Nhàm chán
nhìn con diều trên tay, ở trên trời chợt cao chợt thấp, lắc qua đảo lại, trông như thể sắp rơi đến nơi, Từ Man bắt đầu hối hận, nếu giả bệnh ở
nhà thì tốt hơn rồi, cùng một đám loli ở đây giả vờ ngây thơ, quả nhiên là quá kém cỏi. Lại quay đầu nhìn đám thư đồng thẹn thùng bên người
công chúa, thực sự có loại xúc động muốn nâng trán, mới bây nhiêu tuổi
đầu, có thể nhìn ngoại nam mà mặt đỏ tim đập, tư xuân bốc lên lan tràn
thế sao? Chẳng lẽ thật sự là vì thế giới này ngành giải trí không phát
triển, thành thử mọi người nhàn rỗi không có gì làm, mới tảo hôn sinh đẻ sớm lại sinh tình sớm?
“A Man,
huynh nghe nói muội thích ăn kẹo sữa mật ong, bèn cố ý sai ngự thiện
phòng làm cho muội một ít, muội nếm thử xem?” Đại hoàng tử Tôn Mẫn Tiêu
lại sáp qua, vừa rồi hắn cùng Nhị hoàng tử và cả cặp sinh đôi Từ gia hàn huyên một hồi, phát hiện Từ Man mang theo nha hoàn đang cùng Chu Hoàn
thả diều, Thục Gia cùng Tưởng Nhị cô nương đã chạy ra xa rồi, nhất thời
không thấy bóng dáng đâu.
Từ Man nhìn
bao giấy dầu kia, từng viên kẹo màu mật bọc bên trong, quả thật mệt cho
Tôn Mẫn Tiêu nhớ rõ, có một lần nàng từng được ăn loại kẹo này ở chỗ
Hoàng hậu, bèn khen một câu thật ngon, Hoàng hậu còn không nhớ được, hắn lại để trong lòng, thật đúng là người thận trọng, nếu nàng thật sự là
một tiểu cô nương, chắc cũng dễ bị dụ rồi.
Đáng tiếc…
“Cảm ơn biểu ca, nhưng mà gần đây đau răng, không ăn kẹo được.” Từ Man bưng má, vẻ
mặt tiếc hận nhìn bao giấy dầu kia, đáng thương hề hề nói.
Tôn Mẫn Tiêu vốn thấy nàng không nhận, trong lòng có chút khó chịu, sau nghe Từ Man
nói vậy, nở nụ cười nói: “Nhất định là muội tham ăn, mới bị đau răng,
thế không cho muội ăn nữa, để muội nhớ kỹ.”
Từ Man không đề phòng, cư nhiên bị hắn vuốt mũi một cái, động tác thân mật này,
thiếu chút nữa làm cho nàng nổi hết da gà, lại nhìn ít nhiều ánh mắt
ghen tị chung quanh, thật muốn phun một ngụm máu, nằm cũng bị dính đạn.
Tên Tôn Mẫn Tiêu này có phải mắc bệnh luyến đồng hay không, hay là muốn
nuôi vợ từ bé, quả thật một khắc cũng không thể thả lỏng cảnh giác với
hắn. Hơn nữa, Từ Man luôn thấy Đại hoàng tử chính là muốn xây dựng một
cái vỏ ngoài giả dối trông như vô cùng tốt, loại vỏ ngoài mà chính nàng
rất quen thuộc. Cho nên, nàng nghĩ có thể tránh thì tránh, nếu thật sự
bị hắn dụ phải, đến lúc đó mình có muốn chối kiểu gì, cũng sẽ bị cho là
thẹn thùng vì tình.
“A Man, muội mau tới đây, xem cái này chơi vui lắm?” Nhị hoàng tử Tôn Mẫn Trác đứng ở xa ngoắc nàng, hôm nay hắn vốn không đến, cũng không biết duyên cớ gì
lại đi cùng, hắn gọi như vậy, cũng giải vây giúp Từ Man.
Từ Man nhẹ
nhõm gật đầu với Đại hoàng tử, bèn xách váy chạy chậm qua, đến gần mới
thấy, thì ra Nhị hoàng tử dùng cỏ non gấp thành một con dế mèn, mặc dù
thủ công bình thường, nhưng được cái mộc mạc thú vị, liền cười nói: “Nhị biểu ca thật khéo tay.”
Nhị hoàng tử chỉ lớn hơn Từ Man một tuổi, đầu cũng không cao mấy, tính tình mặc dù
không còn ngây thơ như ba năm trước, nhưng cũng là người hiền lành, hắn
đối ai cũng rất phải phép, hơn nữa còn giao hảo với hai ca ca của Từ
Man, học lực cũng trung bình, không cao không thấp, càng thể hiện rõ là
người tài đức bình thường. Ngoài miệng Hoàng đế không nói, nhưng Từ Man
biết, cữu cữu đối với đứa con trai này có vẻ hài lòng, ít nhất trong ánh mắt cữu cữu khi nhìn Nhị biểu ca không giống như lúc nhìn Đại biểu ca,
trong mắt ngẫu nhiên hiện lên ánh dò xét và phòng bị.
Hiện tại
tình hình ở trong cung, Hoàng hậu đã có đích tử, mặc dù tuổi còn nhỏ,
nhưng Hoàng đế cữu cữu vẫn còn trẻ, nếu dạy dỗ đích tử thành thái tử,
cũng còn kịp. Nhưng nếu thế, thân phận của Đại hoàng tử sẽ khá khó xử,
có đích thì sẽ không lập trưởng, Hoàng hậu cũng không phải quả hồng mềm, Hoàng đế lại có lòng phòng bị với nhà họ Hoàng bao gồm cả Hoàng mỹ
nhân. Cho nên tinh tế xem ra, Đại hoàng tử nếu muốn có đường ra, cũng
chỉ còn cách cưới hỏi cùng phủ Đại trưởng công chúa, mới có thể đạt được tín nhiệm của Hoàng đế, hòng thực hiện ý đồ mai sau.
“A Man thích là tốt rồi.” Nhị hoàng tử sờ sờ đầu Từ Man, vì hai người không cao hơn nhau là bao, nên trông có chút buồn cười.
Một lát sau cặp sinh đôi cũng đi tới, hai người họ vừa thi bắn cung trong rừng cây bên cạnh xong, đại ca thua nhiều hơn.
“A Man, muội đói chưa?” Từ Hải Sinh đầu đầy mồ hôi, đang cầm khăn lau, mặt phơi nắng đến ửng đỏ, lúc này Từ Man mới để ý, có vài cô nương thư đồng nào đó,
lén nhìn hai vị huynh trưởng này của nàng.
Từ Man nín cười, cũng cảm thấy đói bụng, mặc dù vừa rồi nàng gần như không hề hoạt động.
“Phải nên
đói thôi, giờ giấc cũng không còn sớm, nghe nói gần đây có một gian tửu
lâu không tệ lắm, chúng ta đến đó ăn một chút đi.” Tôn Mẫn Tiêu vẫn luôn không chịu làm người ngoài cuộc, đi tới cướp lời nói, trong đám hắn lớn tuổi nhất, mọi người tất nhiên sẽ không phản bác.
Thỏa thuận
nơi dùng bữa xong, Từ Man liền bắt gặp Thục Gia dẫn theo Tưởng Nhị cô
nương đi tới, những người khác cũng lục tục tới gần bọn họ, xem ra mọi
người cũng thấy canh giờ không còn sớm, nhưng sau khi họ đi tới, mọi
người mới phát hiện Đại công chúa Thục Thận và thư đồng của nàng và cả
Thục Mẫn không có trong đám người.
“Thục Viện,
muội có thấy Thục Thận đâu không? Vừa rồi không phải các muội đang chơi
ném thẻ vào bình sao?” Tôn Mẫn Tiêu nhìn trái phải, vẫn chưa phát hiện
bóng dáng Thục Thận, không khỏi sốt ruột, bèn tìm muội muội tới hỏi.
Thục Viện kỳ quái tìm chung quanh, sau đó kéo Hoàng Tú Oánh lại hỏi: “Ngươi có nhìn thấy đại tỷ không?”
Hoàng Tú
Oánh cũng khó hiểu, ban nãy bọn họ mới cùng chơi ném thẻ, ai ngờ chớp
mắt, ba người kia đã không thấy tăm hơi, không biết đi đâu. Chính nàng
cũng mải lén quan sát Từ Man, những người khác căn bản không chú ý.
Đương lúc
Tôn Mẫn Tiêu lo lắng sốt ruột, chuẩn bị sai thân vệ đi tìm kiếm xung
quanh, đột nhiên thấy Thục Mẫn từ trong rừng cây chạy ra, vừa chạy vừa
lo lắng nói: “Đại tỷ tỷ bị trật chân, đang còn ngồi ở trong rừng.”
Hai vị hoàng tử vừa nghe xong, giật mình sợ hãi, đuổi theo sát Thục Mẫn chạy vào
rừng cây, quả nhiên, không tới một khắc, Tôn Mẫn Tiêu đã bế Thục Thận từ trong rừng cây đi ra. Từ Man thấy trên quần áo Thục Thận dính đầy bùn
đất, búi tóc cũng rơi rớt vài sợi xuống, một bên chân không thấy giầy,
nhìn qua có phần chật vật. Nhưng nàng ta vẫn bưng lấy nụ cười khéo léo
như trước, mặc dù đau đến tái mặt, mà vẫn ôn tồn khuyên Thục Mẫn đang
hoảng hốt, y hệt một vị tỷ tỷ tốt quan tâm muội muội.
“Công chúa Thục Thận thế nào rồi?” Cặp sinh đôi không tiện rơi lại sau, bèn đi lên quan tâm hỏi.
Tôn Mẫn Tiêu gọi một nữ quan thạo y đến, khám cho Thục Thận, mới báo cho mọi người
biết: “Thục Thận té trật cổ chân, cũng may không bị thương đến xương
cốt, có điều e là phải về cung.”
Mấy cô nương tức khắc lộ ra vẻ mặt tiếc hận và thất vọng.
“Không sao,
ta về cung trước là được, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, sao có thể
không dùng cơm trưa bên ngoài được, ta cũng không thể để mọi người mất
vui.” Thục Thận được nữ quan bế đi, ngồi lên ghế mềm được nâng đến, thấy mọi người như vậy, vội mở miệng khuyên nhủ.
“Như vậy sao được? Chi bằng, ta đưa muội trở về.” Tôn Mẫn Trác vẫn luôn là người yêu thương huynh đệ tỷ muội, dĩ nhiên không thể để Thục Thận trở về một
mình.
Nếu Tôn Mẫn
Trác đã nói như vậy, Tôn Mẫn Tiêu càng không có khả năng để vuột mất cơ
hội biểu hiện trước Hoàng đế được, lập tức cũng muốn cùng đưa nàng trở
về.
Thế là, mọi
người khó mà nói được gì, đành phải thu vào tiếc nuối, chuẩn bị hồi
cung, những người còn lại thì tự ngồi xe ngựa hồi phủ. Trong đó, Từ Man
là người vui vẻ nhất, dù sao mỹ thực gì đó, sau này nàng còn có thể đi
ăn cùng các ca ca, nếu bảo nàng ăn cùng với một đám bụng dạ hẹp hòi, mỗi người một ý đồ nham hiểm này, thực sợ chính mình sẽ tiêu hóa không
trôi, lãng phí đồ ăn ngon.
Có điều, cho dù tất cả mọi người đã suy tính xong, nhưng vẫn có người không muốn buông tha cơ hội lần này.
“Đừng nha, ta muốn ăn gà chiên giòn còn có cả canh cá bạc nữa.” Thục Viện than thở, mất hứng nói.
Tôn Mẫn Tiêu nhất thời cảm thấy huyệt thái dương nhảy tưng tưng, muội muội này của
hắn quả nhiên bị a nương dạy hư. Nhưng hắn lại không thể làm mất mặt
muội muội trước mặt mọi người, đành phải dỗ dành: “Lần này trở về, hai
ngày sau, huynh đích thân dẫn muội đi ra ngoài ăn, được không?”
Thục Viện
lại không chút nào cảm kích, phất khăn một cái, mới nói: “Để cho đại tỷ
về trước không phải là được sao, sao chúng ta cũng phải về theo chứ, nếu cứ thế này mà về, nhất định là hối hận muốn chết, chuyện này với chuyện hai ngày sau huynh dắt muội đi ăn, là hai chuyện khác nhau.”
Hoàng Tú Oánh liếc nhìn ánh mắt càng ngưng càng thâm của Tôn Mẫn Tiêu, dè chừng lôi kéo Thục Viện.
Thục Viện
ngược lại hất tay nàng ra, bất mãn nói: “Vốn chính là vậy không phải
sao, huynh xem các nàng ngoài miệng không nói, kỳ thật vẫn rất thất
vọng, đúng không?”
Từ Man đã
sớm lĩnh giáo qua tính càn quấy của Thục Viện, nàng ta bất hòa với mình
cũng không phải một ngày, chỉ cần là thứ nàng muốn, ít khi nào không đạt được. Nàng mặc dù lười xung đột với Thục Viện, nhưng nàng thật sự không muốn ra ngoài đi dạo, chuyện trong phủ còn chưa tra ra manh mối, không
biết phụ thân đã điều tra được chút gì chưa. Quan trọng nhất là, nàng
muốn biết người hạ độc nàng rốt cuộc là San Hô cùng Quan ma ma, hay là
người trong viện nàng.
Nhưng, ngay
lúc Từ Man toan mở miệng nói giúp Tôn Mẫn Tiêu, Thục Thận đã cướp lời
nói: “Đại hoàng huynh, chi bằng huynh đưa muội về là được rồi, để cho
bọn A Trác cùng mấy cô nương ra ngoài ăn uống một chút, vả lại một đoàn
còn có thân vệ cùng quản sự thái giám, mọi người ai cũng dẫn theo nha
hoàn, không kém mấy người chúng ta là bao.”
“Đại tỷ tỷ, muội về cùng tỷ.” Thục Mẫn mang theo áy náy nói, kéo ống tay áo Thục Thận, thanh âm có chút run run.
Thục Thận vỗ vỗ cánh tay nàng, cười nói: “Là do tỷ không cẩn thận té ngã, muội không cần áy náy, muội đi chơi cùng Thục Viện đi, chờ muội trở về, kể lại cho tỷ biết món nào ngon, thuận tiện gói về cho tỷ một ít.”
Thục Mẫn khịt khịt mũi, toan mở lời, lại bắt gặp ánh mắt ấm áp của Thục Thận, cũng không nói nữa, chỉ không ngừng gật đầu.
Đến cả Thục
Thận cũng nói như vậy rồi, thật lòng Tôn Mẫn Tiêu không muốn buông tha
cơ hội nở mày nở mặt, hơn nữa mấy cô nương rõ ràng còn chưa chơi chán,
cho nên không rối rắm nữa, đem trọng trách trông nom mấy cô nương giao
cho Tôn Mẫn Trác, rồi đưa Thục Thận hồi cung.
Từ Man vịn
tay Hương Xuân, bước lên xe ngựa, âm thầm oán hận, nếu nàng nói sớm một
chút, không chừng hiện tại đã có thể về nhà rồi. Nàng lại vén rèm cửa sổ lên nhìn các ca ca đang đi đến, cũng là vẻ mặt ỉu xìu, xem ra, ba huynh muội bọn họ có cùng một tâm tư.
Xe ngựa giảm bớt hai chiếc, nhưng nhân số vẫn không ít, Từ Man lên xe không nói
chuyện, nghe Thục Gia cùng Tưởng Nhị líu ríu cùng Chu Hoàn kể trong rừng có bao nhiêu cỏ dại, thậm chí còn phát hiện chút quả dại gì đó, không
biết có ăn được hay không, lại bàn đến một lát nữa muốn đi ăn cơm ở tửu
lâu nào, nghe nói mỗi thực đơn món ăn đã có ba mươi sáu loại, đã vậy mỗi món còn có điển cố riêng, nói mãi đến chính mình cũng chảy nước miếng,
lấy điểm tâm ra lót dạ một chút.
Từ Man tựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần, một câu cũng không nghe lọt vào tai.