Trong cung,
chỗ học của những quý nữ thật ra cách Phượng Tê cung không xa lắm, là
một nơi tên là Linh Tước Lâu, trong đó phần lớn đồ trang trí đều là
khổng tước màu lam, ngay cả bình phong cũng khắc khổng tước đuôi dài
thật dài. Trên những tấm màn che treo trên cột, còn thêu rất nhiều chủng loại chim tước khác nhau, thậm chí trên xà ngang cũng vẽ đôi phượng
hoàng và khổng tước, giống như một tòa lạc viên bách điểu (vườn chim) vậy, làm cho người ta vừa vào liền sinh cảm giác vui vẻ thích thú. Nghe nói, năm đó tòa lâu này là tổ phụ của đương kim Hoàng đế, kiến tạo nên
vì một vị hậu phi nào đó yêu thích chim tước, tính sơ sơ đến nay cũng đã có lịch sử trăm năm.
Nơi các quý
nữ học ở lầu hai sương phòng, cửa sổ được mở rất lớn, gần như chạm xuống đất, bên cửa sổ có bệ cửa cao, để ngăn có người vô ý té xuống, lại nhìn đến khung cửa sổ tuy niên đại đã khá lâu, màu sắc đã biến thâm, nhưng
chất gỗ trơn bóng cùng với hoa văn điêu khắc tinh mỹ, vẫn có thể giữ lại vẻ xa hoa và tao nhã của nó lúc trước.
Trong sương phòng, bên cạnh bình phong đặt vài chiếc bàn thấp, trên bàn thấp đặt văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), kiểu dáng đều giống nhau, có lẽ trong hoàng cung chuẩn bị đồng loạt, không phân chia xấu đẹp.
Từ Man dắt
Thục Gia vào sương phòng, lúc này Thục Thận, Thục Mẫn đều đã ngồi xuống
bàn, thỉnh thoảng còn trò chuyện đôi câu, đến khi nhìn thấy hai người Từ Man tiến vào, ngoài Thục Thận là có cười tiếp đón hai câu ra, Thục Mẫn
chỉ biết âm ngoan trừng mắt, ngay cả một câu cũng không nói.
Từ Man cùng
Thục Gia chọn hai chiếc bàn còn lại, chia ra ngồi xuống. Sáng nay, sẽ
học tập viết và toán học, cũng không phức tạp, cho nên trong lòng Từ Man cũng không e ngại, đến giờ học thêu buổi chiều, nàng mới sợ hãi.
Kỳ thật, lại nói tiếp, Cung học cũng không nhất định phải học cái gì, chỉ là gom đám quý nữ trong cung lại, học về những thứ khuê các như cầm kỳ thư họa,
thêu thùa, quản gia, ngoài ra còn kiêm cả lễ nghi cùng giám thưởng (giám định và thưởng thức), cũng không khác mấy với chuyện giáo dục trong nhà. Mấy hạng mục đầu
cũng như lớp dạy nữ công vậy, có học giỏi hay tệ, những quý nữ này cũng
không sợ không gả ra được. Nhưng lễ nghi và giám thưởng lại là quan
trọng nhất, lễ nghi lịch sự là đại biểu cho khí độ và tu dưỡng của hoàng thất, mà giám thưởng lại biểu hiện cho nhãn giới và khí độ của nữ tử
hoàng gia, nữ tử có thể không có tài, nhưng không thể không có đức, càng không thể làm tổn hại đến thể diện hoàng gia.
Những cái
khác Từ Man đều hoàn hảo, nhưng đối với chuyện thêu thùa, quả thật là
phát sầu, tính cách của nàng, trong mềm mại mang theo bướng bỉnh, nhưng
làm việc luôn luôn tùy tiện, cũng không chuyên tâm, chứ đừng nói gì đến
chịu được trong 3 phút. Về võ nghệ, nếu không phải chuyện cũ kích thích, nàng căn bản đã không thèm quan tâm tới. Cho nên trước khi vào Cung
học, lúc mẫu thân cố ý cho ma ma dạy nàng vài điểm căn bản, khic đó
thống khổ thật sự là không thể nói bằng lời, đã vậy còn bị nhị ca cười
nhạo nữa chứ, tâm đều sầu đến thành tro tàn luôn rầu.
Tuy nói mẫu
thân vẫn luôn bảo nàng không cần để bụng làm gì, dù sao máy công chúa
quận chúa chân chính biết thêu thùa đẹp ấy, không có được mấy người, cho dù thêu không tệ, cũng chỉ là chút sở thích, nàng chỉ cần hiểu biết một hai là được, dù sao cũng không có người nào trông cậy vào những nàng
quý nữ sẽ tự tay trang trí thêu phẩm. Nhưng Từ Man lần này không muốn
‘đục nước béo cò’, mặc dù nàng biết chính mình không phải là một viên
ngọc thô, nhưng nàng cũng muốn làm tốt việc này. Còn nhớ rõ sư phụ dạy
võ của nàng từng có nói, trên con đường võ học, tâm tính là quan trọng
nhất, nếu trước tiên không mài dũa được tâm tính của mình, như vậy con
đường võ học, sẽ càng đi càng hẹp, càng đi càng nóng vội mất bình tĩnh.
Thêu, là một việc luyện tập tâm tính cực hiệu quả, Từ Man nàng nhất định phải học được.
Bởi vì trước đó phỏng chừng có người xuyên qua tham dự vào lịch sử, cho nên những
đứa bé như Từ Man được học trước hết, đó là Tam Tự Kinh, Thiên tự văn,
Bách gia tính đã được cải biên, nội dung tiếp theo, chủ yếu nhận biết
chữ và thư pháp, Từ Man vốn đã biết chữ, nay cũng có thể gọi là “ôn cố
nhi tri tân” rồi.
(* Ôn cố nhi tri tân: ôn lại tri thức cũ, nghiệm ra được lĩnh hội mới)
Dạy chữ cho
đám quý nữ, giống như Dư sư phụ, đều là nữ quan trong cung, những nữ
quan này, đều đã được tuyển chọn qua, chuyên môn dùng để dạy quý nữ đã
nhiều thế hệ, trước không nói các nàng đầy kiên nhẫn và cẩn thận, mà nói các nàng là những người không sợ quyền thế, thẳng thắn, thậm chí ra tay khiển trách cũng thẳng thừng, không phải là điều mà các khuê nữ bên
ngoài có thể có được.
Từ Man nghe
mẫu thân từng nói, ma ma giáo dưỡng bên người nàng từng làm nữ quan
trong cung, cho nên đối với Từ Man đặc biệt nghiêm khắc.
Hôm nay đến
dạy, Lại sư phụ mặc dù hoàn toàn tương phản với Tân ma ma, là một người
điềm đạm dễ gần, nhưng đến lúc tập viết, lại cẩn thận tỉ mỉ, chỗ nên hất nhẹ thì phải nhẹ, chỗ nên nhấn mạnh là phải mạnh, ép buộc Thục Gia đến
mém mếu máo khóc.
“A Man,
ngươi… Ngươi có thể viết giúp ta không?” Nhìn Lại sư phụ đi đến đằng
trước kiểm tra bài tập của người khác, Thục Gia lập tức quay đầu hướng
Từ Man cầu cứu.
Từ Man quét
mắt nhìn lên mặt giấy tuyên thành của Thục Gia, một cục mực kia căn bản
nhìn không là chữ gì, các nàng mới vào Cung học, trình độ tất nhiên là
không bằng với mấy biểu tỷ, Lại sư phó tất nhiên sẽ không dạy đồng bộ,
ngược lại cho vài bài tập khác nhau. Vì Từ Man lần đầu đến, chỉ học viết một hai ba (一二三), nét bút rất đơn giản. Mà Thục Gia bởi vì trước đó đã vào học được mấy ngày, đã bắt đầu học viết thiên địa nhân rồi (天地人), có điều… quả thật viết không được tốt lắm.
“Ta còn có
mấy chữ chưa viết xong.” Từ Man lén nhìn Lại sư phó, nàng có dự cảm, nếu nàng viết giúp Thục Gia, nàng nhất định sẽ chết rất thảm, đây là giáo
huấn đầy máu me mà Tân ma ma đã dạy nàng.
Thục Gia trề môi, chân mày cau lại, đành phải cam chịu mà bắt đầu viết, thật không
biết phải viết tới trình độ nào sư phụ mới vừa lòng đây, nàng lại bắt
đầu đói bụng nữa rồi…
Bởi vì đã sớm tập viết chữ bằng bút lông, cho nên Từ Man đắc ý hả hê nhìn Thục Gia, tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không có áp lực.
Một buổi
sáng, cứ như vậy mà thoáng vụt qua, bởi vì lớp học buổi sáng Từ Man xem
như cũng đạt yêu cầu, hai vị sư phụ đều không làm khó, ngược lại còn
khen vài câu, nhưng tương phản là, Thục Gia chẳng những không có kiên
nhẫn với tập viết, ngay cả đối với toán học cũng không có thiên phú,
cuối cùng nếu không phải Từ Man mách nước bảo nàng đem con số đổi thành
bánh trẻo, nàng sợ là Thục Gia đến bây giờ cũng không có cách nào tan
lớp, nhưng cho dù vậy, Thục Gia vẫn bị giao không ít bài tập về nhà. Một đường lo lắng, nàng không ngừng xoắn đến mém rách cả khăn tay.
“Thảm rồi,
lần này a nương mà biết ta học không tốt, chắc chắn buổi tối sẽ không
cho ta ăn điểm tâm.” Bữa trưa, Thục Gia mặt mày đau khổ nói với Từ Man.
Từ Man quay
đầu, nhìn ma ma lễ nghi trong cung đang đi ra ngoài, ngầm thở dài một
hơi, gõ Thục Gia một cái, thấp giọng nói: “Ăn không nói, nói không ngủ,
ngươi muốn chết đừng lôi theo ta.”
Thục Gia vuốt ót, sợ đến vã mồ hôi lạnh.
Một ngày
Cung học, bình thường giữa trưa sẽ giành một canh giờ nghỉ ngơi, Từ Man
chuẩn bị về Phượng Tê cung tìm mẫu thân, thuận tiện kể cho các ca ca mấy chuyện mới mẻ hôm nay, bèn cùng Thục Gia ra khỏi Linh Tước Lâu, chuẩn
bị dọc theo hành lang gấp khúc trở về.
Ai ngờ đi
được nửa đường, Thục Gia đột nhiên thấy đau bụng, gấp đến độ luýnh quýnh chạy quanh, Từ Man bất đắc dĩ, lại thấy thân mình mập mạp của Thục Gia, dựa vào hai cung nữ thị tỳ cùng tuổi với Thục Gia, thật sự là quá chịu
tội rồi, bèn cho Hồng Quế đi cùng, chỉ chừa Bích Lan tại bên mình, chờ
họ trở về.
Từ Man tựa
vào hành lang gấp khúc, nhìn sắc thu trong ngự hoa viên, tuy lá cây đã
thoáng nhuộm vàng, nhưng sắc màu ấm áp kia không làm cho Từ Man cảm giác được một tia hiu quạnh, vả lại trong cung có không ít những thực vật
xanh tươi quanh năm, kia màu sắc trong vàng mang theo đỏ, trong vàng
mang theo lục, rực rỡ lộng lẫy, cực kỳ bắt mắt.
Nhìn đến
thích thú, Từ Man vừa quay đầu muốn tìm người chia sẻ, nhưng vừa thấy
Bích Lan đứng cúi đầu phía sau, bộ dáng không dám nói gì, liền thầm thở
dài, không phải nói Bích Lan không tốt, nhưng chung quy so với Hồng
Thược Hồng Quế thì kém không ít, nàng ta chịu khó có khả năng, nhưng
năng lực giao tiếp quá kém, trầm mặc ít lời còn chưa tính, cái tính xấu
không có chút chủ kiến kia cũng là chuyện lớn.
Không phải
nói mỗi nô tỳ bên người phải có chủ kiến, nhưng ít nhất về mặt tính cách cũng phải có chút hăng hái, vừa trung thành, vừa phải nghĩ cho chủ tử ở mọi mặt, cứ như Bích Lan này, quá mềm yếu rồi.
Vốn định
nhắc nhở việc này với Bích Lan, đúng lúc phía sau truyền đến tiếng ngọc
bội đinh đang, Từ Man xoay người qua nhìn, chính là hai người không muốn gặp nhất.
“Ây da, đây
không phải là quận chúa của chúng ta sao?” chiếc quạt tròn vẽ ‘trời thu’ phe phẩy, cũng chỉ có nha đầu Thục Viện kia là có thể nghĩ ra được.
“Như thế nào? Hai vị biểu tỷ cũng đang trở về ư?” Từ Man né tránh ánh mắt căm tức của Thục Mẫn, thản nhiên trả lời.
Thục Viện
lớn hơn Từ Man một tuổi, lại cố tình luôn thích ra vẻ người lớn hơn,
thích mặc váy quây không nói, ngay cả giơ tay nhấc chân đều muốn biểu
hiện ra vẻ thành thục đến buồn cười. Nàng ta phe phẩy quạt tròn đi đến
bên người Từ Man, đánh giá từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh khỉnh nói:
“Cũng không biết ca ca ta coi trọng ngươi cái gì, một con nhóc.” (Từ Man còn nhỏ, vẫn đang mặc quần áo ngắn, chưa mặc váy)
Ba năm nay,
Từ Man cũng đã quen với đối chọi gay gắt của nàng ta, ngay cả lời hay
cũng lười ứng phó, chỉ hừ lạnh nói: “Ít ra tóc ta cũng chả vàng như
ngươi.”
“Ngươi!!!”
Thục Viện không nghĩ tới chính mình cư nhiên lại bưng đá đến đập chân
mình, khí giận xông lên đầu, bất quá Từ Man cũng không nói sai, có thể
Thục Viện vì sinh non, rõ ràng dinh dưỡng không bằng đại ca nàng, tóc
đến bây giờ đều còn hơi mảnh lại còn biến vàng, hiện tại đều phải uống
thuốc, đây có lẽ là một trong những nguyên nhân Hoàng mỹ nhân dung túng
cho tính tình kiêu căng của nàng ta.
“Ngươi thật
lớn mật! Ngay cả công chúa cũng dám vũ nhục, người đâu, vả miệng cho bản cung!” Thục Viện còn chưa mở miệng, Thục Mẫn bên cạnh nàng đã không
nhịn được, cư nhiên chẳng thèm màng gì nữa, lộ ra ý cười tàn nhẫn, ắt là muốn ở nơi hẻo lánh này, sai cung nữ thi hành chưởng hình.
Nhìn ánh mắt do dự của cung nữ kia, trong lòng Từ Man phẫn hận, hét lớn một tiếng nói: “Ngươi dám!”
“Vì sao bản
cung không dám? Cho dù bản cung đánh ngươi, có Thục Viện tỷ tỷ làm
chứng, cũng chỉ có thể nói ngươi vu cáo!” Thục Mẫn càng nghĩ càng thấy
đúng, nàng ta còn nhỏ tuổi, mặc kệ Đại trưởng công chúa ở trong cung có
địa vị gì, nàng hiện tại chỉ muốn cào nát khuôn mặt nhỏ nhắn của người
trước mắt, để trút hết nỗi hận trong lòng nàng.
“Thục Mẫn,
ta lại không thù oán gì với ngươi, ngươi điên rồi phải không!” Từ Man
liếc mắt thấy Bích Lan bên người sợ tới mức cả người phát run, gần như
đã muốn quỳ xuống, lại căn bản không có một tự giác nào của nô tỳ thiếp
thân, lúc này, không phải nàng ta lẽ ra nên ngăn ở trước người mình,
dùng lời nói áp chế sao? Tốt xấu gì nàng ta cũng đã là một cô nương 10
tuổi đầu rồi, cư nhiên còn bị mấy đứa nhóc con dọa sợ, quả thật là quá
vô dụng!
Thục Mẫn lại cười mỉa nói: “Không thù, nếu không do ngươi, a nương ta cớ gì lại bị
biếm, nếu không phải ngươi, ta làm sao có thể từ con gái của mỹ nhân,
biến thành con gái của bát tử chứ, nếu không phải ngươi…”
Còn chưa nói hết, nàng ta lại đột nhiên rụt lại một cái, cẩn thận nhìn Thục Viện
đang cười đến đắc ý, khẽ cắn môi tiếp tục oán hận nói: “Tóm lại, hôm nay bản cung tuyệt đối không buông tha cho ngươi!”
Nói xong,
đẩy cung nữ bên người ra, lại làm một cái động tác âm ngoan, cung nữ kia sợ tới mức sắp khóc, nhưng vẫn không còn cách nào khác, bước tới gần Từ Man.