Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 23

“Ngươi cực khổ rồi, anh họ Charles.” Edward muốn rút tay mình về, cật lực không để cho chính mình lộ ra vẻ mặt chán ghét.

“Chủ nhân nhân từ của ta, ngài không muốn ban thưởng cho ta một ly rượu sao? Xem như đây là phần thưởng ta mất 3 ngày đi đến đây.” Âm thanh hầu tước Kantra càng ngày càng ngọt ngào.

Edward tâm tình buồn bực, nếu là kiếp trước, y còn tinh lực cùng người này lá mặt lá trái, thế nhưng hiện tại, y phải gắng nhịn muốn tát một phát trên mặt hắn, không cho hắn quá khó coi mà thôi, giao tiếp với vẻ mặt ôn hòa thực sự quá khó khăn.

Hầu tước Kantra cảm thấy có chút lúng túng, hắn có thể cảm nhận thấy vương trữ đang nỗ lực rút tay mình về, hơn nữa tầm mắt đối phương căn bản không nhìn đến mình, trên mặt không cảm xúc ẩn giấu đi một tia mâu thuẫn như có như không.

Người hầu đứng bên cạnh vương trữ cực kỳ có ánh mắt rót một ly rượu đưa cho Edward, Edward tiếp nhận ly rượu, nhét vào phía dưới mũi hầu tước Kantra, trên mặt nở ra nụ cười qua loa cứng ngắc, “Kantra, mời.”

Hầu tước Kantra thuận thế buông tay vương trữ ra, tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch, lập tức tự nhiên đứng lên, đem ly rượu trả lại vị người hầu kia.

“Chúc ngài năm mới vui sướng.” Hầu tước Kantra bắt đầu đọc lời chúc mừng của mình, tiếp đó tôi tớ phía sau hắn đem lễ vật đưa lên, mở ra hộp gỗ nạm vàng, bên trong là một chén vàng nạm đầy bảo thạch.

William trừng mắt nhìn nam nhân đang ca ngợi vương trữ, nhẹ nhàng kéo áo Elie Sapphire, nhỏ giọng hỏi: “Người kia là ai?”

Elie Sapphire dán vào lỗ tai hắn nói: “Đó là anh họ điện hạ, Charles Lancaster, cha của hắn là đại công Kantra, là anh họ quốc vương bệ hạ. Bởi vì cha của hắn là công tước nắm giữ huyết thống vương thất, mà hắn là con trưởng, là người kế thừa tước vị, vì lẽ đó từ khi sinh ra liền nắm giữ danh hiệu hầu tước Kantra. Cho dù ngươi lấy thân phận là người hầu vương trữ, trường hợp chính thức gặp phải hắn, phải gọi hắn là đại nhân, thế nhưng trong trường hợp xã giao, ngươi phải gọi hắn là anh họ.”

“Ngươi cảm thấy con riêng có tư cách cùng một vị thừa kế đại công gọi nhau bằng huynh đệ sao?” Matthew đột nhiên xông ra, “Cái tên gia hỏa kia đuôi vểnh cao tận trời, trước đây ở đại học học viện quân sự thánh Saul Teddy lúc đọc sách, dẫn theo 10 người hầu, mỗi ngày lúc tu luyện đều biến thành hình thú, thuận tiện để người hầu hắn lau vảy cho hắn, tuy rằng thân thể của hắn đã đạt đến hình thú hiệu quả, thế nhưng hắn chính là muốn dùng phương thức này hấp dẫn sự chú ý của người khác. William các hạ, ngươi cảm thấy, nếu như ngươi tiến lên gọi hắn là anh họ, hắn sẽ có phản ứng gì đây?”

“Hắn không phản ứng gì.” Elie Sapphire bình tĩnh vạch trần, “Bởi vì vương trữ điện hạ đã chính thức xưng hô các hạ William là ‘Đệ đệ thân ái của ta’, nếu như hầu tước Kantra đối với các hạ William có ngôn luận hoặc cử chỉ vô lễ, chính là gián tiếp bất kính với vương trữ.”

Matthew hừ một tiếng: “Cô cảm thấy tên kia có đủ thông minh cân nhắc những vấn đề này?”

“Ta đối với hầu tước Kantra cũng không biết. Có điều mặc kệ thế nào, cuối cùng đuối lý tuyệt đối sẽ không là các hạ William.” Elie Sapphire nói, bỗng nhiên nở nụ cười, “Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi.”

Matthew mặt chợt ửng hồng: “Thực sự là không hiểu ra sao! Cảm ơn cái gì chứ!” Hắn giơ tay áo lên, ho khan một tiếng, vội vã rời đi.

Elie Sapphire nhìn bóng lưng hắn rời đi, đối với William cười nói: “Nhìn xem, ta nói rồi, trên thực tế Matthew các hạ là người rất tốt, hắn tuy rằng lúc nói chuyện xác thực rất dễ dàng khiến người ta cảm thấy không quá thoải mái… William?”

William mắt nhìn chằm chằm Edward trước mặt hắn, hầu tước Kantra đã hiến qua lễ vật mừng năm mới, nhưng còn đứng trước mặt vương trữ ăn nói liên tục, hắn mặc lễ phục quân trang vừa vặn, vai rộng eo hẹp, khố bó sát người cùng giầy bao quanh đôi chân dài thẳng tắp, trước ngực huân chương vàng chói lọi, tóc đỏ rực từ một bên mũ lộ ra ngoài. Hắn tướng mạo anh tuấn, cử chỉ tao nhã, trong phòng tiếp khách các á thú nhân cũng không nhịn được đưa ánh mắt đặt trên người hắn.

“Hắn rốt cuộc muốn làm gì!” William không nhịn được oán giận nói, “Nói nãy giờ không ngừng!”

Elie Sapphire khẽ cười một tiếng: “Ha, ta đã quên ngươi còn không biết việc này. Hầu tước Kantra là một trong những ứng cử viên hôn phu do chính quốc vương bệ hạ vì vương trữ điện hạ mà lựa chọn. Hầu tước Kantra lớn hơn 10 tuổi so với vương trữ điện hạ, hiện tại đang đi lính trong quân đội, chỉ có thể nắm chặt tốt thời gian ngắn ngủi ở cùng vương trữ điện hạ bồi đắp tình cảm.”

“Điện hạ không thích hắn!” William trong giọng nói đầy xem thường chán ghét, “Điện hạ căn bản không muốn nói chuyện cùng hắn!”

Elie Sapphire dừng một chút, nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi nhìn sắc mặt điện hạ, cực kỳ khó coi.”

William cảm giác tâm tình của chính mình đã khá hơn nhiều. Hắn suy nghĩ một chút, đi tới bên người Edward dừng lại, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài có muốn uống chút gì không?”

Edward đã bị hầu tước Kantra nói bốc phét hành hạ muốn điên rồi, y từ trước đến nay đều không thích vị ái mộ hư vinh này, mọi cử động dùng sức quá đáng, hơn nữa anh họ đối xử với y thái độ luôn có chút dính nhớp, thế nhưng y còn phải cùng mấy vị ứng cử viên hôn phu duy trì quan hệ hữu hảo, cũng trước mặt mấy người này đứng ngang hàng nhau, ai cũng không xa lánh, ai cũng không đối xử đặc thù.

Một đời trước, lúc Edward còn coi mình là vương trữ chân chính, y còn có thể nhịn được trong lòng không thoải mái, còn giả vờ vui vẻ cùng hầu tước Kantra trò chuyện, thế nhưng hiện tại, Edward ngay cả mặt mũi bày ra khách khí còn không làm được, chân mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, trên mặt thiếu kiên nhẫn. Cũng thật khó cho hầu tước Kantra đối mặt với vương trữ đang bày ra vẻ mặt phản cảm, vẫn như cũ đem lời ngon tiếng ngọt mình muốn nói bày tỏ ra ngoài.

Mà hiện tại, nghe được câu hỏi từ William, Edward như người chết chìm phát hiện một tấm ván gỗ, lập tức nắm lấy cơ hội cầu sinh, gật đầu nói: “Kiến nghị tốt, ta thực sự cảm thấy có chút khát.” Tiếp đó y nhìn cửa lớn mấy lần, hỏi, “Công dân ngoài cửa thăm viếng ta có bao nhiêu người? Đã đợi mấy tiếng, khẳng định mệt mỏi lắm rồi, trực tiếp cho bọn họ vào đi, chuẩn bị cho bọn họ ghế và rượu, bọn họ mỗi một lần tới đây cũng không dễ gì, ta muốn cùng bọn họ trò chuyện.”

Hầu tước Kantra còn chưa nói hết, hắn cũng biết vương trữ không muốn nghe hắn nói, không thể làm gì khác hơn là cúc cung lui ra.

Tiếp đón thần dân tiêu tốn cả một ngày trời, mãi đến tận chạng vạng, Edward mới được người hầu nâng đỡ, bước chân phù phiếm trở lại nơi nghỉ ngơi của mình, buổi tối còn tiệc tối mất tận 3 tiếng, y còn phải tiếp quý tộc Samosat, đại thần còn có danh lưu xã hội, mà sau tiệc tối, bọn họ còn phải đi nhà thờ Boolean, kéo dài đến 4 giờ sáng sớm ngày thứ hai, nội dung chủ yếu là trong quận Samosat mỗi một trường học tuyển ra những học sinh biểu diễn, nội dung biểu diễn đa số là xướng thánh ca, hoặc là ghi chép thánh huấn. Mà sau khi kết thúc, y vẫn chưa thể nghỉ ngơi, sau khi trở lại pháo đài, y còn phải trong pháo đài tặng lễ vật cho bọn người hầu, cảm tạ bọn họ đã giúp sức cả năm trời.

Đổi áo ngủ nằm trên giường Edward thở dài, tính toán chút thời gian, y còn có thể ngủ 3 tiếng. Kiểu sinh hoạt này lúc y còn nhỏ đã quen rồi, mà hôm nay, lần đầu tiên y cảm thấy quá mệt mỏi.

August đứng ở đầu giường cách bàn nhỏ không xa, động tác khinh nhu vì Edward đốt đèn huân hương giúp ngủ ngon, William đứng ở bên giường Edward, do dự không biết có muốn lưu lại bảo vệ không.

“Đi ngủ đi.” Edward nói, “Buổi tối ngươi còn phải biểu diễn đấy.”

William có chút đề phòng liếc nhìn August, mà người sau đóng nắp đèn huân hương, tựa tiếu phi tiếu cũng liếc hắn một cái, liền đối với Edward nói: “Điện hạ, ta có chút việc muốn nói với ngài.”

“Điện hạ muốn ngủ.” William bất mãn nói.

“Chỉ vài phút thôi.” August thẳng thắn nói, “Ngươi có thể tránh đi một chút không, William các hạ? Đây là việc tư của ta, không tiện có người ở đây.”

Quãng thời gian trước cùng August nói chuyện qua, Edward cẩn thận nghĩ một hồi, liền cảm thấy mỗi một lời nói mỗi một cử động của August đều có ý gây ám chỉ xích mích, điều này làm cho y đối với August sinh ra hoài nghi không nhỏ. Thế nhưng sau khi nói chuyện, August bỗng nhiên yên tĩnh lại, mỗi ngày yên phận làm người hầu chính mình, không nói gì nữa khiến người khác chỉ nghĩ lời nói đó là mơ tưởng viễn vông.

Edward cảm giác biểu đệ August này khẳng định biết chút ít gì đó, thế nhưng y không nói cho ngươi biết, mà hiện tại, rốt cuộc cũng đem miệng đóng chặt kia mở ra một khe hở.

“Đi ngủ đi.” Edward nói với William, “Nếu không buổi tối ngươi sẽ chịu không nổi.”

William không nhúc nhích đứng tại chỗ, August nhẹ giọng bật cười: “Các hạ William thân ái,” ngữ điệu y tăng cao mang một loại nghịch ngợm ngả ngớn, “Ngươi nhất định cứ đứng ở chỗ này, lẽ nào sợ ta đối với vương trữ làm cái gì sao?”

“Nghe lời, William.” Edward chỉ có thể theo lời August, “Chúng ta cần thảo luận một chút đề tài về á thú nhân, cho dù ngươi vẫn chưa thành niên, e cũng không tiện ở đây.”

William rất không tình nguyện đi ra phòng ngủ, đóng cửa lại. August đi đến khóa lại, lập tức xoay người nhìn Edward.

“Thế nào, ngươi muốn nói gì?” Edward vừa đối mặt với William mặt đầy kiên trì ôn nhu liền biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại hình thức lễ phép.

August nhẹ nhàng đi tới bên giường, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Edward, lại nhẹ nhàng nắm chặt tay y, “Điện hạ.” August dán vào lỗ tai Edward, “Mỗi ngày đối mặt với người 2 năm sau sẽ chết thảm, ngươi không cảm thấy sợ sao?”

Edward cảm thấy mình như kẻ tù tội bị nhốt lại tay chân bị treo lên cao chờ cái chết đến gần, xong khi ngục tốt mở ra dây thừng, đem y ném tới nơi hành hình chuẩn bị chấp hành tử hình, y đã không còn cảm thấy đau đớn, bởi vì đã trói quá lâu, cả người đã mất cảm giác.

Edward biết August chuẩn bị ngả bài với mình, thế nhưng y sẽ không nghĩ tới lấy phương thức này để bắt đầu, y cảm thấy mình phải biểu hiện ra sợ hãi, không tin thậm chí là hoảng sợ, thế nhưng trên thực tế ngay cả chính y cũng là oan hồn đến từ 6 năm sau, y một điểm tâm tình chập chờn kịch liệt còn không có, cảm giác duy nhất, chỉ có loại thả lỏng lúc ẩn lúc hiện “Rốt cuộc cũng đến rồi”.
Bình Luận (0)
Comment