Từ Man đứng
ngoài cửa phòng Gia Cát Sơ Thanh, có chút ảo não sao mình nhất thời nóng nãy bỏ chạy đến đây, rõ ràng không muốn dính dáng nhiều quá, lại không
biết cớ sao, chỉ cần nàng bắt đầu chậm rãi cách xa Gia Cát Sơ Thanh, là y như rằng sẽ luôn có những chuyện không thế này thì cũng thế kia, làm
cho bọn họ lại dây dưa một chỗ.
Có điều,
hiện tại không phải là lúc đấu tranh tư tưởng, Đại cô mất đột ngột, Từ
Man mặc dù không đến mức cực kỳ bi thương, nhưng cũng đau lòng, tuy giữa nàng và đại cô vẫn không dễ gần nhau, nhưng con người đâu phải cỏ cây,
nào có thể vô tình. Dẫu sao Đại cô cũng là người thân của nàng, cũng đã
quen biết nhau một thời gian dài.
Gõ cửa phòng, Từ Man thầm hít sâu một hơi, cất tiếng nho nhỏ kêu: “Tiểu ca ca, muội là Từ Man, muội vào được không?”
Sau một lúc
lâu bên trong vẫn không lên tiếng, Từ Man cắn môi, nhíu mày, sau đó đợi
một lát, mới nói: “Muội chỉ muốn vào gặp huynh một chút được không,
huynh để muội vào gặp một chút, gặp xong rồi sẽ đi.”
Sau lưng Từ
Man là quản sự lớn nhỏ còn có ma ma nha hoàn trong phủ, Đại cô phụ mặc
dù bi thương, nhưng trong phủ vẫn còn một đống chuyện cần hắn xử lý, hai ngày nay hắn luôn ở bên ngoài, vừa hay tin liền cấp tốc chạy về, trước
khi Từ Man tới, hắn cũng đến được tầm một chén trà, lại vội vội vàng
vàng chạy đến phòng khách.
Từ Man đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ, không biết vì sao Từ Man chắc chắc rằng Gia Cát Sơ Thanh sẽ cho nàng vào.
Quả nhiên,
đương lúc Từ Man nghĩ có nên dùng vũ lực tông cửa vào hay không, cửa
phòng Gia Cát Sơ Thanh rốt cuộc được người bên trong đẩy ra một khe hở.
Từ Man nắm nắm khăn tay, vén váy mà vào.
Trong phòng
cũng không u ám hỗn độn như Từ Man tưởng tượng, ngược lại gọn gàng ngăn
nắp, cửa sổ cũng mở hé ra một cánh cửa, bầu không khí thanh lãnh lặng lẽ lưu động trong phòng. Ánh mặt trời buổi sáng men theo khe hở cửa sổ lưu loát đáp vào phòng, trực tiếp phủ lên người thiếu niên ngồi trên xe lăn bên cửa sổ. Thiếu niên tóc chưa búi lên, mái tóc dài đen bóng rải trên
vai, khiến cho sắc mặt thiếu niên vốn trắng bệch, trông càng thêm yếu
ớt.
“Tiểu ca ca…” lúc này Từ Man mới cảm thấy mình thực ngốc, trước khi đến đây vậy mà không nghĩ sẵn mấy lời nên an ủi hắn thế nào.
“A Man, muội đến… huynh rất vui.” Người thiếu niên hơi ngoảnh đầu, nụ cười rất nhạt, song nỗi bi thương nồng đậm trên người kia, gần như lây lan đến trên
người Từ Man. Loại cảm giác trong thương cảm mang theo bi thống, mang
theo hoài niệm, còn mang theo một loại cảm giác áy náy kỳ quái, tự trách thật sâu.
Từ Man không muốn để hắn nhìn như sắp sửa phi thăng đến nơi, vội rảo bước qua, kéo
ống tay áo hắn, để cho ánh mặt trời cũng chiếu rọi lên người mình, như
thể làm vậy, có thể gần hắn hơn một chút, có thể xua tan hắc ám trong
lòng hắn.
“Buổi sáng
lúc a nương ra cửa, còn nói trở về sẽ làm lưỡi vịt rim cho huynh, nhưng
huynh chờ đến tối, bà cũng chưa về.” Gia Cát Sơ Thanh rũ mắt xuống, nhìn bàn tay xinh xắn của Từ Man kéo cổ tay áo mình, trông trắng trắng mềm
mềm, hắn từng nhiều lần khát khao muốn ôm lấy đôi tay này vào trong tay
mình, nắm thật chặt.
Từ Man thấy
hắn tuy bi thương, nhưng trong hốc mắt làm sao cũng không nhỏ một giọt
nước mắt, loại thống khổ đè nén khó có thể phát tiết này, ngay cả nàng
đứng bên cạnh còn cảm thấy nặng nề khó thở.
Nhất thời
nóng đầu, Từ Man cơ hồ bật thốt ra: “Tiểu ca ca, muội làm cho huynh ăn,
huynh muốn ăn bao nhiêu, muội đều làm cho huynh.”
Đầu Gia Cát
Sơ Thanh hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nâng lên, giống như muốn hỏi Từ
Man có thật lòng không, nhưng mà, lúc mắt hai người đột nhiên chạm nhau, ánh mắt chấn kinh của Từ Man chạm với vẻ tình si trong đáy mắt Gia Cát
Sơ Thanh, mà Gia Cát Sơ Thanh lại bất ngờ kéo Từ Man vào lòng mình, để
nàng ngồi trên đùi mình, gắt gao ôm trụ.
Từ Man đương trường sợ choáng váng.
Đương lúc Từ Man ngớ ra động tác này không ổn, muốn giãy dụa đứng lên, Gia Cát Sơ
Thanh đột nhiên mở miệng thấp giọng nói: “Từ bé thân thể huynh đã không
tốt, a nương luôn sợ huynh sẽ chết yểu, nên vĩnh viễn huynh đều được a
nương yêu chiều hơn ca ca, a nương đã vì huynh mà vứt bỏ đi rất nhiều,
cũng làm cho huynh rất nhiều, cho dù lúc trước bệnh đến sắp chết, bà vẫn vững tin là huynh có thể sống đến trưởng thành. A nương… bất luận bà
đối đãi với người khác ra sao, nhưng bà đối với huynh, không thể tốt hơn bất cứ ai.”
Mỗi người
mẹ, đối với con mình mà nói, từ tận đáy lòng là người thân thiết nhất.
Lúc còn ấu thơ, người mẹ giống như một thân cây, che chở cho con chậm
rãi trưởng thành. Có lẽ trong quá trình trưởng thành, con trẻ từng có
lúc ngây thơ, có lúc chống đối, có lúc lầm lỗi. Có lẽ trong quá trình
làm bạn bên cạnh con lớn lên, mẹ từng tức giận, từng khó khăn, từng thất vọng. Nhưng trên thế giới này, không một ai có thể cắt đứt tình cảm
giữa người mẹ và đứa con, đó là một loại tình yêu nồng đậm hơn máu, thâm sâu hơn tình.
Bất luận mẹ có là người như thế nào, trong lòng con họ, vĩnh viễn là người tốt nhất.
Nhưng nay,
đứa bé đã chậm rãi lớn lên, đã dần dần hiểu chuyện, nhưng người luôn ở
bên cạnh, che gió chắn mưa cho mình cả đời, bỗng chốc lại biến mất… nỗi
niềm này, Từ Man kiếp trước từng trải qua, lại vĩnh viễn không hy vọng
nó sẽ xảy ra nữa.
“Tiểu ca
ca…” Lúc này Từ Man cảm thấy mình còn kiêng dè chuyện nam nữ gì đó, thật sự là già mồm cãi láo rồi, bèn vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Như thế, tiểu ca
ca càng phải bảo trọng chính mình, Đại cô cô vẫn luôn hy vọng tiểu ca ca có thể bình an lớn lên, tương lai cưới vợ sinh con, mặc dù Đại cô không thể tham dự, nhưng trên trời Đại cô sẽ thấy, huynh không thể khiến bà
thất vọng.”
Gia Cát Sơ
Thanh vốn là người tình tính cứng cỏi, bằng không cũng sẽ không vì một
cô nương, đặt cược sinh mạng ra để người ta mổ ngực mình. Nhưng mẫu thân đột ngột qua đời, còn là phương thức bị giết, trong lúc nhất thời khiến hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận. Ba ngày nay, hắn vẫn mải suy nghĩ,
trước kia, vì hắn không đủ thực lực, cho nên tổ phụ, phụ thân đều bị
người khác hại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, ngay cả cô bé hắn thích
cũng bị hãm hại, hắn đều bất lực, nhưng còn hiện tại thì sao? Hiện tại
trong tay hắn đã nắm được nhiều thứ như vậy, nhưng cớ sao mẫu thân vẫn
bỏ hắn mà đi? Là hắn cố gắng chưa đủ, hay là trời cao căn bản không
thương xót hắn.
Nhưng trong
ba ngày dài, hắn không để cho chính mình sa vào trong nỗi hổ thẹn mãi
được, hắn còn có tổ mẫu, tổ phụ, còn có đại ca và phụ thân, hắn còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện sẽ xảy ra mai sau, thậm chí, hắn còn phải
bảo vệ người con gái hắn yêu, hắn không thể để cho mẫu thân cứ thế mà
rời đi trong tiếc nuối được.
“Để huynh…
một lát… chỉ một lát thôi…” Gia Cát Sơ Thanh nhắm mắt lại, ôm lấy Từ
Man, trong lòng lại không hề có nửa phần tình ý, lúc này đây, người
trong lòng hắn, mang đến cho hắn, chỉ có yên tâm, bình tĩnh, cùng với ấm áp mùa đông.
Dẫu sao Từ
Man cũng không phải cổ nhân, mặc dù bao lâu nay tiếp nhận lối giáo dục
cổ đại, nhưng nhìn vào phương diện bạn bè, trong nháy mắt xấu hổ qua đi, liền chậm rãi khôi phục lại. Lúc này nhìn lại người thiếu niên bả vai
buông thõng, cảm thấy hắn vẫn non nớt như thế, một thiếu niên mới chưa
đầy 15 – 16 tuổi, ở hiện đại chỉ là một học sinh trung học, nay lại phải tiếp nhận sự thật tàn khốc này, Từ Man không nghĩ đến gì khác, tâm lại
mềm xuống.
“A Man…”
Yên lặng một hồi lâu, Gia Cát Sơ Thanh chợt lên tiếng.
Từ Man không dám cựa quậy, vẫn chăm chăm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thân mình hơi cứng ngắc, trả lời: “Sao?”
“Huynh đói
bụng…” Gia Cát Sơ Thanh ngẩng đầu lên từ trong lòng Từ Man, hốc mắt hồng hồng, nhưng không có nước mắt, dáng vẻ thoạt nhìn có chút đáng thương
hề hề, nhưng rõ ràng so với lúc Từ Man vừa tới, vẻ mặt này giống người
sống hơn nhiều.
Từ Man vừa
bực mình vừa buồn cười, nén xuống xúc động muốn nhéo lỗ tai hắn, vờ trấn định từ trong lòng hắn đứng lên, vỗ vỗ váy, đoạn đi ra ngoài.
Gia Cát Sơ Thanh thấy nàng muốn đi, nhất thời có chút lưu luyến, vội kêu: “A Man, muội đi đâu vậy?”
Từ Man lộ ra đôi má lúm đồng tiền, trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Huynh không phải kêu đói sao, muội muốn kêu hạ nhân làm cơm cho huynh chứ sao.”
Gia Cát Sơ
Thanh sửa sang lại mớ tóc tán loạn, hai gò má có điểm hồng, lập tức lại
mặt dày nói: “A Man, làm lưỡi vịt kho cho huynh ăn đi.”
Từ Man chỉ ngây ngốc quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Vì sao?”
Gia Cát Sơ Thanh ôm ngực, làm như rất suy yếu khẽ cười nói: “Lúc nãy A Man có nói, huynh muốn ăn gì, muội liền làm cho huynh.”
Trong lúc
nhất thời, Từ Man cảm thấy mình tự chui đầu vào bẫy, nhưng nàng nhìn
trái nhìn phải, Gia Cát Sơ Thanh vẫn dáng vẻ tao nhã, ốm yếu như trước,
không nhìn ra có âm mưu gì. Không còn cách nào, Từ Man cũng không từ
chối, vừa rồi quả thật chính mình nhất thời xúc động mới đáp ứng, đành
phải nhận mệnh đi đến phòng bếp tìm người lãnh giáo cách làm lưỡi vịt
kho tương.
Nhìn Từ Man
rời khỏi phòng mình, sắc mặt Gia Cát Sơ Thanh thoáng chốc âm trầm, hắn
ngồi xe lăn đi đến trước gương, gọi Hàn Y vào giúp hắn sửa soạn thay
quần áo, đợi xử lý hoàn tất, mới ngồi trước bàn, trầm giọng nói: “Đi tra cho ta, rốt cuộc là kẻ nào to gan dám thiết kế nhà Gia Cát chúng ta.”
Hàn Y liền ôm quyền, tiếp lời nói: “Vậy vị Hoàng phu nhân…”
Gia Cát Sơ
Thanh lập tức lắc đầu nói: “Có đầu óc đều biết, giết a nương ta tuyệt
đối không phải là nhị nương, trong chuyện này sợ là có ẩn tình gì khác,
tóm lại không tránh được có liên quan đến Từ phủ, chuyện trúng độc ở phủ công chúa năm đó còn chưa điều tra rõ ràng.”
“Dạ, chuyện này có cần phải báo cho lão lang chủ không ạ.” Hàn Y dợm xoay người đi, đột nhiên hỏi.
Gia Cát Sơ Thanh suy tư một lát, lắc đầu nói: “Lúc này có lẽ tổ phụ đã sớm biết rồi.”
Hàn Y tuân
lệnh, định rời đi, nhưng Gia Cát Sơ Thanh gọi hắn lại, chậm rãi nói:
“Ngươi đi phái người để mắt đến Mai bà bà cho ta, ta luôn cảm thấy, bà
ta không nói thật, không, có lẽ là nói thật, nhưng đó chỉ mới là một
nửa. Mà một nửa còn lại, hẳn là phần cực kỳ trọng yếu.”
Hàn Y khom người một cái, rồi mới thật sự đi ra ngoài.
Gia Cát Sơ
Thanh cầm lấy một cây bút lông từ trên giá bút, tự mình mài mực, sau đó
trải rộng tờ giấy tuyên thành ra, thoăn thoắt viết vài chữ trên giấy,
nhưng lúc viết đến một chữ cuối cùng, buông xuống bút.
“Không được, còn chưa đến lúc.” Gia Cát Sơ Thanh hít một hơi thật sâu, thần sắc vốn
xao động trong ánh mắt đột nhiên biến mất, hắn chậm rãi rửa sạch bút,
một lần nữa treo lại lên giá bút, sau đó ném tờ giấy tuyên thành kia vào chậu than, nhìn mảnh giấy bị ngọn lửa cắn nuốt từng chút một, mãi đến
khi hóa thành tro tàn.
Cửa lại
truyền đến tiếng gõ cửa, khóe miệng Gia Cát Sơ Thanh gợi lên, lau sơ
tay, mới quay đầu nói: “A Man, cửa không khóa, muội vào đi.”