Kể từ ngày
ấy, Từ Man phát hiện nha hoàn ma ma bên người, chẳng những không hề sinh lòng oán giận, ngược lại còn đối đãi với nàng càng thêm cẩn thận khiêm
tốn, cẩn thận đến mức nàng có chút không được tự nhiên. Cho nên, nàng
đang chậm rãi thích ứng, đem thân phận hèn mọn của người khác, dần dần
biến thành chuyện đương nhiên. Mặc dù trong lòng có đôi phần mâu thuẫn,
mặc dù nàng cũng sợ hãi nàng sẽ mất đi bản tâm của người hiện đại, nhưng nàng vẫn kiên trì muốn dung nhập vào thế giới này, chỉ lưu lại cho
chính mình một ranh giới cuối cùng.
Trải qua
việc này, Từ Man bỗng nhiên nhớ tới một quyển tiểu thuyết từng xem, kể
về một người nào đó xem người hầu hạ bên cạnh thân thiết như chị em,
cuối cùng lại bị người đó phản bội thật đau, nếu nói lúc trước đọc
truyện, nàng còn bán tín bán nghi, nhưng hôm nay đã tin chắc không còn
nghi ngờ. Trong lòng ai cũng đều có dục vọng muốn trèo lên, quý tộc cũng vậy, hạ nhân cũng thế. Nếu hạ nhân trước giờ vẫn an phận thủ thường ở
vị trí hạ nhân, cấp cho họ một ít chỗ tốt thích hợp trong phạm vi có
thể, như vậy họ sẽ mang ơn, sẽ máu chảy đầu rơi vì ngươi, chỉ khi nào
ngươi cho các nàng thứ ảo tưởng không thực tế, hơn nữa còn làm cho nô
tính của họ biến mất, rất có thể họ sẽ có được suy nghĩ của chính mình,
thậm chí còn âm thầm cười nhạo chủ nhân. Họ sẽ không cảm ơn ngươi, bởi
vì ngươi đã đi ngược lại xã hội này, trở thành ngoại tộc, họ không chừng còn có thể ruồng bỏ chủ nhân, bởi vì ngươi ở trong lòng họ, đã mất đi
lực kinh sợ, cũng đồng dạng mất đi lòng trung thành của họ. Nhân tính là như thế, không phải tất cả đều là lương thiện, cũng không phải mỗi
người trời sinh đều trung thành.
Từ Man thấy
chính mình không đánh cuộc được, cũng không có bản lĩnh đùa giỡn nhân
tâm trong lòng bàn tay, càng không thể nghĩ cách đấu tranh tư tưởng với
những người có suy nghĩ thâm căn cố đế đã lưu truyền hơn một ngàn năm
nay, cho nên nàng cũng không nghi ngờ quyết định của mẫu thân. Theo như
so sánh, mẫu thân so với nàng càng hiểu được cách làm một quý tộc như
thế nào hơn, làm sao để khống chế nô bộc trong nhà hơn. Việc Từ Man phải làm bây giờ, là học tập kinh nghiệm của mẫu thân, dưới thông lệ cũ được cho phép của thế giới này, thỉnh thoảng phóng thích một chút thiện ý
cho những nô bộc bị áp bức kia.
Bởi vì phải
vào cung, mặc dù trước đó mẫu thân đã nói với Từ Man một ít tình huống
trong cung, nhưng nàng sợ Từ Man còn nhỏ, sẽ sớm quên, bèn gọi nữ nhi
tới, trịnh trọng nói lại một lần. Hiện tại, Hoàng đế trong cung là em
trai ruột của Đại trưởng công chúa, hai người là chị em cùng một mẹ sinh ra, nghe nói nhỏ hơn Đại trưởng công chúa 5 – 6 tuổi, vậy hẳn là đã tầm hơn 20 tuổi. Bởi vì tiên hoàng qua đời sớm, vị Hoàng đế trẻ này, hầu
như do một tay Đại trưởng công chúa nuôi dạy lên, thậm chí vì để hắn có
thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, Đại trưởng công chúa còn hy sinh cuộc hôn nhân thứ nhất của mình, cho nên có thể thấy được tình cảm của Hoàng đế
đối với Đại trưởng công chúa rất sâu đậm.
Đương kim
Hoàng đế hiện tại có một Hoàng hậu Lỗ thị, ba mỹ nhân, bốn lương nhân,
cùng với nhiều bát tử thất tử. Trong đó Hoàng mỹ nhân, Trần mỹ nhân còn
có Đào lương nhân là những nữ quyến được tuyển vào trong cung đầu tiên.
Trong số đông tần phi, Hoàng mỹ nhân sinh được Trưởng hoàng tử và Nhị
công chúa, Trần mỹ nhân sinh được Đại công chúa, An mỹ nhân có Tam công
chúa, Điền mỹ nhân có Tam hoàng tử, chỉ tiếc vừa sinh hoàng tử ra, Điền
mỹ nhân đã mất, không bao lâu Tam hoàng tử cũng không qua được liền chết non, còn lại Đào lương nhân có Nhị hoàng tử, Giang lương nhân có Tứ
công chúa.
Đối với
chuyện tiểu cữu cữu có mấy đứa con, Từ Man cũng không có hứng thú gì,
ngược lại lúc nghe nói đến Hoàng hậu Lỗ thị và Hoàng mỹ nhân, thì có một chút động dung. Hoàng hậu Lỗ thị xuất thân từ Lỗ gia ở Đan Dương, là
chị em ruột với vợ của nhị lang nhà Gia Cát, trước khi gả cho Hoàng đế
cũng có quen biết với Đại trưởng công chúa. Hoàng đế vì chờ Hoàng hậu
đến tuổi cập kê, mà thậm chí lúc vừa mới đăng cơ cũng không lập Hoàng
hậu, ngược lại chờ qua vài năm sau mới lấy Lỗ thị về làm Hoàng hậu, có
thể thấy được hai người có tình ý.
Mà vị Hoàng mỹ nhân kia, Từ Man cũng không xa lạ, nàng ta xuất thân từ nhà họ Hoàng ở Lư Giang, cũng chính là cô mẫu (cô) của nữ chính trong sách – Hoàng Tú Oánh, cũng là em gái ruột của chồng
trước của Đại trưởng công chúa. Lúc trước vì ngôi vị Hoàng đế, chẳng
những Đại trưởng công chúa phải ra thỏa hiệp, ngay cả Hoàng đế cũng phải ở đợt tuyển nữ quyến đầu tiên, mà chọn nàng ta vào trong trung. Cũng
chính là nàng, ở trong truyện là hậu thuẫn lớn nhất của Hoàng Tú Oánh,
cũng chính là nàng, ở đoạn kết cuối cùng trong sách, ngồi lên vị trí
thái hậu, Đại hoàng tử của nàng cũng trở thành vị Hoàng đế tiếp theo.
(Hoàng mỹ nhân là cô ruột của Hoàng Tú Oánh)
Từ Man cúi đầu, chơi đùa với ngón tay, nghe mẫu thân tiếp tục nói, suy nghĩ dần bay xa.
Đối với
người của phủ Đại trưởng công chúa, vào cung cũng không cần rườm rà,
thậm chí ngay cả thông báo cũng không cần, chỉ cần ăn mặc xong, ngồi lên xe ngựa, mang theo đoàn nghi trượng của trưởng công chúa, là có thể
chậm rãi nghênh nghênh ngang ngang tiến vào hoàng cung.
Tại thời
không này, lịch sử đã hoàn toàn mất quyền lực của nó, vị trí hoàng cung
tuy còn tọa lạc tại hướng đông nam, nhưng kiến trúc cung điện không còn
giống Cố Cung (tên gọi khác của Tử Cấm Thành) của đời nhà Minh nữa.
Từ Man ngồi
trên xe ngựa, đã hoàn toàn thích ứng với xe ngựa xóc nảy của thời đại
này, lại đối với việc sắp sửa đối mặt với người lãnh đạo cao nhất của
đất nước này, thì ẩn ẩn có chút kích động và khẩn trương.
Đoàn nghi
thức của Đại trưởng công chúa luôn luôn có đặc quyền, không cần bẩm báo, chỉ cần đưa lệnh bài ra là có thể tiến thẳng vào Đông Hoa Môn, thậm chí ra vào hậu cung đều có thể ngồi kiệu mà đi, có thể thấy ở trong cung
được vinh sủng như thế nào.
Trong hậu
cung, thái hậu đã mất, bởi vì mẹ ruột của Hoàng đế là đích mẫu, lại là
tiên Hoàng hậu, cho nên từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay, vị trí thái hậu vẫn luôn bỏ không, mà thái hoàng thái hậu đã sớm qua đời, cho nên trong cái hậu cung lớn như thế, quyền thế lớn nhất hiện nay chính là Hoàng
hậu Lỗ thị cùng với Hoàng mỹ nhân – mẹ của Trưởng hoàng tử. Tuy nhiên
hai người này so với địa vị của Đại trưởng công chúa, cũng phải ít nhiều kiêng kỵ, chỉ vì Đại trưởng công chúa là công chúa duy nhất của cả Ngô
quốc, lại là ruột thịt duy nhất của Hoàng đế, còn vì ngôi vị Hoàng đế mà hy sinh lớn lao.
“A Man đừng căng thẳng quá, đó là cữu mẫu (mợ) của con.” Đại trưởng công chúa xuống kiệu, nhìn nữ nhi bên cạnh níu lấy váy mình mà buồn cười, sờ đầu nhỏ của nàng, an ủi nói.
Từ Man dạ
một tiếng, trong lòng lại không cho là đúng, nàng đã từng đọc qua không
ít truyện cung đấu, thân thích cái gì, nếu đã là vì ích lợi gì đó rồi,
thì cho dù có là cha cũng không còn là cha, con cũng không còn là con,
cữu mẫu thì có là gì, nàng ta đầu tiên là Hoàng hậu, sau mới là mợ đúng
không.
Đại trưởng
công chúa không hề biết nữ nhi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, cũng không để ý nữa, chỉ nắm tay nàng, mang theo đại nha hoàn bên người bước lên
bậc thang.
Phượng Tê
Cung của Hoàng hậu vì chiêu hiển địa vị, mà bậc thang trước điện làm
bằng cẩm thạch tổng cộng có bốn bậc, bốn phía dựng cột son, tất cả đều
khắc ‘phượng hoàng phi thiên’ giống nhau như đúc, trên thân phượng dùng
sơn vàng quét lên, lấy đông châu làm mắt, ánh mặt trời chiếu xuống rọi
lên lấp lánh, lại trông rất nghiêm trang.
Từ Man theo
mẫu thân bước lên bậc thang, cảm thụ được không khí hoàn toàn không
giống như Cố Cung của kiếp trước, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi. Đồng
dạng là hoàng cung, hoàn cảnh lại khác nhau, thì ý nghĩa tượng trưng
cũng không giống nhau, kiếp trước (hiện đại), vì nguyên nhân chiến loạn mà Cố cung ở Nam Kinh chỉ còn lại có số lượng cung điện không nhiều lắm, dĩ nhiên đã trở thành nơi để cho các du
khách tham quan, một nơi như vậy khiến Từ Man không sinh ra một tia kính sợ nào, cho dù nàng đi Cố Cung ở Bắc Kinh, nhìn thấy cũng là dòng người đông đảo, hoàng quyền gì đó, nàng một chút cũng không thể nghiệm được,
một nơi như thế, chỉ xem là danh lam thắng cảnh mà thôi.
Nhưng hiện
tại lại khác, những tòa cung điện ở nơi này vẫn còn rất tốt, thậm chí
rất nhiều nơi còn trông như mới được tu sửa, song Từ Man lại có cảm giác ngột ngạt áp bức chưa bao giờ có, nơi này thật sự có người ở, nơi giai
cấp phân biệt nghiêm trọng nhất này, họ là những người tôn quý nhất của quốc gia này, là đại diện cho hoàng gia.
“Thỉnh an
Đại trưởng công chúa, quận chúa.” Vừa lên cầu thang, nữ quan ngoài cửa
đã đi tới, vẻ mặt tươi cười, tuổi không lớn lắm nhưng cử chỉ có chuẩn
mực, theo sau nàng còn có hai tiểu thái giám, hình như là đặc biệt chờ ở đây.
“Đệ muội có
đây không?” Bởi vì không thông bẩm, cho nên Đại trưởng công chúa cũng
không thể chắc chắn Hoàng hậu có trong điện, mà Từ Man còn càng kinh
ngạc hơn khi thấy mẫu thân gọi Hoàng hậu như vậy.
“Nương nương vẫn còn ở trong ạ, biết được công chúa đến, vốn là muốn đích thân tới
đón, chỉ là có chút nguyên nhân, còn thỉnh công chúa thứ tội.” nữ quan
kia trả lời, cũng không ngăn được nụ cười, mặt mày đều lộ ra kiêu ngạo
và vui vẻ.
Đại trưởng
công chúa nhướn mày, đầu tiên là một tia kinh ngạc, ngay sau đó cũng hân hoan nói: “Ai cần muội ấy tới đón ta, toàn là người một nhà, cũng quá
xa lạ rồi.”
Hai người
nói chuyện, rồi dẫn theo Từ Man vào cung điện, trong điện cũng đặt chậu
than, trong không khí có mùi hương nhàn nhạt. Vòng qua tấm bình phong,
đi đến tẩm điện phía sau. Vừa vào cửa, Từ Man liền bắt gặp một nữ tử
thân vận áo gấm thêu mẫu đơn, nửa nằm trên tháp, trên đầu búi lăng vân
kế*, một con Cửu thiên phượng hoàng nằm trên búi tóc, cổ phượng ngẩng
cao, ngậm một hạt châu đỏ rũ xuống trước trán, gương mặt nàng mượt mà,
đôi mắt to tròn như quả nho có hơi khép hờ, khóe miệng hơi mỉm cười,
không biết là đang nghĩ gì.
Lăng vân kế:
“Thỉnh an
Đại trưởng công chúa, quận chúa.” Đám nô tỳ trong phòng vừa thấy công
chúa tiến vào, đều nhao nhao hành lễ, làm cho nàng ta bừng tỉnh, ngay
sau đó lộ ra nụ cười tươi hơn nữa, từ trên sập đứng lên.
“Đại tỷ tỷ.” Hoàng hậu rảo bước đi tới, giơ tay nắm lấy tay Đại trưởng công chúa, có chút làm nũng kêu.
Đại trưởng công chúa cũng tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn nàng, mãi đến khi nàng bị nhìn đến hơi đỏ mặt mới hỏi: “Có tin vui phải không?”
Hoàng hậu
chu miệng, không vui nhìn nữ quan ở phía sau Đại trưởng công chúa, Đại
trưởng công chúa lại cười nói: “Ngươi chớ nên trách nàng, nàng ta cũng
không nói gì cả, là ta cực ít thấy nàng ta vui vẻ đến nhướn mày như vậy, lại thấy muội không đi ra nghênh đón ta, mới có thể đoán được vài
phần.”
“Hôm nay
thái y đến bắt mạch bình an, nói mới có ít ngày… Bất quá, đã nắm chắc 8
phần rồi.” Hoàng hậu cư nhiên thoải mái lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như cô
gái mới lớn, ở trước mặt Đại trưởng công chúa không hề có một chút kiêu
ngạo không nói, còn xem như là trưởng bối thân cận vậy.
“Vậy là có
thật rồi, một khi đã như vậy, muội cũng không thể lơ ngơ lớ ngớ được,
phải cố kỵ thân thể mình nhiều hơn, hiểu không?” kéo tay Hoàng hậu, Đại
trưởng công chúa một lần nữa đuổi về trên sập, lúc này mới liếc nhìn Từ
Man một cái.
Từ Man vội
vàng sửa sang lại bộ cánh mới xinh đẹp trên người, tiến lên hành lễ vạn
phúc nói: “A Man thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Lúc này
Hoàng hậu mới phát hiện công chúa có dẫn theo nữ nhi đến, chính mình vừa rồi nhất thời hưng phấn, cư nhiên quên mất việc này, mặt mày không khỏi càng hồng, áy náy nói: “Xem ta này, quên mất cháu gái, thật là đáng
đánh đòn, mau lại đây lại đây, để mợ nhìn xem, cũng lâu lắm rồi chưa gặp con đó.”
Từ Man chậm
rãi đi qua, bị Hoàng hậu giữ chặt lại, nàng cẩn thận quan sát ánh mắt
Hoàng hậu, trong mắt đong đầy yêu thương và vui sướng, lại không phát
hiện một chút nào lạnh lùng cùng xa lạ, điều này thật sự là hoàn toàn
tương phản với những truyện cung đấu kia, nàng thực không ngờ tới, hoàng gia cư nhiên cũng sẽ ấm áp giống như dân chúng bình thường, mọi người
giống như người bình dân vậy, nương tựa lẫn nhau, thật lòng đối đãi
nhau.
Từ Man nghĩ, nàng có chút thích Hoàng hậu cữu mẫu thoạt nhìn không hề có một chút nghiêm trang này rồi.