Từ Man cứng
đờ cả người, từ từ xoay người lại, kỳ thật nàng muốn về nhanh một chút,
còn có một lý do, chính là không muốn đụng phải ông trời con này. Đã bị
hắn quấn lấy á, so với Đại hoàng tử còn phiền hơn.
“Hi biểu
đệ.” Từ Man hắng giọng, trông hắn một thân thâm y đỏ tía hoa văn rồng,
được may từ gấm Vân Nam, đỉnh đầu đội mũ minh châu đỏ, chân đeo hài gấm
Tô châu cũng hoa văn rồng, đai lưng màu đen cẩn bạch ngọc bó sát lên
thân người nhỏ nhắn, đĩnh đạc thẳng tắp như cán bút, thực không làm thất vọng với thân phận của nó.
“Man tỷ tỷ,
tỷ muốn đi đâu vậy?” Tôn Mẫn Hi bước tới như một tiểu đại nhân, mái tóc
đen bóng được búi lên, hai má còn vương nét bầu bĩnh trẻ con, lại cố
tình thích giả trang thành thục, không đáng yêu bằng lúc nhỏ.
“Tỷ đã hứa
với mẫu thân phải về dùng bữa với chung, đang vội trở về đây.” Mặc dù Từ Man không thích một thằng nhóc mới 8 tuổi đầu không nên vờ vĩnh làm
người lớn làm gì, nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần nàng nhìn thấy gương mặt như thiên sứ của Tôn Mẫn Hi, bàn tay sẽ ngứa, da thịt tốt như vậy,
đôi mắt to tròn đáng yêu này, đôi môi tương tự mình này, nắn nắn sẽ có
cảm giác thịt thịt… tim đều muốn nổi cơn ngứa rồi.
Tôn Mẫn Hi
nghi ngờ nhìn nhìn Từ Man, đi qua, một phen kéo tay áo Từ Man qua, ló
đầu tới ngửi ngửi, lại xác nhận một lần: “Thật sao?”
Từ Man rút tay áo về, dở khóc dở cười nói: “Đương nhiên là thật.”
Tôn Mẫn Hi
thế này mới vui vẻ lên, cười tít mắt nói với Từ Man: “Man tỷ tỷ ngày mai đến sớm một chút, đệ vừa có một đỉnh lư hương đẹp lắm, chỉ cho tỷ xem.”
Từ Man lại
thở dài, thật không biết mấy người này làm sao cứ đinh ninh mình thích
lư hương và hương liệu chứ, ngay cả mấy ông anh của mình hễ ra ngoài là
mua hương liệu về cho mình, kỳ thật, nàng chỉ thích những thứ tinh xảo
dễ thương, màu sắc lấp lánh thôi. Lại nghĩ tới ca ca trong nhà vừa đưa
đến cái lư hương bằng thanh đồng nghe nói là của tiền triều, mà nhức cả
đầu, cái đó là để dùng thờ cúng mà, lại còn dùng Thú diện* nữa chứ, khiến nàng thật muốn cất đi luôn, lại sợ làm tổn thương ca ca.
*thú diện: 饕餮 Thao Thiết: con ác thú trong thần thoại, thường dùng làm hoa văn trên đồ TQ
“Vậy ngày mai tỷ sẽ đến sớm.” Từ Man đồng ý, bèn chuẩn bị leo lên kiệu.
Tôn Mẫn Hi
gật gật đầu, nhưng lúc thấy Từ Man lên kiệu, lại kêu lên: “Man tỷ tỷ sau này đừng lấy thuốc đưa cho tên lừa đảo kia nữa!”
Từ Man đỡ
trán, nàng không biết vì sao Tôn Mẫn Hi luôn không ưa Gia Cát Sơ Thanh,
mỗi lần nhắc tới hắn liền mở miệng lừa đảo này lừa đảo nọ. Rõ ràng Gia
Cát Sơ Thanh rất giỏi về giao tiếp mà.
“Huynh ấy là biểu ca của tỷ, lại từng cứu tỷ, tất nhiên tỷ không thể khoanh tay đứng nhìn được.” Từ Man cố gắng thuyết phục Tôn Mẫn Hi, trong óc thằng nhóc
này đang nghĩ cái gì đây.
“Nhưng hắn
là tên đại lừa đảo! Hắn rõ ràng không bị bệnh, còn gạt tỷ.” Tôn Mẫn Hi
quýnh đến đỏ cả mặt, lớn tiếng nói, hai đấm tay nhỏ cũng siết chặt lại.
Từ Man hít
một hơi thật sâu, từ trên kiệu mềm bước xuống, vươn tay xoa xoa đầu Tôn
Mẫn Hi, nhẫn nại nói: “Hi Nhi, Hoàng đế cữu cữu từng nói một câu, đó là
không bao giờ được nói lời vô căn cứ, đệ nói biểu ca huynh ấy giả vờ
bệnh, nhưng chính mắt tỷ nhìn thấy bộ dạng như gần chết của huynh ấy,
huống chi thái y trong cung mấy năm nay cũng đang chẩn trị cho huynh ấy, nếu không bệnh thì thái y đã sớm nói rồi. Đệ không thể bởi vì có thành
kiến với huynh ấy mà nói lời không có bằng chứng được.”
“Nhưng mà…” Tôn Mẫn Hi nóng lòng hất đầu đi, nó muốn nói, lại thật sự không có chứng cớ gì, nhưng mà tên kia rõ ràng…
Từ Man thấy
thời gian đã quá muộn, một lát mẫu thân sẽ sai người vào cung hỏi, bèn
qua quít trấn an Tôn Mẫn Hi vài câu, rồi lên kiệu rời khỏi cung.
Dõi theo
kiệu của Từ Man rời đi, Tôn Mẫn Hi vẻ mặt âm trầm, thấp giọng hung hăng
nói: “Gia Cát Sơ Thanh, bổn hoàng tử nhất định sẽ tìm được chứng cớ,
chứng minh ngươi chính là tên đại lừa đảo!”
Tuy nhiên Từ Man ngồi trên xe ngựa về nhà, còn đang nghĩ tới biểu tình quật cường
của Tôn Mẫn Hi, thật không biết đám con nít bây giờ bị làm sao, tâm tư
đều thâm sâu như vậy.
Khoái mã rất dễ dàng đuổi kịp giờ cơm, Từ Man lại đem công chúa Hòa Húc ra bán đứng, mới yên ổn ăn được một bữa cơm, vừa dùng xong bữa trưa, Đại trưởng công chúa liền đứng ngồi không yên, mang theo nha hoàn ma ma bên người vào
cung gặp Hòa Húc, Từ Man tất nhiên sẽ không ngăn được, chỉ có thể thành
thật đợi ở nhà, luyện chữ, tính toán sổ sách, làm bài tập.
Nhưng vừa
mới làm xong, còn chưa kịp nghỉ ngơi, chợt nghe ma ma bên ngoài nhị môn
đến truyền lời, nói là phủ Gia Cát mời Từ Man qua xem một chút, Gia Cát
Sơ Thanh sáng hôm nay thức dậy, đột nhiên không thể nói chuyện, nếu
không phải Đại cô cô cẩn thận, sợ là ngày mai mới phát hiện ra.
Từ Man bị hù sợ nhảy dựng, tuy không biết sao bị bệnh về tim lại dẫn tới không thể
nói chuyện, nhưng nếu một người đột nhiên không thể nói chuyện, căn bệnh kia cũng sẽ không nhỏ. Nóng lòng không kịp đợi, Từ Man vội cho người
vào cung mời thái y, còn mình thì ngồi xe ngựa chạy đến phủ Gia Cát
trước.
Xe ngựa rẽ
vào con hẻm Ô Y, mấy năm trước vì Gia Cát Sơ Thanh làm ăn buôn bán, cuộc sống của Gia Cát gia cũng ngày một khá hơn, nhưng thân thể Gia Cát Sơ
Thanh lại lúc tốt lúc xấu, ngay tại thời điểm Gia Cát gia khó khăn nhất, hắn cư nhiên không để ý tới lời phản đối của cả nhà, tự mình giong buồm ra khơi, lênh đênh trên biển, lúc trở về liền không bò dậy nổi, vẫn
luôn ngồi xe lăn cho đến bây giờ.
Vì Từ Man là khách quen, Đại cô phụ cũng không thường ở nhà, tuy mấy năm gần đây Đại cô phụ đều nghiên cứu học thuật, gồm cả việc phụ thân đặc biệt chuẩn bị một vài nghi vấn trong phương diện cải cách giao cho Đại cô phụ nghiên
cứu, nhưng cô phụ lại không ở trong nhà, ngược lại thích đi đây đi đó,
khảo sát dân sinh. Thế là mấy năm nay, chỗ Từ phụ (cha Từ Man) được lợi không phải là ít không nói, Đại cô phụ lại yêu thích phần công việc này, thời gian xuất môn cũng ngày càng dài.
Vào phủ, ma
ma nhị môn lập tức đi lên thỉnh an, có người đi báo Đại cô cô, và cả Gia Cát lão phu nhân. Nhưng Từ Man biết Gia Cát lão phu nhân căn bản sẽ
không gặp nàng, mấy năm nay, bà ta tới hỏi han một câu còn không có, chỉ một mực ở lỳ trong viện mình, viện lý do bệnh. Cũng là Hoàng Tú Oánh
đến, mới may mắn gặp được vài lần.
“Sao đột
nhiên lại không nói được?” Từ Man vừa vào viện của Gia Cát Sơ Thanh liền hỏi gã sai vặt bên người hắn, từ lúc ngồi xe lăn, trong phòng hắn không có nha hoàn, đều an bài gã sai vặt tâm phúc, người trước mắt này tên
Hàn Y, là tùy tùng tâm đắc nhất của Gia Cát Sơ Thanh.
Hàn Y cong
người, đến cả mí mắt cũng không dám nâng, quy củ nói: “Chúng nô tài cũng không để ý, chỉ là sáng nay thức dậy, tiểu lang không chịu nói gì,
chúng tiểu nhân cũng không dám hỏi nhiều, cũng là chủ mẫu giữa trưa đến
xem mới phát hiện.”
Từ Man vén váy bước qua bệ cửa, bước chân cấp bách, vừa đi vừa nói: “Đã tìm đại phu đến xem chưa?”
Hàn Y vội theo sát phía sau nói: “Tiểu lang không chịu, chỉ khoa tay múa chân nói mình không sao.”
“Hồ đồ!” thừa dịp gã sai vặt vén mành cửa lên, Từ Man liền bước vào trước.
Bắt gặp Đại
cô cô hai mắt đẫm lệ ngồi bên giường, miệng run rẩy lẩm bẩm, nào là mấy
lời than vãn lúc nhỏ bà mang thai hắn khó khăn cỡ nào, hắn nay trưởng
thành, còn khiến bà lo lắng như thế. Gia Cát Sơ Thanh chỉ bất đắc dĩ tựa vào đầu giường, im lặng nghe.
“Đại cô cô!” Từ Man nện bước nhanh tới, trâm cài trên đầu thoáng rung rinh. Từ gia
Đại cô cô vừa thấy Từ Man liền kích động đứng lên, giống như tìm được
cứu tinh, những xấu hổ và mâu thuẫn của mọi ngày, còn có cả tâm tư không được tự nhiên cùng với yêu hận phức tạp, tất cả đều ném hết ra sau đầu.
“A Man, thái y đã tới chưa?”
Từ Man cũng biết tâm tư nàng, không muốn so đo, bèn nói: “Đang trên đường tới, có lẽ một lát sẽ tới ngay ạ.”
Đại cô cô
chắp tay niệm một câu, bình tâm lại, mới chỉ vào Gia Cát Sơ Thanh nói:
“Cũng là thằng con hư đốn này, muốn ta đau lòng chết mới vừa lòng.”
Từ Man đỡ nàng ngồi xuống, dùng ánh mắt trách cứ liếc nhìn Gia Cát Sơ Thanh một cái.
Gia Cát Sơ Thanh mặt đầy vô tội, chớp chớp mắt, ngược lại có chút ủy khuất.
Chỉ đợi một
chốc lát sau, thái y chuyên xem bệnh cho Gia Cát Sơ Thanh đã đến, không
nói hai lời bèn bắt mạch trước, sau đó vuốt vuốt râu, mặt không chút
thay đổi thi lễ với Từ Man nói: “Không phải bệnh nặng gì, chỉ là rách cổ họng, chú ý nhiều một chút là được.”
Từ Man vừa
nghe đến rách cổ họng liền lo lắng, lại thấy dáng vẻ không sao của thái
y, và cả vẻ mặt nhẹ nhõm của Đại cô, liền lấy làm lạ.
Thấy nàng lơ ngơ, Đại cô cô giải thích: “Con trai và con gái khác nhau, đến tuổi
giọng nói sẽ thay đổi, chỉ là trong quá trình thay đổi, giọng nói không
dễ nghe, tục xưng là rách cổ họng. Biểu ca con thời kỳ đổi cổ họng đến
muộn, nhưng cũng may là vẫn đến.”
Từ Man lập
tức bừng tỉnh đại ngộ, đó không phải là vỡ giọng của hiện đại sao, nếu
nói một đám đàn bà con gái ví bằng năm trăm con vịt, vậy nam nhi vỡ
giọng thì phải là một con vịt đầu đàn. Vỡ giọng cực kỳ khó nghe, đại ca
nhà mình cũng đang trong thời kỳ này, ngày thường rất ít nói chuyện, sợ
mình cười huynh ấy, cũng khó trách Gia Cát Sơ Thanh làm bộ câm điếc, còn khiến Đại cô cô sợ hãi có hơi quá mức.
Đại cô cô
ngàn ân vạn tạ tiễn thái y ra ngoài, Từ Man ngồi xuống cạnh giường, hăm
he trừng mắt Gia Cát Sơ Thanh, Hàn Y rất tinh ý dẫn bọn hạ nhân ra ngoài canh cửa.
“A Man?” Gia Cát Sơ Thanh vươn tay vuốt trâm cài trên đầu Từ Man, giọng nói không lớn, nhưng không khó nghe như Từ Man nghĩ.
“Huynh có thể nói chuyện sao?” Từ Man liếc xéo hắn một cái, giọng điệu không tốt.
“Huynh không nghĩ mẫu thân lại sợ hãi đến vậy.” Gia Cát Sơ Thanh ân hận nói, nhưng ánh mắt lại đượm ý cười.
“Thật bị
huynh hù chết.” Từ Man kéo kéo vòng châu ngọc bích trên cổ tay, thở hắt
ra một hơi, chút sợ hãi trong lòng kia cuối cùng cũng tan biến.
Gia Cát Sơ Thanh mím môi cười, rũ con ngươi nhìn chằm chằm chuỗi châu ngọc trên cổ tay Từ Man, ý cười càng sâu.
Từ Man ngồi
lại một lát, cũng không dám nói nhiều với Gia Cát Sơ Thanh, bèn chờ Đại
cô cô trở lại, rồi cáo từ hồi phủ, nàng còn chờ về hóng chuyện của công
chúa Hòa Húc nữa. Gia Cát Sơ Thanh thấy nàng nhất định muốn đi, bèn kêu
người đưa chút quà cho Từ Man, lại không cho nàng mở ra ngay, chỉ nói
cho nàng niềm vui bất ngờ, nghe thế Từ Man cũng cầm về.
Đợi Từ Man
đi rồi, Đại cô cô thu xếp dựa theo đơn thuốc của thái y làm chút dược
thiện nhuận cổ họng cho Gia Cát Sơ Thanh, rất nhanh trong phòng chỉ còn
lại một mình Gia Cát Sơ Thanh.
“Nếu nàng biết ngươi lừa nàng, nhất định sẽ không bỏ qua.” Một bóng người ở trong góc tối, đang cầm một bầu rượu nhàn nhã uống.
Gia Cát Sơ Thanh ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không để cho nàng biết.”
“Ngươi cũng
quá nóng vội rồi, nghe tên tiểu tử kia nói ngươi là kẻ lừa đảo, ngươi
liền dùng cách này gọi nàng tới.” Người nọ lau miệng, cười nói.
Gia Cát Sơ
Thanh chậm rãi nằm xuống giường, nhắm hai mắt lại, thật lâu sau mới nói: “Nàng là của ta, bất luận là ai, cũng đừng hòng cướp nàng khỏi ta.”