“Quận chúa, đến giờ Thìn rồi ạ, nên dậy thôi.” (giờ Thìn: 7-9h sáng)
Thân thể nho nhỏ trong tấm chăn gấm đỏ thẫm ‘hoa nở rơi đầy’ khẽ cựa quậy, ngay sau
đó, tấm màn kim tằm sa được người vén lên từ bên ngoài, cơn gió lành
lạnh nhè nhẹ thổi vào, đứa bé gái vùi trong chăn kia, lim dim mở mắt ra, đôi mắt to nheo lại, hàng mi dài cong vuốt khẽ rung động, hoảng hốt một hồi mới chậm rãi ngồi dậy, đôi má bụ bẫm lộ ra sắc ửng hồng khỏe khoắn, đôi môi hồng nhuận hơi cong mang theo ánh mọng nước tự nhiên.
Cô bé thấy
người từ ngoài màn che đi tới, dường như nhỏ giọng thở dài, nhận mệnh mà bò ra từ trong chăn, bộ trung y tuyết trắng mặc trên người nhúm nhó
thùng thình, trông càng thêm tính trẻ con. (nhận mệnh: chấp nhận số mệnh)
“Quận chúa, mời thay quần áo ạ.”
Nha hoàn mặc váy quây ngực màu trắng với áo tay lở màu lục nhạt, ôm bé gái từ trên
giường lên, đi vào sau tấm bình phong ‘hỉ thước đùa hoa’, lưu loát thay
trung y và trung khố cho bé, một nha hoàn khác cũng ăn mặc tương tự, thì cầm đến một bộ y phục đỏ hồng, cẩn thận tỉ mỉ mặc vào cho đứa bé.
“Quận chúa, mời dùng nước ạ.”
Thu bình
phong lại, bé gái ngồi trên băng ghế dài, nhìn nha hoàn khom người đứng ở một bên, tay bưng chiếc đĩa sơn mài, nhất thời không hiểu gì, vươn tay
qua.
“Chát ~!” (bị đánh)
Bé gái chợt
rụt tay lại, mang theo một cơn ủy khuất nhìn vị ma ma khoác áo nâu ngắn
đứng bên cạnh, mà ma ma kia ước chừng ba mươi tuổi, tóc búi cẩn thận tỉ
mỉ, trên búi tóc tròn còn cắm một cây trâm bạc, một đôi ngọc trai nhỏ
chừng hạt gạo đong đưa trên lỗ tai, nhẹ nhàng rung động.
“Nô tỳ xin
quận chúa thứ tội.” Ma ma dùng tư thế cực kỳ tiêu chuẩn, khom người cúi
đầu, đi đến bên nha hoàn đang đỏ mặt, mới vừa rồi nàng bị dọa cho nhảy
dựng.
“Không… không sao.”
Ma ma cũng không hề cảm kích, ngược lại chỉ trích: “Quận chúa phải nói, thứ cho ngươi vô tội.”
Cô bé ngẩn người, yên lặng cúi đầu, nặn ra một câu: “Thứ ngươi vô tội.”
Ma ma lại khom người nói: “Tạ quận chúa ân điển.”
Nhìn Tân ma
ma thối lui qua một bên, Từ Mãn cảm thấy nếu đây là trong truyện tranh,
thể nào trên đầu cô đã hiện đầy hắc tuyến, cô không biết bản thân mình
sao lại biến thành nữ phụ ác độc trong tiểu thuyết ban nãy – quận chúa
Từ Man. Lại càng không biết ở hiện đại, có phải mình đã ngủm rồi hay
không, cô chỉ biết là, lúc cô tỉnh lại thì đã trở thành cô gái xấu xa
trong truyện rồi, một nhân vật nữ phụ đối địch với nữ chính, trong tương lai có thể sẽ bị bàn tay vàng của tác giả oanh kích đến ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Bất đắc dĩ
ngồi ngay ngắn, để cho một nha hoàn mặc áo tay lở màu lam nhạt cẩn thận
dùng cành liễu mềm chấm muối, rồi súc rửa khoang miệng cho mình, lại
dùng một chén nước không biết được bào chế từ hoa gì súc miệng, sau khi
rửa sạch xong, mới đổi một nha hoàn khác cũng áo lam nhạt lau mặt lau
tay cho mình. Mà trong cả quá trình này, Từ Mãn cũng chính là Từ Man,
đều không cần động tay làm bất cứ việc gì.
Nhìn bọn nha hoàn tới tới lui lui trước mắt, Từ Man lại thở dài, cô cũng không biết
một đứa bé ba tuổi đầu như mình, cớ gì lại có nhiều việc phải làm như
vậy, lại còn để cho nhiều người hầu hạ đến thế. Mỗi việc hầu hạ cô thay
quần áo rửa mặt chải đầu, cũng đã cần bốn người, đó là còn chưa tính đến hai đại nha hoàn hầu cô chơi, hầu ăn cơm, cùng với hai nhũ mẫu, một ma
ma giáo dưỡng, quét dọn làm việc vặt linh tinh bốn người, như vậy mỗi
phòng ngủ thôi, ít nhất đã chứa hơn mười người, toàn bộ đều để chuyên
môn hầu hạ cô.
“Đã ổn thỏa
chưa ạ? Hôm nay trời lạnh, quận chúa nên phải mang lò sưởi tay theo đấy
ạ.” Cửa phòng ngủ được cẩn thận đẩy ra, một đại nha hoàn áo tay lở màu
hồng cánh sen đi vào, khẩu âm vùng phía nam mềm mại nghe có chút dồn
dập.
Từ Man không dám quay đầu, để một nha hoàn đang chải tóc cho nàng, bé gái ở nơi này, đến mười tuổi mới được vấn tóc, dưới mười tuổi đều là bé gái, bình
thường đều chải búi tóc hai chỏm hoặc hai chỏm hình trăng rằm, con cái
nhà nghèo thì phỏng chừng chỉ có một sợi dây buộc tóc màu hồng là được,
nhưng những đứa bé thân phận cao quý như Từ Man, thì cần phải phối hợp
với trang sức quý giá tinh xảo, để biểu lộ rõ địa vị của nàng.
“A đến giờ
rồi sao?” nhũ mẫu của Từ Man – Niên thị cầm áo choàng và lò sưởi tay từ
phòng trong đi ra, nhìn đồng hồ cát trên bàn, nhìn đại nha hoàn hỏi.
“Cũng không sai biệt lắm ạ.”
Từ Man thấy
mình giống như một người tàn tật, được người loay hoay búi tóc xong, lại bị nhũ mẫu đem một cái lò sưởi tay nhét vào trong lòng mình, rồi phủ
thêm áo choàng, mới để cho nhũ mẫu bế lên.
“Cung tiễn quận chúa.”
Từ Man cũng
không muốn bị đánh vào tay nữa, tuy rằng tuyệt không đau, hơn nữa căn
bản cũng không để lại vết tích gì, nhưng đối với bên trong nàng là một
người trưởng thành 29 tuổi mà nói, thật sự rất xấu hổ.
“Đều tự sắp xếp đi.”
“Dạ.”
Bên ngoài
gió có hơi lớn, vừa mới qua tết nguyên đán nên còn có thể nhìn thấy
những ngọn đèn lồng đỏ treo trong sân chưa được thu lại, hiện tại vừa
qua khỏi giờ Dần, trời đã sáng rõ rồi, không ít nha hoàn mặc áo xám nâu
hoặc lở tay bận rộn tới tới lui lui.
Trước đây Từ Man vẫn cho rằng nha hoàn ở những nhà giàu có, ngày thường đều sẽ được
ăn mặc xinh đẹp như hoa đỏ liễu xanh, tranh đua khoe sắc. Nhưng đến nơi
này mới phát hiện, nha hoàn chính là nha hoàn, nha hoàn không phải chủ
tử, căn bản không có quyền lựa chọn quần áo. Nha hoàn đẳng cấp thấp, chỉ có thể mặc quần áo ngắn màu nâu xám, có vài người ngay cả váy quây cũng không được mặc, mà nha hoàn tam đẳng trong phòng nàng thì mặc váy quây
áo tay lở màu lam nhạt, nha hoàn nhị đẳng mặc váy quây áo tay lở màu lục nhạt, đại nha hoàn thiếp thân mới được mặc váy quây áo tay lở màu hồng
nhạt, nhưng trong đó, váy quây thì không có ngoại lệ, ngoại trừ loại vải dệt bất đồng ra, đều thống nhất là váy quây màu trắng. Sự thống nhất ăn mặc này, làm cho Từ Man mới đến đây, cũng chỉ nhận biết được chính mình có hai nhũ mẫu, một ma ma giáo dưỡng, còn cả thiếp thân đại nha hoàn
bên người, những người còn lại, tên cũng chưa nhớ được toàn bộ, huống
chi phân biệt được đẳng cấp.
* váy quây áo tay lở: váy + áo khoác ngắn tay lở (hình cuối chương)
Quần áo ngắn: loại quần áo mà nông dân hay mặc ý, nói chung hạ nhân nào có thể diện mới được ăn diện thêm váy quây.
“Thỉnh an quận chúa.”
Dọc đường
đi, nhìn những nha hoàn và phó phụ (đầy tớ già) đẳng cấp thấp hơn quy củ hành lễ, chưa bao giờ Từ Man nhận thức được sự sâm nghiêm phân biệt cấp bậc hơn lúc này, đối mặt với loại giáo dục hoàn toàn không thể diễn tả
bằng bằng lời này, nàng cũng không tài nào lĩnh hội được.
Được nhũ mẫu bế vào hoa viên, nhóm nô bộc đi tới đi lui đều hô thỉnh an. Những việc
như tụ tập tán dóc trong một vài tiểu thuyết, đều cực kỳ ít. Bọn họ đều
bận rộn với công việc của mình, ngày thường ngay cả nói chuyện cũng rất
hiếm, cho nên cả hoa viên im ắng tựa như có thể nghe thấy tiếng lá rơi
vậy.
Đi vào chính viện, Từ Man không cần thông báo, hai ma ma đứng canh hai bên cửa nhìn
thấy Từ Man, bèn khom người hành lễ, không có một chút mảy may nào là
dám ngẩng đầu, Từ Man không khỏi thầm than, không hổ là phủ Đại trưởng
công chúa, quy củ thật sự là đứng hàng nhất nhì.
“Thỉnh an
quận chúa.” Trong sân đình, một lão ma ma đang đứng, nhìn rất quen mặt,
Từ Man biết đây là quản sự ma ma bên người mẫu thân – Trần ma ma, trước
nay rất được mẫu thân coi trọng, nghe nói lúc trước bà ta được đích thân ngoại tổ mẫu (bà ngoại) tuyển chọn cho mẫu thân.
“Chủ mẫu
nương nương đã dậy chưa ạ?” Nhũ mẫu ôm Từ Man đi đầu, đến trước Trần
mama hỏi. Những ma ma nha hoàn đi theo phía sau thì tiến lên thỉnh an
Trần ma ma.
Sau khi khom người đáp lễ, Trần ma ma cười nói: “Đã dậy được một lúc rồi, vừa rồi có hỏi quận chúa nữa đó.”
Nhũ mẫu gật
gật đầu, bế Từ Man đi lên bậc thang, hai nha hoàn đứng trước cửa chính
phòng, sau khi thỉnh an vạn phúc, liền vén tấm màn thật dày lên, để cho
nhũ mẫu ôm Từ Man đi vào.
Cảm nhận
được hơi ấm phả vào mặt, Từ Man không khỏi oán thầm cuộc sống xa xỉ đặc
quyền của giai cấp, nơi này ngay cả nhà bình dân có khả năng cũng không
dám đốt lửa than, mà chỗ này của nàng và mẫu thân nàng, lại gần như cả
ngày đốt loại ngân than phát ra mùi hương, trong phòng vì thế mà ấm áp
tựa như mùa xuân.
Đợi đến khi
tiến vào nội thất, Từ Man từ trên người nhũ mẫu tụt xuống dưới, có chút
chập chững đi đến trước mặt Đại trưởng công chúa, cánh tay beo béo
nghiêng nghiêng hành lễ vạn phúc một cái, cũng dùng khẩu âm miền Nam mềm mại nói: “Thỉnh an a nương.”
Đại trưởng công chúa ngồi ở một bên ghế người Hồ*, mặc một thân áo khoác dài bằng vấn Vân Nam xa hoa thêu hoa mẫu đơn màu
vàng, thấy con gái, ánh mắt liền nhu hòa, nhưng vẫn chờ đợi nữ nhi thỉnh an xong, mới vươn tay kéo nàng ôm vào trong lòng.
(*Hồ: đồ của người Hồ, chỉ các thứ do dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc đem đến, cũng chỉ chung các vật từ nước ngoài đến)
“A Man hôm nay dậy sớm nhỉ, đói bụng chưa?”
Nhìn đong
đầy trong mắt Đại trưởng công chúa đều là vẻ từ ái, cùng với gương mặt
gần như giống mẹ mình ở thời hiện đại, Từ Man biểu hiện rất thật lòng,
một chút gánh nặng tâm lý khi gọi mẹ cũng không có, huống chi nơi này
tất cả mọi người đều nói khẩu âm Nam Kinh cực chuẩn, mặc dù so với ngôn
ngữ Nam Kinh đời sau có chút khác biệt về câu cú và phương ngôn (ngôn ngữ địa phương), nhưng nàng mới ba tuổi, muốn dung nhập vào, đó chỉ là việc dễ dàng.
Ngẫm lại nàng cũng thật may mắn, may mà không xuyên đến một nơi phải
dùng ngôn ngữ na ná Việt ngữ*, bằng không ngay cả đối thoại cũng khó
khăn, nói không chừng còn phải giả vờ câm điếc để học lại từ đầu.
(*Việt ngữ: tiếng Quảng Đông, Việt là tên gọi khác của Quảng Đông)
“A Man không đói bụng, a nương, mấy ca ca* đâu a?” Từ Man rúc vào trong lòng Đại
trưởng công chúa, vô sỉ làm nũng, trên thế giới này, ngoài mẫu thân cùng mẹ ở kiếp trước của nàng có bộ dạng giống nhau ra, còn có phụ thân của
nàng cũng vẫn là diện mạo giống kiếp trước, nhưng ngoại lệ duy nhất, là
kiếp trước nàng nguyên là con gái một, còn kiếp này nàng có thêm hai ca
ca sinh đôi.
(*nguyên văn: quắc quắc = ca ca, cách gọi ca ca ngày xưa)
Đại trưởng
công chúa nhìn đứa con gái bé bỏng trong lòng, vuốt tóc con, cười nói:
“Từ hôm nay trở đi, A đa (cha) con bảo bọn chúng mỗi ngày đứng tấn luyện võ, lát nữa đến giờ Thìn sẽ trở lại.”
Đối với thế
giới này, bởi vì đã đọc qua trước, Từ Man cũng có chút hiểu biết sơ bộ,
nghe nói, sau nhà Đông Ngô là triều đại nhà Ngụy Tấn, lịch sử nguyên bản lại đột nhiên vặn vẹo, triều Tấn bị một hậu duệ nào đó của Tôn Quyền
lật đổ, một lần nữa thành lập nên Đông Ngô, rồi sau đó trải qua vài năm
chiến loạn, Đông Ngô trở thành Ngô quốc, con cháu của Tôn thị cũng lại
một lần nữa trở thành người nắm quyền của một vùng đất. Tuy nhiên Từ Man đối với đoạn lịch sử này rất hoài nghi, bởi vì sau khi Ngô Thái Tổ một
lần nữa thành lập Ngô quốc, Ngô quốc phát triển quả thực nhảy vọt về mọi phương diện, điều này không thể không làm cho nàng đoán rằng, vị Thái
Tổ kia liệu có phải hay không cũng là một người xuyên không.
Tuy nhiên,
hiện thời tất cả suy đoán đều không thể được chứng thật, hiện tại ngồi
trên ngôi vị Hoàng đế, là cữu cữu của nàng, mà mẫu thân của nàng – Đại
trưởng công chúa, chính là chị ruột duy nhất còn lại của cữu cữu, bọn họ đều do chính thất Hoàng hậu của tiên hoàng sinh ra, cho nên địa vị của
mẫu thân so với những công chúa hoàng thất bình thường cao hơn không ít, bằng không ở trong truyện, Từ Man sao có thể ngang nhiên mà khi dễ
những công chúa thứ xuất trong hoàng cung không được cữu cữu sủng ái
chứ.
“A Man muốn ăn gì nào?” Đại trưởng công chúa ôm con gái, dỗ giành hỏi.
Từ Man nghĩ
nghĩ, nàng thật sự không biết trong phủ Đại trưởng công chúa có món gì
ngon, cho nên cũng chỉ ngoẹo đầu nói: “Canh miến tiết vịt ạ.”
Đại trưởng
công chúa sững người, nhẹ chọt chọt cái mũi của nàng, cười nói: “Sao con cứ thích mấy món ăn vặt của dân gian vậy chứ.”
Từ Man âm
thầm vỗ ngực, quả nhiên nàng đoán đúng rồi, nếu Thái Tổ không phải là
người xuyên không, thì không có đạo lý tên một món ăn vặt nổi tiếng của
Nam Kinh lại xuất hiện ở nơi này.
Đại trưởng
công chúa nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của con gái, vẫn như trước mà đồng ý, ngẩng đầu gọi Trần ma ma tới, ngoại trừ món canh miến tiết vịt
ra, còn gọi thêm mấy lồng bánh bao canh súp, một đĩa bánh rán hành, cùng với một chén mì gà xé sợi, còn có một tô mì sợi cá xông khói, cuối cùng còn thêm hai chén cháo bích ngạnh cùng với vài món rau dưa thập cẩm.
Con mắt Từ Man đảo quanh, biết những món mì này nhất định là kêu cho ca
ca.