Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 6

Edward cũng đứng lên, mà vương hậu vẫn như cũ ngồi ở chỗ ngồi của mình, con riêng quốc vương quá nhiều, bà không cần thông qua hướng về những đứa trẻ này biểu đạt quan tâm chính mình là quốc mẫu có lòng dạ rộng rãi, mà trên thực tế, bà chỉ cần không hành hạ bọn họ, là đã không chê vào đâu được.

Quốc vương đi tới, các quý tộc dồn dập đứng lên, vì quốc vương nhường đường, Edward bận rộn theo sau, lại bị vương hậu kéo cổ tay.

“Ngươi muốn làm gì?” Vương hậu nhỏ giọng, xem ra có chút tức giận, “Đừng tự hạ thân phận đi tham gia trò vui!”

Edward vẻ mặt bất động, dùng sức tránh tay vương hậu, bước nhanh vòng qua bàn, dừng lại ở đối diện quốc vương.

Quốc vương nghiêm mặt, chậm rãi nhìn quanh một vòng, thấy Matthew trốn trong lòng ngực công tước Hạ Lăng khóc nức nở, tầm mắt dừng lại vết thương dữ tợn trên cổ hắn, lại nhìn một chút thú nhân William bị trấn áp, William tiếp xúc được ánh mắt của ông, cứng ngắc một hồi, cuối cùng biến trở về hình người, nghiêm mặt ninh cái cổ, một bộ dáng không phục, mà hắn ngoại trừ trên má có chút trầy xước, nhìn qua tựa hồ hoàn hảo không chút tổn hại.

“Orgona ở trên cao,” quốc vương trầm bổng du dương nói rằng, giọng nói ông đúng chất quý tộc khi nói chuyện, thông thường mang ý nghĩa ông hết sức tức giận, “Ai tới nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Công tước Hạ Lăng không nhịn được oán giận nói: “Sự tình đã rất rõ ràng, bệ hạ, đứa nhỏ này không hiểu sao hại người, ra tay còn tàn nhẫn như vậy, ta chưa từng gặp…”

“Đại nhân.” Edward lên tiếng đánh gãy lời ông, “Ta nghĩ, ngài cũng không thấy sự tình đã phát sinh đến cùng là làm sao, không phải sao?”

Công tước Hạ Lăng giật mình, cuối cùng bất đắc dĩ xoay đầu sang chỗ khác, không tiếp tục nói nữa.

Quốc vương nhanh chóng quét mắt nhìn Edward, lại nhìn tất cả các quý tộc xung quanh, nói: “Ai ngồi gần William cùng Matthew?”

Không có người nói chuyện. Một là con trai công tước, một là con trai quốc vương, mặc kệ vì là ai nói chuyện, đều sẽ đắc tội một phương, mọi người nhất trí cho rằng lúc này thoát thân là lựa chọn tốt nhất, đều cúi đầu, không nói một lời.

Quốc vương cười lạnh nói: “Hai đứa bé đánh nhau mà thôi, chỉ có ngần ấy việc nhỏ, các ngươi cũng phải suy đi nghĩ lại, không trách giai cấp chúng ta càng ngày càng suy sụp, ta nhìn chẳng bao lâu nữa, Kaz Bert có phải nên học một ít bên nhà hàng xóm phương bắc, không cần phải phân quý tộc bình dân, cũng không cần quốc vương vương hậu, biến thành một nước cộng hòa là được rồi.”

Các quý tộc đem đầu cúi xuống thấp càng thêm thấp, không dám phát ra tiếng động nào, ngay cả Matthew đang khóc thấy bầu không khí nghiêm túc này sợ đến mức đã quên gào khóc, sợ hãi ôm chặt cổ phụ thân.

Đúng lúc này, một nữ á thú nhân vị thành niên nhỏ gầy tinh tế từ trong đám người đi ra, cô hướng về quốc vương quỳ một gối, một cánh tay thon dài đặt trước ngực, tư thái ưu mỹ, “Bệ hạ.” Cô nói rằng, “Ta ngồi cách William cùng Matthew chỉ một chỗ ngồi, ta thấy toàn bộ quá trình.”

Quốc vương gật gật đầu: “Ngươi nói đi.”

Nữ á thú nhân êm tai nói. Trận xung đột này rất đơn giản, Matthew cười nhạo tư thế William cứng ngắc, khẩu âm khó nghe, cùng với lúc nói chuyện bổ bã, thậm chí ngữ pháp còn nói sai chồng chất, William ban đầu cũng không để ý tới hắn, mà William thoái nhượng trái lại khiến Matthew được voi đòi tiên, càng tùy ý trào phúng thêm, cuối cùng thậm chí đối với tiểu thư Margaret bắt đầu xoi mói bình phẩm. Matthew đối với giáo dưỡng của tiểu thư Margaret biểu thị khinh bỉ rất lớn, cười lên bảo bà cũng chỉ là thôn phụ thô bỉ. Đương nhiên, Matthew không dám cùng đối phương chia tay ân tình phụ sự tình phát biểu cái gì, xung quanh ngồi một đống con riêng quốc vương, câu nói như thế này biết đánh cũng không yên, không duyên cớ đắc tội người khác. Thế là, William không thể nhịn được nữa đột nhiên bạo phát, tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem Matthew đè xuống đất mạnh mẽ đánh một trận.

Sau khi nghe xong, quốc vương cười lạnh một tiếng, không bình luận, mà là hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Nữ á thú nhân lại một lần nữa hành lễ: “Ta tên Elie Sapphire Seymour, ta là nữ bá tước Gross, con gái Marena Seymour.”

“Rất tốt.” Quốc vương khen ngợi gật gật đầu, “Ngươi rất dũng cảm.”

Nữ bá tước Gross trong lòng hơi hồi hộp một chút, bận rộn ngẩng đầu quan sát vẻ mặt quốc vương, phát hiện trong mắt quốc vương chỉ có trưởng bối tán thưởng đối với vãn bối, mà không phải đối với con mình có ý đồ khát vọng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hết cách rồi, trước đây quốc vương phong lưu, tuy đã mười mấy năm không có thu thêm tình nhân mới, thế nhưng con riêng khắp phòng đều đang nhắc nhở mọi người, mười mấy năm trước ông điên cuồng sa vào theo đuổi á thú nhân các kiểu.

Lúc này, công tước Hạ Lăng đột nhiên tiến lên một bước, nói: “Bệ hạ, con trai của ta xác thực làm hỏng việc, thế nhưng chỉ là tranh cãi miệng lưỡi thôi, lẽ nào chỉ vì mấy câu nói này, nó đã bị đối xử tàn nhẫn như vậy? Ta chưa từng gặp đứa bé nào đánh nhau sẽ tạo thành vết thương nghiêm trọng như thế! Đây không phải là trò đùa của trẻ con, là có ý định thương tổn! Nên được nghiêm trị!”

“Ta không cho là như vậy, công tước các hạ.” Edward nói, “Dưới cái nhìn của ta, Matthew nhục nhã William, là hành vi khiêu khích rõ ràng, hắn hướng về William khởi xướng khiêu chiến, mà William quyết định đáp lại sự khiêu khích của hắn, vì danh dự của chính mình mà chiến, phương pháp giải quyết chính là hình thức thú nhân các người thích nhất, đánh nhau. Cái này hoàn toàn hợp tình hợp lý, ta không nhìn ra có chỗ nào đó không ổn. Hơn nữa, dưới cái nhìn của ta, Matthew sở dĩ bị thương thành như vậy —— nói một chút lãnh huyết là —— hoàn toàn bởi vì tài nghệ Matthew không bằng người. Còn có, ngài đừng quên, hắn so với William còn lớn hơn một tuổi.” Edward dựng thẳng lên một ngón tay ngăn cản công tước Hạ Lăng phản bác, “Ngài cũng là một thú nhân, lẽ nào ngài yêu cầu William đối mặt nhục nhã như vậy còn giữ im lặng? Chính ngài làm được sao?”

Công tước Hạ Lăng mặt lúc trắng lúc xanh, á thú nhân của ông thấy trượng phu lo lắng đỡ lấy cánh tay của ông, thấp giọng kêu: “Thân ái?”

“Sự tình đã rất rõ ràng.” Quốc vương cuối cùng tổng kết nói, “Còn có ai muốn đối với tình huống lúc đó có gì bổ sung không?

Không có người nói chuyện.

“Rất tốt.” Quốc vương lại khôi phục phương thức nói chuyện như thường ngày, “William,” ông đang nhìn con trai mới vừa trở về cung mình, “Con phải xin lỗi Matthew, con làm hắn bị thương quá nặng, các con không phải kẻ thù, con không thể tổn thương đồng bào như vậy.”

William trợn to hai mắt: “Không!” Hắn thẳng thắn dứt khoát từ chối, “Con sẽ không hướng về tên nhát gan đó xin lỗi!” Hắn la lớn, mạnh miệng trừng mắt con thú nhỏ trong lòng ngực công tước Hạ Lăng, “Ăn nói bậy bạ liền muốn bị đánh! Chính mình còn dám tìm gia trưởng cáo trạng, ngươi đúng là một tên quỷ nhát gan!”

Nói xong, William hướng về công tước Hạ Lăng làm một cái thủ thế: Hắn nâng lên nắm đấm tay phải, cánh tay duỗi ra, cùng mặt đất bình hành, cẳng tay dựng đứng ở trước mặt, cùng cánh tay vuông góc, tay trái nắm chặt tay phải, như đang khoe khoang cơ bắp trên tay mình, có điều cái thủ thế này ý tứ chính là ——

Ta muốn đánh nát cái mông ngươi!

Công tước Hạ Lăng hít vào một hơi, sắc mặt tái nhợt. Khóe miệng quốc vương nhanh chóng nhếch lên, như sắp bật cười. Edward vội vàng tiến lên, vuốt ve cái tay hạ lưu của William, thấp giọng nói: “Sau này ngươi không được làm cái loại động tác này!”

William căm tức thả xuống tay mình, quay về hướng Matthew đang trong lòng ngực công tước Hạ Lăng hô một tiếng: “Quỷ nhát gan! Đánh không lại liền tìm ba ba đúng là quỷ nhát gan!”

Matthew uất ức, nhịn xuống cơn kích động muốn gào khóc lần nữa, quay đầu trở lại đỏ mắt trừng William: “Ngươi mới là quỷ nhát gan!”

William xem thường hừ một tiếng, Matthew cái đầu lập tức biến thành tiểu hắc lang, trên người lông tơ mềm mại nổi lên: “Ta muốn cắn chết ngươi!” Hắn giãy giụa muốn thoát ly cái ôm ấp của phụ thân, vồ tới muốn đánh một trận với William, “Ta muốn cắn chết ngươi! Cái đồ quê mùa!”

“Im lặng!” Edward cất cao giọng nói, ngăn lại phân tranh phát sinh dưới mí mắt, “Quản lại cái đầu lưỡi của các ngươi, các tiên sinh, ta nghĩ bệ hạ vẫn chưa nói hết phán quyết của ngài, mời các vị kiên nhẫn chút.”

“Cảm ơn, con trai của ta.” Quốc vương gật gật đầu, “William vì hắn cắn Matthew bị thương chuyện này nó sẽ hướng Matthew xin lỗi, thế nhưng, Matthew trước hết phải xin lỗi William, bởi vì ngươi nhục nhã William và thân nhân William. Một thân sĩ không nên tùy tiện bình phẩm người khác từ đầu đến chân, tùy ý hãm hại, Matthew, ngươi nên vì hành vi vô lễ phải đưa ra lời xin lỗi.”

Chuyện đánh nhau này cứ thế liền hạ màn hoàn mỹ. Công tước Hạ Lăng mặt tối sầm ôm con trai sớm rời khỏi sàn diễn, William thì bị dẫn đi thay quần áo. Mâm đồ ăn đổ nát cùng khăn trải bàn nhiễm bẩn bị đổi thành cái mới, trên bàn một lần nữa mang lên các món ăn ngon, mọi người từ hai bên bàn dài ngồi xuống, nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ bắt đầu trò chuyện, như chưa từng xảy ra gây rối.

Sau khi tiệc tối kết thúc, mọi người một lần nữa trở lại phòng khách lớn, đánh bài, tán gẫu, uống rượu, đánh đàn, hát.

Quốc vương ngồi ở bàn bài bên cạnh, nhìn bài trong tay mình, như đang nhìn một phần văn kiện bình thường, Edward ngồi ở bên trái ông, chờ ông ra bài.

“Nếu như ta nhớ không lầm, bên cạnh con có ba người hầu thú nhân tháng này thành niên.” Quốc vương rút ra một lá bài.

“Đúng thế.” Edward theo sát sau đó cũng rút ra một lá.

Quốc vương chờ hai người khác ra bài, tiếp tục hỏi: “Đối với ứng cử viên người hầu muốn bổ sung, con có ý kiến gì sao?”

Edward bận rộn cung kính nói: “Con không có cái gì…” Đột nhiên, một ý nghĩ đột ngột xông vào đại não, Edward sửng sốt một chút, quốc vương kỳ quái liếc mắt nhìn y.

Edward chần chờ, thế nhưng ý nghĩ này một khi nhô ra, như một loại khát vọng nào đó, không cách nào áp chế. Y ở trong lòng nhanh chóng tính toán nguy hiểm được mất trong đó, trái phải cân nhắc, nội tâm khuynh hướng nhanh chóng bình lặng. Nói cho cùng, y chỉ là một quân cờ, một con rối không hề có chút sức chống đỡ, nếu như không muốn tan xương nát thịt, nhất định phải đưa giao tuyến chính xác đưa đến trên tay người.

Cuối cùng, Edward tiến đến bên tai quốc vương, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, chờ một lúc nữa con muốn cùng ngài đơn độc thảo luận có được không?”

Quốc vương không có phản đối, cũng không có tiếp thu, lại đột nhiên ném bài, cười to đối với người chia bài nói: “Vương tử nhìn lén bài ta, ván này không tính, chơi thêm một lần nữa.”

Tụ hội mãi đến tận nửa đêm mới kết thúc, quốc vương cùng vương hậu đi đầu rời khỏi sàn diễn, sau đó đến vương trữ, từng người cao quý trong đế quốc dẫn người nhà rời đi, lúc này mới dồn dập tản đi, về nhà nghỉ ngơi.

Edward trở về phòng, thay lễ phục hoa lệ trên người, rửa mặt, đổi thành thường phục rộng rãi, lúc này mới dẫn theo hai người hầu đi gặp mặt quốc vương.

Quốc vương đã đổi thành đồ ngủ, bên ngoài khoác áo ngủ mỏng manh, ngồi ở bên bích lô, hai chân đưa về phía trước giao chồng lên nhau, trong tay cầm ly rượu, bên trong ly rượu là chất lỏng màu hổ phách dưới ánh sáng dạ minh châu chiếu rọi sáng lấp lánh.

“Bệ hạ.” Edward hướng về ông hành lễ.

“Con muốn nói với ta cái gì, con trai thân ái của ta?” Quốc vương lười biếng nói, “Có muốn uống rượu không?”

“Không cần, cảm tạ ngài.” Edward cự tuyệt nói, “Bệ hạ, con muốn cùng ngài nói mấy câu, chỉ riêng con và ngài.”

Quốc vương nhấp một chút rượu, nhìn chằm chằm Edward thật lâu, lâu đến mức Edward bắt đầu hoảng hốt, mới phất phất tay, để những người khác ở trong phòng lui ra ngoài.

“Con muốn nói cái gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?” Quốc vương đặt ly rượu xuống.

Edward ở đối diện trước ghế quốc vương ngồi xuống, chậm rãi nói: “Liên quan đến ba vị trí ứng cử viên người hầu con, con nghĩ đến muốn đem William mang hắn đi đến Samosat.”

Quốc vương nhướng lông mày: “Xem ra con thực sự rất yêu thích William, có thể nói nguyên nhân cho ta biết không?”

Edward ngẩng đầu lên, liếc nhìn khí thế thu hồi lại, thậm chí có chút mất tập trung, lại nhanh chóng rũ mắt xuống. Nước đã đến chân, đối mặt với vị quốc vương lòng dạ độc ác, Edward vẫn cảm thấy có chút thở không nổi. Cuối cùng y từ trên ghế tuột xuống, ngã quỳ trên mặt đất.

“Cầu ngài tha thứ cho con, bệ hạ.” Y nằm ở dưới chân quốc vương, tư thái khiêm tốn tới cực điểm, “Cầu ngài tha thứ đến người hầu cấp thấp này. Con đồng ý vì ngài cùng vương trữ điện hạ cao quý dâng ra cả một đời, chỉ cần ngài thương hại con, thương cảm con thân bất do kỷ có nỗi khổ tâm trong lòng, tha thứ cho con đã bắt đắc dĩ mạo phạm, ban tặng cho con cơ hội cống hiến.”
Bình Luận (0)
Comment