Từ Man kéo
tay Chu Hoàn, vẻ mặt cảm kích đi ra từ phủ Lễ quan đại phu, cùng bước
lên xe ngựa, phía sau còn có tiểu nha hoàn chia ra cầm theo lễ vật từ
phủ Lễ quan đại phu mang về.
“Lần này may mà có ngươi, bằng không ta còn thực ngượng ngùng tới cửa.” Từ Man vẻ mặt cảm kích kéo tay Chu Hoàn nói.
Chu Hoàn gõ đầu Từ Man một cái, ra vẻ không vui nói: “Còn nói mấy cái này, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi.”
Từ Man cười hì hì, tựa vào vai Chu Hoàn lém lỉnh nói: “Đúng đúng đúng, là lỗi của ta, không dám nói như vậy nữa.”
Chu Hoàn
lườm nàng một cái, lại vén rèm lên nhìn nhìn, mới hạ giọng kề tai Từ Man nói: “Ngươi tới nhà di bà ta, chỉ để uống trà nói chuyện phiếm?”
Từ Man vân vê khuyên tai ngọc bích, có chút ngượng ngùng nói: “Có chút chuyện…”
Chu Hoàn vừa nhìn là biết, rất am hiểu nói: “Nếu cần giúp đỡ, đừng khách khí.”
Từ Man đương nhiên sẽ không từ chối.
Xe ngựa rẽ
vào con phố, vì Chu Hoàn còn có việc nên đổi xe ngựa về phủ trước, Từ
Man lại có việc đi đến Lục Liễu Cư, tiện thể mua một ít vịt muối Nam
Kinh về, hôm nay phụ thân sẽ về phủ dùng bữa, mặc dù đầu bếp trong phủ
tay nghề không tệ, nhưng ở phương diện món vịt muối lại làm kém hơn một
ít.
Dường như
hôm nay tâm trạng của Từ Man có hơi nặng nề, chỉ bảo hạ nhân mua vịt
muối, còn mình thì không xuống xe, càng đừng nói chi thủng thỉnh đi dạo
hoặc đến Lục Liễu Cư ăn chút điểm tâm như mọi ngày. Mua đồ xong, Từ Man
ngồi xe ngựa trở về phủ, lúc xuống xe, vẫn còn điệu bộ mặt ủ mày chau,
nhưng sau khi bước vào phủ công chúa, nàng lại trở nên “mặt không biểu
tình”, khiến người nhìn không ra cảm xúc.
Đợi trở lại
viện mình, không đến bao lâu, đại ca quả nhiên đến đây, sau khi cho đám
nô bộc lui ra, mới mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”
Từ Man thở
dài nói: “Lão phu nhân không còn trẻ nữa, chuyện cũ đã không còn nhớ rõ
lắm, chỉ nhớ là dung mạo Từ thị không tệ lắm, còn những điểm khác… rất
mơ hồ.”
Từ Hải Sinh cũng tiếc hận nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Từ Man vô lực tựa vào cạnh bàn, chỉnh lại tóc rối nói: “Không còn có ai khác biết nữa sao?”
Từ Hải Sinh
mặt nhăn mày nhíu, sau làm như an ủi nói với Từ Man: “Đừng lo, đại ca
còn có thể tìm được, chuyện này chung quy cũng không thể để lặn mất
được.”
Từ Man mím mím môi, trả lời: “Đành phải vậy thôi.”
Từ Hải Sinh
dường như muốn xốc lại tinh thần, nói: “Không sao, tìm một năm không
thấy, thì hai năm, dù sao chuyện này cũng là giấu phụ thân làm mà.”
Từ Man lại
không cam lòng than thở một câu, sau đó giật mình như bị đâm một cái,
một phen kéo tay đại ca qua nói: “Đúng rồi, vị phu nhân kia có nhớ mang
máng, bên khóe miệng Từ thị có một nối ruồi.”
Từ Hải Sinh
cũng vẻ mặt hưng phấn, nhưng không đến một lát, liền lắc đầu nói: “Khóe
miệng có nốt ruồi cũng không chỉ có mỗi Từ thị, xem ra, chúng ta phải
tìm nhiều người để xác định rồi.”
Từ Man giống như quả bóng da xì hơi, nhoài người ra giường êm, Từ Hải Sinh cười
cười, sau đó cầm lấy chén trà trên bàn, khóe mắt lại làm như vô tình,
đảo qua cửa sổ phía sau Từ Man.
Sau đó, Từ
Man hầu như là mấy ngày liên tục đều chạy ra ngoài, cả ngày đều bận rộn
đến cả Chu Hoàn cũng không tìm được, Gia Cát Mỹ Yên đến chỗ Chu Hoàn
phàn nàn, nói là nhất định Từ Man đã có bạn mới, nếu không sao có thể bỏ mặc bọn họ được. Mà Chu Hoàn chỉ cười cười không nói, trong đám bằng
hữu sợ là chỉ có Chu Hoàn mới biết được, mấy ngày nay, Từ Man vẫn luôn
đi thăm một vài thế hệ lão phu nhân của vài thế gia, thậm chí ngay cả
một vài lão phu nhân của Phái Bảo Thủ cũng không tha, không biết là muốn tìm cái gì.
Dĩ nhiên Từ
Man không nghe được lời càm ràm của Gia Cát Mỹ Yên, hiện tại nàng mới đi ra từ phủ của một đường tỷ, họ hàng xa nhà Hữu tướng, vừa bị lão phu
nhân kia níu kéo thiếu chút nữa phải ở lại dùng bữa tối, thậm chí còn
đặc biệt gọi vài đứa cháu gái của bà ta ra, có ý đồ gì, nàng liếc mắt
một cái là nhìn ngay, mà bà ta cũng không thử ngẫm lại, bà ta có một
đường đệ thuộc phái Bảo Thủ như thế, hai ca ca nhà nàng sao có thể lấy
cháu gái bà ta, đúng là mơ tưởng viển vông.
Xoay xoay
cổ, Từ Man cảm thấy có hơi mệt mỏi, dự tiệc khắp nơi như vậy, quả thực
là bù lại khoảng thời gian trước nàng trộm lười, lễ nghi thực tiễn cũng
được tăng lên đáng kể, bảo sao ma ma giáo dưỡng gần đây sắc mặt tốt hơn
trông thấy, nghe nói đến cả cơm còn ăn nhiều thêm nửa bát.
Từ Man cười khổ, bất luận như thế nào, vì phụ thân, vì phủ công chúa, chút khổ này căn bản không là gì cả.
Người vừa
đến trước cửa phủ công chúa, liền thấy cách đó không xa cũng có một
chiếc xe ngựa đang chạy đến, xe ngựa rất đơn giản, chỉ vẽ huy hiệu trên
thùng xe, mà huy hiệu này Từ Man nhìn rất quen mắt, hiện nay trong Kiến
Khang, hơn phân nửa cửa hàng hương liệu và cửa hàng ngoại nhập đều dùng
huy hiệu này.
Từ Man vịn
tay Thanh Mai, chậm rãi bước xuống xe ngựa, nàng nhìn từ xa, chờ xe ngựa kia dừng lại cạnh mình. Chỉ chờ một chút, cửa xe ngựa đã được mở ra,
Hàn Y từ bên trong chui ra, nhanh nhẹn nhảy xuống, sau đó vươn tay đỡ
người trên trong ra. Hôm nay người nọ mặc thâm y vải bông màu lam nhạt,
vải dệt không có hoa văn, chỉ thêu chút đường vân lá cây trên tay áo và
viền áo, lại là chỉ bạc ẩn dưới sắc lam đậm.
“Thật trùng
hợp.” Gia Cát Sơ Thanh hai mắt đặc biệt sáng, ngọc quan ngày thường vốn
rất ít dùng hôm nay cũng đội lên, chỉ là kiểu dáng vẫn rất đơn giản.
Từ Man thấy
hắn không ngồi xe lăn, lại được Hàn Y đỡ, bèn nghĩ là do gần đây hắn
được trị liệu nên thân thể đã khá hơn, liền vui mừng nói: “Hôm nay sao
huynh lại đến đây? Trông khí sắc tốt lên không ít.”
Gia Cát Sơ Thanh gật gật đầu, thành thật nói: “Huynh cũng cảm thấy trong người dễ chịu hơn trước.”
Lúc này Từ
Man mới nhớ ra mình đang giả vờ không biết Gia Cát Sơ Thanh tìm người
nước ngoài trị bệnh, vì sợ lỡ miệng, cũng sợ làm cho đối phương thấy
mình quan tâm quá mức, bèn lái đề tài nói: “Có chuyện tới tìm đại ca
muội sao?”
Gia Cát Sơ
Thanh được Hàn Y đỡ, chậm rãi bước vào phủ, vừa đi vừa nói: “Không chỉ
có vậy, tiểu thúc huynh gần đây chuẩn bị quân nhu, năm nay khác với năm
rồi, hình như biên quan dâng sổ con, muốn nâng cao quân bị (trang bị
quân sự), chuyện này sợ là phải ồn ào một đoạn thời gian. Thúc ấy không
tiện đến, huynh là bạch đinh, cũng có thể đến đây thỉnh giáo điều lệ.”
Hai hôm nay
Từ Man cũng có nghe nói đến chuyện này, nghe nói là do phụ thân của Hà
Ái Liên – Hà tướng quân đề nghị, Lưu tướng quân dĩ nhiên cũng sẽ không
rớt lại sau, cũng dâng sổ con, nói là biên quan kham khổ, mong thánh
nhân có thể thương cảm đến binh lính, lại thêm dị tộc ở biên quan gần
đây cũng không an phận, thế là để cho bọn họ kiếm được không ít cái cớ.
“Huynh thấy, chuyện này liệu có phải do Trần Hữu tướng bày mưu đặt kế không? Hắn lại muốn làm gì?” vì muốn cho Gia Cát Sơ Thanh nghe được, Từ Man đặc biệt
hơi kề sát vào hắn, thấp giọng nói.
Gia Cát Sơ
Thanh nghiêng đầu liền nhìn thấy búi tóc xoắn ốc đôi của thiếu nữ lung
linh dưới nắng, búi tóc được chải căng đầy, chỉ có lưa thưa vài sợi tóc
nhung rải ra, lặng lẽ phất phơ, trên búi tóc vòng quanh một chuỗi hạt mã não, sắc đỏ tươi làm nổi bật lên làn da trắng mềm của nàng, trông phá
lệ rực rỡ, lại nhìn khuyên tai san hô khắc hình con cá trên lỗ tai, đung đưa qua lại, giống như là ngao du trong nước, tự do tự tại, kết hợp với nụ cười sáng lạn kia… Gia Cát Sơ Thanh muốn đè lại trái tim mình, sợ nó sẽ không khống chế được mà nhảy khỏi lồng ngực.
“Làm sao vậy?” Từ Man thực nhạy cảm phát hiện hắn thoáng nhíu mày.
Gia Cát Sơ
Thanh cũng rất mau giãn hàng mày, cười nói: “Không có việc gì, bất quá
Hà tướng quân sở dĩ dám đề nghị việc này, nhất định là có Trần Hữu tướng làm chỗ dựa, đây là không thể nghi ngờ. Về phần Lưu tướng quân… con gái ông ta gả cho Đại hoàng tử làm thiếp, đương nhiên cũng là một người
cùng thuyền.”
Từ Man bị nụ cười của hắn làm cho ngẩn người, mới phát hiện Gia Cát Sơ Thanh chỉ là
một thương nhân, chuyện trong triều vậy mà cũng biết chi tiết như thế.
“Muội…” Gia
Cát Sơ Thanh bỗng nhiên lộ ra vài phần lo lắng nhìn Từ Man, lại không
hỏi tiếp, dọc đường đi, vẫn vụng trộm đánh giá Từ Man vài lần.
“Sơ Thanh
biểu ca, đệ đã nghĩ rằng huynh sẽ đến, lại không ngờ là hôm nay.” không
đợi hai người nói vài câu, Từ Hải Sinh đã từ bên trong đi ra, vừa thấy
Gia Cát Sơ Thanh là đi bộ tới, liền có chút lo lắng hỏi: “Thân thể đã
khá hơn chưa? Sao không ngồi kiệu mà vào?”
Từ Man chột
dạ cúi đầu, đại khái là vì nàng đi bộ vào, thành thử Gia Cát Sơ Thanh
cũng ngại ngồi kiệu cũng nên, chính nàng cũng lơ là không hỏi người ta.
Gia Cát Sơ Thanh lại chẳng mảy may để ý, tiến lên thi lễ nói: “Hải Sinh gần đây khỏe chứ?”
Từ Hải Sinh vội đáp lễ nói: “Chẳng qua ở nhà làm con mọt sách, có ăn có uống cớ sao lại không khỏe?”
Gia Cát Sơ Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn nói: “Kỳ thi mùa xuân năm sau chắc muốn tham dự chứ?”
Nhắc tới
chuyện này, Từ Hải Sinh lại thoải mái nói: “Ý của lão sư, tất nhiên là
đi thử một chút, nếu không qua được, chẳng qua chỉ đợi thêm ba năm nữa
thôi, cha mẹ đệ cũng còn không đến mức không tạo điều kiện được.”
“Đệ ấy!” Gia Cát Sơ Thanh dở khóc dở cười nói.
Từ Hải Sinh
vung vẩy ống tay áo, vốn đang cười giảo hoạt, sau lại nhớ tới con đường
làm quan của Gia Cát Sơ Thanh sợ là đã đứt đoạn, trong lòng cảm thấy
không được dễ chịu lắm.
Gia Cát Sơ Thanh điềm nhiên vỗ vai hắn nói: “Cái thân thể này của huynh không thích hợp làm quan.”
Từ Hải Sinh cũng khó mà nói gì, chỉ có thể gật gật đầu.
Từ Man đi
theo phía sau, thấy cũng không thể làm chậm trễ chính sự của họ, bèn nói với đại ca cùng Gia Cát Sơ Thanh: “Muội đi về trước nghỉ ngơi, bữa tối
muội lại qua.”
Từ Hải Sinh
tất nhiên sẽ không ngăn, chỉ nói vài câu rồi để nàng đi về, nhưng hắn
vừa quay đầu liền thấy Gia Cát Sơ Thanh nhìn theo bóng dáng Từ Man đến
xuất thần, trong lòng không khỏi động một cái, song vẫn bất động thanh
sắc dẫn Gia Cát Sơ Thanh đi vào viện mình.
Hai người họ không đi vào phòng, chỉ ngồi trong hoa viên, Gia Cát Sơ Thanh chờ người xung quanh đã lui ra, mới vào thẳng vấn đề: “Gần đây truyền ra tin tức, nói là cữu cữu không phải con ruột của Từ gia.”
Từ Hải Sinh sửng sốt, nhưng cũng không lúng túng, ngược lại hỏi: “Còn nói gì khác không?”
Gia Cát Sơ Thanh hạ giọng nói: “Nói là đứa con trai mồ côi từ trong bụng mẹ của Trang Thành năm đó.”
Từ Hải Sinh khẽ cười một tiếng, cũng không phủ nhận, không thừa nhận, chỉ nói: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc.”
Gia Cát Sơ Thanh thấy thế, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Tuy nhiên Từ Hải Sinh đột nhiên nhìn Gia Cát Sơ Thanh, nghiêm nghị nói: “Vài ngày
trước, Đàn Hương đưa tin tới, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?”
Gia Cát Sơ
Thanh ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như bị ánh mặt trời làm mờ đi, chỉ
thản nhiên nói: “Huynh đại khái phải rời khỏi Kiến Khang một thời gian.”