Từ Man mang
theo đám nha hoàn ma ma trở về, bỗng nhiên cảm thấy Hương Xuân bên cạnh
run rẩy, bèn nghiêng đầu nhìn, thấy môi cô bé cũng run lên, không khỏi
buồn cười nói: “Em làm sao vậy?”
“Quận… quận chúa…” Hương Xuân sợ hãi xoắn xoắn quần áo, nói: “Quận chúa vừa rồi mới hát cái gì? Thật đáng sợ.”
Từ Man cười thần bí nói: “Khuyên hồn luân hồi…”
Vừa nói
xong, Từ Man rõ ràng cảm giác Hương Xuân run càng lợi hại hơn, còn lặng
lẽ tách xa mình một khoảng, trong lòng buồn cười, cũng bật cười ngay tại chỗ, cười đến mức làm cho Hương Xuân choáng váng, cả người ngây ra như
phỗng nhìn Từ Man trân trân, không biết nàng đang cười cái gì. Từ Man
thấy cô bé như thế, càng không nín được, cười đến chảy cả nước mắt.
Cười như
thế, cũng làm tán đi không ít oán khí với Hoàng Tú Oánh, tin tưởng sẽ có một đoạn thời gian dài, Hoàng Tú Oánh không dám đến trêu chọc mình nữa.
Trở lại
trong phòng, Từ Man nhìn căn phòng trống rỗng, chợt nhớ căn phòng này,
những người từng ở, những chuyện từng xảy ra, lại nhớ đến nhũ mẫu Niên
thị của mình và Tân ma ma đều bởi vì tội thất trách, mà bị đuổi khỏi phủ công chúa. Nhũ mẫu Niên thị xem như cũng tốt, dù sao ra ngoài rồi thì
là người tự do, mẫu thân cũng niệm tình bà từng chăm sóc mình, cho chút
ngân lượng, xem như vinh dưỡng. Mà Tân ma ma vì đến từ trong cung, như
vậy ra khỏi phủ, chẳng những mặt mũi mà đến cả lòng tự trọng cũng không
mất, lại nghe nói Tần thái mỹ nhân muốn nhận bà ta tới, cuộc sống hẳn sẽ không quá khó khăn.
Nay trong
phòng nàng không còn nhũ mẫu, quản sự ma ma đến sẽ được tuyển chọn lại
một lần, ma ma giáo dưỡng thì được triệu đến từ trong cung, mẫu thân hẳn là sẽ càng để mắt đến nàng hơn trước, về sau muốn thanh nhàn e là không được rồi.
“Vậy mụ già
họ Quan kia và San Hô hiện tại thế nào rồi?” Từ Man không nằm lại trên
giường, ngược lại đi đến trường kỷ ngồi xuống, dõi mắt nhìn ngắm cảnh
sắc xanh mơn mởn ngoài cửa sổ.
Hương Xuân vặn vặn tay, cúi đầu đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.
“Nói đi.” Từ Man ngắt một chiếc lá xanh lấp ló qua khe cửa sổ, non mềm, như có thể chảy ra nước vậy.
Hương Xuân
im lặng một chút, vẻ mặt lấm lét nói: “Kỳ thật, hai ngày sau khi hai
người họ bị bắt đi, đột nhiên chết, về phần nguyên nhân gì, nô tỳ còn
nhỏ, không nghe ngóng được.”
Từ Man vân
vê chiếc lá, thở dài, đây là kết cục đã sớm rõ ràng, có lẽ nếu không
phải tính bất định của sự tình quá lớn, sợ là Hồng Quế sẽ ở thời điểm
thành công độc chết hai người họ, trước mắt dùng độc mãn tính, cũng là
bất đắc dĩ.
Vì Hương
Xuân còn rất nhỏ, Từ Man cũng không hỏi được bao nhiêu bèn thả lỏng đầu
óc, định bụng chờ các huynh trưởng ra khỏi từ đường, rồi hỏi kỹ lại.
Hai sự kiện
liên tục xảy ra, mặc dù Từ Man bị hại nặng hơn, nhưng các ca ca cũng
không thoát khỏi cơn thịnh nộ của mẫu thân, bây giờ đang quỳ trong từ
đường đã gần một ngày. Nếu ngày thường các ca ca còn có thể ăn vạ chơi
xấu, nhưng hai chuyện này đều liên lụy đến trên người nàng, các ca ca
không nói hai lời đã đến từ đường quỳ, còn cự tuyệt nàng lén đưa đồ ăn
đến, xem ra là muốn tự trừng phạt mình.
Đối với việc này, Từ Man rất áy náy, lại không biết làm sao.
Vì ba người
Hồng Quế đều đã chết, cho nên Đại trưởng công chúa và phò mã cũng không
tra xét sâu hơn được, ngoại trừ phát hiện cung tỳ lão nô từ trong cung
đưa đến cũng có mật thám ra, còn phảng phất phát hiện ra trong hai
chuyện vừa rồi, đều có bóng dáng như ẩn như hiện của Phái Bảo Thủ cùng
với một lực lượng không biết tên nào đó. Đương nhiên, tòa nhà bên ngoài
của Quan ma ma cũng bị phát hiện, thì ra trong căn nhà mụ ta vẫn ở sau
khi lấy chồng còn có một tên nhân tình tư thông, rất nhiều chủ ý cũng
đều do lão ta cấp cho mụ.
Chồng của
Quan ma ma, là con trai của một quản sự trong Từ phủ, bởi vì đau ốm từ
bé, thân thể trước nay không tốt. Sau khi hai người họ thành thân, Quan
ma ma cũng ngứa mắt ông chồng bệnh tật này, lại nghe theo lời dặn dò của Từ lão phu nhân, mụ ta trông chừng ở bên cạnh Từ Văn Bân, cũng rất ít
khi về nhà, sau đó mụ mang thai, liền càng ở lâu trong viện của Từ Văn
Bân dưỡng thai, không màng tới chuyện nhà. Trong khoảng thời gian đó,
trượng phu ốm yếu của mụ vì bệnh tình nghiêm trọng mà qua đời. Sau khi
sinh con, Quan ma ma và nhân tình bên ngoài càng lui tới mật thiết hơn,
đặc biệt sau khi vào phủ công chúa, lúc đó quả thực là không còn kiêng
nể gì nữa. Quan ma ma còn vì hắn ta, mà đặc biệt mua một tòa viện tử
ngay tại con phố bình dân gần phủ công chúa nhất.
Theo như phủ công chúa điều tra, lão già này là đồng hương của Quan ma ma, lúc trước không biết quyến rũ như thế nào mà dính, kể từ đó vẫn luôn được Quan ma ma nuôi. Rất giỏi lời ngon tiếng ngọt, già mà không nghiêm. Chẳng những dỗ Quan ma ma cho hắn tiền tiêu, hắn còn thừa dịp Quan ma ma không có
nhà, thông đồng với một quả phụ có tiền gần đó, có thể nói đã sắp thành
cụ rồi, mà còn gió xuân phơi phới.
Sau khi lão
ta bị bắt, cũng biết sự tình bại lộ, bèn khai hết chuyện Từ lão phu nhân đặc biệt phái Quan ma ma theo giám thị Từ Văn Bân, thậm chí muốn làm hư Từ Văn Bân, sau đó lại vào phủ công chúa, vốn muốn làm hư hai vị tiểu
lang, sau cam chịu bị đưa vào viện của quận chúa, lại nổi lên tâm tư
khác, mà tất cả chuyện này, đều do Từ lão phu nhân sai sử. Về phần Hoàng Tú Oánh âm thầm mua chuộc Quan ma ma giám thị Từ Man, còn có tên hắc y
nhân bí ẩn nào đó mua chuộc lão rót thuốc mê cho Quan ma ma, bảo mụ
khuyên lão phu nhân đưa người vào phòng phò mã. Hắn đều nhận tội tất cả.
Mặt khác,
phủ công chúa còn tra ra, San Hô chỉ là tỳ nữ bình thường, nàng ta hoàn
toàn là bị người bạn cùng phòng vẽ ra ‘cái bánh lớn’ để mê hoặc, mà cây
trâm bạc kia, cũng do tỳ nữ cùng phòng đưa cho nàng, có điều, hiện tại
tỳ nữ kia đã sớm nhảy giếng tự vẫn, manh mối cứ như vậy bị chặt đứt.
Không bao
lâu sau, Hoàng đế biết được rất tức giận, ngay tại triều quở trách đại
bá Từ Man – Từ Văn Thành trị gia không nghiêm, bắt hắn về nhà đóng cửa
tự kiểm điểm. Công việc ở Đại Tư Nông của hắn do Đại tư nông Thừa* trông coi hộ, còn việc khống chế quân lương được Điển nông Đô úy – tiểu thúc
nhà Gia Cát nắm trọn trong tay. Thậm chí ngay cả Từ gia tổ phụ, nguyên
Thái phó của thái tử cũng bị Hoàng đế uyển chuyển trách lão giáo dưỡng
không nghiêm, lớn tuổi mắt mờ. (thừa: phó)
Đêm đó, Từ
Man thấy phụ thân ngồi trong đình tránh gió ở hoa viên, nâng chén lẳng
lặng uống rượu, mà mẫu thân cũng không nói tiếng nào, ngồi tại bên cạnh
phụ thân, tự mình rót rượu cho trượng phu.
Từ Man xoay người, nghĩ bụng sắp tới có nên phái người đưa chút bùa chú linh tinh đến cho Hoàng Tú Oánh không.
Đợi đến đầu
hạ, các ca ca không còn bị dư chấn đau nhức từ vụ quỳ từ đường, Từ Man
thấy các huynh trưởng đột nhiên trở nên trầm mặc rất nhiều, lòng đau
xót, chẳng lẽ muốn trưởng thành thật sự phải trả giá lớn sao?
Qua đầu hạ,
hạ chí đã đến, đợi đến lúc Từ Man mặc vào váy quây lụa trắng in hoa, mới nhớ sắp đến Thanh minh, phụ thân và mẫu thân lại đích thân đi tảo mộ,
cũng không biết mộ bia không chữ kia còn có ai khác đến tế bái không.
Mùa hè nóng
bức, nhưng không làm trở ngại tâm tình tốt của Đại trưởng công chúa,
ngay đêm trước hạ chí, Hoàng đế đích thân hạ chỉ ban cho phụ thân của
Hoàng Tú Oánh – Hoàng Tả tướng quân, ban thưởng một mối hôn sự tốt, nhà
gái là con gái của Liệt hầu ở biên thành, năm nay chừng hơn hai mươi,
từng chết hai chồng, bởi vì thường xuyên ở chốn biên cương, nên tính
cách mạnh mẽ, cũng có người đồn hai ông chồng trước của nàng là bị nàng
vô tội hành hạ đến chết, nhưng vì không có chứng cớ, bất quá chỉ là tin
vịt thôi. Tuy nói phụ thân nàng là Liệt hầu, cũng cùng Đại đô đốc có
chút cội nguồn, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, lại không có con trai, thế lực trong tay lại bị Hoàng đế từng bước từng bước như tằm ăn lên,
chuyển nhượng lại cho vài vị tướng quân đi đến biên giới phía bắc. Cho
nên để trấn an, lần tứ hôn này Hoàng đế một mặt muốn yên ổn lòng Liệt
hầu, một mặt muốn thỏa mãn lòng xem kịch vui của Đại trưởng công chúa.
Từ Man còn
biết, vì gia tăng phân lượng của nàng ta, Hoàng đế còn đặc biệt tứ phong nàng là huyện chủ, nếu nhà họ Hoàng đã không giữ được một công chúa,
vậy đưa đến một vị huyện chủ, cũng xem như cất nhắc bọn họ. Mặt khác, Từ Man còn nghe các ca ca nói, sau khi vị huyện chủ nọ vào kinh, Đại
trưởng công chúa còn đặc biệt đến thăm một lần, hơn nữa còn giúp Hoàng
phủ “điểm danh” với huyện chủ kia: vị di nương được sủng ái vô độ cùng
với đứa thứ nữ không biết trời cao đất rộng kia. Xem ra, đợi đến khi vị
huyện chủ này gả tới, sẽ thay phủ công chúa tiếp đón hai vị kia thật
tốt.
Bên kia hôn
sự của nhà họ Hoàng đã định xuống rõ ràng, Từ Man bên này cũng đích thân đi thăm Gia Cát Sơ Thanh, mặc dù thái độ của Đại cô cô đối với nàng có
chút không được tự nhiên, nhưng Đại cô phụ lại rất hoan nghênh nàng và
các huynh trưởng đến. Có điều Gia Cát tổ mẫu vẫn không lộ diện, theo hạ
nhân nói, lão phu nhân bà vài ngày trước đó bận rộn quá mức, quả thật đã đổ bệnh.
Bởi vì thân
thể Gia Cát Sơ Thanh bị hao tổn nghiêm trọng, vài lần thiếu chút nữa lên đường, cũng không biết bạn tốt Đàn Hương của hắn tìm từ đâu đến một vị
đại phu, khám vài lần, vất vả lắm mới giữ lại được cái mạng, song chỉ có thể nằm dưỡng bệnh trên giường, đôi lúc đến uống nước cũng cần người
hầu hạ, đứng ngồi đều khó khăn. Từ Man bị vây trong áy náy với hắn,
chẳng những bỏ tiền, còn nói mẫu thân giúp đỡ tìm đến vài thái y xem
bệnh cho hắn, chính mình cũng thay đổi thói quen né tránh lúc trước, một tháng luôn có ba bốn lần sẽ đến thăm một lần. Đương nhiên, trong ba –
bốn lần này, luôn luôn có hai – ba lần là đụng phải Hoàng Tú Oánh. Bây
giờ nàng ta mà thấy Từ Man là giống như thấy quỷ vậy, đặc biệt từ lúc Từ Man “hảo tâm” vài lần đưa qua giấy bùa chú, đừng nói là trong phủ Gia
Cát, mà ở trong Cung học, Hoàng Tú Oánh cũng trốn rất xa, không còn ân
cần vồn vã như trước nữa.
Thời gian
dần trôi, hạ qua thu đến, phủ công chúa cũng dần dần thay y phục mùa thu vào, gần đây trên triều đình Phái Bảo Thủ sóng yên bể lặng, ngược lại
các chính sách cách tân của Hoàng đế từng cái lại tiếp bước từng cái,
đặc biệt là phò mã tham dự sáng lập Lục Bộ, còn từng bước áp chế đám lão thần của tiên hoàng, thoạt nhìn cũng là một mảnh tiền đồ rực rỡ.
Trong Cung
học, Từ Man cùng các huynh trưởng vẫn như mọi ngày, ý đồ của Đại hoàng
tử càng thêm rõ ràng, chỉ là ngại Từ Man dè dặt, nên không truyền ra tin đồn gì, Thục Thận bởi vì chân bị thương phải nghỉ học thời gian dài, mà Thục Viện và Thục Mẫn không biết Hoàng Tú Oánh nói gì đó, coi như là
tận lực tránh nàng.
Một ngày của lập thu, Từ Man lại đến thăm Gia Cát Sơ Thanh, nghe nói gần đây hắn đã
có thể ngồi dậy ăn chút thức ăn mềm, nàng bèn đặc biệt đến thăm một
chút, thuận tiện cũng mang thái y chuyên môn đến xem bệnh cho hắn.
Nhưng vừa
bước vào tiểu viện của Gia Cát Sơ Thanh, nàng liền bắt gặp Đại cô cô
cùng Hoàng Tú Oánh đang đứng nói chuyện, Đại cô cô vẻ mặt tựa hồ cảm
kích, nhưng lúc nhìn thấy Từ Man, lại có một chút gượng gạo.
“Đại cô cô.” Từ Man lên tiếng chào, bèn chuẩn bị bước vào phòng.
“Quận chúa.” Hoàng Tú Oánh đột nhiên đi tới, thi lễ với Từ Man.
Từ Man dừng lại, dùng ánh mắt thắc mắc nhìn nàng ta.
“Biểu ca hiện tại đang có khách, không tiện gặp quận chúa.” Hoàng Tú Oánh chần chờ liếc nhìn Từ gia Đại cô cô, nhỏ giọng nói.
“Thế à, vậy ngày mai ta lại đến thăm huynh ấy.” Từ Man điềm nhiên nói, dù sao để thái y chờ đến lúc đó cũng được.
Hoàng Tú Oánh lại gấp gáp muốn kéo Từ Man lại, đầy bụng muốn nói, song không biết nói như thế nào.
Từ Man lười
nói chuyện với nàng ta, đợi vị huyện chủ kia bước vào Hoàng phủ, liệu
Hoàng Tú Oánh có được rãnh rỗi ra phủ hay không còn là một vấn đề đó.
“Quận chúa
chẳng lẽ thật sự không quan tâm đến Từ gia lão phu nhân, bà nay bệnh cực kỳ lợi hại, nếu quận chúa có thể thỉnh thái y, vì sao không thỉnh xem
bệnh cho bà.” Hoàng Tú Oánh nói xong cư nhiên lại bắt đầu nức nở nghẹn
ngào.
Từ Man rốt
cuộc hiểu được biểu tình khi nãy của Đại cô cô là do đâu, thì ra tổ mẫu
quả thật là bị bệnh, bất quá cũng thế, trong sách cũng không miêu tả kỹ
thời điểm tổ mẫu chết, có lẽ cách hiện tại cũng không kém bao lâu. Trong sách nói sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, cũng có tình tiết mời thần y
tới cứu trị tổ mẫu, hay là đã tìm được rồi?
“Chỗ tổ mẫu
đã có cha mẹ thu xếp, không tới phiên tiểu bối ta đây đi lo, nếu Hoàng
Đại cô nương đã có lòng, nghe nói Gia Cát lão phu nhân cũng bệnh rất
nặng, không bằng nhân tiện cũng lo lắng đi.” Dứt lời, Từ Man xoay người
bước đi, nếu Hoàng Tú Oánh muốn làm người tốt, thì làm đến cùng đi.
Hoàng Tú Oánh và Từ gia Đại cô cô bị nàng nói như vậy, ngượng chín cả mặt, chỉ có thể nhìn theo Từ Man nghênh ngang rời đi.
Phòng trong, Gia Cát Sơ Thanh nằm trên giường, mãi đến khi nghe thấy Từ Man rời đi,
mới quay đầu nói với Đàn Hương: “Ngươi đi nói với người Sắc-mục* kia, ta nguyện ý mở ngực trị tim.”
*Người
Sắc-mục: chỉ chung những người ở Tây Vực, nhưng trong truyện này là chỉ
những người phương Tây (Sắc-mục: mắt có màu), dù sao cũng chỉ có người
phương Tây mới có cách chữa bệnh mổ tim này thôi.:D
Đàn Hương ngẩn người, lập tức ý vị thâm trường cười nói: “Là cô bé vừa mới tới kia sao?”
Gia Cát Sơ
Thanh tựa vào thành giường, mái tóc đen buông thả khoác lên người, trong con ngươi mắt lóe lên một tia sáng, khẳng định nói: “Nàng đáng giá.”