Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 14

Cứ như vậy, đợi đến thời điểm 11 giờ, 5 vị người hầu mới trở về phòng, 3 vị tuổi tác hơi lớn xem ra không có gì, mà William cùng 1 vị người hầu tuổi tác tương đương hắn hai con mắt đều đỏ cả lên.

Hai đứa bé này lần đầu tiên va chạm với những thứ khô khan như thế này, hơn nữa bọn họ còn đang trong giai đoạn ham ngủ, bình thường đều 11 giờ là đi ngủ, thức đến hiện tại đã rất không dễ dàng. Edward cũng không hi vọng William trong lần mở hội nghị đầu tiên lấy ra bộ dáng gì để đi báo cáo, nghe chính vụ khô khan tẻ nhạt như thế, có thể kiên trì ngồi từ đầu đến giờ đã rất không dễ dàng gì, cho dù có buồn ngủ một chút cũng có thể thông cảm được.

Có điều cái lần Edward bắt William làm hội nghị bút ký, thật kinh hãi —— William từ đầu đến cuối nghiêm túc cẩn thận nghe xong lần hội nghị đó, đem mỗi một vị nhân viên lên tiếng đều ghi chép lại, bởi vì tốc độ viết chữ theo không kịp tốc độ người khác nói chuyện, hơn nữa rất nhiều chữ không kịp viết, bút tích ngổn ngang, rất nhiều chỗ cũng chỉ nhớ mấy câu then chốt, nhưng nhìn ra hắn nghiêm túc lắng nghe.

William sắc mặt khẽ biến hồng, ánh mắt né tránh, dường như bởi vì chỉ có chính mình viết ngoáy ra không biết đang viết cái gì mà cảm thấy xấu hổ. Edward tâm tình phức tạp, đứa nhỏ này bởi vì một câu mệnh lệnh của mình, liền trả giá 200% nỗ lực đi hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ, nhưng không cân nhắc mệnh lệnh này đến cùng có hợp lý hay không, hay là hắn biết không hợp lý, nhưng hắn vẫn nỗ lực đi hoàn thành. Loại nghiêm túc này, không thể không khiến cho người khác đau lòng.

Edward không nhịn được đem đứa bé này ôm vào trong ngực, mặc kệ người bên quốc vương có phải đang bên cạnh nhìn hay không. Á thú nhân không giống thú nhân, thân thể thú nhân vị thành niên trước kỳ phát dục tốc độ rất chậm, trước một đêm thành niên vẫn giống như thời kỳ 10 tuổi, mà thân thể á thú nhân sẽ theo tuổi tác dần trưởng thành, Edward hiện tại 16 tuổi, chỉ kém 2 năm là có thể thành niên, cho nên Edward bây giờ nhìn lên cùng người trưởng thành không kém nhiều lắm, có thể đem William hoàn toàn ôm vào trong ngực.

Mặt William càng đỏ, trên người Edward rất thơm, khiến hắn không nhịn được đưa đầu vùi vào gần trong lòng Edward, hít vào thật sâu. Trên thế giới không gian á thú nhân có thể sinh trưởng thực vật, nước hoa so với hoàng kim còn xa xỉ hơn, chỉ có gia tộc đại phú đại quý mới được sử dụng, mà trên người vương trữ sử dụng loại nước hoa này, 1 năm chỉ sản xuất 3 bình, rất được vương thất chuyên sử dụng.

Thú nhỏ làm động tác có chút làm nũng này khiến tâm Edward mềm mại như muốn tan chảy ra, á thú nhân là một loại sinh vật giàu lòng tình thương người mẹ, đặc biệt là á thú nhân thành niên, mà Edward một đời trước tạ thế lúc 22 tuổi, không còn là đứa bé vị thành niên hồ đồ vô tri, đứng ở ngưỡng cửa kết hôn sinh con. Edward ôm William, theo bản năng hôn lên trán hắn: “Con ngoan, con làm rất khá.”

William cảm giác mình như muốn ngất, hắn núp vào trong lòng ngực Edward, cẩn thận thăm dò nắm lấy áo Edward, muốn mình chặt chẽ rút vào trong thân thể á thú nhân.

“Khụ khụ!” Một tiếng ho khan đột ngột đánh vỡ không khí ấm áp giữa hai người, nữ bá tước Pell Mette đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Edward, vẻ mặt bà nghiêm túc như một người thợ đá tính khí táo bạo đang điêu khắc ra hình người, “Điện hạ, đã đến giờ đi ngủ.”

Edward thần thái tự nhiên thả ra William, đứng lên gật gật đầu: “Có hơi mệt chút. Đi thôi.”

Phần lớn người hầu ở trước cửa phòng ngủ vương trữ hướng về Edward hành lễ lui ra, chỉ còn dư lại mấy vị người hầu hầu hạ Edward rửa mặt thay y phục theo y tiến vào gian phòng. Nữ bá tước Pell Mette theo sát phía sau, phất phất tay bảo những người khác đi ra ngoài trước.

Người hầu đứng trước cửa nhìn về phía Edward, thấy Edward gật gật đầu, mới lần lượt hành lễ, rời khỏi phòng.

“Điện hạ cao quý của ta.” Nữ bá tước Pell Mette không bởi vì Edward cùng quốc vương âm thầm định ra giao dịch mà đối với Edward không cung kính, dù sao tai vách mạch rừng, bà sẽ không để người ta nắm lấy nhược điểm nhỏ bé nhất, cái này cũng là lí do vì sao quốc vương yên tâm để bà làm giám hộ người hầu chuyên môn vì vương trữ, “Ta rất xin lỗi, thế nhưng chỉ sợ ta không thể không nhắc nhở ngài, tối hôm nay cử động của ngài phi thường thất lễ. Một vị vương trữ, người thừa kế vương miện, chủ nhân tương lai quốc gia, không nên giống như thôn phu bỏ mặc tâm tình mình mất khống chế như vậy. Bình tĩnh, tự tin, nội liễm, đây mới chính là người cao quý nắm giữ phẩm chất.”

Edward thở dài: “Xin lỗi, phu nhân của ta, hành động tối nay quả thật có phần không thỏa đáng. Nhưng là…” Y dừng một chút, không biết mình nên nói hay không nên nói, chính xác cách làm hẳn là xin lỗi, sau đó đảm bảo sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như vậy, dù sao quốc vương ở vương đô đã cảnh cáo y, nhưng y không nhịn được.

Mệnh ta đều là đứa nhỏ này, có cái gì không thể là hắn đây? Edward nghĩ, mở miệng nói: “Nhưng là ta không nhịn được, phu nhân tốt của ta, ta không nhịn được. Ngài cũng là á thú nhân, ngài nên biết rõ, khi một đứa bé, đứng trước mặt bà, trong mắt hắn đầy tình cảm quấn quýt, hắn nhìn ngươi, cho dù không đưa tay ra, thế nhưng bà biết không, hắn hi vọng bà ôm hắn một cái, hôn nhẹ hắn, khích lệ hắn, nói cho hắn biết bà yêu hắn, bà phải làm sao từ chối hắn đây, rồi bà làm sao nhịn được tâm tình đi từ chối hắn chứ? Ta biết là một vương tử, là một quý tộc, ta phải có hành vi đại biểu, có thể có lúc tâm tình phát tiết ra ngoài không khống chế được, đây là Orgona ban tặng bản năng cho chúng ta, ta biết là một quý tộc đây là vi phạm hành vi chuẩn tắc, nhưng ta làm sao có thể dễ dàng vi phạm chuẩn tắc Orgona đây?”

Edward có thể nhịn được không hướng về đứa nhỏ kia biểu đạt quá nhiều thân mật, nhưng còn William thì sao? Edward nhìn ra được khát vọng trong mắt hắn, mà y không muốn để cho đứa nhỏ này thất vọng. William không phải là đứa nhỏ từ lúc sinh ra lớn lên ở vương cung, đối với quý tộc lạnh lùng cùng xa cách tập mãi thành quen, phải biết, một đứa nhỏ trong giới quý tộc, lúc còn nhỏ khi nhìn thấy cha mẹ thì không thể vồ tới. William lớn lên ở thôn trang xa xôi, Edward không biết mẹ của hắn tiểu thư Margaret có thường hay ôm ấp con mình không, thế nhưng hoàn cảnh hắn lớn lên khiến hắn rất quen thuộc biểu đạt tình cảm của mình ra ngoài.

Đứa nhỏ này vừa mất đi mẹ của hắn, vừa mất đi thân phận của chính mình, chính là thời khắc yếu ớt nhất trong đời, sau đó lại đột nhiên rời đi thôn trang tiến vào hoàng cung xa hoa, ngoại trừ một đệ đệ nhỏ tuổi dị phụ mẫu, bên người không có một ai, hắn không thể không gượng ép tán gẫu đùa giỡn, hắn không thể tìm ra người nào để tìm kiếm an ủi trong lòng, nơi này mỗi người đều đeo lên mặt nạ, giữa người và người như một cây gậy chống đỡ, chỉ cần gần thêm chút thôi sẽ bị đâm máu chảy thịt rơi, mỗi người gặp mặt đều phải hành lễ, mỗi lần nói chuyện phải nói những câu ngữ pháp phức tạp ra sao, cho dù hắn là con trai quốc vương, là thiên tài tiềm lực to lớn, cũng sẽ cảm thấy hoảng sợ bất an.

Thời điểm ở vương cung, hắn còn có đệ đệ Stephen cùng hắn đồng nhất trận doanh, mà đến Samosat, cũng chỉ còn sót lại một mình hắn. Nếu như Edward lại xa lánh hắn, hắn còn có thể dựa vào ai đây?

Nữ bá tước Pell Mette không nói gì, Edward nhìn chằm chằm lò sưởi trong tường nhảy lên ngọn lửa màu xanh lam, nửa ngày mới quay đầu lại, y giật mình phát hiện vị phu nhân này so với nham thạch còn cứng rắn hơn trong mắt tỏa ra mấy phần nhu tình không thể nói thành lời.

“Đây quả thực là rất khó khăn, điện hạ.” Bà chậm rãi nói, âm thanh trầm thấp, như rất uể oải, “Xác thực rất khó khăn. Nhưng là, nhân sinh vốn không phải ung dung. Từ khi sinh ra, cho đến chết đi, trong mấy chục năm, chúng ta lại thiếu bao nhiêu cơ hội, dựa theo tâm tình mình mà làm việc đây?”

Edward trầm mặc không nói, nữ bá tước Pell Mette nhìn ra được y nói ra tâm tình này là lời thực lòng, đối với William cũng không có ý đồ lợi dụng, cho nên tâm tình dần dịu lại. Bà tự nói với chính mình, cho dù đồng tình với William, quốc vương cũng không cho phép hắn tới quá gần vương trữ chân chính. Một quốc vương không thể bị bất cứ người nào bắt bí ở trong lòng bàn tay, cái này cũng là lí do vì sao vương trữ từ nhỏ đã phải rời khỏi vương cung, sinh hoạt trong đất phong, bởi vì quan hệ quá mức thân mật cùng mẫu thân rất có thể sẽ dẫn đến tương lai vương thái hậu sẽ khống chế triều chính.

Nhưng đối với Edward mà nói, y tuy rằng khát vọng có thể sống sót, thế nhưng để William hạnh phúc so với sống tiếp càng quan trọng hơn, y biết, để Orgona xoay chuyển sinh tử pháp tắc, đưa y trở về thời điểm quá khứ, cũng là bởi vì y dáng vóc tiều tụy cầu khẩn, khi đó lúc y xuyên qua vương đô trên sông Iitos, trốn vào bên trong thùng rượu, y nghe được tiếng động cơ thuyền chạy ra khỏi cửa thành vương đô, kích động đến rơi nước mắt, trịnh trọng ưng thuận lời hứa, y phải báo đáp William Lancaster, y nên vì người kia cầu khẩn một đời hạnh phúc mạnh mẽ.

Thế là, Edward nhẹ giọng nói: “Ta đây đều hiểu. Có thể có lúc, so với thống khổ sống tiếp, ta càng muốn cái chết nhanh hơn một chút.”

“Xin đừng nên nói điều đáng sợ như vậy, vương trữ điện hạ, nếu để cho người khác nghe được, sẽ gây ra cơn khủng hoảng không cần thiết.” Nói xong câu đó, nữ bá tước Pell Mette không tiếp tục nói nữa, chỉ quỳ gối hành lễ, yên lặng rời khỏi phòng.

Người hầu giữ ở ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào, hầu hạ Edward rửa mặt thay y phục. Một lần nữa khi phòng ngủ chỉ còn lại một mình Edward, y đi chân trần quỳ gối ngay tế đàn trước phòng ngủ, nhìn tạo vật kim chủ hoàn long tượng trưng vô thượng, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Cứ vậy đi, dưới sự phối hợp của Edward, huấn luyện người thừa kế vương vị William dần dần triển khai.

Khi còn làm vương trữ đương nhiệm, Edward quyết định bắt đầu chậm rãi bảo với mọi người ý đồ chính mình quyết định dấn thân vào Orgona, y bắt đầu giảm thiểu tần suất ăn chơi của mình, dần dần tăng cường ở trong giáo đường dùng thời gian tra cứu sách tông giáo, y bắt đầu bận quần áo mộc mạc, cả thân thuần đen hoặc thuần trắng, hoa văn trên y phục càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại vạt áo nơi có đồ án quốc hoa như có như không, cũng như vậy, quần áo làm càng ngày càng rộng, điều này là bởi vì, một vị tu sĩ phải che khuất thân thể của mình, tránh khiến người khác đem sự chú ý đặt lên người mình, bởi vì bọn họ vì thế nhân giải quyết những chuyện phiền não, mà không phải vì điều gì khác, chính vì vậy nhân viên thần chức trong giáo hội đều bận tay áo bào rộng lớn, không nhìn ra được mập ốm.
Bình Luận (0)
Comment