Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 107

Từ Man thất hồn lạc phách giao Gia Cát Sơ Thanh cho ma ma bên người mẫu thân, lại nhìn họ đưa Gia Cát Sơ Thanh đến tòa lầu gần nhất yên lặng chữa thương, cả người nàng tưởng như nhũn ra. Thanh Mai thấy sắc mặt nàng tái nhợt, thân mình lay động, vội cùng Hương Xuân đỡ lấy, nhưng ma ma mẫu thân phái tới lại không cho phép Từ Man vào trong lầu các, chỉ bảo nàng dẫn người trở về sương phòng đã chuẩn bị trước đó, lại sau khi mẫu thân xử lý công việc xong, trực tiếp ngồi xe ngựa trở về phủ công chúa nhà mình, dọc trên đường đi Từ Man muốn nói lại thôi, lại biết có vài lời mà nữ nhi chưa chồng là nàng không nên nói, bèn nhịn xuống không nói gì, Đại trưởng công chúa ngồi bên cạnh nàng, biểu tình bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.

Đại trưởng công chúa cùng Từ Man về phủ, sau đó phò mã và hai vị công tử cũng cưỡi ngựa trở về phủ, Từ Man mệt mỏi tựa người ra sập, Đại trưởng công chúa thở dài, sờ sờ đầu nàng, lại chỉ nói nàng nghỉ ngơi cho tốt, rồi cùng phò mã trở về chính phòng.

Từ Man cũng không nhớ rõ sau đó mình tắm rửa thay quần áo thế nào, chỉ nhớ trong lòng nặng nề, đầu óc mơ màng, vừa chui vào ổ chăn liền ngủ đến không biết trời đất. Đương nhiên, nàng không biết rằng sau khi nàng rời đi, phủ công chúa Hòa Húc đã xảy ra một chuyện lớn, càng không biết chuyện này còn bị người có ý đồ vẩy dính lây lên người mình.

Ngày hôm sau mông mông lung lung, Từ Man cảm thấy hơi nghẹt mũi, đầu cũng có chút đau, liền cau mày rên một tiếng. Thanh Mai và Hương Xuân ở bên ngoài vội vén màn che lên, đỡ Từ Man ngồi dậy, đút nửa chén nước ấm.

“Quận chúa thấy có chỗ nào khó chịu không?” Thanh Mai trước nay luôn cẩn thận, nhìn Từ Man cau mày lại hỏi.

Lúc bấy giờ Từ Man thấy cổ họng cũng bắt đầu ngưa ngứa, ho khan một tiếng, liền nói: “Mời một thái y đến đây đi, ta nghĩ có lẽ đêm qua bị trúng gió rồi.”

Hương Xuân dạ một tiếng bèn nhấc chân vội chạy ra ngoài, từ nhỏ thân thể Từ Man đã khoẻ mạnh, sau còn tập võ, cũng rất ít khi sinh bệnh.

“Quận chúa có muốn dùng chút cháo không, cháo cá cháo gà xé hay là cháo sò điệp nhé?” Thanh Mai duỗi tay xoa bóp cho Từ Man, lại kêu tiểu nha hoàn đến rửa mặt cho Từ Man.

Rửa mặt xong, Từ Man thanh tỉnh được một chút, liền dựa vào đầu giường, hữu khí vô lực hỏi: “Hôm qua huynh ấy thế nào rồi?”

Thanh Mai vội cho những người trong phòng lui ra, giúp Từ Man uống thêm ít nước, mới nói: “Quận chúa cũng thật là, lời này sao lại hỏi trước mặt người khác chứ.”

Từ Man day day huyệt thái dương, mờ mịt trả lời: “Bất quá là người trong phòng mình mà, nếu ở trong phòng mình còn không nói được, vậy thì giữ lại họ làm gì.”

“Nhưng vậy quận chúa cũng phải cẩn thận.” Thanh Mai ghé tai Từ Man, nhỏ giọng nói: “Nói là đã tìm người đưa ra khỏi phủ công chúa Hòa Húc rồi, thế tử nhà chúng ta sáng nay cố ý đến báo một tiếng, chỉ sợ quận chúa sốt ruột thôi.”

Nếu đại ca đã nói như thế thì hẳn đã không có chuyện gì rồi, lúc này Từ Man mới phát hiện trái tim căng thẳng của mình mới thả lỏng được một nửa, khẩu vị dường như khá hơn chút.

“Ăn chút tráo trắng trước đã, làm thêm chút măng khô, còn lại thì không cần, ngấy lắm.” Từ Man liếm liếm môi, lại nói: “Phái một người đi báo với a nương ta một tiếng.”

Mình tự kêu thái y, mẫu thân không có khả năng không biết, còn không bằng xin phép trước.

Thanh Mai không dám trì hoãn, lại gọi từ ngoài vào hai đại nha hoàn khác, rồi tự mình đi một chuyến đến chính phòng.

Biết Từ Man bị bệnh, Đại trưởng công chúa tất nhiên không dám rề rà, không đợi thái y đến, đã mang theo nha hoàn ma ma đến viện của nữ nhi, sắc mặt cũng có chút không được tốt, tựa như có tâm sự gì đó. Vừa vào cửa đã bắt gặp nữ nhi ngồi ở bên giường ăn cháo trắng, nôn nóng trong lòng cũng giảm bớt vài phần.

“A nương, đã khiến mẹ lo lắng rồi.” Từ Man đẩy chén cháo đã ăn được một nửa ra, dùng khăn tay xoa xoa miệng, có chút ngượng ngùng nói.

“Con đó, đúng là không có lúc nào làm cho a nương bớt lo được.” Nói tới đây, trong giọng nói của Đại trưởng công chúa cũng mang theo một ít tức tối.

Từ Man chỉ cho là mẹ oán trách chuyện của Gia Cát Sơ Thanh, bèn làm nũng lấy lòng nói: “A nương, dù sao chỉ có mẹ là hiểu rõ A Man nhất.”

Đại trưởng công chúa bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh nữ nhi, đầu tiên là sờ trán nàng, thấy không nóng lên mới cho đám hạ nhân ra ngoài, ý vị thâm trường nói: “Con cũng biết là sai rồi sao?”

Từ Man cắn cắn môi, cúi đầu xuống, hôm qua nàng quả thật là sơ suất, mặc dù ngày thường nàng hay đến phủ Gia Cát chơi, nhưng thứ nhất là nàng khi ấy còn nhỏ, thứ hai là trong nhà đều có trưởng bối hoặc là ma ma ở đó, cũng không xem là cô nam quả nữ. Nhưng đêm qua trăng lên cao, đã là thời điểm trời tối, nếu có ai phát hiện nàng và Gia Cát Sơ Thanh ở riêng cùng nhau, cho dù sau này nàng và Gia Cát Sơ Thanh có thể thành hôn, nhưng thanh danh của mình cũng xem như bị hủy hoàn toàn, Gia Cát Sơ Thanh cũng sẽ bị người ta xem thường.

“Con gái, con cho là vi nương thật sự không nhìn ra sao?” Đại trưởng công chúa vuốt đầu nữ nhi nói: “Sơ Thanh là một thằng bé tốt, chẳng qua có hơi phức tạp chút thôi.”

“A nương biết ư?” Từ Man ngẩng đầu, bỗng sực nhớ ra, mẫu thân từng trải hơn mình nhiều, hơn nữa chuyện ở chỗ cữu cữu, mẫu thân chắc chắn sẽ nghe được chút phong phanh nào đó.

Đại trưởng công chúa yêu thương nhìn nữ nhi, vẻ mặt có chút nhẹ nhõm, lại có chút luyến tiếc, nói: “A Man đã lớn rồi, đã có tiểu lang yêu thương rồi.”

Từ Man vốn chẳng hề cảm thấy nóng mặt, nhưng ở trước mặt mẫu thân mình, luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Con cũng đừng lo nghĩ, chắc con cũng biết rồi, thằng bé đã được ca ca con đưa đến thôn trang của chúng ta dưỡng thương, tuy nói nhìn thì dọa người, nhưng may mà không bị thương đến chỗ hiểm, chỉ là nó vốn còn bệnh cũ, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.” Đối với đứa cháu này, Đại trưởng công chúa vẫn rất vừa lòng, nhất là thằng bé ấy còn cứu mạng con gái mình, huống chi mẫu thân của nó cũng đã mất, thật đáng thương. Lúc trước thấy thân thể thằng bé không tốt, sợ con gái sau này chịu khổ. Nhưng lần này thái y trở về nói thằng bé kia đã tìm người chữa trị, hình như còn là phương pháp gì đó của người nước ngoài, cho dù không thể hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng dẫu sao cũng không đáng ngại nữa, vả lại trông dáng vẻ thế này, con gái mình cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác với người ta.

Từ Man nghe xong tường tận mới hoàn toàn yên tâm, lại kề sát vào Đại trưởng công chúa cố ý làm nũng chiếm lòng thương hại, chỉ sợ mẫu thân giận mình.

Đại trưởng công chúa bị nàng quấn lấy không còn cách nào, lại nhìn vẻ mặt ốm yếu của nàng, rất đáng thương, đành phải mềm giọng nói: “Chuyện của hai đứa, mẹ mặc dù không phản đối, nhưng hiện tại con cũng biết thằng bé kia làm chuyện rất có thể mất mạng, tuy rằng chuyện này kỳ thật mẹ không đồng ý, nhưng cữu cữu con… đây cũng là trách vi nương, cứ xem con vẫn còn con nít, lại không ngờ qua hai năm nữa con đã cập kê rồi.”

Từ Man kéo kéo tay áo mẫu thân, vô sỉ nói: “A nương, A Man còn nhỏ mà.”

“Con đấy! Đúng là từ món nợ từ kiếp trước của ta mà.” Đại trưởng công chúa khẽ gõ đầu Từ Man, thở phào một cái nói: “A Man, con đồng ý với vi nương, sau này ít đến phủ Gia Cát đi.”

Từ Man do dự một chút, lại biết là mẫu thân vì tốt cho nàng, nên nghiêm túc gật đầu.

Đại trưởng công chúa thấy con gái vẫn rất hiểu chuyện nghe lời, phiền muộn trong lòng thoáng chốc biến mất hơn phân nửa, ngược lại nói: “Dù sao cũng phải cần thời gian hai năm, nếu thằng bé kia thật sự tốt, vi nương còn có thể cho phép hai con. Chính là con có đồng ý, A đa con cũng sẽ không nguyện ý.”

Phụ thân Từ Văn Bân luôn cảm thấy bởi vì dư đảng muốn trả thù Trực vương, mới tìm đến Lữ thị, cũng coi như gián tiếp hại chết Đại cô, mặc dù không đến mức áy náy quá sâu, nhưng đối với hai đứa cháu nhà Gia Cát, hắn lại quan tâm hơn vài phần. Huống chi bởi vì Gia Cát Sơ Thanh từ nhỏ đã biểu hiện yêu thích Từ Man, Từ Văn Bân còn thường thường tiếc nuối thân mình Gia Cát Sơ Thanh không tốt, bằng không cùng con gái mình cũng là một đôi uyên ương đẹp.

“A nương nói gì vậy!” Từ Man uốn éo người, cự nự nói: “Chính là cữu cữu suy cho cùng muốn…”

“A Man, tuy nói về phương diện chính sự, nữ nhi của Tôn gia không phải kiêng kẽ nói tránh gì, nhưng chung quy chuyện này cũng quan hệ trọng đại, con là con gái của mẹ, mẹ luôn muốn cho con được sống cuộc sống không buồn không lo.” Đại trưởng công chúa như nghĩ tới cái gì, cười khổ một chút, lại ôm Từ Man, tiếp tục nói: “Chuyện của nam nhân, cứ để cho đám nam nhân họ bận tâm đi, con a, cứ bồi dưỡng thân mình cho tốt, đợi khỏe lên rồi thì cùng mẹ học quản gia, lại rủ vài cô bạn khuê phòng đi ngắm hoa cũng tốt, ở nhà bày tiệc cũng tốt, luôn phải làm vài việc mà nữ nhi khuê phòng nên làm, bằng không sau này con xuất giá rồi mới biết hối hận.”

Từ Man rối rít vâng dạ.

Lúc này, bên ngoài Thanh Mai báo lại, nói là thái y đã đến, người trong phòng liền bận rộn, thái y là người quen thường đến nhà, quen cửa quen nẻo xem bệnh cho Từ Man, cũng không có bệnh gì nặng, chẳng qua là trong lòng có tích tụ, lại bị hứng gió, uống hai thang thuốc lại nghỉ ngơi một thời gian là có thể hoàn toàn khỏi hẳn.

Đại trưởng công chúa nhìn thái y chẩn trị rồi kê đơn thuốc xong, liền bảo nữ nhi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, còn mình thì mang theo nha hoàn ma ma trở về chính phòng.

Đoàn người đi không nhanh không chậm, Xuân Duẩn đỡ Đại trưởng công chúa, chỉ để lại Vương ma ma tại bên người nói chuyện, những người còn lại đi cách xa phía sau.

“Chủ mẫu nương nương, chuyện đó trong cung không nói với quận chúa sao ạ?” Vương ma ma lấm lét nhìn sắc mặt công chúa, dè dặt hỏi.

“Nói cái gì? Muốn hắt nước bẩn cũng không nhìn xem là khuê nữ nhà ai?” vẻ mặt từ ái ôn nhu vừa rồi của Đại trưởng công chúa ở trước mặt Từ Man hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt băng sương, lạnh lùng nói: “Cũng không biết chính nó làm cái gan gì, tự mình tìm chết không nói, còn dính khí xui lớn như thế cho Hòa Húc, bây giờ lại nhăm nhe đến trên người A Man. Còn sống đã là một đứa vô dụng, chết rồi cũng bị kẻ khác đem ra làm bè.”

“Nhưng trong cung không phải nói để quận chúa chúng ta đến xem một chút sao?” Vương ma ma rối rắm nói.

“Đi cái gì mà đi?” Đại trưởng công chúa nhướn mày lên, nói với Vương ma ma: “Trực tiếp nói với thái giám trong cung đến, A Man nhà chúng ta bị bệnh, không rảnh đi xem đám người đó diễn trò.”

Vương ma ma rụt cổ lại, rất là khó xử, còn nói thêm: “Sợ là người ta nói chúng ta chột dạ…”

“Buồn cười, phải thì sao, mà không phải thì sao!” Đại trưởng công chúa hừ một tiếng, ánh mắt sắc lẹm nói: “Không nói đến không phải A Man chúng ta làm, mà nếu A Man có làm, cũng không có đạo lý là chúng ta phải thừa nhận, cùng lắm chỉ là một đứa công chúa thứ xuất, đối với bản cung, đến cả một ngón chân của A Man cũng không bằng đâu!”

Lần này, Vương ma ma và Xuân Duẩn không dám nói gì nữa, chỉ có thể thành thật cùng Đại trưởng công chúa trở về chính phòng, lại chạy một chuyến đem lời của Đại trưởng công chúa, mềm hóa một chút báo lại với thái giám trong cung phái tới, thái giám kia dĩ nhiên không dám chậm trễ, vội vàng trở về cung báo lại.

Không nói trong cung vì những lời này mà gây ra nhiều phong ba, mà nói đến Từ Man, đang mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment