Gia Cát gia
hành động rất nhanh, sau khi mẹ của Gia Cát Mỹ Yên – Lỗ thị cùng công
chúa Hòa Húc đặc biệt tìm Gia Cát gia lão phu nhân, Gia Cát gia lập tức
liền đưa lễ nạp thái, hai nhà còn đổi bát tự vấn danh, thậm chí trong
tháng hai, Gia Cát Sơ Liêm còn tự mình đi một chuyến đến đầm lầy, bắt
một đôi chim nhạn dùng để nạp cát, làm nhạn lễ. Sau đó nạp chinh là Gia
Cát Sơ Liêm dẫn theo Gia Cát Sơ Thanh, hai huynh đệ đưa sính lễ đến Chu
phủ. Đến đây, hôn sự hai nhà của Chu Hoàn và Gia Cát Sơ Liêm được định
vào đầu xuân sang năm. Một loạt động tác này, rất nhanh đã khiến cho
người ta không kịp phản ứng, nhất là Gia Cát gia và Chu gia ban đầu vốn
cúi thấp, mãi đến khi hai nhà đổi canh thiếp, người trong cung mới được
hay tin.
*Nạp thái: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.
Vấn danh: nhà trai
viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên
tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho
thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.
Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.
Nạp chinh: đính hôn.
“Sao có thể như vậy được? A nương lúc trước không phải mẹ đã nói ư? Sao hắn có thể
lấy cô nương nhà họ Chu được?” Đại hoàng tử bực dọc đứng ở trong điện,
tâm tình tối tăm, từ lần trước xảy ra chuyện đó, hắn lại bị Hoàng đế
lạnh lùng một thời gian, mặc dù sau đó thoạt nhìn như là đã khôi phục
long sủng, nhưng như thế càng khiến cho Đại hoàng tử càng hiểu được một
cách sâu sắc. Rằng chỉ cần hắn không vùng vẫy, những ngày tháng trong
tương lai chắc hẳn so với những ngày bị cấm túc kia, càng bi thảm hơn.
“Con cũng
quá thiếu kiên nhẫn rồi, con nhìn muội muội con đi.” Hoàng mỹ nhân dùng
đầu trâm bạc gạt lựa son, từng chút một gạt tạp chất bên trong loại bỏ
đi, cực kỳ tỉ mẩn.
Đại hoàng tử quay đầu nhìn về phía Thục Viện đang im lặng ngồi trên sập tỉa một chậu cây cảnh, hơi giận của hắn thoáng bốc hơi hết. Nếu không phải mẫu thân
tự mình nói cho hắn, hắn căn bản sẽ không ngờ muội muội với tính tình
kiêu căng ương ngạnh và cả không biết đạo lý, tất cả đều là giả vờ, vì
để làm nền cho hình tượng một ca ca tốt, một hoàng tử tốt là hắn.
“Xem ra, là
phụ hoàng không muốn cửa hôn sự này, cho nên mới để lộ tin này ra.” Thục Viện chẳng hề quan tâm nói, ban đầu nàng muốn chọn Gia Cát Sơ Liêm,
cũng chỉ vì nhìn trúng địa vị trong quân của hắn, cùng với trợ lực của
Tả tướng sắp sửa khởi phục, như vậy Tả tướng và Hữu tướng kiềm chế lẫn
nhau, giống hệt như phụ hoàng đã làm năm đó. Chỉ tiếc, Gia Cát gia lại
không biết điều.
Hoàng mỹ nhân lau trâm bạc vào khăn tay, lau ra một mảng đỏ tươi.
“Vậy bây giờ làm thế nào? Không lôi kéo được Gia Cát gia, gần đây Trần gia lại càng
không an phận, đặc biệt sau khi nha đầu Thục Thận kia gả đi.” Đại hoàng
tử ngồi xuống cạnh muội muội, phiền não nói.
“Huynh gấp
cái gì, Hoàng hậu nương nương cũng chưa gấp, Lỗ gia lại càng chưa nhúc
nhích đâu.” Thục Viện bỏ cây kéo vào lại trong khay, cầm khăn lau tay,
quay đầu nói: “Chỉ cần Trần mỹ nhân không có con trai, phụ thân lại
không nạp nữ nhân Trần gia vào cung, chúng ta sẽ không sợ.”
“Cho dù phụ
thân có nạp thêm nữ nhân Trần gia vào cung, chúng ta cũng không sợ.”
Gương mặt tuấn tú của Đại hoàng tử có chút dữ tợn, âm ngoan nói: “Dù sao cũng không sinh được đứa nhỏ.”
Thục Viện thản nhiên cười cười, cũng không phản bác.
“Hiện tại Gia Cát gia còn có lão nhị Gia Cát Sơ Thanh, muội thấy thế nào?” Đại hoàng tử nghĩ nghĩ, đoạn mở miệng nói.
“Trái tim
người ta đã sớm có chủ, nào sẽ chịu lấy muội?” Thục Viện lạnh tanh nói:
“Năm đó Hoàng Tú Oánh suy tính lâu như vậy, cuối cùng còn không phải
thất thủ sao.”
“Đừng nhắc
tới con bé ngu xuẩn kia!” Đại hoàng tử nhớ tới là tức, nếu không tại do
đứa ngu xuẩn kia, Từ Man sao có thể chạy thoát, nếu không phải nó muốn
quậy hỏng chuyện, cuối cùng sao có thể bị người ta thiết kế, gây ra
chuyện lớn như thế.
“Người thì
đúng là có hơi ngu, nhưng vẫn còn chỗ hữu dụng.” Thục Viện tựa lưng lên
nệm dày, lười biếng nói: “Lại nói thế nào, cũng là thiếu nữ đang tuổi
thanh xuân, cứ như vậy phí hoài cả đời, thật đáng tiếc.”
“Ý của muội là?” Đại hoàng tử quay đầu, nghi hoặc nói.
Thục Viện
cười khanh khách, đỡ trâm phượng mang trên đầu, lạnh lùng nói: “Gần đây
nhà họ Hoàng tinh thần bất ổn, không ít người thấy ông ngoại mất, liền
không chống đỡ được, không phải có vài kẻ không muốn sống cư nhiên còn
muốn nhăm nhe chia quyền của nhà họ Hoàng ư? Thế thì chúng ta cứ dứt
khoát nâng dậy một cái, để cho bọn họ đấu đi.”
“Muội đã vừa ý ai?” Đại hoàng tử nói.
“Huynh thấy Tào đắc thắng, thế nào?” con ngươi Thục Viện chợt lóe, hỏi.
Đại hoàng tử vội nói: “Hắn có họ hàng với Hà thị phu nhân của Trần tướng quân.”
“Hừ, họ hàng cái gì, cũng ra khỏi Ngũ phục rồi, cùng lắm chỉ là họ hàng xa, bằng
không ở trong quân doanh lăn lộn lâu như vậy, cũng sẽ không chỉ là một
chức Tào nhỏ bé.” Thục Viện khinh thường nói.
“Có thể được ư?” Đại hoàng tử có chút không chắc chắn.
“Sao lại không được, ta thấy được đấy.” Hoàng mỹ nhân nói.
Đại hoàng tử dừng một chút, chỉ nói: “Con thấy hắn chỉ là một tên giảo hoạt.”
“Chứng tỏ
hắn là một người thông minh!” Thục Viện lập tức nói: “Nếu Trần gia nhiều năm như vậy đều không đáng tin cậy, còn không bằng dựa vào chúng ta – nơi có thể cho hắn điều lợi, vả lại, phu nhân hắn một thời gian trước
không phải chết bệnh sao, chúng ta lại cho hắn một người vợ mới.”
“Nhưng hắn sắp 40 rồi.” Đại hoàng tử không muốn để người khác nói hắn dùng biểu muội lung lạc lòng quân.
Thục Viện
cầm khăn tay phủ lên mặt, nhìn lên nóc nhà toát ra ánh vàng rực rỡ, lại
nói: “Nhưng có một biểu muội thế kia, ai còn dám lấy nàng ta? Hay là đi
làm ni cô? Huynh cam tâm, nàng ta cũng không cam tâm, huống chi, cái ngữ ấy, được làm chính thê thì phải nên thắp nhang tạ ơn tổ tiên rồi! Hơn
nữa, chờ nàng ta gả qua đó, vị trí của Tào tướng quân cũng nên động đậy
một chút.”
“Ta nghe nói, Tào tướng quân kia hậu viện không ít người đâu.” Hoàng mỹ nhân ra chiều thương tiếc nói.
Thục Viện gỡ khăn tay ra, ngồi dậy, cười đến diễm lệ nói: “Thế còn không phải là vừa khéo sao, nàng ta không phải thích nhất là tính kế người khác sao? Cả
một viện kia cấp cho nàng ta tính kế, cũng miễn cho nàng ta có thời gian đối nghịch với chúng ta.”
Hoàng mỹ nhân cũng làm ra vẻ thở dài, lại cầm son lên trang điểm.
Đại hoàng tử vỗ đùi, chuyện này liền quyết định xong.
Ba ngày sau, trong cung phái người đến Hoàng phủ, từ dạo trước sau khi Hoàng Tú Oánh từ phủ Gia Cát khóc lóc trở về, đây là lần đầu tiên bước ra khỏi viện
của mình.
Nhìn nam nhân cải trang mà đến ngồi trên ghế, ánh mắt Hoàng Tú Oánh lạnh lùng, không nói gì.
“Biểu muội
đã lâu không gặp a.” Trong phòng không có người ngoài, đều là tâm phúc,
Đại hoàng tử dĩ nhiên không tiếp tục ngụy trang, cởi mũ, thoải mái ngồi
xuống.
“Huynh tìm
ta đến, việc gì?” Hoàng Tú Oánh không hề muốn nói chuyện với tên nam
nhân này một chút nào, vừa thấy hắn là nàng lại nhớ đến cái ngày nhục
nhã ấy, còn cả bộ dáng toàn thân trần truồng ghê tởm của hắn nữa.
“Chậc chậc, biểu muội thực lạnh lùng đó.” Đại hoàng tử đặt mũ xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Hoàng Tú Oánh.
Hoàng Tú Oánh hất đầu qua một bên, không muốn đếm xỉa đến hắn.
“Ngươi chớ giả vờ nữa! Còn trưng dáng vẻ người bị hại ở đây làm gì.” Đại hoàng tử không hề che dấu sự chán ghét của mình.
“Ta chẳng lẽ không đúng là người bị hại ư? Nếu không phải ngươi đặt bẫy…” Hoàng Tú Oánh giận đến tràn nước mắt.
“Ta đặt bẫy? Đúng vậy, là ta đặt!” Đại hoàng tử một phen nắm cằm Hoàng Tú Oánh, hung tợn nói: “Nhưng ngươi cũng không phải làm hỏng chuyện tốt của ta ư!”
Hoàng Tú
Oánh tựa hồ chưa từng thấy một đại biểu ca ngày thường ôn hòa săn sóc,
cư nhiên sẽ trở nên khủng bố đến thế, cả người ngây ngốc ngẩn người ngay tại chỗ, sợ tới mức nói không ra lời.
“Bất quá
quên đi, nếu vi nương của ta đã cầu tình giúp muội, ta cũng sẽ không so
đo nữa.” Đại hoàng tử buông tay, lùi ra sau một bước, lơ đễnh nói: “Hơn
nữa ta còn tìm một lối thoát cho muội.”
Hoàng Tú Oánh rùng mình một cái, ngẩng đầu nói: “Ngươi muốn làm gì? Ta đã thành ra thế này, các ngươi còn muốn làm cái gì?”
“Biểu muội,
ta nghĩ ngươi phải phân biệt rõ ràng, với tình huống này của muội, nếu
chúng ta không giúp muội, muội đã phải đến từ đường từ lâu rồi, còn có
mặt mũi mà sống ư? Còn có mặt mũi mà đến phủ Gia Cát tự rước lấy nhục
ư?” Đại hoàng tử khinh bỉ nhìn Hoàng Tú Oánh, cười nhạo nói.
“Các ngươi theo dõi ta?” Hoàng Tú Oánh mở to hai mắt, hét lớn.
Đại hoàng tử liếc nàng ta một cái, không phủ nhận, lại nói tiếp: “Muội đã là người
nhà họ Hoàng, a nương ta khẳng định sẽ không bạc đãi muội, trong quân
của nhà họ Hoàng chúng ta, có vị Tào tướng quân, nhân phẩm không tệ,
muội gả đến đó đi.”
Hoàng Tú Oánh quả thực không thể tin được, biểu ca của mình cư nhiên tùy tiện nói muốn gả mình cho một người chưa từng nghe qua.
“Tại sao ta
phải gả cho người đó? Tại sao? Ta cho ngươi nhìn qua thân thể, ngươi nên lấy ta mới phải!” tướng quân cái quái gì, nàng không thèm! Nếu địa vị
của nàng vẫn thấp hơn Từ Man, vậy nàng báo thù bằng cách nào, nàng lấy
lại công bằng cho mình như thế nào!
“Ngươi?” Đại hoàng tử thiếu chút nữa phá lên cười, “Ngay lúc này ngươi có cởi sạch
ra, ta cũng lười nhìn, còn muốn gả cho ta? Ngươi nằm mơ đi.”
“Người nọ bao nhiêu tuổi?” Hoàng Tú Oánh cúi đầu, thanh âm không có một tia phập phồng.
“Chưa đến 40 tuổi, trước đó có một người vợ đã chết, chúng ta cũng không bạc đãi
ngươi đi làm thiếp thất, ngươi gả qua đó là làm chính thê, cũng không
cần ngươi nắm được lòng người nào, chỉ cần đừng lại gây chuyện cho chúng ta là được.” Đại hoàng tử thậm chí dùng ánh mắt ngươi được hời to, mà
nhìn nàng.
Hoàng Tú
Oánh đỏ vành mắt, chợt ngẩng đầu nổi giận nói: “Dựa vào cái gì! Dựa vào
cái gì! Vì sao không thể xin ý chỉ để cho ta gả cho Gia Cát Sơ Thanh,
các ngươi không phải đều mơ tưởng Gia Cát gia sao? Gia Cát Sơ Liêm thành hôn rồi, vẫn còn Gia Cát Sơ Thanh a!!”
“Ta nghe nói Gia Cát Sơ Thanh hôm qua đã đến phủ công chúa.” Đại hoàng tử chẳng chút ngần ngại đập nát ảo tưởng của nàng ta.
“Để làm gì?” Hoàng Tú Oánh rùng mình hỏi.
“Cầu hôn quận chúa Từ Man.”
Vừa dứt lời, Hoàng Tú Oánh bất chợt xông về phía Đại hoàng tử, lại bị thị vệ chung
quanh chế trụ, nàng liều mạng giãy dụa khóc la: “Không thể nào, không
thể nào! Huynh ấy sao có thể lấy Từ Man, người huynh ấy muốn lấy là ta!
Là ta!”
“Biểu muội,
nếu ngươi nguyện ý thành thành thật thật gả cho Tào tướng quân, như vậy
ta sẽ giao tên thị vệ ngày ấy cho ngươi xử trí.” Đại hoàng tử lười nghe
mấy lời vô nghĩa của nàng ta, gọn gàng dứt khoát nói.
Quả nhiên, Hoàng Tú Oánh vẻ mặt đẫm lệ, ngưng giãy dụa.
“Thế nào? Chỉ cần hắn chết rồi, vết nhơ của ngươi không còn nữa.” Đại hoàng tử mê hoặc nói.
Hoàng Tú Oánh tạm dừng một hồi lâu, mới hết giận trả lời: “Ta đồng ý.”
Đại hoàng tử cũng không nhiều lời nữa, vỗ tay cho một toán người đem một người tiến
vào, sau đó kéo khăn trùm đầu ra, cư nhiên quả thật là tên nam nhân ghê
tởm hôm ấy, lại còn được nuôi đến béo trắng mập mạp.
“Hắn không phải nên sớm chết rồi sao?” Hoàng Tú Oánh nhìn chằm chằm nam nhân đang trợn mắt há hốc mồm kia.
Đại hoàng tử cười nói: “Sao có thể để hắn chết dễ dàng như thế được.”
Hoàng Tú
Oánh đẩy người đang giữ mình ra, từng bước một đi đến trước mặt tên nam
nhân đã bị dọa vỡ mật kia, không hề nói gì, dường như muốn nhìn thật kỹ
người này. Sau đó, đương lúc mọi người chưa phản ứng kịp, nàng một phen
rút thanh đao bên hông thị vệ chế trụ nam nhân kia ra, cứ thế mà thẳng
tắp, dùng hết sức lực toàn thân, đâm vào tim người nọ.
Đợi đến khi
Giang di nương hay tin mang theo người vọt vào phòng, Đại hoàng tử đã
rời đi, chỉ có nữ nhi mình đang cầm đao từng nhát lại từng nhát đâm lên
thi thể đã mục nát trên đất.
Giang di nương gào khóc một tiếng, ôm chầm lấy con gái mình, thoáng chốc hai mẹ con ôm nhau khóc rống.
“Điện hạ, người nọ thật sự là gã thị vệ kia sao?” người đi theo bên người Đại hoàng tử, mở miệng hỏi.
Đại hoàng tử quay đầu nhìn Hoàng phủ, khẽ cười nói: “Làm sao có thể, phụ hoàng sao
có thể để mặc cho một kẻ xx trong hậu cung sống lâu như vậy.”
“Kia…”
“Bất quá giống nhau mà thôi.” Đại hoàng tử lạnh lùng nói.
Xe ngựa mở
ra, Đại hoàng tử siết tờ giấy trong tay, cau mày, nếu không phải vì
chuyện này, hắn mới không có thời gian tự mình đến Hoàng phủ tìm ả đàn
bà thối tha kia.
Có điều, trên tờ giấy này viết là thật sự sao? Đại hoàng tử tâm phiền ý loạn lại mang theo hoảng hốt nghĩ.