Giống như những đôi yêu nhau trong thời kì cuồng nhiệt khác, Thư Muội Dao cùng Chung Ấn Nghiêu chỉ cần tình huống cho phép, không lúc nào không quấn lấy nhau.
Tiền Quán Kiệt thay bọn họ lấy cái danh hiệu “Cặp đôi ngu ngốc”, mới đầu Thư Muội Dao rất chán ghét danh hiệu này, nhưng Chung Ấn Nghiêu lại theo cùng, nhún vai, mặc cho bọn họ gọi.
Qua một thời gian, cô không muốn thừa nhận cũng không được, cái danh hiệu này vô cùng chính xác, hai người bọn họ thật sự giống nhau, nói đến yêu đương đều ngây ngô ngốc nghếch, nói điện thoại cũng có thể mười tám câu đưa tiễn, người bên ngoài nghe đến mà muốn ói, nhưng bọn họ vẫn chìm đắm trong thế giới ngọt ngào của bản thân.
Cuối cùng nhận thấy rõ bộ dáng của mình trong tình yêu như thế nào, cô cũng thôi phản kháng, tùy ý người ngoài giải trí. Ai bảo bọn họ đang thật sự rất ngọt ngào chứ!
“Tiểu Dao, Tiểu Dao!”
“Chuyện gì?” Nghe thấy bạn trai kêu to, đang ngồi trên giường anh chơi trò chơi, Thư Muội Dao vội vàng ngẩng đầu.
“Em xem này, mãnh nam.” Chung Ấn Nghiêu vừa tắm xong đi ra, trên người chỉ bao quanh cái khăn tắm nhỏ, ở trước mặt cô bày tròpose hình quý ngài khỏe đẹp.
“Ha ha! Anh nhàm chán quá đấy!” Ngoài miệng nói vậy, nhưng cô lại bị hành động của anh chọc cười ha ha.
“Huỳnh huỵch!” Anh nhảy lên giường, cướp laptop trên tay cô, đẩy cô ngã lên giường. “Mãnh nam đến đây!” Bạn gái dưới thân phát ra tiếng cười chói tai hỗn loạn.
Hai vị này quả nhiên không phụ danh hiệu “Cặp đôi ngu ngốc”, trò chơi ngây thơ như vậy, cũng có thể chơi rất vui vẻ.
Chơi đùa, rất tự nhiên ở trên giường lăn qua một vòng.
Ăn sạch bạn gái vào bụng, thỏa mãn ghé vào giường, tay vỗ về cái bụng mềm của cô, chốc chốc lại xoa bóp.
Thư Muội Dao cuộn mình bên cạnh anh, đợi hô hấp hỗn loạn vững vàng trở lại, liền từ từ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.
“Tiểu Dao.”
“Vâng?”
“Tiểu Dao Tiểu Dao.”
“Sao vậy?”
“Tiểu Dao Tiểu Dao Tiểu Dao Tiểu Dao Tiểu Dao……”
Mắt còn nhắm, cô cười.
“Làm gì?” Thật sự thích làm nũng.
“Anh yêu em.”
Hai mắt trong nháy mắt mở ra.
Gương mặt trước mắt vẫn lộ ra nụ cười quen thuộc, ngũ quan thành thục lại có chút giống như cậu bé, lúc này nhiều thêm phần gợi cảm. Cô nhất thời nghẹn lời, nói không ra tiếng.
“Sao thế? Bị dọa đến vậy.” Anh cười, dùng chóp mũi cọ xát cô.
“Em……” Cô trợn trừng mắt. “Em muốn hỏi……” Anh quả thật dọa đến cô.
“Chỉ là muốn nói cho em thôi.” Anh nhẹ giọng nói.
Nụ cười trước mắt, không báo động trước hại tầm mắt cô mờ mịt, hốc mắt đỏ lên.
“Em sao thế.” Mặc dù cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, anh vẫn nhìn ra bạn gái như đang chực khóc, vừa cười vừa hôn cô mấy cái. “Quỷ khóc nhè, anh muốn em cười.”
“Em còn chưa cười anh, anh dám cười em!” Hít hít cái mũi, cô lập tức nín khóc mỉm cười.
“Cười anh cái gì?” Lập tức lại là vẻ mặt ngoài dự đoán.
“Nhiều lắm.”
“Ai, lần đầu tiên đó không được tính đâu đấy!” Một giây sau, anh lập tức phản ứng, “Anh không cố ý để kém như vậy, hơn nữa anh đã lập tức bồi thường lại cho em –”
“Ai nói với anh cái đó!” Mặt cô đỏ lên che miệng của anh, nhưng lại bị vặn bung ra.
“Anh muốn làm rõ nha, lần đầu thì ai cũng sẽ –” Miệng lại bị bịt lại.
“Được rồi, em biết em biết.” Ở cùng nhau đã được một tháng, cô thỉnh thoảng vẫn không đỡ được anh. “Không cho phép nói tiếp!” (aoi: là lần đầu 2 người xxoo ạ =-=)
Anh lại đem tay vặn xuống dưới, còn nhân cơ hội hôn trộm lòng bàn tay cô vài cái, “Được rồi, em bảo không nói sẽ không nói.”
Bên môi nhịn không được mỉm cười, khi bạn trai buông tay cô ra, Thư Muội Dao chủ động chuyển người ôm lấy anh, cho anh một nụ hôn thật dài.
Mấy cô bạn gái trước của anh mắt chắc chắn mù hết rồi, nên mới bỏ qua một người đàn ông chất lượng tốt thế này. Cô cảm khái, đồng thời càng cảm thấy may mắn.
“Nghiêu, lúc trước anh rốt cục kết giao với bao nhiêu cô gái nha?” Nằm ở trên giường, cô cao hứng hỏi.
Nghe vậy, Chung Ấn Nghiêu lập tức cảm thấy như lâm đại địch.
“Em muốn làm gì?” Sẽ không phải lật nợ cũ, muốn bỏ anh chứ?
“Tò mò.” Cô búng trán anh một cái. “Trả lời!”
“À……” Thoạt nhìn rất không tình nguyện, anh kéo dài âm cuối hồi lâu, mới chậm rãi đưa ra đáp án. “Năm.”
“Năm?”
“Kết giao lâu nhất là năm ngày, ngắn nhất là tám giờ.” Hơn nữa thời gian kết giao càng dài, tình huống chia tay lại càng thảm thiết.
“Nhớ rõ cũng rõ quá nhỉ.” Cô hừ hừ hai tiếng.
Người đàn ông bên cạnh ôm chặt cô, lập tức đầu hàng. “Là em muốn anh nói!” Ai bảo anh trí nhớ tốt vậy chứ!
“Đùa anh thôi!” Cô cười. “Em còn muốn cám ơn bọn họ à, là bọn họ không có mắt, nên mới có thể khiến em đến với anh.”
“Tiểu Dao……” Chung Ấn Nghiêu cảm động một phen. “Anh là của em.” Anh ôm chặt lấy cô.
“Khụ…… Không thở được……” Thiên hạ trong lòng anh buồn bực giãy dụa.
“Bọn họ đều nói anh rất nhạt nhẽo, không biết gì về quần áo, nói chuyện cũng không biết trả lời.” Biết bạn gái thấu hiểu như thế, anh mở máy hát cáo trạng.“Nhưng anh cũng không nói qua anh biết nói chuyện ……”Quần áo hoàn toàn không ở trong phạm vi hiểu biết của anh, mỗi lần bị đội cái mũ “tội danh”này, anh cảm thấy thực vô tội.
Càng khó hiểu hơn là, mỗi lần được cô gái nào tỏ tình, đối phương ngoài miệng đều nói rất “hâm mộ” anh, kết quả không bao lâu liền thay đổi cách nói, ghét anh giống như con rệp vậy. Người như anh hơn phân nửa thờ gian đều chôn đầu trong sách, đối với chuyện trai gái kết giao vốn có khát khao, nhưng trải qua bao lần “tàn phá”, tự tin cũng bị hủy sạch sẽ, sau đó dứt khoát từ chối chuyện tỏ tình, trốn người khác phái rất xa.
Cho đến khi gặp được cô.
Lúc này Thư Muội Dao đổi lại ôm chặt anh.
“Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, anh là bạn trai em, em biết anh có bao nhiêu tuyệt vời.” Là bọn họ không biết thưởng thức, đã vậy còn công kích anh, thật sự là vương bát!
Cô tuyệt đối sẽ thật quý trọng anh.
“Tiểu Dao……” Anh vùi vào ngực cô, làm bạn gái giống như gà mái bảo vệ gà con, che chở anh dưới người cô.
***
Cùng bạn trai mỗi ngày đều ở trong thế giới hai người, ngày cuối tuần này, Thư Muội Dao cuối cùng bị hai người cùng phòng kẹp hai bên, bỏ rơi bạn trai, cùng các cô ra ngoài dạo phố.
Trước kia phải làm việc nhiều, cho dù nghỉ ngơi cũng không nhất định có thể bỏ ra cả một ngày, rất ít có thời gian thảnh thơi đi dạo trên đường. Giờ công việc hiện tại có hai ngày nghỉ, cô cuối cùng có thể hưởng thụ chút nhàn nhã, cùng nhóm bạn đi chơi một chút.
“Dao Dao, mau tới đây, thử mặc cái này đi!” Chung Hân Di bắt lấy một bộ quần áo vẫy vẫy với cô.
“Khăn quàng cổ này nhìn rất đẹp, sắp năm mới rồi, có thể mua màu đỏ.” Văn Bội Vân cũng hỗ trợ đề nghị, mạnh mẽ tuyên truyền.
Mới đi dạo chưa được mấy giờ, trên tay đã túi lớn túi nhỏ, Thư Muội Dao cầu xin tha thứ, “Đủ chưa vậy?”
“Đủ sao được, quần áo của cậu rất ít đó!” Hai người trăm miệng một lời.
“Dù sao cậu cứ mua tận lực đi, anh trai tớ sẽ thanh toán.”
Nhìn Thư Muội Dao thật vất vả bỏ đi lệnh cấm, biết yêu bản thân hơn một chút, hai cô bạn cùng phòng lại có cùng chí hướng, nhiệm vụ hàng đầu chính là khiến cô thỏa mãn dục vọng mỗi cô gái nên có — mua sắm!
Hơn nữa là điên cuồng mua sắm!
“Tớ sẽ tự trả tiền!” Cô gầm nhẹ.
Cô vừa mới lĩnh phần tiên lương đầu tiên không lâu, đối với sự hào phóng của công ty rất hoảng sợ, không chỉ tiền lương, tiền thưởng rất cao, gần như bằng ba phần công việc kia gộp lại, có tiêu một chút cũng không có gì nghiêm trọng.
Nhưng tiết kiệm đã quen, hành động vung tiền như vậy làm cô vô cùng đau lòng.
“Không cần giúp anh tớ tiết kiệm, tớ vừa gọi điện cho ảnh, ảnh sẽ tới đây trả tiền.” Chung Hân Di tỏ vẻ. “Cậu mua nhiều đồ nội y gợi cảm mặc cho ảnh xem, báo đáp ảnh là tốt rồi.”
Thư Muội Dao dở khóc dở cười. Hân Di rốt cục muốn vét sạch túi tiền anh trai cô ấy, hay là muốn từ anh tìm phúc lợi?
“Nội y gợi cảm tớ có bán, giá gốc cho cậu, muốn nóng bỏng kiểu gì cũng có.” Văn Bội Vân không quên việc buôn bán. “Hai bộ trước đó hiệu quả không tồi đi?” Cô ấy cười như tên trộm.
Thư Muội Dao mặt đỏ đánh cô hai cái. “Đùa thế được rồi đó!”
“Đã ân ái thành vầy rồi, nếu không phải buổi tối cậu còn nhớ phải về nhà ngủ, tớ đã nghĩ cậu muốn gả ra ngoài rồi.”
“Gả cho nhà tớ rất được nha, ba mẹ tớ tốt lắm, hơn nữa gần như cũng không ở Đài Loan, không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu nha.” Chung Hân Di tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ.
Bị hai cô bạn tốt kẹp giết, Thư Muội Dao không có cách nào, đành phải tiếp tục thử mặc, tiếp tục bỏ tiền, tiếp tục tăng số lượng túi to túi nhỏ trên tay.
Đi dạo liền bỏ qua cả thời gian bữa trưa, có người kêu đói bụng, các cô cuối cùng mới tìm chỗ nghỉ ngơi, dùng cơm trưa.
“Ha ha, đại mùa thu hoạch!”
Bên cạnh túi giấy chất đầy, không chỉ Thư Muội Dao, Chung Hân Di và Văn Bội Vân cũng mua không ít, nhìn chiến lợi phẩm được chất đầy chỗ trống, Chung Hân Di vẻ mặt thỏa mãn.
“Trời ơi, một phần ba tháng tiền lương của tôi……” Chôn mặt vào lòng bàn tay, Thư Muội Dao còn đang chìm đắm trong khiếp sợ. Cô mới đi một chút đã xài nhiều tiền như vậy!
“Cũng được mà, đâu có đắt mấy.” Trình độ này đối với Văn Bội Vân mà nói chỉ là case nhỏ, “Cậu cũng chỉ mua một lọ dung dịch 侞 侞 mà thôi, đâu có mua mĩ phẩm bảo dưỡng khác.” (aoi:chắc là nước rửa mặt hay tẩy trang gì đó)
“Tớ mới không mua mĩ phẩm bảo dưỡng.”Đắt muốn chết! Cô kiên quyết phản đối tiêu tiền vào mấy cái đồ đắt dị thường lại không biết có tác dụng hay không đó.
Trong lúc đang tán gẫu, cơm được đưa lên, sau khi ba người dùng xong bữa chính, trên bàn lại chất đầy món điểm tâm ngọt, trà nóng, đi dạo vài giờ cũng mệt rồi, các cô ở trong nhà ăn nghỉ ngơi, tiếp tục nói chuyện.
Đưa chiếc bánh bích quy làm thủ công thứ n vào miệng, hương vị ngọt ngào tan ra, Thư Muội Dao cuối cùng không thể không thừa nhận, kiểu đi dạo phố này thật mệt mỏi, uống xong trà trưa cùng nghỉ ngơi rất hưởng thụ, thỏa mãn như thiên đường nhân gian.
Cô ăn uống no nê rúc vào ghế sô pha, thảnh thơi ăn món điểm tâm ngọt, hòa hảo cùng bạn bè tán chuyện bắc nam linh tinh.
Mà khi các cô nghỉ ngơi đủ rồi, tính rời đi, thì có người tới bên bàn các cô.
“Hai.”
Một giọng nói đàn ông mở đầu, ánh mắt ba người nhất thời chuyển hướng về phía tiếng nói đó.
“Ba người đẹp, không biết các cô có thời gian không?” Người đàn ông chân thành hỏi, “Tôi là Trương Giản Lượng, là kĩ sư điện tử Minh Thăng, mấy đồng sự chúng tôi muốn mời các cô qua cùng uống cà phê, nói chuyện, không biết ba người đẹp có nguyện ý hay không rất hân hạnh được đón tiếp?” Hắn chỉ chỉ chỗ ghế cách đó không xa.
“Không rảnh.” Văn Bội Vân chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ngay cả chỗ hắn chỉ cũng không thèm nhìn, cho luôn đáp án.
Chung Hân Di thì lễ phép hơn, có ý tứ nhìn chỗ đối phương chỉ, đáp lại một nụ cười. “Không được rồi, cám ơn nhé, chúng tôi còn có việc.”
Bị hai người liên tiếp cự tuyệt, nụ cười trên mặt hắn hơi cứng lại, chuyển hướng về phía sau, hắn còn chưa nhìn qua người kia, hy vọng có cơ hội lật bàn.
“Tiểu thư?” So với hai người đẹp bên cạnh, diện mạo cô này thật sự kém một đoạn, nhưng nói không chừng sau khi cô đồng ý, hai người kia cũng sẽ đi cùng.
Trương Giản Lượng đánh chủ ý này, đành phải tiếp tục lộ vẻ mặt lấy lòng, đánh cuộc xem.
Thư Muội Dao từ lúc nhìn thấy gương mặt đối phương, sắc mặt liền thay đổi.
Khuôn mặt tên này, cho dù qua năm, sáu mươi năm, chỉ sợ cô sẽ không thể quên.
Chuyện cách nhiều năm, người này đại khái ngay cả cô là ai cũng không biết, càng đừng nói học sinh hồi đó làm trò ác với cô, hành vi ngu ngốc ấy đã làm tổn thương tâm hồn cô.
“Không rảnh.” Cô nặn ra hai chữ này, quay đầu không muốn nhìn thấy gương mặt kia.
Nhưng Trương Giản Lượng nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên kêu to, “Gì? Cô là Thư Muội Dao?!” Hắn nhận ra cô.
Tâm tình Thư Muội Dao nháy mắt rơi xuống tận đáy cốc.
Cô đột nhiên đứng dậy, cầm lấy chỗ túi đồ mua sắm, lướt qua tên khách không mời mà đến này, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng.
Trước lúc đi, cô không quên dặn Chung Hân Di ứng tiền giúp cô, tự mình ra ngoài đợi bọn họ.
Nhưng Trương Giản Lượng lại đuổi tới.
“Thư Muội Dao!”
Cô bước nhanh, thầm nghĩ thoát khỏi cơn ác mộng này.
“Này! Bạn học cũ, thái độ xa lạ thế sao!” Trương Giản Lượng đi bước xa ngăn cô lại.
“Tôi không quen anh.” Cô chán ghét lùi lại, để ra khoảng cách giữa hai người.
“Cô không phải vẫn ghi hận chuyện trước kia chứ? Cũng đã lâu như vậy rồi.”
“Người khó chịu không phải là anh, anh đương nhiên không việc để lo rồi!” Cô bé trước kia dù trong lòng đầy ủy khuất cũng không dám giận dữ, hôm nay cô không hề có chút cố kị nào.
Dường như không nghĩ tới cô sẽ chỉ trích hắn hợp tình hợp lý như vậy, Trương Giản Lượng nhất thời không kịp phản ứng.
“Trước kia không hiểu chuyện mà thôi, bằng không giờ tôi xin lỗi cô.”Vẻ mặt hắn vô tội.
Thư Muội Dao trong lòng khó chịu, lại bối rối.
Xin lỗi?
Thời học trung học cô mỗi ngày phải làm việc đến tận tối mịt, giấc ngủ không đủ, thiếu dinh dưỡng, cô biết bề ngoài của mình chỉ kém một chút nữa là có thể liệt vào hàng vô cùng thê thảm, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn là một thiếu nữ ôm mộng đẹp, hy vọng có bạch mã vương tử, có thể nhìn thấy cô bé lọ lem bề ngoài không đẹp là cô, nhưng có trái tim xinh đẹp thiện lương.
Trương Giản Lượng tuy rằng không phải rất đẹp trai, nhưng cá tính hoạt bát thích tiên phong đi đầu, ở lớp học quan hệ tương đối khá, đối với cô hồi đó mà nói, đã tạo thành điều kiện bạch mã vương tử rồi.
Khi hắn đột nhiên tỏ tình với cô, cô gần như lập tức gật đầu, cũng dưới yêu cầu của hắn, dâng lên nụ hôn đầu tiên của mình.
Ai biết một màn kia lại bị chụp được, làm cô trở thành trò cười cho toàn trường.
Tấm ảnh kia được dán lên bảng tin, trên mặt cô có vạch một mũi tên, ba chữ “Con cóc ghẻ” được viết thật to.
Sau đó cô biết được, màn tỏ tình mộng ảo kia, nguyên nhân là do hắn cá cược với người ta, khiến cô chủ động dâng hôn.
Sự thật tâm bị trở thành trò cười, cô vừa xấu hổ, đồng thời cũng bị tổn thương, nếu có thể lựa chọn, cô cũng hy vọng bản thân xinh đẹp, có thể mua mấy thứ đồ trang sức xinh xắn, mỗi ngày sạch sẽ xinh đẹp đến trường, nhưng cô không được.
Sau khi cô tan học phải đến chỗ làm công, về nhà phải chăm sóc em trai em gái, ba người chiến đấu với chuyện ăn uống, làm bài tập, học hành, làm việc nhà…… Cô không có khả năng, tốn thời gian cùng sức lực vào trò đùa quái ác đó. Cô chỉ có thể làm như chuyện gì cũng chưa xảy ra, đem khổ sở ủy khuất nuốt vào bụng, làm như không nghe thấy những lời châm biếm bên tai, tiếp tục làm “Con nhỏ làm công thiếu muối” của cô.
Cho đến lúc tốt nghiệp, hơn một năm bị nhạo báng, bao nhiêu ủy khuất cũng chỉ có thể tích trong bụng, không thể lau đi vết thương trong lòng, một câu xin lỗi đùa vui của hắn là có thể bỏ qua sao?
“Tôi không chấp nhận.”
Hắn vẻ mặt không thể tin. “Làm ơn, cũng đã mấy tuổi rồi, thành thục một chút được không?” Mang thù có gì tốt chứ?
“Thật có lỗi, tôi chính là lòng dạ nhỏ hẹp, không có cách nào quên được bản thân vì một trò các cược mà trở thành đứa ngốc bị nhạo báng hơn một năm.”Vẻ mặt cô gay gắt.
“Đừng như vậy, cô hiện tại so với hồi trung học xinh đẹp hơn.” Hắn ý đồ nói lời hay muốn sắc mặt đối phương tốt hơn một chút.
Thư Muội Dao xoay người bỏ đi, Trương Giản Lượng lập tức đuổi kịp.
“Nghe nói sau khi tốt nghiệp trung học cô cũng không học lên, hồi trước chúng tôi có tổ chức họp lớp muốn tìm cô nhưng không được, ít nhất cũng để lại phương thức liên lạc chứ, họp mặt gặp bạn học cũ.” Vừa rồi nhìn gần, hắn mới phát hiện Thư Muội Dao hình dáng ngũ quan so với hồi trung học không có gì thay đổi, nhưng dáng dấp lại xinh đẹp hơn rất nhiều.
Trước kia tóc cô ấy giống như cỏ dại, quần áo cũng nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn vừa cũ lại bẩn, hiện tại bỏ đi quần áo bẩn, dáng người cũng không quắt queo đàn ông như trước, tuy rằng không thời thượng, cũng không phải rất mốt, nhìn xa thì tầm thường, nhìn gần cả người sạch sẽ mộc mạc, ngược lại có một loại vẻ đẹp thanh tú.
Từ khi ra trường rồi đi làm, tiếp xúc với phái nữ ít đi, đối thủ cạnh tranh lại nhiều hơn, hắn rất hoài niệm thời gian còn học ở trường, cái thời kì không cần tốn nhiều công phu cũng hấp dẫn được ánh mắt của mọi người. Càng hoài niệm kiểu con gái đơn thuần chỉ cần ngoắc ngoắc tay sẽ mắc câu.
Một bên đuổi theo, tầm mắt hắn nhìn chiến lợi phẩm trên tay cô.
Hiện giờ thất nghiệp cao như vậy, xem ra cuộc sống của bạn học cũ này cũng không tệ lắm.
Thư Muội Dao mắt điếc tai ngơ, cuối cùng hắn không chịu nổi nữa, bắt lấy cánh tay của cô.
“Này, không cần lạnh lùng như thế, tôi mời cô uống cà phê bồi thường.”Hắn cho rằng, Thư Muội Dao từng thích hắn, dỗ một chút khẳng định không thành vấn đề.
“Buông tay!” Cô mới mặc kệ hắn nghĩ cái gì, dù sao cô cũng không muốn gặp lại người này nữa!
“Tôi –”
“Này! Anh làm cái gì thế!” Ở trong nhà hàng gọi điện thoại liên tục nhưng không thấy trả lời, Chung Hân Di và Văn Bội Vân vô cùng lo lắng, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng bạn tốt, vội vàng chạy tới giúp đỡ.
“Cảnh cáo anh không được động tay động chân, tôi báo cảnh sát đấy!” Chung Hân Di chắn giữa hai người, vẻ mặt hung hăng cảnh cáo Trương Giản Lượng.
“Các cô hiểu lầm rồi, tôi và Thư Muội Dao là bạn cấp 3, chỉ là muốn cùng cô ấy ôn chút chuyện cũ.” Người đẹp ở phía trước, hắn cố gắng bày ra phong độ thân sĩ.
“Người nhà còn trở mặt thành thù, huống chi chỉ là cùng học, anh không thấy Muội Dao không muốn nói chuyện với anh sao?” Kéo bạn tốt bảo vệ sau người, Văn Bội Vân thái độ lạnh lùng đến cực điểm.
“Sao thế được? Tôi cùng Thư Muội Dao trước kia cảm tình thực không tệ!” Lại nhìn đến hai người đẹp, hắn nhớ trước kia cũng từng qua lại với mấy cô rất tuyệt, nhưng “phí duy tu” (giữ gìn và tu sửa?) không ít, khí diễm cũng cao, cuối cùng luôn khiến hắn mặt xám mày tro.
Hắn cũng nên thực tế một chút, phụ nữ ấy à, vẫn là kiểu cô dâu nhỏ nắm được trong tay thì tốt hơn.
“Chỉ là có chút hiểu lầm, tôi vẫn muốn xin lỗi cô ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp thì mất liên lạc, trước đó họp lớp cũng không liên lạc được với cô ấy, hôm nay tình cờ gặp được, tôi chỉ muốn tán gẫu với cô ấy vài câu, nói lời xin lỗi.”
Nhìn vẻ mặt hắn chân thành, Văn Bội Vân cùng Chung Hân Di nghi hoặc trao đổi ánh mắt.
“Muội Dao, cậu nói sao?” Văn Bội Vân thấp giọng hỏi.
Nhưng Thư Muội Dao chỉ nắm chặt áo cô, tránh ở phía sau lắc đầu. “Chúng ta về nhà……” Giọng rất nhỏ.
“Thật ngại, mặc kệ hai người trước kia có hiểu lầm gì, cũng mời anh làm ơn không cần đến quấy nhiễu cô ấy.” Văn Bội Vân thái độ vô cùng không khách khí.
Cô cùng Chung Hân Di che chở Thư Muội Dao, xoay người đi thẳng tới ven đường đón tắc xi.
“Thư Muội Dao, tôi biết trò đùa đó là không được, nhưng tôi không nghĩ cô thật sự sẽ đồng ý.” Trương Giản Lượng đành phải đi theo bên cạnh các cô, nắm chắc thời cơ xem có thể thay đổi tâm ý của cô không. “Nếu tôi biết khi đó cô thích tôi, tôi sẽ không đồng ý loại chuyện đó. Kỳ thật tôi vẫn rất thưởng thức cô, nhưng cô mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, ở trường học tôi cũng không có cách nói chuyện với cô, cô cũng biết, nếu chúng ta quá thân cận, sẽ có nhiều người bắt đầu ồn ào hồ nháo……” Hắn nghĩ một phen nói này sẽ làm cô cảm động.
Thư Muội Dao cắn môi đến trắng bệch, cô đi thật nhanh, liều mạng chịu đựng không để nước mắt rơi, bạn tốt bên cạnh đều có thể cảm nhận được tay cô run run.
Tắc xi rất nhanh đã tới, các cô nhét Thư Muội Dao vào sau xe trước, Văn Bội Vân cũng lập tức ngồi vào đi an ủi cô.
“Thư Muội Dao, tôi thật sự thật sự có lỗi.” Trương Giản Lượng đứng bên cạnh xe, “Đó không phải là chủ ý của tôi. Nếu có thể, tôi hy vọng bù lại sai lầm, chúng ta cho nhau một cơ hội được không?”
Hắn ra vẻ ảo não, lãng tử quay đầu, bộ dáng thâm tình chân thành.
Lúc này Chung Hân Di định vào trong tắc xi xoay người lại, cười ngọt ngào với hắn.
“Tiên sinh, anh cho mình là vua màn ảnh được nhận giải Kim Mã sao?” Bọn họ đã rất lâu không gặp rồi, mới gặp lại sau bao năm lại có thể dùng chiêu này.
“Không, tôi thật sự rất thành ý……”
“Thành ý mà cứ nói nói như vậy thì thôi đi! Đi mà ăn c** của anh!” Chung Hân Di đột nhiên sinh ác ý cầm toàn bộ túi đồ mua sắm đánh lên người hắn, sau đó ngay cả nhặt cũng không nhặt lại, trực tiếp lên xe.
Để lại người đàn ông đang bị người qua đường chỉ trỏ.
Ở bên trong xe, Thư Muội Dao không tiếng động rơi lệ, Chung Hân Di vừa lên xe, nước mắt cũng đi theo rơi xuống.
“Hắn chính là tên khốn khiếp đó đúng không!” Cô vừa khóc vừa mắng, “Khốn kiếp! Sớm biết vậy tớ đã mua cái bình muối cỡ đại, lấy bình thủy tinh đập chết hắn!”
Trên mặt nước mắt trong veo, Thư Muội Dao xả một nụ cười khó coi. “Mấy thứ kia của cậu đều mất……”
“Liên quan gì? Mua lại là được! Tại sao hắn có thể ức hiếp cậu…… Bây giờ còn……” Nghĩ đến bạn tốt từng bị ủy khuất, cô nhịn không được ngồi xích lên, ôm cô khóc lớn.
Văn Bội Vân bị kẹp giữa, hốc mắt cũng hồng hồng, nhưng cô vẫn bình tĩnh vô nhẹ lưng, an ủi hai người.