Từ Man cùng
đám người Chu Hoàn cũng đi qua, có điều càng đi càng phát hiện trong mấy người kia, dường như có người nhìn qua có chút quen mắt, lúc thấy rõ
người nọ đang ngồi trên xe lăn, Từ Man kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, ngay cả Gia Cát Mỹ Yên cũng bắt đầu nhướn mày ra hiệu với nàng.
“Vương gia
tiểu tử thỉnh an Đại trưởng công chúa, quận chúa, huyện chủ, thỉnh an
các vị phu nhân.” thiếu niên dẫn đầu kia tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ nói: “Đã khiến các vị muội muội sợ hãi, tại hạ xin bồi tội với các
vị.”
Vương phu
nhân lập tức đi ra giảng hòa, giới thiệu: “Đây là đại lang con ta, tính
tình có chút lỗ mãng, các vị đừng lấy làm phiền lòng.”
Đại trưởng công chúa thân phận cao nhất, tự nhiên mở miệng nói: “Không sao, cũng là thằng bé này có lòng.”
Một vị phu nhân khác giao hảo với nhà họ Vương dùng khăn tay che miệng, đùa nói: “Sợ là đại lang xót vợ, tìm đến đấy.”
Các phu nhân lập tức cười vang, khiến con dâu Vương phu nhân xấu hổ xoay người qua,
bưng kín mặt, các cô nương cũng đỏ bừng hai má, lại len lén nhìn ngắm
người phía sau hắn.
“Là tiểu tử
đường đột, chỉ là nghĩ hôm nay đúng lúc bạn tốt đến chơi, cũng là muốn
vấn an công chúa điện hạ một chút, bèn qua đây.” đại lang nhà họ Vương
kia giả bộ ngượng ngùng cười cười, lại lui qua một bên.
Từ Man vừa
liếc một cái, lại không đến thỉnh an, phía sau Vương gia đại lang cơ hồ
đều là người quen, ngoại trừ cháu đích tôn của nhà hoàng thúc gia gia,
còn có cả đường huynh nhà Từ gia tiểu thúc, cùng với đám thư đồng của
huynh trưởng, đương nhiên, còn có cả người ngồi trên xe lăn – Gia Cát Sơ Thanh cùng với người bạn phong lưu phóng khoáng đứng sau lưng hắn – Đàn Hương.
Từ Man hơi
cúi đầu, né tránh ánh mắt trong veo của Gia Cát Sơ Thanh, vờ như không
chú ý, đến khi ngẩng đầu lên lại, nàng phát hiện hắn đã nhìn đi nơi
khác.
“Thỉnh an
hoàng cô.” Tôn Mẫn Thụy vốn bất đồng với Tôn Phỉ Nghiên, từ bé hắn đã
chơi thân với với hai vị huynh trưởng của Từ Man và cả Nhị hoàng tử, Tứ
hoàng tử trong cung, hành sự mặc dù không nói là khiêm tốn, nhưng ít
nhất đáng tin cậy, chí ít, hắn rất ít kết giao cùng đám con cháu Phái
Bảo Thủ, cũng không có sở thích bất lương giống đám công tử bột quần là
áo lụa.
Sau lưng
hắn, Từ Hải Phong đã là cử nhân và Gia Cát Sơ Thanh ngồi trên xe lăn, đi tới vấn an, thái độ Đại trưởng công chúa đối với bọn họ rất tốt, dù sao một người là thân thích, một người là người thân kiêm ân nhân từng cứu
mạng con gái mình.
“Các ngươi
sao lại đến đây?” Đại trưởng công chúa cũng không muốn khiến mọi người
gò bó, còn hỏi han thư đồng của huynh trưởng Từ Man vài câu, mới hiếu kỳ nguyên nhân bọn họ đến đây.
Vương gia
đại lang lại cười nói: “Chúng con nghe thấy Sơ Thanh mua được từ chỗ
người Sắc-mục cái hạt đậu màu đen gì đó, có thể nghiền nát thành trà
đen, bèn tò mò muốn đến xem sao.” (cà phê đó ạ)
Lời này vừa
nói ra, các phu nhân cũng nổi hứng tò mò, mấy năm qua, việc thông thương không bị xiết chặt, có không ít người đóng thuyền xuất hải, cũng mang
về không ít thứ thú vị mới lạ, đã tác động mạnh đến thẩm mỹ và kiến thức của người dân nước Ngô, chính là loại hạt màu đen kia, thật sự chưa
từng nghe qua.
Vì thế, bữa
tiệc thưởng cúc lại biến thành thưởng đồ uống mới, Gia Cát Sơ Thanh
chẳng những giới thiệu cách dùng cà phê, còn bảo Đàn Hương hỗ trợ biểu
diễn cách pha cà phê cho các vị phu nhân, cho họ uống thử, kèm theo
giảng giải cách uống cà phê, gần như hấp dẫn gần hết đám đàn bà con gái
đi qua. Cũng chỉ có Từ Man không lạ lẫm với thứ này, dừng ở phía sau.
Gia Cát Sơ
Thanh ngồi trên xe lăn, ngẩng đầu nhìn Từ Man ở cách đó không xa, tóc
dài ngang eo, búi tóc Vọng nguyệt kế trên hai mang tai buông xuống, trên búi tóc cài dây tua hồng mã não, đầu khẽ động, dây tua khẽ quét qua
vành tai, phá lệ bắt mắt, vắt ngang trán là hạt ngọc mã não hình giọt
nước, cũng cùng kiểu với dây tua, ánh hồng quang lấp lánh không ngừng.
Hôm nay ánh nắng rất tốt, len lỏi qua tầng lá cây bên ven đường, như ẩn
như hiện rọi lên mặt Từ Man, ngay cả sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt cũng
được mạ lên một tầng ánh sáng ấm.
Cũng không
biết nàng đang nghĩ gì, Gia Cát Sơ Thanh nhìn nàng kéo một cô gái qua,
thẽ thọt câu gì đó bên tai, cô gái kia không cười, mà nàng lại tự mình
bật cười thành tiếng. Gia Cát Sơ Thanh hơi mở to hai mắt, trái tim cũng
có chút không kiềm chế được, giống hệt như phát bệnh vậy. Nhưng hắn vẫn
luyến tiếc thu hồi ánh mắt ngắm nhìn nàng, đôi má lúm đồng tiền mê người kia, thoắt nông thoắt sâu, hoàn toàn biểu hiện tâm tình tốt của Từ Man.
“A Man…” Gia Cát Sơ Thanh nhất thời hoảng hốt, buột miệng gọi ra tiếng.
Từ Man nhĩ
lực không tệ, cảm giác như ai đang gọi mình, bèn quay đầu, dây tua sắc
đỏ vẽ một đường cong trên không trung, kia đôi mắt đẹp còn vương ý cười
hơi thoáng rung động, hồ nghi tìm kiếm.
Hai mắt Gia Cát Sơ Thanh chợt lóe, phục hồi tinh thần lại, cũng không xấu hổ, ngược lại gọi lớn tiếng hơn: “A Man.”
“Tiểu ca
ca.” Từ Man khẽ mỉm cười, cũng không cảm thấy gì cả, nói với Chu Hoàn
một tiếng rồi đi qua, hơi trách cứ nói: “Rõ ràng mấy ngày trước thân thể còn bệnh, sao hôm nay đã chạy đến đây rồi.”
Gia Cát Sơ
Thanh bị nàng nói một mạch như vậy, chẳng những không phiền muộn, ngược
lại như sợ nàng giận vậy, làm bộ bi thương nói: “Cái thân này của huynh, có thể đi ra lần nào hay lần đó, hà tất phải lãng phí cảnh thu này.”
Từ Man không thích nhất nghe hắn nói những lời này, lập tức phản bác: “Chỉ giỏi nói
bậy, năm đó huynh cũng nói như vậy, bấy giờ không phải đã lớn vậy rồi
ư.”
Gia Cát Sơ
Thanh thấy nàng mất hứng, lập tức thay đổi bộ dáng lấy lòng, im lặng kéo kéo dây tua trên túi thơm của Từ Man, cẩn thận nói: “Là huynh không
phải, A Man đừng buồn huynh.”
Từ Man chỉ
cho là hắn buồn vì thân thể không tốt, cô độc tịch mịch, sợ mình lại
không để ý tới hắn, còn lại cũng không nghĩ gì sâu xa, mềm lòng hòa hoãn nói: “Thân thể là của huynh, phải tự mình chăm sóc cho tốt, đừng cứ để
người khác lo lắng mãi thế.”
“Vậy A Man
có lo lắng không?” Gia Cát Sơ Thanh không chút để ý buông sợi dây tua
kia ra, lại đặc biệt sửa sang vạt váy quây cho nàng.
Từ Man rất tự nhiên đáp: “Đương nhiên lo lắng rồi, bao nhiêu năm nay, muội quan tâm thế còn gì.”
Gia Cát Sơ Thanh hơi cúi đầu, dấu đi ý cười bên khóe miệng cách nào cũng không đè nén được.
“Muội nghe nói thuyền buôn của huynh lần trước đến Anh quốc?” Từ Man mới nghe Đàn Hương lúc giới thiệu cà phê có nói.
Gia Cát Sơ
Thanh gật đầu nói: “Hương liệu, tinh dầu nơi đó rất có tiếng, huynh có
để giành một ít cho muội, một lát trở về, huynh sai người đưa qua.”
Từ Man liên
tục xua tay nói: “Không cần đâu, chỗ muội còn không ít, huynh lại cho
thêm, muội dùng không hết, có vài thứ để lâu cũng phí.”
“Sơ Thanh ca ca còn có huân hương ư? Tinh dầu là cái gì? Muội cũng muốn.” Không đợi
Gia Cát Sơ Thanh mở miệng, sau lưng Từ Man truyền đến giọng nói õng ẹo
làm người nổi cả da gà.
Từ Man quay đầu, quả nhiên chính là đám người Tôn Phỉ Nghiên, Hà Ái Liên và cả Hoàng Tú Oánh.
“Đó là đồ
lần trước A Man nhờ ta mang về giúp, hàng tồn không nhiều lắm, chi bằng
để lần sau vậy, Tôn cô nương.” Gia Cát Sơ Thanh nói dối không chớp mắt,
vừa rồi rõ ràng là Từ Man nói không cần mà.
Tôn Phỉ
Nghiên vốn không nghe rõ ràng, cũng không tiện nói nhiều, nhưng vẫn vây
đến bên cạnh Gia Cát Sơ Thanh, cười đến mặt đầy hoa si hỏi: “Sơ Thanh ca ca, nghe nói mấy năm nay huynh đến thiệt nhiều quốc gia nha?”
Gia Cát Sơ Thanh cười nhẹ, gật gật đầu, lại khôi phục bộ dáng ngắm hoa trong sương, không nhiễm khói lửa.
“Vậy huynh
kể cho chúng muội một chút đi, là những nước nào, có phải đều giống như
người Hồ không?” Tôn Phỉ Nghiên nào phân biệt được thế nào thật lòng thế nào là khách sáo, vừa thấy Gia Cát Sơ Thanh cười với mình, cả người
nàng đã như thể đánh máu gà rồi. Ít năm trước nàng sinh bệnh, cũng là vì nhân lúc Gia Cát gia gặp khó khăn, nàng đòi phụ thân đem Gia Cát Sơ
Thanh đến làm vị hôn phu ở rể cho mình, nhưng tiếc là phụ thân và tổ phụ đều không đồng ý. Điều này bất luận là trong nhà có đám đàn ông vô liêm sỉ cỡ nào, nhưng đối với cách làm kinh hãi thế tục này của Tôn Phỉ
Nghiên, hiển nhiên là cực kỳ không đồng ý rồi. Thế là, Tôn Phỉ Nghiên
dùng đủ loại phương pháp thương tổn chính mình, hòng uy hiếp người nhà.
Tuy nhiên, kết quả chẳng làm nên trò trống gì thì thôi đi, đến cả Cung
học còn thiếu chút nữa bỏ dở luôn.
“Muội nghe
nói, còn có người mắt màu, đúng không?” Hoàng Tú Oánh giành trước một
bước nói, những thứ này kiếp trước nàng đều nghe nói qua, đương nhiên
kiến thức nhiều hơn những cô gái này.
Gia Cát Sơ Thanh thu lại chút ý cười, buông mắt nói: “Phải, những người da trắng, mắt đủ màu, có lục, còn có lam…”
Hoàng Tú Oánh nghe vậy, cố gắng đè nén đắc ý trong lòng, lại muốn bảo trì dịu dàng điềm tĩnh trên mặt.
Tôn Phỉ
Nghiên nghĩ Hoàng Tú Oánh là biểu muội của Gia Cát Sơ Thanh, thấy Gia
Cát Sơ Thanh đối xử với Hoàng Tú Oánh cũng không tệ, bèn nịnh nọt nói:
“Vẫn là Tú Oánh tỷ tỷ có kiến thức.”
Dĩ nhiên là Hoàng Tú Oánh khiêm tốn từ chối.
Gia Cát Sơ
Thanh thấy mình bị một đám cô nương bu quanh, thật sự không ổn, bèn vụng trộm nhìn về phía Từ Man, mang theo vô hạn ủy khuất. Từ Man bị hắn nhìn một cái, thiếu chút nữa nghẹn cứng, đành phải giải vây nói: “Tiểu ca
ca, có phải huynh thấy không thoải mái?”
Chúng nữ vừa nghe Gia Cát Sơ Thanh không thoải mái, lại thấy nụ cười của hắn suy
yếu, vội lùi lại một bên, để hắn nhanh đi nghỉ ngơi. Gia Cát Sơ Thanh
đầu tiên là tạ lỗi một chút, lập tức tiêu sái rời đi, nhưng Từ Man lại
thấy hắn rõ ràng là chạy trối chết.
Chờ đại mỹ
nam rời đi, chúng nữ không còn ai để háo sắc, Từ Man đương nhiên là muốn trở lại chỗ Chu Hoàn, nhưng đi chưa được mấy bước, đã bị Hoàng Tú Oánh
ngăn lại, buồn nôn nhìn nàng ta diễn trò “muốn nói lại thôi”.
“Nếu không có gì, tránh đường cho ta.” Từ Man hiện tại đã không kiên nhẫn chơi trò lượn lờ với nàng ta.
“Ta biết
quận chúa đối với ta có chút hiểu lầm, nhưng…” Hoàng Tú Oánh hít sâu một hơi, làm như lấy hết dũng khí đánh liều một phen mà nói: “Xin quận chúa về sau vẫn nên bớt quấy rầy biểu ca một chút, nay biểu ca thật vất vả
mới được sống tự tại một ít, nhưng mà mỗi lần quận chúa đến rồi đi,
chẳng những thẩm thẩm không được tự nhiên, mà biểu ca huynh ấy cũng nghỉ ngơi không được tốt lắm…”
Lời này nói
ra như thể nàng ta là người nhà họ Gia Cát vậy, Từ Man dở khóc dở cười
nói: “Đừng cứ kêu thẩm thẩm này, thẩm thẩm nọ mãi thế, còn cả biểu ca
nữa. Nếu xét về thân thích, mẫu thân của biểu ca là tỷ tỷ ruột của cha
ta, biểu ca lại là biểu ca ruột của ta. Hoàng cô nương bất quá chỉ là
cháu gái bên nội cùng tộc của Gia Cát gia lão phu nhân thôi, nói mấy lời này cũng có hơi quá thân thiết nhỉ. Ta nhớ rõ, ta vậy mà đâu có thân
thích gì với Hoàng cô nương đâu.”
Hoàng Tú
Oánh bị nàng nói như vậy, trong lòng oán hận, nhưng ngoài mặt lại trắng
bệch một mảnh, thở dài thườn thượt, đoạn xoay người đi.
Tôn Phỉ
Nghiên thấy thế, lập tức nhảy bổ ra, người khác sợ Từ Man, nhưng nàng
thì không, Hoàng Tú Oánh nói cũng là sự thật, mỗi lần Gia Cát Sơ Thanh
gặp chuyện không may, đều có liên quan đến Từ Man, nàng ta không phải
sao chổi đến khắc Gia Cát Sơ Thanh, còn là ai?
“Từ Man,
ngươi đừng quá đắc ý, ta cũng sẽ không cho ngươi được như ý, một ngày
nào đó ta sẽ khiến Sơ Thanh ca ca nhìn ra bản mặt thật ghê tởm của
ngươi.”
Từ Man thiếu chút nữa phì cười, bản mặt thật của mình? Là kiếp trước, hay kiếp này?
Tuy nhiên, Từ Man cũng không nguyện ý làm bia ngắm không công cho người ta.
“Tôn Phỉ
Nghiên, ngươi vậy mà tìm nhầm người rồi, có người a, gần như một ngày ba bữa chạy đến nhà Gia Cát, Gia Cát lão phu nhân rất là yêu thích nàng
ta. Nghe nói a, còn định chọn nàng ta làm vợ cho Gia Cát biểu ca nữa cơ, Đại cô cô ta cũng không phản đối. Chao ôi, người nào đó a, thậm chí còn làm một thân áo lót cho biểu ca cơ, chậc chậc…”
Lời này của
Từ Man là nửa thật nửa giả, Gia Cát gia lão phu nhân vì thấy Hoàng Tú
Oánh miệng ngọt, gia thế tốt, đúng là có ý với nàng, nhưng Từ gia Đại cô lại úp úp mở mở, chưa từng hứa hẹn qua cái gì. Về phần áo lót, đó là
nàng dựa theo trong sách mà nói, có điều, trong sách là Gia Cát Sơ Thanh cảm động rơi lệ, còn ngoài thực tế, Gia Cát Sơ Thanh khiếp sợ chạy
trốn, thậm chí uyển chuyển nhắc nhở Hoàng Tú Oánh, chớ quên khuê dự.
Thành thử làm cho Hoàng Tú Oánh bẽ mặt nhiều ngày nay không dám đến phủ
Gia Cát.
Nhìn Tôn Phỉ Nghiên hồ nghi quay đầu nhìn Hoàng Tú Oánh chòng chọc, xem ra cũng
không phải là kẻ ngốc, Từ Man chậm rãi đi trở về, thời gian này nàng
không rảnh mà đùa giỡn với họ, cũng không muốn tại một ngày thời tiết
đẹp thế này, đi đối chọi với đám con nít nhàm chán đó. Vẫn nên đem ngọn
lửa đố kỵ của Tôn Phỉ Nghiên chuyển đến hướng chính đi.
Có điều, Từ
Man vừa đi vừa băn khoăn, sao biểu hiện của Gia Cát Sơ Thanh, lại càng
ngày càng khác xa với trong sách viết? Lẽ nào thật sự mình là hiệu ứng
cánh bướm? Nhưng nàng cũng không thấy có ai như Hoàng Tú Oánh, hận không thể treo luôn lên người Gia Cát Sơ Thanh, quan tâm hắn đủ đường, vậy cớ gì Gia Cát Sơ Thanh lại không chút nào động lòng với Hoàng Tú Oánh?