“Hồi bẩm hoàng thượng, Lương tướng quân ngoài điện cầu kiến.”
Bà lão còn chưa nói ra danh tính người này, bên ngoài một tiểu thái giám xướng tên đã chạy vào bẩm báo.
Hoàng đế nghi hoặc nhìn về phía Từ Văn Bân, sắc mặt Trần Hữu tướng dường như càng khó coi thêm vài phần.
“Có nói là chuyện gì không?” Hoàng đế nghĩ đến cậu em rể sắp ra lò mọi ngày ít khi vào cung này, không khỏi thắc mắc hỏi.
“Lương tướng quân có nói, đã không phụ sự ủy thác của Đại trưởng công…”
Tiểu thái giám còn chưa nói hết, Từ Văn Bân liền nhắm mắt lại, nhịn đau mà nói: “Là vi thần mời Lương tướng quân đến, người mà Mai cô cô nói, Lương tướng quân hẳn đã đưa đến.”
Bên Phái Bảo Thủ, ông nhìn tôi tôi nhìn ông, cuối cùng đều nhìn về phía Trần Hữu tướng, hiển nhiên tình thế nay đã phát triển hoàn toàn khác xa như bọn họ thương nghị trước đó. Dựa theo tính toán ban đầu của bọn họ, chỉ cần ép chết phò mã là con trai Trang Thành, vậy từ nay về sau trên triều đình Hoàng đế sẽ mất đi một cánh tay, sau này lực lượng kiềm hãm Phái Bảo Thủ họ cũng sẽ giảm bớt đáng kể. Đại trưởng công chúa có lợi hại cách mấy, chẳng qua cũng chỉ là phận đàn bà, không thể vào triều tham chính.
Thế nhưng, ngay tại lúc bọn họ tự cho là đúng, tin tưởng tràn đầy rằng phủ công chúa đã sa bẫy, không thể xoay chuyển được. Lại phát hiện những điều bọn họ nhìn thấy nghe thấy trước đó, giống như đều là người khác cố ý lộ ra bên ngoài chứ không phải là bản chất sự việc. Hiện tại, sự tình đã phát triển theo hướng mang đến cho họ quá nhiều chấn động, lần này Lương tướng quân tiến vào, càng khiến họ có dự cảm chẳng lành.
Lương tướng quân đi đầu, theo sau là một nữ thân vệ diện mạo bình thường, trông nàng giống như đang đỡ một lão phụ, nhưng những người biết võ lại thấy rõ, nàng ta rõ ràng là đang khéo léo dùng lực khống chế lão phụ kia, cưỡng chế đưa vào trong phòng.
“Mạt tướng Lương Hàn Chân thỉnh an hoàng thượng.” Lương tướng quân vừa bước vào, tức khắc không nhìn nghiêng ngó dọc, quỳ xuống đất ôm quyền thi lễ.
“Lương ái khanh, ngươi đây là…” nhìn thấy lão phụ phía sau Lương tướng quân, mắt Hoàng thượng hơi híp lại, có lẽ người khác không nhận ra, nhưng hắn lại biết, năm đó tỷ tỷ tái giá, chính lão phụ này đã trưng cái bản mặt khiến người khác mất vui, nếu không phải cố kỵ tỷ tỷ, hắn đã định viện cớ dạy dỗ mụ ta một chút rồi.
“Hồi bẩm hoàng thượng…”
Lương Hàn Chân còn chưa nói xong, đã thấy lão phụ kia bỗng nhiên giãy khỏi nữ thân vệ bên cạnh, phịch một tiếng quỳ xuống đất, lớn tiếng khóc hô: “Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần phụ a!”
Hoàng thượng bị bà ta dọa giật mình, vội lùi ra sau vài bước, đến khi tựa vào cạnh bàn mới miễn cưỡng trấn định nói: “Là chuyện gì?”
Lão phụ kia giành Lương Hàn Chân lên trước, khóc lớn nói: “Thần phụ vốn đang dưỡng bệnh ở thôn trang, Lương tướng quân đột nhiên mang theo quân binh đến bao vây, còn muốn đưa thần phụ vào cung, hoàn toàn không màng đến thần phụ tuổi già ốm yếu, cũng không nghe thần phụ giải thích, hoàng thượng a! Thần phụ oan khuất a!”
Hoàng thượng nhíu mày, nhìn về phía Lương Hàn Chân nói: “Ngươi đây là có chuyện gì?”
“Bà ta là phạm nhân mà Đại phò mã cần, người đã đưa đến, kính xin hoàng thượng tra rõ.” Lương Hàn Chân đến cả một ánh mắt cũng không bố thí cho lão phụ kia, chỉ quy củ trả lời.
“Quả thực là nghe mà rợn cả người!” Trần Hữu tướng cánh mũi hơi động (xì mũi), chỉ ngón tay run run, ra chiều đau lòng nhức óc lắm, nói: “Từ Văn Bân, ngươi mở to mắt ra mà xem, đây là ai? Đây rốt cuộc là ai? Đây mà là phạm nhân sao? Đây là dưỡng mẫu của ngươi! Ngươi sống được đến lớn chừng này, toàn bộ là nhờ bà ta yêu thương chăm sóc ngươi!”
Từ Văn Bân cổ họng giật giật, lại không nói gì.
“Mụ ta yêu thương chăm sóc? Ha ha! Mụ ta không dùng tâm địa thối nát đi hại phò mã, là đã cảm ơn trời đất rồi!” Mai cô ngồi ở chỗ kia hừ lạnh một tiếng chặn ngang họng, khiến cho Trần Hữu tướng đem lời kế tiếp nghẹn trong cổ họng, nghẹn đến nghiến răng.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn nói xấu lão thân.” lão phụ kia ngước khuôn mặt mơ hồ đầy nước mắt lên, giận dữ nói.
“Ta là ai ư?” Mai cô thả tay muội muội ra, đứng lên, tập tễnh đi đến cạnh lão phụ kia, nhìn mụ chằm chằm, cười khẩy nói: “Đương nhiên mi không biết ta là ai, nhưng mi có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Lữ thị! Mi còn có mặt mũi mà sống ư!”
Bị Mai cô quát một tiếng, Lữ thị ngây ngốc cả người một lúc, sau đó lau lau mặt, lạnh lùng nói: “Lão thân không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Không biết? Mi là không biết đệ đệ mi thông đồng với địch bán nước? Hay là không biết đệ đệ mi hãm hại trung thần, thậm chí không biết phò mã chính là con trai của Trực vương!” Mai cô một câu tiếp một câu, từng câu tựa như một thanh kiếm sắc đâm vào tim Lữ thị, khiến mụ thất kinh.
Bí mật che giấu nhiều năm trong lòng bị người vạch trần, Lữ thị không cam lòng, sau khi sợ hãi cùng cực, mụ cư nhiên trấn định lại, vẻ mặt đau thương lại oán giận nói: “Lão thân căn bản không biết ngươi, vì sao ngươi muốn nói xấu gia đệ, gia đệ đã mất rất nhiều năm, đến cả người chết ngươi cũng không buông tha sao?”
“Lữ thị, Trực vương có tự tay viết thư để lại.” Hoàng đế rất đúng lúc chêm vào một câu.
Lữ thị bàng hoàng ngẩng đầu, không ngừng lắc đầu nói: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng, a đệ là đại anh hùng, sao có thể là phản đồ, các ngươi đây là nói bậy…”
“Có phải nói bậy hay không, trong lòng mi tự tỏ nhất.” Mai cô căm thù nhìn Lữ thị, giọng căm hận nói: “Nếu mi chỉ bao che em ruột thì vốn là lẽ thường tình, có thể thông cảm được, nhưng cớ sao mi lại cấu kết với dư đảng của Cảnh hoàng tử, mưu hại phủ công chúa không nói, đến cả trong cung cũng muốn nhúng chàm!”
Lữ thị lớn tiếng bác bỏ: “Lão thân mưu hại phủ công chúa lúc nào, không có bằng chứng ngươi chớ có ngậm máu phun người.”
“Chuyện của phủ Gia Cát năm đó…” Không đợi Mai cô nói xong, Hoàng đế liền phát hiện có vài người của Phái Bảo Thủ biểu tình có chút mất tự nhiên, lại nhìn Trần Hữu tướng, mặc dù tên cáo già hắn mặt ngoài tỏ ra trầm ổn, nhưng Mai cô đưa ra một vài chứng cớ liên tiếp như thế, cũng khiến hắn bất an trong lòng, hành động vô thức xoa ngón cái và ngón trỏ kia đã chứng minh.
“Chuyện đó không liên can đến lão thân!” Lữ thị lại kiên cường nói.
“Đúng là không có liên can đến mi, nhưng lại có liên quan đến dư đảng của Cảnh hoàng tử, mà mi lại chính là người tiết lộ ra hành trình của phủ công chúa cho những kẻ đó!” Mai cô cúi người xuống, hai mắt lóe lên lãnh quang sắc bén.
“Lão thân không biết ngươi đang nói gì.” Lữ thị hất mặt qua một bên.
“Không chỉ có vậy, vụ án đầu độc phủ công chúa trước đây, tuy nói San Hô không phải hung thủ thật sự, nhưng cây trâm trên đầu nàng cũng là bị tráo ở trong phủ mi, mà nha hoàn xúi giục San Hô kia cũng là người của phủ mi.” Thấy Lữ thị muốn biện giải, Mai cô vội nói tiếp: “Sau đó quận chúa bị bắt cóc, cũng không thiếu bóng dáng của đám dư nghiệt kia, mặc dù mi không trực tiếp tham dự, nhưng tin tức chảy ra từ trong phủ mi cũng không ít. Từ trước đến nay, mi chưa từng xem phò mã là con mình, chẳng những bỏ mặc hắn từ khi còn nhỏ, mà còn muốn cho đám tiểu tử xấu xa trong phủ câu dẫn làm hư hắn, nếu không phải Từ đại nhân thiện tâm, sợ là phò mã tuyệt đối đã không thể có ngày hôm nay.”
Lữ thị theo bản năng nhìn về phía Từ Văn Bân, mấp máy môi, cũng không biết nghĩ đến cái gì, hất đầu qua một bên.
“Nếu mi chỉ thu gom tin tức thì thôi…” Mai cô vươn cánh tay khô gầy, chỉ vào Lữ thị nói: “Mi muốn ta nói ra, những sản nghiệp riêng kia của mi, thu được tiền liền đưa đến đâu sao?”
“Dưới tên ta làm gì có sản nghiệp nào.” Lữ thị hai mắt dao động, giọng nói cũng không còn hùng hồn như vừa rồi.
Mai cô làm như nghe được chuyện cười cực lớn, dùng thanh âm già nua nói: “Sản nghiệp dưới tên mi đúng là không có, nhưng còn họ hàng thân thích của mithì sao? Hoàng thượng còn đang ở đây, mi muốn khi quân ư!”
Lữ thị dường như được cảnh tỉnh, lập tức xụi lơ trên mặt đất, hai vai phát run.
Hoàng thượng thấy thế cũng biết lời Mai cô nói không phải giả, lại không nghĩ rằng một thân quyến của lão thần cư nhiên có bản lĩnh cấu kết phản tặc, quan trọng nhất là, tại trong Ngô quốc sau khi hắn đăng cơ, thế nhưng vẫn còn người của Cảnh hoàng tử đang hoạt động, điều này nói rõ điều gì, nói rằng Cảnh hoàng tử hoặc là hậu nhân của hắn, căn bản không buông tha cho ngôi vị Hoàng đế này. Ngồi lên vị trí này, hắn vốn đã bị Phái Bảo Thủ áp bức bất ổn, hiện tại càng cảm thấy nguy hiểm. Hơn nữa, ai có thể cam đoan tại đây trong căn phòng này, trong những kẻ của Phái Bảo Thủ thậm chí mặt ngoài là Phái Cách Tân này, có hay không có người đang âm thầm liên hệ cùng Cảnh hoàng tử
Nghĩ vậy, Hoàng đế càng nhìn càng cảm thấy những đại thần này bên trong đều có mờ ám, mà những đại thần kia cũng bị Hoàng đế nhìn đến trong lòng phát sợ, lộ vẻ chột dạ.
Không đợi Phái Bảo Thủ muốn đi ra nói gì, ngoài điện lại truyền người đến, lần này không trực tiếp tuyên cáo, mà ngược lại đến gần thái giám tổng quản thì thầm bên tai vài câu, thái giám tổng quản vẻ mặt sửng sốt, vội vàng kề sát tai Hoàng đế, thuật lại.
Hoàng đế giận tái mặt, lớn tiếng nói: “Một khi đã vậy, thì tuyên lên điện đi.”
Không đến một phút sau, dự cảm xấu của Trần Hữu tướng lại được một lần nghiệm chứng. Thứ tử Từ gia – Từ Văn Phú mà nãy giờ hắn chưa thấy trên triều đình, rốt cuộc cũng xuất hiện, sau lưng còn dẫn theo hai bà ma ma, lại nhìn trang phục trên người hắn, vạt áo đã nhuốm đỏ, giống hệt như vừa trải qua một trận ác chiến.
“Vi thần Từ Văn Phú khấu kiến hoàng thượng.” Từ Văn Phú vẻ mặt mệt mỏi quỳ xuống hành lễ nói.
“Văn Phú a, mọi ngày cho ngươi làm Thái thường thừa đúng là uất ức cho ngươi quá, không ngờ công phu của ngươi cũng không tệ a.” Hoàng thượng nhìn huynh đệ Từ gia, chút hoang mang vừa dâng lên trong lòng tức thì tan biến, ánh mắt tỷ tỷ vẫn luôn lợi hại, chỉ cần tỷ tỷ và tỷ phu trợ giúp, sẽ không để cho người ngoài nào chiếm được lợi.
Từ Văn Phú thở dốc một hơi, đoạn trả lời: “Lần này là bị bất đắc dĩ, vi thần vẫn nên làm quan văn thì hơn.”
“Ha ha ha ha, ngươi đấy! Nói đi, người được dẫn đến là ai?” tâm tình Hoàng đế tốt lên không ít, càng nhìn huynh đệ Từ gia càng thuận mắt hơn.
“Hồi bẩm hoàng thượng, hai người này…” Từ Văn Phú hơi lia mắt liền nhìn thấy sắc mặt vàng như nến của Lữ thị đang dùng ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa thù hận nhìn mình, hắn hơi khựng lại một chút, liền cúi hạ con ngươi nhằm che đi nỗi chán ghét và ghê tởm nơi đáy mắt, “Hai người này đều là quản sự ma ma bên người mẹ cả của vi thần, điều họ biết chắc chắn nhiều hơn chúng ta tưởng.”
“Từ Văn Phú! Tao đã biết mày là một con soi mắt trắng* không thuần phục được mà! Mày cư nhiên thừa dịp phụ thân mày bệnh nặng, xông vào chính viện bắt người, thằng bất hiếu này, mày…” Lữ thị co quắp dưới đất, hai mắt đỏ ngầu phát ra tiếng rống giận tê tâm liệt phế.
* bạch nhãn lang: sói mắt trắng, là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Nếu nói Trung sơn lang (sói hoang) là lấy oán trả ơn, thì Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng sẽ hại người, chính là không chút cảm động; Người Đông Bắc khi nói đến Bạch nhãn lang là ý chỉ loại người lúc bình thường thì có vẻ hiền lành dễ bảo như chó, lúc không ngờ đến mới lộ ra bản chất hung tàn của sói.
Từ Văn Phú hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa tới mụ ta, hắn dập đầu với Hoàng đế nói: “Ngoài ra, còn phát hiện mười mấy tử sĩ trong chính viện của cha thần, hiện tại đều đã uống thuốc độc tự sát, thiết nghĩ có lẽ không phải là người của Từ phủ chúng thần.”
“Mày muốn hại tao! Mày và đứa con hoang tiện chủng kia đều muốn hại tao! Đây là một âm mưu, là một âm mưu!” Lữ thị búi tóc tán loạn, gương mặt cũng giống như bị đả kích mà già đi mấy tuổi, nếp nhăn giữa đầu mày càng hằn sâu.
“Chúng ta hại bà? Ha ha? Chúng ta sao có thể hại bà! Sao bà không nói bà tận mắt chứng kiến đại tỷ chết ngay trước mặt, bà cũng không tìm kẻ thù báo thù, ngược lại vu hãm là nhị tỷ làm chứ!” Từ Văn Phú nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn ngẩng đầu, bi phẫn chồng chất mà nói.