Liêu Đan
Dương không ngờ rằng, hắn lại gặp phải quận chúa của phủ Đại trưởng công chúa ở nơi này. Đầu tiên là bối rối, sắc mặt trắng bệch, không biết làm sao, sau lại thấy mình đường đường là nam tử, cùng bằng hữu kết bạn
đồng du là chuyện thường tình, cớ gì phải sợ một con bé chưa dứt sữa,
cho dù việc này nháo đến tai Hòa Húc, hắn cũng không sợ.
Nghĩ như
thế, nỗi sợ trong đáy lòng hắn vẫn không thể tiêu tán, thậm chí cảm thấy cuộc sống của mình có lẽ sẽ bắt đầu thay đổi từ ngày hôm nay.
“Đan Dương thỉnh an quận chúa.”
Hai nam một
nữ đi cùng hắn, cũng hành lễ theo, nhưng Từ Man vẫn nhìn ra, thái độ của hai nam tử kia đối với nàng không xem là cung kính, chỉ không muốn để
người khác bắt bớ mà thôi.
Hừ lạnh một
tiếng, Từ Man đảo mắt qua tên “Hương lang” gì đó đang ôm ấp nữ nhân kia, lại nhìn nhìn thứ tử Trần gia bên cạnh Liêu Đan Dương. Hắn quả thật đã
tìm được núi dựa, cũng không biết nhị nương đến cùng là nghĩ thế nào, cư nhiên lại thích một tên đàn ông không có đầu óc như vậy.
“Ngươi là
thứ tử út của Trần gia?” Từ Man cảm giác Chu Hoàn và Gia Cát Mỹ Yên đang đi tới, ngay cả lão thương nhân người Hồ kia cũng đã lánh vào trong
buồng, thật đúng là kẻ có nhãn lực. Như vậy cũng tốt, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng nàng kiểu nào cũng phải cho tên Liêu
Đan Dương luôn tự cho mình là đàn ông thanh cao này mất mặt một phen.
Nam tử đi
cùng Liêu Đan Dương, chau mày, tựa hồ không thích Từ Man gọi mình như
vậy, nhưng vẫn nhẫn nhịn, cúi đầu nói: “Chính là tiểu tử.”
“Ngươi có
biết, hắn là người nào không?” Từ Man vóc người không cao, nhưng khí thế lại sờ sờ ra đó, giơ tay chỉ vào Liêu Đan Dương, cười lạnh nói.
Trần gia
lang quân kia quét mắt liếc nhìn Liêu Đan Dương, cười có chút ái muội
nói: “Thanh y nổi danh thành Kiến Khang chúng ta, ai lại không biết?”
Từ Man tức giận, đây coi như là tránh nặng tìm nhẹ, ai chẳng biết Liêu Đan Dương là ban chủ (bầu gánh) của Sướng Xuân Viện trong thành Kiến Khang, gọi là thanh y cũng không sai.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là bản thân Liêu Đan Dương là người của công chúa Hòa Húc, điều này so với thân phận ca kép nổi
tiếng của hắn có lực kích động hơn nhiều.
“À? Xem ra
Trần gia lang quân và Liêu lang quân rất thân quen nhỉ.” Từ Man mở miệng nói, lại chỉ nhìn Liêu Đan Dương, mặc dù thần sắc hắn thoáng có chút
bối rối, nhưng diện mạo quả thật mỹ mạo, môi hồng răng
trắng, đôi mắt phượng còn ngân ngấn nước, nếu hóa trang vào thật đúng là khó phân biệt trống mái, thực phù hợp với kiểu dáng nam nhân lưu hành
hiện tại, khó trách nhị nương bao nhiêu năm nay đều một lòng một dạ với
hắn.
Chỉ tiếc,
tên đàn ông này là một tên ngốc, hắn tìm ai không được, cư nhiên lại tìm thứ tử nhà họ Trần. Trước năm mới, trên triều đình, Trần hữu tướng còn
bác bỏ chính sách cải cách của Hoàng đế cữu cữu, còn xuất ra một bộ lý
luận đến áp chế chính sách mới, giống như biến pháp (cải cách chính trị) của Hoàng đế là hủy hoại tổ chế, là bất hiếu bất kính, sau này chắc
chắn sẽ trở thành tội nhân của Ngô quốc vậy. Khiến cho Hoàng đế cữu cữu
tức giận đến phất tay áo bỏ đi, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không có
sắc mặt tốt.
“Tiểu tử chỉ là khán giả thích xem Đan Dương diễn… Chúng ta bàn luận về hí kịch cũng không phải một ngày.” Trần lang quân cười cợt, lôi kéo ống tay áo Liêu
Đan Dương, trông rõ là ngả ngớn.
Liêu Đan
Dương xấu hổ, vụng trộm rút tay áo về, lại nghĩ đến quận chúa là cháu
của Hòa Húc, trong lòng không biết như thế nào, chỉ có một làn khí không ngừng trào lên, ngay cả sợi tóc đều cảm thấy nóng bừng.
Đầu nóng lên, hắn cư nhiên nói: “Chỉ là diễn viên nghiệp dư, chẳng hay quận chúa có gì chỉ giáo?”
Trần lang
quân lại cười to nói: “Quận chúa còn nhỏ, làm sao biết những thứ này,
vẫn nên về nhà thêu hoa đọc sách đi, hí kịch gì đó… ngày sau còn dài, sẽ có người dạy quận chúa.”
Lời này đúng là ý vị thâm trường, nếu Từ Man thật sự chỉ là một cô nương 7 tuổi bình thường, sợ cũng sẽ mờ mịt như Chu Hoàn bên cạnh. Nhưng nàng nhìn vẻ mặt tên thứ tử nhà họ Trần kia, liền biết giọng điệu của hắn mang theo ý tứ bẩn thỉu, ỷ lớn tuổi hơn mình, hòng dùng lời nói sỉ nhục mình.
Từ Man tức
giận trong lòng, vốn chỉ muốn chỉ điểm Liêu Đan Dương vài câu, dù sao
nhị nương thích hắn, nếu đầu óc của hắn có thể dài thêm chút, đường tình của nhị nương cũng sẽ không thống khổ đến vậy. Nhưng rõ ràng nói mấy
câu ra, Liêu Đan Dương căn bản không muốn đứng về phía nàng, ngược lại
gân cổ, giống như cố tìm sức lực vậy, quả khiến người ta vừa bực mình
vừa buồn cười.
Cơn tức không giảm, Từ Man chỉ vào Trần lang quân, hô với bên ngoài: “Linh Thập, vả miệng gã vô liêm sỉ này cho ta.”
Thứ tử Trần
gia còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một cô gái cao gầy trong nháy mắt
xông vào tiệm, giương tay liền quất tới. Thứ tử Trần gia là một nam tử,
trong lúc còn đang ngẩn người, vừa vặn bị cô gái kia quất trúng, cả
người như mất đi trọng tâm, bị quất quay một vòng ngay tại chỗ, ngay sau đó không thể tin được ôm một bên mặt, môi khẽ mấp máy, nhưng lời nào
cũng không thốt ra được.
Trong cửa hàng, mọi người trừ Từ Man ra, ngay cả thở mạnh cũng không dám, không ai biết tại sao sự tình lại trở nên thế này.
Từ Man chả
thèm đếm xỉa đến tên họ Trần kia còn đang đực mặt ra, chỉ là một tên thứ tử nho nhỏ mà cũng dám khiêu chiến trước mặt mình, chỉ dựa vào phụ thân hắn là Hữu thừa tướng, nàng cũng không tin, Hữu tướng có lá gan dám hó
hé gì với mình, vả lại cũng là con trai hắn vô lễ trước, cho dù ồn ào
đến chỗ cữu cữu, nàng cũng hợp tình hợp lý. Huống chi, nàng quất tên
ngốc này, cho dù ở mặt ngoài cữu cữu có trách nàng đôi câu, nhưng trong
lòng tuyệt đối là thống khoái, chỉ cần người thân thống khoái, cho dù
nàng có ỷ thế hiếp người, thì thế nào?
Chẳng qua,
trông dáng vẻ vô dụng run rẩy của Liêu Đan Dương, còn có ánh mắt kiên
cường như hận như tuyệt vọng của hắn, lại nhớ tới lời đồn đại gần đây
trong thành, Từ Man quả không nhịn được nữa, nàng thật sự thấy tiếc thay cho nhị nương, vì thế nổi giận quát: “Liêu Đan Dương, ngươi cũng thật
có tiền đồ nhỉ.”
Liêu Đan
Dương bị nàng quát một tiếng, thân mình run bắn, song lập tức ngoan
cường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Từ Man nói: “Quận chúa còn nhỏ, chỉ
biết ra tay đả thương người, thật sự là gia giáo tốt.”
Từ Man giận quá hoá cười: “Gia giáo của hoàng gia, còn không tới phiên một kẻ nhạc tịch như ngươi chất vấn.”
Mặt Liêu Đan Dương tức thì không còn hột máu, ngay sau đó ngẩng phắt đầu trừng mắt nhìn Từ Man, hai mắt đỏ ngầu.
“Từ Man, ngươi cư nhiên dám đánh ta! Ngươi…” thứ tử Trần gia dường như lúc này mới định thần lại, xanh mặt la ầm lên.
Từ Man chẳng buồn nhìn hắn, tùy ý nói: “Ném hắn ra ngoài cho ta.”
Rồi sau đó, thứ tử Trần gia chưa kịp mở miệng, đã bị Linh Thập thoăn thoắt đánh cho bất tỉnh, ném ra ngoài.
Vị Hương
lang và cả cô gái õng ẹo điệu đà ban nãy, cũng lặng yên không một tiếng
động đi theo ra ngoài, chỉ có ánh mắt Hương lang kia nhìn về phía Từ
Man, mang theo một tia hứng thú.
Trong tiệm, chỉ còn lại Từ Man, Chu Hoàn, Gia Cát Mỹ Yên cùng với một mình Liêu Đan Dương lẻ loi.
“Quận chúa…
ngươi… ngươi chớ có khinh người quá đáng.” Mắt thấy thứ tử Trần gia bị
dùng vũ lực tống ra ngoài. Liêu Đan Dương trước đây vốn được Hòa Húc bảo hộ quá cẩn thận, lúc vừa lên sàn diễn bộc lộ tài năng, đã được Hòa Húc
nhìn trúng thu vào phủ công chúa, ngay sau đó nâng hắn lên thành đào
kép. Lo liệu gánh hát cho hắn, trở thành một gánh hát đứng đầu. Hết thảy thuận lợi làm cho hắn gần như đã quên hết mọi thống khổ hắn gặp trước
khi lên sàn. Mà cuối cùng, đến ngày hôm nay, hắn vẫn thấy được cái gì
gọi là hoàng quyền, cái gì gọi là giai cấp. Trong cảm nhận của hắn, Hữu
tướng thế lực ngập trời, nhưng vừa rồi, đứa con trai út của Hữu tướng cư nhiên bị một bé gái 7 tuổi, sai người dùng thủ đoạn bạo lực đánh cho
bất tỉnh, trực tiếp ném ra đường cái. Đứa bé gái kia cũng mới chỉ là con gái của công chúa, mà không phải công chúa.
“Ngươi mới
đừng có khinh người quá đáng!” Từ Man chỉ thẳng vào mặt Liêu Đan Dương,
nói: “Ngươi mà sĩ diện cái quái gì, ngươi tưởng ngươi là quý nhân gì cao hơn chúng ta sao, cư nhiên dám dùng khẩu khí này nói chuyện với bản
quận chúa, ngươi tưởng rằng vì ngươi mà dì ta sẽ đến trách mắng ta sao?”
Liêu Đan
Dương không nghe thấy Hòa Húc liền thôi, vừa nghe đến cái tên Hòa Húc,
nhất thời giống như bùng nổ, vẻ mặt đỏ bừng, xoay người liền đi, còn
nói: “Quận chúa còn nhỏ, ta không chấp nhặt với ngươi.”
“Ngăn hắn
lại cho ta!” Từ Man thẳng lưng lên, lạnh lùng nhìn Liêu Đan Dương bị
người ngăn lại, nói: “Ngươi không chấp nhặt với ta, ta lại muốn hảo hảo
hỏi ngươi một chút.”
Liêu Đan
Dương đi không được, nói không xong, chỉ có thể cứng rắn đưa lưng về
phía Từ Man, đầu ngẩng cao, bộ dáng không sợ quyền quý.
“Ngươi cho
là ngươi thanh quý lắm ư, ngươi cho là ngươi luôn luôn chịu ấm ức ư,
ngươi nghĩ rằng ta và dì ta là Sơn đại vương gì đó (thổ phỉ trên núi), không nên bắt ngươi đi làm trai lơ ư.” Từ Man chướng mắt nhất chính lá
dáng vẻ kia của hắn, tiếp tục nói: “Vậy ta hỏi ngươi, Liêu Đan Dương, ở
trong lòng của ngươi, nhị nương ta rốt cuộc là gì của ngươi!”
Bả vai Liêu
Đan Dương khẽ run lên, nắm chặt quyền tay, hắn vẫn tự nói với mình nhất
định phải nhẫn, nhất định phải nhẫn, nhưng vào lúc này, hắn bị một đứa
con nít nhạo báng, bị một đứa bé chất vấn, hắn thật sự không nhịn nổi
nữa. Đáy mắt hắn vì tức giận mà từ từ dâng lệ, hắn vẫn cảm thấy bản thân mình chịu ấm ức, hắn nhiệt tình đam mê hát hí khúc, hắn theo đuổi hí
khúc, hắn cũng không lấy chuyện hát hí khúc làm hổ thẹn. Hắn còn có rất
nhiều rất nhiều ý tưởng muốn thực hiện. Nhưng hắn quả thật không chịu
nổi, khi người khác nhắc đến hắn, điều đầu tiên nói tới không phải là
diễn xuất của hắn, không phải là gánh hát của hắn, mà là gã trai lơ của
công chúa Hòa Húc, là nam sủng của nàng! Hắn không có tự do, không có
mặt mũi của một người đàn ông. Bất luận hắn cố gắng cỡ nào, hắn đều sống dưới bóng ma của công chúa Ngô quốc, giống như một thứ đồ chơi, cùng
mèo chó nuôi trong phủ công chúa không khác là bao.
Hắn rất khát vọng thành công, rất khát vọng được là chính mình, mà không phải phụ
thuộc vào người khác. Cho dù công chúa Hòa Húc nói cho hắn thoát tịch
thì có thế nào, còn không phải thiếu nợ nàng ta một cái nhân tình, ngày
sau trở thành một phần của phủ công chúa, ngày ngày đêm đêm bị nàng
khống chế, cuộc sống như thế, vừa nghĩ tới đã khiến hắn muốn nôn mửa!
“Một người
giam cầm ta, một người chặt đứt giấc mộng của ta, một người ta hận trên
đời này không muốn nhìn thấy nhất.” Liêu Đan Dương nghe thấy chính mình
nói như vậy.
Từ Man bỗng
thấy mình sai lầm rồi, nàng vốn có đầy bụng lời ngoan ác muốn nói, thậm
chí muốn cho người đánh văng hắn đi, nhưng nàng phát hiện như vậy quả
thực là đang nâng đỡ Liêu Đan Dương, hắn sẽ tự cho là tất cả mọi người
đều cần hắn, tất cả chuyện khổ bức đều có thể làm cho hắn toát ra cái
gọi là hơi thở u buồn, cùng với chuyện hoàn thành mơ tưởng rằng người
trong thiên hạ đều phụ hắn.
Từ Man tin
tưởng chỉ cần nàng mắng ra miệng, người đàn ông này tuyệt đối sẽ cho
rằng, hắn là quan trọng cỡ nào, tất cả mọi người không muốn hắn được
sống tốt, hắn kỳ thật có tài năng đầy mình, không cần dựa vào ai cũng có thể thành công, chỉ là các ngươi đều kiềm chế hắn, trói buộc hắn, hắn
mới buồn bực thất bại như thế.
“Liêu Đan
Dương, ta không muốn nói gì cả, ta chỉ muốn ngươi làm một chuyện.” Từ
Man có chút ác ý nói: “Ngươi nếu thật sự là thanh cao, ngươi trở về nói
với nhị nương ta, chỉ nói một câu: thả cho ngươi tự do.”
Liêu Đan
Dương bất chợt quay đầu, lắc đầu không thể tin nói: “Nàng sẽ không đồng
ý, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Từ Man lại
chắc chắc nói: “Dì ấy tuyệt đối tuyệt đối sẽ buông tay, ta đánh cược với ngươi, nếu ta thắng, ngươi không bao giờ được bước vào cổng lớn phủ
công chúa nữa.”