sẽ thấy giống mặt cười, hoặc như bảy đốt sống cổ của bạn đang cười sau lưng bạn mỗi ngày...

 

Tinh linh buồn ngủ nhảy múa trên mí mắt, Lộ Kiêu mơ màng nghĩ, sinh nhật mười tám tuổi của đại ma vương cũng sắp đến rồi, hắn nên tặng quà gì đây? Chẳng lẽ thật sự nuôi một chậu Penicillin hay đào đốt sống cổ của mình ra tặng?

 

Chậc, sở thích sao mà toàn thứ kinh dị thế không biết...

 

Đầu óc gật gù chạm bàn, Lộ Kiêu mơ thấy mình bị phù thủy nguyền hóa thành vi khuẩn Penicillin. Muốn trở lại làm người, hắn cần nụ hôn tình yêu đích thực từ hoàng tử. Vấn đề là, một vi khuẩn như hắn làm sao khiến hoàng tử yêu mình đây? Đúng lúc đó, ác linh bệnh tật tấn công vương quốc của hoàng tử, hắn vội mang theo Penicillin do mình tạo ra chạy đến vương quốc Đồng Hoa, đòi gặp hoàng tử...

 

Lính canh: "Ngươi là thứ yêu quái phương nào? Trông như cành khô mà dám đòi gặp điện hạ hoàng tử tôn quý, tuấn tú vô song, phong lưu tiêu sái của bọn ta?"

 

Lộ Kiêu tức tối, dùng cành khô đâm ngã lính canh, bực bội phản bác: "Đồ không có mắt! Ta đâu có xấu! Hoàng tử của các ngươi bảo ta đẹp lắm, như hoa ấy! Sau này ta còn cưới hắn nữa!"

 

Đám đông xung quanh ồn ào huyên náo, bỗng một làn hương bạc hà lạnh buốt thoảng qua. Cành khô trong mơ và đôi mắt hổ phách ngoài đời đều ngước lên theo mùi hương đắng ngắt ấy.

 

Ranh giới giữa mộng và thực bắt đầu mờ nhạt. Lâu đài cao vút, bồ câu trắng tung cánh, khoảnh khắc cổng thành mở ra, đôi mắt lười biếng tham lam bỗng trợn tròn kinh ngạc—

 

Trước lớp học, Tịch Triệu đang cúi đầu ghi chép gì đó, như cảm nhận được ánh nhìn, anh nghiêng đầu liếc sang. Gió sớm mơn man, ánh thanh xuân như đọng lại trên hàng mi, lấp lánh rung động.

 

Lộ Kiêu ngẩn ngơ nghĩ, hoàng tử điện hạ, sao lại xuất hiện thật rồi?

 

...Không đúng, không đúng! Hắn lắc đầu dữ dội để tỉnh táo lại. Phải hỏi là sao Tịch Triệu lại đến lớp A?

 

Lý trí dần trở lại, Lộ Kiêu mới nhận ra điều bất thường.

 

Trường Lịch Tư Khắc Lâm không thiếu tiền, đồng phục học sinh được thiết kế chuyên nghiệp, mỗi mùa một kiểu. Chẳng hạn áo khoác mùa thu giống áo bóng chày. Nhưng Tịch Triệu hôm nay lại mặc một bộ đồng phục kiểu cách hơn—áo sơ mi trắng làm nền, ghim bạc cài một đầu ở cổ áo, đầu kia cố định cà vạt đen viền vàng. Áo gilê len đen ôm sát, nhét vào thắt lưng. Ngoài cùng là áo vest mang huy hiệu của ban Kỷ luật.

 

Sơ mi, gilê, vest, đây là phong cách học viện cấm dục gì thế này? Đổi sang tiểu thuyết khác là đủ diễn vai "quản gia ác ma" luôn rồi!

 

Lộ Kiêu nhìn đến ngây người.

 

Tiếng đọc sách xung quanh nhỏ dần, rõ ràng không chỉ mình hắn ngẩn ngơ. Giờ đọc sáng, nhiều học sinh chọn ra hành lang học bài, giờ lớp A bên ngoài đông nghẹt, toàn học sinh lớp khác mượn cớ học bài để ngắm Tịch Triệu... và cả đám anh chị ban Kỷ luật mặc đồng phục lộng lẫy bên cạnh anh.

 

Ở tâm điểm ánh nhìn, các anh chị mặt đỏ bừng, chỉ riêng Tịch đại nhân vẫn bình thản như thường. Bình thản kiểm tra các hạng mục, bình thản ghi điểm chuyên cần, bình thản... suýt bẻ gãy cây bút trong tay.

 

Anh biết ngay không thể tin Kiều Tri được mà!

 

Trưởng ban Kiều hứa giúp anh theo dõi dư luận trên mạng, đổi lại anh phải sáng sớm đến ban Kỷ luật. Rồi bị yêu cầu cùng các cán bộ đi kiểm tra thường nhật.

 

Chuyện này cũng chẳng có gì, hội Học sinh vốn có thói quen mời học sinh ngoài ban cùng làm việc. Nhưng khi Kiều Tri lôi ra bộ đồng phục lóa mắt này, Tịch Triệu im lặng.

 

"Tôi nhớ kiểm tra kỷ luật chỉ cần đeo băng tay là đủ."

 

Kiều Tri lắc đầu: "Cái đó xưa quá rồi cưng. Tôi đã nâng cấp toàn diện trang bị cho ban Kỷ luật."

 

Tịch Triệu rốt cuộc hiểu ra "âm mưu" của cái "điều kiện trao đổi" này—mỗi kỳ tuyển thành viên mới, ban Kỷ luật luôn có ít người đăng ký vì việc nhiều, mệt nhọc. Kiều Tri rõ ràng đang lợi dụng anh để "khoe sắc" quảng bá cho ban!

 

Quá trình giằng co ra sao tạm không nhắc tới, tóm lại cuối cùng Tịch đại nhân vẫn mặc bộ đồng phục này, dẫn theo đám anh chị mặt mày ủ rũ đi kiểm tra.

 

Phải làm rõ một hiểu lầm: Lịch Tư Khắc Lâm tuy được gọi là "học viện quý tộc", nhưng không hề khoa trương như tiểu thuyết thời xưa, kiểu "F4 tuần tra làm náo loạn cả phố" hay "ai cũng mặc lễ phục lắc lư ly rượu". Phong cách tổng thể ở đây khá mộc mạc.

 

Thế nên, khi phim thanh xuân đau thương bản địa đụng độ với drama thần tượng kỳ ảo Mary Sue, hiệu ứng thị giác thực sự bùng nổ.

 

Dọc đường đi, chỉ Tịch Triệu là mặt không đổi sắc. Các cán bộ khác thì che mặt, chỉ muốn tìm khe đất mà chui vào—quá mất mặt!

 

Ai đời mặc vest chỉnh tề để kiểm tra vệ sinh với xếp bàn ghế chứ!

 

...

Kiểm tra các hạng mục xong xuôi, Tịch Triệu đã luyện đến cảnh giới "hóa thinh", ánh mắt người ngoài chẳng thể khiến anh dao động nửa phần. Mary Sue thì Mary Sue đi, có phải anh không gánh nổi đâu.

 

Đóng sổ điểm danh lại, anh thuận theo một ánh nhìn ngẩn ngơ mà liếc sang, đôi mắt đen ánh lên chút bất đắc dĩ.

 

Cây bút xoay một vòng trên đầu ngón tay, nhẹ gõ lên bàn một bạn học nào đó. Tịch Triệu cúi người:

 

"Bạn học, tỉnh táo lại đi. Đọc sáng không nghiêm túc là bị trừ điểm rèn luyện thường ngày đấy."

 

Dây xích bạc của ghim cổ áo khẽ đung đưa trước mắt, cổ áo sơ mi cài kín đến nút trên cùng, vẻ ngoài nho nhã lạnh lùng, giọng nói lười biếng mê hoặc, hương bạc hà thoang thoảng khiêu khích dây thần kinh.

 

Lộ Kiêu bỗng dưng hoảng loạn, cố kìm cảm giác tê dại chạy dọc sống lưng, hắn cúi đầu cắn răng chửi thầm, vội vươn chân đạp đất, cầm sách lên ngay ngắn.

 

"E, emergency! Danh từ, 'tình huống khẩn cấp'! Sink! Động từ, chìm, chìm xuống—"

 

Bàn tay khớp xương rõ ràng đột nhiên nắm lấy sách, tiếng đọc bị ngắt giữa chừng. Lộ Kiêu nuốt nước bọt, vô thức đuổi theo ánh sáng trắng ngọc từ bàn tay ấy, để mặc nó chậm rãi rút sách khỏi tay mình.

 

Tịch Triệu xoay ngược quyển sách, đặt lại trước mặt Lộ Kiêu:

 

"Cầm ngược rồi."

 

Một mảng đỏ ửng nhanh chóng lan từ xương quai xanh lên vành tai của thiếu niên tóc nâu. Vờ như không thấy khói trắng bốc lên từ đầu ai đó, Tịch Triệu "tận tình" nhắc nhở:

 

"Nhân tiện, đây là sách Ngữ văn."

 

Nói xong, anh thong dong rời đi.

 

Vài giây sau, kẻ cầm sách Ngữ văn ngược đọc từ vựng tiếng Anh run rẩy ôm mặt—

 

A a a a a!!!

 

Đại quân chibi trong thế giới ảo tưởng đồng loạt ngã xuống, game over.

 

Tin tốt: Hắn giờ tỉnh như sáo.

 

Tin xấu: Hắn còn phải sống năm sáu chục năm nữa mới thoát khỏi cái thế giới đáng tuyệt vọng này QAQ!!!

 

...

Xung quanh vẫn ồn ào, Lộ Kiêu xấu hổ đến run người, ôm mặt nhưng mắt vẫn lén lút nhìn qua kẽ tay.

 

Kiểm tra lớp học xong còn phải kiểm tra hành lang. Ngồi cạnh cửa sổ, hắn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài. Đám người "say rượu không vì rượu" kia thậm chí chẳng buồn che giấu, nếu ánh mắt có thể hóa thành hình, chắc quanh Tịch Triệu đã bùng nổ thành pháo hoa.

 

Tịch đại nhân quả nhiên lạnh lùng, chẳng thèm liếc ai lấy một cái. Nhưng càng cấm dục thế này, càng khiến người ta ngứa ngáy trong lòng. Chả trách trong phim, yêu tinh cứ thích trêu chọc các hòa thượng.

 

Nhìn mãi, Lộ Kiêu bỗng thấy trong lòng dâng lên chút bực bội, đầu lưỡi chạm vào răng nanh, cáu kỉnh nắm chặt quyển sách.

 

Không được nhìn...

 

Đôi mắt hổ phách không vui cụp xuống, che giấu chút tủi thân.

 

...Người đó là của bổn thiếu gia ta..

 

Nỗi chua xót dâng trào thành cơn mưa chanh khi Tịch Triệu chủ động bắt chuyện với một chị trong ban Kỷ luật. Lộ Kiêu gần như không ngồi yên được, ghế bị kéo lê trên sàn kêu lên tiếng chói tai.

 

Đang tính làm gì đó để "cán bộ Kỷ luật" phải đến dạy dỗ "thiếu niên hư hỏng", thì bóng dáng thon dài đã quay lại, bước về phía hắn.

 

—Hả?

 

Chắc ngay cả con hoẵng ngơ ngác trên tuyết cũng không ngốc bằng vẻ mặt này. Tịch Triệu cười khẽ, ra hiệu cho Lộ Kiêu mở cửa sổ, rồi ném gì đó qua.

 

"Cẩn thận học bài, đừng ngủ gật nữa."

 

Dặn dò xong, anh quay người cùng nhóm đi kiểm tra lớp khác.

 

Phía sau, Lộ Kiêu ngẩn ngơ nhìn vào lòng bàn tay mình.

 

—Một viên kẹo bạc hà tỉnh thần.

 

...

Ở phía bên kia, nhân lúc ghi điểm, chị học sinh ban Kỷ luật đưa kẹo cho Tịch Triệu thì thầm: "Trước khi đi, chị hỏi em có muốn thử viên kẹo không, hình như em từ chối mà? Nghe bảo đàn em Tịch với đàn em Lộ thân thiết lắm, chị trước giờ không tin, giờ thì chẳng nghi ngờ được nữa. Hai alpha mà cũng có thể làm bạn thân đến thế à?"

 

Tịch Triệu khẽ nghiêng mặt.

 

Ánh mắt chị học sinh có chút dò xét, cố che giấu sự cẩn thận khi nói. Gặp ánh mắt anh, chị vừa ngạc nhiên vừa vui, khẽ mím môi... Từ lúc bắt đầu kiểm tra, anh đã nhận ra, chị này hình như có chút cảm tình với mình.

 

Tịch Triệu không bao giờ bỏ qua chi tiết, nhất là khi đọc lòng người.

 

Ghi xong điểm chuyên cần cuối cùng, anh nhàn nhạt nói: "Không phải bạn bè."

 

Chị học sinh sững sờ, lập tức tưởng tượng ra cả vạn chữ drama "tình bạn giả tạo". Nhưng chưa kịp hỏi thêm, thiếu niên tóc đen bỗng cong môi nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu đi nhiều.

 

"Là người em thích."

 

"Suỵt." Anh đưa tay chạm môi, mỉm cười.

 

"Cảm ơn kẹo của chị, cũng mong chị giữ bí mật giúp em."

 

Vũ trụ như cuộn lên một vòng xoáy mê hoặc trong khoảnh khắc ấy.

 

...

Ngẩn ngơ tại chỗ, đến khi bạn gọi, chị học sinh mới giật mình tỉnh lại, cười khổ, thầm thở dài.

 

Thật là một lời từ chối dịu dàng.

 

Và cũng thật là...

 

Một bí mật kinh hoàng!!!

 

...

Sự thật chứng minh, kế hoạch tuyên truyền của trưởng ban Kiều hiệu quả cực kỳ. Chỉ trong một ngày, ảnh "ban Kỷ luật mặc đồng phục gây sốc" đã tràn ngập diễn đàn. Dù tuần này có thi, đám học sinh bị nhan sắc làm choáng váng cũng chẳng màng gì khác. Có người hỏi: "Hội Học sinh chỉ có ban Kỷ luật mới được phát đồng phục đẹp thế à?" Có người hỏi: "Hội tuyển thành viên mới khi nào bắt đầu vậy, ban Kỷ luật chọn người dựa vào mặt à?" Còn có người hỏi: "Làm sao để Tịch đại nhân đồng ý kết bạn?"—Ồ, cái cuối không có câu trả lời, Tịch Triệu không nói chuyện với người lạ.

 

"Quá đáng lắm! Sao bọn họ dám đăng ảnh lung tung, đến học sinh trường khác cũng lẻn vào diễn đàn rồi!"

 

Buổi học thêm kết thúc, Lộ Kiêu vừa điên cuồng lưu ảnh, vừa báo cáo các bình luận quá khích, mười mấy tài khoản phụ đổi qua đổi lại, tay nhanh đến mức để lại tàn ảnh.

 

Tịch Triệu nhìn dáng vẻ sôi máu của hắn, lắc đầu không ngăn cản. Cảm giác dù tin đồn bắt nạt có bùng nổ, Lộ thiếu gia cũng đủ sức dùng tốc độ tay hóa thân thành trùm chửi, phun nọc chết đối phương.

 

"Lại đây, giúp tôi đo một chút."

 

"Hả? Đo gì?" Lộ Kiêu buông điện thoại.

 

Tịch Triệu đưa qua một cuộn thước dây, hơi đau đầu: "Trưởng ban Kỷ luật đó điên rồi, bảo một bộ đồng phục chưa đủ, muốn may riêng cho từng thành viên, còn ghi tên tôi vào."

 

Nghĩ đến việc ban Kỷ luật sắp biến thành "Kỳ tích ABO", Lộ Kiêu bỗng thấy kính nể trưởng ban Kiều vô cùng.

 

Nhà họ Lộ mỗi lần tổ chức tiệc đều may lễ phục mới, nên tiểu thiếu gia Lộ rất rành các số đo cần thiết: vòng cổ, vòng ngực, vòng eo, chiều rộng vai, chiều dài lưng...

 

Tịch Triệu đứng dậy.

 

Bị bóng dáng cao lớn bao phủ, Lộ Kiêu run tay, suýt làm rơi thước dây.

 

Bình tĩnh, chỉ đo số liệu thôi, có gì to tát đâu, hắn tự an ủi trong lòng.

 

Do chênh lệch chiều cao, Lộ Kiêu phải ngửa mặt lên, kéo thước dây vòng qua cổ Tịch Triệu. Từ một góc nhìn, trông như hắn chủ động ôm lấy đối phương, tự chui vào lòng.

 

Bình tĩnh, bình tĩnh, vòng cổ, vòng cổ...

 

Mắt mờ đi vì con số nhòe nhoẹt, muốn nhìn rõ chỉ còn cách tiến gần hơn, một phân, hai phân... Vành mắt Lộ Kiêu bắt đầu nóng lên.

 

Một tiếng cười khẽ vang bên tai. Tịch Triệu, vốn đứng ngay ngắn, bỗng bước tới một bước. Lộ Kiêu giật mình lùi lại, lưng chạm mép bàn, không còn đường thoát. Hương bạc hà đắng ngắt hòa quyện với mùi rượu tequila nồng nàn cuộn trào.

 

Một tay chống bên hông Lộ Kiêu, đầu gối khẽ cong chen vào giữa đôi chân sắp đứng không vững của hắn. Tịch Triệu cúi đầu gần hơn, hơi thở ấm nóng phả tới. Đôi mắt hổ phách trước mặt đỏ rực, mi mắt run rẩy như sắp bị ép đến bật khóc.

 

"Bạn học Lộ," tay còn lại nhẹ nhàng giữ cằm Lộ Kiêu, anh mỉm cười, "cậu hình như căng thẳng lắm thì phải?"

 

"Tôi, tôi không—ưm!"

 

Ngón tay cái đè lên môi dưới, chậm rãi thăm dò. Không phải kiểu lạnh lùng ép nôn lần trước, mà là một sự trêu chọc gần gũi, đầy ám muội. Lộ Kiêu không dám khép răng, đầu lưỡi cố đẩy vật lạ ra nhưng lại bị đè chặt, hơi thở nặng nề hơn vài phần.

 

Hắn ngửa mặt, nhìn người trước mặt nghiêng đầu, như con mèo phát hiện món đồ chơi mới, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên chút tinh nghịch, và một sự... xấu xa khó tả.

 

Đặc quyền lớn nhất của mèo là phá hoại mọi thứ một cách tao nhã, nhưng chỉ cần đối diện đôi mắt huyền bí ấy, người ta lại cam tâm tình nguyện dâng lên cả thế giới.

 

Ngực phập phồng, mắt Lộ Kiêu đỏ rực, há miệng gần như khiêu khích mà ngậm lấy ngón tay ấy, nhìn chằm chằm Tịch Triệu.

 

Ánh mắt đen càng thêm sâu thẳm, bàn tay vốn chống bên hông lùa vào vạt áo, chạm vào bụng dưới. Cơ thể trong lòng như bị tia lửa thiêu đốt, cổ họng bật ra tiếng rên, vùng vẫy dữ dội nhưng mọi kháng cự đều bị đè chặt.

 

Tịch Triệu lại cười: "Còn chưa hỏi, cậu thích bộ đồ hôm nay của tôi lắm sao?"

 

Cảm giác mát lạnh men theo đường cong bụng dưới trườn lên, x** n*n, đè ép, cọ xát.

 

Miệng bị chặn, Lộ Kiêu r*n r* lắc đầu, không rõ mình muốn gần hơn hay chạy trốn. Dòng điện điên cuồng nhảy múa trong đầu, mỗi tấc da chạm vào như hóa thành từng tế bào nhỏ bé, run rẩy gào thét không ngừng.

 

"Không thích?" Tịch Triệu giả vờ nghi hoặc, đầu ngón tay khều nhẹ vòm miệng ướt át, nhìn những giọt nước mắt lăn xuống, "bừng tỉnh" bảo, "À, phải hỏi là, cậu thích nhìn tôi mặc thế này không?"

 

Thiếu niên tóc nâu nước mắt tuôn trào, ngón tay lùa dưới áo sơ mi tùy ý xoắn một cái. Hắn thở ra âm thanh vỡ vụn, trượt theo mép bàn ngã xuống, nhưng bị Tịch Triệu ôm ngang hông, trực tiếp bế lên mặt bàn.

 

Miệng vừa được tự do chưa kịp thở, lồng ngực đã dán chặt vào lồng ngực người kia—quấn quýt cổ, Tịch Triệu cúi xuống cắn lấy vành tai đỏ rực như rỉ máu.

 

"Ư—ha—"

 

Ầm—!

 

Hắn bật dậy, húc đổ cây đèn bàn, thở hổn hển, lưng áo ướt đẫm.

 

Là mơ.

 

Là mơ...

 

Hắn chậm rãi đưa tay, chậm rãi che mắt.

 

Che đi ánh mắt ướt át đáng thương, lại đỏ rực điên cuồng.

 

Thật sự sắp điên rồi.

 

---

Nửa đêm hôm đó, Tịch đại nhân vốn sắp đi ngủ thì mở cửa phòng 501, trông thấy một chú cún con ôm gối, đáng thương nhìn mình.

 

"Ừm thì... tôi lỡ làm đổ nước lên giường rồi... Khụ khụ, cho tôi tá túc một đêm được không..."

 

Thấy anh nhướng mày nhìn, im lặng một lúc, ai đó run rẩy kéo góc áo sơ mi của anh: "Chỉ, chỉ một đêm thôi..."

 

Đôi mắt đen lướt qua vệt nước còn sót lại nơi khóe mắt, và ánh đỏ chưa kịp thu lại trong đáy mắt. Tịch Triệu cảm thấy, đây không giống xin tá túc—

 

Anh nhìn Lộ Kiêu, khóe môi cong lên nụ cười đầy ý vị.

 

—Giống như đang xin được làm hỏng vậy.

 

. . . 

   

   

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mời mọi người tìm kiếm "Nụ cười của đốt sống cổ thứ năm", cùng chiêm ngưỡng điều thú vị trong mắt Tịch đại nhân (không phải).

 

Editor's note: Đây, cho những ai tò mò mà lười.

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment