Cảm thụ được nụ hôn tinh tế từ sau lưng truyền đến, Từ Man nằm
sấp trên giường êm, dư âm của từng cơn sóng kia khiến thân thể của nàng
hơi rung động, nhưng vẫn không nhịn được màn châm ngòi của Gia Cát Sơ
Thanh, thân mình lại bắt đầu thấy hư không.
“Huynh… đừng…” hơi thở thều thào, trên lông mi còn đọng nước mắt, khiến Từ Man trông càng đặc biệt yếu ớt.
Gia Cát Sơ Thanh cũng biết lúc này không phải thời cơ tốt, nhưng vẫn lưu
luyến để lại nhiều ấn ký hồng mai trên lưng Từ Man, mãi đến khi phát
giác Từ Man sắp khóc, mới cầm y phục đã cởi một nửa của nàng kéo nhẹ
lên, cẩn thận bao lại thân thể làm hắn phát cuồng kia.
“Thật xin lỗi, huynh ngày đêm đều nhớ đến muội.” Chỉnh lại tóc cho Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh dán tại bên tai nàng nói.
Từ Man khụt khịt mũi, nức nở nói: “Huynh nói 3 đến 10 ngày, nhưng hôm nay đã qua gần hai tháng, sao bây giờ huynh mới về.”
Gia Cát Sơ Thanh thương tiếc hôn lên cổ nàng, xin lỗi nói: “Dựa vào chút
máu kia cũng không dễ dàng phân giải ra nguồn gốc độc tố, cho nên tốn
chút thời gian, hơn nữa nguyên liệu giải độc khó tìm, mới kéo dài đến
hôm nay.”
Từ Man mặc kệ thân thể xụi lơ, giãy dụa
quay người lại, trên hai mắt phủ một tầng sương mù, nàng kéo tay Gia Cát Sơ Thanh, kích động nói: “Huynh là nói… là nói cữu cữu được cứu rồi?”
Gia Cát Sơ Thanh vén ra làn tóc mai hơi ẩm ướt, hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, cười gật gật đầu.
Nương theo ánh mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, Từ Man rốt cuộc thấy rõ gương mặt của nam nhân nhà mình, mặc dù ăn mặc rất sạch sẽ, nhưng vẻ mệt mỏi
nơi đáy mắt làm sao cũng không che được, sợ là hắn bôn ba vì việc này đã nhiều ngày đêm, hôm nay lại không kịp nghỉ ngơi đã tới gặp nàng.
“Huynh trở về, là sẽ cùng muội hồi phủ sao?” Từ Man dán vào trong ngực Gia Cát Sơ Thanh, bên tai truyền đến hơi thở ấm áp của hắn, mấy ngày qua chẳng
những Gia Cát Sơ Thanh nhớ nàng, mà chính nàng cũng đêm đêm khó ngủ,
chiếc giường rộng lớn ấm áp của lúc tân hôn ban đầu, chung quy cũng có
một ngày lạnh lẽo khiến nàng không sao chịu được.
Nói đến điểm này, bàn tay Gia Cát Sơ Thanh vuốt ve thân thể Từ Man khoáng
khựng lại, áy náy càng sâu thêm vài phần, lại chỉ có thể đè nén không nỡ trong lòng, chua sót nói: “Sự tình chưa kết thúc, huynh cũng không thể
lộ diện, bằng không đối với muội đối phủ công chúa cũng không phải là
chuyện tốt, hơn nữa huynh còn có việc phải làm, ngay ngày mai phải rời
khỏi Kiến Khang.”
Từ Man rất muốn bảo hắn đừng đi,
rất muốn bảo hắn cùng nàng hồi phủ, nhưng nàng rất rõ ràng biết được,
hắn đi chuyến này không đơn giản là vì triều đình, vì xã tắc, mà hơn cả
là vì nàng, vì phủ quận chúa, thậm chí còn vì phủ công chúa, chỉ khi
Hoàng đế tỉnh lại, giang sơn vững chắc, đất trời rộng lớn một mảng trong sạch, nàng mới có thể cùng hắn tiếp tục cuộc sống vô âu vô lo.
“Đừng sợ, phải tin tưởng hoàng thượng, tin tưởng phụ huynh muội, tin tưởng
huynh…” in từng nụ hôn trên trán Từ Man, Gia Cát Sơ Thanh ôm chặt lấy
nàng, tham lam hưởng thụ ấm áp của giây phút này.
Chờ Từ Man lần nữa xuất hiện trước cửa tiệm son phấn, đám người dò thám bên ngoài hiển nhiên đã có chút mất kiên nhẫn, vừa thấy Từ Man đi ra, bên
cạnh vẫn không có ai khác đi theo, bèn lùi lại vào trong bóng tối, mãi
đến khi xe ngựa của Từ Man lăn bánh, mới tiếp tục theo sau.
Từ Man ngồi trong xe ngựa, kéo kéo cổ áo, cứ thấy sẽ lộ ra gì đó, để người khác thấy xấu hổ, nhưng cũng may dọc đường đi Thanh Mai và Hương Xuân
không có vẻ gì dị thường, cũng khiến nàng dần dần bình tĩnh lại.
Nâng tay lên sờ lồng ngực mình, viên thuốc chứa trong cái gói kia, chính là
thuốc giải mà Gia Cát Sơ Thanh thiên tân vạn khổ đưa đến, hiện tại chỉ
cần đưa thuốc giải vào tay người có thể tin tưởng ở trong cung, là Hoàng đế cữu cữu sẽ có cơ hội thuyên chuyển, như thế thanh đao treo trên đầu
nàng gần đây cũng sẽ tự nhiên biến mất, tất cả mọi thứ sẽ trở lại yên ổn như trước.
Theo mạch suy nghĩ mà nhịp tim đập càng
nhanh, Từ Man cảm thấy đặt trong ngực nàng đã không chỉ đơn giản là một
viên thuốc giải độc, mà là một mấu chốt cuối cùng trong quyển sách trọng sinh này, chỉ cần Đại hoàng tử không được kế vị, như vậy câu chuyện sẽ
hoàn toàn triệt để chệch khỏi nội dung nguyên tác, chẳng những Từ Man có thể thoát khỏi gông xiềng của nội dung cốt truyện, mà những người khác
cũng sẽ theo đó mà thay đổi vận mệnh, có được kết quả tốt.
“Quận chúa… Quận chúa…”
Từ Man hồi thần, cảm giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, nàng ngẩng đầu thắc mắc nhìn vẻ mặt lo lắng của Thanh Mai.
“Chúng ta còn muốn đi tiệm khác không ạ?” Thanh Mai rót cho Từ Man chén nước hỏi.
Từ Man tay cầm chén nước có hơi run, không biết là vì sắp đối mặt với nguy nan hay là biết được có thể xoay chuyển càn khôn, thoát khỏi vận mệnh,
mà cảm xúc dâng trào. Nàng cố gắng đè nén kích động và khẩn trương trong lòng, uống vào ngụm nước mới nói: “Hồi phủ.”
Bây giờ nàng làm gì còn có tâm tư đi dạo khắp nơi chứ.
Vì để tránh tai mắt người khác, Từ Man không lập tức đến phủ công chúa, mà là về phủ mình trước, sau đó lập tức tìm Mai bà bà và Cẩn bà bà đến,
đây là Gia Cát Sơ Thanh hôm nay cố ý dặn, bảo nàng kêu họ dùng con đường của họ mà đưa thuốc đến phủ công chúa, đến lúc đó Đại trưởng công chúa
tiến cung thăm bệnh, chỉ cần đưa đến tay một tiểu thái giám bên người
Hoàng mỹ nhân, vật này tự nhiên sẽ được dùng trên người Hoàng đế.
Nhưng lúc Từ Man mới vừa bàn bạc xong với hai vị bà bà, định đưa thuốc vào
tay họ, bên ngoài ma ma lại chạy vào, nói là người trong cung tới. Từ
Man cất thuốc trở lại trong lòng, nàng không biết lúc này trong cung
truyền nàng đến làm gì, bởi vì hiện tại người trong cung có thể triệu
nàng đến, khẳng định chỉ có Hoàng mỹ nhân.
Mai bà bà
và Cẩn bà bà đều rất lo lắng cho Từ Man, giữa hoàn cảnh thế này, còn
không bằng cáo bệnh không ra, nếu không sau khi vào cung, sẽ gặp phải
chuyện gì, thật đúng là khiến người khó có thể đoán trước. Từ Man nghe
xong, cũng thấy hai vị bà bà nói có lý, bèn chuẩn bị sai người báo lại
với trong cung, nói là hôm nay đi chơi về, thấy đau đầu sợ là có chút
không khoẻ.
Lại không ngờ rằng, ma ma trong phủ vừa
đi ra đáp lời, chuyện cáo bệnh còn chưa nói ra miệng, người tới đã nói
ra chuyện hôm nay Đại trưởng công chúa vào cung, không hồi phủ mà muốn ở lại trong cung một đoạn thời gian.
“Mẫu thân còn chưa hồi phủ ư?” Từ Man vịn bàn đứng lên, không dám tin nói.
Ma ma kia cũng thấy sự tình không ổn, vội vàng trả lời: “Nói là hôm nay đi thăm Hoàng hậu nương nương, nào ngờ thân thể Hoàng hậu nương nương
không khỏe, bèn ở lại luôn trong cung chăm sóc.”
“Sao họ dám?” Từ Man thất hồn lạc phách ngồi trở lại trên ghế, hai vị bà bà nhìn thân mình nàng lung lay, vội đi qua đỡ lấy.
Cẩn bà bà ở trong cung lâu nhất, kinh nghiệm cũng phong phú hơn nhiều, bà
liền khuyên nhủ: “Đây rõ ràng là cài bẫy để quận chúa chui vào, quận
chúa cũng không thể lơ là.”
“Nhưng mẫu thân ta còn ở
trong cung, bọn họ đây là muốn…” hai chữ ‘giam lỏng’ cuối cùng vẫn ngậm
trong miệng Từ Man, không phun ra được.
“Lão nô thấy
chi bằng đến phủ công chúa Hòa Húc hỏi xin ý kiến của Tần thái mỹ nhân,
suy cho cùng thân phận vẫn còn đó.” Cẩn bà bà không đành lòng thấy Từ
Man đau lòng, lại sợ nàng khăng khăng tiến cung, liền nói.
Từ Man lắc đầu, Tần thái mỹ nhân là ở lúc Hoàng đế còn nắm quyền, thân
phận xem như tôn quý, nhưng một khi Đại hoàng tử đoạt được quyền, ngộ
nhỡ “lục thân không nhận” (không nhận họ hàng), chuyện này trong lịch sử cũng không phải không có, chỉ cần đạt được thắng lợi, thì tất cả mọi
điều đã làm cùng lắm cũng chỉ là một đoạn trong sử sách, hoàn toàn không có bất cứ ý nghĩa gì, cũng sẽ chẳng có ai ăn no rỗi việc mà đi ra chỉ
trích.
“Lão nô nghĩ nhất định là bọn họ có chuyện mới tìm quận chúa, nhưng lại có điều kiêng kị, nên mới dùng công chúa uy
hiếp, sự tình tóm lại sẽ không đơn giản như vậy.” Mai bà bà đã từng thấy qua nhiều âm mưu, lúc này bất luận là Đại hoàng tử hay là Hoàng đế, căn bản đã không còn đường lui.
Từ Man nhớ tới ngày nọ
Hoàng Tú Oánh đến thăm dò, Hoàng mỹ nhân sẽ không thể nào không biết
động tác của Hoàng Tú Oánh, nhưng Từ Man lại không tin Hoàng Tú Oánh sẽ
dám nói ra tình hình thật sự, dù sao lai lịch của Hoàng Tú Oánh quá mức
rợn người, ở cái thời cổ đại kính sợ quỷ thần này, cho dù có thể được
trọng dụng trong nhất thời, sớm hay muộn cũng sẽ bị xem là yêu nghiệt mà thiêu cho tan xương nát thịt, huống chi người hoàng gia vẫn luôn có
tính đa nghi.
Như vậy còn lại, có thể tìm nàng tới hỏi, cũng chỉ là muốn biết tung tích của Gia Cát Sơ Thanh và Tứ hoàng tử.
Lấy lại bình tĩnh, Từ Man nghĩ tới viên thuốc trong lòng, hạ quyết định
nói: “Bất luận bọn họ có âm mưu gì, lần này vào cung, ta nhất định phải
đi.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Man cũng mặc kệ đêm qua có ngủ ngon hay không,
nàng rúc trong xe ngựa cố vực dậy tinh thần, dọc đường liên tục nghĩ tới người và sự kiện đột phát mà có thể gặp phải, nàng cũng không cho rằng
mình có bản lĩnh nghịch thiên gì, nhiều năm nay sống ở hoàng gia, cho dù từng gặp phải một ít bất lợi và uy hiếp, nhưng đó cũng chẳng qua là đều núp trong bóng tối. Từ lúc xuyên qua giờ, nàng căn bản không nghĩ chính mình sẽ có một ngày tham dự vào đại sự “bảo hoàng trừ gian” này (bảo vệ hoàng đế, trừ kẻ gian). Trước giờ nàng luôn nghĩ, với thân phận này của mình, cho dù Đại hoàng tử muốn làm phản, nàng cũng còn có phụ huynh mẫu thân, cùng lắm thì nàng đem vài tình tiết đã xuất hiện trong sách, tìm
một cơ hội thích hợp để nhắc nhở người bên cạnh.
Chỉ
tiếc, cốt truyện thay đổi, nàng thân là cháu gái ruột của Hoàng đế, nếu
đã hưởng thụ tôn vinh của hoàng gia, thì ở thời điểm thích hợp, cũng
phải báo đáp tương đương.
Lần này vào cung, hoàn toàn khác hẳn ngày xưa, thị vệ đại môn đều đổi thành người nàng không biết,
thái giám cung nữ tới tới lui lui đều là những gương mặt lạ lẫm, Từ Man
thấy mình căng thẳng đến đau cả dạ dày, đây không còn là chút chuyện vặt đầu cơ trục lợi giữa nàng và Hoàng Tú Oánh trong dĩ vãng nữa, người mà
nàng phải đối mặt hôm nay, chính là Hoàng mỹ nhân – người phụ nữ trong
hậu cung đã từ lâu không còn bị cữu cữu khống chế, mà qua vài tháng ngắn ngủn, hiện tại đã trở thành người phụ nữ nắm quyền thế nhất hậu cung.
Dọc trên đường đi, đều là cảnh sắc quen thuộc, nhưng nơi này đã không còn
là ngôi nhà của cữu cữu mà lúc bé nàng thường hay tới chơi nữa.
“Hoàng mỹ nhân quả là thủ đoạn giỏi nhỉ.” Từ Man vừa vào Lăng Khởi Cung, liền
nhìn thấy Hoàng mỹ đã thay đổi cách ăn mặc dịu dàng của ngày xưa, bỗng
nhiên diễm lệ chói người, cao cao tại thượng ngồi trên đại điện, khí thế trên người cũng không hề thu liễm một chút nào.
“Lớn mật!” Đại thái giám bên người Hoàng mỹ nhân đi ra, lớn tiếng quát.
Từ Man cười lạnh một tiếng, liếc mắt ngạo nghễ nói: “Cẩu nô tài, cút qua
một bên, ta nói chuyện với chủ tử ngươi, ngươi còn không có tư cách chõ
mõm vào.”
Hoàng mỹ nhân vẫn nhìn bộ dáng ngang ngược
của Từ Man, đầu mày khẽ nhíu, lập tức giãn ra, cười nói: “A Man đã thành hôn rồi, tính tình xem ra lớn hơn trước nhỉ.”
Từ Man lại khinh khỉnh nhìn bà ta, không chút nào che dấu chán ghét nói: “So
với kẻ nào đó trên mặt một kiểu sau lưng một vẻ, còn hơn chán, giờ sao?
Bây giờ không giả vờ nữa à? Hay là muốn chờ cữu cữu ta mất rồi, ngồi lên vị trí thái hậu hậu cung kia?”
“Từ Man! Ngươi chớ có không giữ mồm giữ miệng!” Hoàng mỹ nhân bị chọc trúng tim đen, cũng giận hơn vài phần, thấp giọng quát.
“Bà cũng không có gì tư cách nói ta?” Từ Man bâng quơ nói: “Ngươi đúng là
thủ đoạn giỏi, nhà họ Tôn ta còn chưa có chết hết đâu, mà đã bắt đầu
nhốt người họ Tôn rồi, coi vậy mà muốn sau này Đại hoàng tử cũng sửa lại họ nhỉ, họ Hoàng ư?”
“Từ Man, đây là chuyện của
hoàng gia, ngươi một không phải họ Tôn, hai không lấy chồng hoàng gia,
không có tư cách ở đây nghi ngờ quyết định của thiên gia!” Hoàng mỹ nhân như bị chọc giận, thanh âm lớn rất nhiều.
Nhưng Từ
Man căn bản không sợ hãi, tiếp tục chống đối nói: “Vậy ta cũng nói cho
bà biết, hoàng gia ta chẳng những có hoàng tử, còn có một vị hoàng thúc
gia gia trên đời đấy, đừng tưởng phủ tướng quân của ngươi lấy thúng úp
voi, thực là khinh người quá đáng, đầu tiên là bắt hôn phu của ta, để
cho bây giờ không biết sống chết ở đâu, nay lại còn giam lỏng mẫu thân
ta, đây là Đại hoàng tử còn không chưa kế vị đâu, mà đã muốn đuổi tận
giết tuyệt rồi ư?”
Hoàng mỹ nhân xoa mày, khoát tay,
không kiên nhẫn nói: “Cũng không biết ngươi nghe ai nói, vừa bước vào đã như pháo nổ rồi, thôi thôi, bản cung có nói thêm nữa, ngươi cũng sẽ
không tin, không bằng tự mình đến Phượng Tê Cung nhìn một cái đi. Cô
nương lớn thế này, cũng đã thành hôn rồi, tâm tư cư nhiên còn nông cạn
như vậy, đại biểu ca ngươi là loại người nào, đối đãi với ngươi có tốt
hay không, ngươi không biết sao? Vẫn là trở về suy nghĩ cho kỹ đi.”
Từ Man căn bản chả thèm nán lại, vung tay áo liền đi ra ngoài, một tiểu
thái giám bên cạnh nhận được ánh mắt của Hoàng mỹ nhân, lập tức đi theo
sau.
Hoàng mỹ nhân nhìn theo bóng dáng Từ Man, cơn giận vừa rồi chẳng những biến mất, ngược lại lộ ra ý cười.
“Chủ tử người xem…” Đại thái giám bên cạnh chần chờ nói.
Hoàng mỹ nhân dựa vào ghế, thản nhiên nói: “Chẳng qua là một con ngốc, nếu nó quả thật biết được Tứ hoàng tử biến mất, thì đã vào cung tìm bản cung
gây chuyện từ lâu rồi.”
“Nhưng nàng ta rõ ràng ngay từ đầu muốn viện cớ không vào cung.” Đại thái giám buông mắt, lộ ra một tia hồ nghi.
Hoàng mỹ nhân vươn tay đặt vào trong tay Đại thái giám, đứng lên nói: “Nữ
nhân trong nhà lúc nào mà chẳng có thời điểm khó chịu, hơn nữa biết mẫu
thân nó ở đây nó vội vàng chạy đến, cũng không kỳ quái.”
Bà vậy mà nhận được tin, nha đầu kia hôm qua ở tiệm son phấn vì chuyện nguyệt tín mà bị mất mặt.
“Tên Gia Cát Sơ Thanh kia cũng không biết chạy đi đâu, chẳng lẽ được người
khác cứu đi.” Đại thái giám đỡ Hoàng mỹ nhân, cẩn thận vịn lấy bà ta, đi đến hậu điện.
“Chẳng qua là một kẻ hôn phu của quận
chúa, chỉ sợ cũng dựa dẫm vào trong cung, hiện tại ngay cả phủ Gia Cát
cũng bị chúng ta chèn ép lật người không nổi, sao phải sợ một tên tiểu
thương như hắn? Chẳng đủ gây uy hiếp đến ta.” Hoàng mỹ nhân khinh thường nói: “Có điều, chỉ cần là kẻ gây trở ngại cho hoàng nhi ta bước lên vị
trí kia, bản cung cũng sẽ không nhân từ nương tay, bọn người kia cũng
chỉ ở lại trong cung vài ngày thôi. Sai người trông coi chặt chẽ cho bản cung, xem nha đầu kia có tiếp xúc với người nào khác, truyền tin tức gì không, hôm nay bất luận nó có làm ầm ĩ thế nào, cũng đừng thả ra khỏi
cung, bản cung muốn xem thử phủ công chúa rốt cuộc có chuẩn bị gì
không.”
Trong những người còn sống được vài ngày kia, còn bao gồm cả vị kia đang nửa chết nửa sống nằm trong Thừa Đức Cung,
Hoàng mỹ nhân thần sắc phức tạp, lại không nói ra miệng.
Bà ta không hề chú ý, Đại thái giám đỡ bà, giờ phút này cúi đầu, lộ ra một cái chợp mắt tàn nhẫn.