Trong bữa
tiệc trừ tịch (giao thừa), Từ Man nhìn Thục Gia vụng trộm đứng dậy từ
chỗ ngồi, không hề gọi ai, một mình đi ra ngoài. Từ Man ngẫm nghĩ cũng
đứng dậy, chầm chậm đi theo.
Vẫn là đình
viện kia, Từ Man còn nhớ rõ một lần kia nàng cũng cô độc ngồi trên hành
lang gấp khúc, lại gặp phải Đại hoàng tử, mà nay ánh mắt của Đại hoàng
tử nhìn nàng cũng sớm không còn là vẻ vờ si mê như trước, thay vào đó là vẻ lạnh lùng không có hảo ý. Liên đới đến chính phu nhân của hắn có đôi khi nhìn nàng cũng mang theo ánh mắt dò xét.
Chậm rãi đi
vào hành lang gấp khúc, Từ Man nhìn nơi giao nhau của ánh trăng và bóng
râm của hành lang gấp khúc, thoáng chốc không biết thân đang ở nơi nào,
thảng như thời gian vốn chưa từng trôi qua, mà tất cả những chuyện xảy
ra lúc trước, cũng chỉ là ảo tưởng của nàng. Hít sâu một hơi, Từ Man từ
hành lang gấp khúc nhìn vào sân, thân ảnh đạm bạc của Thục Gia đứng
trong sân, từ sau chuyện mẫu thân nàng trúng độc, không thấy nàng ấy mập lên nữa.
“Sao ngươi lại ra đây?” Thục Gia ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, không quay đầu.
Từ Man đi đến bên cạnh nàng, cũng nhìn lên bầu trời sao, trả lời: “Ta thấy ngươi ra ngoài một mình, không yên lòng.”
Lần này Thục Gia nghiêng đầu qua, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc nào cũng khiến
ngươi lo lắng. Lần trước chuyện của a nương ta cũng vậy…”
Từ Man lườm nàng ta một cái, bất mãn nói: “Chúng ta là tỷ muội một nhà nói những lời này có ý gì?”
Thục Gia tựa đầu vào Từ Man, hai má rút đi nét bầu bĩnh của trẻ con, trông nàng càng trở nên gầy yếu.
“Hôm nay
biết được tin, nói là xú nha đầu Tưởng Nhị kia cuối năm đính thân, năm
sau sẽ xuất giá, hơn nữa phụ thân nàng còn cầu xin tiếp tục tại nhiệm
bên ngoài.” Giọng Thục Gia thoang thoảng nét buồn.
Từ Man biết
từ sau khi Tưởng Nhị cô nương kia rời khỏi kinh đô, Thục Gia vẫn thư từ
qua lại với nàng ta, có lẽ chuyện này là Tưởng Nhị cô nương năm trước
gởi thư nói. Nàng mặc dù cảm thán sự giác ngộ chính trị của vị Tưởng đại nhân kia, biết được hiện tại ẩn thân ở địa phương mới là cách an toàn
nhất, tức là sẽ không bị Phái Bảo Thủ lôi kéo dây dưa, cũng sẽ không bị
Phái Cách Tân chỉ mũi thương vào mà sai khiến. Nhưng ở phương diện cảm
tình, Từ Man vẫn có chút đau lòng thay Thục Gia. Cái gọi là đính thân ở
địa phương, thì kết quả là sẽ gả tại địa phương, không có khả năng về
lại Kiến Khang, như thế rất có khả năng cả đời bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại.
“Ngươi nhẽ
ra nên cao hứng mới phải, cha nàng ấy là một người thông minh.” Từ Man
biết Thục Gia quả thật không phải là cái gì cũng không biết.
“Ta vốn tưởng rằng, năm nay Tưởng đại nhân sẽ hồi kinh báo cáo công tác.” Thục Gia tiếc nuối thở dài nói.
Lúc trước Từ Man cũng nghĩ vậy, còn mừng vì trước khi mình xuất giá có thể tụ tập với đám bạn.
“Cũng phải đến lúc mỗi người một con đường riêng rồi.” Từ Man vuốt tóc Thục Gia, cũng bị lây nỗi buồn ly biệt của nàng.
“Phụ hoàng nói với a nương ta, chờ sau khi Thục Viện xuất giá, là đến phiên ta.” Thục Gia tâm tình giảm sút.
Từ Man cũng
có nghe nói, bởi vì tuổi các nàng đều xấp xỉ, năm sau người thứ nhất
thành hôn sẽ là Chu Hoàn, sau đó là đại ca mình, theo sát sau chính là
mình rồi đến Thục Viện, mỗi liên thân với hoàng gia thôi, đã có ba người rồi, cũng coi như là một năm đại hỉ.
“Có nói là
nhà nào không?” Trường tín hầu và phủ công chúa đã liên thân, Hầu phủ sẽ không có khả năng liên hôn với trong cung nữa.
“Không nói
với a nương ta, nhưng nói vậy hẳn là đã quyết định rồi.” Thục Gia hai
mắt phủ sương mù, giống như có chút không biết làm sao, nàng đem đầu
toàn bộ vùi vào vòng ôm của Từ Man, nhẹ giọng nói: “Mọi người không lớn
lên không được sao?”
Từ Man trong lòng cảm thấy chua chát, nhưng vẫn tàn nhẫn nói: “Phải, mặc kệ khổ cũng được, vui cũng thế, mọi người đều phải lớn lên, nhưng chúng ta không
thể trầm mê mà bước qua, tương lai cũng không nhất định sẽ khó khăn như
chúng ta tưởng tượng.”
Từ Man vừa
dứt lời, trên bầu trời đột nhiên nở rộ những đóa hoa lửa rực rỡ, đây là
tiết mục phải có của giao thừa mỗi năm, cũng không biết vì sao, Từ Man
thấy năm nay pháo hoa đặc biệt sáng ngời lại đẹp mắt. Nàng và Thục Gia
cùng ngẩng đầu nhìn, mãi đến khi từng đóa hoa kia dần dần mất hút trong
màn đêm dày đặc.
Qua năm, chẳng bao lâu đã đến ngày Chu Hoàn xuất giá, Từ Man mang theo “thêm trang”* và quà mừng của phủ công chúa, lấy thân phận là bạn thân của Chu Hoàn
đi dự hôn lễ. Nàng đứng trong khuê phòng Chu Hoàn, nhìn nàng mặc vào giá y (áo cưới), vấn tóc, đội mũ phượng, nhìn nụ cười ngượng ngùng của nàng đong đầy hy vọng, dường như ngay cả ánh mắt đều lóe ra hào quang. Từ
Man nghĩ, không biết đợi đến lúc mình xuất giá, sẽ là bộ dáng gì nữa.
* thêm
trang: chỉ quà tặng cho tân nương (phần lớn là tiền đồng); một loại
phong tục cưới, nhà gái đưa bánh kẹo cưới càng nhiều thì càng nhận được
nhiều “thêm trang” và bao lì xì, “thêm trang” càng nhiều càng đại diện
cho mặt mũi của nhà gái.
Vì Gia Cát
Sơ Liêm sắp thành hôn, nên đã trở về từ năm trước, chờ rước tân nương về nhà. Nhị ca của Từ Man qua hệ không tệ với Gia Cát Sơ Liêm, hơn nữa
phải trở về mừng năm mới, cho nên cũng theo trở về từ năm trước. Triệu
tướng quân lại biết Gia Cát Sơ Liêm và nhị ca Từ gia còn có mấy hôn lễ
phải tham gia, bèn cho nghỉ dài hạn, chỉ chờ Hoàng đế phê chỉ là trở về
biên quan, tiếp tục ở lại kinh đô.
Từ Man nhìn
Chu Hoàn khóc được Chu phu nhân đút cơm xong, đội khăn hỉ lên, lệ rơi
một đường, được hỉ nương đỡ lên kiệu, đáy mắt nàng cũng ươn ướt theo.
“A Hoàn nhất định sẽ hạnh phúc.” Từ Man đứng bên cạnh Chu phu nhân, an ủi nói.
Chu phu nhân mặt đẫm lệ, dùng khăn tay chấm nước mắt, không ngừng gật đầu.
Từ Man nghĩ đến mẫu thân mình, không đến ba tháng nữa, nàng cũng sẽ xuất giá, mẫu thân khẳng định cũng sẽ đau lòng như thế.
Bởi vì Chu
gia không có đại nam nhân, chỉ có đệ đệ của Chu Hoàn gánh vác nhà cửa,
Chu tướng quân vì trấn thủ ở biên quan, không được lệnh không thể hồi
kinh, cho nên ngay cả hôn lễ của con gái hắn cũng không cách nào tham
gia. Nhưng cũng may còn có tướng quân quen biết hỗ trợ chiêu đãi nam
khách, chính là tướng quân thủ hạ của cha Đào mỹ nhân – Đào đại tướng
quân, mặc dù người này Từ Man chưa từng gặp qua, nhưng phu nhân của hắn
Từ Man đã gặp qua, chính là Vương Ngọc Nương ở lần thưởng cúc vào mùa
thu năm ấy tại nhà Vương Thái thường, bây giờ nàng ta cũng đã là mẹ của
một đứa bé.
Chu gia
chẳng những có quan hệ không tệ với chồng của Vương Ngọc Nương, mà quan
hệ với Vương phu nhân của Vương thái thường cũng rất tốt, cho nên hôm
nay trên yến hội, Từ Man cũng nhìn thấy Vương phu nhân, mấy năm nay,
thỉnh thoảng ra ngoài dự tiệc cũng có gặp, chẳng qua là không mấy thân
thiết thôi, hiện nay con cái bà ta đã lập gia đình, cuộc sống đều không
tệ, mấy năm nay còn có thêm hai đứa cháu trai, có thể nói người gặp việc vui tinh thần sáng láng, đến tặng thêm trang cho Chu Hoàn, cũng vung
một khoản lớn.
Từ Man không giống Gia Cát Mỹ Yên, Mỹ Yên sáng sớm đã đến đây tặng thêm trang rồi
liền trở về (vì là bên nhà trai mà), mặc dù Từ Man sắp gả cho Gia Cát Sơ Thanh, nhưng dù sao bây giờ vẫn xem là khuê mật của Chu Hoàn, vì thế
liền ở lại Chu phủ dùng bữa trưa, cũng âm thầm quan sát những nữ quyến
đến chúc mừng, phần lớn trong đó mấy năm trước nàng thấy là có một nửa
nhân sĩ, nay đã biến thành Phái Cách Tân cùng hàn môn chiếm đa số, xem
ra, Chu tướng quân coi như đã vô thanh vô tức bày tỏ lòng trung thành
với Hoàng đế.
Dùng xong
bữa trưa, khéo léo từ chối Chu phu nhân, Từ Man mang theo người rời Chu
phủ, hôm nay đại ca và nhị ca đều đến phủ Gia Cát ăn cưới, xem như là
khách khứa của bên kia. Bất quá, phủ Gia Cát quả nhiên vẫn không thiếu
được Gia Cát lão lang chủ. Ông ta vừa khỏi bệnh hồi phủ, lập tức liền
chấp chưởng mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, còn nghiêm khắc trách cứ Gia
Cát gia lão phu nhân, thậm chí còn lên tiếng, nói nếu lão phu nhân bà
tái phạm hồ đồ, thì sẽ giao nhà Gia Cát cho cháu dâu trưởng quản lý, để
cho lão phu nhân đóng cửa thanh nhàn.
Gia Cát lão
phu nhân thật vất vả với được khôi phục thân phận, nào có dễ dàng chịu
nhường quyền như vậy được, hơn nữa đối với trượng phu, bà ta đã có thói
quen nói gì nghe nấy, lại bởi vì nhà mẹ đẻ Hoàng gia của bà ta hiện tại
càng trở nên thân thiết với Trần gia – kẻ đã hại chồng bà vào ngục, nên
ngay cả người nhà mẹ đẻ bà ta cũng không dám cho bước vào phủ, đương
nhiên, trong đó cũng có một phần duyên cớ do lúc trước Gia Cát lão lang
bị tống ngục, bà ta thậm chí có một lần muốn đem Hoàng Tú Oánh gả cho
Gia Cát Sơ Thanh để đổi lấy sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ, kết quả là lại làm cho người nhà họ Hoàng hung hăng đánh vào mặt. Nỗi hận và oán trong đó, Từ Man khỏi nghĩ cũng biết, có điều thế coi như là chuyện tốt, ít nhất
không cần lo lão phu nhân lại cản trở bọn họ nữa.
Từ Man ngồi
trên xe ngựa, trong lòng rất thoải mái, rốt cuộc bạn thân đã có một bến
đỗ tốt, ngày sau cũng thường gặp gỡ, nàng không phải chia cách bạn bè
quá xa như Thục Gia, có điều chẳng biết sau này Gia Cát Mỹ Yên phải gả
đến nhà nào.
Bên kia Chu
gia vừa xong bữa tiệc trưa, mà Gia Cát gia nơi này vừa mới hân hoan đón
tân nương tử vào động phòng, mọi người bụng đói kêu vang mới lục đục ăn
uống. Gia Cát Sơ Thanh vốn đã biết Từ Man không đến, nhưng vẫn đứng ở
cửa đợi hồi lâu, mới hết hy vọng trở về chiêu đãi khách khứa. Hắn vận
khí không tệ, vì lý do thân thể mà rất ít người rót rượu cho hắn, hơn
nữa hôm nay chú rể không phải là hắn, hắn cũng xem như rãnh rỗi, nhìn
đại ca bị một đám người bu quanh chuốc rượu, trong những người này không tìm thấy vài hảo hữu là văn nhân ở trước khi Gia Cát gia họ gặp rủi ro, ngược lại phần nhiều là những tướng quân xuất thân hàn môn, bất luận là cùng đến từ biên quan, hay là cùng thao luyện ở kinh đô, nhưng xem tình trạng này, quan hệ đều rất tốt.
Gia Cát Sơ
Thanh cầm chén rượu nhạt hương hoa đào, ngồi ở một bên nhấm nhám từng
chút, thảng như tiếng ồn ào xung quanh đều biến mất, mà đối diện hắn như xuất hiện thiếu nữ tử đứng dưới tàng cây hoa đào, khiến cho hắn ngày
nhớ đêm mơ kia, đang nhoẻn miệng cười lộ ra đôi má lúm động lòng người,
ngọt ngào khiến người say.
“Chủ thượng, nhị môn có chút tình huống.”
Mộng tan người tỉnh, Gia Cát Sơ Thanh có chút khó chịu nhìn Hàn Y, ánh mắt thâm sâu.
Hàn Y trong
lòng run bắn, không biết mình làm gì đắc tội vị tổ tông này, thầm nghĩ
từ dạo ấy chủ thượng đến phủ công chúa về, liền ngày càng nôn nóng, nhất là hôm nay càng trở nên khó hiểu. Nhưng sự tình bức đến trên đầu, Hàn Y vẫn phải thầm ghé tai Gia Cát Sơ Thanh thưa lại chuyện xảy ra.
Gia Cát Sơ
Thanh hừ lạnh một tiếng, lại đem ánh mắt dời đến trên người Đinh Hạo
Nhiên đến chúc mừng, khóe miệng mang theo lạnh nhạt nói: “Cho nàng ta
vào, bất quá dẫn tới sương phòng thôi, tin tưởng nàng ta sẽ rất vừa
lòng.”
Hàn Y đổ mồ
hôi hột đầy đầu, trong lòng thầm cảm thấy bi ai thay người kia, thế đạo
này người không thể tính kế nhất chính là chủ thượng nhà mình, hơn nữa
còn là ở thời điểm tâm tình của chủ thượng rõ ràng u buồn, kia quả là so với kết cục chết còn thảm hơn.
Gia Cát Sơ
Thanh lười để ý đến hắn, chỉ đứng lên đi ra cửa, liền thấy Đàn Hương một thân phong trần mệt mỏi từ ngoài tiến vào, sau lưng còn có một người
Sắc-mục đi theo. Gia Cát Sơ Thanh nhíu mày, đáy mắt hiện một tia hứng
thú, nhất là bắt gặp người Sắc-mục kia còn là một thiếu nữ tóc vàng mắt
xanh.
Đàn Hương
không dám đưa cô gái kia tiến vào một phòng toàn nam nhân, lại sợ diện
mạo của nàng ta dọa người ngoài, đành phải mang theo nụ cười khổ não,
xấu hổ chờ Gia Cát Sơ Thanh đi đến.