Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 127

Từ Man chống đỡ trâm vàng mũ phượng đầy đầu, nặng đến mức muốn rụt cả cổ, nàng đầu tiên là khóc đến lợi hại, sợ lớp trang điểm đã nhòa đến không thấy được mặt người rồi, sau đó kiệu hoa lắc lư, cả người tựa vào thành kiệu, liền bắt đầu gà gật. Quả thật là trước đó bận rộn đến tối tăm mặt mày, mấy ngày gần đây lại hưng phấn quá độ, vì thế, khóc mệt xong, cả người bắt đầu không chịu nổi nhắm mắt lại.

Phải đến khi cảm giác có người kéo kéo áo mình, Từ Man mới dần dần tỉnh lại, còn nhập nhèm nhìn bàn tay nho nhỏ đang kéo vạt áo mình, mặt đỏ lên, có chút hoảng, bởi vì nàng đang ngủ, lại không biết tiểu nương đỡ ra kiệu kia đã kéo vài cái rồi.

Người bên ngoài thấy người trong kiệu còn chưa ra, tiểu nương kia chỉ mới 4, 5 tuổi, cũng mất kiên nhẫn, liền nũng nịu gọi: “Thẩm (thím) sao còn chưa ra?”

Bấy giờ Từ Man mới vội vươn tay ra ngoài, hỉ nương đứng bên cạnh liền đỡ lấy, dẫn Từ Man bước lên thảm đỏ sải bước qua cái yên ngựa gỗ được sơn đỏ (tục lệ), một đường dẫn vào hỉ đường. Từ Man chỉ cảm thấy dải thảm đỏ trải lên đất chói mắt, tầm mắt chỉ bao quát trong một bàn tay, lại còn quơ tới quơ lui, ngoài dải thảm đỏ kia cũng chỉ nhìn thấy làn váy và trân châu thêu trên hài của mình.

Đứng ở công đường, Từ Man còn chưa kịp thở một phào một hơi, đã nghe bên cạnh có người hô: “Tân lang hôm nay cũng thật anh tuấn.”

Chỉ tiếc Từ Man trùm khăn hỉ, tạm thời chưa nhìn thấy bộ dạng của tân lang.

“Hành lễ dâng hương! Tấu nhạc! Quỳ! Dâng hương!”

Từ Man chậm rãi quỳ xuống, cũng có thể nghe thấy tiếng nệm bồ đoàn bị nén xuống bên cạnh, trong lòng chợt thấy an tâm.

Người xướng lễ lại hô: “Dâng hương xong! Dập đầu!”

Từ Man theo lời người xướng lễ không ngừng dập đầu, đứng dậy, trở lại vị trí cũ, sau đó lại dập đầu. Vì Từ Man là quận chúa, trưởng bối Gia Cát gia tất nhiên không được ngồi lên trên, cũng chỉ đặt vật Hoàng đế ngự ban lên đó, để người quỳ lạy, mãi đến khi không biết quỳ lạy được bao nhiêu lần, mới nghe một cậu bé lớn tiếng đọc lời chúc, tiếp theo lại quỳ lạy thêm một lượt, mãi đến khi hoàn thành xong “Ba quỳ, chín lạy, sáu lên”, mới có hỉ nương đến nâng dậy.

Từ Man được hỉ nương dìu ra khỏi chính đường, lại nghe có khách đến chúc mừng tán thưởng nói: “Nhị lang nhà Gia Cát quả là biết xót vợ, mỗi lần đều quỳ sau.”

Bấy giờ Từ Man mới sực nhớ, cũng không biết phong tục nơi này truyền đến từ đâu, nói là người quỳ trước ngày sau có thể chèn ép được người quỳ sau. Lúc đại ca thành hôn, đại tẩu liền nhường vài lần, nhưng đến phiên nàng lại quên mất, quả là làm cho Gia Cát Sơ Thanh phải rơi vào trò cười sợ vợ rồi.

Người của phủ quận chúa đều đến từ phủ công chúa, thậm chí trưởng công chúa còn cố ý loại người của Hoàng môn, chỉ lựa vài thái giám quen thuộc trong phủ qua đây, cho nên sau khi Từ Man được dẫn vào tân phòng, Thanh Mai cùng Hương Xuân cũng đã gom táo, lạc rải trên giường qua một bên, để chừa lại một chỗ cho Từ Man ngồi. (Hoàng môn: cơ quan quản lý cung nữ thái giám trong cung)

Hỉ nương tiến vào, trước tiên trải chăn hỉ lên xong, lại nhìn quả khô đã bị đẩy qua một bên, cười cười cũng không nói gì, chỉ trải chăn xong rồi rải một ít lên chăn để tượng trưng.

Chẳng bao lâu, cửa phòng được mở ra, hỉ nương chúc vài câu may mắn, lại xướng vài đoạn khúc hỉ phòng, rồi mới bưng một cái mâm đến, bên trong có một cây hồng xứng*, một đầu vàng một đầu ngọc, Gia Cát Sơ Thanh đứng trước nhóm nữ quyến thân thích, cầm cán cây, cư nhiên lại có hơi run tay, không dám tiến lên. (*hồng xứng: cây dùng để giở khăn hỉ)

“Nhị đường ca, huynh nhanh chút đi, bằng không qua ngọ thiện, sẽ đến bữa tối mất.”

Nghe thấy tiếng cười của Gia Cát Mỹ Yên, nụ cười của Từ Man càng rộng, nhưng nghĩ mình vừa mới khóc, rủi như làm nhòe lớp trang điểm, người trong phòng này chẳng phải là cười chết sao.

Không đợi nàng rối rắm cho xong, Gia Cát Sơ Thanh tựa như hạ quyết tâm, từng bước một đi tới, hít sâu một hơi, thật cẩn thận vén khăn hỉ Từ Man ra.

Trước mắt Từ Man bừng sáng, nàng nheo mắt, cũng không dám ngẩng đầu, sợ lớp trang điểm hù người ta.

Nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại rõ ràng nhìn thấy Từ Man mặt hoa má phấn, mắt ngọc mày ngài, vẻ mặt thẹn thùng, so với trước đây không lâu, dường như đã thành thục lên một ít, tựa như quả đào mật đã chín, tỏa ra mùi hương ngọt ngào say lòng người.

“A, tân nương cũng thật xinh đẹp.”

“Chứ sao, quận chúa vốn chính là một đại mỹ nhân mà.”

Từ Man vì không nghe ra vẻ lúng túng trong giọng nói của họ, do dự một lát, vẫn là mở mắt tò mò nhìn lên. Nhưng chỉ mới liếc mắt một cái, Từ Man thấy ngay cả hô hấp của mình dường như đều phải dè dặt hẳn lên.

Gia Cát Sơ Thanh hôm nay mặc một thân trường sam tân lang màu đỏ, kết hợp với mũ đầu đính ngọc, gương mặt ngày thường vốn trắng nõn toát lên không ít huyết sắc, chân mày thanh tú, điểm điểm hàm tiếu, niềm vui sinh ra từ tâm kia, khiến cho Từ Man bị hấp dẫn thật sâu.

Đồng thời, Gia Cát Sơ Thanh cũng bị hãm sâu, vì lúc đến Từ Man có khóc, nên đôi mắt đen to tròn giống như được gột tẩy qua một phen, đen bóng mà ướt át, phối hợp với trang dung mĩ miều kia, Gia Cát Sơ Thanh thấy mà ** căng thẳng. (**: là của tác giả để)

Hai người cứ vậy mà im lặng nhìn nhau vài phút, vẫn là nghe tiếng phì cười của Gia Cát Mỹ Yên, hai bên mới làm bộ trấn định thu hồi ánh mắt.

Uống rượu giao bôi, cầm chén âm dương, Từ Man nén buồn nôn ăn một cái bánh trẻo sống, liên tục nói ba lần chữ “sinh”, khiến cho sắc mặt Gia Cát Sơ Thanh càng căng huyết khí. (bánh trẻo sống, chữ “sống” cũng là “sinh”, sinh có nghĩa là: sinh nở, sống)

Từ Man là quận chúa, người dám đến nháo động phòng quả thật cũng không đến vài người, cho dù là Gia Cát Mỹ Yên cũng chỉ chúc vài câu bèn theo trưởng bối ra ngoài, chỉ có mẫu thân của Mỹ Yên – Lỗ thị quan tâm dặn dò Từ Man thêm vài câu, mới là người cuối cùng rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại.

Hỉ nương lại xướng thêm vài tiếng, Từ Man bảo Thanh Mai đưa hỉ nương một cái bao đỏ, hỉ nương kia lại lại xướng vài câu, Từ Man cười khẽ, vội vàng bảo Thanh Mai lại bổ sung thêm một cái bao đỏ, hỉ nương thế mới khom người lui khỏi tân phòng.

Thấy mọi người đã đi ra noài, Từ Man đội mũ phượng cũng không dám động, chân lại càng không thể chạm đất, Thanh Mai và Hương Xuân thấy quận chúa cùng cô gia hai người nhìn nhau không nói gì, cũng không dám nán lại lâu, lặng lẽ ly khai.

“Huynh…” Gia Cát Sơ Thanh ngẩng đầu nhìn cặp nến long phượng trên bàn, căn phòng này gần như do chính một tay hắn thu thập, còn làm cho hắn ấm áp hơn so với phòng của hắn ở phủ Gia Cát. Nhưng hắn vừa nghĩ đến những ngày tân hôn, hai người cư nhiên ở chung một chỗ, đầu óc liền trống rỗng, dù có giỏi ăn nói cũng không phát ra được lời nào.

Từ Man nhìn hắn cố nén thấp thỏm, dường như có chút hiểu được, cho dù nàng cũng căng thẳng giống vậy, nhưng nơi này dù sao cũng không phải phủ Gia Cát, nàng vẫn bình tĩnh lại được.

“Vừa rồi bánh trẻo kia sống quá.” Từ Man bĩu môi, bất mãn nói.

Những lời này tựa như cởi bỏ được chốt mở xấu hổ của Gia Cát Sơ Thanh, hắn lập tức hùa theo nói: “Đây là để có điềm báo tốt thôi.”

Từ Man ngây người, nghĩ lại mình ban nãy nói liên tục mấy tiếng “sinh”, liền hận không thể đào cái hố mà chôn luôn mình.

“Có mệt không? Có đói bụng không?” Gia Cát Sơ Thanh dù muốn cười cũng phải nín, hắn thấy hắn cùng với Từ Man không cần chú trọng nhiều như thế, chỉ cần hắn lấy được Từ Man vào cửa, thì chính là trời xanh ban ân, cho nên không phải kiêng kỵ gì.

Từ Man đáng thương hề hề cử động cái cổ, thứ này đội lên đầu trông thì đẹp, nhưng đúng là muốn đòi mạng.

Gia Cát Sơ Thanh bèn tự tay cẩn thận nâng mũ phượng của Từ Man xuống, đặt lên bàn trang điểm bên cạnh, lại quay đầu nhìn về phía Từ Man, búi tóc phụ nhân mới được vấn kia, bất ngờ khiến cho nha đầu hôm qua vẫn còn là một cô bé, nay đã trở thành vợ hắn.

“A Man, huynh rất hạnh phúc…” Gia Cát Sơ Thanh ngồi trở lại trên giường, duỗi tay ôm lấy Từ Man, kích động nói liên tục vài lần, lại không biết còn muốn nói gì.

Từ Man vùi trong lòng hắn, cả trái tim ngâm trong ngọt ngào, cũng không ngưng lại lâu lắm, ngược lại đẩy đẩy hắn nói: “Ngoài trước còn phải tiếp khách, huynh đừng trì trệ nữa, tiệc tối mới là quan trọng đấy.”

Gia Cát Sơ Thanh lưu luyến buông Từ Man ra, lại cầm tay nàng hôn vài cái, mới dỗ dành nói: “Nếu muội gọi huynh là phu quân, huynh liền đi, bằng không huynh cứ ở lại đây, đến khi người ta đến gọi mới thôi.”

Từ Man xấu hổ, lần đầu tiên phát hiện Gia Cát Sơ Thanh vậy mà cũng có bộ mặt vô lại này, còn muốn thực sự có người đến giục mới thôi, ngày mai thể nào nàng cũng sẽ bị Mỹ Yên trêu chọc, cho nên chỉ có thể hơi không tình nguyện mà nhỏ giọng nói: “Phu quân.”

Tim Gia Cát Sơ Thanh run lên, từng luồng ngứa ngáy kia khuấy động khiến hắn hận không thể lập tức sử dụng quyền lợi của trượng phu, nhưng mà lý trí vẫn còn, cuối cùng hắn cũng chỉ ép Từ Man hôn hắn vài cái, mới dè dặt từng bước đi ra cửa.

Từ Man ngồi trên giường, nhìn hắn dùng ánh mắt ai oán, lưu luyến mà đi ra cửa, liền biết hắn cũng sẽ ở ngoài đó không lâu lắm, ngoài việc là hôn lễ của mình không ai dám quá đáng ra, Gia Cát Sơ Thanh ở bên ngoài là con ma ốm nhiều năm, cũng không có ai dám nhằm hôn lễ của quận chúa mà quậy tân lang.

Lúc này, bên ngoài Thanh Mai cùng Hương Xuân đi vào, cười rất chi là sáng lạn, nhất là Hương Xuân, đến giúp Từ Man cởi hỉ phục bên ngoài xong, miệng còn nói: “Đúng là cô gia thương quận chúa chúng ta, ra cửa còn dặn làm một chén mì hải sản, nói món khác sợ quận chúa không hợp khẩu vị nữa cơ.”

“Còn không phải sao, làm gì có nhà ai trong tân phòng còn để cho cô nương ăn mấy đồ hải sản đầy mùi kia a.” Thanh Mai bưng chậu nước đến, lại đổ chút thứ gì đó trong bình sứ vào, quậy đều, mới dìm khăn tay xuống.

Từ Man thấy tấm khăn kia ướt mềm, lại ấm áp dán lên mặt mình, lớp trang điểm tinh xảo kia rất nhanh liền toát ra, cư nhiên có thể so với nước tẩy trang ở kiếp trước, mà lớp trang điểm hôm nay của nàng cũng không vì khóc dữ dội mà nhòe đi hết. Đây có thể thấy được người cổ đại cũng có phương thức tự nhiên nguyên thủy của họ để giữ lớp trang điểm, hiệu quả nói không chừng còn tốt hơn kiếp trước.

Thu thập xong mọi thứ, Từ Man buồn ngủ ăn hết bát mì hải sản, bên trong bỏ đầy sò điệp và tôm lột, ăn kèm với rau dưa, quả là phá lệ thơm ngon. Nàng vốn đã đói bụng, liền kiềm không được ăn hơn nửa bát, mãi đến khi bị Hương Xuân cản lại, mới thèm thuồng liếm liếm môi, thầm thề ngày mai phải ăn cho no mới được.

Từ chiều đến chiều tối còn cách một khoảng thời gian, Từ Man không hề câu nệ, súc miệng xong, bèn sai người dọn giường, liền nghiêng nghiêng ngả ngả nằm nhoài ra giường, rất nhanh đã đến chỗ Chu Công ngủ bù, ngay cả hai nha hoàn bên người ra ngoài lúc nào, cũng không biết.

Thẳng đến trời tối, Thanh Mai nhẹ nhàng lay nàng tỉnh lại, lại lau qua người, Từ Man mới chính thức nhận ra rằng, màn đêm buông xuống, sẽ là lúc động phòng hoa chúc.

Tất cả buồn ngủ đã được giấc chiều bổ túc, Từ Man vùi trong chăn, càng nghĩ càng bồn chồn thấp thỏm, tim nhảy bình bịch, tay cũng siết chặt chăn.

“A Man, muội đã nghỉ khỏe chưa?”

Cái gì nên đối mặt cũng phải đối mặt, Từ Man nghe giọng Gia Cát Sơ Thanh, nhìn ánh mắt đồng dạng luống cuống của hắn, trong lòng lại nghĩ, đợi lát nữa có phải nàng nên cởi quần áo cho Sơ Thanh hay không.
Bình Luận (0)
Comment