Cước Đạp Lưỡng Thuyền

Chương 8

“Hi Ân nha! Hội trưởng kỷ luật đến thật đúng lúc, nếu cậu chậm một chút nữa, tình nhân bé nhỏ đáng yêu của Hỏa Tư sẽ bị bọn họ ép chết mất!” Tên tóc vàng hì hì cười tiến đến nắm lấy vai nam tử nói.

“Khải Thụy, đừng cười nữa.” Hi Ân không dấu vết đẩy tay Khải Thụy ra, mang khuôn mặt tươi cười nói với y.

Khải Thụy phất tay, vẫn không thay đổi mà cười nói với Hi Ân: “Được được được! Tôi không nói, cậu cứ tiếp tục ôm tình nhân bé nhỏ của Hỏa Tư đi.”

Hạ Nguyệt Quang nghe Khải Thụy nói như vậy, vội vàng đẩy tay Hi Ân ra, xấu hổ đứng ở một bên, “Tôi còn có việc, hai người chậm rãi tán gẫu đi!”

Hi Ân vội vàng giữ chặt lấy Hạ Nguyệt Quang đang muốn chạy đi, “Chờ đã!”

Khải Thụy lưu manh huýt sáo, cười ha ha nói với Hạ Nguyệt Quang: “Tiểu mĩ nam, tôi nói với cậu nhé! Hi Ân cậu là sát thủ thiếu nam ở nơi này đó! Cậu ta ôn nhu hại cho không ít người muốn đi theo cậu ta! Cậu phải cẩn thận đó!”

Hạ Nguyệt Quang cười gượng vài tiếng rút tay mình về, vội vàng giải thích: “Xin lỗi, tôi không có loại sở thích này!” Vừa rồi có thể là bị dọa ngây người nên mới không đẩy tay hắn ra. Không có việc gì, không có việc gì, Hạ Nguyệt Quang trong lòng tự an ủi chính mình, ý đồ phủ nhận chính mình vừa rồi trong lòng xao động.

“Khải Thụy! Đừng nói hưu nói vượn!” Hi Ân nghiêm túc nói với Khải Thụy, quay đầu sang nói với Hạ Nguyệt Quang: “Cậu tới là muốn tham gia câu lạc bộ sao? Đã quyết định câu lạc bộ nào chưa?”

“Oa…” Khải Thụy vốn muốn mở miệng xen mồm, bị Hi Ân trừng mắt một cái, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại, còn tạo ra tư thế ngậm miệng khôi hài, tự động tránh sang một bên.

Hạ Nguyệt Quang nhìn biểu tình cùng động tác khôi hài của Khải Thụy, nhịn không được mà phì cười. Xem ra nơi này cũng không phải không có gì tốt, chỉ là ấn tượng ban đầu đã khắc sâu trong trí nhớ của cậu, cho nên cậu mới đinh ninh nghĩ rằng mấy người có quyền thế bọn họ sẽ khi dễ mấy người yếu nhược. Xem ra cậu đã lầm rồi, cũng không phải kẻ có tiền nào cũng lòng dạ hẹp hòi, ít nhất Hỏa Tư cùng hai người trước mặt sẽ không.

Hi Ân cũng cười ra tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu nói với Hạ Nguyệt Quang: “Khải Thụy chính là như vậy, thích làm loạn, cậu đừng để ý.”

“Sẽ không đâu! Tôi còn rất thích những người giống anh ấy mà!” Hạ Nguyệt Quang lộ ra nụ cười tươi sáng, quay đầu nói với Hi Ân.

Hi Âm cười cười, “Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi! Nơi này có hơi ồn ào.” Sau khi nói xong liền đi ra ngoài, tuyệt không lo lắng Hạ Nguyệt Quang sẽ không đi theo.

Hạ Nguyệt Quang thấy Hi Ân không có ác ý, cũng liền đi theo, tò mò tìm hiểu khuôn mặt hắn. Khuôn mặt Hi Ân đại khái thuộc loại nhã nhặn đi! Biểu tình ôn nhu khiến cho người khác một cảm giác ấm áp ngây ngất, cũng khó trách vừa rồi Khải Thủy lại nói như vậy, Hi Ân hắn thật sự rất hấp dẫn.

“Sao cứ nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có gì sao?” Hi Ân mỉm cười dừng lại cước bộ hỏi Hạ Nguyệt Quang.

“Không phải, chính là cảm thấy anh cũng không tệ lắm, cũng không giống mấy tên bại hoại ta gặp, khó có thể thân cận thôi.” Hạ Nguyệt Quang không chút giấu giếm nói với Hi Ân.

Hi Ân tựa hồ thực kinh ngạc khi nghe cậu nói vậy, lập tức hồi phục lại khuôn mặt tươi cười nói với cậu: “Cậu cũng là người thẳng thắn nhất mà tôi từng gặp qua. Bình thường ở nơi này mọi người đối với huy hiệu kim cương đều không có ánh nhìn tốt. Bọn họ cũng rất tự nhiên đối với những người cấp cao như chúng ta có tâm phòng bị, nói thế nào cũng đều là che giấu suy nghĩ thực, cũng khó trách Hỏa Tư lại thích cậu.”

Hạ Nguyệt Quang mặt ửng đỏ, muốn giải thích, lại không biết nên giải thích như thế nào, đành trầm mặc không nói lời nào.

Hi Ân thấy Hạ Nguyệt Quang không nói lời nào, cũng không miễn cưỡng cậu hỏi: “Đúng rồi! Lúc nãy tôi có hỏi, cậu quyết định vào câu lạc bộ nào rồi sao?”

Hạ Nguyệt Quang nhăn mặt nhăn mũi lắc đầu, “Tôi không biết nên tham gia cái nào mới tốt.” Không có biện pháp, vừa rồi bị đám người kia bao vây, dọa cậu muốn từ bỏ việc tham gia câu lạc bộ, dự định mấy năm ở trong này đều không tham gia tiết học thứ bảy! Nếu không thì đành phải tham gia câu lạc bộ cưỡi ngựa làm bạn cùng Hỏa Tư, tuy rằng hắn có điểm đáng ghét, buổi sáng còn bị hắn ăn vụng đậu hủ. Hừ! Món nợ này của hắn cũng quên đi! Thật sự càng nghĩ càng giận!

“Nếu cậu muốn, không bằng gia nhập câu lạc bộ kịch đi! Nơi đó mọi người đều tốt, cũng không có kỳ thị giai cấp, hay là tranh chấp vấn đề chủng tộc.” Hi Ân tươi cười khuyên Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang có chút do dự nhìn Hi Ân, muốn gia nhập sao? Muốn? Không? Thật sự là phiền, nhưng người ta đã có lòng mời, cậu cũng ngại cự tuyệt hắn. Trái lo phải nghĩ một lúc, cậu mới nhẹ gật đầu ngượng ngùng nói: “Vậy về sau phiền anh chiếu cố, tôi cũng không hiểu lắm về mấy thứ kịch nói này đâu!”

Hi Ân cười khẽ nói với Hạ Nguyệt Quang: “Cậu quá khách khí, đưa đơn đăng ký cho tôi đi! Tôi sẽ thay cậu thu xếp mấy việc gia nhập.”

“Cảm ơn.” Hạ Nguyệt Quang cảm kích nói với Hi Ân xong, vui vẻ lấy tờ đơn từ trong túi ra giao cho Hi Ân.

Hi Ân nhận lấy tờ đơn rồi hỏi: “Cậu phải đi sao?” Hai tròng mắt xanh ôn nhu nhìn khuôn mặt tinh xảo của Hạ Nguyệt Quang. Mái tóc nâu mềm mại của cậu theo gió nhẹ bay, thoạt nhìn như một búp bê xinh đẹp tinh xảo, làm người ta có cảm giác muốn che chở cậu, nội tâm theo cặp mắt như biết nói kia mà nhẹ nhàng rung động. Cảm giác này, trước nay chưa từng có, khiến hắn thấy khác lạ, lại không biết nên làm thế nào.

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng cúi đầu, ha ha cười nói với Hi Ân: “Đăng ký câu lạc bộ xong phải lập tức tham gia ngay sao? Nếu không thì ta muốn về nghỉ ngơi một chút, tối qua ngủ hơn muộn.” Cậu cũng chỉ là nói tình hình thực tế, cũng không muốn khiến người khác hiểu lầm, nhưng khi vào tai Hi Ân, lại là một ý nghĩa khác hẳn.

Ánh mắt khẽ chớp, không rõ vì sao trong lòng lại có một cảm giác quái dị dâng lên, nhưng Hi Ân vẫn cười tươi nói với cậu: “Ngày đầu tiên báo danh xong thực sự không phải tham gia, cuối tuần sau mới chính thức bắt đầu. Nếu cậu mệt, cứ đi về nghỉ trước đi!”

Hạ Nguyệt Quang cao hứng gật gật đầu, ngày hôm qua bị Hỏa Tư lăn qua lăn lại như vậy, cậu thật sự rất mệt, “Tôi về trước, thật vui được quen anh!” Vui vẻ vươn tay, lễ phép bắt tay Hi Ân, rồi liền xoay người rời đi.

“Chờ đã!” Hi Ân bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó mà gọi Hạ Nguyệt Quang lại, chạy chậm đến bên cạnh cậu hỏi: “Nếu cậu không ngại, để tôi tiễn cậu một đoạn được không?”

Hạ Nguyệt Quang sửng sốt một lúc, lập tức cười cười vuốt tóc nói: “Được a!” Dù sao Hỏa Tư cũng chưa tới, hơn nữa lại không biết đi nơi nào bắt xe ngựa, nếu người ta đã có ý tốt muốn dẫn cậu trở về, thì tốt rồi, cậu cũng không muốn hao tâm tốn sức đi tim đường nhờ xe!

“Ha ha, đi theo tôi!” Hi Ân mỉm cười ý bảo Hạ Nguyệt Quang đi theo hắn.

Hai người một trước một sau tiêu sái đi về phía sau giáo đường, phía sau có đỗ rất nhiều xe ngựa, trong đó có một chỗ ít người hơn hẳn, đỗ một chiếc xe ngựa hoa lệ màu bạch kim, cả ngựa cùng người đánh xe, phục vụ cũng đều một màu trắng xóa.

Hi Ân dẫn cậu đến bên chiếc xe ngựa bạch kim, người phục vụ bên cạnh lập tức đi lên thay hai người mở cửa xe. Bên trong xe khác hẳn xe ngựa chuyên dụng của Hỏa Tư, tất cả đều là màu trắng tinh khiết, ngay cả chỗ ngồi cũng là màu trắng đơn thuần. Giữa khoang xe đặt một chiếc bàn, phía trên có chai rượu vang, laptop. Xem ra Hi Ân hình như bề bộn công việc, ít nhất so với Hỏa Tư, hắn thoạt nhìn thật sự bận rộn hơn.

“Vào đi!” Hi Ân sớm đã ngồi vào bên trong liền vươn tay về phía Hạ Nguyệt Quang nói, nụ cười trên mặt thật xứng với đồng phục màu trắng trên người hắn, thoạt nhìn tựa như một thiên sứ, ngoại hình hòa ái dễ gần, so với Hỏa Tư quả thực là cách biệt một trời.

Hạ Nguyệt Quang xấu hổ cười, vươn tay cầm lấy tay Hi Ân, nhở vào sức kéo của hắn mà bước lên xe. Vừa lên xe, cậu lập tức ngồi đối diện hắn, không dám cùng hắn ngồi chung.

Hi Ân cũng không để ý lấy ra một chiếc ly sạch rót rượu hỏi: “Có muốn uống một chút không?”

“Không, tôu không uống được thứ này.” Hạ Nguyệt Quang khách khí từ chối, không biết nên tán gẫu cái gì, đành phải quay đầu ngắm cảnh ngoài cửa xe.

Hai người im lặng hồi lâu, Hi Ân cuối cùng đánh vỡ sự trầm mặc hỏi: “Cậu quen Hỏa Tư bao lâu rồi?”

Hạ Nguyệt Quang quay đầu lại nhìn hắn, còn vươn ngón tay ra bắt đầu tính, “Hình như… mới có ba ngày!”

Hi Ân có chút ngạc nhiên hô nhỏ: “Ba ngày?! Xem ra địa vị của cậu trong lòng Hỏa Tư không thấp đâu!”

“Có sao? Nhưng tôi không biết nha!” Hạ Nguyệt Quang ngược lại cảm thấy Hỏa Tư thích cùng cậu đấu võ mồm, nhưng lại lấy việc khi dễ cậu làm vui, cậu vài lần muốn đập chết hắn!

“Ha ha, đại khái cậu không hiểu Hỏa Tư rồi! Cậu ta trong năm người bọn tôi, là người không hay lộ diện nhất. Kỳ thực mọi người khó khăn lắm mới nhìn thấy cậu ta, cậu cũng làm như không thấy mà bước ngang qua, nhưng mọi người cũng không quá thích để ý tới cậu ta. Dù sao sở thích mê máu cổ quái của cậu ta cùng cá tính thâm trầm, làm bọn tôi cũng không dám tới gần cậu ta.” Hi Ân từ từ nói ra cảm tưởng của mình đối với Hỏa Tư, cũng là cảm giác của mọi người.

Hạ Nguyệt Quang nhíu mày, cảm thấy bất bình thay Hỏa Tư nói: “Các người thật ác quá! Hỏa Tư như vậy cũng là do có nỗi khổ riêng nha!”

“Cậu tựa hồ còn chưa hiểu hết về cậu ta đâu! Cậu ta không thích xuất hiện nơi công cộng, ngày cả dùng cơm cùng ở nhà ăn riêng dùng, nhưng cậu ta tựa hồ vì cậu mà làm rất nhiều việc bất thường!” Hi Ân ái muội nói vời Hạ Nguyệt Quang.

“Sao…..sao có khả năng đó! Là anh suy nghĩ nhiều quá.” Hạ Nguyệt Quang đỏ mặt phản bác, chính là không tin Hỏa Tư đối cậu đặc biệt như vậy.

Thấy Hạ Nguyệt Quang cũng không muốn nói nhiều, Hi Ân cũng không nói thêm gì nữa, chuyển sang chuyện khác hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh không?”

Hạ Nguyệt Quang nâng cằm suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: “Có nha! Ngày mai không có việc gì cần làm, có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì, chính là muốn dẫn cậu đi làm quen với câu lakc bộ kịch một chút. Nhìn ngươi hình như cũng không quen với môi trường ở đây!” Hi Ân mỉm cười nói với Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng đỏ hai gò má, có điểm xấu hổ nói: “Kỳ thực tôi lười xem bản đồ, hơn nữa cũng không có đi tra máy tính, cho nên không quá hiểu biết môi trường nơi này. Ngay cả xem cột mốc đường, tôi cũng có thể không cẩn thận lạc đường. Hì hì, ta thật sự hồ đồ quá!”

Hi Ân ha ha cười vài tiếng, không tự chủ vươn tay chạm lên phần tóc nơi vành tai Hạ Nguyệt Quang, ôn nhu thay cậu vén lại tóc, “Vậy ngày mai tôi sẽ mang cậu đi làm quen với môi trường nơi đây, trong đây tôi biết rất rõ.”

Hạ Nguyệt Quang có chút kích động vuốt vành tai vừa bị chạm vào của mình, cúi đầu nói với Hi Ân: “Vậy làm phiền anh.”

“Ừm! Mười giờ ngày mai, tôi ở chỗ đỗ xe trước tòa thành cậu ở chờ cậu.” Hi Ân rút tay về, hai tay đặt lên mặt bàn nói với cậu.

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, hai người lại chìm vào im lặng. Tại sao đi xe cùng Hỏa Tư cũng không thấy đoạn đường này quá dài, nhưng hiện tại lại cảm thấy xe ngựa chạy thật chậm! Hơn nữa hành động vừa rồi của Hi Ân làm cậu thấy không được tự nhiên. Tuy không phải là hắn cố ý, nhưng cậu cứ cảm thấy kì kì!

Thật vất vả, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại. Người phục vụ vừa mở cửa ra, Hạ Nguyệt Quang liền khẩn cấp chạy xuống xe, “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, mai gặp lại!” Xuống xe xong, cậu xoay người nói với Hi Ân.

Hi Ân ôn nhủ cười, “Mai gặp lại.” Sau đó, người phục vụ liền đóng cửa xe lại, người đánh xe vung roi, xe ngựa từ từ rời đi.

Hạ Nguyệt Quang nhìn xe ngựa rời đi, mãi đến lúc nhìn không thấy nữa mới xoay người tiến vào trong tòa thành. Sau khi trở lại phong ngủ, cậu mệt mỏi lấy ra chai nước từ tủ lạnh. Tủ lạnh trong phòng ngủ đều có đặt một ít đồ ăn cùng nước uống, uống hết thì tự mình phải xuống quầy hàng trong tòa thành để báo lấy nước và thức ăn. Ngày hôm sau là có thể thấy nước và đồ ăn đã được đặt trong tủ lạnh, có thể coi đây là một trong những sự phục vụ của trường này!

Nhẹ nhàng xoay chiếc cổ đau nhức, cời bộ đồng phục đen ném lên bàn, lại chỗ tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong, thuận tiện lấy khăn lau lau tóc, lười biếng tiến vào trong chăn bông, bắt đầu bù lại cảm giác thiếu ngủ lúc trước.

=. =. =. =. =

Vốn cho rằng ngủ một chút sẽ tốt, ngày hôm sau bản thân sẽ tinh thần sung mãn, nhưng không ngờ rằng cậu lại phạm phải sai lầm, tóc không lau khô,  còn không đóng cửa sổ, gió lạnh thổi đến. Buổi tối sau khi ăn cùng Hạ Ức Vân xong, liền bắt đầu có dấu hiệu cảm lạnh. Quả nhiên, hôm sau cậu sinh bệnh, tuy không nặng, nhưng cũng đủ để làm cậu không chịu nổi, thấy rất chóng mắt, chỉ muốn nằm trên giường không dậy, nhưng cậu đã hứa với Hi Ân rồi!

Nằm trên giường qua tám giờ rồi nhanh đến chín giờ mời khó khăn đứng lên, hai mắt sưng đỏ bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, rổi thay vào một bộ quần áo thoải mái, lê thân thể bệnh tật chầm chậm xuống dưới. Cậu cứ như vậy xuống lầu, vừa vặn đúng mười giờ, chỉ thấy xe ngựa của Hi Ân đã sớm đứng chờ cậu.

Hi Ân ngồi bên trong xe ngựa thấy Hạ Nguyệt Quang có chút không đúng, liền xuống xe lại gần bên cậu quan tâm hỏi: “Nguyệt Quang cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Hắn vừa nói vừa vươn tay sờ vào trán cậu, phát hiện trán cậu nóng hơn bình thường, không khỏi có chút suốt ruột.

“Tôi không sao, anh đừng quá lo.” Dù sao cậu cũng từng ôm thân bệnh đi thăm quan trường học. Cứ thuận tiện đi dạo một chút là sẽ tốt thôi, bằng không thực có chút không thoải mái.

“Nếu thật sự không thoải mái, tôi sẽ đổi ngày dẫn cậu đi thăm quan cũng được, đừng miễn cưỡng chính mình.” Hi Ân ân cần đỡ thân thể đứng có chút không vững của Hạ Nguyệt Quang nói.

“Tôi thật sự không sao, đi thôi!” Hạ Nguyệt Quang đẩy nhẹ Hi Ân nói

Hi Ân lo lắng nhìn cậu một cái, để cậu tiếp tục đứng ở đây cũng không tốt, liền nhanh chóng kéo Hạ Nguyệt Quang ngồi vào trong xe.

“Nguyệt Quang, nếu cậu thấy không thoải mái thì nói với tôi nhé?” Hi Ân dìu Hạ Nguyệt Quang yếu ớt lo lắng nói, còn vươn tay sờ sờ trán cậu.

“Ừm.” Nhẹ gật đầu, khẽ đáp ứng, xem như đã đồng ý với Hi Ân.

Xe ngựa bắt đầu chạy, nhưng chuyển động cũng không quá nhanh, cho nên Hạ Nguyệt Quang đang bị cảm mạo cũng không vì sự lắc lư của xe ngựa mà cảm thấy khó chịu, miễn cưỡng chống cự lại cảm giác muốn ngủ, không tự giác tựa vào bả vai Hi Ân khép hờ hai mắt, chỉ thiếu một chút là sẽ ngủ.

Không lâu sau, xe ngựa tới nơi, phục vụ xuống khỏi chỗ lái xe mở cửa ra, Hi Ân đi xuống trước, sau đó vươn tay giúp Hạ Nguyệt Quang xuống xe.

Hạ Nguyệt Quang từ từ dịch lại gần, đứng lên định xuống xe, nhưng vừa đứng lên, trước mắt lập tức biến thành một khoảng trẳng, đầu óc xoay tròn hỗn loạn khiến cậu khó chịu đến cùng cực, cả người vô lực ngã vào vòng tay Hi Ân.

“Nguyệt Quang! Nguyệt Quang!” Hi Ân sốt ruột kêu vài tiếng, vội vàng ôm cậu vào trong xe, bảo phục vụ kêu người đánh xe đánh xe ngựa đi.

Một màn này, thực không đúng lúc rơi vào mắt Hỏa Tư. Thần sắc của hắn không thể nói là dễ nhìn, càng có thể nói là xanh mét, mặt không chút thay đổi xoay người ngồi vào trong xe ngựa, quay đầu chạy về một hướng khác.

=. =. =. =. =

Lúc Hạ Nguyệt Quang tỉnh lại, thân thể đã không còn khó chịu nữa, nhưng đầu vẫn thực đau, hơn nữa miệng khô lưỡi nóng, toàn thân hư thoát vô lực, khiến cậu muốn nhấc người lên xem mình đang ở đâu cũng không được.

“Cậu tỉnh rồi! Đến, uống nước đi!” Hi Ân mỉm cười bước vào phòng, cầm trên tay một ly nước cùng thuốc hạ sốt ngồi lại bên Hạ Nguyệt Quang nâng cậu dậy, cầm một viên thuốc đưa cho cậu, chờ cậu uống xong, lại đưa nước cho cậu uống.

Hạ Nguyệt Quang lộ ra nụ cười yếu ớt, nhận lấy chén nước ấm áp rồi nói với Hi Ân: “Thực xin lỗi đã gây phiền toái cho anh. Tôi hiện tại đã tốt hơn rồi, chờ một chút nữa liền rời đi!”

Hi Ân nhẹ nhàng vỗ về Hạ Nguyệt Quang bật cười nói: “Cậu đã uống thuốc rồi, giờ ngủ tiếp một chút đi! Ngày mai tôi sẽ kêu người đưa cậu về!”

Hạ Nguyệt Quang ngượng ngùng gật gật đầu, “Cảm ơn.” Mỉm cười đưa trả lại chiếc chén cho Hi Ân, để hắn giúp nằm xuống giường, giương mắt nhìn Hi Ân ôn nhu thay cậu đắp lại chăn, còn ngồi bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vỗ về đầu cậu. Hành động ôn nhu của hắn, làm cậu cảm thấy thực uất ức, ngay cả anh họ cũng không có chiếu cố cậu như vậy. Từ lúc nhập học, cậu thường có cảm giác hiu quạnh, lúc này được người khác coi trọng che chở như vậy, trong lòng cũng cảm thấy thức ấm áp. Cậu mỉm cười nhắm lại hai mắt, có thể do ảnh hưởng của thuốc, cảm giác buồn ngủ vây lấy cậu, không lâu sau, tiếng hít thở trầm ổn truyền ra, cậu liền như vậy mà ngủ.

Hi Ân cẩn thận nhìn gương mặt Hạ Nguyệt Quang. Vẻ tái nhợt làm hắn thấy không thích hợp, bộ dạng cậu sáng sủa, không hợp với loại thần sắc suy yếu này. Hắn thích nụ cười của cậu, đó là nụ cười chân thành, phát ra từ nội tâm, không giống hắn. Hắn chỉ là một kẻ dối trá, cho dù mặt mang nụ cười, nhưng cũng chỉ là mặt nạ của hắn. Hắn hâm mộ Nguyệt Quang có thể nở ra nụ cười tươi sáng như vậy, thực ấm áp, giống như tên của cậu, dưới ánh trăng chiếu rọi, sẽ mang đến sự ấm áp nhẹ nhàng, không nóng không lạnh, đủ để lấp đầy khoảng trống trong tim hắn. Nhưng tại sao cậu lại là người của Hỏa Tư? Nếu hắn gặp được cậu sớm một chút… sớm một chút thì tốt rồi.

Hi Ân ôn nhu vỗ về hai má dần dần hồng nhuận của Hạ Nguyệt Quang, cúi đầu hôn lên phiến môi kia, hương vị điềm đạm cũng như người của cậu, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

Tuyết trắng nhẹ nhàng tung bay, che đi thân ảnh Hi Ân cùng Hạ Nguyệt Quang, cũng che đi thứ tình cảm không nên sinh ra kia, hành động không nên có kia. Tất cả rời khỏi quỹ đạo của mình…. Cảm tình không thể khống chế, lại giống như thứ thuốc độc mê người, khiến người ta đắm mình vì thứ chất độc kia mà điên cuồng, thống khổ, thậm chí u mê bất hối. Sai lầm bắt đầu, bánh xe vận mệnh cũng bắt đầu quay, tất cả… chỉ là sự bắt đầu….
Bình Luận (0)
Comment