Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 1

Edward ngồi trên bệ cửa sổ cao cao, nhìn ngoài cửa sổ. Nơi hắc tháp này mặc dù là chỗ giam giữ quý tộc phạm tội, đâu đâu cũng đen sì sì thế nhưng cũng không dơ bẩn, sát cửa sổ rất sạch sẽ, y có thể thấy rõ ràng trên quảng trưởng hình thánh Athony chuyên môn dùng để hành hình.

Có người đang sửa sang hình đài. Đá cẩm thạch màu trắng trên hình đài đã bị người giội rửa sạch sành sanh, các công nhân chính đang trên hình đài không nhanh không chậm dùng tấm ván gỗ cùng nhánh gỗ chế đài hành hình. Đài hành hình chỉ trong vòng một ngày đã hoàn thành, mà sang ngày hôm sau, nó sẽ nghênh đón một vị quốc vương tự mình phán định tội phạm nhân, người kia sẽ trùm đầu đoạn vải màu đen, bị treo cổ ở trước mặt dân chúng.

Edward hô hấp run rẩy, chớp chớp con mắt chua xót, trong đầu lại một lần nữa hiện ra mấy ngày trước quan truyền lệnh hướng về y tuyên đọc thẩm phán cuối cùng của quốc vương.

“Abolous Edward, đối với người phản quốc quốc vương cùng tòa án phán quyết thành lập, bị xử tử hình, ngày 3 tháng 11 ở quảng trường thánh Athony hành hình.”

Abolous chính là dòng họ Edward trên danh nghĩa nhà mẹ đẻ mẫu thân vương hậu. Edward đã bị tước đi vị trí vương trữ, sau đó bởi vì duyên cớ vương hậu mà khởi xướng phản quốc, mất đi tất cả tước vị cùng danh hiệu, đến cuối cùng thậm chí y cũng mất đi cả dòng họ, y không được phép tiếp tục mang dòng họ vương thất Lancaster, mà người không có họ, chỉ có thể bị gọi là Aboulous Edward.

Nhà tù lại một lần nữa bị mở ra. Edward quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thú nhân cao lớn đi vào nhà tù. Hơi thở y hơi ngừng lại, dừng một chút mới đứng lên, tiến lên hai bước hướng về vị thú nhân này sâu sắc hành lễ, tư thái tao nhã, tiêu chuẩn có thể nói là điển phạm: “Vương tử điện hạ.”

William lùi về sau một bước, nghiêng người tránh cái lễ này, tiếp đó cũng cúi người chào nói: “Ca ca.”

“Các ngươi đi ra ngoài trước đi.” William trầm giọng hạ lệnh, “Ta muốn cùng ca ca của ta nói chuyện đơn độc một mình.”

Trong phòng giam mọi người nhất thời lùi đi không còn một mống, chỉ còn dư lại Edward cùng William.

Edward ngẩng đầu lên, nhìn thú nhân càng ngày càng có uy nghiêm, lộ ra mỉm cười hơi thả lỏng: “Ta không nghĩ tới ngươi sẽ đến gặp ta một lần cuối…”

“Ta sẽ không để cho ngươi chết ở chỗ này.” William đánh gãy lời y, tiến lên một bước, nắm chặt bả vai Edward, âm thanh nhẹ nhàng mà kiên định nói, “Ta sẽ dẫn ngươi rời đi.”

“… Ngươi đang nói cái gì?” Edward hai mắt hơi trợn to, đột nhiên có chút không kịp phản ứng.

William ôm bờ vai của y, đưa y vào trong góc phòng giam rời xa cửa lớn, nhanh chóng nhỏ giọng nói rằng: “Ta đã an bài xong. Ngày hôm nay thời điểm lúc chạng vạng đọc kinh, chiếu theo thông lệ sẽ có một vị thần phụ lại đây vì ngươi chủ trì một lần cầu khẩn sám hối, thần phụ kia sẽ còn dắt thêm một thần phụ khác tiến vào ngục giam hắc tháp đó đều là người của ta. Đến thời điểm ngươi cùng vị thần phụ kia đổi quần áo một chút, y phục của hắn đã được phun nước thuốc, có thể che khuất mùi của ngươi, tiếp đó ngục tốt sẽ mang theo ngươi rời đi hắc tháp. Chờ rời đi hắc tháp, ngươi trở về nhà thờ lớn đông thánh Lehmann, trực tiếp đi đến cửa sau giáo đường ngay phòng tu sĩ có căng tin chứa đồ, ta có để một người ở đó chờ ngươi, ngươi trực tiếp theo bọn họ lên thuyền là được rồi.”

Edward nghe William sắp xếp, chấn kinh đến nỗi một câu nói đều không nói ra được. Y không nghĩ tới, vào một ngày chính mình sắp sửa chết đi vẫn có thể xoay chuyển tình thế như vậy, một lần nữa dấy lên hi vọng như một ngọn lửa nhen nhóm cháy hừng hực, thiêu đốt ngực y đến đau đớn.

Thế nhưng, y nên tin tưởng William sao? Hay có phải là một mưu kế không? Có thể là quốc vương chỉ giả vờ thả y rời đi, nhìn y sẽ liên hệ với ai, người ở phía sau y, nhân cơ hội đánh vào trận doanh vương hậu, một mẻ lưới tóm gọn kẻ cầm đầu? Dù sao y cùng William đến cùng không phải là huynh đệ chân chính, trước đây quan hệ của bọn họ cũng không tốt bao nhiêu, vào lúc ấy William đối với y mà nói chỉ là con riêng trong đống đệ đệ muội muội mà thôi, có điều khá hơn một chút, cũng không đáng để y nhìn nhiều.

“Xin ngươi tin tưởng ta!” William có chút nôn nóng nói, hắn nhìn ra được Edward trong mắt có do dự, “Mẹ của ngươi đã từ bỏ ngươi, gia tộc Abolous hiện tại nâng đỡ chính là anh họ bệ hạ. Không có ai đến cứu ngươi, bệ hạ biết điểm này, lão không thông qua giả ý để cho ngươi chạy đến lẻn vào gia tộc Abolous.”

Trên vẻ mặt William rất chân thành, xem ra không giống như làm bộ. Edward nhìn mặt hắn, trong lòng dần dần bình tĩnh lại. Coi như đây là một cái bẫy thì thế nào? Không chui vào, ngày mai không một chút nghi ngờ nào sẽ bị treo cổ ở hắc tháp, chui vào nói không chắc có thể sống sót. Edward nghĩ như vậy, đối đầu tầm mắt William, gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”

William sâu sắc nhìn vào mắt Edward, vẻ mặt trầm trọng, cuối cùng dần dần lộ ra mỉm cười bi thương: “Orgona ở trên cao, ta thật không nỡ ngươi… Ta thà rằng ngươi là ca ca ruột thịt của ta, thà rằng ngươi vẫn là vương trữ, chỉ cần ngươi còn ở trước mặt ta, để ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, biết ngươi hạnh phúc bình an…”

“Nói lời thoại gì ngốc quá đi.” Edward không nhịn được cũng đỏ cả mắt, “Ngươi danh chính ngôn thuận là vương trữ, là quốc vương tương lai, sau này không nên nói những lời như vậy nữa.”

“Ta không để ý những thứ này!” Âm thanh William bỗng nhiên tăng cao, cả người có vẻ càng thêm di chuyển, “Ta mới không để ý đến cái gì là vương vị, ta chỉ quan tâm ngươi! Ta…”

Câu nói này im bặt đi, môi William run rẩy, ánh mắt bi thương, tay hắn theo bả vai Edward, dọc theo cổ chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng đỡ lấy sau gáy Edward, ngón tay cái nhẹ nhàng xẹt qua hai gò má của y.

Edward đột nhiên cảm giác thấy chính mình có chút không kịp thở, trong ánh mắt William không hiểu sao lại nóng rực như thế, như một bàn ủi nóng bỏng, từ từ ủi vào lòng ngực chính mình. Y chật vật cúi đầu, tầm mắt chính mình dời đi chỗ khác.

William cuối cùng vẫn không có hoàn thành câu nói chưa xong kia, chỉ là ôm chặt lấy Edward, một hồi lâu sau mới ở trên trán của y ấn nụ hôn nhẹ nhàng, thấp giọng nói rằng: “Ngươi phải chăm sóc kỹ lưỡng chính mình, chờ ngươi sau khi an ổn, ta sẽ liên hệ với ngươi. Cố gắng bảo trọng.”

Hắn buông ra Edward, lại sờ lên mặt y, động tác ôn nhu cẩn thận, “Ta sẽ đón ngươi trở về,” hắn trịnh trọng nói, “Ta xin thề.”

Sắc trời chạng vạng, đây là thời gian đọc kinh trước khi ăn cơm tối. Edward đổi hắc bào thần phụ rộng thùng thình, dùng mũ trùm che khuất mái tóc vàng óng cùng mặt mình, cúi đầu đi theo ngục tốt nhanh chóng rời đi hắc tháp. Ngục tốt dẫn y đến thằng quảng trường ngoài đường cái tòa thánh Athony.

Lúc này đường phố vắng vẻ, người bình thường đi lại rất ít, mọi người đều vội vàng đọc kinh, cho dù là người qua đường cũng đến cửa hàng gần nhất, cùng nhân viên và ông chủ đứng trước cửa hàng cầu khẩn. Edward khắc chế chính mình đừng chạy, bước nhanh dọc theo phố lớn đi về phía trước, xuyên qua thị trường, đi tới nhà thờ lớn thánh Lehmann. Ở ngoài nhà thờ lớn không một bóng người, Edward thuận lợi vòng tới giáo đường phía sau nơi sinh hoạt của các tu sĩ, tìm tới căng tin lớn chứa đồ. Ở phía sau cửa căng tin, y nhìn thấy một chiếc thuyền ngừng ở nơi đó, người trên thuyền vừa nhìn thấy y, lập tức cúi người chào thật sâu, thấp giọng nói: “Edward điện hạ, chúng ta là người do điện hạ William phái tới đưa ngài ra khỏi thành.”

“Điện hạ?” Thuyền viên nhỏ giọng nhắc nhở. Đột nhiên Edward phục hồi tinh thần lại, khẽ cắn răng, vẫn là lên thuyền. Y không biết tương lai đón tiếp mình chính là cái gì, chỉ có điều tránh được cái chết, không bằng đụng thêm một cái, nói không chắc thật sự có thể sống sót.

Vậy nếu William chân tâm trợ giúp mình. Edward trốn ở trong thùng rượu bên trong khoang thuyền, ngửi được hương rượu huân khắp cả người. Nếu như hắn thật sự giúp mình sống tiếp, mình sẽ dùng cả đời còn lại đứng ở trước mặt Orgona vì hắn cầu xinh khỏe mạnh, bình an, hạnh phúc cùng mạnh mẽ.

Mình sẽ sống tiếp! Y ở trong lòng tự nhủ, không ức chế được đỏ cả vành mắt. Y nhắm mắt lại, bắt đầu thực hiện lời y hứa hẹn, vì William cầu xin phúc lợi.

Thuyền nhỏ lại chạy mười mấy phút mới ngừng lại. Edward rời đi vại nước, bước lên mặt đất. Tiếp nhận túi tiền William vì y mà chuẩn bị, hành lý chứa đầy các quyển sách cùng quần áo, Edward hướng về thuyền viên nói cám ơn, xoay người rời đi bờ sông. Thừa dịp người trong hắc tháp còn chưa phát hiện y đã vượt ngục, y đi suốt đêm, đi xa một chút mới được, mà ngày mai nói không chắc sẽ có binh sĩ ở ngoài vương đô tiến hành truy quét.

Đáng tiếc, y chạy còn chưa đến vài bước, một con báo to lớn liền nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu y, đứng ở trước mặt y, xoay người nhìn y, con mắt trong bóng tối lóe sáng ánh sáng xanh lục khiến người khác sợ hãi.

“Abolous Edward, chúng ta là binh lính hắc tháp.” Con báo mở miệng nói rằng, “Ngươi tốt nhất đàng hoàng theo chúng ta trở lại, phải biết phạm nhân trong quá trình vượt ngục, nếu như phạm nhân không tòng mệnh, chúng ta có quyền chém chết ngay tại chỗ. Ngươi chỉ là một á thú nhân, ngươi không đánh lại được chúng ta, vẫn là theo chúng ta trở về đi.

Binh sĩ theo sát ở phía sau hắn, không nhanh không chậm hô: “Abolous Edward, xin ngươi lập tức đầu hàng!”

Edward không muốn bó tay chịu trói, giữa trưa ngày hôm sau sẽ treo cổ ở quảng trường thánh Athony so với hiện tại chết ở trong rừng cây không có khác biệt gì lớn, nghĩ tới nghĩ lui, còn không bằng chết ở chỗ này, như vậy y sẽ không giống như một thằng hề, dùng cái chết của chính mình chọc cười dân chúng vương đô, y đã sắp mất mạng, y không muốn mình bị đánh mất tôn nghiêm.

“Abolous Edward!” Âm thanh Hắc Lang có chút hung ác từ phía sau truyền đến, tiếp đó hắn liền lẻn đến trước mặt Edward chặn lại con đường y, “Dừng lại!”

Edward từ trong túi tiền móc ra mấy quyển trục bạo phá, cũng không thèm nhìn tới, giật dây thừng bó chặt quyển trục liền hướng về phía trước ném tới. Quyển trục bị mở ra nổ tung trong vài giây, Hắc Lang nghiến răng, một cú tát nhanh chóng hất đi quyển trục, quát: “Được rồi, ngươi…”

Một phần quyển trục va vào bên trên một cây khô, tiếp đó bắn ngược trở về, rơi vào bên chân Edward, bỗng nhiên nổ tung.

Trong nháy mắt đó, trên vẻ mặt binh sĩ thú nhân đầy sợ hãi, đột nhiên Edward thở phào nhẹ nhõm. Cứ kết thúc như vậy đi. Y tự nói với mình, sau đó y liền nghĩ tới William. Nếu như ta không đến địa ngục, đệ đệ thân ái của ta, ta sẽ vì quốc gia ngày đêm cầu khẩn Orgona đến ngươi.
Bình Luận (0)
Comment